Chương 150: Kikyo gặp nguy hiểm… Cốt Ác truy sát
vuonghongnhung23, Quí Tộc Noblesse
16/03/2019
Nhặt trên đất áo cà sa và mảnh Ngọc Tứ Hồn. Pluto xem bên tay phải của anh, ánh sáng linh hồn của Cốt Nung, dần trở nên bị bóng tối cắn nuốt, rồi biến mất hoàn toàn.
Chiêu thức ‘Thế Giới Tĩnh Lặng Tuyệt Đối’ là sử dụng đến chiều không gian. Rồi đặt nó trong thân thể của địch thủ… rồi xoắn ốc đối phương lại từ bên trong thân thể.
Nó diễn ra rất nhanh, thậm chí không đến 0.05 giây, chiêu thức này sẽ khiến đối phương không phải chết trong tích tắc. Mà ý chí của họ, do không thể kết nối với thân thể, mà trở thành hiện tượng… chết từ từ trong lạnh giá, hoặc trong bóng tối cũng đều là giống nhau cả.
(Ta chỉ phân tích theo chiều hướng khoa học, cho mấy Bác hiểu thêm một chút về chiêu thức thôi. Các khó của chiêu này là, tính toán không gian đặt trong người địch thủ. Đầu óc tính toán phải khủng bố lắm, mới sử dụng được chiêu thức này.)
Chiêu này cũng có hạn chế, những kẻ có thuộc tính tinh thần cao, sẽ có cơ hội sống sót cao hơn.
Nhưng muốn sống lại, yêu cầu phải có thân thể mới, thay thế cho cái cũ bị không gian xoắn ốc xé nát.
“Bộ áo mà ngươi đã mặc… nó vốn dĩ không thuộc về ngươi a Cốt Nung!!”
Chôn đi bộ áo cà sa nọ, Pluto từ không gian xoắn ốc lấy ra đống xương cốt nát nhừ của Cốt Nung, rồi cho hoa Ghostskin từ từ bám rễ lên nó.
Còn lại… ba tên nữa.
Thời gian cũng sắp đến rồi.
- ---
Núi Bạch Linh Sơn.
“ Đây là mộ của nhóm lính đánh thuê bảy người cốt, mà chúng tôi đã nói.”
Xung quanh ngoại ô núi Bạch Linh Sơn, khoảng sáu bảy người dân làng, trai tráng có, cụ già cũng có luôn. Họ cùng nhau chỉ cho nữ pháp sư, những bia mộ của nhóm bảy người cốt, đã bị chẻ làm đôi.
“ Mấy ngày trước, không hiểu sao. Bảy bia mộ của bọn họ, bỗng nhiên nổ tung rồi bị nứt làm đôi như vậy.”
“ Không chỉ thế không, tất cả di cốt của bảy người bọn họ… cũng đều đã biến mất...”
“ Chúng tôi dân làng xung quanh, ai cũng đều khá hoang mang khi vụ việc này xảy ra. Buổi tối hầu hết, không ai dám ra đường vào ban đêm… thậm chí cả bọn nhỏ, chúng tôi cũng không dám cho chúng đi chơi quá xa, vượt qua khỏi tầm mắt chúng tôi.”
“ Chúng tôi… không còn cách nào cả. Ngày ngày, đều lo sợ ‘bọn chúng’… sẽ sống lại. Chắc chắn, ‘bọn chúng’ sẽ tàn sát hết tất cả dân làng xung quanh nơi đây mất.”
Cả đám dân làng, nơm nớp lo sợ mồm miệng một năm một mười nhao nhao nói lên dự đoán của họ và điều làm họ lo sợ.
“ Tôi đã hiểu mọi chuyện rồi… chuyện này cứ để tôi lo.”
Giọng nói trầm thấp, lại mang âm hưởng dịu dàng của đất trời… lại không kiêu không ngạo vang lên, trấn an phần nào những dân làng này. Làm những người dân ở nơi đây, phần nào được an ủi đôi chút.
Nữ nhân với mái tóc đen óng ả dài hơn qua eo, nàng mặc một bộ Vu nữ thường phục. Áo Haori trắng, kết hợp với quần Hakama đỏ. Phía sau lưng của nàng là cung và những mũi tên… chuyên dùng để trừ tà.
“ Vậy, xin nhờ cô nữ pháp sư…”
“ Nếu vậy thì chúng tôi cũng yên tâm được đôi chút rồi.”
