Chương 3
Cecelia Ahern
09/04/2016
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Tiệc tại nhà Julie
Chào, lâu rồi không gặp… Tớ hy vọng là họ không bắt cậu làm việc đến lăn đùng ra chết ở cái “văn phòng” đó. Suốt cả hè này tớ gần như không gặp cậu. Có một buổi tiệc tại nhà Julie tối nay vì thế tớ đang nghĩ không biết cậu có muốn đi không.
Tớ không thật sự muốn đi một mình lắm. Dù sao thì tớ chắc cậu cũng khá bận rộn với việc cậu đang làm, dù nó là cái gì đi nữa, vì thế hãy gọi điện cho tớ chỉ khi nào cậu có thời gian, hoặc email lại cho tớ.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Tiệc tại nhà Julie
Rosie, đây là một email nhanh nhé. Thật sự bận. Tối nay không thể đi chơi được, đã hứa với Bethany sẽ đi xem phim. Xin lỗi! Cậu đi đi và vui vẻ nhé.
Rosie, xin chào từ Bồ Đào Nha! Thời tiết ở đây thật sự nóng. Bố bị say nắng và tất cả những gì mẹ làm là nằm dài cạnh bể bơi, một việc thật chán. Không có nhiều người tầm tuổi tớ ở đây. Khách sạn yên tĩnh (ở mặt trước bưu thiếp) và nó ở ngay bên bờ biển như cậu có thể thấy đấy. Cậu sẽ thích làm việc ở đây! Tớ sẽ đem về nhà một bộ sưu tập những gói dầu gội đầu và mũ tắm bé tí này và những thứ cậu thích nữa. Cái áo choàng tắm to quá không nhét vào túi được. Hẹn gặp lại khi tớ về.
Alex
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Cập nhật tình hình chưa?
Kỳ nghỉ thế nào rồi? Không nghe tin gì từ cậu từ khi cậu về nhà. Tối nay có muốn đi chơi để cập nhật tình hình không?
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Cập nhật tình hình chưa?
Xin lỗi đã bận quá kể từ khi về. Quà của cậu đây rồi. Tối nay không đi chơi được nhưng sẽ mang quà đến trước khi đi.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Cập nhật tình hình chưa?
Tối qua không gặp cậu. Tớ muốn có mấy cái túi dầu gội bé xíu của tớ, ha ha.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Cập nhật tình hình chưa?
Đang đến Donegal cuối tuần này. Bố mẹ Beth có một “nơi ẩn dật” nho nhỏ ở đó. Sẽ mang quà qua cho cậu khi nào về.
Gửi tên bạn khốn kiếp kém chu đáo nhất,
Tớ đang viết cho cậu lá thư này vì tớ biết rằng nếu nói thẳng vào mặt cậu điều tớ phải nói thì có lẽ tớ sẽ đấm cậu nhất.
Tớ không còn biết cậu nữa rồi. Tớ không còn gặp cậu nữa. Tất cả những gì tớ nhận được là vài dòng viết vội hay cái email ngắn tũn lâu lâu cậu gửi một lần. Tớ biết cậu bận và tớ biết cậu có Bethany, nhưng ê này? Tớ được coi là bạn thân nhất của cậu cơ mà?
Cậu không biết mùa hè này như thế nào đâu. Kể từ khi còn nhỏ chúng ta đã luôn xua đi bất kỳ người nào có thể là bạn ta cho đến khi chỉ còn lại mỗi cậu và tớ. Không phải vì chúng ta không muốn có thêm bạn khác, mà chỉ đơn giản là ta không cần họ. Cậu lúc nào cũng có tớ. Tớ lúc nào cũng có cậu. Bây giờ cậu có Bethany và tớ chẳng có ai cả.
Thật đáng buồn là có vẻ như cậu không còn cần tớ nữa. Tớ cũng cảm thấy mình như những người khác kia, những người đã từng cố gắng trở thành bạn chúng ta ấy. Tớ biết có lẽ cậu không cố tình làm thế, cũng như chúng ta đã không bao giờ cố tình làm thế trước đây. Dù sao đi nữa thì tớ cũng không rên rỉ về việc tớ ghét cô ta đến thế nào đâu, tớ chỉ cố gắng nói cho cậu biết rằng tớ nhớ cậu thôi. Và rằng, ừm… tớ cô đơn.
