Nói Chuyện Yêu Đương Trong Truyền Thuyết Đô Thị

Chương 1: Truyền Thuyết Thứ Nhất: HOẢ HOẠN Ở NHÀ XÁC

Tiểu Sinh Bất Tri

18/12/2021

Câu chuyện đầu: Nhà Xác

Từ xưa đến nay, mọi người có xu hướng gọi những gì bản thân không có cách nào giải thích được, không thể diễn tả được bằng cái tên "Ma Quái"

Thời gian thấm thoát trôi đi, vào thời kỳ mạt pháp, lịch địa cầu năm 2018, Ma Quái lần nữa sống lại, một thời kì ác linh hành hoành lại lần nữa bắt đầu, Ma Quái sống trong truyền thuyết cổ đại không biết tự lúc nào đã lặng yên xuất hiện trong cuộc sống con người

Ngay lúc ban đầu, sự kiện Ma Quái đầu tiên xuất hiện, tất cả chính phủ trên quả cầu xanh đều lựa chọn cách che dấu, phòng ngừa nhân tâm khủng hoảng.

Nhưng ngày qua ngày, Ma Quái cũng chậm rãi xuất hiện càng nhiều trong sinh hoạt hàng ngày.

———————————————

Truyền thuyết đô thị thứ nhất: Hoả Hoạn Nhà Xác

Truyền thuyết kể rằng, ở một bệnh viện nào đó trong thành phố Quế, một bảo vệ trực nhà xác có gương mặt xấu xí, hơn nữa còn có tật ở chân, hắn trầm mặc ít lời, khí chất cũng âm trầm, bị hầu hết đồng nghiệp xa lánh

Bởi vì thân thể có tật cộng với diện mạo xấu xí, tất cả mọi người đều khinh thường hắn, mỗi lần thấy hắn là tránh như gặp sâu bọ rắn rết, thế nhưng hắn lại yêu thầm một cô y tá ở bệnh viện

Một ngày nọ, tên bảo vệ cố hết dũng khí, quyết định mang một bó hoa đi tỏ tình, lại bị nữ y tá khinh thường cự tuyệt, sau đó nữa, nhà xác nơi gã trực đêm xảy ra hoả hoạn, gã bảo vệ sống sờ sờ bị lửa thiêu chết

Lửa theo nhà xác lan ra, nhanh chóng thiêu huỷ cả một bệnh viện

Tất cả mọi người đều nói, tên bảo vệ vì yêu sinh hận nên mới phóng lửa đốt bệnh viện, tự làm tự chịu nên mới không thoát ra được, cảnh sát cũng không muốn điều tra thêm về việc này, cứ như vậy mà kết án

Nhưng sau đó, các đồng nghiệp may mắn sống sót khỏi trận lửa lớn đã phát hiện ra một việc khủng bố

Trong nhà bọn họ có lúc sẽ xuất hiện bóng một người đàn ông, thân hình mơ hồ không rõ, nhưng vẫn ngửi được mùi vị cháy khét trên da thịt sau khi bị lửa đốt trọi, vào đêm khuya vắng, càng nghe rõ được tiếng bước chân khập khiễng lúc người thọt đi đường ngoài cửa

Bọn họ vô cùng sợ hãi, ai cũng cho rằng là gã bảo vệ quay về báo thù, không đêm nào bọn họ có được giấc ngủ say, lúc nào cũng có cảm xúc bất ổn

Cho dù mọi người đều khuyên bọn họ tên bảo vệ đã chết, không có khả năng xuất hiện, bọn họ cũng không có cách nào bình tĩnh lại được, tinh thần mỗi người đều sắp hỏng mất

Vì thế, sau hai tuần kể từ trận cháy lớn ở bệnh viện, các bác sĩ may mắn sống sót đều bắt đầu phát điên, người thì vào bệnh viện tâm thần điều trị, người thì mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, đến cả cảnh sát cũng không tìm ra được tung tích của họ

Còn về nữ y tá từ chối tên bảo vệ

Tất nhiên cũng không có ai liên lạc được với nàng

Từ đây, thành phố Quế nhiều thêm một truyền thuyết đô thị

Đêm khuya, nếu bạn đi một mình, ngàn lần đừng dừng chân ở một bệnh viện đột nhiên xuất hiện, nếu không, bạn sẽ nhìn thấy một đám người đã từng sống ở đó, mê hoặc bạn bước vào khu bệnh viện căn bản không có đường ra này



Nếu bạn gặp được bệnh viện này, tốt nhất là chạy đi, lúc chạy đừng nên quay đầu lại, dù cho bạn nghe được tiếng bước chân ai đó đang đi theo mình.......

