Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Chương 10

Thùy Dung Sin

04/08/2015

Cô tỉnh lại đã là hai ngày sau , cô nheo mắt mấy lần mới có thể thích ứng được với ánh nắng của căn phòngv, cô nhìn quanh cái gì cũng màu trắng hết và cô thấy anh đang gục bên giường , cánh tay nắn lấy bàn tay cô , cô giật bàn tay mình ra khỏi tay anh. Anh đang ngủ bị hành động của cô làm tỉnh giấc.....

- Ưm ! Em tỉnh rồi ? Thấy người sao rồi ? - Anh đưa cánh tay đặt lên trán cô.

- Sao tôi ở đây ? - Cô hất cánh tay anh ra khỏi người mình. Anh bị hành động của cô làm cho khựng lại , nụ cười trên môi vụt tắt.

- Anh xin lỗi ! Không nói cho em biết trước...

- Tôi không quan tâm ! Tránh xa tôi ra! Tôi không muốn nghe. - Cô lấy tay bịt chặt hai tai , đầu lắc lư , gào thét , nước mắt lại tuôn rơi.

- Nghe anh mói đã ! - Anh ôm chần lấy cô , mặc cho cô ra sức giãy rụa.

- Anh tránh xa tôi ra ! Đừng nói gì nữa !

- Em hiểu nhầm rồi ! Nghe anh nói ! - Anh gắt lẻn , càng xiết chặt cô hơn ! - Người anh muốn lấy cả cuộc đời này chỉ có một người ....chính là em đấy.

- Huhu...... huhu....huhu -Cô không còn giãy rụa nữa mà ngồi im, hai tay buông cõng mặc cho anh ôm.

- Chúng ta sẽ đính hôn vào tháng sau ! - Anh nói bằng giọng trầm ấm , ôn nhu , dỗ dành.

Cô đang khóc đột nhiên nhìn anh, rồi rứt khoát đẩy anh ra , đưa tay quyệt nước mắt.

- Em sao vậy ? - Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

- Tôi không muốn ! Ai cho anh tự ý quyết định ! - cô còn chưa có ý muốn kết hôn , vả lại cô ghét hôn nhân , vì cô đã tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân đổ vỡ của ba mẹ mình , nó đã làm mẹ cô đau khổ mà chết.....

- Mhuwng giờ đã quá muộn rồi ! Báo Chí đã đăng tin mất rồi ! Em không thay đổi được đâu .....- Anh nhìn cô dịu dàng an ủi. - Anh muốn lấy em ! Chỉ có vậy anh mới chăm sóc được cho em ....

- Tôi không muốn nghe ! Giả dối ... tất cả là dối trá ... phản bội ... các người tránh xa tôi ra ... Không mẹ ơi ! Đừng bỏ con ...- Cô ra sức thét gào , hiện tại tinh thần cô không được tốt cho lắm b, cô không xác định được đâu là thực đâu là mơ nên nói năng lung tung , những kí ức đau buồn lại ùa về , như cơn ác mộng , vây quanh cô , không ngừng ám ảnh tâm trí cô.

- Em sao vậy ? Được rồi ! Không ép em , được rồi ! Ngoan ! Nằm nghỉ một lát là ổn thôi. - Anh giữ chặt vai cô , nhẹ giọng chấn an.

Cô mệt mỏi ngất xỉu trong vòng tay anh , nước mắt vẫn không ngừng rơi , miệng nhỏ tái nhợt vẫn không ngừng mói gì đó , đứt quãng , thổn thức , nức nở , anh nghe không hiểu gì hết. Anh hận mình quá ích kỉ , nhưng vì tình yêu nên anh phải ích kỉ. Giá như anh biết được cô đang bị rầy vò bởi những thứ đáng sợ gì thì anh nguyện sẽ chịu thay cô tất cả. Tình yêu anh dành cho cô từ 10 năm trước đến nay vẫn không thay đổi.

****••••••••••••••••••••••*****

Sau khi suất viên , cô cả ngày nhốt mình trong phòng , không nói chuyện với ai , cũng không đi làm , hay đi học. Cẩm Tú cũng rất lo lắng cho cô , ngày nào anh cũng đến tìm cô , nhưng nhìn thấy tình hình này thì đành im lặng , tránh để cô kích động.

- Băng Đồng ! Em ăn chút cháo nhé ! Chị đút cho em !

Cẩm Tú thấy cô cả ngày không ăn gì nên nấu chút cháo gà cho cô ăn.

Cô im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng ngước đôi mắt vô hồn ngấn nước nhìn Cẩm Tú.

Cẩm Tú nhẹ giọng dỗ dành , đưa muỗng múc một ít cháo đưa lên miệng cô....