Mỗi khi cậu hủy một buổi tối đi chơi với tớ là tớ lại kết thúc buổi hôm đó bằng cách nằm nhà xem ti vi với bố mẹ. Stephanie lúc nào cũng đi chơi và kể cả Kevin cũng sống nhiều hơn tớ. Thật là bi thảm. Đây lẽ ra là mùa hè vui chơi của chúng ta cơ mà. Điều gì đã xảy ra? Cậu có thể là bạn của hai người một lúc được không?
Tớ biết cậu đã tìm ra một người vô cùng đặc biệt, và rằng cả hai người đã có “mối dây liên hệ” hay cái gì đó độc đáo, thứ mà cậu và tớ sẽ không bao giờ có. Nhưng chúng ta có một mối dây liên hệ khác: chúng ta là bạn thân của nhau. Hay cả mối dây liên hệ bạn bè thân thiết cũng đã biến mất ngay khi cậu gặp ai khác rồi? Có thể là thế, và tớ chỉ không hiểu điều đó vì tớ chưa gặp được ai “đặc biệt” mà thôi. Tớ không vội vã hay gì cả. Tớ thích mọi thứ như trước đây.
Nếu một vài năm nữa mà tên tớ có xuất hiện trước cậu, cậu hẳn sẽ nói, “Rosie. Đây là cái tên mà tôi đã không nghe nói đến những hàng thế kỷ rồi. Chúng tôi đã từng là bạn thân. Tôi không hiểu bây giờ cô ấy đang làm gì; đã hàng năm trời rồi tôi không gặp hay nghĩ về cô ấy!” Cậu sẽ nói hệt như bố mẹ tớ khi họ có những bữa tiệc tối với bạn bè và nói chuyện về thời đã xa vậy. Họ nhắc đến những người tớ chưa bao giờ nghe nói đến khi họ nói chuyện về một số những ngày đặc biệt trong đời họ. Làm sao mà một cô phù dâu của mẹ vào hai mươi năm trước lại có thể là ai đó mà bây giờ mẹ còn thậm chí không thể nhớ ra? Hay trong trường hợp của bố, làm thế nào mà ông lại không biết bạn thân nhất của mình hồi đi học đang sống ở đâu nhỉ?
Dù sao thì quan điểm của tớ cũng là (tớ biết, tớ biết, có một quan điểm), tớ không muốn là một trong những người dễ dàng bị lãng quên ấy, những người thật quan trọng, thật đặc biệt, thật có ảnh hưởng sâu sắc và thật là đáng quý vào lúc trước, ấy thế mà mấy năm sau chỉ là một gương mặt mờ nhạt và một ký ức xa xôi. Tớ muốn chúng ta sẽ là bạn thân mãi mãi, Alex ạ.
Tớ rất vui vì cậu hạnh phúc, thật sự là như thế, nhưng tớ cảm thấy như tớ đã bị bỏ lại phía sau ấy. Có lẽ thời của chúng ta đã đến và đã đi. Có lẽ thời của cậu bây giờ có nghĩa là ở bên Bethany. Và nếu điều đó là thật thì tớ sẽ không buồn gửi cho cậu lá thư này đâu. Và nếu tớ không gửi lá thư này đi thì tớ đang làm gì nhỉ khi vẫn đang viết nó? OK, tớ đi đây và tớ sẽ xé tan những ý nghĩ luẩn quẩn này ra.
Bạn cậu,
Rosie
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Mao Lương Hoa Vàng!!
Ê Mao Lương Hoa Vàng, cậu ổn chứ? (Đã lâu lắm rồi không gọi điện cho cậu!) Đã một thời gian dài tớ không nghe thấy tin tức hay gặp cậu rồi đấy. Tớ gửi cậu email này vì mỗi khi tớ gọi đến nhà cậu thì cậu lại đang tắm hay không có nhà. Liệu tớ có nên bắt đầu thấy tự ái với việc này không đây? Nhưng tớ biết cậu, nếu cậu có vấn đề gì với tớ thì chắc cậu sẽ không quá e thẹn đến độ không cho tớ biết tất cả mọi chuyện đâu!
