Chương 6
Mạch Ngôn Xuyên
10/10/2016
Ngày hôm sau Tô Tầm tỉnh lại có chút hoảng hốt, theo thói quen đưa tay
lên bàn sờ điện thoại di động lại không thấy, lúc này cô mới nhớ ra hình như điện thoại đang còn để trong túi.
Vội vàng đứng lên lấy điện thoại đi sạc pin, sau khi khởi động máy mới biết là đã tám giờ rưỡi rồi, cô ảo não vỗ trán một cái …
Nhà trẻ sẽ đóng cổng lúc chín giờ nên căn bản là không kịp rồi, hôm nay không thể đưa Tô Tiểu Tông đi nhà trẻ được mà cô đi làm cũng muộn.
Có vài tin nhắn tới, Tô Tầm mở ra xem, có sáu tin nhắn báo gọi nhỡ đều là của một số xa lạ tối hôm qua gọi cho cô, cô không một chút nghi ngờ liền khẳng định số điện thoại này là của Lục Trình Dương, tay cầm điện thoại có một chút cứng, một lúc sau mới mở cái tin nhắn cuối cùng ra đọc.
“Tầm Tầm, từ đầu đến cuối chỉ có mình em để ý mà thôi, em đã đánh giá thấp tình cảm của anh cũng như lòng bao dung của anh với em.” – Mục Viễn.
Cái tin nhắn này làm cho Tô Tầm có cảm giác nội tâm của mình bị phơi bày trước mặt người khác, cô nhíu mày để di động xuống rồi đi vào căn phòng cách vách xem Tô Tiểu Tông thế nào.
Đẩy cửa phòng ra mới phát hiện bé đã rời giường rồi, mỗi tối Tô Tầm sẽ để quần áo ngày hôm sau bé mặc lên đầu giường, lúc này bé đang cầm áo T-shirt chui qua đầu, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn lướt qua, ngoan ngoãn báo cáo: “Mẹ, bụng con không còn khó chịu nữa.”
Rất nhanh Tô Tiểu Tông đã tự mình mặc quần áo xong, Tô Tầm chỉnh sửa lại quần áo cho bé, nói xin lỗi với bé: “Tiểu Tông, tối qua mẹ quên sạc điện thoại nên đồng hồ báo thức không kêu, hôm nay chúng ta không đi nhà trẻ được rồi.”
Tô Tiểu Tông rất thích đi nhà trẻ nên nghe mẹ nói như thế thì khuôn mặt có chút không vui. Tô Tầm suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Bây giờ mẹ dẫn con đi mua đồng hồ báo thức, buổi chiều sẽ dẫn con đến chỗ dì Hiểu Tình, tan tầm mẹ sẽ đến đón con được không?”
Căn nhà này là Tô Thậm mua, cuối năm ngoái mới sửa xong nên đầu năm hai mẹ con mới chuyển vào. Lúc trước dọn nhà không cẩn thận làm đồng hồ báo thức rơi bể mất, Tô Tầm bận rộn nhiều việc nên cũng quên mua.
Khuôn mặt đang không vui của Tô Tiểu Tông lập tức tươi cười: “Được ạ.”
Tô Tầm gọi điện cho Triệu Cần Cần, bảo cô xin phép hộ mình.
Triệu Cần Cần nhớ tới chuyện ngày hôm qua nên thử dò xét mở miệng: “Tầm Tầm, không phải là em cố ý tránh giám đốc Lục nên mới xin nghỉ chứ?”
“Không phải, buổi chiều em sẽ đi làm.” Tô Tầm có chút bất đắc dĩ trả lời.
“Vậy cũng được, buổi chiều em đến sớm một chút, giám đốc vừa mới nhậm chức mà em đã xin nghỉ, chị sợ sau này đồng nghiệp sẽ nhìn ra em và giám đốc Lục có quan hệ, sẽ bàn tán về em.” Triệu Cần Cần nghiêm túc dặn dò Tô Tầm.
“Vâng, em hiểu mà.” Tô Tầm trả lời có chút không đếm xỉa tới, buổi chiều cô sẽ đi tìm Lục Trình Dương nói chuyện nghỉ việc, người đã đi còn sợ người khác bàn tán sao?
…
Lục Trình Dương đang lật xem những dự án quảng cáo Tô Tầm viết trong một năm nay, nghe Triệu Cần Cần nói xong thì nhìn cô, trực tiếp hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Trên mặt Triệu Cần Cần xẹt qua một tia ân hận, cô tại sao ngu xuẩn đến mức dùng lý do thân thể không thoải mái để xin nghỉ cho Tô Tầm chứ?
“Tôi … không rõ.” Lần đầu tiên Triệu Cần Cần cảm thấy áp lực khi nói dối, trong cái nhìn chăm chú của Lục Trình Dương thì cô đành phải buông bỏ vũ khí đầu hàng: “Giám đốc Lục, kỳ thật tôi biết Tầm Tầm ở đâu nhưng tôi không thể nói cho anh biết được, nếu không Tầm Tầm sẽ giận tôi.”
Lục Trình Dương nhìn cô một cái, cũng không có làm khó cô, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi.”
Trước khi đi Triệu Cần Cần lén nhìn bàn tay trái đang quấn băng của Lục Trình Dương, cô có cảm giác người đàn ông này không đơn giản, cô cảm thấy lo lắng thay cho Tầm Tầm.
Phòng làm việc rất nhanh rơi vào yên tĩnh, chỉ còn có tiếng lật giấy.
Lục Trình Dương nhìn cái đơn xin nghỉ việc kia, một lần nữa lấy điện thoại ra gọi vào dãy số tối qua, nghe thấy tiếng chuông vang lên thì không tự chủ được nín thở.
Cho đến khi tiếng chuông kết thúc thì điện thoại cũng không có người nghe.
…
Tô Tiểu Tông đứng ở cửa ngước đầu khờ dại hỏi: “Tại sao mẹ lại không nhận điện thoại ạ?”
Tô Tầm bỏ điện thoại vào trong túi xách, suy nghĩ một chút rồi nói: “Số này mẹ không biết, chắc là người ta gọi nhầm.”
“Vâng.” Tô Tiểu Tông xoay người mở cửa, như một thân sĩ nhỏ dựa người vào cửa nhường cho mẹ đi ra ngoài trước.
Tay Tô Tầm cầm chặt quai túi xách, cho đến khi xuống dưới lầu điện thoại cũng không kêu nữa thì cô mới từ từ thả lỏng tay ra.
…
Buổi chiều Tô Tầm đến công ty, để túi xách xuống cô liền đi đến phòng làm việc của giám đốc, gõ vào cửa hai tiếng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Vào đi.”
Tay Tô Tầm nắm chặt tay cầm chần chừ một lát, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mới đẩy cửa đi vào.
Lục Trình Dương đang đứng bên cửa sổ sát đất, ánh sáng mặt trời xán lạn chiếu trên lưng anh, thân hình cao lớn so với trước kia càng thêm cao hơn, ánh mắt Tô Tầm dừng ở khóe miệng còn ứ máu của anh một lát, tay trái quấn băng làm cô nhớ đến ngày hôm qua khi cô rời khỏi phòng họp thì phía sau truyền đến tiếng ‘rầm’.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên một sự lo lắng, không hiểu hành động này của anh rốt cuộc là vì cái gì. Anh tức giận vì cô phân chia giới hạn với anh sao?
Từ lúc cô đi vào đến giờ, đôi mắt đen như mực kia nhìn cô từ trên xuống dưới không hề e dè, trước khi cô kịp mở miệng thì anh đã cướp lời: “Đon xin thôi việc của em anh đã xem qua, anh không đồng ý.” Lời nói còn chưa dứt thì anh đã ngồi trở lại vào bàn làm việc.“Tại sao?” Tô Tầm nhàn nhạt mở miệng.
“Dự án quảng cáo thứ hai sẽ bắt đầu chụp ảnh, dự án này là sáng ý của em, đến lúc đó còn cần em đi đến hiện trường, còn có dự án quảng cáo của Nhã Mỹ đã bước vào giai đoạn thảo luận cuối, nếu như đề án được thông qua thì quảng cáo sẽ lập tức tiến hành chụp ảnh.”
