Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu
Chương 8
Thùy Dung Sin
04/08/2015
Cô phải đến công ty sớm hơn một chút vì hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị vô cùng quan trọng, là một thư kí riêng cô phải có ý thức trách nhiệm trong công việc.
Nhìn qua đồng hồ ở đại sảnh công ty, lúc này mới 6h sáng nên chưa có nhiều người đến làm. Cô nhanh chóng đi nên phòng làm việc của mình. Lúc này trước mắt cô là hình ảnh thư kí Linh Lm đang ngồi trên ghế của Tổng giám đốc., ánh mắt mê luyến nở nụ cười đầy tham vọng, tay cầm tấm hình đóng khung trên bàn anh ngắm nhìn.
- Tổng giám đốc! Anh phải là của em! Của riêng em!
Cô chứng kiến tất cả qua khe cửa khép không kín, là một người vô cảm nên cô không có phản ứng gì. Cô biết điều đầu tiên là nên tránh người phụ nữ mưu mẹo kia, cô không muốn bị dính vào mấy chuyện vớ vẩn.
Đang định bỏ đi coi như chưa nhìn, chưa nghe thấy điều gì thì ánh mắt của Linh Lam lại đụng trúng người cô. Cô ta vội vàng đứng dậy, chạy đến cửa kéo cô vào trong và khóa trái cửa lại, mặc kệ cô có thấy gì không.
- Cô nghe nén?- Linh Lam quắc mắt nhìn cô giận dữ, ánh mắt sắc lẻm như muốn xé xác cô tới nơi.
- Tôi không quan tâm!- Băng Đồng đáp lại với thái độ thản nhiên hết mức.
- Cô nói dối! Cô đã nghe thấy hết đúng không?- Linh Lam gằn giọng, từng bước dồn cô vào tường - Tôi nói cho cô biết! Đừng tưởng làm thư kí riêng mà lợi dụng cơ hội ve vãn anh ấy! Bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi không đừng trách tôi!
- Vô vị!- trên mặt cô chẳng có biểu hiện gì cho thấy cô sợ sệt, mắt nhìn Linh Lam một lượt rồi buông một câu chán nản.
- MÀY!- " Bốp" Linh Lam giơ tay tát vào má trái của cô.- Đây là tao cảnh cáo! Mày đừng có tranh giành với tao! Nhớ lấy.
Linh Lam vùng vằng mở cửa bỏ ra ngoài.
Cô thở dài, thật khó lường trước được, má trái đã hằn đỏ năm ngón tay của Linh Lam . Cô bước vào nhà vệ sinh trong phòng làm việc, dùng nước để xoa dịu đi cái tát vừa rồi. Tại sao cô luôn phải chịu đựng tất cả chứ?
❤ . ...............................❤
Mặc dù cố che dấu nhưng má trái cô vẫn còn đỏ ửng, anh đã nhìn ra sự khác thường trong cuộc họp. Cố kìm nén để không tra hỏi cô ngay tại đây, anh tiếp tục cuộc họp cho đến khi kết thúc. Cô xin phép về phòng làm việc trước, anh cũng bỏ đi luôn.
Lúc này anh đang nhìn cô chằm chằm, nếu như anh biết chuyện gì xảy ra thì hay biết máy.
- Xảy ra chuyện gì?- anh nâng mặt cô lên nhìn kĩ lại lần nữa.
- Không sao!- cô gạt tay anh ra... Quay mặt né tránh.
- Tôi đang hỏi em đấy!
- Tôi trả lời rồi!- cô đi về phía bàn làm việc.
Anh phát bực nên được với cái kiểu cứng đầu, ương bướng của cô. Anh tiến lại phía tủ thuốc nhỏ treo tường, mở tủ lấy hộp thuốc mỡ, nhanh chóng đến trước mặt cô, vươn tay giữ chặt mặt cô không cho nhúc nhích , tay kia lấy thuốc xoa nhẹ nên má cô. Cô càng muốn thoát khỏi tay anh thì anh càng giữ chặt hơn.
- Im nào!
Cô bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi. Từ trước đến nay cô không sợ bất cứ thứ gì chỉ có một thứ đó là...anh .
- Được rồi!-anh buông cô ra!- Anh mang hộp thuốc để vào vị trí cũ rồi quay về làm việc của mình.
Căn phòng lại chở về sự im lặng, chỉ còn tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím.
" cốc ...cốc...cốc..."
Tiếng gõ cửa vang nên phá vỡ không gian ngột ngạt này .
- Vào đi. - Anh lên tiếng mắt vẫn không thôi nhìn vào màn hình của mình.
Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, cư nhiên đến trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt tách caffê lên bàn, cô ta lên tiếng:
- Tổng giám đốc! Em mang caffe cho anh.!
Anh nhìn người trước mặt và liếc qua ly caffe đen đang tỏa khói kia.
- Ta cho gọi cô sao?
- Dạ ....em....em .... Là em...
- Mang ra đi! Tôi không thích uống caffe đen! Mang đi!- Anh lại tiếp tục công việc của mình, mặc kệ Linh Lam đang đứng chôn chân tại chỗ trước bàn làm việc của mình.
Cô ta liếc nhìn Băng Đồng một cái cháy xém người. Tức giận cầm ly caffe mang ra ngoài...
Vừa vào đến phòng chờ, cho bực mình đổ ly caffe vào thùng rác, giận dữ nghiến răng ken két.
- Băng Đồng! Tao ghét mày! Tại mày mà tổng giám đốc mới lạnh nhạt với tao! Aaaaa!!!!!
❤ .....................❤
Chiều nay cô về sớm hơn nên có thời gian đến phụ Cẩm Tú. Khách trong quán rất đông mặc dù thuê tham hai người làm nữa vẫn tối mắt tối mũi. Chạy ngược, chạy xuôi.
- Bà chủ! Cho hai cơm chiên!- tiếng gọi của khách.
- Có ngay! - Cẩm Tú tất bật xào nấu, quay sang nhìn tiểu Hương -Tiểu Hương mang cho chị hai cái đĩa.
- Dạ!- Tiểu Hương đặt hi cái đĩa ra bàn và quay vào tiếp tục rửa bát.
- A Hùng! Em mang đồ ăn ra bàn cho khách hộ chị!- Cẩm Tú nhanh chóng xào nấu, nở một nụ cười tinh thần, đưa tay quyệt giọt mồ hôi trên chán.
- Cẩm Tú rất mừng vì cửa hàng làm ăn ngày càng phát đạt, đối với cô lao động là vinh quang .
Băng Đồng vừa đặt túi vào trong tủ đã quay ra giúp mọi người một tay.
- Cẩm Tú! Để em phụ chị!
- Cẩm Tú em về sớm thế?- Cẩm Tú đưa mớ rau thơm cho cô nhặt .
- Em không đi chơi với lớp mà về sớm thế?-cô nhanh nhảu nhặt mớ rau thơm trên bàn.
- Em thật là.....- Cẩm Tú ngưng chút quay sang cô có ý trách móc.- Tí nữa đóng cửa, hai chị em mình đi siêu thị nhé.
- Ưm.....
- Này ! Cô chủ xinh đẹp ơi! Cho tôi hai phần cánh gà chiên giòn.- cũng có những vị khách vui vẻ nói đùa thế đấy.
- Xin chờ chút!- Cẩm Tú cũng đoe toét bắt tay vào công việc .
Những người làm ở đây đều rất thân thiện, vui vẻ khiến cho khách hàng thoải mái là tiêu chí đầu tiên của họ. Mọi người chăm chỉ làm việc mà không hay có một vị khách không mời mà đến, đã ngồi ở bàn ăn rất lâu rồi mà chưa gọi món.
Đợi cho đến khi khách về hết, mọi người mà thu dọn, lau chùi và ăn bữa tối với nhau.
- Tối nay chị đãi mấy đứa món gà nướng nhé?
Cẩm Tú đặt con gà quay vàng ruộm vào thớt, bắt đầu chặt.
Tiểu Hương quét dọn bàn ăn bên ngoài, lúc này mới phát hiện vẫn còn khách.
- Ơ... Thưa anh! Tiệm chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi....
Lúc này Cẩm Tú và Băng Đồng mới nhìn ra ngoài, Băng Đồng hơi bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây. Cô nhanh chóng bỏ tạp dề xuống bước nhanh ra ngoài.
- Tổng giám đốc! Anh đến đây ăn tối hay có việc gì khác?- cô nhẹ lời hỏi han.
Nghe câu nói của cô xong, những người ở đây rất ngạc nhiên, không ngờ tổng giám đốc của cô lại trẻ và đẹp trai đến vậy. Cẩm Tú đã nghe kể về công việc của cô, và cô cũng không lạ gì gương mặt kia, vì nó thỉnh thoảng vẫn xuất hiện ở trang bìa tạp chí với tiêu đề:" Ông hoàng trong ngành kinh doanh". Mới 23 tuổi thôi mà đã có một cơ ngơi khủng, trên toàn thế giới. Người đàn ông quyến rủ mà bao nhiêu người phụ nữ mơ ước hiện tại lại ngồi đây, ngay quán ăn nhỏ của cô thì quả thật hót nha . Cẩm Tú thấy hai người kia vẫn nhìn nhau một lúc không thôi, đành đi ra lựa lời:
- Ôi! Chào ngài! Không ngờ hôm nay lại được gặp ngài ở đây! Ngài là tổng giám đốc của Băng Đồng nhà tôi ? Đúng là khách quý! Băng Đồng em nên mời anh ấy vào trong chứ?-Cẩm Tú vỗ vai cô.
