Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]
Chương 7: Thằn lằn
Live
23/11/2022
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Con mắt quay tròn, địa cầu quay tròn.
Cuộn chỉ nhỏ (lễ vật của quái vật đầu trâu) không có bất luận một ngoại lực tác dụng nào lăn đến bên cạnh tròng mắt trong bình thủy tinh màu trà tựa như lão hộ gia đình và tân hộ gia đình (có thể hiểu là ma cũ ra chào ma mới) chào hỏi ra mắt nhau. Sau một cái va chạm nho nhỏ tỏ vẻ hữu hảo liền yên lặng cùng nhau chiếm cứ ở một góc tạp vật.
Lạc bác sĩ vẫn như cũ vì tình trạng buôn bán của phòng khám thú y Noah mà vô cùng lo lắng, lo lắng a~.
Trên thực tế cũng không phải cậu không có sinh ý, chẳng qua người đến khám bệnh tựa hồ đều có chút không bình thường....tỷ như quái vật đầu trâu bị viêm dạ dày cỏ....lại tỷ như nam nhân tóc rắn mang theo sủng vật tiểu xà bị suy nhược tinh thần đến xem bệnh...
Gạt người a!! Đối mặt với một đầu toàn xà hộc tín tử (thè đầu lưỡi phát ra tiếng tê tê á) cùng nhau cuốn quít xoay vòng ai cũng sẽ suy nhược tinh thần a!
Lạc bác sĩ vô lực đem đầu đặt ở trên mặt bàn uể oải vô cùng.
Ở trước mặt cậu đặt một tờ hóa đơn thuê nhà, điện, nước và cước điện thoại, sau đó tưởng tượng đến chút tiền mặt ít ỏi gửi trong ngân hàng của mình bắt đầu mọc ra đôi cánh phịch phịch bay đi giải quyết mấy tờ hóa đơn này cậu liền cảm thấy sự u ám sau gáy mình càng ngày càng dầy.
Sinh hoạt vốn đã căng thẳng bây giờ còn phải dưỡng thêm một con đại cẩu. Đại cẩu còn chưa tính còn là sức ăn của hai cái đầu! Sức ăn một bữa cơ hồ là bằng sức ăn một tuần của cậu a!
Xem ra không đem Orthrus đuổi đi là không được.
Nhưng phải mở miệng thế nào đây? Cùng Thrus nói khẳng định là không được rồi, nếu chọc cho cuồng khuyển ấy nổi giận không chừng còn có thể bị hắn cắn đứt cổ a....Như vậy cùng Or nói đi, dù sao hắn cũng có vẻ thông tình đạt lý, hẳn là có thể hiểu được nỗi khổ của cậu ( lynz: tâm nhãn quá kém ( _ _ |||)
Ngay khi Lạc bác sĩ đang tính toán phải như thế nào cứng rắn hạ quyết tâm đuổi đi cuồng khuyển kia thì bỗng nhiên bên tai lại truyền tới tiếng vang thanh thúy.
Đó là âm thanh do chén và thìa nhẹ nhàng va chạm tạo thành.
Lạc Tái mở to mắt nhìn chén hồng trà ấm nóng trước mặt. Đó là bộ trà cụ làm giả cổ mà trong một đợt đại giảm giá cậu đã bị giá cả che mờ mắt nhất thời nhiệt huyết mua về. Đương nhiên sau đó phải bỏ vô xó bởi vì với thủ nghệ của cậu cùng lắm cũng chỉ có thể pha một cốc trà gói uống liền mà thôi.
Mà đặt không xa trước mũi cậu là ánh bạc của thìa, và màu vàng tươi của chén, bên trong một màu hồng trong suốt của nước hồng trà, lơ lửng bên trên là nhiệt khí trắng noãn, vô cùng xinh đẹp. Lạc Tái đương nhiên biết trong nhà mình tuyệt đối không thể có loại trà nổi danh đắt tiền đại cát hoặc là tích lan hồng trà mà trong tủ bát cùng lắm cũng chỉ là mấy bao hồng trà giá rẻ, nhưng người thanh niên đưa chén trà này đến trước mặt cậu lại chính là có một ít biện pháp đem những thứ nhìn qua cực kì bình thường, không chút thú vị khiến nó trở nên vô cùng giá trị.
Lạc Tái ngồi thẳng lại thắt lưng, mà hắc y thanh niên đứng ở bên người cậu còn đang cầm trong tay một cái bình nhỏ.
"Cần thêm sữa hay đường không? Hình như bác sĩ là rất thích đồ ngọt thì phải"
Tuy rằng đối phương sống nhờ ở trong nhà mình không trả tiền ăn tiền uống nhưng bị hầu hạ cẩn thận như vậy Lạc Tái quả thật không thể cứng rắn hạ quyết tâm bày ra mặt lạnh.
"Hảo, vậy cho một chút đi"
Mùi hương nồng nàn của sữa, độ ngọt vừa phải, trà sữa vào buổi chiều quả nhiên làm cho tâm tình của con người trở nên thư sướng a.
Thanh niên mỉm cười "Trong lò vi sóng còn có bánh ngọt nhân hạch đào, bác sĩ muốn ăn một chút không?"
"Khụ khụ... Ân, được rồi, làm phiền cậu vậy! "
Hoàn toàn quên việc tính toán đem người đuổi đi lúc nãy, Lạc bác sĩ bắt đầu lâm vào hưởng thụ đoạn thời gian nhàn nhã trà chiều.
"Leng keng ~"
Vừa vặn đúng lúc Lạc bác sĩ nhấm nháp xong bánh ngọt nhân hạch đào mỹ vị lại vô cùng cao hứng khi nghe Or nói chờ đi nếm thử bánh quả hoàng đào do hắn làm. Tâm tình vô cùng nhún nhảy chờ mong thì cửa phòng khám bị người đẩy ra.
" Làm phiền, Xin hỏi đây có phải là phòng khám thú y Noah không ạ?"
Không phải ngoài cửa có treo biển hiệu sao?
Lạc Tái có chút kỳ quái bất quá khi cậu nhìn thấy bộ dạng của người khách vừa tiến vào thì liền hiểu được vì sao đối phương không thấy rõ được biển hiệu bên ngoài.
Thân hình chữ 0 thấp lùn khiến hắn nhìn qua vô cùng ục ịch, cổ ngắn đến mức khó có thể ngẩng lên, một thân tây trang màu đỏ cắt may phi thường ngắn nhỏ làm cho hắn nhìn qua tựa như cái đèn lồng đỏ ngày Tết.
Bất quá bộ dạng của khách nhân như thế nào cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là hầu bao của hắn có tiền hay không thôi.