Anh trả lời hoàn toàn theo công thức nhưng trong nháy mắt khiến Tô Tầm không tìm ra lý do để phản bác, cô suy nghĩ một chút đang muốn mở miệng thì lại nghe anh nói: “Dự án thời trang trẻ em của Kiệt Mễ, khách hàng đã quyết định chọn sáng ý của em, thời gian chụp ảnh sẽ được tiến hành vào thời gian nghỉ hè.”
“Dự án này không phải là không được thông qua hay sao?” Tô Tầm kinh ngạc nhìn về phía anh, lập tức nhíu mày, sắc mặt không vui nhìn anh: “Có phải là anh đã làm gì hay không?”
Lục Trình Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Anh chỉ nói ra ưu điểm cũng như khuyết điểm của hai dự án cho khách hàng nghe mà thôi, quyền lựa chọn cuối cùng là ở trên tay khách hàng.”
“Anh …” Thứ sáu tuần trước thảo luận lần cuối cùng, bản thuyết trình của cô đã bị đánh bại bởi Hạ Uyển Ương, mặc dù cô cho rằng bản thuyết trình của mình không hề kém so với Hạ Uyển Ương nhưng dù sao chuyện cũng đã qua nên không cần thiết phải so sánh giữa hai dự án với nhau làm gì nữa. Bây giờ việc này giống như là cô cướp đoạt công trạng trên tay Hạ Uyển Ương, cô không thích cảm giác như vậy.
Giống như biết rõ suy nghĩ trong lòng Tô Tầm, Lục Trình Dương nhìn thẳng vào cô nói: “Anh sẽ không công tư bất minh, điểm này thì em yên tâm, chúng ta là đồng nghiệp, ở công ty chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
“…” Đây là anh dùng những lời nói ngày hôm qua của cô để chặn lại cô sao? Tô Tầm cúi đầu trầm mặc.
Nhìn cô gầy hơn so với trước kia, cái cằm cũng nhọn hơn, tóc cũng dài hơn, ngoại trừ lần đó thì cô cũng không có nhiều thay đổi nhưng mà đã trầm tĩnh hơn rất nhiều. Trước kia cô để tóc ngắn làm cho cô nhìn hết sức hoạt bát linh động, thậm chí là có chút hoang dã; loại hoang dã này là sau khi ở cùng với anh mới từ từ bại lộ, lúc mới bắt đầu cô còn cẩn thận lo lắng anh không thích nhưng sau này phát hiện ra anh không thèm để ý thì cô rất tùy tiện ở trước mặt anh lộ ra các khuyết điểm, không kiêng nể gì cả.
Có một lần anh cố ý nhắc đến chuyện này thì cô dương dương tự đắc từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, cười cực kỳ giảo hoạt: “Chỉ khi anh ở trước mặt người mình yêu thì anh mới dám không kiêng nể gì lộ ra khuyết điểm của mình, đây là vinh hạnh em giành cho anh đấy.”
Bây giờ anh đã mất đi phần vinh hạnh này rồi.
“Anh đã xem qua những dự án quảng cáo em viết một năm nay ở Khải Sâm, dự án quảng cáo có liên quan đến trẻ sơ sinh được thông qua có tỷ lệ cao nhất toàn ngành, giống như chỉ chú trọng vào mỗi hạng mục quảng cáo này.” Lục Trình Dương thu hồi ánh mắt đang nhìn Tô Tầm, đột nhiên bình tĩnh nhắc tới: “Anh nhớ trước kia loại quảng cáo em thích không phải là loại này, tại sao đột nhiên lại nắm chắc về phương diện này như vậy, bên cạnh em có trẻ nhỏ sao?”
Lời nói của anh như đâm vào trong lòng Tô Tầm khiến cô hoảng loạn kinh hoàng, cũng may là cô cúi đầu, lông mi thật dài che đi ánh mắt nên Lục Trình Dương không nhìn ra sự khác thường của cô.
“Con của anh trai tôi.” Tô Tầm nhanh chóng đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, nhàn nhạt trả lời.
Trong phòng phần lớn là người trẻ tuổi, ngoài một nam đồng nghiệp vừa mới được thăng chức lên làm bố thì những người khác trước mắt đều không có con nhỏ. Triệu Cần Cần từng nói với cô, hai năm trước có vài nhân viên kỳ cựu trong phòng cùng nhau từ chức lập ra công ty khác nên phần lớn nhân viên còn lại đều là những người trẻ tuổi.
Tô Tầm có thể bắt đầu lại những dự án này là vì cô có con trai, lúc viết dự án thì tỉ mỉ, chi tiết hơn so với những người khác.
Cô không biết Lục Trình Dương hỏi những lời này là thăm dò hay là vô tình.
Lục Trình Dương có chút kinh ngạc: “Anh trai em kết hôn rồi sao?”
“Đúng vậy, hè năm tôi tốt nghiệp.” Từ nhỏ Tô Tầm đã không biết nói dối, lúc nào cũng nói thật với bố nên làm hại Tô Thậm bị đánh không ít, trước đây Tô Thậm đúng là không thích cô em gái này.
Nhưng bây giờ bắt đầu bằng một lời nói dối sẽ kéo theo những lời nói dối khác, nếu như còn tiếp tục dây dưa với anh thì sau này cô phải tiếp tục nói dối nữa, điều này đối với cô là một sự dày vò.
“Giám đốc Lục, sau khi làm xong dự án tôi hy vọng anh sẽ phê duyệt đơn xin nghỉ việc cho tôi.” Tô Tầm sợ anh tiếp tục quấn lấy đề tài này nên giành mở miệng trước, vừa rồi cô im lặng là tính toán xem phải mất bao lâu để hoàn thành dự án này.
Ít nhất còn phải hơn một tháng nữa.
Lục Trình Dương không trả lời cô nhưng anh như có điều suy nghĩ nhìn cô, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào cô.
“Nếu như không có việc gì khác thì tôi xin phép đi ra ngoài trước.” Tô Tầm không đợi anh trả lời liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Không nghĩ tới ở cửa lại đụng phải Hạ Uyển Ương, trên mặt cô không vui nên Tô Tầm rất nhanh đã đoán ra cô đến phòng giám đốc Lục có mục đích gì.
Hạ Uyển Ương không nghĩ tới Tô Tầm sẽ đi ra từ phòng làm việc của giám đốc, nghĩ đến dự án trong tay bị vuột mất, bây giờ nhìn thấy Tô Tầm nên đương nhiên cô không cho Tô Tầm sắc mặt tốt, coi Tô Tầm như không khí trực tiếp lướt qua.
Tô Tầm cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trở lại chỗ ngồi thì Triệu Cần Cần liền đi đến, cười tủm tỉm: “Thật ra chị vẫn cảm thấy ý kiến của em hay hơn của Hạ Uyển Ương, em đừng có suy nghĩ nhiều.”
“Em không sao, chị yên tâm đi.” Tô Tầm cười nhưng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, không biết Lục Trình Dương có tin tưởng lời nói của cô hay không.
“Sáng hôm nay anh ta hỏi chị địa chỉ của em.” Triệu Cần Cần nhỏ giọng nói, thấy Tô Tầm liếc mắt nhìn liền vội vàng bảo đảm: “Chị không nói cho anh ta biết.”
Tô Tầm có chút đau đầu, sự tình không có đơn giản như cô nghĩ.
Đột nhiên Triệu Cần Cần kéo cô qua một bên, nhỏ giọng nói: “Em thành thật nói cho chị biết, giám đốc Lục có phải là bố của Tô Tiểu Tông hay không?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao hai người lại chia tay mà ngay cả việc có con cũng không nói cho anh ta biết?” Thật ra trước đây Triệu Cần Cần đã sớm coi bố của Tô Tiểu Tông là kẻ cặn bã nhưng sau khi nhìn thấy Lục Trình Dương thì khó có thể xem anh và kẻ cặn bã là một được, chẳng lẽ nhìn người không thể nhìn bên ngoài sao?
