Chương 111: Hương diễm một đêm (18+)
vuonghongnhung23, Quí Tộc Noblesse
29/01/2019
Cả đám hăng hái mua sắm nước mà không chú ý xung quanh, có mấy ánh mắt
đã bắt đầu quan sát nhóm Inuyasha kĩ lưỡng. Nhóm Inuyasha hiện tại lại
không biết, máy bán nước tự động không phải ai cũng xài được.
Đặc biệt là người có thẻ đen, các quí tộc đó. Chưa bao giờ thấy có ai có thẻ đen cả.
Cả đám Inuyasha đều đã bổ sung xong vật liệu cần thiết cho chuyến đi.
Khi ra khỏi cổng thành, Shin kêu đám người Inuyasha đi trước. Cậu có chút việc phải làm, sẽ đuổi theo phía sau.
Đám người dân không lo làm việc đàng hoàng, lén theo sau nhóm Inuyasha. Thấy Shin cùng bọn họ tách ra, cả đám vui vẻ rạo rực xoa xoa nắm tay tính bắt Shin giao ra thẻ đen mà cậu đang giữ.
Nếu cậu ngoan ngoãn thì bọn họ cũng sẽ không làm khó dễ một hài tử như cậu.
Thẻ đen quí hiếm mà nhóm quí tộc còn không biết đến sự tồn tại của nó, chắc chắn sẽ có thể bán được rất nhiều tiền.
Mỹ mãn nghĩ đến tương lai trái ôm phải ấp, nhóm người bắt đầu tiếp cận Shin.
Lại gần thung lũng, Shin dừng bước chân lại. Đám người nọ hưng phấn tới gần.
“ Ách??”
“ Uy??”
“ Thằng nào đặt bẫy ở đây à?”
Bốp~~~!!
Á a a a ~~
Một đám người bị dây thừng dưới chân treo lên, mấy người phía sau một nhảy lùi lại. Cả đám cùng kích hoạt trúng bẫy, bị lưới từ trên cao rớt xuống cột treo lên, một đám đại nhân bị treo lủng lẳng trên cây...nhìn đến tội nghiệp.
Shin hứng thú nhìn một đám đại lão, giãy giụa mắng chửi.
Vừa mới bắt đầu khi, cậu đã nhanh chóng đặt bẫy. Thậm chí còn đi lại khu vực này ít nhất ba lần, mà đám người này còn chưa nhìn ra?
Shin không nhanh không chậm, lấy từ túi ra…
Đồ ăn vặt, nhìn một đám nam nhân bị treo, Shin vui vẻ ăn thêm hai khẩu đồ ăn vặt.
Cả đám đại nhân tức muốn hộc máu, chẳng thà bị uy hiếp hay nhục mạ còn đỡ. Mọi người có cảm giác, trong mắt đứa trẻ này nhìn họ, như đang xem một đám khỉ làm xiếc vậy. ( TG: Các ngươi chân tướng a!!)
“ Tại sao đi theo ta?” Một mở miệng, Lucas tay cầm kem cắn một ngụm.
“ Ai bảo chúng ta đi theo ngươi?”
“ Rõ ràng chúng ta chỉ tiện, cùng đường với ngươi mà thôi.”
“ Đúng, đúng đó. Chỉ là cùng đường mà thôi, chúng ta thật sự không có ý định len lén đi phía sau uy hiếp ngươi đưa thẻ ra đâu.”
“!!!”
“ Đồ ngu!! Nó chưa đánh, mà mày đã khai. Dẫn mày theo vớt vát chút đồ tốt cũng không có!! Đồ ngu ngốc!!”
“ Nói nhiều quá.”
Từ túi lấy ra khác cây kem, nhét vào miệng tên này.
“ Ngô ~ chép chép…”
Đám kia nhìn tên này mặt xanh lè (lạnh quá) mà im bặt, sợ bị tên nhóc độc ác này tra tấn họ. (Lầm to)
“ Ngon quá!! Còn nữa không?”
“...” Shin.
Thế giới yên tĩnh.
Không khí bắt đầu trầm mặc, Shin cười nhạt từ túi móc ra một con tiểu vở và bút.