Lạc bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, vòng qua bàn tiếp tân đi đến bên người đối phương:
"Xin chào, nơi này chính là phòng khám thú y Noah. Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài đây?"
"Nga, thật tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được rồi!"
Tuy rằng lời nói nghe qua có vẻ không quá thích hợp nhưng Lạc Tái nhìn thấy trong tay hắn cầm một cái bể thủy tinh chứa sủng vật. Tuy rằng đã bao trùm vải đen nhưng theo cái bóng di chuyển nơi đáy bể liền biết được có động vật ở bên trong, lúc này cậu mới có thể an tâm được.
Đây mới là khách nhân bình thường a!
Lạc bác sĩ duy trì hình tượng thầy thuốc bình tĩnh trầm ổn bên ngoài nhưng đồng thời nội tâm lại nhịn không được lau một phen lệ nóng.
"Có thể phiền toái ngài điền trước một số thông tin không?"
Or đang ở phòng bếp thu dọn, Lạc Tái cũng không định gọi hắn đi ra tiếp đón nên tự mình lấy hồ sơ đăng ký, rồi lại từ ngăn kéo lấy ra một cái bút bi. Vì tránh cho việc lúc cần lại tìm không thấy bút cho nên cậu mua luôn một bộ trên đỉnh có trang trí những con vật khả ái.
Vóc dáng thấp tiếp nhận tờ đơn đăng ký và cái bút bi có đầu là cái đuôi của tiểu thằn lằn (lynz: ta có nên khen tài tiên tri của bạn Lạc không nhỉ?) Thực cẩn thận điền xong tư liệu cư nhiên còn nghiêm túc kiểm tra mọi thông tin một lần nữa rồi mới đưa trả lại. Lạc Tái nhìn nhìn, chữ viết cuộn lại hơi khó nhìn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn được cái tên "Salamander" [Sa La Mạn Đức]
"Sa La Mạn Đức tiên sinh, mời ngài đi theo ta" Lạc Tái đi phía trước dẫn đường đem khách nhân đưa đến phòng khám bệnh ở phía sau.
Vóc dáng thấp Salamander tiên sinh động tác ôm bể thủy tinh phi thường cẩn thận, quả thực thành kính giống như đang ôm tân nương đi vào động phòng vậy. Đặt cái chậu lên bàn khám bệnh, hắn cũng không có lập tức mở ra vải chùm mà là trịnh trọng nói với Lạc Tái:
"Bác sĩ, bảo bối của tôi hay thẹn thùng, xin ngài trăm ngàn lần phải cẩn thận, đừng dọa đến cô ấy"
"Vâng, tôi hiểu được"
Chủ nhân đối với sủng vật của mình giống như đối đãi tâm can bảo bối, thậm chí giống như tình nhân vậy. Lạc Tái thấy mà không thể trách cho nên với những lời này của hắn cũng không quá giật mình.
Hắn mở ra vải chùm màu đen. Có thể thấy được vị Sa La Mạn Đức tiên sinh này đối với sủng vật của mình phi thường trân trọng bởi vì chỉ là một cái bể thủy tinh để đem sủng vật chuyển từ nơi này tới nơi khác thôi mà cũng được hắn bố trí vô cùng tỉ mỉ. Đáy bể trải một lớp đá vụn nhiều màu sạch sẽ sắc lẹm, bể cao rộng khoảng 30 cm, bên trong còn có kim ngư tảo – thực vật sống dưới nước để hỗ trợ gia tăng thêm không khí trong chậu.
Một loài động vật lưỡn cư bốn chân đang nằm ghé vào cát đá. Làn da bóng loáng nhẵn nhụi không có chút vảy nào, thân thể hồng nộn bán trong suốt, dọc theo sườn có những điểm màu đỏ diễm lệ, tứ chi ngắn nhỏ móng vuốt tinh xảo, có thể dài chừng 7 tấc, rõ ràng là một con cá cóc châu Âu. (xem ảnh của con này khó tả lắm, không hẳn là xấu nhưng mà...)
Sa La Mạn Đức tiên sinh ánh mắt nhìn thân thể trơn mượt của cá cóc, bộ dạng vô cùng say mê:
"Thật đẹp, thật quá xinh đẹp mà! Ngài thấy có đúng không? Bác sĩ....Nga, ngài xem vẻ đẹp kia, làn da xinh đẹp kia mềm mịn tựa như tơ lụa vậy. Quả là sự tồn tại đẹp nhất trên đời này...."
".........."
Lạc Tái một trận ác hàn, nếu nhìn chằm chằm vào một vị đại mỹ nhân ngực căng mông kiều, vòng eo thon gọn mà nói như vậy thì còn có thể lý giải được nhưng đối với một loài bò sát ngoại hình cùng thằn lằn không khác nhau là mấy, làn da thủy hoạt giống như bôi một lớp niêm dịch mà nói như vậy thì thật sự là khiến người ta có loại xúc động đem hết cơm canh vừa ăn tối qua đều phun ra.
Bất quá đứng trên lập trường của một vị thú y chuyên nghiệp, Lạc bác sĩ đương nhiên sẽ không để lộ ra biểu tình muốn phun tào của mình rồi.
Cậu thực nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chiếm được sự cảm động vì gặp được tri kỷ của Sa La Mạn Đức tiên sinh. Hắn càng thêm hưng phấn mà không ngừng dùng các loại từ ngữ tuyệt đối không chút căn cứ nào đi ca ngợi con cá cóc đang nằm úp sấp lười biếng trong bể kia.
"Đúng rồi, tôi nhất định còn chưa nói cho bác sĩ biết được tên của bảo bối thân ái của tôi!"
"Nga, đúng vậy, tôi đoán hẳn đó là một cái tên vô cùng duyên dáng rồi"
Đôi mắt nhỏ của Sa La Mạn Đức lóe lên những tia lấp lánh:
"Tôi đặt tên cho nàng là Ninh Phù, một cái tên khiến cho người muốn trầm mê a. Bảo bối nhi của tôi, bảo bối nhi của tôi a~...."
Thỉnh không cần lộ ra cái biểu tình trầm mê biến thái tựa như một tên ma giáo trốn nơi thâm sơn cùng cốc mỗi ngày than thở tự kỷ được không?!
Lạc bác sĩ đẩy đẩy xuống mắt kính dùng ánh phản quang che đi thần sắc trong mắt hắn: "Tôi có thể hiểu được"
Sa La Mạn Đức tiên sinh lại càng thêm cảm động, thậm chí còn có vẻ nước mắt lưng tròng, hai bàn tay mập mạp nắm lấy tay Lạc Tái:
"Bác sĩ, ngài thật sự là một người vô cùng, vô cùng tốt. Ngài phải hiểu rằng chưa có vị bác sĩ nào trước đây có thể lý giải lời của tôi được như ngài. Những người khác căn bản chính là không hiểu được mị lực của Ninh Phù a!"
Nội tâm của Lạc Tái vô thanh rống giận: Ai muốn đi hiểu mị lực của một con cá cóc khiến người ta nhìn qua là mất ăn mất ngủ chứ!!
"Khụ khụ, tôi nghĩ chúng ta hẳn là nên đi vào vấn đề chính đi. Theo tôi quan sát được thì sủng vật của ngài tinh thần của nó hoàn toàn bình thường mà nhìn qua cũng không có hiện tượng xuất hiện ký sinh trùng. Liệu ngài có thể nói cho tôi biết tình huống không bình thường mà ngài đã phát hiện ra được không?"
Mặt của Sa La Mạn Đức đột nhiên lại hiện lên ửng đỏ phi thường khả nghi. Hắn do dự một chút rồi mới nhỏ giọng rầm rì:
"Kỳ thật...Kỳ thật Ninh Phù không có bệnh a, tôi mang nàng đến đây là để.... Là vì....tuy rằng tôi đã nghĩ mọi biện pháp nhưng nàng vẫn không thể thụ thai a"
"......."
Sa La Mạn Đức tiên sinh xấu hổ xoa xoa hai tay của hắn "Tôi thật sự hy vọng Ninh Phù có thể hoài thượng tiểu bảo bảo, nhưng vẫn luôn không thành công a "
"............"
Lạc Tái thực không muốn đánh gãy mộng tưởng của hắn nhưng có một vấn đề mấu chốt không thể không nói a!
"Sa La Mạn Đức tiên sinh, trước tiên ta muốn nói cho ngươi một việc vô cùng quan trọng"
"Là cái gì a?"
Lạc Tái dừng một chút, trảm đinh tiệt thiết nói với hắn:
"Ninh phù là tuyệt đối không có khả năng mang thai."
"Vi sao?!" Vóc dáng thấp nam nhân một bộ khiếp sợ giống như nghe được hôm nay chính là ngày tận thế vậy.
"Bởi vì..." Lạc Tái đẩy đẩy mắt kính "Bởi vì nó là giống đực Bắc Nguyên"
"Cái gì?!"
"Đúng vậy"
"Vậy liệu có khả năng..."
"Không thể!"
"Một chút đều..."
"Tôi có thể hoàn toàn khẳng định là không thể!"
"......."
"......."
Không khí trong nháy mắt tiến nhập vào trạng thái đông lạnh dưới O độ C.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một trận sau đó Sa La Mạn Đức là người đầu tiên bừng tỉnh đại ngộ kinh hô:
"Nga! Thượng đế của ta a! Khó trách Ninh Phù mỗi lần đều run run cái đuôi của mình, nguyên lai không phải muốn mang thai mà là muốn làm cho tôi mang thai a!!"
"........."
Đối với lời này Lạc Tái cảm thấy cả giới tính của sủng vật cũng nhầm thì hâm thế cũng không phải đại sự gì.
"Sa La Mạn Đức tiên sinh có thể mạo muội hỏi ngài một câu. Ngài vừa rồi nói muốn giao phối với sủng vật của ngài sao?"
Sa La Mạn Đức một bộ thẹn thùng nói "Bác sĩ, ngài hiểu lầm rồi!"
Lạc Tái nghe được nhẹ nhàng thở phào, may là hiểu lầm...
" Cậu ấy kỳ thật không phải sủng vật của tôi. Chính xác ra thì Ninh Phù chính là tình nhân duy nhất trong cuộc đời tôi!"
"......"
"Tôi đối cậu ấy chính là nhất kiến chung tình. Tuy rằng khoảng cách giữa đôi ta cách nhau quá xa nhưng nó không đủ để ngăn trở tình yêu của chúng tôi dành cho nhau"
Khoảng cách này vượt qua chủng tộc rồi đi? Nhân loại và cá cóc?! Khoảng cách quốc tịch, tuổi tác rồi giới tính cái gì a, tất cả so với cái này thì đều là mây bay được không hả!!!
Lạc Tái cảm thấy gần đây thần kinh của mình càng ngày càng thô. Bởi vì lúc này đây cậu cư nhiên còn có thể bình tĩnh phân tích khả năng không thể trong đó mà không phải là lập tức chộp lấy điện thoại gọi cho bệnh viện tâm thần hoặc là trực tiếp cầm chổi đem tên quái nhân này đuổi ra khỏi cửa.
"Bác sĩ, tuy rằng Ninh Phù là giống đực nhưng tình yêu của tôi dành cho cậu ấy hoàn toàn không bị dao động chút nào. Chủng tộc như tôi vậy muốn tìm một vị tình nhân xinh đẹp hợp ý quả thật không dễ dàng a...." Sa La Mạn Đức hoàn toàn ở trong trạng thái say mê tự kỉ sáng tạo văn nghệ của mình.
"Ninh Phù là chủng tộc thủy tê mà tôi lại sinh hoạt trong hỏa diễm, chúng tôi yêu nhau quả thật tựa như Romeo cùng Juliet!" (chân thành xin lỗi những ai đang uống nước mà đọc đến đoạn này, vì ta thật sự cũng phải phun ra rồi!)
Shakespeare sẽ thương tâm mà khóc chết mất đi? Tình yêu trong nước sôi lửa bỏng sao?!
Đi chết đi, đây là cái gì, với cái gì, cùng cái gì a?!
"Đặc biệt là khi hoan ái vì để tránh cho nhiệt lượng trên người tôi làm bị thương làn da non mềm không hề phòng bị của bảo bối nên vẫn chỉ có thể để cậu ấy ngâm mình ở trong nước mà tôi thì ở trên mặt nước. Nhưng cũng bởi vì nước nên tôi cho tới bây giờ vẫn luôn không thể thấy rõ được nơi đó của bảo bối, không thể dùng đôi môi lửa nóng của ta để hôn lỗ nhỏ của bảo bối vẫn luôn là điều khiến tôi cảm thấy áy náy và tiếc nuối nhất. Bất quá lúc ấy cái đuôi của bảo bối luôn lắc lư thật sự lợi hại a...."
Ở đây không có ai muốn biết trong quá trình giao phối đặc biệt ấy cá cóc có thích hay không, ok?!
" Khốn kiếp!! Lải nhải liên miên không dứt để làm cái thí ( =">) gì a?!" một câu chửi bậy thô lỗ đánh gãy câu nói của Sa La Mạn Đức đồng thời cũng cứu vớt mấy dây thần kinh sắp đứt đoạn của Lạc bác sĩ.
Lạc Tái quay đầu, hắc y thanh niên đã hoàn toàn không có chút ôn nhu như lúc hắn chuẩn bị trà chiều. Một bộ cuồng khuyển bị kích động đi vào trong phòng. Thân hình cao lớn có chút đứng không vững, dưới mắt là một vòng quầng thâm thuyết minh tình trạng ngủ không đủ đã bị đánh thức của thanh niên khiến mọi người đoán được lý do tâm tình nóng nảy của hắn lúc này.
Sa La Mạn Đức vừa nhìn thấy thanh niên bị kinh sợ tới nhảy bật lên. Đứng thẳng thân mình thấp bé di động thế nhưng không hề chậm chạp, một cái nhảy bật lên bàn khám bệnh, ôm bể thủy tinh vào trong lồng ngực, biểu tình dù mất mạng cũng phải bảo vệ tình nhân khỏi bị thương tổn.
Thrus lộ ra ánh mắt khinh bỉ, từ mũi phun ra một cái hừ lạnh:
"Sợ cái gì? Tao cũng không thèm ăn con bò sát làn da dính hề hề như nước mũi ấy đâu!"
Tuy rằng hắn đã nói như vậy nhưng Sa La Mạn Đức tiên sinh vẫn là một bộ biểu tình sợ hãi cực điểm. Hắn ôm bể thủy tinh không chịu buông tay hoàn toàn không còn bộ dạng giữ chặt Lạc Tái như gặp được tri kỷ mà liên miên cằn nhằn. Hiện tại hắn chỉ hận không thể bôi mỡ vào chân mà trực tiếp đào tẩu.
Hắn hoang mang rối loạn nhìn về phía Lạc Tái sau đó khom lưng cúi đầu nói lời cảm tạ:
"Bác sĩ đã giải quyết nghi vấn bao lâu nay của tôi. Nếu bác sĩ không nhìn ra được bảo bối của tôi là giống đực thì tôi vẫn không biết phải làm sao, thật sự vô cùng cảm kích ngài!"
Sau đó hắn cho tay vào túi quần lục lọi một hồi rồi mới lấy ra một thứ trịnh trọng đặt lên trên bàn khám bệnh:
"Đây là tạ lễ dành cho bác sĩ"
Một tấm vải dệt thực cổ quái, nền đen bên trên che kín những điểm lấm tấm màu vàng trông vô cùng sống động không giống như in nhuộm mà thành. Mà nhìn kĩ đoạn vải này thì thấy so với nói là vải thì nó trông càng giống lớp da bóng loáng của loài bò sát hơn!
Lạc Tái sửng sốt nhìn tấm vải dệ kỳ quái kia nhưng ngay trước khi cậu kịp nổi bão thì Sa La Mạn Đức tiên sinh đã ôm bể thủy tinh vọt nhanh về phía cửa lớn rồi.
Cửa vừa mở ra ánh nắng mặt trời chiếu vào làm người đau mắt, Lạc Tái cảm thấy bản thân nhất định là hoa mắt rồi, nếu không cậu tuyệt đối không thể nhìn thấy một con thằn lằn lớn toàn thân da đen che kín những đốm vàng lấm tấm, quanh thân là hừng hừng hỏa diễm mà trên đầu còn đội một cái bể thủy tinh đang cong đuôi chạy ra ngoài.
Cổ của cậu có chút cứng ngắc chậm rãi xoay lại nhìn về phía tấm vải trên bàn khám bệnh kia....sẽ không phải là...là làn da của cái con kia lột ra đi...?
Ác...
"Mang nó đi đốt đi...."
Nghe câu nói của Lạc Tái, Thrus hoàn toàn không có chút tự giác là sự xuất hiện của mình đã đem khách nhân dọa chạy mà còn lộ ra biểu tình cười nhạt:
"Anh có đem cả căn phòng này đốt trụi thì tấm da Sa La Mạn kia cũng sẽ chẳng bị gì đâu"
Nói đúng ra bản thân sống ở một vùng đất hoang khô cằn luôn luôn hừng hừng hỏa diễm thì cũng chỉ có một lớp da mạc danh kì diệu ấy là toàn bộ tài sản giá trị nhất rồi đi?
Nhưng là khối da này có chỗ nào dùng được a? Dùng để làm bao tay để lấy đồ ăn nóng sẽ không lo bị bỏng tay sao?! Thứ ấy ở siêu thị cũng có bán rất nhiều được không!!
Thanh niên vẻ mặt mất hứng cũng mặc kệ Lạc bác sĩ nội tâm đang bi phẫn đến bài sơn đào hải.
"Uy! Or bảo tôi tới hỏi anh bữa tối có muốn ăn chút thịt vụn kiểu Italia để đổi khẩu vị không? Con mẹ nó, phiền chết đi được! Sao lại muốn tôi tới hỏi anh a!!"
"...."
Nhưng không phải cậu đã ngoan ngoãn tới đây hỏi rồi sao?
Bác sĩ trong lòng yên lặng phun tào.
Thấy cậu không trả lời, thanh niên không kiên nhẫn thúc giục:
"Nói mau!! Câu trả lời là gì?!"
"Hảo, hảo, tôi cũng thật lâu chưa ăn kiểu thịt vụn Italia rồi..."
Tham khảo tư liệu ghi chú:
Sa la mạn xà [salamander]: Một loại hỏa thằn lằn, sinh hoạt tại miệng núi lửa hoặc là lửa ở trong lò sưởi, có thể phân bố đặc thù niêm dịch không sợ hỏa diễm, làn da có thể tịch hỏa thiêu có thể trọng sinh, lớp da sau khi làm thành vải thì có thể phòng lửa.
Ninh phù [nymph]: Nữ thần trong dòng nước, thanh âm tuyệt đẹp êm tai, nhưng tính cách vô cùng thẹn thùng.
Hậu ngữ: Dễ đọc thì hãy comment nga... Hoan nghênh các loại phun tào a... Trên thực tế truyện này viết chính là để phun tào phát tiết khổ bức a...
Có ai nuôi xích long truyền thuyết Salamander hẳn sẽ cảm thấy thực gạt người a. Một cái tên uy mãnh như vậy sao lại chỉ là một con thằn lằn ở trong lò sưởi được cơ chứ, gạt người a....
Lynz: (_ _ |||) ta làm xong cái này tự thấy tố chất thần kinh của mình còn kém lắm, chưa đạt đến trình độ ngụy mặt than của tiểu Lạc Lạc.
Shoorin Yumi: Bộ ni cũng edit lâu gòi, mừ giừ ta hem có thời gian beta lại nên cóa ai thấy nó còn lậm CV ( như: nga, a, ách.... giề đó) thì cứ lơ nó đi ha~~ o (* ≧ ▽ ≦) ツ (') ▽ ` *)
Beta: Shoorin Yumi
Con mắt quay tròn, địa cầu quay tròn.
Cuộn chỉ nhỏ (lễ vật của quái vật đầu trâu) không có bất luận một ngoại lực tác dụng nào lăn đến bên cạnh tròng mắt trong bình thủy tinh màu trà tựa như lão hộ gia đình và tân hộ gia đình (có thể hiểu là ma cũ ra chào ma mới) chào hỏi ra mắt nhau. Sau một cái va chạm nho nhỏ tỏ vẻ hữu hảo liền yên lặng cùng nhau chiếm cứ ở một góc tạp vật.
Lạc bác sĩ vẫn như cũ vì tình trạng buôn bán của phòng khám thú y Noah mà vô cùng lo lắng, lo lắng a~.
Trên thực tế cũng không phải cậu không có sinh ý, chẳng qua người đến khám bệnh tựa hồ đều có chút không bình thường....tỷ như quái vật đầu trâu bị viêm dạ dày cỏ....lại tỷ như nam nhân tóc rắn mang theo sủng vật tiểu xà bị suy nhược tinh thần đến xem bệnh...
Gạt người a!! Đối mặt với một đầu toàn xà hộc tín tử (thè đầu lưỡi phát ra tiếng tê tê á) cùng nhau cuốn quít xoay vòng ai cũng sẽ suy nhược tinh thần a!
Lạc bác sĩ vô lực đem đầu đặt ở trên mặt bàn uể oải vô cùng.
Ở trước mặt cậu đặt một tờ hóa đơn thuê nhà, điện, nước và cước điện thoại, sau đó tưởng tượng đến chút tiền mặt ít ỏi gửi trong ngân hàng của mình bắt đầu mọc ra đôi cánh phịch phịch bay đi giải quyết mấy tờ hóa đơn này cậu liền cảm thấy sự u ám sau gáy mình càng ngày càng dầy.
Sinh hoạt vốn đã căng thẳng bây giờ còn phải dưỡng thêm một con đại cẩu. Đại cẩu còn chưa tính còn là sức ăn của hai cái đầu! Sức ăn một bữa cơ hồ là bằng sức ăn một tuần của cậu a!
Xem ra không đem Orthrus đuổi đi là không được.
Nhưng phải mở miệng thế nào đây? Cùng Thrus nói khẳng định là không được rồi, nếu chọc cho cuồng khuyển ấy nổi giận không chừng còn có thể bị hắn cắn đứt cổ a....Như vậy cùng Or nói đi, dù sao hắn cũng có vẻ thông tình đạt lý, hẳn là có thể hiểu được nỗi khổ của cậu ( lynz: tâm nhãn quá kém ( _ _ |||)
Ngay khi Lạc bác sĩ đang tính toán phải như thế nào cứng rắn hạ quyết tâm đuổi đi cuồng khuyển kia thì bỗng nhiên bên tai lại truyền tới tiếng vang thanh thúy.
Đó là âm thanh do chén và thìa nhẹ nhàng va chạm tạo thành.
Lạc Tái mở to mắt nhìn chén hồng trà ấm nóng trước mặt. Đó là bộ trà cụ làm giả cổ mà trong một đợt đại giảm giá cậu đã bị giá cả che mờ mắt nhất thời nhiệt huyết mua về. Đương nhiên sau đó phải bỏ vô xó bởi vì với thủ nghệ của cậu cùng lắm cũng chỉ có thể pha một cốc trà gói uống liền mà thôi.
Mà đặt không xa trước mũi cậu là ánh bạc của thìa, và màu vàng tươi của chén, bên trong một màu hồng trong suốt của nước hồng trà, lơ lửng bên trên là nhiệt khí trắng noãn, vô cùng xinh đẹp. Lạc Tái đương nhiên biết trong nhà mình tuyệt đối không thể có loại trà nổi danh đắt tiền đại cát hoặc là tích lan hồng trà mà trong tủ bát cùng lắm cũng chỉ là mấy bao hồng trà giá rẻ, nhưng người thanh niên đưa chén trà này đến trước mặt cậu lại chính là có một ít biện pháp đem những thứ nhìn qua cực kì bình thường, không chút thú vị khiến nó trở nên vô cùng giá trị.
Lạc Tái ngồi thẳng lại thắt lưng, mà hắc y thanh niên đứng ở bên người cậu còn đang cầm trong tay một cái bình nhỏ.
"Cần thêm sữa hay đường không? Hình như bác sĩ là rất thích đồ ngọt thì phải"
Tuy rằng đối phương sống nhờ ở trong nhà mình không trả tiền ăn tiền uống nhưng bị hầu hạ cẩn thận như vậy Lạc Tái quả thật không thể cứng rắn hạ quyết tâm bày ra mặt lạnh.
"Hảo, vậy cho một chút đi"
Mùi hương nồng nàn của sữa, độ ngọt vừa phải, trà sữa vào buổi chiều quả nhiên làm cho tâm tình của con người trở nên thư sướng a.
Thanh niên mỉm cười "Trong lò vi sóng còn có bánh ngọt nhân hạch đào, bác sĩ muốn ăn một chút không?"
"Khụ khụ... Ân, được rồi, làm phiền cậu vậy! "
Hoàn toàn quên việc tính toán đem người đuổi đi lúc nãy, Lạc bác sĩ bắt đầu lâm vào hưởng thụ đoạn thời gian nhàn nhã trà chiều.
"Leng keng ~"
Vừa vặn đúng lúc Lạc bác sĩ nhấm nháp xong bánh ngọt nhân hạch đào mỹ vị lại vô cùng cao hứng khi nghe Or nói chờ đi nếm thử bánh quả hoàng đào do hắn làm. Tâm tình vô cùng nhún nhảy chờ mong thì cửa phòng khám bị người đẩy ra.
" Làm phiền, Xin hỏi đây có phải là phòng khám thú y Noah không ạ?"
Không phải ngoài cửa có treo biển hiệu sao?
Lạc Tái có chút kỳ quái bất quá khi cậu nhìn thấy bộ dạng của người khách vừa tiến vào thì liền hiểu được vì sao đối phương không thấy rõ được biển hiệu bên ngoài.
Thân hình chữ 0 thấp lùn khiến hắn nhìn qua vô cùng ục ịch, cổ ngắn đến mức khó có thể ngẩng lên, một thân tây trang màu đỏ cắt may phi thường ngắn nhỏ làm cho hắn nhìn qua tựa như cái đèn lồng đỏ ngày Tết.
Bất quá bộ dạng của khách nhân như thế nào cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là hầu bao của hắn có tiền hay không thôi.
