Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)
Chương 8: Nai con xem mắt ký 2
Mê Dương
27/10/2020
“A”
Một cơn đau bén nhọn như tia sét bổ xuống Phan Tuấn Vỹ, anh kinh hãi mở mắt, nhưng ngay lập tức nhận ra mình đang phải đối diện với một ánh mắt âm hiểm.
“A đau quá, đau quá… Không tôi không muốn, chết cũng không muốn đeo cái này! Rút ra đi, mau rút ra đi!”
Tuy rằng hai tay đang bị trói chặt vào đầu giường, nhưng Phan Tuấn Vỹ vẫn sống chết giãy giụa…
“Mang cái này có gì không được? Đây chính là đặt Cartier đặc biệt làm đó nga. Ta vốn định yêu cầu làm cho cưng một cái lắc chân, nghĩ rằng lúc ta đè cưng xuống, mỗi khi cái chân này của cưng khẽ động một cái, cái chuông sẽ kêu leng keng, phối hợp với tiếng rên rỉ của cưng nhất định là sướng chết đi được. Nhưng mà”
Âu Dương Đạo Đức đột nhiên nắm tóc anh kéo mạnh.
“Ta đổi ý rồi. Một cái lắc chân có thể khiến cưng muốn cởi ra lúc nào cũng được căn bản không đủ nhắc nhở cưng, ta đã đem cái chuông đó sửa thành cái đeo ở đây… không được ta cho phép, cả đời này cưng cũng đừng hòng rút nó ra!”
Hắn vươn đầu lưỡi đùa bỡn cái chuông nho nhỏ trên nhũ tiêm của nai con, tiếng chuông khiến người ta hưng phấn quanh quẩn vang vang…
Vừa nghe được cái âm thanh đáng xấu hổ đó, Phan Tuấn Vỹ lập tức gào lên.
“Đừng mà! Tôi chết cũng không muốn!”
Ô… nếu như cả đời mỗi ngày hai tư tiếng đồng hồ đều phải đeo cái thứ quỷ này đi khắp nơi, vậy anh phải đi như thế nào mới không phát ra âm thanh đây? Ô… chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt hiếu kì của mọi người, anh đã cuống đến phát điên rồi
“Sai rồi, nai con, là chết cũng muốn! Coi như cưng chết đi, nó cũng theo cưng chui vào quan tài! Cưng giác ngộ đi, dám ra ngoài tìm đàn bà, đeo ở vú là tiện nghi cho cưng rồi đó! Ta vốn dự định cho cưng đeo ở đây này…”
Âu Dương Đạo Đức dùng hai ngón tay chạm vào phân thân nho nhỏ mềm mại của anh.
“Nhưng nể tình cưng vi phạm lần đầu, ta tạm thời cho cưng một cái hình phạt nho nhỏ thế này thôi…”
“Thế này mà còn gọi là hình phạt nho nhỏ? Cậu là đồ ác ma! Tôi tìm đàn bà có gì là sai? Tôi vốn thích phụ nữ, nếu không phải cậu ép buộc tôi, tôi chết cũng không thèm dây dưa với loại đàn ông như cậu!”
Phan Tuấn Vỹ đã tức đến nói năng chẳng chút lựa lời.
“Thật sao? Ta biết cưng sẽ nói vậy. Nhưng mà, nai con, cưng thật sự không thể tự mình giác ngộ được đâu. Ta sẽ chứng minh cho cưng coi, thân thể của cưng đã trải qua sự chăm sóc huấn luyện của ta, cả đời này cưng cũng không thể rời khỏi ta đâu. Hơn nữa, cưng vĩnh viễn không có thể đụng vào đàn bà. Lý Sa, em qua đây đi.”
“Ai nha, cuối cùng cũng đến phiên mình lên sân khấu rồi…”
Phan Tuấn Vỹ nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn.
Oa, đại mỹ nhân nha, gương mặt thanh lệ thoát tục, làn da trắng ngần trong suốt, mái tóc dài đen óng ả, dáng người tuyệt đẹp với những đường cong hoàn hảo…
OA Phan Tuấn Vỹ anh cả đời chưa có thấy qua mỹ nhân nào đẹp đến thế, cái gì mà Lam Thiến Thiến với chả Hồng Thiến Thiến đều chỉ đáng là nước rửa chân cho nàng thôi.
“Đẹp không?”
“Đep… đẹp…”
Phan Tuấn Vỹ đăm đắm ngắm mỹ nhân trước mặt, không biết sống chết mà nói.
“Vậy đi thôi.”
Âu Dương Đạo Đức tháo dây trói trên tay anh, đẩy anh về phía Lý Sa.
“A? Cái gì?”
Phan Tuấn Vỹ chưa kịp hiểu gì cả, chỉ biết toàn thân không mặc gì rất là mất mặt, vội vã dùng hai tay che che đậy đậy bên dưới trần trụi.
“Bây giờ đừng có mà vờ vịt trong sáng cho ta, cưng không phải thích đàn bà sao? Vậy qua đó ôm cô ấy đi, chỉ cần cưng bắn được trong vòng tay cô ấy, ta để cưng ra ngoài tự do ***, tuyệt không cấm ép gì cưng hết.”
Tự do ***? Hắn coi anh là cẩu đực sao?
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, ôm đàn bà có cái gì là khó? Phan Tuấn Vỹ anh đây mười bảy tuổi bắt đầu ăn mặn, ai dè ăn một cái là trúng ngay giải (nếu mà mua xổ số cũng may như thế chắc đã giàu to rồi), mười tám tuổi phụng mệnh “nữ” nhà người ta mà thành hôn, tuy đời anh chỉ có ôm một mình bà xã, nhưng sống với nhau mười lăm năm, số lần làm tình không đến ngàn cũng hơn một trăm chứ?