“ Ta có mấy điều muốn hỏi thăm các ngươi vài chuyện trong thành, nhân tiện gặp các ngươi thì hỏi luôn. Nói đúng thì có ăn...nói không đúng...thì bị lột đồ treo lên cây.”
Tươi cười, Shin không chút keo kiệt lấy ra bịch khoai tây chiên giơ giơ.
“ Hỏi đi, hỏi đi. Mấy bà vợ của thành chủ, mỗi ngày thay áo lót màu gì, đến ta đều rất rành. Phải nói là trong thành này, mỗi nhà ta đều rành hết...trả lời đúng cho ta cái thứ...cái thứ màu xanh tím đỏ kia nữa nha.” Tên bị Shin nhét kem ba màu, sôi nổi nói.
“???” Shin.
Chết đến nơi mà còn ham ăn?
“ Chỉ cần trả lời ‘có’ và ‘không’ là được rồi. Về áo lót gì đấy, ta không hứng thú. Câu hỏi bắt đầu, thành của các ngươi có nghe nói về buổi tổ chức ca nhạc hội?”
“ Có”
“ Các ngươi nghe âm nhạc ở buổi tổ chức, nếu phải bỏ tiền ra mua vé thì các ngươi sẽ mua chứ?”
“ Không a, theo như hiện tại bây giờ. Câu hỏi của ngươi, hoàn toàn không phù hợp với hiện trạng của chúng ta hiện nay. Câu hỏi này thật không trả lời được. Chúng ta hiện tại, không có tiền để xem ca nhạc hội.”
“ Nếu có thể bỏ ra một số tiền nhỏ, mà được ăn rất nhiều món ăn ngon. Ngươi sẽ chấp nhận bỏ ra số tiền đó?”
“ Tất nhiên là không rồi. Rõ ràng câu hỏi của ngươi, hoàn toàn không phù hợp với hiện trạng của chúng ta hiện nay. Câu hỏi này thật không thể trả lời được. Chúng ta hiện tại, không có tiền để ăn các món ăn ngon.”
Ha ha ~
Shin (╯‵□’)╯︵┻━┻
Một lần, hai lần. Các ngươi chơi ta?
Đây là vài khảo sát cơ bản mà Pluto gửi cho Kaneki Ken và Shin, hỏi thử phản ứng người ở đây có ý kiến gì về buổi biểu diễn của Kaneki Ken hay không. Nên qua mất một đoạn thời gian, thì Shin mới nhớ. Cậu chỉ tính khảo sát một vài người để có tư liệu để báo cáo, vừa hay gặp phải mấy kẻ này, cậu chỉ tiện thể hoàn thành luôn công việc được giao mà thôi.
“ Ha ha, đêm nay trăng thanh gió mát. Các ngươi cứ tiếp tục ở đây, thổi thổi một chút gió mát đi nha. Ta đi trước đây.”
Shin mặt tươi cười phủi tay, cổng lên đồ đạc rồi khoác tay đi mất.
Còn đám người kia...một đám ánh mắt hình viên đạn, nhìn tên ngu kia trả lời có mấy câu hỏi cũng không xong.
Ngươi nói anh em mình ngu ngốc, chính ngươi cũng có hơn gì đâu. Cả nhà ngươi, chính là ngu ngốc à.
----
Đi theo hướng trở về đường cũ, Shin bị một cơn bão ngăn cản bước tiến của cậu.
Cậu đành đi hướng phía sau thung lũng, tìm hang đá trú mưa tạm thời.
Đùng...đùng...đùng!!!
Sét đánh rền vang vọng vào trong hang động, Shin thấy nước chảy vào hang rất nhiều. Ngoài kia mưa bão ẩm ướt, lại thêm ngoài kia trời đen kịt. Shin cắn cắn môi, nhớ đến mấy tên ngu ngốc tính trộm thẻ mà còn bị treo trên cây. Mưa kiểu này, bọn họ sẽ bệnh chứ? Thú dữ như mãng xà hay hổ và sói, trời mưa vẫn có thể hoạt động săn thực như thường.
Nói thiệt, bọn họ tay vẫn chưa nhuộm máu người.
Thật sự không đáng chết.