Lúc này Tô Tầm không có trả lời câu hỏi của Triệu Cần Cần mà chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải là em chia tay với anh ta mà là ly hôn.”
“…” F*ck, thật đúng là kẻ cặn bã mà.
Vội vàng đứng lên lấy điện thoại đi sạc pin, sau khi khởi động máy mới biết là đã tám giờ rưỡi rồi, cô ảo não vỗ trán một cái …
Nhà trẻ sẽ đóng cổng lúc chín giờ nên căn bản là không kịp rồi, hôm nay không thể đưa Tô Tiểu Tông đi nhà trẻ được mà cô đi làm cũng muộn.
Có vài tin nhắn tới, Tô Tầm mở ra xem, có sáu tin nhắn báo gọi nhỡ đều là của một số xa lạ tối hôm qua gọi cho cô, cô không một chút nghi ngờ liền khẳng định số điện thoại này là của Lục Trình Dương, tay cầm điện thoại có một chút cứng, một lúc sau mới mở cái tin nhắn cuối cùng ra đọc.
“Tầm Tầm, từ đầu đến cuối chỉ có mình em để ý mà thôi, em đã đánh giá thấp tình cảm của anh cũng như lòng bao dung của anh với em.” – Mục Viễn.
Cái tin nhắn này làm cho Tô Tầm có cảm giác nội tâm của mình bị phơi bày trước mặt người khác, cô nhíu mày để di động xuống rồi đi vào căn phòng cách vách xem Tô Tiểu Tông thế nào.
Đẩy cửa phòng ra mới phát hiện bé đã rời giường rồi, mỗi tối Tô Tầm sẽ để quần áo ngày hôm sau bé mặc lên đầu giường, lúc này bé đang cầm áo T-shirt chui qua đầu, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn lướt qua, ngoan ngoãn báo cáo: “Mẹ, bụng con không còn khó chịu nữa.”
Rất nhanh Tô Tiểu Tông đã tự mình mặc quần áo xong, Tô Tầm chỉnh sửa lại quần áo cho bé, nói xin lỗi với bé: “Tiểu Tông, tối qua mẹ quên sạc điện thoại nên đồng hồ báo thức không kêu, hôm nay chúng ta không đi nhà trẻ được rồi.”
Tô Tiểu Tông rất thích đi nhà trẻ nên nghe mẹ nói như thế thì khuôn mặt có chút không vui. Tô Tầm suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Bây giờ mẹ dẫn con đi mua đồng hồ báo thức, buổi chiều sẽ dẫn con đến chỗ dì Hiểu Tình, tan tầm mẹ sẽ đến đón con được không?”
Căn nhà này là Tô Thậm mua, cuối năm ngoái mới sửa xong nên đầu năm hai mẹ con mới chuyển vào. Lúc trước dọn nhà không cẩn thận làm đồng hồ báo thức rơi bể mất, Tô Tầm bận rộn nhiều việc nên cũng quên mua.
Khuôn mặt đang không vui của Tô Tiểu Tông lập tức tươi cười: “Được ạ.”
Tô Tầm gọi điện cho Triệu Cần Cần, bảo cô xin phép hộ mình.
Triệu Cần Cần nhớ tới chuyện ngày hôm qua nên thử dò xét mở miệng: “Tầm Tầm, không phải là em cố ý tránh giám đốc Lục nên mới xin nghỉ chứ?”
“Không phải, buổi chiều em sẽ đi làm.” Tô Tầm có chút bất đắc dĩ trả lời.
“Vậy cũng được, buổi chiều em đến sớm một chút, giám đốc vừa mới nhậm chức mà em đã xin nghỉ, chị sợ sau này đồng nghiệp sẽ nhìn ra em và giám đốc Lục có quan hệ, sẽ bàn tán về em.” Triệu Cần Cần nghiêm túc dặn dò Tô Tầm.
“Vâng, em hiểu mà.” Tô Tầm trả lời có chút không đếm xỉa tới, buổi chiều cô sẽ đi tìm Lục Trình Dương nói chuyện nghỉ việc, người đã đi còn sợ người khác bàn tán sao?