Dù sao khi hè đã qua thì ngày nào chúng ta cũng lại sẽ gặp nhau. Chúng ta lúc ấy sẽ phát chán vì nhìn thấy nhau cho mà xem! Tớ không thể tin được rằng đây là mùa hè cuối cùng ở trường trung học của mình. Thật là điên nhỉ! Giờ này năm sau tớ sẽ đang học ngành y còn cậu sẽ là một nữ quản lý khách sạn phi thường! Mọi thứ ở nơi làm việc thật là điên rồ. Bố tớ gần như thăng chức cho tớ, vì thế tớ đã có nhiều việc để làm hơn là chỉ xếp hồ sơ và dán tem. (Bây giờ tớ còn trả lời điện thoại nữa.) Nhưng tớ cần tiền và ít nhất tớ cũng gặp Bethany hàng ngày. Còn công việc là thợ rửa bát chính ở nhà hàng The Dragon của cậu thế nào rồi? Tớ ngạc nhiên là cậu đã từ chối việc trông trẻ để làm việc ấy đấy. Cậu lẽ ra có thể ở nhà cả tối và xem tivi thay vì phải biến tay cậu thành những quả mận tím ngắt trong khi cố nạo vụn mì trứng từ những cái chảo to tướng. Dù sao thì cũng email, hoặc gọi điện lại cho tớ hay làm gì đó nhé.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Sáng Trăng!
Không phải vì tớ ghét Bethany nên tớ không hay gặp cậu đâu (mặc dù đúng là tớ ghét cô ta thật), chỉ là vì tớ nghĩ Bethany hơi không thích tớ thôi. Có lẽ điều đó có gì đấy liên quan với thực tế rằng một người bạn của cô ta đã kể cho cô ta nghe điều tớ viết về cô ta trong cái công cụ nhắn tin (không được) riêng tư lắm trên lớp học vi tính năm ngoái ấy. Tớ nghĩ chắc cậu biết chuyện đó. Tớ không biết cô ta có thích bị gọi là đồ hư hỏng không, tớ không biết tại sao… một số phụ nữ buồn cười như thế đấy. (Nói về lớp học vi tính ấy, cậu có biết là hè này thầy Simpson lấy vợ không? Tớ đau cả ruột. Tớ sẽ không bao giờ nhìn chương trình Excel theo cái cách ấy nữa đâu.)
Dù sao thì cũng sắp đến sinh nhật cậu rồi! Cuối cùng cậu cũng sẽ đến cái ngưỡng mười tám tuổi già khú! Có muốn đi chơi và ăn mừng một cách hợp pháp gì không (ừm, nhân tiện là hợp pháp cho cậu ấy)? Cho tớ biết đi.
TB: Đề nghị NGƯNG gọi tớ là Mao Lương Hoa Vàng ngay!
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Sinh nhật lần thứ 18
Thật hay khi cuối cùng cũng nghe tin rằng cậu còn sống. Tớ đang bắt đầu lo rồi đấy! Tớ rất muốn ăn mừng sinh nhật lần thứ 18 với cậu nhưng bố mẹ Bethany sẽ mời tớ và bố mẹ tớ ăn tối ở nhà hàng Hazel. (Sang trọng không?) Như thế thì tất cả bọn tớ sẽ biết nhau. Xin lỗi nhé, một hôm khác thôi.
Alex thân mến nhất đời;
Ừm, thật là một sự quảng cáo rùm beng về cậu nhỉ.
Bethany khốn kiếp.
Gia đình khốn kiếp của cô ta.
Nhà hàng Hazel khốn kiếp.
Và cậu là thằng khốn kiếp.
Thân mến, bạn thân nhất của cậu là Rosie.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Chúc mừng sinh nhật!
Thế cũng được. Ừm, chúc ăn ngon. Chúc mừng sinh nhật!
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề THẢM HỌA!
Tớ không thể tin được điều đang diễn ra! Tớ vừa mới nói chuyện với mẹ cậu, tớ gọi đến và mẹ cậu cho tớ biết cái tin xấu ấy. Đây đúng là tin xấu nhất trên đời! Hãy gọi điện cho tớ khi nào có thể. Sếp cậu vẫn tiếp tục nói rằng cậu không thể nghe điện thoại trong giờ làm việc – BỎ VIỆC ĐI, Ngài tôi-Không-Bao-Giờ-muốn-làm-việc-trong-một-văn-phòng kia.
Thật là khủng khiếp. Tớ thấy khủng khiếp quá!