Lạc bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, vòng qua bàn tiếp tân đi đến bên người đối phương:
"Xin chào, nơi này chính là phòng khám thú y Noah. Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài đây?"
"Nga, thật tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được rồi!"
Tuy rằng lời nói nghe qua có vẻ không quá thích hợp nhưng Lạc Tái nhìn thấy trong tay hắn cầm một cái bể thủy tinh chứa sủng vật. Tuy rằng đã bao trùm vải đen nhưng theo cái bóng di chuyển nơi đáy bể liền biết được có động vật ở bên trong, lúc này cậu mới có thể an tâm được.
Đây mới là khách nhân bình thường a!
Lạc bác sĩ duy trì hình tượng thầy thuốc bình tĩnh trầm ổn bên ngoài nhưng đồng thời nội tâm lại nhịn không được lau một phen lệ nóng.
"Có thể phiền toái ngài điền trước một số thông tin không?"
Or đang ở phòng bếp thu dọn, Lạc Tái cũng không định gọi hắn đi ra tiếp đón nên tự mình lấy hồ sơ đăng ký, rồi lại từ ngăn kéo lấy ra một cái bút bi. Vì tránh cho việc lúc cần lại tìm không thấy bút cho nên cậu mua luôn một bộ trên đỉnh có trang trí những con vật khả ái.
Vóc dáng thấp tiếp nhận tờ đơn đăng ký và cái bút bi có đầu là cái đuôi của tiểu thằn lằn (lynz: ta có nên khen tài tiên tri của bạn Lạc không nhỉ?) Thực cẩn thận điền xong tư liệu cư nhiên còn nghiêm túc kiểm tra mọi thông tin một lần nữa rồi mới đưa trả lại. Lạc Tái nhìn nhìn, chữ viết cuộn lại hơi khó nhìn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn được cái tên "Salamander" [Sa La Mạn Đức]
"Sa La Mạn Đức tiên sinh, mời ngài đi theo ta" Lạc Tái đi phía trước dẫn đường đem khách nhân đưa đến phòng khám bệnh ở phía sau.
Vóc dáng thấp Salamander tiên sinh động tác ôm bể thủy tinh phi thường cẩn thận, quả thực thành kính giống như đang ôm tân nương đi vào động phòng vậy. Đặt cái chậu lên bàn khám bệnh, hắn cũng không có lập tức mở ra vải chùm mà là trịnh trọng nói với Lạc Tái:
"Bác sĩ, bảo bối của tôi hay thẹn thùng, xin ngài trăm ngàn lần phải cẩn thận, đừng dọa đến cô ấy"
"Vâng, tôi hiểu được"
Chủ nhân đối với sủng vật của mình giống như đối đãi tâm can bảo bối, thậm chí giống như tình nhân vậy. Lạc Tái thấy mà không thể trách cho nên với những lời này của hắn cũng không quá giật mình.
Hắn mở ra vải chùm màu đen. Có thể thấy được vị Sa La Mạn Đức tiên sinh này đối với sủng vật của mình phi thường trân trọng bởi vì chỉ là một cái bể thủy tinh để đem sủng vật chuyển từ nơi này tới nơi khác thôi mà cũng được hắn bố trí vô cùng tỉ mỉ. Đáy bể trải một lớp đá vụn nhiều màu sạch sẽ sắc lẹm, bể cao rộng khoảng 30 cm, bên trong còn có kim ngư tảo – thực vật sống dưới nước để hỗ trợ gia tăng thêm không khí trong chậu.
Một loài động vật lưỡn cư bốn chân đang nằm ghé vào cát đá. Làn da bóng loáng nhẵn nhụi không có chút vảy nào, thân thể hồng nộn bán trong suốt, dọc theo sườn có những điểm màu đỏ diễm lệ, tứ chi ngắn nhỏ móng vuốt tinh xảo, có thể dài chừng 7 tấc, rõ ràng là một con cá cóc châu Âu. (xem ảnh của con này khó tả lắm, không hẳn là xấu nhưng mà...)
Sa La Mạn Đức tiên sinh ánh mắt nhìn thân thể trơn mượt của cá cóc, bộ dạng vô cùng say mê:
"Thật đẹp, thật quá xinh đẹp mà! Ngài thấy có đúng không? Bác sĩ....Nga, ngài xem vẻ đẹp kia, làn da xinh đẹp kia mềm mịn tựa như tơ lụa vậy. Quả là sự tồn tại đẹp nhất trên đời này...."
".........."
Lạc Tái một trận ác hàn, nếu nhìn chằm chằm vào một vị đại mỹ nhân ngực căng mông kiều, vòng eo thon gọn mà nói như vậy thì còn có thể lý giải được nhưng đối với một loài bò sát ngoại hình cùng thằn lằn không khác nhau là mấy, làn da thủy hoạt giống như bôi một lớp niêm dịch mà nói như vậy thì thật sự là khiến người ta có loại xúc động đem hết cơm canh vừa ăn tối qua đều phun ra.
Bất quá đứng trên lập trường của một vị thú y chuyên nghiệp, Lạc bác sĩ đương nhiên sẽ không để lộ ra biểu tình muốn phun tào của mình rồi.
Cậu thực nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chiếm được sự cảm động vì gặp được tri kỷ của Sa La Mạn Đức tiên sinh. Hắn càng thêm hưng phấn mà không ngừng dùng các loại từ ngữ tuyệt đối không chút căn cứ nào đi ca ngợi con cá cóc đang nằm úp sấp lười biếng trong bể kia.
"Đúng rồi, tôi nhất định còn chưa nói cho bác sĩ biết được tên của bảo bối thân ái của tôi!"
"Nga, đúng vậy, tôi đoán hẳn đó là một cái tên vô cùng duyên dáng rồi"
Đôi mắt nhỏ của Sa La Mạn Đức lóe lên những tia lấp lánh:
"Tôi đặt tên cho nàng là Ninh Phù, một cái tên khiến cho người muốn trầm mê a. Bảo bối nhi của tôi, bảo bối nhi của tôi a~...."
Thỉnh không cần lộ ra cái biểu tình trầm mê biến thái tựa như một tên ma giáo trốn nơi thâm sơn cùng cốc mỗi ngày than thở tự kỷ được không?!
Lạc bác sĩ đẩy đẩy xuống mắt kính dùng ánh phản quang che đi thần sắc trong mắt hắn: "Tôi có thể hiểu được"
Sa La Mạn Đức tiên sinh lại càng thêm cảm động, thậm chí còn có vẻ nước mắt lưng tròng, hai bàn tay mập mạp nắm lấy tay Lạc Tái:
"Bác sĩ, ngài thật sự là một người vô cùng, vô cùng tốt. Ngài phải hiểu rằng chưa có vị bác sĩ nào trước đây có thể lý giải lời của tôi được như ngài. Những người khác căn bản chính là không hiểu được mị lực của Ninh Phù a!"
