Chương 25
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tùng hít một hơi, anh nghiêm túc nói:
– Anh không ngờ Yến phải chịu khổ đến vậy. Anh muốn bù đắp cho cô ấy… nếu cô ấy không chê anh.
Nước mắt tôi lăn dài, tôi gượng cười nhìn thẳng vào hiện thực để nói:
– Anh xem… giờ anh và chị em có phải ở hai thế giới rồi không? Chị em đã ba mươi, chẳng có học vấn, lại từng chịu bao nhiêu tổn thương, giờ còn phải chạy trốn tứ cố vô thân… đến tên của mình chưa chắc chị em dám dùng…
Tùng chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt anh đầy vẻ quyết tâm, âm giọng vì xúc động mà có hơi run. Anh vẫn là anh Tùng ngày nào của chị tôi.
– An, anh hoàn toàn chân thành với Yến, trong mắt anh Yến mãi mãi là cô gái mà anh cảm thấy bản thân không xứng.
Tôi xúc động gật đầu, nước mắt vẫn lăn theo dòng cảm xúc. Bất chợt tôi nhìn thẳng về phía trước, người vừa bước vào quán khiến cơ thể tôi cứng đờ ngây ra. Tùng không để ý đến thái độ của tôi, anh níu tay tôi van vỉ:
– An… giờ Yến ở đâu? Anh muốn gặp Yến.
– Em nói rồi mà, quả thực em cũng không biết chị đang ở đâu… Anh… anh buông em ra đi Tùng!
Tôi giật tay Tùng khỏi người mình khi anh không chịu buông, cứ nghĩ tôi giấu nơi chị tôi ở không nói cho anh biết. Chỉ ba bước chân Thiên Quốc đã bước đến tóm lấy cổ tay Tùng, một lực kéo mạnh khiến anh ấy ngã nhào ra sàn nhà, bàn ghế đổ tứ tung còn bản thân anh ấy choáng váng không hiểu xảy ra chuyện gì. Tôi tức giận vội lao đến đỡ anh ấy, quắc mắt quát kẻ ghen tuông vô lối kia:
– Anh làm gì thế? Tại sao lại vô cớ đánh người như vậy?
– Vô cớ? Cô làm trò gì sau lưng tôi, cô nói đi!
– Anh vừa phải thôi! Anh ấy là bạn của chị tôi!
– Bạn của chị… hay bạn của cô?
Tùng gượng dậy đanh mặt nhìn Quốc, hai người đàn ông cao lớn nhìn nhau dè chừng không chút cảm tình. Tôi vội lao vào giữa hai người, quay sang Tùng để nói:
– Chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh Tùng… người này là bạn trai của em, cũng là ân nhân của chị em em, anh ấy hiểu lầm nên mới ra tay với anh, anh đừng giận anh ấy!
Tùng hằm hè nhìn Quốc, bực bội nói:
– An, em nói có người giúp đỡ em, chính là gã này à? Hắn có tốt với em thật không, anh thì không tin đâu!
Tôi đã kể với Tùng về người giúp tôi nhưng có điều kiện là bản hợp đồng đầu tư nguồn nhân lực kia, cũng muốn nhờ Tùng tư vấn về pháp lý. Sâu trong lòng chính tôi cũng không tin Thiên Quốc thực sự tốt với tôi.
Tùng quay người, không quên để lại một câu:
– Em muốn thoát khỏi hắn thì cứ gọi cho anh! Anh lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ em!
Câu nói của Tùng như dầu đổ thêm vào ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng Quốc, anh ta đỏ gay mặt mũi định bước thêm một bước về phía Tùng nhưng tôi vội ngăn lại, đẩy người anh ta về phía sau, ấm ức nói:
– Anh bắt nạt tôi thế đã đủ chưa? Anh muốn tôi ch.ết anh mới vừa lòng đúng không?
Chờ Tùng lên xe hơi phóng đi tôi mới xoay người bước nhanh ra ngoài vẫy taxi. Chuyện trưa nay càng khiến tôi cảm thấy Hoàng Thiên Quốc không phải là một chỗ dựa an toàn như tôi thường xuyên e ngại.
Thiên Quốc hừ một tiếng bước nhanh theo tôi, giữ chặt tay tôi kéo lại:
– Còn chưa nói xong, cô bỏ đi đâu?
– Tôi về trường.
– Về trường, hay đi tìm hắn?
– Sao anh không chịu tin tôi?
Thiên Quốc có vẻ dịu lại, anh ta đe giọng:
– Đừng để những chuyện thế này lặp lại!
Tôi cũng bình tĩnh hơn, nhớ ra việc anh ta bất ngờ xuất hiện ở đây liền hỏi:
– Sao tự nhiên anh ở đây thế, anh theo dõi tôi à?
Thiên Quốc không trả lời, tôi cũng đành hiểu tai mắt anh ta có ở khắp nơi, nói gì thì nói tự do của tôi vẫn chỉ nằm trong bàn tay anh ta mà thôi.
– Định qua trường đưa cô đi ăn.
Trái tim tôi có chút rung lên nhưng tôi vội gạt đi, con người ích kỷ này chẳng qua muốn gần gũi tôi hơn một chút để dễ bề thỏa mãn bản năng của mình mà thôi. “Chỉ là chơi bời…” Câu nói ngày nào của anh ta vẫn ám ảnh tôi mỗi lúc, cứ nghĩ đến lại nhức nhối, lại nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo đừng ngu ngốc yêu anh ta.
– Tôi ăn rồi. Anh cũng ăn gì đi.
– Phải về trường chưa?
– Cũng chưa cần. Chiều nay ba giờ tôi mới có tiết.
– Vậy đi một lát.
Thiên Quốc kéo tôi vào một quán cơm gần đó ngồi nhìn anh ta ăn. Những bực bội ban nãy trong tôi dần tiêu tan trước vẻ mệt mỏi của người ngồi trước mặt. Tôi vẫn cứ yêu anh ta, vẫn cứ xót xa khi thấy anh ta gặp chuyện, trái tim vẫn cứ rung lên không sao kiểm soát trước những quan tâm của anh ta. Có phải… rời xa anh ta, tôi sẽ thoát khỏi tất cả những điên rồ này, nhất là khi… tôi đã may mắn gặp lại được người bênh vực chúng tôi thực sự, người hết lòng với chị em tôi ngay từ những ngày trong tay người ấy chẳng có gì?
– Anh không ngờ Yến phải chịu khổ đến vậy. Anh muốn bù đắp cho cô ấy… nếu cô ấy không chê anh.
Nước mắt tôi lăn dài, tôi gượng cười nhìn thẳng vào hiện thực để nói:
– Anh xem… giờ anh và chị em có phải ở hai thế giới rồi không? Chị em đã ba mươi, chẳng có học vấn, lại từng chịu bao nhiêu tổn thương, giờ còn phải chạy trốn tứ cố vô thân… đến tên của mình chưa chắc chị em dám dùng…
Tùng chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt anh đầy vẻ quyết tâm, âm giọng vì xúc động mà có hơi run. Anh vẫn là anh Tùng ngày nào của chị tôi.
– An, anh hoàn toàn chân thành với Yến, trong mắt anh Yến mãi mãi là cô gái mà anh cảm thấy bản thân không xứng.
Tôi xúc động gật đầu, nước mắt vẫn lăn theo dòng cảm xúc. Bất chợt tôi nhìn thẳng về phía trước, người vừa bước vào quán khiến cơ thể tôi cứng đờ ngây ra. Tùng không để ý đến thái độ của tôi, anh níu tay tôi van vỉ:
– An… giờ Yến ở đâu? Anh muốn gặp Yến.
– Em nói rồi mà, quả thực em cũng không biết chị đang ở đâu… Anh… anh buông em ra đi Tùng!
Tôi giật tay Tùng khỏi người mình khi anh không chịu buông, cứ nghĩ tôi giấu nơi chị tôi ở không nói cho anh biết. Chỉ ba bước chân Thiên Quốc đã bước đến tóm lấy cổ tay Tùng, một lực kéo mạnh khiến anh ấy ngã nhào ra sàn nhà, bàn ghế đổ tứ tung còn bản thân anh ấy choáng váng không hiểu xảy ra chuyện gì. Tôi tức giận vội lao đến đỡ anh ấy, quắc mắt quát kẻ ghen tuông vô lối kia:
– Anh làm gì thế? Tại sao lại vô cớ đánh người như vậy?
– Vô cớ? Cô làm trò gì sau lưng tôi, cô nói đi!
– Anh vừa phải thôi! Anh ấy là bạn của chị tôi!
– Bạn của chị… hay bạn của cô?
Tùng gượng dậy đanh mặt nhìn Quốc, hai người đàn ông cao lớn nhìn nhau dè chừng không chút cảm tình. Tôi vội lao vào giữa hai người, quay sang Tùng để nói:
– Chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh Tùng… người này là bạn trai của em, cũng là ân nhân của chị em em, anh ấy hiểu lầm nên mới ra tay với anh, anh đừng giận anh ấy!
Tùng hằm hè nhìn Quốc, bực bội nói:
– An, em nói có người giúp đỡ em, chính là gã này à? Hắn có tốt với em thật không, anh thì không tin đâu!
Tôi đã kể với Tùng về người giúp tôi nhưng có điều kiện là bản hợp đồng đầu tư nguồn nhân lực kia, cũng muốn nhờ Tùng tư vấn về pháp lý. Sâu trong lòng chính tôi cũng không tin Thiên Quốc thực sự tốt với tôi.
Tùng quay người, không quên để lại một câu:
– Em muốn thoát khỏi hắn thì cứ gọi cho anh! Anh lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ em!
Câu nói của Tùng như dầu đổ thêm vào ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng Quốc, anh ta đỏ gay mặt mũi định bước thêm một bước về phía Tùng nhưng tôi vội ngăn lại, đẩy người anh ta về phía sau, ấm ức nói:
– Anh bắt nạt tôi thế đã đủ chưa? Anh muốn tôi ch.ết anh mới vừa lòng đúng không?
Chờ Tùng lên xe hơi phóng đi tôi mới xoay người bước nhanh ra ngoài vẫy taxi. Chuyện trưa nay càng khiến tôi cảm thấy Hoàng Thiên Quốc không phải là một chỗ dựa an toàn như tôi thường xuyên e ngại.
Thiên Quốc hừ một tiếng bước nhanh theo tôi, giữ chặt tay tôi kéo lại:
– Còn chưa nói xong, cô bỏ đi đâu?
– Tôi về trường.
– Về trường, hay đi tìm hắn?
– Sao anh không chịu tin tôi?
Thiên Quốc có vẻ dịu lại, anh ta đe giọng:
– Đừng để những chuyện thế này lặp lại!
Tôi cũng bình tĩnh hơn, nhớ ra việc anh ta bất ngờ xuất hiện ở đây liền hỏi:
– Sao tự nhiên anh ở đây thế, anh theo dõi tôi à?
Thiên Quốc không trả lời, tôi cũng đành hiểu tai mắt anh ta có ở khắp nơi, nói gì thì nói tự do của tôi vẫn chỉ nằm trong bàn tay anh ta mà thôi.
– Định qua trường đưa cô đi ăn.
Trái tim tôi có chút rung lên nhưng tôi vội gạt đi, con người ích kỷ này chẳng qua muốn gần gũi tôi hơn một chút để dễ bề thỏa mãn bản năng của mình mà thôi. “Chỉ là chơi bời…” Câu nói ngày nào của anh ta vẫn ám ảnh tôi mỗi lúc, cứ nghĩ đến lại nhức nhối, lại nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo đừng ngu ngốc yêu anh ta.
– Tôi ăn rồi. Anh cũng ăn gì đi.
– Phải về trường chưa?
– Cũng chưa cần. Chiều nay ba giờ tôi mới có tiết.
– Vậy đi một lát.
Thiên Quốc kéo tôi vào một quán cơm gần đó ngồi nhìn anh ta ăn. Những bực bội ban nãy trong tôi dần tiêu tan trước vẻ mệt mỏi của người ngồi trước mặt. Tôi vẫn cứ yêu anh ta, vẫn cứ xót xa khi thấy anh ta gặp chuyện, trái tim vẫn cứ rung lên không sao kiểm soát trước những quan tâm của anh ta. Có phải… rời xa anh ta, tôi sẽ thoát khỏi tất cả những điên rồ này, nhất là khi… tôi đã may mắn gặp lại được người bênh vực chúng tôi thực sự, người hết lòng với chị em tôi ngay từ những ngày trong tay người ấy chẳng có gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.