Chương 5: Tay này phải ngắm cho thật kĩ thôiiiii
Phương Tiêu
16/12/2020
Editor: Quỳnh Cửu
"Cô Mục, vất vả nhiều rồi."
Cô vừa xuống máy bay đã có người tới đón, họ nhận hành lí của cô rồi theo cô ra ngoài.
Mục Căng đeo kính râm lên để che đôi mắt đã sưng đỏ, ngồi lên xe theo họ.
Bọn Lý Đạt luôn biết cách túm được điểm yếu của cô.
Mục Lâm vẫn nằm trong tay họ, cô cũng không thể mặc kệ cậu được, hơn nữa còn có cả Phương Mạc Hoài, nếu như chúng làm ầm lên thì cả đôi bên sẽ càng xấu hổ hơn, không còn tí thể diện nào cả.
Kiện cũng không được, thôn này đã thực hiện mua bán người rất lâu rồi, thậm chí không chỉ riêng trẻ con mà còn cả sinh viên nữ cộng với nữ sinh cấp 2 cấp 3 nữa, chúng tường tận các biện pháp xóa chứng cứ, biết cách lợi dụng lỗ hổng của pháp luật.
Thông tin nơi đấy bị phong bế, kinh tế không thông, vô cùng lạc hậu, hầu như là cắt đứt hoàn toàn với bên ngoài, thế nên quá là thuận lợi cho hành vi phạm tội của chúng, thiên thời địa lợi.
Còn nói đến bọn Lý Đạt, thứ nhất, bởi vì thứ chúng cần chủ yếu là tiền, lại nằm trong phạm vi năng lực chi trả của cô, thế nên có kiện lên tòa thì xác suất thành cồn cũng chẳng lớn lắm.
Thứ hai nữa là chúng có đánh Mục Lâm đi chăng nữa, nếu đi làm giám định thương tật, chúng cứ mồm năm miệng mười bảo là không phải chúng đánh, vừa không có camera, lại còn ở trong thôn bao che nhau, thì chẳng còn cách nào nữa rồi, chứng cứ không có, tòa cũng phán không nổi.
Báo công an, vô ích.
Điện thoại của ai cũng bị giám sát hết, chỉ cần bọn chúng phát hiện ra họ gọi điện mà có dùng từ ngữ gây bất lợi cho chúng, chúng sẵn sàng đánh người ta nhừ tử, thậm chỉ là tử vong luôn, trước giờ cũng chẳng phải chưa từng xảy ra.
Chỉ có thể chịu đựng như thế, tuổi của chúng cũng cao rồi, hơn 50, Lý Đạt lại còn quanh năm suốt tháng uống rượu chơi bài, cơ địa suy tàn, còn Lý Phương thì suốt ngày lao động bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm gì còn khỏe như trước nữa, lúc nào cũng ho khan, tiền kiếm được thì đưa Lý Đạt với Lý Tiến đi uống rượu sạch, còn chẳng giữ được đồng nào mà chữa bệnh. Còn lại tên Lý Tiến, đấy là thằng ngu!
Mục Căng ngửa người lên ghế tựa, cả cơ thể lẫn trái tim đều mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ người, không cẩn thận lại lạc vào vòng xoáy kí ức.
*
"Mục Mục, có phải chiều nay cậu đi phỏng vấn ở Trạm Radio không?" Giọng của Phàn Ngải có vẻ rất kích động.
"Ừ, đúng vậy." Mục Căng vừa ngồi đọc sách vừa thờ ơ gật đầu.
"Thế sao cậu không nhanh đi chuẩn bị đi?" Phàn Ngải trừng mắt.
Mục Căng nhìn thời gian, mới có hơn một giờ chiều thôi mà, "Chuẩn bị gì cơ? Giờ mới một giờ thôi mà."
"Không phải đâu Mục Mục ơi, người phỏng vấn cậu là Phương Mạc Hoài đấy hiểu không hả?" Phàn Ngải đứng đối diện cô, giật sách trong tay cô ra.
"Đương nhiên là tớ biết rồi." Mục Căng chả hiểu gì.