Lúc này cô mới biết mình phải làm gì. Cô nhẹ giọng:
- Anh muốn dùng cơm với chúng tôi không?
- Được thôi!
- Vậy mời vào trong!- cô bỏ vào trước.
Anh cũng đứng dậy và theo cô vào trong. Cẩm Tú nhanh chóng làm thêm vài món nữa để đãi khách.
❤ .............................❤
Bữa ăn diễn ra rất vẻ nhờ tiếng cười đùa của Tiểu Hương với Cẩm Tú. Chỉ có cô là im lặng không nói lời nào. Đến khi kết thúc bữa ăn anh nói nhỏ gì đó với Cẩm Tú và cầm tay cô dắt đi.
- Đi thôi!
Cô cũng chỉ biết đi theo mà không kịp nói điều gì.
Cô cứ tưởng anh sẽ tống cô vào ôtô nhưng không hôm nay anh đi mô tô. Anh ngồi lên xe đội mũ bảo hiểm vào, đưa cho cô cái mũ nhỏ
- Đội vào! Nhanh lên! Có việc gấp cần giải quyết.
Cô cầm lấy đội vào nhưng có chút thắc mắc quanh quẩn trong đầu. Có việc gì thì mai hãy tính, giờ đã hết giờ làm rồi mà. Nhưng cô vẫn cố chèo nên chiếc xe đua cao ngất của anh. Với chiều cao 1 m60 của cô thì việc chèo lên chiếc xe đua là vô cùng khó khăn.
- Ngồi cho chắc!
Anh bắt đầu nổ máy và phóng vụt đi . Cũng may hôm nay cô không mặc váy, mà thay vào đó là một chiếc quần đen bó sát, chiếc áo sơ mi trắng bó sát ôm lấy thân, kết hợp với đôi giầy cao gót 10 phân trẻ trung.
.❤ ......................
Nhìn qua đồng hồ ở đại sảnh công ty, lúc này mới 6h sáng nên chưa có nhiều người đến làm. Cô nhanh chóng đi nên phòng làm việc của mình. Lúc này trước mắt cô là hình ảnh thư kí Linh Lm đang ngồi trên ghế của Tổng giám đốc., ánh mắt mê luyến nở nụ cười đầy tham vọng, tay cầm tấm hình đóng khung trên bàn anh ngắm nhìn.
- Tổng giám đốc! Anh phải là của em! Của riêng em!
Cô chứng kiến tất cả qua khe cửa khép không kín, là một người vô cảm nên cô không có phản ứng gì. Cô biết điều đầu tiên là nên tránh người phụ nữ mưu mẹo kia, cô không muốn bị dính vào mấy chuyện vớ vẩn.
Đang định bỏ đi coi như chưa nhìn, chưa nghe thấy điều gì thì ánh mắt của Linh Lam lại đụng trúng người cô. Cô ta vội vàng đứng dậy, chạy đến cửa kéo cô vào trong và khóa trái cửa lại, mặc kệ cô có thấy gì không.
- Cô nghe nén?- Linh Lam quắc mắt nhìn cô giận dữ, ánh mắt sắc lẻm như muốn xé xác cô tới nơi.
- Tôi không quan tâm!- Băng Đồng đáp lại với thái độ thản nhiên hết mức.
- Cô nói dối! Cô đã nghe thấy hết đúng không?- Linh Lam gằn giọng, từng bước dồn cô vào tường - Tôi nói cho cô biết! Đừng tưởng làm thư kí riêng mà lợi dụng cơ hội ve vãn anh ấy! Bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi không đừng trách tôi!
- Vô vị!- trên mặt cô chẳng có biểu hiện gì cho thấy cô sợ sệt, mắt nhìn Linh Lam một lượt rồi buông một câu chán nản.
- MÀY!- " Bốp" Linh Lam giơ tay tát vào má trái của cô.- Đây là tao cảnh cáo! Mày đừng có tranh giành với tao! Nhớ lấy.
Linh Lam vùng vằng mở cửa bỏ ra ngoài.