Nội tâm của Lạc Tái vô thanh rống giận: Ai muốn đi hiểu mị lực của một con cá cóc khiến người ta nhìn qua là mất ăn mất ngủ chứ!!
"Khụ khụ, tôi nghĩ chúng ta hẳn là nên đi vào vấn đề chính đi. Theo tôi quan sát được thì sủng vật của ngài tinh thần của nó hoàn toàn bình thường mà nhìn qua cũng không có hiện tượng xuất hiện ký sinh trùng. Liệu ngài có thể nói cho tôi biết tình huống không bình thường mà ngài đã phát hiện ra được không?"
Mặt của Sa La Mạn Đức đột nhiên lại hiện lên ửng đỏ phi thường khả nghi. Hắn do dự một chút rồi mới nhỏ giọng rầm rì:
"Kỳ thật...Kỳ thật Ninh Phù không có bệnh a, tôi mang nàng đến đây là để.... Là vì....tuy rằng tôi đã nghĩ mọi biện pháp nhưng nàng vẫn không thể thụ thai a"
"......."
Sa La Mạn Đức tiên sinh xấu hổ xoa xoa hai tay của hắn "Tôi thật sự hy vọng Ninh Phù có thể hoài thượng tiểu bảo bảo, nhưng vẫn luôn không thành công a "
"............"
Lạc Tái thực không muốn đánh gãy mộng tưởng của hắn nhưng có một vấn đề mấu chốt không thể không nói a!
"Sa La Mạn Đức tiên sinh, trước tiên ta muốn nói cho ngươi một việc vô cùng quan trọng"
"Là cái gì a?"
Lạc Tái dừng một chút, trảm đinh tiệt thiết nói với hắn:
"Ninh phù là tuyệt đối không có khả năng mang thai."
"Vi sao?!" Vóc dáng thấp nam nhân một bộ khiếp sợ giống như nghe được hôm nay chính là ngày tận thế vậy.
"Bởi vì..." Lạc Tái đẩy đẩy mắt kính "Bởi vì nó là giống đực Bắc Nguyên"
"Cái gì?!"
"Đúng vậy"
"Vậy liệu có khả năng..."
"Không thể!"
"Một chút đều..."
"Tôi có thể hoàn toàn khẳng định là không thể!"
"......."
"......."
Không khí trong nháy mắt tiến nhập vào trạng thái đông lạnh dưới O độ C.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một trận sau đó Sa La Mạn Đức là người đầu tiên bừng tỉnh đại ngộ kinh hô:
"Nga! Thượng đế của ta a! Khó trách Ninh Phù mỗi lần đều run run cái đuôi của mình, nguyên lai không phải muốn mang thai mà là muốn làm cho tôi mang thai a!!"
"........."
Đối với lời này Lạc Tái cảm thấy cả giới tính của sủng vật cũng nhầm thì hâm thế cũng không phải đại sự gì.
"Sa La Mạn Đức tiên sinh có thể mạo muội hỏi ngài một câu. Ngài vừa rồi nói muốn giao phối với sủng vật của ngài sao?"
Sa La Mạn Đức một bộ thẹn thùng nói "Bác sĩ, ngài hiểu lầm rồi!"
Lạc Tái nghe được nhẹ nhàng thở phào, may là hiểu lầm...
" Cậu ấy kỳ thật không phải sủng vật của tôi. Chính xác ra thì Ninh Phù chính là tình nhân duy nhất trong cuộc đời tôi!"
"......"
"Tôi đối cậu ấy chính là nhất kiến chung tình. Tuy rằng khoảng cách giữa đôi ta cách nhau quá xa nhưng nó không đủ để ngăn trở tình yêu của chúng tôi dành cho nhau"
Khoảng cách này vượt qua chủng tộc rồi đi? Nhân loại và cá cóc?! Khoảng cách quốc tịch, tuổi tác rồi giới tính cái gì a, tất cả so với cái này thì đều là mây bay được không hả!!!
Lạc Tái cảm thấy gần đây thần kinh của mình càng ngày càng thô. Bởi vì lúc này đây cậu cư nhiên còn có thể bình tĩnh phân tích khả năng không thể trong đó mà không phải là lập tức chộp lấy điện thoại gọi cho bệnh viện tâm thần hoặc là trực tiếp cầm chổi đem tên quái nhân này đuổi ra khỏi cửa.
"Bác sĩ, tuy rằng Ninh Phù là giống đực nhưng tình yêu của tôi dành cho cậu ấy hoàn toàn không bị dao động chút nào. Chủng tộc như tôi vậy muốn tìm một vị tình nhân xinh đẹp hợp ý quả thật không dễ dàng a...." Sa La Mạn Đức hoàn toàn ở trong trạng thái say mê tự kỉ sáng tạo văn nghệ của mình.
"Ninh Phù là chủng tộc thủy tê mà tôi lại sinh hoạt trong hỏa diễm, chúng tôi yêu nhau quả thật tựa như Romeo cùng Juliet!" (chân thành xin lỗi những ai đang uống nước mà đọc đến đoạn này, vì ta thật sự cũng phải phun ra rồi!)
Shakespeare sẽ thương tâm mà khóc chết mất đi? Tình yêu trong nước sôi lửa bỏng sao?!
Đi chết đi, đây là cái gì, với cái gì, cùng cái gì a?!
"Đặc biệt là khi hoan ái vì để tránh cho nhiệt lượng trên người tôi làm bị thương làn da non mềm không hề phòng bị của bảo bối nên vẫn chỉ có thể để cậu ấy ngâm mình ở trong nước mà tôi thì ở trên mặt nước. Nhưng cũng bởi vì nước nên tôi cho tới bây giờ vẫn luôn không thể thấy rõ được nơi đó của bảo bối, không thể dùng đôi môi lửa nóng của ta để hôn lỗ nhỏ của bảo bối vẫn luôn là điều khiến tôi cảm thấy áy náy và tiếc nuối nhất. Bất quá lúc ấy cái đuôi của bảo bối luôn lắc lư thật sự lợi hại a...."
Ở đây không có ai muốn biết trong quá trình giao phối đặc biệt ấy cá cóc có thích hay không, ok?!
" Khốn kiếp!! Lải nhải liên miên không dứt để làm cái thí ( =">) gì a?!" một câu chửi bậy thô lỗ đánh gãy câu nói của Sa La Mạn Đức đồng thời cũng cứu vớt mấy dây thần kinh sắp đứt đoạn của Lạc bác sĩ.