…
Lục Trình Dương đang lật xem những dự án quảng cáo Tô Tầm viết trong một năm nay, nghe Triệu Cần Cần nói xong thì nhìn cô, trực tiếp hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Trên mặt Triệu Cần Cần xẹt qua một tia ân hận, cô tại sao ngu xuẩn đến mức dùng lý do thân thể không thoải mái để xin nghỉ cho Tô Tầm chứ?
“Tôi … không rõ.” Lần đầu tiên Triệu Cần Cần cảm thấy áp lực khi nói dối, trong cái nhìn chăm chú của Lục Trình Dương thì cô đành phải buông bỏ vũ khí đầu hàng: “Giám đốc Lục, kỳ thật tôi biết Tầm Tầm ở đâu nhưng tôi không thể nói cho anh biết được, nếu không Tầm Tầm sẽ giận tôi.”
Lục Trình Dương nhìn cô một cái, cũng không có làm khó cô, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi.”
Trước khi đi Triệu Cần Cần lén nhìn bàn tay trái đang quấn băng của Lục Trình Dương, cô có cảm giác người đàn ông này không đơn giản, cô cảm thấy lo lắng thay cho Tầm Tầm.
Phòng làm việc rất nhanh rơi vào yên tĩnh, chỉ còn có tiếng lật giấy.
Lục Trình Dương nhìn cái đơn xin nghỉ việc kia, một lần nữa lấy điện thoại ra gọi vào dãy số tối qua, nghe thấy tiếng chuông vang lên thì không tự chủ được nín thở.
Cho đến khi tiếng chuông kết thúc thì điện thoại cũng không có người nghe.
…
Tô Tiểu Tông đứng ở cửa ngước đầu khờ dại hỏi: “Tại sao mẹ lại không nhận điện thoại ạ?”
Tô Tầm bỏ điện thoại vào trong túi xách, suy nghĩ một chút rồi nói: “Số này mẹ không biết, chắc là người ta gọi nhầm.”
“Vâng.” Tô Tiểu Tông xoay người mở cửa, như một thân sĩ nhỏ dựa người vào cửa nhường cho mẹ đi ra ngoài trước.
Tay Tô Tầm cầm chặt quai túi xách, cho đến khi xuống dưới lầu điện thoại cũng không kêu nữa thì cô mới từ từ thả lỏng tay ra.
…
Buổi chiều Tô Tầm đến công ty, để túi xách xuống cô liền đi đến phòng làm việc của giám đốc, gõ vào cửa hai tiếng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Vào đi.”
Tay Tô Tầm nắm chặt tay cầm chần chừ một lát, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mới đẩy cửa đi vào.
Lục Trình Dương đang đứng bên cửa sổ sát đất, ánh sáng mặt trời xán lạn chiếu trên lưng anh, thân hình cao lớn so với trước kia càng thêm cao hơn, ánh mắt Tô Tầm dừng ở khóe miệng còn ứ máu của anh một lát, tay trái quấn băng làm cô nhớ đến ngày hôm qua khi cô rời khỏi phòng họp thì phía sau truyền đến tiếng ‘rầm’.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên một sự lo lắng, không hiểu hành động này của anh rốt cuộc là vì cái gì. Anh tức giận vì cô phân chia giới hạn với anh sao?
Từ lúc cô đi vào đến giờ, đôi mắt đen như mực kia nhìn cô từ trên xuống dưới không hề e dè, trước khi cô kịp mở miệng thì anh đã cướp lời: “Đon xin thôi việc của em anh đã xem qua, anh không đồng ý.” Lời nói còn chưa dứt thì anh đã ngồi trở lại vào bàn làm việc.“Tại sao?” Tô Tầm nhàn nhạt mở miệng.
“Dự án quảng cáo thứ hai sẽ bắt đầu chụp ảnh, dự án này là sáng ý của em, đến lúc đó còn cần em đi đến hiện trường, còn có dự án quảng cáo của Nhã Mỹ đã bước vào giai đoạn thảo luận cuối, nếu như đề án được thông qua thì quảng cáo sẽ lập tức tiến hành chụp ảnh.”
Anh trả lời hoàn toàn theo công thức nhưng trong nháy mắt khiến Tô Tầm không tìm ra lý do để phản bác, cô suy nghĩ một chút đang muốn mở miệng thì lại nghe anh nói: “Dự án thời trang trẻ em của Kiệt Mễ, khách hàng đã quyết định chọn sáng ý của em, thời gian chụp ảnh sẽ được tiến hành vào thời gian nghỉ hè.”
“Dự án này không phải là không được thông qua hay sao?” Tô Tầm kinh ngạc nhìn về phía anh, lập tức nhíu mày, sắc mặt không vui nhìn anh: “Có phải là anh đã làm gì hay không?”
Lục Trình Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Anh chỉ nói ra ưu điểm cũng như khuyết điểm của hai dự án cho khách hàng nghe mà thôi, quyền lựa chọn cuối cùng là ở trên tay khách hàng.”
“Anh …” Thứ sáu tuần trước thảo luận lần cuối cùng, bản thuyết trình của cô đã bị đánh bại bởi Hạ Uyển Ương, mặc dù cô cho rằng bản thuyết trình của mình không hề kém so với Hạ Uyển Ương nhưng dù sao chuyện cũng đã qua nên không cần thiết phải so sánh giữa hai dự án với nhau làm gì nữa. Bây giờ việc này giống như là cô cướp đoạt công trạng trên tay Hạ Uyển Ương, cô không thích cảm giác như vậy.
Giống như biết rõ suy nghĩ trong lòng Tô Tầm, Lục Trình Dương nhìn thẳng vào cô nói: “Anh sẽ không công tư bất minh, điểm này thì em yên tâm, chúng ta là đồng nghiệp, ở công ty chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
“…” Đây là anh dùng những lời nói ngày hôm qua của cô để chặn lại cô sao? Tô Tầm cúi đầu trầm mặc.
Nhìn cô gầy hơn so với trước kia, cái cằm cũng nhọn hơn, tóc cũng dài hơn, ngoại trừ lần đó thì cô cũng không có nhiều thay đổi nhưng mà đã trầm tĩnh hơn rất nhiều. Trước kia cô để tóc ngắn làm cho cô nhìn hết sức hoạt bát linh động, thậm chí là có chút hoang dã; loại hoang dã này là sau khi ở cùng với anh mới từ từ bại lộ, lúc mới bắt đầu cô còn cẩn thận lo lắng anh không thích nhưng sau này phát hiện ra anh không thèm để ý thì cô rất tùy tiện ở trước mặt anh lộ ra các khuyết điểm, không kiêng nể gì cả.
Có một lần anh cố ý nhắc đến chuyện này thì cô dương dương tự đắc từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, cười cực kỳ giảo hoạt: “Chỉ khi anh ở trước mặt người mình yêu thì anh mới dám không kiêng nể gì lộ ra khuyết điểm của mình, đây là vinh hạnh em giành cho anh đấy.”
Bây giờ anh đã mất đi phần vinh hạnh này rồi.
“Anh đã xem qua những dự án quảng cáo em viết một năm nay ở Khải Sâm, dự án quảng cáo có liên quan đến trẻ sơ sinh được thông qua có tỷ lệ cao nhất toàn ngành, giống như chỉ chú trọng vào mỗi hạng mục quảng cáo này.” Lục Trình Dương thu hồi ánh mắt đang nhìn Tô Tầm, đột nhiên bình tĩnh nhắc tới: “Anh nhớ trước kia loại quảng cáo em thích không phải là loại này, tại sao đột nhiên lại nắm chắc về phương diện này như vậy, bên cạnh em có trẻ nhỏ sao?”
Lời nói của anh như đâm vào trong lòng Tô Tầm khiến cô hoảng loạn kinh hoàng, cũng may là cô cúi đầu, lông mi thật dài che đi ánh mắt nên Lục Trình Dương không nhìn ra sự khác thường của cô.
“Con của anh trai tôi.” Tô Tầm nhanh chóng đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, nhàn nhạt trả lời.
Trong phòng phần lớn là người trẻ tuổi, ngoài một nam đồng nghiệp vừa mới được thăng chức lên làm bố thì những người khác trước mắt đều không có con nhỏ. Triệu Cần Cần từng nói với cô, hai năm trước có vài nhân viên kỳ cựu trong phòng cùng nhau từ chức lập ra công ty khác nên phần lớn nhân viên còn lại đều là những người trẻ tuổi.
Tô Tầm có thể bắt đầu lại những dự án này là vì cô có con trai, lúc viết dự án thì tỉ mỉ, chi tiết hơn so với những người khác.
Cô không biết Lục Trình Dương hỏi những lời này là thăm dò hay là vô tình.
Lục Trình Dương có chút kinh ngạc: “Anh trai em kết hôn rồi sao?”
“Đúng vậy, hè năm tôi tốt nghiệp.” Từ nhỏ Tô Tầm đã không biết nói dối, lúc nào cũng nói thật với bố nên làm hại Tô Thậm bị đánh không ít, trước đây Tô Thậm đúng là không thích cô em gái này.
Nhưng bây giờ bắt đầu bằng một lời nói dối sẽ kéo theo những lời nói dối khác, nếu như còn tiếp tục dây dưa với anh thì sau này cô phải tiếp tục nói dối nữa, điều này đối với cô là một sự dày vò.
“Giám đốc Lục, sau khi làm xong dự án tôi hy vọng anh sẽ phê duyệt đơn xin nghỉ việc cho tôi.” Tô Tầm sợ anh tiếp tục quấn lấy đề tài này nên giành mở miệng trước, vừa rồi cô im lặng là tính toán xem phải mất bao lâu để hoàn thành dự án này.
Ít nhất còn phải hơn một tháng nữa.
Lục Trình Dương không trả lời cô nhưng anh như có điều suy nghĩ nhìn cô, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào cô.
“Nếu như không có việc gì khác thì tôi xin phép đi ra ngoài trước.” Tô Tầm không đợi anh trả lời liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Không nghĩ tới ở cửa lại đụng phải Hạ Uyển Ương, trên mặt cô không vui nên Tô Tầm rất nhanh đã đoán ra cô đến phòng giám đốc Lục có mục đích gì.
Hạ Uyển Ương không nghĩ tới Tô Tầm sẽ đi ra từ phòng làm việc của giám đốc, nghĩ đến dự án trong tay bị vuột mất, bây giờ nhìn thấy Tô Tầm nên đương nhiên cô không cho Tô Tầm sắc mặt tốt, coi Tô Tầm như không khí trực tiếp lướt qua.
Tô Tầm cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trở lại chỗ ngồi thì Triệu Cần Cần liền đi đến, cười tủm tỉm: “Thật ra chị vẫn cảm thấy ý kiến của em hay hơn của Hạ Uyển Ương, em đừng có suy nghĩ nhiều.”
“Em không sao, chị yên tâm đi.” Tô Tầm cười nhưng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, không biết Lục Trình Dương có tin tưởng lời nói của cô hay không.
“Sáng hôm nay anh ta hỏi chị địa chỉ của em.” Triệu Cần Cần nhỏ giọng nói, thấy Tô Tầm liếc mắt nhìn liền vội vàng bảo đảm: “Chị không nói cho anh ta biết.”
Tô Tầm có chút đau đầu, sự tình không có đơn giản như cô nghĩ.
Đột nhiên Triệu Cần Cần kéo cô qua một bên, nhỏ giọng nói: “Em thành thật nói cho chị biết, giám đốc Lục có phải là bố của Tô Tiểu Tông hay không?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao hai người lại chia tay mà ngay cả việc có con cũng không nói cho anh ta biết?” Thật ra trước đây Triệu Cần Cần đã sớm coi bố của Tô Tiểu Tông là kẻ cặn bã nhưng sau khi nhìn thấy Lục Trình Dương thì khó có thể xem anh và kẻ cặn bã là một được, chẳng lẽ nhìn người không thể nhìn bên ngoài sao?
Lúc này Tô Tầm không có trả lời câu hỏi của Triệu Cần Cần mà chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải là em chia tay với anh ta mà là ly hôn.”
“…” F*ck, thật đúng là kẻ cặn bã mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.