Gửi Alex
Tiêu đề Tiệc tại nhà Julie
Chào, lâu rồi không gặp… Tớ hy vọng là họ không bắt cậu làm việc đến lăn đùng ra chết ở cái “văn phòng” đó. Suốt cả hè này tớ gần như không gặp cậu. Có một buổi tiệc tại nhà Julie tối nay vì thế tớ đang nghĩ không biết cậu có muốn đi không.
Tớ không thật sự muốn đi một mình lắm. Dù sao thì tớ chắc cậu cũng khá bận rộn với việc cậu đang làm, dù nó là cái gì đi nữa, vì thế hãy gọi điện cho tớ chỉ khi nào cậu có thời gian, hoặc email lại cho tớ.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Tiệc tại nhà Julie
Rosie, đây là một email nhanh nhé. Thật sự bận. Tối nay không thể đi chơi được, đã hứa với Bethany sẽ đi xem phim. Xin lỗi! Cậu đi đi và vui vẻ nhé.
Rosie, xin chào từ Bồ Đào Nha! Thời tiết ở đây thật sự nóng. Bố bị say nắng và tất cả những gì mẹ làm là nằm dài cạnh bể bơi, một việc thật chán. Không có nhiều người tầm tuổi tớ ở đây. Khách sạn yên tĩnh (ở mặt trước bưu thiếp) và nó ở ngay bên bờ biển như cậu có thể thấy đấy. Cậu sẽ thích làm việc ở đây! Tớ sẽ đem về nhà một bộ sưu tập những gói dầu gội đầu và mũ tắm bé tí này và những thứ cậu thích nữa. Cái áo choàng tắm to quá không nhét vào túi được. Hẹn gặp lại khi tớ về.
Alex
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Cập nhật tình hình chưa?
Kỳ nghỉ thế nào rồi? Không nghe tin gì từ cậu từ khi cậu về nhà. Tối nay có muốn đi chơi để cập nhật tình hình không?
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Cập nhật tình hình chưa?
Xin lỗi đã bận quá kể từ khi về. Quà của cậu đây rồi. Tối nay không đi chơi được nhưng sẽ mang quà đến trước khi đi.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Cập nhật tình hình chưa?
Tối qua không gặp cậu. Tớ muốn có mấy cái túi dầu gội bé xíu của tớ, ha ha.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Cập nhật tình hình chưa?
Đang đến Donegal cuối tuần này. Bố mẹ Beth có một “nơi ẩn dật” nho nhỏ ở đó. Sẽ mang quà qua cho cậu khi nào về.
Gửi tên bạn khốn kiếp kém chu đáo nhất,
Tớ đang viết cho cậu lá thư này vì tớ biết rằng nếu nói thẳng vào mặt cậu điều tớ phải nói thì có lẽ tớ sẽ đấm cậu nhất.
Tớ không còn biết cậu nữa rồi. Tớ không còn gặp cậu nữa. Tất cả những gì tớ nhận được là vài dòng viết vội hay cái email ngắn tũn lâu lâu cậu gửi một lần. Tớ biết cậu bận và tớ biết cậu có Bethany, nhưng ê này? Tớ được coi là bạn thân nhất của cậu cơ mà?
Cậu không biết mùa hè này như thế nào đâu. Kể từ khi còn nhỏ chúng ta đã luôn xua đi bất kỳ người nào có thể là bạn ta cho đến khi chỉ còn lại mỗi cậu và tớ. Không phải vì chúng ta không muốn có thêm bạn khác, mà chỉ đơn giản là ta không cần họ. Cậu lúc nào cũng có tớ. Tớ lúc nào cũng có cậu. Bây giờ cậu có Bethany và tớ chẳng có ai cả.
Thật đáng buồn là có vẻ như cậu không còn cần tớ nữa. Tớ cũng cảm thấy mình như những người khác kia, những người đã từng cố gắng trở thành bạn chúng ta ấy. Tớ biết có lẽ cậu không cố tình làm thế, cũng như chúng ta đã không bao giờ cố tình làm thế trước đây. Dù sao đi nữa thì tớ cũng không rên rỉ về việc tớ ghét cô ta đến thế nào đâu, tớ chỉ cố gắng nói cho cậu biết rằng tớ nhớ cậu thôi. Và rằng, ừm… tớ cô đơn.
Mỗi khi cậu hủy một buổi tối đi chơi với tớ là tớ lại kết thúc buổi hôm đó bằng cách nằm nhà xem ti vi với bố mẹ. Stephanie lúc nào cũng đi chơi và kể cả Kevin cũng sống nhiều hơn tớ. Thật là bi thảm. Đây lẽ ra là mùa hè vui chơi của chúng ta cơ mà. Điều gì đã xảy ra? Cậu có thể là bạn của hai người một lúc được không?
Tớ biết cậu đã tìm ra một người vô cùng đặc biệt, và rằng cả hai người đã có “mối dây liên hệ” hay cái gì đó độc đáo, thứ mà cậu và tớ sẽ không bao giờ có. Nhưng chúng ta có một mối dây liên hệ khác: chúng ta là bạn thân của nhau. Hay cả mối dây liên hệ bạn bè thân thiết cũng đã biến mất ngay khi cậu gặp ai khác rồi? Có thể là thế, và tớ chỉ không hiểu điều đó vì tớ chưa gặp được ai “đặc biệt” mà thôi. Tớ không vội vã hay gì cả. Tớ thích mọi thứ như trước đây.
Nếu một vài năm nữa mà tên tớ có xuất hiện trước cậu, cậu hẳn sẽ nói, “Rosie. Đây là cái tên mà tôi đã không nghe nói đến những hàng thế kỷ rồi. Chúng tôi đã từng là bạn thân. Tôi không hiểu bây giờ cô ấy đang làm gì; đã hàng năm trời rồi tôi không gặp hay nghĩ về cô ấy!” Cậu sẽ nói hệt như bố mẹ tớ khi họ có những bữa tiệc tối với bạn bè và nói chuyện về thời đã xa vậy. Họ nhắc đến những người tớ chưa bao giờ nghe nói đến khi họ nói chuyện về một số những ngày đặc biệt trong đời họ. Làm sao mà một cô phù dâu của mẹ vào hai mươi năm trước lại có thể là ai đó mà bây giờ mẹ còn thậm chí không thể nhớ ra? Hay trong trường hợp của bố, làm thế nào mà ông lại không biết bạn thân nhất của mình hồi đi học đang sống ở đâu nhỉ?
Dù sao thì quan điểm của tớ cũng là (tớ biết, tớ biết, có một quan điểm), tớ không muốn là một trong những người dễ dàng bị lãng quên ấy, những người thật quan trọng, thật đặc biệt, thật có ảnh hưởng sâu sắc và thật là đáng quý vào lúc trước, ấy thế mà mấy năm sau chỉ là một gương mặt mờ nhạt và một ký ức xa xôi. Tớ muốn chúng ta sẽ là bạn thân mãi mãi, Alex ạ.
Tớ rất vui vì cậu hạnh phúc, thật sự là như thế, nhưng tớ cảm thấy như tớ đã bị bỏ lại phía sau ấy. Có lẽ thời của chúng ta đã đến và đã đi. Có lẽ thời của cậu bây giờ có nghĩa là ở bên Bethany. Và nếu điều đó là thật thì tớ sẽ không buồn gửi cho cậu lá thư này đâu. Và nếu tớ không gửi lá thư này đi thì tớ đang làm gì nhỉ khi vẫn đang viết nó? OK, tớ đi đây và tớ sẽ xé tan những ý nghĩ luẩn quẩn này ra.
Bạn cậu,
Rosie
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Mao Lương Hoa Vàng!!
Ê Mao Lương Hoa Vàng, cậu ổn chứ? (Đã lâu lắm rồi không gọi điện cho cậu!) Đã một thời gian dài tớ không nghe thấy tin tức hay gặp cậu rồi đấy. Tớ gửi cậu email này vì mỗi khi tớ gọi đến nhà cậu thì cậu lại đang tắm hay không có nhà. Liệu tớ có nên bắt đầu thấy tự ái với việc này không đây? Nhưng tớ biết cậu, nếu cậu có vấn đề gì với tớ thì chắc cậu sẽ không quá e thẹn đến độ không cho tớ biết tất cả mọi chuyện đâu!