Hứ, cái tên đại *** ma kia, đừng có mà coi thường ta, tiểu đệ đệ của ta tuy rằng hơi có tuổi, lại không được hùng vĩ như nhà ngươi, nhưng công năng tuyệt đối kiện toàn, ai dùng qua đều phải tán thưởng! (trên thực tế thì người duy nhất dùng qua đã toi rồi, chẳng có ai mà đối chứng nữa).
“Hừ, ôm thì ôm, ai sợ ai?”
Phan Tuấn Vỹ giận dỗi xông lên ôm chặt Lý Sa. A, ôm phụ nữ đúng là nhất, vừa thơm vừa mềm, bộ ngực căng tròn mềm mại áp trên người, thực sự là thoải mái cực kỳ.
Một phút đồng hồ… hai phút…
Í? Kì quái, sao tiểu đệ đệ lại chẳng động tĩnh gì này? Ê, tỉnh tỉnh, đừng có mà giả chết cho ta, bây giờ không phải lúc ngủ, nếu mà ngươi dám bãi công, ta sẽ đến ủy ban lao động tố cáo ngươi đó!
“Ân… Lý Sa… áo váy cô mặc hơi nhiều, tôi giúp cô cởi nhé….”
Phan Tuấn Vỹ thấy Risa nửa cười nửa không nhìn mình, vội vã tìm một lý do lấp liếm.
“Không cần, tự tôi cởi là được.”
Cô vươn tay ra phía sau, kéo khóa xuống, hai vai hơi run lên, bộ váy âu phục liền thân liền trôi xuống đất, lộ ra thân thể trắng như tuyết tuyệt mỹ…
Oa ngực bự ghê! Không phải là giả chứ? Phan Tuấn Vỹ hồ nghi nhìn cô một cái.
“Anh có thể sờ thử coi a…”
Lý Sa cầm tay anh đặt ở một bên ngực.
OA… hàng thật giá đúng a, Phan Tuấn Vỹ hài lòng cười cười với cô. Lý Sa quyến rũ nháy mắt với anh một cái, liền liếc mắt xuống bên dưới của anh…
Chết tiệt! Ê, mau ra khỏi giường, đại mỹ nữ đến thăm ngươi này, còn không mau đứng dậy tiếp khách, cái tên sâu gạo hết ăn lại nằm này! Lên chiến trường mới thò cái đuôi là con rùa đen thụt cổ à, người ta nói nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, ta lại nuôi công toi ngươi bao nhiêu năm như thế!
“Ưm… cái này… Ừm…”
“Đừng lo, để tôi giúp anh nha…”
Lý Sa vươn đôi tay ngọc ngà thon dài bắt đầu giúp anh chà xát…
Một phút… hai phút…
Ô… toi rồi… Sao lại… Sao lại thế này? Lẽ nào… lẽ nào anh thực sự không ôm đàn bà được nữa thật? OA… Mình không muốn thành loại bất lực đâu! Phan Tuấn Vỹ vừa đau lòng vừa xấu hổ vùi mặt vào lòng bàn tay, sợ gặp phải ánh mắt châm biếm của người đẹp.
A a… thoải mái quá…
Đột nhiên một cảm giác khoái cảm quen thuộc từ tiểu đệ đệ nhanh chóng chạy thẳng đến tứ chi…
Ya! Thành công rồi! Hắc hắc… Ngươi cuối cùng cũng ngẩng đầu ưỡn ngực cho ta, nở mặt nở mày rồi, cứ bảo trì tư thế anh dũng này cho ta, dốc sức vào, dũng cảm tiến lên, giết giặc khiến nó trở tay không kịp, mảnh giáp cũng không được chừa lại!
“Ha ha ha…”
Phan Tuấn Vỹ đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài…
“Ha ha cái đầu cưng! Nhìn rõ cho ta, ai làm cho cái thứ nhũn nhẹo nhà cưng nhỏng lên vừa cao vừa cứng, lại còn sướng đến lệch cả ra nữa?”
Phan Tuấn Vỹ nghe vậy kinh hãi, tiếng cười nghẹn lại trong họng tí nữa sặc chết, anh vội vã vỗ vỗ ngực mấy cái mới thở lại được…
“Hộc… hộc… Sao lai… Sao lại… là cậu?”
Anh cúi đầu nhìn thấy đôi tay to thô của Âu Dương Đạo Đức cao cao thấp thấp chà xát phân thân vừa cứng vừa to của mình, anh sợ đến tí nữa thì ngất đi…
Ô… cái tên đáng căm hận kia! Đại mỹ nữ xinh đẹp như thiên tiên vừa chà xát vừa vân vê mà ngươi không thèm phản ứng, không thèm quan tâm gì đến người ta, vầy mà cái tên siêu cấp đại sắc ma kia chỉ sờ có một hai cái, ngươi đã sướng đến lắc đầu vẫy đuôi, chỉ thiếu điều “gâu gâu” hai tiếng mà thôi! Tên phản đồ không phẩm cấp kia! Kẻ làm huynh ta đây hôm nay nhất định phải trục xuất ngươi ra khỏi gia môn!