Quay trở về đường cũ, tính cởi bỏ dây trói cho lũ người kia. Nhưng khi Shin chạy đến chỗ cũ, dây thừng trên đều có dấu hiệu bị dao cắt đứt hết rồi. Shin liền biết những người này đã đi về an toàn, nên cậu không cần phải áy náy việc này nữa.
Đùng ~ đùng đùng!!
Cả người đều ướt nhẹp Shin không quá chú ý, cậu hiện tại chỉ muốn chạy về lại hang động trú mưa, rồi ăn một chút lẩu nóng cho ấm người lại.
Tiếng sét dường như bị bấn loạn, đánh xuống từng tia sét liên tục.
Chỉ tính chạy nhanh về đến hang, một cái bóng dài do sấm sét đánh sáng lên rồi hắt trên đất, làm Shin chú ý.
Bịch ~!!!
Cách đó khoảng hơn 100m, hình như là một con rắn lớn bị rớt xuống đất.
Tối nay ăn canh rắn.
Shin trong đầu, lập tức quyết định món ăn đêm nay.
Đến nơi con rắn rớt xuống, Shin hài lòng gật gật đầu. Đã từng gặp qua xà yêu, nhưng trước mặt Shin. Con rắn này vảy bên ngoài, rõ ràng bóng loáng và xinh đẹp hơn nhiều.
Da bên ngoài rất được, có thể làm vài bộ giáp mới.
Đã quyết định xong việc xử lí con mồi, Shin chạy lại gỡ con rắn ra.
( Rắn có mấy con khi rớt xuống, sẽ cuộn người lại thành vòng tròn, để tránh va đập mạnh làm ảnh hưởng đến nội tạng của nó.)
Gỡ ra con rắn đang cuộn tròn, Shin rốt cuộc một lần nữa được nhìn thấy hoàn chỉnh toàn bộ con rắn.
Và mặt cậu thế này đây ⊙△⊙
Một cô nàng nửa trên là trần một bộ ngực đầy đặn, với những đường cong lả lướt trên eo xinh đẹp. Trước đột sau kiều thật sự không phải cậu nói quá.
Shin lập tức nhìn kĩ lại đánh giá.
Hình như không phải là yêu quái, nếu là yêu quái thì phải có chút yêu khí phát ra. Nhưng rõ ràng, cô nàng này là không có yêu khí trên người.
Thậm chí, hơi thở còn có mang chút thần khí.
( Yêu quái cho dù đã chết, thì ít nhiều trên cơ thể vẫn sẽ có chút tàn lưu của yêu khí để lại.)
Vì lí do đó, Shin mới nhầm cô nàng này chỉ là một con rắn bình thường. Còn mém cho cô nàng, một suất điểm danh trong nồi lẩu.
Bên môi còn tàng lưu vết máu, Shin đành nhìn xung quanh. Tìm cây có thân to nhất, rồi gọi đám vũ khí ra bắt đầu khoét rỗng ruột. Đặt cô nàng rắn vào thân cây, Shin bây giờ mới chú ý. Tóc của cô nàng này, là một đám rắn nhỏ suy yếu nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Thấy có người lạ tiếp cận, đám rắn nhỏ còn khò khè đe dọa Shin.
Chẳng quản được nhiều trong thời tiết kiểu này, Shin vẫn cố gắng bế cô nàng vào thân cây có lót thêm lá, rồi nhanh chóng cõng thân cây chạy về phía hang động.
Trong hang động, cậu nhẹ nhàng ôm cô nàng ra rồi đặt lên chỗ đã lót sẵn lá cây và áo quần trong không gian của cậu.
Đốt lửa lên sưởi ấm, Shin bắt đầu lấy khăn lại lau mình cho nàng rắn này.
Đám rắn nhỏ như biết Shin là ân nhân của chủ nhân mình, nên cả đám cũng chỉ liếc mắt nhìn qua chứ không còn đe dọa cậu nữa.
Lau mình thì thường không cấm phải đụng chạm đến da thịt của nhau. Shin càng nhìn gần cô nàng này càng cảm thấy giống một sinh vật trong thần thoại Hy Lạp.