Cô thở dài, thật khó lường trước được, má trái đã hằn đỏ năm ngón tay của Linh Lam . Cô bước vào nhà vệ sinh trong phòng làm việc, dùng nước để xoa dịu đi cái tát vừa rồi. Tại sao cô luôn phải chịu đựng tất cả chứ?
❤ . ...............................❤
Mặc dù cố che dấu nhưng má trái cô vẫn còn đỏ ửng, anh đã nhìn ra sự khác thường trong cuộc họp. Cố kìm nén để không tra hỏi cô ngay tại đây, anh tiếp tục cuộc họp cho đến khi kết thúc. Cô xin phép về phòng làm việc trước, anh cũng bỏ đi luôn.
Lúc này anh đang nhìn cô chằm chằm, nếu như anh biết chuyện gì xảy ra thì hay biết máy.
- Xảy ra chuyện gì?- anh nâng mặt cô lên nhìn kĩ lại lần nữa.
- Không sao!- cô gạt tay anh ra... Quay mặt né tránh.
- Tôi đang hỏi em đấy!
- Tôi trả lời rồi!- cô đi về phía bàn làm việc.
Anh phát bực nên được với cái kiểu cứng đầu, ương bướng của cô. Anh tiến lại phía tủ thuốc nhỏ treo tường, mở tủ lấy hộp thuốc mỡ, nhanh chóng đến trước mặt cô, vươn tay giữ chặt mặt cô không cho nhúc nhích , tay kia lấy thuốc xoa nhẹ nên má cô. Cô càng muốn thoát khỏi tay anh thì anh càng giữ chặt hơn.
- Im nào!
Cô bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi. Từ trước đến nay cô không sợ bất cứ thứ gì chỉ có một thứ đó là...anh .
- Được rồi!-anh buông cô ra!- Anh mang hộp thuốc để vào vị trí cũ rồi quay về làm việc của mình.
Căn phòng lại chở về sự im lặng, chỉ còn tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím.
" cốc ...cốc...cốc..."
Tiếng gõ cửa vang nên phá vỡ không gian ngột ngạt này .
- Vào đi. - Anh lên tiếng mắt vẫn không thôi nhìn vào màn hình của mình.
Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, cư nhiên đến trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt tách caffê lên bàn, cô ta lên tiếng:
- Tổng giám đốc! Em mang caffe cho anh.!
Anh nhìn người trước mặt và liếc qua ly caffe đen đang tỏa khói kia.
- Ta cho gọi cô sao?
- Dạ ....em....em .... Là em...
- Mang ra đi! Tôi không thích uống caffe đen! Mang đi!- Anh lại tiếp tục công việc của mình, mặc kệ Linh Lam đang đứng chôn chân tại chỗ trước bàn làm việc của mình.
Cô ta liếc nhìn Băng Đồng một cái cháy xém người. Tức giận cầm ly caffe mang ra ngoài...
Vừa vào đến phòng chờ, cho bực mình đổ ly caffe vào thùng rác, giận dữ nghiến răng ken két.
- Băng Đồng! Tao ghét mày! Tại mày mà tổng giám đốc mới lạnh nhạt với tao! Aaaaa!!!!!
❤ .....................❤
Chiều nay cô về sớm hơn nên có thời gian đến phụ Cẩm Tú. Khách trong quán rất đông mặc dù thuê tham hai người làm nữa vẫn tối mắt tối mũi. Chạy ngược, chạy xuôi.
- Bà chủ! Cho hai cơm chiên!- tiếng gọi của khách.
- Có ngay! - Cẩm Tú tất bật xào nấu, quay sang nhìn tiểu Hương -Tiểu Hương mang cho chị hai cái đĩa.
- Dạ!- Tiểu Hương đặt hi cái đĩa ra bàn và quay vào tiếp tục rửa bát.
- A Hùng! Em mang đồ ăn ra bàn cho khách hộ chị!- Cẩm Tú nhanh chóng xào nấu, nở một nụ cười tinh thần, đưa tay quyệt giọt mồ hôi trên chán.
- Cẩm Tú rất mừng vì cửa hàng làm ăn ngày càng phát đạt, đối với cô lao động là vinh quang .
Băng Đồng vừa đặt túi vào trong tủ đã quay ra giúp mọi người một tay.
- Cẩm Tú! Để em phụ chị!
- Cẩm Tú em về sớm thế?- Cẩm Tú đưa mớ rau thơm cho cô nhặt .
- Em không đi chơi với lớp mà về sớm thế?-cô nhanh nhảu nhặt mớ rau thơm trên bàn.