Dù sao khi hè đã qua thì ngày nào chúng ta cũng lại sẽ gặp nhau. Chúng ta lúc ấy sẽ phát chán vì nhìn thấy nhau cho mà xem! Tớ không thể tin được rằng đây là mùa hè cuối cùng ở trường trung học của mình. Thật là điên nhỉ! Giờ này năm sau tớ sẽ đang học ngành y còn cậu sẽ là một nữ quản lý khách sạn phi thường! Mọi thứ ở nơi làm việc thật là điên rồ. Bố tớ gần như thăng chức cho tớ, vì thế tớ đã có nhiều việc để làm hơn là chỉ xếp hồ sơ và dán tem. (Bây giờ tớ còn trả lời điện thoại nữa.) Nhưng tớ cần tiền và ít nhất tớ cũng gặp Bethany hàng ngày. Còn công việc là thợ rửa bát chính ở nhà hàng The Dragon của cậu thế nào rồi? Tớ ngạc nhiên là cậu đã từ chối việc trông trẻ để làm việc ấy đấy. Cậu lẽ ra có thể ở nhà cả tối và xem tivi thay vì phải biến tay cậu thành những quả mận tím ngắt trong khi cố nạo vụn mì trứng từ những cái chảo to tướng. Dù sao thì cũng email, hoặc gọi điện lại cho tớ hay làm gì đó nhé.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Sáng Trăng!
Không phải vì tớ ghét Bethany nên tớ không hay gặp cậu đâu (mặc dù đúng là tớ ghét cô ta thật), chỉ là vì tớ nghĩ Bethany hơi không thích tớ thôi. Có lẽ điều đó có gì đấy liên quan với thực tế rằng một người bạn của cô ta đã kể cho cô ta nghe điều tớ viết về cô ta trong cái công cụ nhắn tin (không được) riêng tư lắm trên lớp học vi tính năm ngoái ấy. Tớ nghĩ chắc cậu biết chuyện đó. Tớ không biết cô ta có thích bị gọi là đồ hư hỏng không, tớ không biết tại sao… một số phụ nữ buồn cười như thế đấy. (Nói về lớp học vi tính ấy, cậu có biết là hè này thầy Simpson lấy vợ không? Tớ đau cả ruột. Tớ sẽ không bao giờ nhìn chương trình Excel theo cái cách ấy nữa đâu.)
Dù sao thì cũng sắp đến sinh nhật cậu rồi! Cuối cùng cậu cũng sẽ đến cái ngưỡng mười tám tuổi già khú! Có muốn đi chơi và ăn mừng một cách hợp pháp gì không (ừm, nhân tiện là hợp pháp cho cậu ấy)? Cho tớ biết đi.
TB: Đề nghị NGƯNG gọi tớ là Mao Lương Hoa Vàng ngay!
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Sinh nhật lần thứ 18
Thật hay khi cuối cùng cũng nghe tin rằng cậu còn sống. Tớ đang bắt đầu lo rồi đấy! Tớ rất muốn ăn mừng sinh nhật lần thứ 18 với cậu nhưng bố mẹ Bethany sẽ mời tớ và bố mẹ tớ ăn tối ở nhà hàng Hazel. (Sang trọng không?) Như thế thì tất cả bọn tớ sẽ biết nhau. Xin lỗi nhé, một hôm khác thôi.
Alex thân mến nhất đời;
Ừm, thật là một sự quảng cáo rùm beng về cậu nhỉ.
Bethany khốn kiếp.
Gia đình khốn kiếp của cô ta.
Nhà hàng Hazel khốn kiếp.
Và cậu là thằng khốn kiếp.
Thân mến, bạn thân nhất của cậu là Rosie.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Chúc mừng sinh nhật!
Thế cũng được. Ừm, chúc ăn ngon. Chúc mừng sinh nhật!
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề THẢM HỌA!
Tớ không thể tin được điều đang diễn ra! Tớ vừa mới nói chuyện với mẹ cậu, tớ gọi đến và mẹ cậu cho tớ biết cái tin xấu ấy. Đây đúng là tin xấu nhất trên đời! Hãy gọi điện cho tớ khi nào có thể. Sếp cậu vẫn tiếp tục nói rằng cậu không thể nghe điện thoại trong giờ làm việc – BỎ VIỆC ĐI, Ngài tôi-Không-Bao-Giờ-muốn-làm-việc-trong-một-văn-phòng kia.
Thật là khủng khiếp. Tớ thấy khủng khiếp quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.