- Aaa....- Miệng cố dỗ dành.

Cô nhìn muỗng cháo một lát rồi cũng há miệng chịu để Cẩm Tú đút cho ăn.

Cứ như vậy bát cháo vơi phân nửa , cô đã ăn là tốt rồi. Cẩm Tú đặt tô cháo xuống bàn ở đầu giường , đỡ cô nằn xuống nghỉ ngơi , kéo chăn đắp cho cô.

- Em ở nhà một mình nhé ! Chị phải đến của hàng...

Cô không đáp trả lời chỉ nhắm nghiền mắt lại, quay đầu qua một bên ngủ.

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời , Cẩm Tú mới cầm tô cháo đi ra, khép cửa lại. Cô không hiểu lắm , nếu theo cô biết thì Băng Đồng đã yêu Hiếu Thiên thật rồi , nhưng khi anh nhắc đến kết hôn thì lại trở nên như vậy ?

Cô vừa định mở của ra ngoài thì đụng mặt anh , cậu chỉ theo phép lịch sự chào cô.

- Cạu lại đến à? - Cô cũng chào theo lễ. - Anh vào đi!

Nó vừa chịu ăn chút cháo đấy ! Giờ ngủ rồi !

- Cảm ơn vô ! Tôi.....có lẽ tôi sẽ mang cô ấy về tiện chăm sóc ! - Anh cản thấy khó xử khi nói ra quyết định của mình.

- Không được. Hiện tại nó không muốn gặp anh , nếu anh mang nó đi nó sẽ lại phát bệnh cho coi ! Tôi không đồng ý !

- Cô không có quyền cấm ! - Anh bỗng giận giữ gằn giọng.

- Đúng ! Tôi không có quyền ! Nhưng anh hãy để tôi chăm sóc nó sẽ tốt hơn ! - Cô cũng to tiếng.

- Tôi nhất định phai mang cô ấy đi !

- Được thôi ! Tuỳ anh ... nhưng anh phải có sự đồng ý của Băng Đồng , nếu nó không đồng ý thì anh đừng có ép nó ! Tôi bận rồi! Tôi phải đi làm rồi ! Anh có thể ở lại ! - Cô nói xong thì đi luôn , bỏ anh đứng đó một mình.



Được thôi ! Anh sẽ đợi cô chấp thuận theo anh ....

*******••••••••••••********

Cô cứ như vậy suốt một tuần liền , cho đến khi khỏe hơn , có thể đi lại được. Hôm nay Cẩm trú đi làm từ sớm , cô phải tự mình ă sáng. Ăn xong cô thay một bộ đồ khác : hôm nay cô không mặc quần nữa mà chọn một bộ váy lụa đơn giản màu trắng , dài đến đầu gối. Cầm lấy túi sách , đút bước ảnh của Băng Di vào túi. Cô khoá cửa đi ra ngoài.

Anh đang định đến chăm sóc cô thì thấy cô khoá cửa ra ngoài , anh lấp tạm vào một góc , chờ cho cô đi qua rồi theo sát sau lưng cô.

Cứ như vậy theo sát cho đến khi cô dừng lại ở một con đường dẫn lên một ngọn đồi , nơi này khá vắng vẻ , hình như như cô định lên đồi. Anh lo lắng đi theo sau cô và anh rất ngạc nhiên khi cô đang đứng trước một ngôi mộ , cỏ mọc xanh , phía trước có một tấm di ảnh có đè tên Đỗ Huyền Thi , trong tấn ảnh là một người phụ nữ còn rất Tre , khá đeo , đặc biệt bà có đôi mắt giống cô.

Anh chỉ dám đứng lấp sau gốc cây thôi , anh sợ cô phát hiện ra.

Cô ngồi xuống trước mộ , đưa tay lau chùi tấm di ảnh , nước mắt cô lại rơi , đã 13 năm rồi còn gì.

- Me! Tiểu Đồng đến thăm mẹ đây ! Mẹ nhớ tiểu Đồng không ?- Cô đưa tay lau nước mắt đang chực trào nơi khoé mi.

- Ưm!!!!!!Ưm!!!!! Tiểu Đồng sợ lắm mẹ ơi ! Tiểu Đồng phải làm sao bây giờ ? - Cô ngưng một lát rồi nói tiếp. - Mẹ có nghe tiểu Đồng nói gì không mẹ ? Đã có người yêu tiểu Đồng như mẹ đó nhưng tiểu Đồng không muốn kết hôn , tiểu Đồng sợ giống mẹ...hix...

Anh cơ hồ nghe rõ toàn bộ những gì cô nói, anh đã hiểu ra phần nào lí do cô từ chối kết hôn vói anh.

