Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Chương 55: Cún vs chó (3)

Live

23/11/2022

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Hoàn toàn không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, vừa mới thức dậy mở mắt ra liền nhìn thấy một cún con ba đầu nằm ở trên bụng của mình. Một cái đầu phát ra tiếng ngáy, một cái đầu từ chóp mũi thổi ra bong bóng, một cái đầu khác lại đang chảy nước miếng. Cho dù Or có bình tĩnh cách mấy lúc này cũng bị dọa nhảy dựng.

Chẳng lẽ trong lúc ngủ đã bị túm cổ về Địa Nguc?!

Không đúng! Nếu thật sự bị đem về thì Thrus không phản kháng tới mức đem hắn nháo tỉnh mới là lạ.

Hắn nhìn bốn phía chung quanh, thấy được trong góc có một mạng nhện kiêu ngạo mà hắn đã quyết định sẽ xử lý nó, thấy trên cái bàn thấp có chồng tạp chí vốn được xếp gọn nay đã bị quăng lộn xộn và nhìn thấy cái tách buổi sáng đựng hồng trà mà quên đem rửa....liền thở phào nhẹ nhõm.

May quá, hắn vẫn còn ở nơi này, còn ở nhân gian, còn ở trong phòng khám thú y Noah.

Đại khái là cảm giác được 'Giường" đang chuyển động, ba cái đầu nhỏ của Puppy mở mắt. Đôi mắt nâu nhập nhèm buồn ngủ nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên.

"Nhóc con, nhớ chú sao?"

Bé Puppy hiển nhiên rất quen thuộc nụ cười nhu hòa này của thanh niên, ba cái đầu cùng cao hứng bắt đầu sủa gâu gâu.

"Cerberus lại đi tìm việc vui mà ném nhóc cho chú?" ngữ khí thực khẳng định. Thời gian ở chung cũng đủ lâu để thanh niên hiểu rõ ông anh Địa Ngục Khuyển của mình, không cần đoán cũng biết hắn lại đang làm cái gì "Lúc chú ngủ mà nhóc vẫn còn ở đây vậy hẳn là bác sĩ đã đồng ý cho nhóc ở lại chỗ này rồi phải không?" Ngữ khí vẫn là khẳng định như cũ. Hiển nhiên thanh niên cũng rất hiểu Lạc Tái – kẻ mắc chứng bệnh yêu thú cưng quá mức.

Cún con ngửi ngửi hơi thở của hắn, ghé sát vào hai má của hắn liếm liếm liếm một trận. Một con cún con nhiều lắm là hơi nhiều nước miếng một chút, nhưng nếu là ba cái đầu thì chính là nước miếng rửa mặt ~

"Hắc, nhóc con! Đói bụng không?"

Vừa nghe có ăn, ba cái đầu đều cùng cao hứng kêu gâu gâu, cái đuôi cũng vẫy vẫy vô cùng vui vẻ.

"Muốn ăn cái gì? Nơi này cũng không có thịt dê đen mà nhóc thích đâu nha!"

"Bác sĩ? Anh đang làm gì vậy?"



Thanh niên đứng ở trước cửa phòng dùng làm nơi ở cho sủng vật lưu lại qua đêm, tò mò hỏi.

Tư thế ôm cún con ba đầu rất quen thuộc, cánh tay ở dưới đỡ mông nhỏ lông xù nhưng lại không đụng đến cái đuôi nhỏ của nó, một cánh tay khác lại ôm vòng quanh thân mình, ba cái đầu nặng của Puppy thực thoải mái tựa ở trên cánh tay. Nó hoàn toàn không cần dùng sức lại được thoải mái, bộ dạng lười biếng không muốn cử động.

Lạc Tái đứng lên vừa đấm đấm xương sống bởi vì ngồi lâu mà có chút mỏi vừa nói "Làm một chỗ ở thoải mái cho bé Puppy " bởi vì sinh ý vẫn luôn không tốt, cho nên phòng khách nhỏ này được dành riêng thành nơi cho những thú cưng bị bệnh hoặc là nơi ở tạm của thú cưng được gửi nuôi ngắn hạn, trước mắt ngoại trừ Thùy nhĩ thỏ Hà Lan, cũng chưa từng tiếp đãi thêm bất cứ một động vật nào khác. Nơi này không khí mới mẻ cũng dễ thông khí, đối với cún con thì căn phòng thế này đã là đãi ngộ cho khách quý rồi.