“A a… đáng ghét… Buông… Ai nha…”
“Miệng thì nói ghét, sao cái mông cứ lắc liên tục vậy, đúng là nai con *** đãng yêu nói xạo! Thừa nhận đi, thừa nhận cưng căn bản không thể ôm đàn bà… Thừa nhận cả đời này cưng chỉ cần một mình chủ nhân ta… Mau, nói mau!”
Âu Dương Đạo Đức vừa liếm láp vành tai mẫn cảm của anh vừa đẩy nhanh động tác ở tay…
“Ha… A…ha… ha… Đừng mà… A a! Không”
Phan Tuấn Vỹ ôm chặt lấy hắn, thét chói tai bắn trong vòng tay hắn
“Chậc, nhanh vậy sao? Hừ, cưng không nói cũng chẳng sao, ta có biện pháp khiến cho cưng phải nói…”
Âu Dương Đạo Đức đem chất lỏng dính đầy tay đổ lên ngực nai con đang thở hổn hển không xong, rồi đẩy thân thể xụi lơ của anh xuống đất, một tay ôm lấy Lý Sa đang đứng bên cạnh hứng thú dạt dào kéo lên giường.
“Nhìn cho rõ, ôm đàn bà là phải thế nào…”
Âu Dương Đạo Đức bắt đầu đè xuống, vuốt ve thân thể mềm mại của Lý Sa đến khi cô thở hổn hển, rên rỉ không ngừng…
“A… Đạo Đức… anh là giỏi nhất… A… Dễ chịu quá… Mau… mau lên… Mau vào đi…. A a…”
Lý Sa dán chặt vào thân thể rắn chắc của hắn, không nén nổi mà giãy giụa ma sát.
Không… Không phải… Đây không phải là sự thực… tất cả đều không phải thực…
Phan Tuấn Vỹ thấy mình dường như sắp chết rồi, ruột gan anh như bị lửa thiêu, lại như bị ai đảo lộn
Ngay khi anh thấy Âu Dương Đạo Đức móc từ trong quần cái thứ mà ngày nào anh cũng phải cắn răng liếm láp hút nút định đâm vào thân thể người phụ nữ kia thì anh không nhịn được thét lên—-
“Không! Đừng mà đừng mà… Ụa… Ụa…”
Phan Tuấn Vỹ vừa khóc vừa nôn ra trên mặt đất…
“Nai con”
Âu Dương Đạo Đức thấy vậy gào to một tiếng, kinh hoảng nhào về phía nai con, ôm chặt anh vào lòng, không quan tâm đến mấy thứ tanh hôi mà anh nôn ra dính đầy thân mình.
“Ô… Cậu… không được… không được…”
Phan Tuấn Vỹ sống chết níu lấy hắn, khóc đến không thở nổi.
“Ai… thực sự là không thể nào nắm chặt cưng được… ta hình như đặc biệt có duyên với mấy vụ ói của cưng.”
Âu Dương Đạo Đức bế thốc nai con lên ôm hướng về phía phòng tắm, không quên quay đầu nói một câu:
“Lý Sa, xin lỗi, em về trước đi.”
Âu Dương Đạo Đức mở vòi hoa sen, để dòng nước nóng chảy xuống thân thể trần trụi của hai người…
Hắn mở miệng của nai con, vươn hai ngón tay thâm nhập vào trong đó, dùng nước nóng nhẹ nhàng quấy qua để mấy thứ uế vật trong đó chảy ra theo dòng nước. Đến khi thấy trên thân thể hai người không còn mùi gì lạ, Âu Dương Đạo Đức bế nai con ra khỏi buồng vòi sen, ngồi vào bồn tắm lớn ngập đầy nước nóng.
“Vì sao không được ôm cô ấy?”
Âu Dương Đạo Đức nâng lấy gương mặt tái nhợt của nai con, hai mắt không chớp đăm đăm nhìn anh.
Vừa nghe hắn nhắc đến cô gái đó, nước mắt Phan Tuấn Vỹ lại lăn xuống…
“Ô… Tôi… Tôi không biết nữa…”
Anh thực sự không biết.
Không biết tại sao lại sợ như thế? Không biết tại sao không thể chấp nhận như thế?
Không biết vì sao trái tim lại đau đến mức muốn ngừng đập? Không biết…?
“Khóc cũng không có tác dụng đâu! Đáp án ta đã nói cho cưng từ trước rồi, còn dám nói với ta cưng không biết?”
Âu Dương Đạo Đức cho rằng anh giả ngu, nổi giận cầm lấy cái chuông nhỏ trên nhũ tiêm của anh kéo mạnh xuống dưới—-
“A Đau quá đau quá… Ô… buông tay! Buông tay!”
Phan Tuấn Vỹ vừa khóc vừa đấm đấm hắn.
“Nói! Không nói thật hết cho ta, đừng có mơ ta tha cho cưng!”
Âu Dương Đạo Đức không hề lỏng tay tiếp tục kéo mạnh.
“Ô… Tôi nói… Tôi nói… Ô… Tôi… Tôi chỉ cần… Chỉ cần… một mình chủ nhân…”
Lẽ nào… lẽ nào đây chính là đáp án của mình? Nếu không tại sao anh vừa nói ra… trong lòng lại dễ chịu đến thế này? Anh không biết… vừa nãy nôn đến nhẹ bẫng cả người… bây giờ hơi nóng mờ ảo đến choáng váng… anh loạn quá… Từ đầu đến chân đều loạn hết cả lên…
“Chứng minh cho ta xem… nai con… chứng minh cưng chỉ cần một mình ta…”
Âu Dương Đạo Đức vươn một ngón tay chậm rãi xen và huyệt khẩu đóng chặt của anh…
“A… a…”
Ngón tay của hắn trong thân thể Phan Tuấn Vỹ xoay tròn trêu chọc khiến anh sướng đến bay người, anh cuống quýt lay động thắt lưng, cực lực muốn đuổi theo bắt lấy cảm giác sung sướng bay bổng đó…
“Ô… A a… cầu cậu… cho tôi… Ô… cho tôi…”
Tiếng chuông *** loạn… Lời cầu xin *** loạn… sự *** loạn của tất cả….