- Em thật là.....- Cẩm Tú ngưng chút quay sang cô có ý trách móc.- Tí nữa đóng cửa, hai chị em mình đi siêu thị nhé.
- Ưm.....
- Này ! Cô chủ xinh đẹp ơi! Cho tôi hai phần cánh gà chiên giòn.- cũng có những vị khách vui vẻ nói đùa thế đấy.
- Xin chờ chút!- Cẩm Tú cũng đoe toét bắt tay vào công việc .
Những người làm ở đây đều rất thân thiện, vui vẻ khiến cho khách hàng thoải mái là tiêu chí đầu tiên của họ. Mọi người chăm chỉ làm việc mà không hay có một vị khách không mời mà đến, đã ngồi ở bàn ăn rất lâu rồi mà chưa gọi món.
Đợi cho đến khi khách về hết, mọi người mà thu dọn, lau chùi và ăn bữa tối với nhau.
- Tối nay chị đãi mấy đứa món gà nướng nhé?
Cẩm Tú đặt con gà quay vàng ruộm vào thớt, bắt đầu chặt.
Tiểu Hương quét dọn bàn ăn bên ngoài, lúc này mới phát hiện vẫn còn khách.
- Ơ... Thưa anh! Tiệm chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi....
Lúc này Cẩm Tú và Băng Đồng mới nhìn ra ngoài, Băng Đồng hơi bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây. Cô nhanh chóng bỏ tạp dề xuống bước nhanh ra ngoài.
- Tổng giám đốc! Anh đến đây ăn tối hay có việc gì khác?- cô nhẹ lời hỏi han.
Nghe câu nói của cô xong, những người ở đây rất ngạc nhiên, không ngờ tổng giám đốc của cô lại trẻ và đẹp trai đến vậy. Cẩm Tú đã nghe kể về công việc của cô, và cô cũng không lạ gì gương mặt kia, vì nó thỉnh thoảng vẫn xuất hiện ở trang bìa tạp chí với tiêu đề:" Ông hoàng trong ngành kinh doanh". Mới 23 tuổi thôi mà đã có một cơ ngơi khủng, trên toàn thế giới. Người đàn ông quyến rủ mà bao nhiêu người phụ nữ mơ ước hiện tại lại ngồi đây, ngay quán ăn nhỏ của cô thì quả thật hót nha . Cẩm Tú thấy hai người kia vẫn nhìn nhau một lúc không thôi, đành đi ra lựa lời:
- Ôi! Chào ngài! Không ngờ hôm nay lại được gặp ngài ở đây! Ngài là tổng giám đốc của Băng Đồng nhà tôi ? Đúng là khách quý! Băng Đồng em nên mời anh ấy vào trong chứ?-Cẩm Tú vỗ vai cô.
Lúc này cô mới biết mình phải làm gì. Cô nhẹ giọng:
- Anh muốn dùng cơm với chúng tôi không?
- Được thôi!
- Vậy mời vào trong!- cô bỏ vào trước.
Anh cũng đứng dậy và theo cô vào trong. Cẩm Tú nhanh chóng làm thêm vài món nữa để đãi khách.
❤ .............................❤
Bữa ăn diễn ra rất vẻ nhờ tiếng cười đùa của Tiểu Hương với Cẩm Tú. Chỉ có cô là im lặng không nói lời nào. Đến khi kết thúc bữa ăn anh nói nhỏ gì đó với Cẩm Tú và cầm tay cô dắt đi.
- Đi thôi!
Cô cũng chỉ biết đi theo mà không kịp nói điều gì.
Cô cứ tưởng anh sẽ tống cô vào ôtô nhưng không hôm nay anh đi mô tô. Anh ngồi lên xe đội mũ bảo hiểm vào, đưa cho cô cái mũ nhỏ
- Đội vào! Nhanh lên! Có việc gấp cần giải quyết.
Cô cầm lấy đội vào nhưng có chút thắc mắc quanh quẩn trong đầu. Có việc gì thì mai hãy tính, giờ đã hết giờ làm rồi mà. Nhưng cô vẫn cố chèo nên chiếc xe đua cao ngất của anh. Với chiều cao 1 m60 của cô thì việc chèo lên chiếc xe đua là vô cùng khó khăn.
- Ngồi cho chắc!
Anh bắt đầu nổ máy và phóng vụt đi . Cũng may hôm nay cô không mặc váy, mà thay vào đó là một chiếc quần đen bó sát, chiếc áo sơ mi trắng bó sát ôm lấy thân, kết hợp với đôi giầy cao gót 10 phân trẻ trung.
.❤ ......................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.