Móng tay dài sắt nhọn như vuốt loài chim ưng, tóc là những con rắn nhỏ màu xanh xám. Các đặc điểm trên tương đối giống loài Gorgon trong thần thoại Hy Lạp cổ.
Để chắc ăn, Shin lại mang thêm kính sát tròng...để phòng hờ trường hợp bất trắc.
Ai biết hay không, giống như trong truyền thuyết. Ai xui xẻo nhìn vào mắt cô nàng thì bị hóa đá, đại loại như thế. Dù sao, an toàn là trên hết.
Vừa lau xong phần đuôi của cô nàng, Shin hít sâu một hơi cổ vũ.
Đây chỉ là lau mình cho đối phương, bằng không để lạnh rất dễ bị bệnh!! Chỉ là như thế, cậu cũng không có ý gì khác.
Eo nàng thon nhỏ với những đường cong xinh đẹp, da thịt tuyết trắng lạnh lẽo sờ lên như mỡ đông. Shin không dám quá nhìn lên, nên đành nhắm mắt lại và tiếp tục lau tiến lên phía trên.
Bờ ngực căng mọng, tròn nẩy một bàn tay cũng bao không hết.
“ Ưm...a ~”
Vừa tính lau nhanh, nên Shin hình như đụng phải chỗ nào đó nhô lên của cô nàng. Làm cho cô nàng không cấm, bật thốt ra...từng tiếng rên rỉ tiêu hồn, dễ làm cho kẻ khác tưởng tượng ra những cảnh đẹp trên giường.
Tay Shin một run, khăn vừa lệch một cái.
“ Ô ~ ô. Ngô ~”
Trực tiếp tay trần của cậu chạm vào ngực cô nàng, Shin thề hơn bốn mươi năm xử nam của mình. Đây tuyệt đối là một bờ ngực xinh đẹp mất mà cậu từng chạm qua. Vẫn chỉ dám ngắm nhìn sách cấm, chứ thật sự cậu cũng chưa dám đao thật kiếm thật bao giờ.
Vì lão cha luôn ở bên cạnh mài dao soàn soạt ┭┮﹏┭┮
Từng tiếng kêu rên như khóc, như tố làm Shin hoang mang ngơ ngác mà không khống chế được tay mình...loạn vuốt ve bộ ngực khủng của cô nàng.
“ A...a..Ưm ~ ha”
Giống như đã chịu đến kích thích, cô nàng run rẩy càng to lớn hơn.
Shin bỗng chốc hoàn hồn lại, hoảng loạn như làm sai tiểu hài tử. Cậu lại lấy lên khăn lông, tiếp tục nhắm chặt hai mắt cậu lại, mà tiếp tục lau mình cho cô nàng.
Làm xong, Shin chỉ cảm thấy linh hồn bé nhỏ của cậu đã trở lại. ( ≧▽≦ cười chết ta!!)
Cảm giác tiêu hồn ấy…
Stop!! Stopper!!!
Tuyệt đối đừng nghĩ nữa, những hình ảnh cấm trên 18+ bay đi...bay đi.
Thở dài, Shin lại nhớ đến trên người quần áo vẫn còn ướt nhẹp.
Cậu nhanh chóng thay áo quần mới, rồi phơi đám áo quần ướt gần lửa để hong khô chúng.
Từ không gian lấy ra nguyên liệu, Shin tính làm canh củ sen nấu đậu phộng với thịt xương và thêm táo đỏ cho ngọt nước dùng.
Rửa sạch củ sen, rồi ngâm nước muối. Đậu phộng cũng yêu cầu ngâm nước muối luôn.
Cậu bắt đầu hầm xương thịt trước, sau đó lột bỏ hột táo đỏ ra rồi cho vào nồi.
Canh xương hầm vớt bọt hết trên mặt ra, rồi cho củ sen đã qua sơ chế cùng đậu phộng vào nồi. Chờ khoảng mười phút rồi mới cho táo đỏ vào sau cùng.
Nấu khoảng hơn một tiếng, mùi thơm của củ sen và táo đỏ làm Shin không cấm hít hít cái mũi vài cái.
Vừa tính quay đầu lại kiểm tra cô nàng kia có sao không?