Cô mở túi lấy ra tấm ảnh của Bsrng Di lúc 2 tuổi ,...

- Xem Băng Di này, nó dễ thương phải không mẹ ?

Cô ngưng một lát như thể cảm nhận điều gì đó từ thế giới bên kia vọng về. Cô lau khô nước mắt im lặng nhìn tấm ảnh của mẹ mình. Một lúc lâu rồi mói cất tấm hình của Băng Di vào và đi về.

Anh vẫn đi theo cô và lần này cô lên một chuyến xe bus. Anh bắt taxi rồi đuổi theo sau. Cô đi hơn một tiếng cuối cùng cũn đến bến cuối , từ đó đến bãi biển còn mấy trăm mét.

Cô đi theo nối đường dẫn đến bờ biển , anh cũng xuống đi bộ theo. Ở khoảng cách này anh mới đảm bảo cô an toàn.

Cô mệt mỏi lê từng bước chân trên đường, thực sự không muốn về nhà a, cô muốn đi thế này để suy nghĩ về tất cả , về quá khứ , anh và những người thân nhưng cô thực sự rất mệt mỏi , cô muốn nuông xuôi tất cả nhưng trước khi buông xuôi tất cả cô muốn gìn ra Băng Di , chỉ Cần gặp nó một lần thôi cô chết cũng yên lòng.

Cô đứng lặng trước biển sóng vỗ rì rào, tung bọt trắng gió biển thổi mạnh làn váy cô tung bay , mái tóc cũng bị gió làmrối tung. Cô mệt mỏi nhắm mắt hưởng thụ vị mặn trong gió từ biển thổi vào. Cô hơi choáng vì mệt mỏi , cũng gần trưa lên ánh nắng có phần gay gắt, cô lại mới ốm dậy. Loạng choạng , bầu trời quay cuồng.

Trong lúc cô tưởng mình sẽ ngất xỉu ở đây thì một bàn tay ôm lấy cô dữ , cho vô dựa vào lòng.

- Băng Đồng ??? em sao vậy ????

- Không sao ! Tôi tự đứng được : - Cô gạt cánh tay anh ra , lánh người đứng vững thoát người khỏi vòng ôm của anh.

- Em đừng ngoan cố nữa có được không? - Anh cầm lấy cánh tay đang buông thõng của cô.

Băng Đoingf dựt phát cánh tay mình ra khỏi tay anh , đi thật nhanh về phía bờ biển bên kia.

Anh đau xót nhìn bộ dạng mệt mỏi , yếu đuối của cô lúc này, tại sao phải tránh né anh , tại sao? Anh chạy theo vòng tay cô từ phía sau.

- Dừng lại đi ! Sự mệt mỏi của em làm anh đau... đừng tự làm khổ nhau nữa ! - Anh ghé tai vô khẽ nói bằng giọng khàn đặc.

Một dòng nước mắt nóng hổi trên mặt anh , rơi xuống bờ vai cô. Cô cảm nhận được anh khóc , anh đang khóc , lần đầu tiên cô chứng khiến một người lạnh lùng , nguy hiểm như anh khóc. Cô quay lại vòng tay ôm chặt lấy anh , khóc nức nở.

- Hức... hu....em ghét ... anh ... tại sao bước vào trái tim em ... hưuuuuk.... em ghét , hận anh .... hức hức ....anh là đồ bá đạo , lạm dụng...- Tats cả ngư vỡ ào trong nức nở , cô đã nói hết tâm trạng hiện tại mà không hề suy nghĩ.

- Anh làm gì mà em nói anh bá đạo ? - Anh rất xúc động trước những gì cô nói bừa rồi.

Cô đẩy anh ta xa người mình , không biết từ bao giờ cô lại có đủ dũng khí lên án anh, giường như cô đã trở về con người thật của mình khi còn là một đứa trẻ hạnh phúc , hồn nhiên , vui vẻ.

- Anh tự mình quyết định việc mình đính hôn mà không có sự đồng ý của em !

Anh ngây người trước lí luận của cô , nhưng cũng có vách để trị cô :

- Néu anh hỏi ý kiến em , em sẽ đồng ý ?

- Không ! - Cô hét lên mặt chau lại nhìn anh.

- Thế thì quyết định của anh là đúng ! Thế lí do gì em nói anh lạm dụng ? - Anh được nước càng lấn tới , thì ra lúc cô giận dữ cũng rất đáng yêu.

- Anh trả lợi dụng chức quyền bắt em theo ý anh , làn con rối cho anh chỉ đạo à? - Dường như cô đã thay đổi hoàn toàn so vói thường ngày , làm Anh phải ngạc nhiên.

