Chương 14
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi trấn tĩnh lại, nghênh mặt nhìn Hoàng Thiên Quốc:
– Anh bao nhiêu tuổi mà luôn mồm bảo tôi là cô nhóc thế?
– Hơn tuổi cô là được.
– Phụ nữ già dặn hơn đàn ông đấy. Nếu anh hơn tôi ba tuổi thì anh cũng chỉ bằng tôi thôi!
– Lý lẽ ở đâu vậy? Cô nhóc mười tám, tôi hai lăm, vậy cô có đáng bị tôi gọi là nhóc không?
Tôi hừ hừ lườm anh ta. Anh ta hơn tôi tận bảy tuổi, số tuổi không phải là nhỏ. Nhưng với đàn ông mà nói thì hai lăm vẫn là một độ tuổi rất trẻ.
– Cô ở đây nghỉ ngơi thêm đi, bao giờ khỏe hẳn thì về. Viện phí không cần lo.
Anh ta trở lại vẻ lạnh lùng, quay người chuẩn bị rời đi. Tôi vẫn nhớ mình gặp nguy hiểm thế nào, cũng muốn đến sở cảnh sát thế nào, thế nên liền nói:
– Không cần! Tôi về luôn, nhờ anh đưa tôi về. Chờ tôi một lát tôi thay quần áo!
Tôi vội tìm quanh quẩn xem bộ quần áo rách nát của tôi ở đâu, tiếc rằng hoàn toàn không thấy.
– Quần áo tôi đâu?
– Tôi vứt đi rồi. Cô cứ mặc nguyên bộ này mà về cũng được.
Tôi hơi bực mình nhưng cũng đành chịu. Dù sao thương tích trên người tôi cũng là đủ để tố cáo. Có điều người đàn ông kia như nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi, anh ta nghiêm giọng:
– Đừng quên, cô đối đầu với Vương Gia cũng chính là đối đầu với tôi!
Nói xong anh ta quay người bước đi trước. Đồ máu lạnh đáng ghét! Tôi đành mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân, cầm tuýp thuốc gel theo anh ta ra xe. Trên đường về, tôi hướng mắt qua cửa kính nhìn dòng người, lặng yên ủ rũ nghĩ đến những hiểm nguy đang rình rập phía trước khi tôi chỉ có một thân một mình. Kẻ thù của tôi quá mạnh, còn tôi lại quá yếu ớt. Tôi muốn được yên ổn, nhưng bọn chúng lại không cho tôi yên. Giọt nước mắt mặn đắng khẽ lăn, tôi vội gạt đi, không muốn tỏ ra yếu đuối trước kẻ máu lạnh ngồi bên cạnh.
– Về dọn đồ rồi ra xe.
Âm giọng trầm trầm vang lên phá tan bầu không khí bức bối. Tôi ngỡ ngàng, bất giác máu huyết toàn thân cùng lúc như chảy rần rần trước những gì tôi vừa nghe được từ người đàn ông mà tôi cho là máu lạnh. Tôi trấn tĩnh lại, sụt sịt hỏi:
– Anh định cho tôi ở đâu?
Thiên Quốc không trả lời nhưng câu nói của anh ta khi nãy chính là lời khẳng định: tôi có thể bám theo anh ta để đảm bảo an toàn. Hình như… anh ta cũng không máu lạnh cho lắm thì phải!
Về đến đầu ngõ nơi tôi thuê trọ, tôi nhanh chóng chạy vào trong nhà thu dọn đồ đạc cho vào ba lô, cũng chẳng có bao nhiêu, hơn nữa tôi cũng chỉ mới đến đây. Tấm ảnh chụp chị em tôi một lần chị cho tôi đi chơi công viên tôi vẫn còn giữ kỹ. Mỉm cười lau qua khung kính, tôi gấp gọn để cùng vào mớ quần áo. Chị tôi lúc này thế nào… tôi mong được nghe tiếng chị vô cùng nhưng chẳng thể làm gì khác. Tiền nhà trọ tôi đã thanh toán trước cả tháng, thành ra giờ tôi có đi luôn cũng được nhưng tôi vẫn khóa cửa để đó. Hoàng Thiên Quốc là một kẻ xa lạ mà tôi hoàn toàn không hiểu, chẳng qua… chút niềm tin ít ỏi tôi dành cho anh ta trong hoàn cảnh cấp bách hiện tại khiến tôi buộc phải theo anh ta mà thôi.
Khi tôi bước ra, Thiên Quốc gật nhẹ, anh ta đón lấy chiếc ba lô phồng to của tôi cho vào cốp xe. Một hồi chiếc xe dừng trước một biệt thự xa hoa tráng lệ trên một con phố vắng, anh ta chỉ dừng vài giây chờ cánh cửa tự động mở ra, ngay sau đó phóng vào sân gạch đỏ.
– Nhà anh đây à?
Thiên Quốc “ừm” một tiếng, mở cửa xe bước ra, tôi cũng nhanh chóng rời khỏi xe. Từ trong nhà, một bác gái tầm tuổi năm mươi bước nhanh ra sân chào đón chúng tôi:
– Cậu Quốc, lâu lắm mới thấy cậu về, ông chủ nhắc cậu suốt đấy!
Mở cốp xe lấy ba lô đưa vào tay tôi, Thiên Quốc mỉm cười lịch sự với bác gái, nhẹ giọng nhưng đủ làm tôi chấn động:
– Cháu nhận nuôi cô nhóc này, bác sắp xếp chỗ ở cho cô nhóc giúp cháu!
Tôi tròn xoe mắt, cảm giác mồm miệng méo xẹo nhưng trái tim lại rộn lên một cảm giác khó tả trước những lời anh ta vừa nói. “Nhận nuôi”… anh ta đùa chắc? Tôi lớn lắm rồi, là người lớn rồi, không cần anh ta nuôi đâu! Thế nhưng… đây chính là sự “bảo vệ” mà tôi cần nhất lúc này, cảm giác cảm kích một lần nữa dâng lên khiến tôi cay xè sống mũi, nuốt nghẹn một ngụm cúi đầu chào bác gái:
– Cháu chào bác. Cháu tên là An bác ạ.
Bác gái có hơi hoảng khi thấy khuôn mặt thâm tím của tôi nhưng bác trấn tĩnh rất nhanh, đôi mắt cong cong nhìn tôi nói:
– Cô An, cô đi theo tôi!
Tôi lúng túng ôm ba lô bước theo bác gái. Sau lưng tôi, Thiên Quốc trở lại xe hơi phóng khỏi cánh cổng bằng đồng kín mít. Bác gái mở cửa một căn phòng ngủ xinh đẹp ở tầng ba của ngôi biệt thự, nhìn tôi tò mò đảo mắt quanh phòng một lượt, bác nhỏ giọng dặn dò:
– Cậu Quốc rất ít khi về, bình thường một hai tháng cậu ấy mới về một lần. Nhà này chỉ có tôi hàng ngày chăm sóc ba cậu ấy, mà cô đừng ngại, ông chủ bị liệt hai chân nằm một chỗ. Kể cũng khổ, ông ấy gặp tai nạn cách đây một năm, cậu Quốc đang học bên Pháp đành phải bỏ dở về tiếp quản công ty gia đình. Mà… cậu Quốc với ba cậu ấy có mâu thuẫn nên cậu ấy không thích về đây đâu.
Tôi gật nhẹ ra chừng hiểu chuyện. Thiên Quốc không ở đây thì chắc hẳn bình thường có nơi ăn chốn ở khác rồi. Rất có thể… đó là nơi anh ta ở cùng người tình. Bất giác trái tim tôi nhoi nhói khi nghĩ đến điều này. Ngớ ngẩn thật!
– Anh bao nhiêu tuổi mà luôn mồm bảo tôi là cô nhóc thế?
– Hơn tuổi cô là được.
– Phụ nữ già dặn hơn đàn ông đấy. Nếu anh hơn tôi ba tuổi thì anh cũng chỉ bằng tôi thôi!
– Lý lẽ ở đâu vậy? Cô nhóc mười tám, tôi hai lăm, vậy cô có đáng bị tôi gọi là nhóc không?
Tôi hừ hừ lườm anh ta. Anh ta hơn tôi tận bảy tuổi, số tuổi không phải là nhỏ. Nhưng với đàn ông mà nói thì hai lăm vẫn là một độ tuổi rất trẻ.
– Cô ở đây nghỉ ngơi thêm đi, bao giờ khỏe hẳn thì về. Viện phí không cần lo.
Anh ta trở lại vẻ lạnh lùng, quay người chuẩn bị rời đi. Tôi vẫn nhớ mình gặp nguy hiểm thế nào, cũng muốn đến sở cảnh sát thế nào, thế nên liền nói:
– Không cần! Tôi về luôn, nhờ anh đưa tôi về. Chờ tôi một lát tôi thay quần áo!
Tôi vội tìm quanh quẩn xem bộ quần áo rách nát của tôi ở đâu, tiếc rằng hoàn toàn không thấy.
– Quần áo tôi đâu?
– Tôi vứt đi rồi. Cô cứ mặc nguyên bộ này mà về cũng được.
Tôi hơi bực mình nhưng cũng đành chịu. Dù sao thương tích trên người tôi cũng là đủ để tố cáo. Có điều người đàn ông kia như nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi, anh ta nghiêm giọng:
– Đừng quên, cô đối đầu với Vương Gia cũng chính là đối đầu với tôi!
Nói xong anh ta quay người bước đi trước. Đồ máu lạnh đáng ghét! Tôi đành mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân, cầm tuýp thuốc gel theo anh ta ra xe. Trên đường về, tôi hướng mắt qua cửa kính nhìn dòng người, lặng yên ủ rũ nghĩ đến những hiểm nguy đang rình rập phía trước khi tôi chỉ có một thân một mình. Kẻ thù của tôi quá mạnh, còn tôi lại quá yếu ớt. Tôi muốn được yên ổn, nhưng bọn chúng lại không cho tôi yên. Giọt nước mắt mặn đắng khẽ lăn, tôi vội gạt đi, không muốn tỏ ra yếu đuối trước kẻ máu lạnh ngồi bên cạnh.