Shin hoàn toàn ngừng lại hô hấp.
Đối diện cậu là cặp mắt rắn âm lãnh xinh đẹp, đang nhìn cậu tràn đầy...đánh giá.
Đặc biệt là người có thẻ đen, các quí tộc đó. Chưa bao giờ thấy có ai có thẻ đen cả.
Cả đám Inuyasha đều đã bổ sung xong vật liệu cần thiết cho chuyến đi.
Khi ra khỏi cổng thành, Shin kêu đám người Inuyasha đi trước. Cậu có chút việc phải làm, sẽ đuổi theo phía sau.
Đám người dân không lo làm việc đàng hoàng, lén theo sau nhóm Inuyasha. Thấy Shin cùng bọn họ tách ra, cả đám vui vẻ rạo rực xoa xoa nắm tay tính bắt Shin giao ra thẻ đen mà cậu đang giữ.
Nếu cậu ngoan ngoãn thì bọn họ cũng sẽ không làm khó dễ một hài tử như cậu.
Thẻ đen quí hiếm mà nhóm quí tộc còn không biết đến sự tồn tại của nó, chắc chắn sẽ có thể bán được rất nhiều tiền.
Mỹ mãn nghĩ đến tương lai trái ôm phải ấp, nhóm người bắt đầu tiếp cận Shin.
Lại gần thung lũng, Shin dừng bước chân lại. Đám người nọ hưng phấn tới gần.
“ Ách??”
“ Uy??”
“ Thằng nào đặt bẫy ở đây à?”
Bốp~~~!!
Á a a a ~~
Một đám người bị dây thừng dưới chân treo lên, mấy người phía sau một nhảy lùi lại. Cả đám cùng kích hoạt trúng bẫy, bị lưới từ trên cao rớt xuống cột treo lên, một đám đại nhân bị treo lủng lẳng trên cây...nhìn đến tội nghiệp.
Shin hứng thú nhìn một đám đại lão, giãy giụa mắng chửi.
Vừa mới bắt đầu khi, cậu đã nhanh chóng đặt bẫy. Thậm chí còn đi lại khu vực này ít nhất ba lần, mà đám người này còn chưa nhìn ra?
Shin không nhanh không chậm, lấy từ túi ra…
Đồ ăn vặt, nhìn một đám nam nhân bị treo, Shin vui vẻ ăn thêm hai khẩu đồ ăn vặt.
Cả đám đại nhân tức muốn hộc máu, chẳng thà bị uy hiếp hay nhục mạ còn đỡ. Mọi người có cảm giác, trong mắt đứa trẻ này nhìn họ, như đang xem một đám khỉ làm xiếc vậy. ( TG: Các ngươi chân tướng a!!)
“ Tại sao đi theo ta?” Một mở miệng, Lucas tay cầm kem cắn một ngụm.
“ Ai bảo chúng ta đi theo ngươi?”
“ Rõ ràng chúng ta chỉ tiện, cùng đường với ngươi mà thôi.”
“ Đúng, đúng đó. Chỉ là cùng đường mà thôi, chúng ta thật sự không có ý định len lén đi phía sau uy hiếp ngươi đưa thẻ ra đâu.”
“!!!”
“ Đồ ngu!! Nó chưa đánh, mà mày đã khai. Dẫn mày theo vớt vát chút đồ tốt cũng không có!! Đồ ngu ngốc!!”
“ Nói nhiều quá.”
Từ túi lấy ra khác cây kem, nhét vào miệng tên này.
“ Ngô ~ chép chép…”
Đám kia nhìn tên này mặt xanh lè (lạnh quá) mà im bặt, sợ bị tên nhóc độc ác này tra tấn họ. (Lầm to)
“ Ngon quá!! Còn nữa không?”
“...” Shin.
Thế giới yên tĩnh.
Không khí bắt đầu trầm mặc, Shin cười nhạt từ túi móc ra một con tiểu vở và bút.
“ Ta có mấy điều muốn hỏi thăm các ngươi vài chuyện trong thành, nhân tiện gặp các ngươi thì hỏi luôn. Nói đúng thì có ăn...nói không đúng...thì bị lột đồ treo lên cây.”