Từ biệt dân làng xong, Kikyo chăm chú nhìn lại một chút xung quanh những mộ phần của nhóm lính đánh thuê bảy người Cốt.
‘ Nơi đây… đã hoàn toàn, không còn tà khí nữa. Không biết nó có liên quan gì đến truyền thuyết của núi Bạch Linh Sơn hay không? Dù sao ngọn núi này, cũng có truyền thuyết kể lại rằng. Bạch Linh Sơn, là một ngọn núi linh thiêng, lại có khả năng thanh tẩy mọi tội nghiệt của con người, nên các yêu quái… không thể đến gần đây được.’
Thầm nghĩ một tiếng Kikyo, lại quay đầu nhìn về phía ngọn núi Bạch Linh Sơn, được bao phủ bởi mây mù hùng vĩ, mà cảm thán đôi chút cảnh đẹp này.
Loẹt xoẹt ~ lộc cộc
~“ Đứa con gái cầm cung đằng kia. Có phải, chính ngươi đã giết chết các anh em của ta hay không?”
Không đợi Kikyo cảm thán xong, từ xa có hai bóng người lại gần nàng.
Một kẻ toàn thân bọc thép kín mít như một chiếc xe tăng. Phần thân bên dưới càng giống trục mô-tơ chuyển động của xe tăng hơn.
Kẻ còn lại, có vẻ ngoài khá anh tuấn, mái tóc dài được tết thành đuôi sam phía sau lưng, trên trán là hoa văn thập tự trên đầu, màu tím… lại thêm kẻ nọ, đang cõng trên lưng một thanh đại đao thập phần to lớn… mười phần tràn ngập mùi thổ phỉ lưu manh.
( Phốc ~ há há há!!! Anh tuấn tiêu sái… ngập tràn mùi thổ phỉ lưu manh ≧ω≦ Quá chuẩn thú vị a!!)
Người đến không có hảo ý, Kikyo lập tức lắp mũi tên lên cung tên nhanh chóng, rồi ngắm về phía hai kẻ đang đến gần mình.
“ Hừ, ta chỉ định đi kiếm tung tích của Cốt Ngủ. Không ngờ, có thể lại có thu hoạch đặc biệt như thế này ở nơi đây. Ngươi quanh quẩn ở đây làm cái gì? Tụi Cốt Rắn, Cốt Hung, Cốt Nung và Cốt Sương Mù… có phải… đều đã bị ngươi giết hay không? Trả lời ta đi!!! Nhân lúc ta đi lấy lại thanh Man Long đao của mình, ngươi đã ra tay sát hại… các anh em của ta!!!”
Cốt Ác mặt mũi âm trầm lạnh lẽo, vác lên thanh đao to lớn Man Long của mình, hướng về phía Kikyo huy qua.
Rầm rầm!!!
Nhanh chóng lách mình sang nơi khác, Kikyo mở ra kết giới bảo hộ, khiến cho đất đá xung quanh, không làm ảnh hưởng đến trận đấu của nàng.
Phốc!!!
Mũi tên nhắm đến mắt của Cốt Ác, lại bị tên này tay không còn lại chụp được mũi tên.
“ Mũi tên thanh tẩy sao...?”
Nhìn tay mình tiếp xúc trực tiếp với mũi tên thanh tẩy, Cốt Ác không để tâm đến bàn tay của mình chỉ lộ ra xương cốt không.
Mà tiếp tục, bẻ gãy đi mũi tên của Kikyo… rồi hướng tới Kikyo mà tiếp tục huy đao chém giết qua đến.
Rầm rầm rầm!!!
Từ xa, Cốt Bạc thân hình to lớn vác trên vai mình khẩu súng hai nòng, tiếp tục ở phía sau đánh yểm trợ cho Cốt Ác.
Dù cho Kikyo một người, còn có thêm kết giới bảo hộ, cũng khó có thể ứng phó được với hai người Cốt Bạc và Cốt Ác.
Cả người dơ bẩn chật vật Kikyo, từng bước lùi lại… càng gần đến núi Bạch Linh Sơn.
Bởi vì là người đã chết Kikyo, linh hồn vẫn luôn thanh khiết như cũ, càng đến gần núi Bạch Linh… nàng chỉ hơi khó cử động tay chân mà thôi.
Còn hai kẻ còn lại, mảnh Ngọc Tứ Hồn của họ đã nhiễm bẩn… càng đến gần núi Bạch Linh Sơn… Cốt Ác và Cốt Bạc, càng cảm thấy đặc biệt khó chịu vô cùng.