"Thế sao cậu không đi trang điểm các thứ đi?"
"Tớ đi phỏng vấn chứ có phải đi cua người ta đâu mà trang điểm cái gì?" Mục Căng bật cười.
"Cũng đúng nhà!" Phàn Ngải bị thuyết phục thành công.
Mục Căng xoa xoa đầu cô nàng, tự tay lấy lại sách, tiếp tục đọc.
Phàn Ngải vẫn thấy có chỗ nào đấy không đúng cho lắm, nhưng cô lại không nói ra được.
"À, đúng rồi, cậu có thấy ví tớ ở đâu không?" Mục Căng hỏi.
Sáng nay cô phát hiện ra ví tiền đâu mất tiêu rồi, cũng không biết rơi từ lúc nào nữa.
"Không thấy, hôm thi tranh biện vẫn còn đấy cơ mà?" Phàn Ngải lắc đầu.
Mục Căng ngẩng đầu, "Không biết nữa, nhưng mà giờ chẳng thấy đâu nữa rồi, không biết rơi đâu mất, nhưng mà cũng may, chỉ còn mười mấy đồng trong đấy thôi."
Cô chẳng bao giờ để chứng minh thư với các loại thẻ trong ví tiền cả, bời vì với cô mà nói ví tiền không đem lại cảm giác an toàn cho lắm, dễ mất, thế nên cô chỉ để trong đấy một ít tiền mặt, còn các loại thẻ chứng từ lung tung thì không cần nói, cô luôn để trong ngăn khóa ở phòng kí túc.
"Thế là tốt rồi, không có thì mình đăng cái tus tìm đồ?" Phàn Ngải gật đầu, "Tớ vẫn còn một cái cũ đấy, hay là cậu dùng tạm trước nhá?"
Mục Căng cười, "Cảm ơn nhưng mà không cần đâu."
"Thế nhé, tớ ngủ một lát, tí nữa đến giờ cậu gọi tớ, tớ đi cùng cậu." Phàn Ngải nhéo má cô.
"Ừ, biết rồi."
Hai rưỡi chiều, Mục Căng tắt đồng hồ báo thức, gấp sách đặt lên giá, đánh thức Phàn Ngải, thay đồ cùng đi tới Trạm Radio.
Dáng Mục Căng rất đẹp, nhưng vóc người lại không được cao cho lắm, nhìn có chút nhỏ nhắn xinh xắn, đứng cạnh Phàn Ngải đô con, hai người đi đường đúng chuẩn một cặp đũa lệch dễ thương.
Phàn Ngảu đứng ngoài chờ cô, Mục Căng lên gõ cửa, bước vào trong phòng thu âm, Phương Mạc Hoài đã ở sẵn đấy.
"Đàn anh Phương." Mục Căng đóng cửa kín lại, hơi khom người chào.
Phương Mạc Hoài nghe thấy tiếng cô, hầu kết trượt nhẹ, bỏ tai nghe xuống, khóe miệng vẫn không kìm được mà cong lên, cười với cô, "Chào mừng em."
Mục Căng mất tự nhiên ngồi xuống đối diện.
"Em từng có kinh nghiệm liên quan tới phát thanh chưa?" Phương Mạc Hoài hỏi.
"Lồng tiếng có tính không ạ?"
"Có thành phẩm ở đây không?" Phương Mạc Hoài nhìn cây bút trong tay, cười càng tươi hơn.
"Có ạ." Mục Căng hơi nghi ngờ gật đầu.
Phương Mạc Hoài đẩy máy tính sang cho cô, "Tìm cho tôi nghe thử."
Mục Căng ngoan ngoãn mở một đoạn kịch mà cô đã lồng tiếng ra, Phương Mạc Hoài đeo tai nghe lên, lặng lẽ nghe lại đoạn lồng tiếng mà anh đã nghe đi nghe lại vô số lần.
Người ngồi nghe tiếng vọng nãy giờ, Mục Căng vẫn đang nhìn biểu cảm của Phương Mạc Hoài, tương đối hồi hộp, không có tí biểu cảm này là như nào vậy?
Phương Mạc Hoài tháo tai nghe xuống, "Có thể thực hiện tại chỗ một đoạn không?"