Tươi cười, Shin không chút keo kiệt lấy ra bịch khoai tây chiên giơ giơ.
“ Hỏi đi, hỏi đi. Mấy bà vợ của thành chủ, mỗi ngày thay áo lót màu gì, đến ta đều rất rành. Phải nói là trong thành này, mỗi nhà ta đều rành hết...trả lời đúng cho ta cái thứ...cái thứ màu xanh tím đỏ kia nữa nha.” Tên bị Shin nhét kem ba màu, sôi nổi nói.
“???” Shin.
Chết đến nơi mà còn ham ăn?
“ Chỉ cần trả lời ‘có’ và ‘không’ là được rồi. Về áo lót gì đấy, ta không hứng thú. Câu hỏi bắt đầu, thành của các ngươi có nghe nói về buổi tổ chức ca nhạc hội?”
“ Có”
“ Các ngươi nghe âm nhạc ở buổi tổ chức, nếu phải bỏ tiền ra mua vé thì các ngươi sẽ mua chứ?”
“ Không a, theo như hiện tại bây giờ. Câu hỏi của ngươi, hoàn toàn không phù hợp với hiện trạng của chúng ta hiện nay. Câu hỏi này thật không trả lời được. Chúng ta hiện tại, không có tiền để xem ca nhạc hội.”
“ Nếu có thể bỏ ra một số tiền nhỏ, mà được ăn rất nhiều món ăn ngon. Ngươi sẽ chấp nhận bỏ ra số tiền đó?”
“ Tất nhiên là không rồi. Rõ ràng câu hỏi của ngươi, hoàn toàn không phù hợp với hiện trạng của chúng ta hiện nay. Câu hỏi này thật không thể trả lời được. Chúng ta hiện tại, không có tiền để ăn các món ăn ngon.”
Ha ha ~
Shin (╯‵□’)╯︵┻━┻
Một lần, hai lần. Các ngươi chơi ta?
Đây là vài khảo sát cơ bản mà Pluto gửi cho Kaneki Ken và Shin, hỏi thử phản ứng người ở đây có ý kiến gì về buổi biểu diễn của Kaneki Ken hay không. Nên qua mất một đoạn thời gian, thì Shin mới nhớ. Cậu chỉ tính khảo sát một vài người để có tư liệu để báo cáo, vừa hay gặp phải mấy kẻ này, cậu chỉ tiện thể hoàn thành luôn công việc được giao mà thôi.
“ Ha ha, đêm nay trăng thanh gió mát. Các ngươi cứ tiếp tục ở đây, thổi thổi một chút gió mát đi nha. Ta đi trước đây.”
Shin mặt tươi cười phủi tay, cổng lên đồ đạc rồi khoác tay đi mất.
Còn đám người kia...một đám ánh mắt hình viên đạn, nhìn tên ngu kia trả lời có mấy câu hỏi cũng không xong.
Ngươi nói anh em mình ngu ngốc, chính ngươi cũng có hơn gì đâu. Cả nhà ngươi, chính là ngu ngốc à.
----
Đi theo hướng trở về đường cũ, Shin bị một cơn bão ngăn cản bước tiến của cậu.
Cậu đành đi hướng phía sau thung lũng, tìm hang đá trú mưa tạm thời.
Đùng...đùng...đùng!!!
Sét đánh rền vang vọng vào trong hang động, Shin thấy nước chảy vào hang rất nhiều. Ngoài kia mưa bão ẩm ướt, lại thêm ngoài kia trời đen kịt. Shin cắn cắn môi, nhớ đến mấy tên ngu ngốc tính trộm thẻ mà còn bị treo trên cây. Mưa kiểu này, bọn họ sẽ bệnh chứ? Thú dữ như mãng xà hay hổ và sói, trời mưa vẫn có thể hoạt động săn thực như thường.
Nói thiệt, bọn họ tay vẫn chưa nhuộm máu người.
Thật sự không đáng chết.
Quay trở về đường cũ, tính cởi bỏ dây trói cho lũ người kia. Nhưng khi Shin chạy đến chỗ cũ, dây thừng trên đều có dấu hiệu bị dao cắt đứt hết rồi. Shin liền biết những người này đã đi về an toàn, nên cậu không cần phải áy náy việc này nữa.