Lạc Tái quay đầu, hắc y thanh niên đã hoàn toàn không có chút ôn nhu như lúc hắn chuẩn bị trà chiều. Một bộ cuồng khuyển bị kích động đi vào trong phòng. Thân hình cao lớn có chút đứng không vững, dưới mắt là một vòng quầng thâm thuyết minh tình trạng ngủ không đủ đã bị đánh thức của thanh niên khiến mọi người đoán được lý do tâm tình nóng nảy của hắn lúc này.
Sa La Mạn Đức vừa nhìn thấy thanh niên bị kinh sợ tới nhảy bật lên. Đứng thẳng thân mình thấp bé di động thế nhưng không hề chậm chạp, một cái nhảy bật lên bàn khám bệnh, ôm bể thủy tinh vào trong lồng ngực, biểu tình dù mất mạng cũng phải bảo vệ tình nhân khỏi bị thương tổn.
Thrus lộ ra ánh mắt khinh bỉ, từ mũi phun ra một cái hừ lạnh:
"Sợ cái gì? Tao cũng không thèm ăn con bò sát làn da dính hề hề như nước mũi ấy đâu!"
Tuy rằng hắn đã nói như vậy nhưng Sa La Mạn Đức tiên sinh vẫn là một bộ biểu tình sợ hãi cực điểm. Hắn ôm bể thủy tinh không chịu buông tay hoàn toàn không còn bộ dạng giữ chặt Lạc Tái như gặp được tri kỷ mà liên miên cằn nhằn. Hiện tại hắn chỉ hận không thể bôi mỡ vào chân mà trực tiếp đào tẩu.
Hắn hoang mang rối loạn nhìn về phía Lạc Tái sau đó khom lưng cúi đầu nói lời cảm tạ:
"Bác sĩ đã giải quyết nghi vấn bao lâu nay của tôi. Nếu bác sĩ không nhìn ra được bảo bối của tôi là giống đực thì tôi vẫn không biết phải làm sao, thật sự vô cùng cảm kích ngài!"
Sau đó hắn cho tay vào túi quần lục lọi một hồi rồi mới lấy ra một thứ trịnh trọng đặt lên trên bàn khám bệnh:
"Đây là tạ lễ dành cho bác sĩ"
Một tấm vải dệt thực cổ quái, nền đen bên trên che kín những điểm lấm tấm màu vàng trông vô cùng sống động không giống như in nhuộm mà thành. Mà nhìn kĩ đoạn vải này thì thấy so với nói là vải thì nó trông càng giống lớp da bóng loáng của loài bò sát hơn!
Lạc Tái sửng sốt nhìn tấm vải dệ kỳ quái kia nhưng ngay trước khi cậu kịp nổi bão thì Sa La Mạn Đức tiên sinh đã ôm bể thủy tinh vọt nhanh về phía cửa lớn rồi.
Cửa vừa mở ra ánh nắng mặt trời chiếu vào làm người đau mắt, Lạc Tái cảm thấy bản thân nhất định là hoa mắt rồi, nếu không cậu tuyệt đối không thể nhìn thấy một con thằn lằn lớn toàn thân da đen che kín những đốm vàng lấm tấm, quanh thân là hừng hừng hỏa diễm mà trên đầu còn đội một cái bể thủy tinh đang cong đuôi chạy ra ngoài.
Cổ của cậu có chút cứng ngắc chậm rãi xoay lại nhìn về phía tấm vải trên bàn khám bệnh kia....sẽ không phải là...là làn da của cái con kia lột ra đi...?
Ác...
"Mang nó đi đốt đi...."
Nghe câu nói của Lạc Tái, Thrus hoàn toàn không có chút tự giác là sự xuất hiện của mình đã đem khách nhân dọa chạy mà còn lộ ra biểu tình cười nhạt:
"Anh có đem cả căn phòng này đốt trụi thì tấm da Sa La Mạn kia cũng sẽ chẳng bị gì đâu"
Nói đúng ra bản thân sống ở một vùng đất hoang khô cằn luôn luôn hừng hừng hỏa diễm thì cũng chỉ có một lớp da mạc danh kì diệu ấy là toàn bộ tài sản giá trị nhất rồi đi?
Nhưng là khối da này có chỗ nào dùng được a? Dùng để làm bao tay để lấy đồ ăn nóng sẽ không lo bị bỏng tay sao?! Thứ ấy ở siêu thị cũng có bán rất nhiều được không!!
Thanh niên vẻ mặt mất hứng cũng mặc kệ Lạc bác sĩ nội tâm đang bi phẫn đến bài sơn đào hải.
"Uy! Or bảo tôi tới hỏi anh bữa tối có muốn ăn chút thịt vụn kiểu Italia để đổi khẩu vị không? Con mẹ nó, phiền chết đi được! Sao lại muốn tôi tới hỏi anh a!!"
"...."
Nhưng không phải cậu đã ngoan ngoãn tới đây hỏi rồi sao?
Bác sĩ trong lòng yên lặng phun tào.
Thấy cậu không trả lời, thanh niên không kiên nhẫn thúc giục:
"Nói mau!! Câu trả lời là gì?!"
"Hảo, hảo, tôi cũng thật lâu chưa ăn kiểu thịt vụn Italia rồi..."
Tham khảo tư liệu ghi chú:
Sa la mạn xà [salamander]: Một loại hỏa thằn lằn, sinh hoạt tại miệng núi lửa hoặc là lửa ở trong lò sưởi, có thể phân bố đặc thù niêm dịch không sợ hỏa diễm, làn da có thể tịch hỏa thiêu có thể trọng sinh, lớp da sau khi làm thành vải thì có thể phòng lửa.
Ninh phù [nymph]: Nữ thần trong dòng nước, thanh âm tuyệt đẹp êm tai, nhưng tính cách vô cùng thẹn thùng.
Hậu ngữ: Dễ đọc thì hãy comment nga... Hoan nghênh các loại phun tào a... Trên thực tế truyện này viết chính là để phun tào phát tiết khổ bức a...
Có ai nuôi xích long truyền thuyết Salamander hẳn sẽ cảm thấy thực gạt người a. Một cái tên uy mãnh như vậy sao lại chỉ là một con thằn lằn ở trong lò sưởi được cơ chứ, gạt người a....
Lynz: (_ _ |||) ta làm xong cái này tự thấy tố chất thần kinh của mình còn kém lắm, chưa đạt đến trình độ ngụy mặt than của tiểu Lạc Lạc.
Shoorin Yumi: Bộ ni cũng edit lâu gòi, mừ giừ ta hem có thời gian beta lại nên cóa ai thấy nó còn lậm CV ( như: nga, a, ách.... giề đó) thì cứ lơ nó đi ha~~ o (* ≧ ▽ ≦) ツ (') ▽ ` *)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.