"Dạ?" Mục Căng kinh ngạc.
Anh nhường ghế lại cho Mục Căng, Mục Căng cũng ngơ ngơ ngồi xuống chỗ anh vừa ngồi, ghế vẫn còn ấm.
"Thừ đoạn này đi." Anh chỉ chỉ máy tính.
Mục Căng nhìn thoáng qua, ra vẻ hiểu rồi gật đầu, nhìn kịch bản bắt đầu đọc, sau khi đọc xong, tắt máy thu đi, cô cời tai nghe quay đầu, lại thấy Phương Mạc Hoài đang thừ người ra nhìn cô chằm chằm.
"Đàn anh?" Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừ." Phương Mạc Hoài nhanh chóng hồi hồn, chớp chớp mắt, nhìn qua chỗ khác.
Quả nhiên, giọng nói của cô đối với anh mà nói là có sức cuốn hút vô tận.
Hoặc có thể nói, anh đối với bản thân cô, vô cùng có hứng thú.
"Tối thứ 4, thứ 6 em phải đến phòng thu âm, bản thảo sẽ được gửi trước cho em để em làm quen, thỉnh thoảng cũng có phỏng vấn sân trường các thứ, còn có cả tạp chí trường nữa, cần phải đi phỏng vấn những người có thành tựu các kiểu, em có làm được không?" Phương Mạc Hoài nghiêm túc hỏi.
Mục Căng vui vẻ cười, gật đầu, "Được ạ."
"Thế được rồi, ngày mai tìm tôi lấy thẻ, địa chỉ tôi sẽ gửi cho em sau." Phương Mạc Hoài gật đầu.
Thẻ mà Phương Mạc Hoài nhắc tới là thẻ công tác, giúp cô sử dụng được phòng thu.
"Vâng ạ, cảm ơn đàn anh." Mục Căng đứng dậy khom người.
"Ừ." Phương Mạc Hoài gật đầu, bắt đầu hý hoáy đống máy móc.
Mục Căng đứng đấy hơi ngượng ngùng, Phương Mạc Hoài chưa bao giờ là kẻ nói nhiều cả.
Chí ít là đối với người lạ.
"Đàn anh, nếu không còn việc gì nữa thì em về trước nhé."
Phương Mạc Hoài "Ừ" một cái, Mục Căng cầm túi xách, chuẩn bị đi thì lại bị anh gọi ngược lại.
"Mục Căng."
Mục Căng quay đầu, thấy Phương Mạc Hoài cởi tai nghe, khom lưng móc gì đấy từ trong balo ra, đưa cho cô, "Cái này là của em phải không?"
Cô hơi sửng sốt, "Sao lại ở chỗ anh thế ạ?"
Môi Phương Mạc Hoài khẽ cong làm người khác khó phát hiện, "Hôm thi tranh biện nhặt được."
"Cảm ơn đàn anh." Mục Căng duỗi tay nhận lấy, lại bị Phương Mạc Hoài lật đi chỗ khác.
Mục Căng kinh ngạc nhìn anh.
"Quên không nói, chúng mình thêm Wechat đi, chiều nay tôi gửi địa chỉ để em còn qua." Phương Mạc Hoài nhìn thẳng mắt cô.
Mục Căng bị anh nhìn đến đần người, không tự chủ được mà gật đầu, Phương Mạc Hoài lại rút di động ra, mở mã QR ra đưa cho Mục Căng.
Cô nhìn mã QR trên màn hình, nuốt nước bọt, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra quét, Phương Mạc Hoài nhìn thấy lời mời kết bạn trên Wechat, trả lại ví cho cô, không thèm nói thêm câu nào nữa, đeo lại tai nghe.
Mục Căng yên lặng nhận lấy, xoay người đi ra, Phàn Ngải đứng ngoài thấy cô đi ra thì nhanh chóng đứng dậy, "Làm sao thế? Thất bại rồi à?"
Sắc mặt của Mục Căng trông có vẻ không được tốt cho lắm, mất hồn lạc phách luôn.
"Không." Mục Căng lắc đầu, hít một hơi thật sâu, đưa di động cho cô nàng xem.
Phương Mạc Hoài: [Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.]
Phàn Ngải nhìn cô, "Đến cả Wechat cũng xin được ơ à?"
"Anh ấy bảo tớ thêm."
Phàn Ngải nuốt nước miếng cái ực, chắp tay sau mông như kiểu bô lão, "Hơ, sao tớ thấy nam thần có vẻ nhưng đối xử không được bình thường lắm với cậu ấy nhờ?"
"Bậy nào." Mục Căng đuổi theo cô nàng, sóng vai đi cùng.
Đến tối, tiền lồng tiếng được chuyển vào tài khoản, cô chuyển một phần sang cho bọn Lý Đạt, sau đấy ngồi nhìn Wechat của Phương Mạc Hoài.
Được một hồi, thở dài, thoát Wechay, quay đầu gửi vào tài khoản cá nhân của Mục Lâm mấy trăm đồng, nhìn thấy số dư chẳng còn lại mấy của mình, lại khẽ thở dài lần nữa, chắc là đủ chống cự đến tháng sau đấy nhỉ?"
"Cậu... lại gửi tiền thu âm qua cho chúng rồi à?" Phàn Ngải nhìn tài khoản của cô, cẩn thận hỏi.
"Ừ." Mục Căng gật đầu.
"Tớ nói này, cậu trốn thật xa đi, đừng có về nữa, đây là cái thể loại bố mẹ gì thế?" Phàn Ngải giận run.
"Em trai tớ vẫn còn ở đấy, tớ không mặc kệ thằng bé được." Mục Căng nhìn ảnh chụp chung của hai người trên màn hình di động, nhàn nhạt nói.
Phàn Ngải thở dài, "Không chịu đựng nổi nữa thì nói với tớ, tớ cho cậu vay trước, chờ cậu có thì gửi lại tớ."
Điều kiện nhà cô tốt, không ít lần bóng gió muốn giúp đỡ Mục Căng rồi, thế nhưng lòng tự trọng của Mục Căng rất mạnh, không muốn nhận hỗ trợ của cô, cho gì thì trả lại nấy.
"Cảm ơn cậu nhé Ngải Ngải." Mục Căng cười.
Phàn Ngải bước tới xoa đầu cô, không nói.
"Ring Ring." Tiếng chuông nhắc nhở của điện thoại vang lên.
Mục Căng vừa cầm di động lên nhìn, phát hiện ra là Phương Mạc Hoài gửi.
"4 rưỡi chiều mái, tới tầng hai của thư viện bên tòa kinh tế-xã hội, bàn bên cạnh cửa sổ."
Mục Căng nhanh chóng trả lời, "Vâng, đàn anh."
"Cậu mở tường nhà đàn anh ra xem thử đi." Phàn Ngải kích động chọc chọc eo cô.
Mục Căng liếc cô nàng một cái, mở tường nhà của Phương Mạc Hoài ra.
Danh sách bạn của Phương Mạc Hoài cũng toàn người quen cả, thế nên anh đăng bài trên tường nhà cũng tương đối tùy tiền, thậm chí còn có cả ảnh đang cời trần nữa, đương nhiên là người khác chụp giùm anh rồi.
Mồ hôi vẫn còn đọng trên ngực, đuôi tóc còn đọng cả giọt nước, đang tập tạ.
Biểu cảm có vẻ ngu ngu, hẳn là bị chụp trộm rồi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc anh không đeo kính càng đẹp trai hơn nhiều, hốc mắt sâu tạo nên vẻ đẹp mang hơi hướng Châu Âu, lông mi lại còn dài nữa, ánh mắt cuốn hút.
Phàn Ngải ngồi bên nhìn thoáng qua, gào lên không chịu nổi nữa rồi, phải đi lấy nước đá hạ hỏa, Mục Căng thừa dịp cô nàng chạy ra xa, nhanh chóng mở to ảnh ra, lưu vào máy.
Nhìn lại ảnh, Mục Căng cũng phải nuốt nước miếng, vóc dáng gì gì chỉ là mây bay thôi, nhưng mà đôi tay cầm tạ này, phải ngắm cho kĩ thôi...
"Cô Mục, vất vả nhiều rồi."
Cô vừa xuống máy bay đã có người tới đón, họ nhận hành lí của cô rồi theo cô ra ngoài.
Mục Căng đeo kính râm lên để che đôi mắt đã sưng đỏ, ngồi lên xe theo họ.
Bọn Lý Đạt luôn biết cách túm được điểm yếu của cô.
Mục Lâm vẫn nằm trong tay họ, cô cũng không thể mặc kệ cậu được, hơn nữa còn có cả Phương Mạc Hoài, nếu như chúng làm ầm lên thì cả đôi bên sẽ càng xấu hổ hơn, không còn tí thể diện nào cả.
Kiện cũng không được, thôn này đã thực hiện mua bán người rất lâu rồi, thậm chí không chỉ riêng trẻ con mà còn cả sinh viên nữ cộng với nữ sinh cấp 2 cấp 3 nữa, chúng tường tận các biện pháp xóa chứng cứ, biết cách lợi dụng lỗ hổng của pháp luật.
Thông tin nơi đấy bị phong bế, kinh tế không thông, vô cùng lạc hậu, hầu như là cắt đứt hoàn toàn với bên ngoài, thế nên quá là thuận lợi cho hành vi phạm tội của chúng, thiên thời địa lợi.
Còn nói đến bọn Lý Đạt, thứ nhất, bởi vì thứ chúng cần chủ yếu là tiền, lại nằm trong phạm vi năng lực chi trả của cô, thế nên có kiện lên tòa thì xác suất thành cồn cũng chẳng lớn lắm.
Thứ hai nữa là chúng có đánh Mục Lâm đi chăng nữa, nếu đi làm giám định thương tật, chúng cứ mồm năm miệng mười bảo là không phải chúng đánh, vừa không có camera, lại còn ở trong thôn bao che nhau, thì chẳng còn cách nào nữa rồi, chứng cứ không có, tòa cũng phán không nổi.
Báo công an, vô ích.
Điện thoại của ai cũng bị giám sát hết, chỉ cần bọn chúng phát hiện ra họ gọi điện mà có dùng từ ngữ gây bất lợi cho chúng, chúng sẵn sàng đánh người ta nhừ tử, thậm chỉ là tử vong luôn, trước giờ cũng chẳng phải chưa từng xảy ra.
Chỉ có thể chịu đựng như thế, tuổi của chúng cũng cao rồi, hơn 50, Lý Đạt lại còn quanh năm suốt tháng uống rượu chơi bài, cơ địa suy tàn, còn Lý Phương thì suốt ngày lao động bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm gì còn khỏe như trước nữa, lúc nào cũng ho khan, tiền kiếm được thì đưa Lý Đạt với Lý Tiến đi uống rượu sạch, còn chẳng giữ được đồng nào mà chữa bệnh. Còn lại tên Lý Tiến, đấy là thằng ngu!
Mục Căng ngửa người lên ghế tựa, cả cơ thể lẫn trái tim đều mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ người, không cẩn thận lại lạc vào vòng xoáy kí ức.
*
"Mục Mục, có phải chiều nay cậu đi phỏng vấn ở Trạm Radio không?" Giọng của Phàn Ngải có vẻ rất kích động.
"Ừ, đúng vậy." Mục Căng vừa ngồi đọc sách vừa thờ ơ gật đầu.
"Thế sao cậu không nhanh đi chuẩn bị đi?" Phàn Ngải trừng mắt.
Mục Căng nhìn thời gian, mới có hơn một giờ chiều thôi mà, "Chuẩn bị gì cơ? Giờ mới một giờ thôi mà."
"Không phải đâu Mục Mục ơi, người phỏng vấn cậu là Phương Mạc Hoài đấy hiểu không hả?" Phàn Ngải đứng đối diện cô, giật sách trong tay cô ra.
"Đương nhiên là tớ biết rồi." Mục Căng chả hiểu gì.
"Thế sao cậu không đi trang điểm các thứ đi?"
"Tớ đi phỏng vấn chứ có phải đi cua người ta đâu mà trang điểm cái gì?" Mục Căng bật cười.
"Cũng đúng nhà!" Phàn Ngải bị thuyết phục thành công.
Mục Căng xoa xoa đầu cô nàng, tự tay lấy lại sách, tiếp tục đọc.
Phàn Ngải vẫn thấy có chỗ nào đấy không đúng cho lắm, nhưng cô lại không nói ra được.
"À, đúng rồi, cậu có thấy ví tớ ở đâu không?" Mục Căng hỏi.
Sáng nay cô phát hiện ra ví tiền đâu mất tiêu rồi, cũng không biết rơi từ lúc nào nữa.
"Không thấy, hôm thi tranh biện vẫn còn đấy cơ mà?" Phàn Ngải lắc đầu.
Mục Căng ngẩng đầu, "Không biết nữa, nhưng mà giờ chẳng thấy đâu nữa rồi, không biết rơi đâu mất, nhưng mà cũng may, chỉ còn mười mấy đồng trong đấy thôi."
Cô chẳng bao giờ để chứng minh thư với các loại thẻ trong ví tiền cả, bời vì với cô mà nói ví tiền không đem lại cảm giác an toàn cho lắm, dễ mất, thế nên cô chỉ để trong đấy một ít tiền mặt, còn các loại thẻ chứng từ lung tung thì không cần nói, cô luôn để trong ngăn khóa ở phòng kí túc.
"Thế là tốt rồi, không có thì mình đăng cái tus tìm đồ?" Phàn Ngải gật đầu, "Tớ vẫn còn một cái cũ đấy, hay là cậu dùng tạm trước nhá?"
Mục Căng cười, "Cảm ơn nhưng mà không cần đâu."
"Thế nhé, tớ ngủ một lát, tí nữa đến giờ cậu gọi tớ, tớ đi cùng cậu." Phàn Ngải nhéo má cô.
"Ừ, biết rồi."
Hai rưỡi chiều, Mục Căng tắt đồng hồ báo thức, gấp sách đặt lên giá, đánh thức Phàn Ngải, thay đồ cùng đi tới Trạm Radio.
Dáng Mục Căng rất đẹp, nhưng vóc người lại không được cao cho lắm, nhìn có chút nhỏ nhắn xinh xắn, đứng cạnh Phàn Ngải đô con, hai người đi đường đúng chuẩn một cặp đũa lệch dễ thương.
Phàn Ngảu đứng ngoài chờ cô, Mục Căng lên gõ cửa, bước vào trong phòng thu âm, Phương Mạc Hoài đã ở sẵn đấy.
"Đàn anh Phương." Mục Căng đóng cửa kín lại, hơi khom người chào.
Phương Mạc Hoài nghe thấy tiếng cô, hầu kết trượt nhẹ, bỏ tai nghe xuống, khóe miệng vẫn không kìm được mà cong lên, cười với cô, "Chào mừng em."
Mục Căng mất tự nhiên ngồi xuống đối diện.
"Em từng có kinh nghiệm liên quan tới phát thanh chưa?" Phương Mạc Hoài hỏi.
"Lồng tiếng có tính không ạ?"
"Có thành phẩm ở đây không?" Phương Mạc Hoài nhìn cây bút trong tay, cười càng tươi hơn.
"Có ạ." Mục Căng hơi nghi ngờ gật đầu.
Phương Mạc Hoài đẩy máy tính sang cho cô, "Tìm cho tôi nghe thử."
Mục Căng ngoan ngoãn mở một đoạn kịch mà cô đã lồng tiếng ra, Phương Mạc Hoài đeo tai nghe lên, lặng lẽ nghe lại đoạn lồng tiếng mà anh đã nghe đi nghe lại vô số lần.
Người ngồi nghe tiếng vọng nãy giờ, Mục Căng vẫn đang nhìn biểu cảm của Phương Mạc Hoài, tương đối hồi hộp, không có tí biểu cảm này là như nào vậy?
Phương Mạc Hoài tháo tai nghe xuống, "Có thể thực hiện tại chỗ một đoạn không?"
"Dạ?" Mục Căng kinh ngạc.
Anh nhường ghế lại cho Mục Căng, Mục Căng cũng ngơ ngơ ngồi xuống chỗ anh vừa ngồi, ghế vẫn còn ấm.
"Thừ đoạn này đi." Anh chỉ chỉ máy tính.
Mục Căng nhìn thoáng qua, ra vẻ hiểu rồi gật đầu, nhìn kịch bản bắt đầu đọc, sau khi đọc xong, tắt máy thu đi, cô cời tai nghe quay đầu, lại thấy Phương Mạc Hoài đang thừ người ra nhìn cô chằm chằm.
"Đàn anh?" Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừ." Phương Mạc Hoài nhanh chóng hồi hồn, chớp chớp mắt, nhìn qua chỗ khác.
Quả nhiên, giọng nói của cô đối với anh mà nói là có sức cuốn hút vô tận.
Hoặc có thể nói, anh đối với bản thân cô, vô cùng có hứng thú.
"Tối thứ 4, thứ 6 em phải đến phòng thu âm, bản thảo sẽ được gửi trước cho em để em làm quen, thỉnh thoảng cũng có phỏng vấn sân trường các thứ, còn có cả tạp chí trường nữa, cần phải đi phỏng vấn những người có thành tựu các kiểu, em có làm được không?" Phương Mạc Hoài nghiêm túc hỏi.
Mục Căng vui vẻ cười, gật đầu, "Được ạ."
"Thế được rồi, ngày mai tìm tôi lấy thẻ, địa chỉ tôi sẽ gửi cho em sau." Phương Mạc Hoài gật đầu.
Thẻ mà Phương Mạc Hoài nhắc tới là thẻ công tác, giúp cô sử dụng được phòng thu.
"Vâng ạ, cảm ơn đàn anh." Mục Căng đứng dậy khom người.
"Ừ." Phương Mạc Hoài gật đầu, bắt đầu hý hoáy đống máy móc.
Mục Căng đứng đấy hơi ngượng ngùng, Phương Mạc Hoài chưa bao giờ là kẻ nói nhiều cả.
Chí ít là đối với người lạ.
"Đàn anh, nếu không còn việc gì nữa thì em về trước nhé."
Phương Mạc Hoài "Ừ" một cái, Mục Căng cầm túi xách, chuẩn bị đi thì lại bị anh gọi ngược lại.
"Mục Căng."
Mục Căng quay đầu, thấy Phương Mạc Hoài cởi tai nghe, khom lưng móc gì đấy từ trong balo ra, đưa cho cô, "Cái này là của em phải không?"
Cô hơi sửng sốt, "Sao lại ở chỗ anh thế ạ?"
Môi Phương Mạc Hoài khẽ cong làm người khác khó phát hiện, "Hôm thi tranh biện nhặt được."
"Cảm ơn đàn anh." Mục Căng duỗi tay nhận lấy, lại bị Phương Mạc Hoài lật đi chỗ khác.
Mục Căng kinh ngạc nhìn anh.
"Quên không nói, chúng mình thêm Wechat đi, chiều nay tôi gửi địa chỉ để em còn qua." Phương Mạc Hoài nhìn thẳng mắt cô.
Mục Căng bị anh nhìn đến đần người, không tự chủ được mà gật đầu, Phương Mạc Hoài lại rút di động ra, mở mã QR ra đưa cho Mục Căng.
Cô nhìn mã QR trên màn hình, nuốt nước bọt, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra quét, Phương Mạc Hoài nhìn thấy lời mời kết bạn trên Wechat, trả lại ví cho cô, không thèm nói thêm câu nào nữa, đeo lại tai nghe.
Mục Căng yên lặng nhận lấy, xoay người đi ra, Phàn Ngải đứng ngoài thấy cô đi ra thì nhanh chóng đứng dậy, "Làm sao thế? Thất bại rồi à?"
Sắc mặt của Mục Căng trông có vẻ không được tốt cho lắm, mất hồn lạc phách luôn.
"Không." Mục Căng lắc đầu, hít một hơi thật sâu, đưa di động cho cô nàng xem.
Phương Mạc Hoài: [Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.]
Phàn Ngải nhìn cô, "Đến cả Wechat cũng xin được ơ à?"
"Anh ấy bảo tớ thêm."
Phàn Ngải nuốt nước miếng cái ực, chắp tay sau mông như kiểu bô lão, "Hơ, sao tớ thấy nam thần có vẻ nhưng đối xử không được bình thường lắm với cậu ấy nhờ?"
"Bậy nào." Mục Căng đuổi theo cô nàng, sóng vai đi cùng.
Đến tối, tiền lồng tiếng được chuyển vào tài khoản, cô chuyển một phần sang cho bọn Lý Đạt, sau đấy ngồi nhìn Wechat của Phương Mạc Hoài.
Được một hồi, thở dài, thoát Wechay, quay đầu gửi vào tài khoản cá nhân của Mục Lâm mấy trăm đồng, nhìn thấy số dư chẳng còn lại mấy của mình, lại khẽ thở dài lần nữa, chắc là đủ chống cự đến tháng sau đấy nhỉ?"
"Cậu... lại gửi tiền thu âm qua cho chúng rồi à?" Phàn Ngải nhìn tài khoản của cô, cẩn thận hỏi.
"Ừ." Mục Căng gật đầu.
"Tớ nói này, cậu trốn thật xa đi, đừng có về nữa, đây là cái thể loại bố mẹ gì thế?" Phàn Ngải giận run.
"Em trai tớ vẫn còn ở đấy, tớ không mặc kệ thằng bé được." Mục Căng nhìn ảnh chụp chung của hai người trên màn hình di động, nhàn nhạt nói.
Phàn Ngải thở dài, "Không chịu đựng nổi nữa thì nói với tớ, tớ cho cậu vay trước, chờ cậu có thì gửi lại tớ."
Điều kiện nhà cô tốt, không ít lần bóng gió muốn giúp đỡ Mục Căng rồi, thế nhưng lòng tự trọng của Mục Căng rất mạnh, không muốn nhận hỗ trợ của cô, cho gì thì trả lại nấy.
"Cảm ơn cậu nhé Ngải Ngải." Mục Căng cười.
Phàn Ngải bước tới xoa đầu cô, không nói.
"Ring Ring." Tiếng chuông nhắc nhở của điện thoại vang lên.
Mục Căng vừa cầm di động lên nhìn, phát hiện ra là Phương Mạc Hoài gửi.
"4 rưỡi chiều mái, tới tầng hai của thư viện bên tòa kinh tế-xã hội, bàn bên cạnh cửa sổ."
Mục Căng nhanh chóng trả lời, "Vâng, đàn anh."
"Cậu mở tường nhà đàn anh ra xem thử đi." Phàn Ngải kích động chọc chọc eo cô.
Mục Căng liếc cô nàng một cái, mở tường nhà của Phương Mạc Hoài ra.
Danh sách bạn của Phương Mạc Hoài cũng toàn người quen cả, thế nên anh đăng bài trên tường nhà cũng tương đối tùy tiền, thậm chí còn có cả ảnh đang cời trần nữa, đương nhiên là người khác chụp giùm anh rồi.
Mồ hôi vẫn còn đọng trên ngực, đuôi tóc còn đọng cả giọt nước, đang tập tạ.
Biểu cảm có vẻ ngu ngu, hẳn là bị chụp trộm rồi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc anh không đeo kính càng đẹp trai hơn nhiều, hốc mắt sâu tạo nên vẻ đẹp mang hơi hướng Châu Âu, lông mi lại còn dài nữa, ánh mắt cuốn hút.
Phàn Ngải ngồi bên nhìn thoáng qua, gào lên không chịu nổi nữa rồi, phải đi lấy nước đá hạ hỏa, Mục Căng thừa dịp cô nàng chạy ra xa, nhanh chóng mở to ảnh ra, lưu vào máy.
Nhìn lại ảnh, Mục Căng cũng phải nuốt nước miếng, vóc dáng gì gì chỉ là mây bay thôi, nhưng mà đôi tay cầm tạ này, phải ngắm cho kĩ thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.