Đùng ~ đùng đùng!!
Cả người đều ướt nhẹp Shin không quá chú ý, cậu hiện tại chỉ muốn chạy về lại hang động trú mưa, rồi ăn một chút lẩu nóng cho ấm người lại.
Tiếng sét dường như bị bấn loạn, đánh xuống từng tia sét liên tục.
Chỉ tính chạy nhanh về đến hang, một cái bóng dài do sấm sét đánh sáng lên rồi hắt trên đất, làm Shin chú ý.
Bịch ~!!!
Cách đó khoảng hơn 100m, hình như là một con rắn lớn bị rớt xuống đất.
Tối nay ăn canh rắn.
Shin trong đầu, lập tức quyết định món ăn đêm nay.
Đến nơi con rắn rớt xuống, Shin hài lòng gật gật đầu. Đã từng gặp qua xà yêu, nhưng trước mặt Shin. Con rắn này vảy bên ngoài, rõ ràng bóng loáng và xinh đẹp hơn nhiều.
Da bên ngoài rất được, có thể làm vài bộ giáp mới.
Đã quyết định xong việc xử lí con mồi, Shin chạy lại gỡ con rắn ra.
( Rắn có mấy con khi rớt xuống, sẽ cuộn người lại thành vòng tròn, để tránh va đập mạnh làm ảnh hưởng đến nội tạng của nó.)
Gỡ ra con rắn đang cuộn tròn, Shin rốt cuộc một lần nữa được nhìn thấy hoàn chỉnh toàn bộ con rắn.
Và mặt cậu thế này đây ⊙△⊙
Một cô nàng nửa trên là trần một bộ ngực đầy đặn, với những đường cong lả lướt trên eo xinh đẹp. Trước đột sau kiều thật sự không phải cậu nói quá.
Shin lập tức nhìn kĩ lại đánh giá.
Hình như không phải là yêu quái, nếu là yêu quái thì phải có chút yêu khí phát ra. Nhưng rõ ràng, cô nàng này là không có yêu khí trên người.
Thậm chí, hơi thở còn có mang chút thần khí.
( Yêu quái cho dù đã chết, thì ít nhiều trên cơ thể vẫn sẽ có chút tàn lưu của yêu khí để lại.)
Vì lí do đó, Shin mới nhầm cô nàng này chỉ là một con rắn bình thường. Còn mém cho cô nàng, một suất điểm danh trong nồi lẩu.
Bên môi còn tàng lưu vết máu, Shin đành nhìn xung quanh. Tìm cây có thân to nhất, rồi gọi đám vũ khí ra bắt đầu khoét rỗng ruột. Đặt cô nàng rắn vào thân cây, Shin bây giờ mới chú ý. Tóc của cô nàng này, là một đám rắn nhỏ suy yếu nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Thấy có người lạ tiếp cận, đám rắn nhỏ còn khò khè đe dọa Shin.
Chẳng quản được nhiều trong thời tiết kiểu này, Shin vẫn cố gắng bế cô nàng vào thân cây có lót thêm lá, rồi nhanh chóng cõng thân cây chạy về phía hang động.
Trong hang động, cậu nhẹ nhàng ôm cô nàng ra rồi đặt lên chỗ đã lót sẵn lá cây và áo quần trong không gian của cậu.
Đốt lửa lên sưởi ấm, Shin bắt đầu lấy khăn lại lau mình cho nàng rắn này.
Đám rắn nhỏ như biết Shin là ân nhân của chủ nhân mình, nên cả đám cũng chỉ liếc mắt nhìn qua chứ không còn đe dọa cậu nữa.
Lau mình thì thường không cấm phải đụng chạm đến da thịt của nhau. Shin càng nhìn gần cô nàng này càng cảm thấy giống một sinh vật trong thần thoại Hy Lạp.
Móng tay dài sắt nhọn như vuốt loài chim ưng, tóc là những con rắn nhỏ màu xanh xám. Các đặc điểm trên tương đối giống loài Gorgon trong thần thoại Hy Lạp cổ.