Âu Dương Đạo Đức mặc dù đã cương cứng đến đau đớn từ lâu, nhưng hắn không mềm lòng kiên quyết hỏi.
“Cưng muốn cái gì?”
“Ô ô… tôi muốn… Muốn chủ nhân…”
“Muốn chủ nhân làm cái gì?”
Ngón tay của Âu Dương Đạo Đức tàn khốc chui vào cái nút nho nhỏ khiến cho người ta phát điên ở sâu trong, dùng móng tay đâm mạnh—-
“A! Tôi muốn… muốn chủ nhân tiến vào… muốn chủ nhân hung hăng cắm vào… Ô… Mau… mau vào, tiến vào!”
Nai con ôm chặt lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn ai ai khóc lóc không ngừng.
Đầu lưỡi liếm láp giọt nước mắt mằn mặn của anh, Âu Dương Đạo Đức thấy máu trong người sôi hết cả lên như bể máu của Đắc Kỷ.
“Nào… cưỡi lên…”
Hắn dùng giọng khàn khàn ra lệnh.
Vừa được hắn cho phép, Phan Tuấn Vỹ quẳng hết cái gì là ngượng ngùng, vội vã nâng mông lên, dùng tư thế trúc trắc đưa cái thứ cực đại ngẩng cao đó nhập vào cái động cơ khát của mình…
“A… nóng quá… Nóng quá…”
Nước nóng trong bồn tắm không ngừng xông lên dẫn vào cơ thể thành một cột nước lớn, vô tình tập kích từng tấc một trong nội bích, khiến nai con thần trí trong nháy mắt thành mê loạn…
“Cáp a… ha… a… tuyệt quá… tuyệt quá… Ô… chủ nhân… tôi… tôi có chết không… Ai nha ai nha…. Ha… a… Tôi… Tôi hình như… hình như sắp chết… A a!”
Đây… đây là cảm giác gì? Cái cảm giác mà con người có nghĩ đến chết cũng không lý giải được là gì?
Tại sao chỉ có trong lòng người đàn ông này mới có thể cảm giác được sự vui sướng tột cùng này? Vì sao…?
“Chết…? Ta sẽ không cho cưng chết… A… Nai con của ta… Ta muốn trói chặt cưng cả cuộc đời này… Cả đời… A ha… nóng quá… A a… cho dù chết… chết cũng không cho cưng rời xa ta… A… cưng thực sự là nóng đến xx… A tan ra mất… A a”
Âu Dương Đạo Đức nắm chặt eo của nai con đâm thật mạnh lên, trong tiếng thét thê lương của nai con song song phun mạnh ra
Cẩn thận giúp nai con đã hôn mê lau khô tóc và thân thể, lại mặc trên người cả hai bộ áo tắm, Âu Dương Đạo Đức cẩn thận nhẹ nhàng bế anh ra khỏi phòng tắm.
“Ô? Lý Sa, sao em còn ở đây?
Âu Dương Đạo Đức thấy cô ngẩng đầu ngồi bắt chéo chân trên sopha, kinh ngạc hỏi.
“Hí, em ở đây nghe trộm a, Đạo Đức, quen anh bao nhiêu năm rồi, em nằm mơ cũng không ngờ anh lại thua trong tay một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt thế này.”
“Em nói bậy gì thế?”
Âu Dương Đạo Đức bình thản, coi như không có gì đem nai con đặt lên giường.
“Anh có biết anh làm tình chưa bao giờ nói không? Mấy người bạn gái lên giường với anh đều biết cái sự cổ quái này của anh. Bình thường thì lời ngon ngọt gì cũng nói được hết, nhưng lên giường rồi là chỉ biết vùi đầu đâm chọc, đánh rắm cũng chẳng nổ một quả, không ngờ hôm nay, hi, lại có người có thể khiến anh không khống chế được…”
“Đừng nói nhảm nữa, đấy chẳng qua là thú cưng của ta mà thôi. Em không biết có người không nói với người khác, mà chỉ nói cho thú cưng của mình nghe sao? Dù sao đi chăng nữa anh ấy cũng chỉ có một mình ta, cũng chẳng buôn cho người khác nghe đâu.”
“Oa, nghe anh nói mà xem, Âu Dương Đạo Đức lúc nào cũng chỉ muốn du hí nhân gian vầy mà cũng muốn độc chiếm một người, thực sự khiến người ta phải mở rộng nhãn giới!”
“Được rồi, bà cô tổ của tôi ơi, xin bà đừng có đóng vai bác sĩ tâm lý nữa cho tôi nhờ, tôi mệt chết được đây này, mời bà về cho.”
“Được được, hôm nay tha cho anh, anh nghỉ ngơi đi, bữa khác em đến thăm anh… cùng nai con của anh.”
Lý Sa hôn nhẹ lên mặt hắn một cái liền xoay người rời đi.
Âu Dương Đạo Đức ngồi trên giường ngắm dáng ngủ an lành của nai con, chẳng mấy chốc hắn không chịu được ngả xuống bên cạnh anh, chìm vào giấc ngủ sâu…
Một cơn đau bén nhọn như tia sét bổ xuống Phan Tuấn Vỹ, anh kinh hãi mở mắt, nhưng ngay lập tức nhận ra mình đang phải đối diện với một ánh mắt âm hiểm.
“A đau quá, đau quá… Không tôi không muốn, chết cũng không muốn đeo cái này! Rút ra đi, mau rút ra đi!”
Tuy rằng hai tay đang bị trói chặt vào đầu giường, nhưng Phan Tuấn Vỹ vẫn sống chết giãy giụa…
“Mang cái này có gì không được? Đây chính là đặt Cartier đặc biệt làm đó nga. Ta vốn định yêu cầu làm cho cưng một cái lắc chân, nghĩ rằng lúc ta đè cưng xuống, mỗi khi cái chân này của cưng khẽ động một cái, cái chuông sẽ kêu leng keng, phối hợp với tiếng rên rỉ của cưng nhất định là sướng chết đi được. Nhưng mà”
Âu Dương Đạo Đức đột nhiên nắm tóc anh kéo mạnh.
“Ta đổi ý rồi. Một cái lắc chân có thể khiến cưng muốn cởi ra lúc nào cũng được căn bản không đủ nhắc nhở cưng, ta đã đem cái chuông đó sửa thành cái đeo ở đây… không được ta cho phép, cả đời này cưng cũng đừng hòng rút nó ra!”
Hắn vươn đầu lưỡi đùa bỡn cái chuông nho nhỏ trên nhũ tiêm của nai con, tiếng chuông khiến người ta hưng phấn quanh quẩn vang vang…
Vừa nghe được cái âm thanh đáng xấu hổ đó, Phan Tuấn Vỹ lập tức gào lên.
“Đừng mà! Tôi chết cũng không muốn!”
Ô… nếu như cả đời mỗi ngày hai tư tiếng đồng hồ đều phải đeo cái thứ quỷ này đi khắp nơi, vậy anh phải đi như thế nào mới không phát ra âm thanh đây? Ô… chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt hiếu kì của mọi người, anh đã cuống đến phát điên rồi
“Sai rồi, nai con, là chết cũng muốn! Coi như cưng chết đi, nó cũng theo cưng chui vào quan tài! Cưng giác ngộ đi, dám ra ngoài tìm đàn bà, đeo ở vú là tiện nghi cho cưng rồi đó! Ta vốn dự định cho cưng đeo ở đây này…”
Âu Dương Đạo Đức dùng hai ngón tay chạm vào phân thân nho nhỏ mềm mại của anh.
“Nhưng nể tình cưng vi phạm lần đầu, ta tạm thời cho cưng một cái hình phạt nho nhỏ thế này thôi…”
“Thế này mà còn gọi là hình phạt nho nhỏ? Cậu là đồ ác ma! Tôi tìm đàn bà có gì là sai? Tôi vốn thích phụ nữ, nếu không phải cậu ép buộc tôi, tôi chết cũng không thèm dây dưa với loại đàn ông như cậu!”
Phan Tuấn Vỹ đã tức đến nói năng chẳng chút lựa lời.
“Thật sao? Ta biết cưng sẽ nói vậy. Nhưng mà, nai con, cưng thật sự không thể tự mình giác ngộ được đâu. Ta sẽ chứng minh cho cưng coi, thân thể của cưng đã trải qua sự chăm sóc huấn luyện của ta, cả đời này cưng cũng không thể rời khỏi ta đâu. Hơn nữa, cưng vĩnh viễn không có thể đụng vào đàn bà. Lý Sa, em qua đây đi.”
“Ai nha, cuối cùng cũng đến phiên mình lên sân khấu rồi…”
Phan Tuấn Vỹ nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn.
Oa, đại mỹ nhân nha, gương mặt thanh lệ thoát tục, làn da trắng ngần trong suốt, mái tóc dài đen óng ả, dáng người tuyệt đẹp với những đường cong hoàn hảo…
OA Phan Tuấn Vỹ anh cả đời chưa có thấy qua mỹ nhân nào đẹp đến thế, cái gì mà Lam Thiến Thiến với chả Hồng Thiến Thiến đều chỉ đáng là nước rửa chân cho nàng thôi.
“Đẹp không?”
“Đep… đẹp…”
Phan Tuấn Vỹ đăm đắm ngắm mỹ nhân trước mặt, không biết sống chết mà nói.
“Vậy đi thôi.”
Âu Dương Đạo Đức tháo dây trói trên tay anh, đẩy anh về phía Lý Sa.
“A? Cái gì?”
Phan Tuấn Vỹ chưa kịp hiểu gì cả, chỉ biết toàn thân không mặc gì rất là mất mặt, vội vã dùng hai tay che che đậy đậy bên dưới trần trụi.
“Bây giờ đừng có mà vờ vịt trong sáng cho ta, cưng không phải thích đàn bà sao? Vậy qua đó ôm cô ấy đi, chỉ cần cưng bắn được trong vòng tay cô ấy, ta để cưng ra ngoài tự do ***, tuyệt không cấm ép gì cưng hết.”
Tự do ***? Hắn coi anh là cẩu đực sao?
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, ôm đàn bà có cái gì là khó? Phan Tuấn Vỹ anh đây mười bảy tuổi bắt đầu ăn mặn, ai dè ăn một cái là trúng ngay giải (nếu mà mua xổ số cũng may như thế chắc đã giàu to rồi), mười tám tuổi phụng mệnh “nữ” nhà người ta mà thành hôn, tuy đời anh chỉ có ôm một mình bà xã, nhưng sống với nhau mười lăm năm, số lần làm tình không đến ngàn cũng hơn một trăm chứ?
Hứ, cái tên đại *** ma kia, đừng có mà coi thường ta, tiểu đệ đệ của ta tuy rằng hơi có tuổi, lại không được hùng vĩ như nhà ngươi, nhưng công năng tuyệt đối kiện toàn, ai dùng qua đều phải tán thưởng! (trên thực tế thì người duy nhất dùng qua đã toi rồi, chẳng có ai mà đối chứng nữa).
“Hừ, ôm thì ôm, ai sợ ai?”
Phan Tuấn Vỹ giận dỗi xông lên ôm chặt Lý Sa. A, ôm phụ nữ đúng là nhất, vừa thơm vừa mềm, bộ ngực căng tròn mềm mại áp trên người, thực sự là thoải mái cực kỳ.
Một phút đồng hồ… hai phút…
Í? Kì quái, sao tiểu đệ đệ lại chẳng động tĩnh gì này? Ê, tỉnh tỉnh, đừng có mà giả chết cho ta, bây giờ không phải lúc ngủ, nếu mà ngươi dám bãi công, ta sẽ đến ủy ban lao động tố cáo ngươi đó!
“Ân… Lý Sa… áo váy cô mặc hơi nhiều, tôi giúp cô cởi nhé….”
Phan Tuấn Vỹ thấy Risa nửa cười nửa không nhìn mình, vội vã tìm một lý do lấp liếm.
“Không cần, tự tôi cởi là được.”
Cô vươn tay ra phía sau, kéo khóa xuống, hai vai hơi run lên, bộ váy âu phục liền thân liền trôi xuống đất, lộ ra thân thể trắng như tuyết tuyệt mỹ…
Oa ngực bự ghê! Không phải là giả chứ? Phan Tuấn Vỹ hồ nghi nhìn cô một cái.
“Anh có thể sờ thử coi a…”
Lý Sa cầm tay anh đặt ở một bên ngực.
OA… hàng thật giá đúng a, Phan Tuấn Vỹ hài lòng cười cười với cô. Lý Sa quyến rũ nháy mắt với anh một cái, liền liếc mắt xuống bên dưới của anh…
Chết tiệt! Ê, mau ra khỏi giường, đại mỹ nữ đến thăm ngươi này, còn không mau đứng dậy tiếp khách, cái tên sâu gạo hết ăn lại nằm này! Lên chiến trường mới thò cái đuôi là con rùa đen thụt cổ à, người ta nói nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, ta lại nuôi công toi ngươi bao nhiêu năm như thế!
“Ưm… cái này… Ừm…”
“Đừng lo, để tôi giúp anh nha…”
Lý Sa vươn đôi tay ngọc ngà thon dài bắt đầu giúp anh chà xát…
Một phút… hai phút…
Ô… toi rồi… Sao lại… Sao lại thế này? Lẽ nào… lẽ nào anh thực sự không ôm đàn bà được nữa thật? OA… Mình không muốn thành loại bất lực đâu! Phan Tuấn Vỹ vừa đau lòng vừa xấu hổ vùi mặt vào lòng bàn tay, sợ gặp phải ánh mắt châm biếm của người đẹp.
A a… thoải mái quá…
Đột nhiên một cảm giác khoái cảm quen thuộc từ tiểu đệ đệ nhanh chóng chạy thẳng đến tứ chi…
Ya! Thành công rồi! Hắc hắc… Ngươi cuối cùng cũng ngẩng đầu ưỡn ngực cho ta, nở mặt nở mày rồi, cứ bảo trì tư thế anh dũng này cho ta, dốc sức vào, dũng cảm tiến lên, giết giặc khiến nó trở tay không kịp, mảnh giáp cũng không được chừa lại!
“Ha ha ha…”
Phan Tuấn Vỹ đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài…
“Ha ha cái đầu cưng! Nhìn rõ cho ta, ai làm cho cái thứ nhũn nhẹo nhà cưng nhỏng lên vừa cao vừa cứng, lại còn sướng đến lệch cả ra nữa?”
Phan Tuấn Vỹ nghe vậy kinh hãi, tiếng cười nghẹn lại trong họng tí nữa sặc chết, anh vội vã vỗ vỗ ngực mấy cái mới thở lại được…
“Hộc… hộc… Sao lai… Sao lại… là cậu?”
Anh cúi đầu nhìn thấy đôi tay to thô của Âu Dương Đạo Đức cao cao thấp thấp chà xát phân thân vừa cứng vừa to của mình, anh sợ đến tí nữa thì ngất đi…
Ô… cái tên đáng căm hận kia! Đại mỹ nữ xinh đẹp như thiên tiên vừa chà xát vừa vân vê mà ngươi không thèm phản ứng, không thèm quan tâm gì đến người ta, vầy mà cái tên siêu cấp đại sắc ma kia chỉ sờ có một hai cái, ngươi đã sướng đến lắc đầu vẫy đuôi, chỉ thiếu điều “gâu gâu” hai tiếng mà thôi! Tên phản đồ không phẩm cấp kia! Kẻ làm huynh ta đây hôm nay nhất định phải trục xuất ngươi ra khỏi gia môn!
“A a… đáng ghét… Buông… Ai nha…”
“Miệng thì nói ghét, sao cái mông cứ lắc liên tục vậy, đúng là nai con *** đãng yêu nói xạo! Thừa nhận đi, thừa nhận cưng căn bản không thể ôm đàn bà… Thừa nhận cả đời này cưng chỉ cần một mình chủ nhân ta… Mau, nói mau!”
Âu Dương Đạo Đức vừa liếm láp vành tai mẫn cảm của anh vừa đẩy nhanh động tác ở tay…
“Ha… A…ha… ha… Đừng mà… A a! Không”
Phan Tuấn Vỹ ôm chặt lấy hắn, thét chói tai bắn trong vòng tay hắn
“Chậc, nhanh vậy sao? Hừ, cưng không nói cũng chẳng sao, ta có biện pháp khiến cho cưng phải nói…”
Âu Dương Đạo Đức đem chất lỏng dính đầy tay đổ lên ngực nai con đang thở hổn hển không xong, rồi đẩy thân thể xụi lơ của anh xuống đất, một tay ôm lấy Lý Sa đang đứng bên cạnh hứng thú dạt dào kéo lên giường.
“Nhìn cho rõ, ôm đàn bà là phải thế nào…”
Âu Dương Đạo Đức bắt đầu đè xuống, vuốt ve thân thể mềm mại của Lý Sa đến khi cô thở hổn hển, rên rỉ không ngừng…
“A… Đạo Đức… anh là giỏi nhất… A… Dễ chịu quá… Mau… mau lên… Mau vào đi…. A a…”
Lý Sa dán chặt vào thân thể rắn chắc của hắn, không nén nổi mà giãy giụa ma sát.
Không… Không phải… Đây không phải là sự thực… tất cả đều không phải thực…
Phan Tuấn Vỹ thấy mình dường như sắp chết rồi, ruột gan anh như bị lửa thiêu, lại như bị ai đảo lộn
Ngay khi anh thấy Âu Dương Đạo Đức móc từ trong quần cái thứ mà ngày nào anh cũng phải cắn răng liếm láp hút nút định đâm vào thân thể người phụ nữ kia thì anh không nhịn được thét lên—-
“Không! Đừng mà đừng mà… Ụa… Ụa…”
Phan Tuấn Vỹ vừa khóc vừa nôn ra trên mặt đất…
“Nai con”
Âu Dương Đạo Đức thấy vậy gào to một tiếng, kinh hoảng nhào về phía nai con, ôm chặt anh vào lòng, không quan tâm đến mấy thứ tanh hôi mà anh nôn ra dính đầy thân mình.
“Ô… Cậu… không được… không được…”
Phan Tuấn Vỹ sống chết níu lấy hắn, khóc đến không thở nổi.
“Ai… thực sự là không thể nào nắm chặt cưng được… ta hình như đặc biệt có duyên với mấy vụ ói của cưng.”
Âu Dương Đạo Đức bế thốc nai con lên ôm hướng về phía phòng tắm, không quên quay đầu nói một câu:
“Lý Sa, xin lỗi, em về trước đi.”
Âu Dương Đạo Đức mở vòi hoa sen, để dòng nước nóng chảy xuống thân thể trần trụi của hai người…
Hắn mở miệng của nai con, vươn hai ngón tay thâm nhập vào trong đó, dùng nước nóng nhẹ nhàng quấy qua để mấy thứ uế vật trong đó chảy ra theo dòng nước. Đến khi thấy trên thân thể hai người không còn mùi gì lạ, Âu Dương Đạo Đức bế nai con ra khỏi buồng vòi sen, ngồi vào bồn tắm lớn ngập đầy nước nóng.
“Vì sao không được ôm cô ấy?”
Âu Dương Đạo Đức nâng lấy gương mặt tái nhợt của nai con, hai mắt không chớp đăm đăm nhìn anh.
Vừa nghe hắn nhắc đến cô gái đó, nước mắt Phan Tuấn Vỹ lại lăn xuống…
“Ô… Tôi… Tôi không biết nữa…”
Anh thực sự không biết.
Không biết tại sao lại sợ như thế? Không biết tại sao không thể chấp nhận như thế?
Không biết vì sao trái tim lại đau đến mức muốn ngừng đập? Không biết…?
“Khóc cũng không có tác dụng đâu! Đáp án ta đã nói cho cưng từ trước rồi, còn dám nói với ta cưng không biết?”
Âu Dương Đạo Đức cho rằng anh giả ngu, nổi giận cầm lấy cái chuông nhỏ trên nhũ tiêm của anh kéo mạnh xuống dưới—-
“A Đau quá đau quá… Ô… buông tay! Buông tay!”
Phan Tuấn Vỹ vừa khóc vừa đấm đấm hắn.
“Nói! Không nói thật hết cho ta, đừng có mơ ta tha cho cưng!”
Âu Dương Đạo Đức không hề lỏng tay tiếp tục kéo mạnh.
“Ô… Tôi nói… Tôi nói… Ô… Tôi… Tôi chỉ cần… Chỉ cần… một mình chủ nhân…”
Lẽ nào… lẽ nào đây chính là đáp án của mình? Nếu không tại sao anh vừa nói ra… trong lòng lại dễ chịu đến thế này? Anh không biết… vừa nãy nôn đến nhẹ bẫng cả người… bây giờ hơi nóng mờ ảo đến choáng váng… anh loạn quá… Từ đầu đến chân đều loạn hết cả lên…
“Chứng minh cho ta xem… nai con… chứng minh cưng chỉ cần một mình ta…”
Âu Dương Đạo Đức vươn một ngón tay chậm rãi xen và huyệt khẩu đóng chặt của anh…
“A… a…”
Ngón tay của hắn trong thân thể Phan Tuấn Vỹ xoay tròn trêu chọc khiến anh sướng đến bay người, anh cuống quýt lay động thắt lưng, cực lực muốn đuổi theo bắt lấy cảm giác sung sướng bay bổng đó…
“Ô… A a… cầu cậu… cho tôi… Ô… cho tôi…”
Tiếng chuông *** loạn… Lời cầu xin *** loạn… sự *** loạn của tất cả….