———————————————–

Bệnh viện Nhân Ái thành phố Quế

Đêm khuya, 11 giờ rưỡi

Lạch cạch——-

Bút trong tay rớt xuống mặt đất, Nghiêu Diệp vô lực thở dài, khom lưng nhặt bút lên lại, áo blouse trắng sạch sẽ mặc trên người theo động tác của cậu hiện ra nhiều nếp uốn

Từ lúc trở thành bác sĩ thực tập, cậu chưa từng có thời gian rãnh, ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại giữa các phòng ban, nhiều lúc còn phải tự làm mấy công việc tốn nhiều thể lực, tăng ca là chuyện bình thường, nhiều khi đến 1, 2 giờ khuya mới về đến nhà, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã phải vội rời giường, vội vàng lên xe buýt để đi làm

Cậu là một sinh viên vừa tốt nghiệp, đang ở tuổi hai mươi bồng bột đầy sức sống, nhưng với cường độ công việc nặng như vậy cũng cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi

Nhặt bút lên bỏ vào ống đựng bút, Nghiêu Diệp đem bệnh án của mấy ca cuối sắp xếp lại cho gọn, lúc này mới thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể xuống

Việc hôm nay cũng tính nhẹ nhàng, người bệnh nằm viện cũng không nhiều, đứng dậy cầm lấy ly, chuẩn bị đi văn phòng chính của bác sĩ để rót nước, cậu làm cả nửa ngày, đã sớm khát khô cả cổ

Rầm——Thùng nước ở máy lóc lên tiếng nức nở

Nghiêu Diệp trầm mặc nhìn mấy giọt nước cuối cùng chảy ra từ máy lọc, chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo, cầm ly ra khỏi văn phòng

Ngoài máy lọc ở trong văn phòng, đại sảnh cũng có một bình nước lọc dành cho mọi người, Nghiêu Diệp liếm môi có chút khô của mình, tăng tốc đi nhanh qua hành lang hẹp hòi, đi thẳng đến bàn lễ tân

"Các cô có nghe nói gì chưa? Gần đây thành phố của chúng ta lúc nào cũng có người ngồi đốt vàng mã, mọi người nói là đổi vận được! Bất quá có hơi thiếu đạo đức, nghe nói là nếu người nào dẫm trúng tro của vàng mã đốt là sẽ bị cướp vận khí đi đó!"

"Đúng đúng! Tôi cũng nghe người ta nói! Nhưng mà không phải có hơi mê tính sao!"

"Chậc! Có thờ có thiêng có kiêng có lành! Các cô không biết dạo này xung quanh khu chúng ta tà môn thế nào đâu, vài người trẻ tuổi tự nhiên vô duyên vô cớ nhảy lầu tự sát, nháo loạn đến mức khiến tâm tình mọi người cũng bất ổn"

Xung quanh quầy lễ tân có mấy y tá đang nói chuyện với nhau, tám chuyện khí thế ngất trời, không chút nhận ra Nghiêu Diệp đang bước lại gần để rót nước

Nghiêu Diệp liếc nhìn mấy nàng một cái, cả ngày làm việc mệt mỏi không còn sức để nói chuyện làm quen giống bình thường, chỉ yên lặng đứng một bên rót nước

"Trời ơi, chị Lệ nói vậy làm em cũng nghĩ đến một chuyện, dạo này có nhiều lời đồn bậy xung quanh bệnh viện chúng ta lắm, nghe nói là có chỗ nào đó bị quỷ ám, em cũng không dám hỏi, từ nhỏ em sợ nhất cái này đó"

"Tích Tích Tích Tháp—" âm thanh nước nóng nhỏ giọt vào ly vang lên, đột ngột đánh gãy cuộc nói chuyện của các y tá, trong đại sảnh vắng lặng lúc này chợt có vẻ khiếp người



"A"

Y tá trưởng búi tóc sau đầu, chị Lệ vốn đang nghe chuyện đến nhập tâm, lập tức sợ đến mức nhảy lên phía trước, bệnh tim cũng bị doạ xém nữa là phát bệnh, nàng định quay đầu mắng một tiếng, đột nhiên phát hiện là thực tập sinh Nghiêu Diệp đang rót nước, chỉ có thể sống sờ nghẹn lại vào người

Thằng nhóc này là do viện trưởng đề cử, không được đắc tội, nàng chỉ có thể nhịn

Nghiêu Diệp thấy bản thân mình doạ đến người khác, có chút xấu hổ cười một cái, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nha, em cho rằng mọi người nhìn thấy mình, văn phòng hết nước rồi, em xuống đây rót nước uống"

Chị Lệ gượng cười sửa lại mũ y tá có chút lệch trên đầu mình, xua tay nói: "Không sao không sao, là do tụi chị nhập tâm vào chuyện khác quá"

"Tiểu Nghiêu còn chưa xong ca à, trễ như vậy rồi, chốc nữa trở về, cậu đi một mình nhớ phải chú ý an toàn!" một y tá tuổi trung niên đứng cạnh cười như nở hoa nhìn cậu, nàng rất thích thanh niên nào có làn da mịn màng phúng phính như tiểu Nghiêu đây, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ kia cũng khiến bản thân trở nên thoải mái rồi

"Đúng đó, Nghiêu Diệp, em thấy dạo này mắt anh hơi có chút quầng thâm rồi, phải chú ý sức khoẻ nha" y tá trẻ Vu Di đứng cạnh cười nhìn mọi người nói chuyện bỗng nhiên mở miệng nói, liếc mắt đưa tình nhìn Nghiêu Diệp, gương mặt kiều mỹ sở hữu đôi mắt to ngập nước phá lệ động lòng người

Vu Di là đoá hoa cao lãnh nổi tiếng của bệnh viện, người theo đuổi nhiều vô số kể, nhưng mà với ai nàng cũng không cho sắc mặt tốt, duy chỉ Nghiêu Diệp là ngoại lệ, thậm chí còn có chút tình ý cho cậu, khiến cậu lọt vào sự xa lánh của các nam đồng nghiệp, phiền não một thời gian, mấy ngày hôm trước được chú là viện trưởng ra mặt hoà giải nên mới áp được sự viện này xuống

Đối mặt với sự quan tâm từ mỹ nhân hại bản thân không ít tai bay vạ gió, da gà đã nổi đầy trên người Nghiêu Diệp, vết loét trong miệng cũng càng đau nhức thêm, cậu không được tự nhiên lên tiếng đáp một cái, rót nước xong liền trực tiếp rời đi, một giây cũng không muốn dừng lại

Vu Di nhìn bóng dáng bay nhanh như chạy trốn của Nghiêu Diệp, mặt đen lại, tức giận muốn dậm chân, trong lòng thầm mắng Nghiêu Diệp là đồ thẳng nam ung thư không biết suy nghĩ

Nghiêu Diệp thành công chạy trốn không biết bản thân mình đã bị Vu Di ghi hận, dù có biết cậu cũng không để ý, cậu luôn là người không thích giao tiếp, dù có là mỹ nữ cũng chưa chắc khiến cậu phân quá nhiều tâm tư lên trên, huống chi là mỹ nhân rắn rết, tâm tư sâu đậm chứ

Cậu vội vàng ôm ly nước ấm mình vừa rót, sờ sờ mặt của bản thân, bị chỗ loét ngay vách khoang miệng tra tấn càng thêm khó chịu, càng muốn tăng nhanh tốc độ tan tầm, bước chân cũng vội hơn

"Phanh!"

Rầm——–

Nghiêu Diệp một lòng chỉ nghĩ bay về văn phòng để thu dọn đồ đạc, không chú ý tới từ chỗ ngoặt hành lang có người đang bước đến, phút chốc cả hai đã đâm sầm

vào nhau

Trong nháy mắt, Nghiêu Diệp cảm thấy bản thân đã đâm phải một bức tường lớn, lực mạnh tác động vào làm cậu cảm thấy như có mười ông sao đang bay vòng vòng trước mặt

Cậu ngã lên mặt đất, ly nước không đậy nắp kĩ cũng theo lực đạo mà đổ ra ngoài, đối phương không tránh kịp, nước nóng toàn bộ đều đổ lên tay, nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng toát ra

"A" nước nóng vừa rót đổ lên da thịt, lực sát thương không thể khinh thường, người nọ đau đến nhăn chặt mày, lớp da bên ngoài cũng nhanh chóng đỏ lên rồi rút lại

Nghe được âm thanh thống khổ của người nọ, Nghiêu Diệp cả kinh, bất chấp mắt cá thương vừa trật vì bị ngã, vội tiến lên nhìn vết phỏng nghiêm trọng của người nọ, liên thanh xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Anh đừng nhúc nhích, để tôi đi lấy dụng cụ để xử lí vết bỏng cho! Không không, trước tiên vẫn nên để tôi nhìn vết thương đã, nếu rớt da thì rất nghiêm trọng"

Nghiêu Diệp luống cuống tay chân đến gần đối phương, ngẩng đầu vừa thấy, mới nhận ra là bảo vệ trực ca đêm——Án Lăng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nói Chuyện Yêu Đương Trong Truyền Thuyết Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook