Chương 11
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Bất chợt từ phía sau tôi, gã Hiển lừ lừ tiến đến như thần chết. Tôi hoảng hồn quay lại, hai đồng tử rung rung mở to nhìn khuôn mặt đỏ lên của gã. Hai mắt gã vừa dại lại vừa vằn đỏ hung hãn. Gã… gã đang lên cơn! Tôi lắc lắc đầu, xung quanh có gì đều ném hết vào người gã nhưng vô hiệu, gã cứ như xe tăng thẳng tiến. Lúc này tôi biết không thể lừa lọc hay dỗ dành gì gã được nữa, gã sẽ như con quỷ thích cào cấu đánh đập và cả cưỡng bức tôi như chị tôi từng chịu đựng. Hai bàn tay gã choàng đến chạm vào cơ thể tôi, một lực tay gã xé toang chiếc áo sơ mi tôi đang mặc làm cúc áo bung hết xuống sàn nhà. Sức mạnh của một kẻ điên không biết sợ bao giờ cũng là kinh khủng nhất! Tôi ngồi thụp xuống, vừa gào vừa khóc vừa van xin nhưng vô hiệu. Gã Hiển đẩy tôi nằm ngửa ra nền nhà, liên tiếp những cái tát như trời giáng gã đáp xuống mặt mũi đầu tóc tôi túi bụi, bàn tay lớn giật áo lót của tôi đứt toạc…
RÙNG!
Tiếng cánh cửa gỗ bị đạp mở toang, ánh sáng sau cánh cửa như ánh sáng thiên đường chói lọi. Ngay sau đó, bàn tay đàn ông cứng chắc như đồng lập tức kéo gã Hiển khỏi cơ thể tôi, một cú đạp khiến gã bay người về phía sau, nằm vật ra đất. Gã vùng dậy, sức bò mộng lao đến người vừa phá đám. Người ấy chính là… Hoàng Thiên Quốc!
Tôi vội kéo lại vạt áo sơ mi, mở to hai mắt nhìn anh ta làm chủ thế trận một cách điêu luyện. Gã Hiển khỏe thì khỏe thật nhưng chỉ hành động theo bản năng nên nhanh chóng bị Thiên Quốc khống chế, nhất là khi chiều cao trên mét tám của anh ta còn hơn gã điên một bậc. Gã ta gầm gừ như con hổ dữ bị xích lại, quả đúng gã bị xích lại thật, bởi tôi nhanh chóng tìm sợi dây xích có trong đống đồ chơi của gã để Thiên Quốc xích cổ tay gã vào song sắt cửa sổ mặc gã điên cuồng vùng vẫy gào rú. Mọi hành động diễn ra chóng vánh chưa đầy năm phút, tôi hết sức ngạc nhiên khi không có ai vào phòng ngoài anh ta. Ban nãy tận sáu gã đô con canh gác căn phòng này kia mà!
Xong xuôi, Thiên Quốc quét mắt qua bộ dạng thảm hại của tôi, trong đáy mắt anh ta dường như lóe lên chút gì đó thương hại. Rất nhanh, anh ta rũ mắt, lạnh lùng mỉa mai:
– Không nhớ tôi đã nói gì sao?
Anh ta hừ nhạt một tiếng, xoay người bước qua mặt tôi, mặc kệ tôi còn đang choáng váng trước những gì vừa xảy ra, thậm chí trên môi tôi còn đang mấp máy một câu “cảm ơn” chưa thành tiếng. Có điều nghe câu anh ta vừa nói, máu nóng trong người tôi lại sôi lên. Ý anh ta, tôi gặp chuyện thế này là đáng đời, anh ta đã cảnh báo rồi mà còn không nghe. Nghe anh ta, im lặng tiếp tục chịu đựng trong khổ sở sao? Chỉ có kẻ máu lạnh như anh ta mới có thể đưa ra một lời khuyên như vậy!
Đương nhiên tôi không thể ở lại phòng này, đành kéo vạt áo kín người bước theo anh ta. Vừa bước ra ngoài, tôi nhận ra có một nhóm vệ sĩ khác đã khống chế sáu gã to con kia từ lúc nào. Thấy Thiên Quốc bước ra, nhóm vệ sĩ của anh ta lướt mắt qua đứa con gái nhếch nhác thâm tím theo ngay sau anh ta là tôi, bọn họ nhướng mày hỏi anh ta:
– Anh Quốc, trong kia thế nào rồi ạ?
– Gọi bệnh viện tâm thần đến đây bắt người!
Bọn họ vâng dạ nhấc điện thoại, tay vẫn giữ chặt mấy gã tối qua bắt tôi về đây. Tôi kéo áo Thiên Quốc, đanh mặt nhắc nhở:
– Mấy gã này tối qua bắt cóc tôi về đây, còn đánh tôi ngất đi, anh báo công an giúp tôi với, tất nhiên báo cả chủ mưu gây ra nữa!
Anh ta lừ mắt:
– Cô biết câu vuốt mặt phải nể mũi chứ?
Tôi lắc đầu thở hắt ra chấp nhận. Anh ta không làm vậy thì tôi cũng không thể, bởi lẽ nếu anh ta không giúp thì tôi hoàn toàn không đủ khả năng đối đầu với nhà họ Vương. Từ lúc nào tôi trông cậy vào sự giúp đỡ của anh ta, tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì hai lần anh ta xuất hiện vào lúc tôi cần nhất, thế nên tôi ngốc nghếch cho rằng anh ta sẵn sàng bảo vệ tôi. Tôi quên mất, đối đầu với nhà họ Vương không có trong từ điển của anh ta. Cảm thấy nợ anh ta một lời cảm ơn, thế nên tôi bặm môi, hít một hơi nói sau lưng anh ta:
– Cảm ơn anh đã cứu tôi.