Một cái lồng sắt lớn dùng để cho chó trưởng thành ở được bọc một lớp vải che nắng nhưng dễ thông khí, thoạt nhìn như một hang động bịt kín vậy. Cún con đang an tĩnh ở trong lòng thanh niên nhất thời hưng phấn mà nhích tới nhích lui, ánh mắt tròn tò mò không thôi, rục rịch nhìn chằm chằm cửa vào tối om kia.

Or đặt nó xuống đất, bé Puppy hoàn toàn không còn bộ dạng lười biếng làm nũng lúc nãy, vô cùng phấn khởi hai bước ngã một cái lại cố gắng chạy tới. Tiến vào 'ổ nhỏ' dành riêng cho mình, ngửi bên này ngửi bên kia, không an phận nhảy lên nhảy xuống, lại nhảy lại chạy quả thực là hưng phấn đến không có cách nào hình dung.

Cho dù là Or cư nhiên cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn "Nhóc con này chẳng lẽ thích sống ở trong lồng sắt sao?!"

"Puppy cũng không xem đây là lồng sắt" bác sĩ mỉm cười ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn cún con đang vui sướng, nhảy nhót ở bên trong. Có vẻ đối với chỗ ở tạm này thực thích "Chó là loài động vật sống trong hang động, hoàn cảnh tối tăm bịt kín có thể khiến nó có cảm giác an toàn. Đặc biệt là đối với cún con, hoàn cảnh xa lạ sẽ khiến nó cảm thấy bất an và khẩn trương. Không gian như thế này sẽ khiến cho nó cảm thấy tương đối an toàn"

Hai cánh tay rắn chắc vòng qua, trên lưng Lạc Tái bỗng nhiên trầm xuống, thanh niên cao lớn cư nhiên dựa vào trên lưng của cậu "Bác sĩ..."

Tuy rằng bởi vì độ cao chênh lệch nên cũng không phải là sức nặng toàn thân áp lên, nhưng lời thì thầm đầy ủy khuất lại khiến Lạc Tái hoảng sợ "Or, xảy ra chuyện gì?"

"Lúc tôi và Thrus mới tới đây bác sĩ cũng không có cẩn thận làm ổ cho chúng tôi như thế..."

Lạc Tái sửng sốt "Cậu muốn ở trong lồng sắt?" thân thể cường tráng không mặc quần áo, thanh niên anh tuấn trên cổ còn đeo một chiếc vòng dùng riêng cho chó, hơn nữa còn bị dây xích cột vào lồng sắt. Bởi vì lồng sắt chỉ có thể dành cho một con chó trưởng thành, mà đối với hắn cái lồng vẫn quá nhỏ nên cũng chỉ có thể ôm đầu gối cuộn mình nằm ở trong lồng sắt. Bát đựng nước và thức ăn cho chó đặt ở bên cạnh. Lúc ăn cũng chỉ có thể giống như chó.......Dựa vào!!! Đột nhiên trọng khẩu như vậy, trái tim yếu đuối của cậu làm sao thừa nhận được loại kích thích này!!

"Tôi không phải có ý này"

Or cũng không biết trong đầu bác sĩ Lạc đã thiên mã hành không, thoát quỹ đến mức không thể tưởng tượng được. Hắn có chút ảo não.

Thân thể càng gần sát rồi hoàn toàn ghé vào trên lưng Lạc Tái. Bởi vì dáng người cao lớn nên thay vì nói hắn dựa vào trên lưng Lạc Tái, trông càng giống như hắn đem cậu ôm vào trong lòng.

Nhìn chăm chú lỗ tai mỏng manh của Lạc Tái, Or có loại xúc động cắn xuống một ngụm.

Nhưng hắn chỉ thử nhe răng sau đó không có động tác nào nữa. Giờ khắc này hắn vô cùng ghen tị với Thrus, nếu hắn có năng lực chữa khỏi mà không phải kịch độc thì hắn đã không cần băn khoăn mà hướng nơi hắn nhìn trúng cắn một cái rồi.



Làn da tuy không sử dụng bất cứ sản phẩm bảo dưỡng gì, nhưng lúc ở đại học bác sĩ vẫn luôn là trạch hệ nên làn da cũng không đen, ngược loại có một loại cảm giác co dãn bóng loáng. Đặc biệt là ở cổ, mạch máu cũng không thô to lộ rõ như người phương tây, ngược lại có cảm giác mỏng manh như cắn một cái liền dễ dàng cắn nát mạch máu vậy.