“ Á. Đau quá!!” Một tiếng con nít vang lên.
Làm cho trận đấu giữa ba người dừng lại.
“ Hô!! Trời cũng còn giúp ta a. Không ngờ, khi ta còn chưa kịp tìm kiếm Cốt Ngủ, thì hắn lại tùy tiện vác mặt đến đây rồi.”
Cốt Ác, đánh giá trước mắt mình nhóm trẻ con phía sau Cốt Ngủ, đang lo lắng đỡ một đứa bé đứng dậy do trượt chân té ngã khi đang hái thuốc.
‘ Hắn cũng là… nhóm bảy người cốt, lính đánh thuê kia??’ Kikyo thật sự giật mình nghĩ.
Không phải là không có duyên cớ, khi Kikyo giật mình như vậy.
Người đến, tuy có mảnh Ngọc Tứ Hồn trên người thật. Nhưng nó lại hoàn toàn khác hẳn với hai kẻ còn lại kia.
Chỉ thấy người đến, là một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi đổ lại một chút.
Nhưng cả người kẻ này, lại toát ra sự thanh tịnh hiền lành thật sự… không phải là giả vờ.
Mảnh Ngọc Tứ Hồn trên người hắn, cũng hoàn toàn sạch sẽ xinh đẹp. Lại càng không bị ô nhiễm như hai kẻ kia, mà lại… kẻ này linh hồn… cũng thật là xinh đẹp và ấm áp.
“ Chậc!!! Lại là tên thầy thuốc Cốt Ngủ sao? Ê, Cốt Ngủ ra đây a ~ Nhanh lên… cùng chúng ta, diệt trừ đứa pháp sư vu nữ này nào.” Cốt Ác từng bước tiến lại gần Cốt Ngủ, ánh mắt âm độc nheo lại nhìn Kikyo.
“ Anh là ai?? Tôi… rõ ràng… không quen biết anh. Tại sao phải giết người a? Mỗi một mạng sống trên đời… đều đáng được trân trọng…”
Chát!!!
Không để cho thầy thuốc Cốt Ngủ nói hết câu, Cốt Ác tay không một tát lên mặt thầy thuốc Cốt Ngủ.
“ Đừng nực cười như thế Cốt Ngủ!! Trong đám chúng ta… ngươi cũng là đứa tương đối tàn bạo nhất nhì trong nhóm. Mà lại, ngươi… không phải sở thích là tay không từ từ sống sờ sờ… xé đối phương ra làm nhiều mảnh sao? Có lẽ… ta nên giúp đỡ ngươi một tay… tỉnh táo lại nhanh nhanh a.”
Trong tay Man Long đao Cốt Ác, nở nụ cười trêu chọc, lại không có hảo ý đảo qua đám nhóc con phía sau lưng của thầy thuốc Cốt Ngủ.
“ Ngươi… ngươi muốn làm gì?? Các con chạy nhanh đi, ta sẽ ở lại cản bước cái tên này… các con… chạy đi!! Nhanh lên!! Ngươi… đừng lại đây a ~!!” Thầy thuốc Cốt Ngủ, tay che chở mấy đứa bé phía sau anh. Dù cho hốt hoảng thật sự, anh cũng nhanh chóng xô nhẹ mấy đứa trẻ phía sau anh, nhanh chân chạy trốn lên.
“ Đã nói là… ta sẽ giúp ngươi tỉnh táo lại mà. Sao ngươi lại nhìn ta… bằng ánh mắt đáng ghét đó vậy hả Cốt Ngủ?? Chúng ta, không phải là… anh em của nhau hay sao? Đến gần ta a ~ ”
Trên mặt xẹt qua nụ cười bệnh hoạn Cốt Ác, càng nói càng hưng phấn tươi cười… mà mặt đối mặt với thầy thuốc Cốt Ngủ nói.
‘ Có ai không?? Cứu với!!!’
Trong lòng không ngừng hò hét, thầy thuốc Cốt Ngủ… tay chân thật sự lạnh cóng.
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
- -----Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!-------
( Cảm ơn phamnguyenbaotrang16@ đã có lời nhận xét thú vị như vậy, biết nói sao ta. Có vẻ đã lâu lắm, mới có bạn bình luận chuẩn hay như vậy. Đọc bình luận của bạn, làm tác ta ngủ cũng muốn cười tỉnh… vì quá vui sướng a. Đặc biệt là khi, có người biết trân trọng công sức ta viết truyện như vậy. Tác ta vui lắm, một lần nữa… cho ta nói lời cảm ơn bạn… từ tận đáy lòng.)
Chiêu thức ‘Thế Giới Tĩnh Lặng Tuyệt Đối’ là sử dụng đến chiều không gian. Rồi đặt nó trong thân thể của địch thủ… rồi xoắn ốc đối phương lại từ bên trong thân thể.
Nó diễn ra rất nhanh, thậm chí không đến 0.05 giây, chiêu thức này sẽ khiến đối phương không phải chết trong tích tắc. Mà ý chí của họ, do không thể kết nối với thân thể, mà trở thành hiện tượng… chết từ từ trong lạnh giá, hoặc trong bóng tối cũng đều là giống nhau cả.
(Ta chỉ phân tích theo chiều hướng khoa học, cho mấy Bác hiểu thêm một chút về chiêu thức thôi. Các khó của chiêu này là, tính toán không gian đặt trong người địch thủ. Đầu óc tính toán phải khủng bố lắm, mới sử dụng được chiêu thức này.)
Chiêu này cũng có hạn chế, những kẻ có thuộc tính tinh thần cao, sẽ có cơ hội sống sót cao hơn.
Nhưng muốn sống lại, yêu cầu phải có thân thể mới, thay thế cho cái cũ bị không gian xoắn ốc xé nát.
“Bộ áo mà ngươi đã mặc… nó vốn dĩ không thuộc về ngươi a Cốt Nung!!”
Chôn đi bộ áo cà sa nọ, Pluto từ không gian xoắn ốc lấy ra đống xương cốt nát nhừ của Cốt Nung, rồi cho hoa Ghostskin từ từ bám rễ lên nó.
Còn lại… ba tên nữa.
Thời gian cũng sắp đến rồi.
- ---
Núi Bạch Linh Sơn.
“ Đây là mộ của nhóm lính đánh thuê bảy người cốt, mà chúng tôi đã nói.”
Xung quanh ngoại ô núi Bạch Linh Sơn, khoảng sáu bảy người dân làng, trai tráng có, cụ già cũng có luôn. Họ cùng nhau chỉ cho nữ pháp sư, những bia mộ của nhóm bảy người cốt, đã bị chẻ làm đôi.
“ Mấy ngày trước, không hiểu sao. Bảy bia mộ của bọn họ, bỗng nhiên nổ tung rồi bị nứt làm đôi như vậy.”
“ Không chỉ thế không, tất cả di cốt của bảy người bọn họ… cũng đều đã biến mất...”
“ Chúng tôi dân làng xung quanh, ai cũng đều khá hoang mang khi vụ việc này xảy ra. Buổi tối hầu hết, không ai dám ra đường vào ban đêm… thậm chí cả bọn nhỏ, chúng tôi cũng không dám cho chúng đi chơi quá xa, vượt qua khỏi tầm mắt chúng tôi.”
“ Chúng tôi… không còn cách nào cả. Ngày ngày, đều lo sợ ‘bọn chúng’… sẽ sống lại. Chắc chắn, ‘bọn chúng’ sẽ tàn sát hết tất cả dân làng xung quanh nơi đây mất.”
Cả đám dân làng, nơm nớp lo sợ mồm miệng một năm một mười nhao nhao nói lên dự đoán của họ và điều làm họ lo sợ.
“ Tôi đã hiểu mọi chuyện rồi… chuyện này cứ để tôi lo.”
Giọng nói trầm thấp, lại mang âm hưởng dịu dàng của đất trời… lại không kiêu không ngạo vang lên, trấn an phần nào những dân làng này. Làm những người dân ở nơi đây, phần nào được an ủi đôi chút.
Nữ nhân với mái tóc đen óng ả dài hơn qua eo, nàng mặc một bộ Vu nữ thường phục. Áo Haori trắng, kết hợp với quần Hakama đỏ. Phía sau lưng của nàng là cung và những mũi tên… chuyên dùng để trừ tà.
“ Vậy, xin nhờ cô nữ pháp sư…”
“ Nếu vậy thì chúng tôi cũng yên tâm được đôi chút rồi.”
Từ biệt dân làng xong, Kikyo chăm chú nhìn lại một chút xung quanh những mộ phần của nhóm lính đánh thuê bảy người Cốt.