– Ở trong đó bao lâu rồi?
Anh ta quan tâm quay đầu lại hỏi, tôi chán nản đáp:
– Tối qua tôi bị mấy thằng kia đánh ngất, tỉnh lại đã ở trong phòng nó. Trước đây chị tôi bị nó hành y như thế đấy, chịu thêm một ngày là khổ một ngày, anh đâu trong hoàn cảnh chị em tôi mà hiểu được?
RÙNG!
Tiếng cánh cửa gỗ bị đạp mở toang, ánh sáng sau cánh cửa như ánh sáng thiên đường chói lọi. Ngay sau đó, bàn tay đàn ông cứng chắc như đồng lập tức kéo gã Hiển khỏi cơ thể tôi, một cú đạp khiến gã bay người về phía sau, nằm vật ra đất. Gã vùng dậy, sức bò mộng lao đến người vừa phá đám. Người ấy chính là… Hoàng Thiên Quốc!
Tôi vội kéo lại vạt áo sơ mi, mở to hai mắt nhìn anh ta làm chủ thế trận một cách điêu luyện. Gã Hiển khỏe thì khỏe thật nhưng chỉ hành động theo bản năng nên nhanh chóng bị Thiên Quốc khống chế, nhất là khi chiều cao trên mét tám của anh ta còn hơn gã điên một bậc. Gã ta gầm gừ như con hổ dữ bị xích lại, quả đúng gã bị xích lại thật, bởi tôi nhanh chóng tìm sợi dây xích có trong đống đồ chơi của gã để Thiên Quốc xích cổ tay gã vào song sắt cửa sổ mặc gã điên cuồng vùng vẫy gào rú. Mọi hành động diễn ra chóng vánh chưa đầy năm phút, tôi hết sức ngạc nhiên khi không có ai vào phòng ngoài anh ta. Ban nãy tận sáu gã đô con canh gác căn phòng này kia mà!
Xong xuôi, Thiên Quốc quét mắt qua bộ dạng thảm hại của tôi, trong đáy mắt anh ta dường như lóe lên chút gì đó thương hại. Rất nhanh, anh ta rũ mắt, lạnh lùng mỉa mai:
– Không nhớ tôi đã nói gì sao?
Anh ta hừ nhạt một tiếng, xoay người bước qua mặt tôi, mặc kệ tôi còn đang choáng váng trước những gì vừa xảy ra, thậm chí trên môi tôi còn đang mấp máy một câu “cảm ơn” chưa thành tiếng. Có điều nghe câu anh ta vừa nói, máu nóng trong người tôi lại sôi lên. Ý anh ta, tôi gặp chuyện thế này là đáng đời, anh ta đã cảnh báo rồi mà còn không nghe. Nghe anh ta, im lặng tiếp tục chịu đựng trong khổ sở sao? Chỉ có kẻ máu lạnh như anh ta mới có thể đưa ra một lời khuyên như vậy!
Đương nhiên tôi không thể ở lại phòng này, đành kéo vạt áo kín người bước theo anh ta. Vừa bước ra ngoài, tôi nhận ra có một nhóm vệ sĩ khác đã khống chế sáu gã to con kia từ lúc nào. Thấy Thiên Quốc bước ra, nhóm vệ sĩ của anh ta lướt mắt qua đứa con gái nhếch nhác thâm tím theo ngay sau anh ta là tôi, bọn họ nhướng mày hỏi anh ta:
– Anh Quốc, trong kia thế nào rồi ạ?
– Gọi bệnh viện tâm thần đến đây bắt người!
Bọn họ vâng dạ nhấc điện thoại, tay vẫn giữ chặt mấy gã tối qua bắt tôi về đây. Tôi kéo áo Thiên Quốc, đanh mặt nhắc nhở:
– Mấy gã này tối qua bắt cóc tôi về đây, còn đánh tôi ngất đi, anh báo công an giúp tôi với, tất nhiên báo cả chủ mưu gây ra nữa!
Anh ta lừ mắt:
– Cô biết câu vuốt mặt phải nể mũi chứ?
Tôi lắc đầu thở hắt ra chấp nhận. Anh ta không làm vậy thì tôi cũng không thể, bởi lẽ nếu anh ta không giúp thì tôi hoàn toàn không đủ khả năng đối đầu với nhà họ Vương. Từ lúc nào tôi trông cậy vào sự giúp đỡ của anh ta, tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì hai lần anh ta xuất hiện vào lúc tôi cần nhất, thế nên tôi ngốc nghếch cho rằng anh ta sẵn sàng bảo vệ tôi. Tôi quên mất, đối đầu với nhà họ Vương không có trong từ điển của anh ta. Cảm thấy nợ anh ta một lời cảm ơn, thế nên tôi bặm môi, hít một hơi nói sau lưng anh ta:
– Cảm ơn anh đã cứu tôi.
– Ở trong đó bao lâu rồi?
Anh ta quan tâm quay đầu lại hỏi, tôi chán nản đáp:
– Tối qua tôi bị mấy thằng kia đánh ngất, tỉnh lại đã ở trong phòng nó. Trước đây chị tôi bị nó hành y như thế đấy, chịu thêm một ngày là khổ một ngày, anh đâu trong hoàn cảnh chị em tôi mà hiểu được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.