Hắn không biết Thrus thích gì, nhưng bản thân hắn lại thích nhất là xương quai xanh của bác sĩ. Nơi đó có một nốt ruồi đen nho nhỏ nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Một chút gợi cảm lơ đãng luôn khiến hắn nhịn không được muốn liếm thử một chút.

Từ trong lồng sắt chui ra một cái đầu, sau đó lần lượt lộ ra những cái đầu khác, chớp chớp đôi mắt đơn thuần nhìn chăm chú vào hai người đang dính sát vào nhau.

Cún con Labrador khá sâu sắc, nó rất nhanh liền phát hiện ra người có tiếng nói nhất trong ngôi nhà này là ai. Tuy rằng chú rất lợi hại, nhưng nhân vật đứng đầu có được quyền uy tuyệt đối ở trong này lại là nhân loại mặc đồ màu trắng kỳ quái kia!

Thế là cún con chui ra khỏi lồng sắt, vui vẻ chạy sát tới bên ống quần Lạc Tái. Một cái đầu cọ cọ, một cái đầu cắn ống quần, mà một cái khác lại hướng cậu sủa vài tiếng, thuần thục thực hiện một loạt động tác 'đáng sợ' với khả năng thương tổn cao.

Thanh huyết hp luôn ở mức nửa chừng, đương nhiên bác sĩ Lạc đã bị giây sát trong nháy mắt. Kính mắt đều không thể che dấu được biểu tình cười nhìn không thấy mắt của chủ nhân ngốc"Có nên tìm vài món đồ chơi cho các ngươi không đây? Hay là......tuy rằng có chút sớm, nhưng cũng nên dùng thanh mài răng rồi. Nhóc thích hương vị gì?" Luôn luôn tiết kiệm Lạc Tái lại lấy ra một đống xương mài răng với nhiều khẩu vị khác nhau. Đưa từng thanh cho cún con liếm thử.

Lần đầu tiếp xúc với cây gậy nhỏ có hương vị rất dễ chịu này, bé Puppy có chút do dự ngửi ngửi thử. Lạc Tái rất kiên nhẫn cầm ở trong tay không nóng lòng nhét vào trong miệng của nó. Cuối cùng khi cả ba cái đầu đều đã bị mùi thịt hấp dẫn liền liếm liếm mấy miếng rồi mới cắn. Khẩu vị của ba cái đầu tựa hồ cũng không quá giống nhau.

Một cái đầu cắn vị thịt bò không buông, một cái khác lại ra sức ăn vị thịt dê, mà cái thứ ba lại có vẻ cẩn thận hơn một chút, nhưng cuối cùng cũng lựa chọn vị thịt gà.

Lạc Tái chống má cao hứng nhìn ba đầu cún con đang ngậm thanh mài răng, chúng nó càng giống như đang đùa chơi hơn là đang mài răng, cậu đều nhớ kỹ khẩu vị của từng cái đầu "Có cần mỗi loại mua một bao mang về không? Tôi đoán là quê cậu hẳn là không bán thứ này đi?" mà nếu có thì khẳng định cũng không phải khẩu vị bình thường, nếu là mấy vị như thịt thối hay vị giòi gì đó nhất định là không nuốt nổi.

"Bác sĩ..."

Thanh niên ở phía sau lại bắt đầu u oán.

"Cậu cũng muốn ăn?" bác sĩ Lạc thật thiện người am hiểu ý từ mớ xương mài răng mà nhóc cún chọn thừa lại lấy ra một thanh đưa qua "Cho cậu, là vị sữa"

"......"

Thanh xương mài răng để sát bên môi, Or không muốn cự tuyệt ý tốt của bác sĩ nên đành há miệng một ngụm cắn xuống.

Cố gắng đem xúc động muốn cắn cái cổ non mịn kia chuyển thành cắn xương mài răng.

Răng của chó địa ngục trưởng thành rắt tốt, lực cắn nuốt siêu cường, chỉ mấy ngụm đã có thể đem cả thanh xương mài răng cắn nát, từng tiếng "răng rắc răng rắc' phát ra từ trong miệng giống như đang nhai xương người vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook