Chương 34
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Cô gái đi sau người phụ nữ tiến lên một bước nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của bà ấy an ủi, cả khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ buồn bã nhưng vẫn rất biết quan tâm người khác.
– Bà nội, bà đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Các anh vệ sĩ nói anh Quốc đã qua cơn nguy kịch rồi, chúng ta phải tin vào anh ấy, tin vào trời cao có mắt bà ạ.
Bà ấy gật đầu rồi thẫn thờ ngồi xuống hàng ghế chờ, cách nơi tôi ngồi khoảng ba ghế. Cô gái kia cũng ngồi xuống cạnh bà ấy, hai tay vẫn siết chặt bàn tay bà ấy không rời. Lòng tôi vẫn còn canh cánh về chị Yến, chỉ là lúc này tôi không muốn đám vệ sĩ của anh nghe được lại hiểu lầm nên tôi chưa thể hỏi về chị. Đóng sập cửa toilet, tôi nhắn tin cho Tùng rồi đẩy cửa, tiến lại bồn rửa tay.
Đứng ở bồn rửa tay, cô gái xinh đẹp trong ảnh kia khóa vòi nước, lấy giấy lau tay. Ngẩng mặt nhìn tôi trong gương cô ta lạnh lùng hỏi:
– Em là thế nào với anh Quốc?
– Em… chẳng phải đã nói rồi sao chị? Em là bạn anh ấy.
– Bạn… là bạn kiểu gì?
Cô ta quay lại, đôi mắt sắc lạnh chứa đầy ghen tuông. Phụ nữ đáng sợ nhất khi ghen, tôi nhìn rõ được tất cả sự căm ghét trong đôi mắt cùng nét mặt cô ta, bất giác hơi rùng mình. Xưa giờ tôi mới gặp cảnh thế này ở cái Chi mà độ nguy hiểm của nó còn thua xa con mụ trước mặt tôi. Xinh thì xinh nhưng nhìn thế này ghê khiếp lên được!
– Chị hỏi anh Quốc ấy!
Tôi gắt lên bực bội. Cô ta hừ nhạt một tiếng, bước lại gần tôi, dùng ngón tay trỏ gõ lên vai tôi, lừ mắt đe dọa:
– Cho em biết chị mới là người được gia đình họ Hoàng lựa chọn. Anh Quốc phải thế nào mới có thể kéo Kim Hoàng vượt lên đứng đầu thị trường đá quý và nuốt gọn Vương Gia đúng không em? Anh ấy tỉnh táo lắm, không ngu dại mà chọn một con nhỏ kiết xác làm vợ đâu! Ngày cưới của anh chị cũng đã định sẵn rồi, sau khi chị học xong em ạ.
Nói xong cô ta quay ngoắt người bước đi. Xem ra cô ta đã nắm được thông tin về tôi từ trước. Thái độ giả vờ dịu hiền của cô ta nhanh chóng trở lại trên khuôn mặt khi thấy người phụ nữ kia. Nếu tôi đoán không lầm thì bà ta là bà nội của Thiên Quốc.
– Bà nội, bà mệt thì cứ về nghỉ đi, cháu ngồi đây với anh Quốc bà ạ, có tin gì mới cháu sẽ báo cho bà ngay!
– Cháu vừa bay cả một quãng đường dài từ Nhật Bản về đây mới cần nghỉ ngơi, đừng lo cho ta, ta ngồi đây chờ thằng bé.
Lâu nay cô ta du học ở Nhật, thảo nào không thấy cô ta có mặt trong cuộc sống của Thiên Quốc. Còn Quốc… anh đối với cô ta là thế nào mà có thể cùng chụp ảnh chung vui vẻ với cô ta như vậy? Tôi lắc đầu, nhìn màn hình tin nhắn lóe sáng. Tùng nhắn lại cho tôi. Tôi sững sờ, hai mắt mở to đọc tin.
“Yến đang ở nhà anh. Yến rất mong gặp em sớm.”
Chị Yến… chị tôi đã an toàn rồi! Tôi không biết mình phải trách Tùng thế nào nhưng rõ ràng anh đã cứu được chị Yến, người chị mà tôi yêu thương nhất. Chị Yến của tôi, người chị khốn khổ của tôi đã được an toàn trong vòng tay người chị yêu thương. Tôi mừng lắm, mừng đến muốn khóc nhưng nhìn về Quốc nằm lặng trong kia lòng tôi lại chùng xuống buồn thê lương. Lũ khốn gây ra đau khổ cho Quốc vẫn còn nhởn nhơ, tôi hận chúng đến thấu xương thấu phổi, những ngón tay cuộn lại mà hàm răng nghiến chặt!
– Bà Tâm, chúng cháu có tin tức muốn báo với bà và cô Trinh.
Tôi giật mình nhìn người vệ sĩ ban nãy tức giận với tôi. Anh ta đang đứng trước bà nội của Quốc cùng con người giả tạo kia. Tôi bước nhanh lại gần xem anh ta nói cái gì.
– Cảnh sát bắt được hai thằng bắn anh Quốc rồi ạ. Chúng nó là người của lão Vương Vinh, kẻ mới bị anh Quốc phanh phui bao nhiêu tội lỗi đang trong quá trình hầu tòa, chúng nó còn khai… có người báo trước cho lão Vinh anh Quốc sẽ ra đảo Ngọc nên chúng nó mới biết mà phục sẵn ở đó. Vì có một cuộc trao đổi nên người đó mới mật báo cho lão ta.
Anh ta nói bằng tất cả căm hờn rồi liếc mắt qua tôi như dồn toàn bộ hận thù lên tôi. Tôi run rẩy đan những ngón tay vào nhau, lắc đầu không muốn ai hiểu lầm mình hết. Tôi không bao giờ bán đứng Quốc, có chết tôi cũng không làm như vậy, thế nhưng… những gì trước mắt lại chống lại tôi.
Trước thái độ phản kháng của tôi, anh ta không còn khách khí mà nhìn tôi nói thẳng:
– Ai là người mật báo thì cô An đây biết rõ hơn hết đấy bà! Cuộc trao đổi ở đây là giữa chị gái cô An và anh Quốc, điều kiện để cứu được cô kia là anh Quốc phải chết! Hơn nữa, chính nhóm thằng Chiến nói cô An cố tình bẫy anh Quốc ra đảo.
– Bà nội, bà đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Các anh vệ sĩ nói anh Quốc đã qua cơn nguy kịch rồi, chúng ta phải tin vào anh ấy, tin vào trời cao có mắt bà ạ.
Bà ấy gật đầu rồi thẫn thờ ngồi xuống hàng ghế chờ, cách nơi tôi ngồi khoảng ba ghế. Cô gái kia cũng ngồi xuống cạnh bà ấy, hai tay vẫn siết chặt bàn tay bà ấy không rời. Lòng tôi vẫn còn canh cánh về chị Yến, chỉ là lúc này tôi không muốn đám vệ sĩ của anh nghe được lại hiểu lầm nên tôi chưa thể hỏi về chị. Đóng sập cửa toilet, tôi nhắn tin cho Tùng rồi đẩy cửa, tiến lại bồn rửa tay.
Đứng ở bồn rửa tay, cô gái xinh đẹp trong ảnh kia khóa vòi nước, lấy giấy lau tay. Ngẩng mặt nhìn tôi trong gương cô ta lạnh lùng hỏi:
– Em là thế nào với anh Quốc?
– Em… chẳng phải đã nói rồi sao chị? Em là bạn anh ấy.
– Bạn… là bạn kiểu gì?
Cô ta quay lại, đôi mắt sắc lạnh chứa đầy ghen tuông. Phụ nữ đáng sợ nhất khi ghen, tôi nhìn rõ được tất cả sự căm ghét trong đôi mắt cùng nét mặt cô ta, bất giác hơi rùng mình. Xưa giờ tôi mới gặp cảnh thế này ở cái Chi mà độ nguy hiểm của nó còn thua xa con mụ trước mặt tôi. Xinh thì xinh nhưng nhìn thế này ghê khiếp lên được!
– Chị hỏi anh Quốc ấy!
Tôi gắt lên bực bội. Cô ta hừ nhạt một tiếng, bước lại gần tôi, dùng ngón tay trỏ gõ lên vai tôi, lừ mắt đe dọa:
– Cho em biết chị mới là người được gia đình họ Hoàng lựa chọn. Anh Quốc phải thế nào mới có thể kéo Kim Hoàng vượt lên đứng đầu thị trường đá quý và nuốt gọn Vương Gia đúng không em? Anh ấy tỉnh táo lắm, không ngu dại mà chọn một con nhỏ kiết xác làm vợ đâu! Ngày cưới của anh chị cũng đã định sẵn rồi, sau khi chị học xong em ạ.
Nói xong cô ta quay ngoắt người bước đi. Xem ra cô ta đã nắm được thông tin về tôi từ trước. Thái độ giả vờ dịu hiền của cô ta nhanh chóng trở lại trên khuôn mặt khi thấy người phụ nữ kia. Nếu tôi đoán không lầm thì bà ta là bà nội của Thiên Quốc.
– Bà nội, bà mệt thì cứ về nghỉ đi, cháu ngồi đây với anh Quốc bà ạ, có tin gì mới cháu sẽ báo cho bà ngay!
– Cháu vừa bay cả một quãng đường dài từ Nhật Bản về đây mới cần nghỉ ngơi, đừng lo cho ta, ta ngồi đây chờ thằng bé.
Lâu nay cô ta du học ở Nhật, thảo nào không thấy cô ta có mặt trong cuộc sống của Thiên Quốc. Còn Quốc… anh đối với cô ta là thế nào mà có thể cùng chụp ảnh chung vui vẻ với cô ta như vậy? Tôi lắc đầu, nhìn màn hình tin nhắn lóe sáng. Tùng nhắn lại cho tôi. Tôi sững sờ, hai mắt mở to đọc tin.
“Yến đang ở nhà anh. Yến rất mong gặp em sớm.”
Chị Yến… chị tôi đã an toàn rồi! Tôi không biết mình phải trách Tùng thế nào nhưng rõ ràng anh đã cứu được chị Yến, người chị mà tôi yêu thương nhất. Chị Yến của tôi, người chị khốn khổ của tôi đã được an toàn trong vòng tay người chị yêu thương. Tôi mừng lắm, mừng đến muốn khóc nhưng nhìn về Quốc nằm lặng trong kia lòng tôi lại chùng xuống buồn thê lương. Lũ khốn gây ra đau khổ cho Quốc vẫn còn nhởn nhơ, tôi hận chúng đến thấu xương thấu phổi, những ngón tay cuộn lại mà hàm răng nghiến chặt!
– Bà Tâm, chúng cháu có tin tức muốn báo với bà và cô Trinh.
Tôi giật mình nhìn người vệ sĩ ban nãy tức giận với tôi. Anh ta đang đứng trước bà nội của Quốc cùng con người giả tạo kia. Tôi bước nhanh lại gần xem anh ta nói cái gì.
– Cảnh sát bắt được hai thằng bắn anh Quốc rồi ạ. Chúng nó là người của lão Vương Vinh, kẻ mới bị anh Quốc phanh phui bao nhiêu tội lỗi đang trong quá trình hầu tòa, chúng nó còn khai… có người báo trước cho lão Vinh anh Quốc sẽ ra đảo Ngọc nên chúng nó mới biết mà phục sẵn ở đó. Vì có một cuộc trao đổi nên người đó mới mật báo cho lão ta.
Anh ta nói bằng tất cả căm hờn rồi liếc mắt qua tôi như dồn toàn bộ hận thù lên tôi. Tôi run rẩy đan những ngón tay vào nhau, lắc đầu không muốn ai hiểu lầm mình hết. Tôi không bao giờ bán đứng Quốc, có chết tôi cũng không làm như vậy, thế nhưng… những gì trước mắt lại chống lại tôi.
Trước thái độ phản kháng của tôi, anh ta không còn khách khí mà nhìn tôi nói thẳng:
– Ai là người mật báo thì cô An đây biết rõ hơn hết đấy bà! Cuộc trao đổi ở đây là giữa chị gái cô An và anh Quốc, điều kiện để cứu được cô kia là anh Quốc phải chết! Hơn nữa, chính nhóm thằng Chiến nói cô An cố tình bẫy anh Quốc ra đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.