Âu Dương Đạo Đức mặc dù đã cương cứng đến đau đớn từ lâu, nhưng hắn không mềm lòng kiên quyết hỏi.
“Cưng muốn cái gì?”
“Ô ô… tôi muốn… Muốn chủ nhân…”
“Muốn chủ nhân làm cái gì?”
Ngón tay của Âu Dương Đạo Đức tàn khốc chui vào cái nút nho nhỏ khiến cho người ta phát điên ở sâu trong, dùng móng tay đâm mạnh—-
“A! Tôi muốn… muốn chủ nhân tiến vào… muốn chủ nhân hung hăng cắm vào… Ô… Mau… mau vào, tiến vào!”
Nai con ôm chặt lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn ai ai khóc lóc không ngừng.
Đầu lưỡi liếm láp giọt nước mắt mằn mặn của anh, Âu Dương Đạo Đức thấy máu trong người sôi hết cả lên như bể máu của Đắc Kỷ.
“Nào… cưỡi lên…”
Hắn dùng giọng khàn khàn ra lệnh.
Vừa được hắn cho phép, Phan Tuấn Vỹ quẳng hết cái gì là ngượng ngùng, vội vã nâng mông lên, dùng tư thế trúc trắc đưa cái thứ cực đại ngẩng cao đó nhập vào cái động cơ khát của mình…
“A… nóng quá… Nóng quá…”
Nước nóng trong bồn tắm không ngừng xông lên dẫn vào cơ thể thành một cột nước lớn, vô tình tập kích từng tấc một trong nội bích, khiến nai con thần trí trong nháy mắt thành mê loạn…
“Cáp a… ha… a… tuyệt quá… tuyệt quá… Ô… chủ nhân… tôi… tôi có chết không… Ai nha ai nha…. Ha… a… Tôi… Tôi hình như… hình như sắp chết… A a!”
Đây… đây là cảm giác gì? Cái cảm giác mà con người có nghĩ đến chết cũng không lý giải được là gì?
Tại sao chỉ có trong lòng người đàn ông này mới có thể cảm giác được sự vui sướng tột cùng này? Vì sao…?
“Chết…? Ta sẽ không cho cưng chết… A… Nai con của ta… Ta muốn trói chặt cưng cả cuộc đời này… Cả đời… A ha… nóng quá… A a… cho dù chết… chết cũng không cho cưng rời xa ta… A… cưng thực sự là nóng đến xx… A tan ra mất… A a”
Âu Dương Đạo Đức nắm chặt eo của nai con đâm thật mạnh lên, trong tiếng thét thê lương của nai con song song phun mạnh ra
Cẩn thận giúp nai con đã hôn mê lau khô tóc và thân thể, lại mặc trên người cả hai bộ áo tắm, Âu Dương Đạo Đức cẩn thận nhẹ nhàng bế anh ra khỏi phòng tắm.
“Ô? Lý Sa, sao em còn ở đây?
Âu Dương Đạo Đức thấy cô ngẩng đầu ngồi bắt chéo chân trên sopha, kinh ngạc hỏi.
“Hí, em ở đây nghe trộm a, Đạo Đức, quen anh bao nhiêu năm rồi, em nằm mơ cũng không ngờ anh lại thua trong tay một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt thế này.”
“Em nói bậy gì thế?”
Âu Dương Đạo Đức bình thản, coi như không có gì đem nai con đặt lên giường.
“Anh có biết anh làm tình chưa bao giờ nói không? Mấy người bạn gái lên giường với anh đều biết cái sự cổ quái này của anh. Bình thường thì lời ngon ngọt gì cũng nói được hết, nhưng lên giường rồi là chỉ biết vùi đầu đâm chọc, đánh rắm cũng chẳng nổ một quả, không ngờ hôm nay, hi, lại có người có thể khiến anh không khống chế được…”
“Đừng nói nhảm nữa, đấy chẳng qua là thú cưng của ta mà thôi. Em không biết có người không nói với người khác, mà chỉ nói cho thú cưng của mình nghe sao? Dù sao đi chăng nữa anh ấy cũng chỉ có một mình ta, cũng chẳng buôn cho người khác nghe đâu.”
“Oa, nghe anh nói mà xem, Âu Dương Đạo Đức lúc nào cũng chỉ muốn du hí nhân gian vầy mà cũng muốn độc chiếm một người, thực sự khiến người ta phải mở rộng nhãn giới!”
“Được rồi, bà cô tổ của tôi ơi, xin bà đừng có đóng vai bác sĩ tâm lý nữa cho tôi nhờ, tôi mệt chết được đây này, mời bà về cho.”
“Được được, hôm nay tha cho anh, anh nghỉ ngơi đi, bữa khác em đến thăm anh… cùng nai con của anh.”
Lý Sa hôn nhẹ lên mặt hắn một cái liền xoay người rời đi.
Âu Dương Đạo Đức ngồi trên giường ngắm dáng ngủ an lành của nai con, chẳng mấy chốc hắn không chịu được ngả xuống bên cạnh anh, chìm vào giấc ngủ sâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.