Để chắc ăn, Shin lại mang thêm kính sát tròng...để phòng hờ trường hợp bất trắc.
Ai biết hay không, giống như trong truyền thuyết. Ai xui xẻo nhìn vào mắt cô nàng thì bị hóa đá, đại loại như thế. Dù sao, an toàn là trên hết.
Vừa lau xong phần đuôi của cô nàng, Shin hít sâu một hơi cổ vũ.
Đây chỉ là lau mình cho đối phương, bằng không để lạnh rất dễ bị bệnh!! Chỉ là như thế, cậu cũng không có ý gì khác.
Eo nàng thon nhỏ với những đường cong xinh đẹp, da thịt tuyết trắng lạnh lẽo sờ lên như mỡ đông. Shin không dám quá nhìn lên, nên đành nhắm mắt lại và tiếp tục lau tiến lên phía trên.
Bờ ngực căng mọng, tròn nẩy một bàn tay cũng bao không hết.
“ Ưm...a ~”
Vừa tính lau nhanh, nên Shin hình như đụng phải chỗ nào đó nhô lên của cô nàng. Làm cho cô nàng không cấm, bật thốt ra...từng tiếng rên rỉ tiêu hồn, dễ làm cho kẻ khác tưởng tượng ra những cảnh đẹp trên giường.
Tay Shin một run, khăn vừa lệch một cái.
“ Ô ~ ô. Ngô ~”
Trực tiếp tay trần của cậu chạm vào ngực cô nàng, Shin thề hơn bốn mươi năm xử nam của mình. Đây tuyệt đối là một bờ ngực xinh đẹp mất mà cậu từng chạm qua. Vẫn chỉ dám ngắm nhìn sách cấm, chứ thật sự cậu cũng chưa dám đao thật kiếm thật bao giờ.
Vì lão cha luôn ở bên cạnh mài dao soàn soạt ┭┮﹏┭┮
Từng tiếng kêu rên như khóc, như tố làm Shin hoang mang ngơ ngác mà không khống chế được tay mình...loạn vuốt ve bộ ngực khủng của cô nàng.
“ A...a..Ưm ~ ha”
Giống như đã chịu đến kích thích, cô nàng run rẩy càng to lớn hơn.
Shin bỗng chốc hoàn hồn lại, hoảng loạn như làm sai tiểu hài tử. Cậu lại lấy lên khăn lông, tiếp tục nhắm chặt hai mắt cậu lại, mà tiếp tục lau mình cho cô nàng.
Làm xong, Shin chỉ cảm thấy linh hồn bé nhỏ của cậu đã trở lại. ( ≧▽≦ cười chết ta!!)
Cảm giác tiêu hồn ấy…
Stop!! Stopper!!!
Tuyệt đối đừng nghĩ nữa, những hình ảnh cấm trên 18+ bay đi...bay đi.
Thở dài, Shin lại nhớ đến trên người quần áo vẫn còn ướt nhẹp.
Cậu nhanh chóng thay áo quần mới, rồi phơi đám áo quần ướt gần lửa để hong khô chúng.
Từ không gian lấy ra nguyên liệu, Shin tính làm canh củ sen nấu đậu phộng với thịt xương và thêm táo đỏ cho ngọt nước dùng.
Rửa sạch củ sen, rồi ngâm nước muối. Đậu phộng cũng yêu cầu ngâm nước muối luôn.
Cậu bắt đầu hầm xương thịt trước, sau đó lột bỏ hột táo đỏ ra rồi cho vào nồi.
Canh xương hầm vớt bọt hết trên mặt ra, rồi cho củ sen đã qua sơ chế cùng đậu phộng vào nồi. Chờ khoảng mười phút rồi mới cho táo đỏ vào sau cùng.
Nấu khoảng hơn một tiếng, mùi thơm của củ sen và táo đỏ làm Shin không cấm hít hít cái mũi vài cái.
Vừa tính quay đầu lại kiểm tra cô nàng kia có sao không?
Shin hoàn toàn ngừng lại hô hấp.
Đối diện cậu là cặp mắt rắn âm lãnh xinh đẹp, đang nhìn cậu tràn đầy...đánh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.