– Về dọn đồ rồi ra xe.
Âm giọng trầm trầm vang lên phá tan bầu không khí bức bối. Tôi ngỡ ngàng, bất giác máu huyết toàn thân cùng lúc như chảy rần rần trước những gì tôi vừa nghe được từ người đàn ông mà tôi cho là máu lạnh. Tôi trấn tĩnh lại, sụt sịt hỏi:
– Anh định cho tôi ở đâu?
Thiên Quốc không trả lời nhưng câu nói của anh ta khi nãy chính là lời khẳng định: tôi có thể bám theo anh ta để đảm bảo an toàn. Hình như… anh ta cũng không máu lạnh cho lắm thì phải!
Về đến đầu ngõ nơi tôi thuê trọ, tôi nhanh chóng chạy vào trong nhà thu dọn đồ đạc cho vào ba lô, cũng chẳng có bao nhiêu, hơn nữa tôi cũng chỉ mới đến đây. Tấm ảnh chụp chị em tôi một lần chị cho tôi đi chơi công viên tôi vẫn còn giữ kỹ. Mỉm cười lau qua khung kính, tôi gấp gọn để cùng vào mớ quần áo. Chị tôi lúc này thế nào… tôi mong được nghe tiếng chị vô cùng nhưng chẳng thể làm gì khác. Tiền nhà trọ tôi đã thanh toán trước cả tháng, thành ra giờ tôi có đi luôn cũng được nhưng tôi vẫn khóa cửa để đó. Hoàng Thiên Quốc là một kẻ xa lạ mà tôi hoàn toàn không hiểu, chẳng qua… chút niềm tin ít ỏi tôi dành cho anh ta trong hoàn cảnh cấp bách hiện tại khiến tôi buộc phải theo anh ta mà thôi.
Khi tôi bước ra, Thiên Quốc gật nhẹ, anh ta đón lấy chiếc ba lô phồng to của tôi cho vào cốp xe. Một hồi chiếc xe dừng trước một biệt thự xa hoa tráng lệ trên một con phố vắng, anh ta chỉ dừng vài giây chờ cánh cửa tự động mở ra, ngay sau đó phóng vào sân gạch đỏ.
– Nhà anh đây à?
Thiên Quốc “ừm” một tiếng, mở cửa xe bước ra, tôi cũng nhanh chóng rời khỏi xe. Từ trong nhà, một bác gái tầm tuổi năm mươi bước nhanh ra sân chào đón chúng tôi:
– Cậu Quốc, lâu lắm mới thấy cậu về, ông chủ nhắc cậu suốt đấy!
Mở cốp xe lấy ba lô đưa vào tay tôi, Thiên Quốc mỉm cười lịch sự với bác gái, nhẹ giọng nhưng đủ làm tôi chấn động:
– Cháu nhận nuôi cô nhóc này, bác sắp xếp chỗ ở cho cô nhóc giúp cháu!
Tôi tròn xoe mắt, cảm giác mồm miệng méo xẹo nhưng trái tim lại rộn lên một cảm giác khó tả trước những lời anh ta vừa nói. “Nhận nuôi”… anh ta đùa chắc? Tôi lớn lắm rồi, là người lớn rồi, không cần anh ta nuôi đâu! Thế nhưng… đây chính là sự “bảo vệ” mà tôi cần nhất lúc này, cảm giác cảm kích một lần nữa dâng lên khiến tôi cay xè sống mũi, nuốt nghẹn một ngụm cúi đầu chào bác gái:
– Cháu chào bác. Cháu tên là An bác ạ.
Bác gái có hơi hoảng khi thấy khuôn mặt thâm tím của tôi nhưng bác trấn tĩnh rất nhanh, đôi mắt cong cong nhìn tôi nói:
– Cô An, cô đi theo tôi!
Tôi lúng túng ôm ba lô bước theo bác gái. Sau lưng tôi, Thiên Quốc trở lại xe hơi phóng khỏi cánh cổng bằng đồng kín mít. Bác gái mở cửa một căn phòng ngủ xinh đẹp ở tầng ba của ngôi biệt thự, nhìn tôi tò mò đảo mắt quanh phòng một lượt, bác nhỏ giọng dặn dò:
– Cậu Quốc rất ít khi về, bình thường một hai tháng cậu ấy mới về một lần. Nhà này chỉ có tôi hàng ngày chăm sóc ba cậu ấy, mà cô đừng ngại, ông chủ bị liệt hai chân nằm một chỗ. Kể cũng khổ, ông ấy gặp tai nạn cách đây một năm, cậu Quốc đang học bên Pháp đành phải bỏ dở về tiếp quản công ty gia đình. Mà… cậu Quốc với ba cậu ấy có mâu thuẫn nên cậu ấy không thích về đây đâu.
Tôi gật nhẹ ra chừng hiểu chuyện. Thiên Quốc không ở đây thì chắc hẳn bình thường có nơi ăn chốn ở khác rồi. Rất có thể… đó là nơi anh ta ở cùng người tình. Bất giác trái tim tôi nhoi nhói khi nghĩ đến điều này. Ngớ ngẩn thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.