‘ Nơi đây… đã hoàn toàn, không còn tà khí nữa. Không biết nó có liên quan gì đến truyền thuyết của núi Bạch Linh Sơn hay không? Dù sao ngọn núi này, cũng có truyền thuyết kể lại rằng. Bạch Linh Sơn, là một ngọn núi linh thiêng, lại có khả năng thanh tẩy mọi tội nghiệt của con người, nên các yêu quái… không thể đến gần đây được.’
Thầm nghĩ một tiếng Kikyo, lại quay đầu nhìn về phía ngọn núi Bạch Linh Sơn, được bao phủ bởi mây mù hùng vĩ, mà cảm thán đôi chút cảnh đẹp này.
Loẹt xoẹt ~ lộc cộc
~“ Đứa con gái cầm cung đằng kia. Có phải, chính ngươi đã giết chết các anh em của ta hay không?”
Không đợi Kikyo cảm thán xong, từ xa có hai bóng người lại gần nàng.
Một kẻ toàn thân bọc thép kín mít như một chiếc xe tăng. Phần thân bên dưới càng giống trục mô-tơ chuyển động của xe tăng hơn.
Kẻ còn lại, có vẻ ngoài khá anh tuấn, mái tóc dài được tết thành đuôi sam phía sau lưng, trên trán là hoa văn thập tự trên đầu, màu tím… lại thêm kẻ nọ, đang cõng trên lưng một thanh đại đao thập phần to lớn… mười phần tràn ngập mùi thổ phỉ lưu manh.
( Phốc ~ há há há!!! Anh tuấn tiêu sái… ngập tràn mùi thổ phỉ lưu manh ≧ω≦ Quá chuẩn thú vị a!!)
Người đến không có hảo ý, Kikyo lập tức lắp mũi tên lên cung tên nhanh chóng, rồi ngắm về phía hai kẻ đang đến gần mình.
“ Hừ, ta chỉ định đi kiếm tung tích của Cốt Ngủ. Không ngờ, có thể lại có thu hoạch đặc biệt như thế này ở nơi đây. Ngươi quanh quẩn ở đây làm cái gì? Tụi Cốt Rắn, Cốt Hung, Cốt Nung và Cốt Sương Mù… có phải… đều đã bị ngươi giết hay không? Trả lời ta đi!!! Nhân lúc ta đi lấy lại thanh Man Long đao của mình, ngươi đã ra tay sát hại… các anh em của ta!!!”
Cốt Ác mặt mũi âm trầm lạnh lẽo, vác lên thanh đao to lớn Man Long của mình, hướng về phía Kikyo huy qua.
Rầm rầm!!!
Nhanh chóng lách mình sang nơi khác, Kikyo mở ra kết giới bảo hộ, khiến cho đất đá xung quanh, không làm ảnh hưởng đến trận đấu của nàng.
Phốc!!!
Mũi tên nhắm đến mắt của Cốt Ác, lại bị tên này tay không còn lại chụp được mũi tên.
“ Mũi tên thanh tẩy sao...?”
Nhìn tay mình tiếp xúc trực tiếp với mũi tên thanh tẩy, Cốt Ác không để tâm đến bàn tay của mình chỉ lộ ra xương cốt không.
Mà tiếp tục, bẻ gãy đi mũi tên của Kikyo… rồi hướng tới Kikyo mà tiếp tục huy đao chém giết qua đến.
Rầm rầm rầm!!!
Từ xa, Cốt Bạc thân hình to lớn vác trên vai mình khẩu súng hai nòng, tiếp tục ở phía sau đánh yểm trợ cho Cốt Ác.
Dù cho Kikyo một người, còn có thêm kết giới bảo hộ, cũng khó có thể ứng phó được với hai người Cốt Bạc và Cốt Ác.
Cả người dơ bẩn chật vật Kikyo, từng bước lùi lại… càng gần đến núi Bạch Linh Sơn.
Bởi vì là người đã chết Kikyo, linh hồn vẫn luôn thanh khiết như cũ, càng đến gần núi Bạch Linh… nàng chỉ hơi khó cử động tay chân mà thôi.
Còn hai kẻ còn lại, mảnh Ngọc Tứ Hồn của họ đã nhiễm bẩn… càng đến gần núi Bạch Linh Sơn… Cốt Ác và Cốt Bạc, càng cảm thấy đặc biệt khó chịu vô cùng.
“ Á. Đau quá!!” Một tiếng con nít vang lên.
Làm cho trận đấu giữa ba người dừng lại.
“ Hô!! Trời cũng còn giúp ta a. Không ngờ, khi ta còn chưa kịp tìm kiếm Cốt Ngủ, thì hắn lại tùy tiện vác mặt đến đây rồi.”
Cốt Ác, đánh giá trước mắt mình nhóm trẻ con phía sau Cốt Ngủ, đang lo lắng đỡ một đứa bé đứng dậy do trượt chân té ngã khi đang hái thuốc.
‘ Hắn cũng là… nhóm bảy người cốt, lính đánh thuê kia??’ Kikyo thật sự giật mình nghĩ.
Không phải là không có duyên cớ, khi Kikyo giật mình như vậy.
Người đến, tuy có mảnh Ngọc Tứ Hồn trên người thật. Nhưng nó lại hoàn toàn khác hẳn với hai kẻ còn lại kia.
Chỉ thấy người đến, là một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi đổ lại một chút.
Nhưng cả người kẻ này, lại toát ra sự thanh tịnh hiền lành thật sự… không phải là giả vờ.
Mảnh Ngọc Tứ Hồn trên người hắn, cũng hoàn toàn sạch sẽ xinh đẹp. Lại càng không bị ô nhiễm như hai kẻ kia, mà lại… kẻ này linh hồn… cũng thật là xinh đẹp và ấm áp.
“ Chậc!!! Lại là tên thầy thuốc Cốt Ngủ sao? Ê, Cốt Ngủ ra đây a ~ Nhanh lên… cùng chúng ta, diệt trừ đứa pháp sư vu nữ này nào.” Cốt Ác từng bước tiến lại gần Cốt Ngủ, ánh mắt âm độc nheo lại nhìn Kikyo.
“ Anh là ai?? Tôi… rõ ràng… không quen biết anh. Tại sao phải giết người a? Mỗi một mạng sống trên đời… đều đáng được trân trọng…”
Chát!!!
Không để cho thầy thuốc Cốt Ngủ nói hết câu, Cốt Ác tay không một tát lên mặt thầy thuốc Cốt Ngủ.
“ Đừng nực cười như thế Cốt Ngủ!! Trong đám chúng ta… ngươi cũng là đứa tương đối tàn bạo nhất nhì trong nhóm. Mà lại, ngươi… không phải sở thích là tay không từ từ sống sờ sờ… xé đối phương ra làm nhiều mảnh sao? Có lẽ… ta nên giúp đỡ ngươi một tay… tỉnh táo lại nhanh nhanh a.”
Trong tay Man Long đao Cốt Ác, nở nụ cười trêu chọc, lại không có hảo ý đảo qua đám nhóc con phía sau lưng của thầy thuốc Cốt Ngủ.
“ Ngươi… ngươi muốn làm gì?? Các con chạy nhanh đi, ta sẽ ở lại cản bước cái tên này… các con… chạy đi!! Nhanh lên!! Ngươi… đừng lại đây a ~!!” Thầy thuốc Cốt Ngủ, tay che chở mấy đứa bé phía sau anh. Dù cho hốt hoảng thật sự, anh cũng nhanh chóng xô nhẹ mấy đứa trẻ phía sau anh, nhanh chân chạy trốn lên.
“ Đã nói là… ta sẽ giúp ngươi tỉnh táo lại mà. Sao ngươi lại nhìn ta… bằng ánh mắt đáng ghét đó vậy hả Cốt Ngủ?? Chúng ta, không phải là… anh em của nhau hay sao? Đến gần ta a ~ ”
Trên mặt xẹt qua nụ cười bệnh hoạn Cốt Ác, càng nói càng hưng phấn tươi cười… mà mặt đối mặt với thầy thuốc Cốt Ngủ nói.
‘ Có ai không?? Cứu với!!!’
Trong lòng không ngừng hò hét, thầy thuốc Cốt Ngủ… tay chân thật sự lạnh cóng.
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
- -----Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!-------
( Cảm ơn phamnguyenbaotrang16@ đã có lời nhận xét thú vị như vậy, biết nói sao ta. Có vẻ đã lâu lắm, mới có bạn bình luận chuẩn hay như vậy. Đọc bình luận của bạn, làm tác ta ngủ cũng muốn cười tỉnh… vì quá vui sướng a. Đặc biệt là khi, có người biết trân trọng công sức ta viết truyện như vậy. Tác ta vui lắm, một lần nữa… cho ta nói lời cảm ơn bạn… từ tận đáy lòng.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.