Chương 9: Bánh mì của ngựa
Comtesse de Ségur
13/04/2016
Sophie có thói tham ăn. Cô ăn tất cả mọi thứ cô vớ được.
Mỗi ngày bà de Réan đều mang bánh mì và muối cho những con ngựa của ông de Réan. ông có hơn trăm con.
Sophie đi theo mẹ với một rổ đầy những mẩu bánh mì màu xám nâu. Mẹ cô đã nghiêm khắc cấm cô không được ăn chúng vì thứ bánh mì đen không đủ chín đó có thể làm hại bao tử của cô.
Cuối cùng cô tới chuồng loài ngựa giống nhỏ.
Sophie có riêng một con ngựa bé tí, không nhỉnh hơn một con lừa nhỏ bao nhiêu. Cha mẹ cho phép tự tay cô cho con ngựa nhỏ của cô ăn bánh mì.
Cô thường cắn vào mẩu bánh trước khi đưa cho con ngựa.
Một bữa nọ cô muốn ăn thứ bánh mì đó nhiều hơn lệ thường, cô cầm mẩu bánh trong mấy ngón tay sao cho nó chỉ nhô ra một đầu nhỏ.
- Con ngựa sẽ cắn phần ngoài mấy ngón tay của mình, - cô nhủ thầm, - và mình sẽ ăn phần còn lại.
Sophie chìa bánh mì cho con ngựa bé nhỏ của cô, nó táp ngay mẩu bánh mì đồng thời cắn thật mạnh đầu ngón tay cô. Ngón tay cô chảy máu nhiều đến nỗi nhỏ cả xuống đất. Cô rút chiếc khăn tay buộc chặt ngón tay. Mẹ cô không phát hiện ra điều gì. Nhưng khi ngồi vào bàn để ăn tối, Sophie buộc phải đưa ra bàn tay chưa được chữa trị đầy đủ để cầm máu. Do đó khi lấy muỗng, ly, bánh mì, cô làm bẩn khăn trải bàn. Mẹ cô nhận ra điều đó.
- Tay con làm sao vậy, Sophie? - Bà lo lắng hỏi. - Quanh cái đĩa của con khăn trải bàn đầy những vết máu.
Sophie lặng im.
Bà de Réan - Con không nghe mẹ hỏi gì à? Máu từ đâu ra làm bẩn khăn trải bàn? Ngón tay con làm sao vậy? Con đau từ lúc nào?.Sophie - Từ sáng nay, mẹ ạ. Chính con ngựa giống nhỏ của con đã cắn con.
Bà de Réan - Con ngựa đó vốn hiền lành như một con cừu, làm sao có thể cắn con được chứ?
Sophie - Đúng lúc con cho nó ăn bánh mì mẹ ạ.
Bà de Réan - Vậy là con đã không đặt bánh mì trong bàn tay xòe rộng ra như mẹ đã nhiều lần dặn dò con phải không?
Sophie - Không, mẹ ạ, con cầm bánh mì bằng mấy ngón tay của con.
Bà de Réan - Vì con ngốc quá, từ nay con sẽ không được cho con ngựa của con ăn bánh mì nữa.
Sophie cố tránh trả lời, cô vẫn nghĩ rằng cô luôn luôn có cái rổ trong đó để bánh mì và cô sẽ lấy từ đó một miếng.
Ngày hôm sau, cô đi theo mẹ vào các chuồng ngựa, và lúc đưa cho mẹ những mẩu bánh mì, cô lấy trộm một mẩu để ăn trong lúc bà không để ý đến cô. Khi đi tới con ngựa cuối cùng thì không còn gì cho nó. Người coi ngựa cam đoan rằng mình đã cho vào rổ đủ số bánh mì cho bấy nhiêu con ngựa. Người mẹ chứng minh cho anh ta thấy còn thiếu một mẩu. Trong khi nói, bà nhìn Sophie đang nuốt vội miếng cuối cùng của mẩu bánh mì cô đã lấy. Người mẹ thấy rõ cô đang ăn và đúng đó là mẩu bánh mì còn thiếu. Con ngựa đợi phần bánh mì của mình, vừa cào đất vừa hí vang.
- Cô bé tham ăn, - bà de Réan nói, - cô đã ăn cắp bánh mì của những con ngựa đáng thương của tôi và cô không vâng lời tôi, vì tôi đã cấm cô ăn thứ bánh mì đó. Cô hãy về phòng cô đi và chờ bữa ăn tối ở đó, tôi sẽ chỉ cho cô bánh mì và súp, bởi vì cô thích bánh mì quá đỗi.
Sophie buồn bã cúi đầu, bước từng bước chậm chạp về phòng mình.
- Này! Này! - Chị vú nói. - Cô lại làm trò ngốc nghếch gì mới vậy?
- Con chỉ ăn bánh mì của ngựa thôi mà. -Sophie vừa đáp vừa khóc.
Chị vú nhìn cô thương hại và thở dài. Chị vẫn nuông chiều Sophie. Chị thấy mẹ cô quá nghiêm khắc nên tìm cách an ủi cô. Do đó, khi người giúp việc mang tới món súp, mẩu bánh mì và ly nước chắc là khẩu phần bữa ăn tối của Sophie, chị vui vẻ đón lấy, đặt chúng lên bàn và đi mở một cái.tủ lấy ra một miếng phô ma to tướng và một hũ mứt, rồi chị nói với Sophie:
- Này, trước hết cô hãy ăn phô ma với bánh mì, rồi đến mứt. - Khi thấy Sophie chần chừ, chị tiếp lời. - Mẹ cô chỉ cho cô bánh mì, nhưng bà không cấm tôi cho cái gì lên đó.
Sophie - Nhưng nếu mẹ hỏi có ai cho con cái gì ăn với bánh mì không, con nhất định phải nói điều đó, và bấy giờ...
Chị vú - Bấy giờ cô sẽ nói rằng tôi đã cho cô bánh mì với mứt, rằng tôi bắt cô phải ăn.
Chị vú đã làm sai khi khuyên Sophie ăn những món mẹ cô đã cấm, nhưng Sophie lại muốn ăn phô ma và mứt nên sẵn lòng nghe lời chị vú và có được một bữa ăn tối tuyệt vời.
- Cô có biết lần sau cô phải làm gì nếu cô muốn ăn như thế không? Cô hãy tới nói với tôi điều đó. Tôi sẽ tìm cho ra một món gì ngon cho cô.
Sophie vui vẻ hứa với chị vú rằng cô sẽ không bao giờ quên lời dặn dò của chị mỗi khi cô muốn ăn món gì ngon.
Mỗi ngày bà de Réan đều mang bánh mì và muối cho những con ngựa của ông de Réan. ông có hơn trăm con.
Sophie đi theo mẹ với một rổ đầy những mẩu bánh mì màu xám nâu. Mẹ cô đã nghiêm khắc cấm cô không được ăn chúng vì thứ bánh mì đen không đủ chín đó có thể làm hại bao tử của cô.
Cuối cùng cô tới chuồng loài ngựa giống nhỏ.
Sophie có riêng một con ngựa bé tí, không nhỉnh hơn một con lừa nhỏ bao nhiêu. Cha mẹ cho phép tự tay cô cho con ngựa nhỏ của cô ăn bánh mì.
Cô thường cắn vào mẩu bánh trước khi đưa cho con ngựa.
Một bữa nọ cô muốn ăn thứ bánh mì đó nhiều hơn lệ thường, cô cầm mẩu bánh trong mấy ngón tay sao cho nó chỉ nhô ra một đầu nhỏ.
- Con ngựa sẽ cắn phần ngoài mấy ngón tay của mình, - cô nhủ thầm, - và mình sẽ ăn phần còn lại.
Sophie chìa bánh mì cho con ngựa bé nhỏ của cô, nó táp ngay mẩu bánh mì đồng thời cắn thật mạnh đầu ngón tay cô. Ngón tay cô chảy máu nhiều đến nỗi nhỏ cả xuống đất. Cô rút chiếc khăn tay buộc chặt ngón tay. Mẹ cô không phát hiện ra điều gì. Nhưng khi ngồi vào bàn để ăn tối, Sophie buộc phải đưa ra bàn tay chưa được chữa trị đầy đủ để cầm máu. Do đó khi lấy muỗng, ly, bánh mì, cô làm bẩn khăn trải bàn. Mẹ cô nhận ra điều đó.
- Tay con làm sao vậy, Sophie? - Bà lo lắng hỏi. - Quanh cái đĩa của con khăn trải bàn đầy những vết máu.
Sophie lặng im.
Bà de Réan - Con không nghe mẹ hỏi gì à? Máu từ đâu ra làm bẩn khăn trải bàn? Ngón tay con làm sao vậy? Con đau từ lúc nào?.Sophie - Từ sáng nay, mẹ ạ. Chính con ngựa giống nhỏ của con đã cắn con.
Bà de Réan - Con ngựa đó vốn hiền lành như một con cừu, làm sao có thể cắn con được chứ?
Sophie - Đúng lúc con cho nó ăn bánh mì mẹ ạ.
Bà de Réan - Vậy là con đã không đặt bánh mì trong bàn tay xòe rộng ra như mẹ đã nhiều lần dặn dò con phải không?
Sophie - Không, mẹ ạ, con cầm bánh mì bằng mấy ngón tay của con.
Bà de Réan - Vì con ngốc quá, từ nay con sẽ không được cho con ngựa của con ăn bánh mì nữa.
Sophie cố tránh trả lời, cô vẫn nghĩ rằng cô luôn luôn có cái rổ trong đó để bánh mì và cô sẽ lấy từ đó một miếng.
Ngày hôm sau, cô đi theo mẹ vào các chuồng ngựa, và lúc đưa cho mẹ những mẩu bánh mì, cô lấy trộm một mẩu để ăn trong lúc bà không để ý đến cô. Khi đi tới con ngựa cuối cùng thì không còn gì cho nó. Người coi ngựa cam đoan rằng mình đã cho vào rổ đủ số bánh mì cho bấy nhiêu con ngựa. Người mẹ chứng minh cho anh ta thấy còn thiếu một mẩu. Trong khi nói, bà nhìn Sophie đang nuốt vội miếng cuối cùng của mẩu bánh mì cô đã lấy. Người mẹ thấy rõ cô đang ăn và đúng đó là mẩu bánh mì còn thiếu. Con ngựa đợi phần bánh mì của mình, vừa cào đất vừa hí vang.
- Cô bé tham ăn, - bà de Réan nói, - cô đã ăn cắp bánh mì của những con ngựa đáng thương của tôi và cô không vâng lời tôi, vì tôi đã cấm cô ăn thứ bánh mì đó. Cô hãy về phòng cô đi và chờ bữa ăn tối ở đó, tôi sẽ chỉ cho cô bánh mì và súp, bởi vì cô thích bánh mì quá đỗi.
Sophie buồn bã cúi đầu, bước từng bước chậm chạp về phòng mình.
- Này! Này! - Chị vú nói. - Cô lại làm trò ngốc nghếch gì mới vậy?
- Con chỉ ăn bánh mì của ngựa thôi mà. -Sophie vừa đáp vừa khóc.
Chị vú nhìn cô thương hại và thở dài. Chị vẫn nuông chiều Sophie. Chị thấy mẹ cô quá nghiêm khắc nên tìm cách an ủi cô. Do đó, khi người giúp việc mang tới món súp, mẩu bánh mì và ly nước chắc là khẩu phần bữa ăn tối của Sophie, chị vui vẻ đón lấy, đặt chúng lên bàn và đi mở một cái.tủ lấy ra một miếng phô ma to tướng và một hũ mứt, rồi chị nói với Sophie:
- Này, trước hết cô hãy ăn phô ma với bánh mì, rồi đến mứt. - Khi thấy Sophie chần chừ, chị tiếp lời. - Mẹ cô chỉ cho cô bánh mì, nhưng bà không cấm tôi cho cái gì lên đó.
Sophie - Nhưng nếu mẹ hỏi có ai cho con cái gì ăn với bánh mì không, con nhất định phải nói điều đó, và bấy giờ...
Chị vú - Bấy giờ cô sẽ nói rằng tôi đã cho cô bánh mì với mứt, rằng tôi bắt cô phải ăn.
Chị vú đã làm sai khi khuyên Sophie ăn những món mẹ cô đã cấm, nhưng Sophie lại muốn ăn phô ma và mứt nên sẵn lòng nghe lời chị vú và có được một bữa ăn tối tuyệt vời.
- Cô có biết lần sau cô phải làm gì nếu cô muốn ăn như thế không? Cô hãy tới nói với tôi điều đó. Tôi sẽ tìm cho ra một món gì ngon cho cô.
Sophie vui vẻ hứa với chị vú rằng cô sẽ không bao giờ quên lời dặn dò của chị mỗi khi cô muốn ăn món gì ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.