- Được rồi ! Coi như anh sai anh xin lỗi em được chưa? Giờ em muốn anh làm sao em mói tha cho anh ?

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nở một nụ cười tinh quái , nhẹ giọng đặt điều:

- Em không muốn kết hôn sơm thôi! Anh phải nghe theo em! Mọi việc đều phải nghe!

- Dược thôi nhưng anh muốn em dọn đến ở nhà anh !



- Ưm...-Cô cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

- Giờ em muốn đi đâu anh đi cùng em! - Anh khoác vai cô, cúi xuống nở một nụ cười đặt một nụ hôn vào má cô.

- Ở đây ! Ngắm hoàng hôn ! - Cô cảm thấy đây mới là chính mình, hạnh phúc của cô thực sự đã đến.

Anh kéo cô vào một nhà hàng hải sản , cô muốn ở đay đến bao lâu cũng được nhưng trước tiên phải ăn lo trước đã.

__________________________

Hai người cùng nhau ngắm nhau ngồi ngắm cảnh hoàng hôn , cô ngửa cổ nhìn anh cười tươi.

- Anh thấy , hình như em đang thay đổi thì phải!

Anh véo mũi cô , cười bông đùa , hôm nay cô biết nói ra những lời oán trách anh , cô còn cười nhiều nữa , khi ăn cơm còn biết lành chanh với anh ,...

- Em không phải thay đổi....... mà là trở về con người thật của em ... cảm ơn !

- Chuyện gì ?

- Cảm ơn anh đã mang hạnh phúc đến cho em lần nữa !

- Ngốc !

Anh cúi xuống hôn lên má cô , mỉm cười bẹo má cô một cái yêu thương.

Mặt trời đã xuống đến mặt biển , anh đứng dậy trên tay bế bổng cô lên , tiến về phía bờ biển.

-Anh làn gì vậy ? - Cô thắc mắc khi anh đang tiến theo nước biển , lúc này nước biển đã ngập đến gần cổ hai người. Anh dừng lại , mỉm cười ấp áp với cô ...

- Em nhìn phía kia đi !

Cô quay đầu làm theo và vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt trời dang nằm trên mặt nước như một quả trứng khổng lồ , đỏ rực.

- Đẹp đúng không ?

- Ưm....

- Chỉ cần em thích bất kể cái gì anh cũng có thể cho em!

Cô vòng tay ôm cổ anh càng chặt hơn , cô nâng người hôn lên môi anh thay cho lời cảm ơn. Chưa bao giờ cô hạnh phúc như lúc này , hạnh phúc khi có anh bên cạnh , yêu thương , nuông chiều cô.

Cả hai đợi đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống biển mới quay về. Cô quyết định sẽ bên anh mỗi ngày.

@@@@@@********@@@@@

- Chị Cẩm Tú ! Chị nhất định phải đến thăm em thường xuyên nhé! - Cô ôm Cẩm Tú vào lòng.

- Tất nhiên rồi ! Chị sẽ ở đây sàn sàng giúp đỡ em mỗi khi em cần ! Chị sẽ nhớ em lắm đó!

- Em cũng vậy !

- Thôi nào ! Lại khóc nữa rồi ! - Anh đứng bên cạnh vỗ vai cô kéo cô vào lòng an ủi.

- Hix......anh có phải em đâu mà anh biết ! - Cô nói bằng giọng Hương dỗi.

- Được rồi ! Khuya rồi! Mau về kẻo muộn ! - Cẩm Tú thúc giục.

- Ưm.......- Cô gật đầu , sau đó bước vào xe , anh chạy sang bên kia ghế người lái.

- Tạm biệt !

- Cẩm Tú chúng tôi về trước ! - Anh cũng dơ tay chào Cẩm Tú như một người bạn.

Chiếc xe lăn bánh chìm vào dòng xe tấp nập trong đêm. Cô ngoái đầu lại nhìn lại nơi đây , chính nơi đây chỉ trong vài tháng thôi nhưng đã có những giây phút ấm cúng nhu được ở nhà.

- Em sao vậy ? Sao lại khóc nữa ! - Anh quay sang nhìn cô nói bằng giọng ôn nhu , trầm ổn.

- Không sao ! - Cô đưa tay quyệt nước mắt quay lại mỉm cười cói anh.

Phải cười thế chứ ! - Anh xoa đầu cô , quay lại tập chung lái xe.

Cô cảm thấy mình càng ngày cang thích cười với người khác nhưng cô nhận thấy mình cũng khóc rất nhiều.

@@@@@@•••••••••@@@@@@

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook