Chương 47
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Bảy giờ tối, cảnh sát tìm đến nhà thông báo với chị em tôi sự việc từ người dân khai báo. Đám người bắt cóc Tùng đã bỏ trốn. Việc tìm kiếm thi thể Tùng được lực lượng cảnh sát cùng tham gia. Một khi chưa tìm thấy xác thì chẳng có gì để kết luận. Chi phí tìm kiếm Tùng hết sức tốn kém nhưng may mắn những năm tháng lao động miệt mài cùng đầu tư đúng đắn đã giúp anh có một khoản tiết kiệm lớn, anh giao hết cho chị quản lý.
Hai người vệ sĩ của Quốc đưa chị em tôi đến nơi Tùng nhảy xuống. Hiện trường vẫn được giữ nguyên. Quần áo của anh còn đây, ví tiền có đầy đủ giấy tờ vẫn ở đây mà người chẳng thấy. Ôm chiếc áo sơ mi trắng còn đọng những vệt máu khô, dấu tích của sự tra tấn tàn bạo, thêm một lần chị quỵ gối bất lực, hai mắt vô hồn nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy…
Ở với chị Yến đến sáng hôm sau, vệ sĩ gõ cửa rầm rầm đòi người. Không thể ở lại với chị lâu hơn, tôi buồn bã từ biệt chị:
– Em phải đi rồi… Em phải trả nợ một người.
Tôi không nói rõ người đó là Thiên Quốc nhưng chị hiểu. Chị chấp nhận mọi chuyện như cách chị vẫn chấp nhận. Việc Quốc gặp nạn thâm tâm chị vẫn áy náy. Rời căn hộ của Tùng, tôi bảo vệ sĩ đưa về căn hộ của Quốc lấy đồ rồi mới có thể gặp anh. Hôm qua tôi đã nhờ cái Linh xin nghỉ ốm giúp, chiều nay tôi cũng cần phải đi học trở lại.
Trinh há hốc miệng khi thấy tôi được vệ sĩ đưa trở lại biệt thự của bà Tâm. Trở lại phòng Thiên Quốc, tôi không nhìn anh, ra sofa ngồi, mở laptop để học bài. Chiều nay tôi có tiết đầu. Quốc tựa lưng vào thành giường, tay đang cầm sách. Ngẩng lên thấy tôi, anh cũng coi tôi như không khí. Cứ vậy đến bữa trưa, Trinh gõ cửa đem khay đồ ăn vào cho Quốc, ngọt ngào nói:
– Anh Quốc ăn cơm đi, em tự tay làm món bò xào dứa anh thích này! Em cũng ăn cùng anh cho vui nhé!
Quốc không nói gì, để mặc tôi còn đang chăm chú nhìn laptop. Trinh cảm nhận bầu không khí có mùi thuốc súng giữa tôi và Quốc, cô ta mím môi cười hài lòng, đặt khay cơm xuống bàn đầu giường, còn gắp miếng thịt bò đưa trước miệng anh.
– Em ăn đi, anh tự ăn được.
Quốc hơi bực. Trinh tỏ vẻ ngây thơ nói:
– Anh vẫn để em xúc cho suốt mà, người anh còn yếu lắm, cứ thoải mái đi anh!
Quốc lắc đầu không chịu há miệng, Trinh hậm hực cũng đành chịu. Tôi chẳng hề đảo mắt qua hai người họ. Tôi không thể nào vui vẻ ngọt ngào với anh sau những gì xảy ra, cũng không còn ý giữ anh. Nếu anh không cần tôi nữa thì sẽ là sự giải thoát cho tôi, dù tôi đau đớn, trái tim buốt giá khi phải xa anh, nhưng… nghĩ đến Tùng, nghĩ đến chị Yến, nghĩ đến đứa bé trong bụng chị là tôi lại cảm thấy rào cản quá lớn. Tình yêu đâu phải là tất cả… Buông bỏ hận thù không có nghĩa là ngọt ngào yêu thương…
– Xuống nhà lấy cơm!
Anh nheo nheo mắt nhìn tôi ra lệnh.
– Tôi không đói.
– Không đói cũng phải ăn!
Trinh bực mình lắm, cô ta nhỏ giọng khuyên tôi:
– Em có giận anh Quốc thế nào thì giận cũng phải lo cho sức khỏe của mình em ạ. Ốm ra đấy thì người thiệt là em thôi!
Cái mồm dẻo quẹo thảo mai lúc này nghe cũng có lý. Quốc hài lòng nhìn Trinh tỏ vẻ tán đồng. Cô ta vui vẻ ra mặt, cong mắt cười với anh.
– Gọi người đem cơm cho An!
Quốc nói to ra lệnh cho đám vệ sĩ. Một lát sau, cô giúp việc đem một suất cơm nóng hổi vào phòng, để lên bàn kính cho tôi. Tôi đã chấp nhận về đây trả nợ Quốc thì cũng chẳng nên chống đối anh thêm nữa, cũng đành ăn cho qua bữa. Trinh khó chịu lắm nhưng cô ta chịu nhịn, một hồi đem khay cơm hết của cô ta và Quốc rời khỏi phòng.
– Chiều nay phải lên trường chứ?
Anh thờ ơ hỏi. Tôi gật nhẹ:
– Có. Mười hai rưỡi tôi đi.
– Hùng sẽ đưa em đi. Còn nửa tiếng nữa, lên giường nằm nghỉ đi!
Tôi thở dài bước ra đưa khay cơm hết cho nhóm vệ sĩ rồi trở lại, lên giường nằm quay lưng về anh. Giường rất rộng, tôi hoàn toàn có thể không chạm vào anh. Vòng tay anh luồn qua khuỷu tay kéo eo tôi sát lại. Tôi muốn mặc kệ anh, muốn lạnh lùng với anh nhưng trái tim tôi vẫn cứ rung lên những cung bậc rộn ràng của tình yêu. Tôi yêu anh, tôi say mê anh, được êm ấm bên anh thế này chính là khao khát của tôi, nhưng… hiện thực tàn nhẫn quá…
– Chị Yến đang mang thai… đứa bé… chưa ra đời đã không có cha…
Tôi nhắm mắt lại, nói với anh hiện thực tàn nhẫn đó. Anh có chút sững lại, âm giọng anh phảng phất bên tai tôi:
– Tôi đảm bảo nó sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Anh muốn bù đắp cho sai lầm của mình… nếu như anh nhìn thẳng vào sự thật là sai lầm, nhưng con người cao ngạo như anh sẽ không bao giờ chịu thừa nhận. Tôi biết anh là ân nhân của tôi, là niềm khao khát của tôi, hận thù của anh cũng là điều tôi hiểu… nhưng hố sâu quá lớn… làm cách nào tôi có thể mỉm cười với anh như chưa từng có chuyện gì?
Hai người vệ sĩ của Quốc đưa chị em tôi đến nơi Tùng nhảy xuống. Hiện trường vẫn được giữ nguyên. Quần áo của anh còn đây, ví tiền có đầy đủ giấy tờ vẫn ở đây mà người chẳng thấy. Ôm chiếc áo sơ mi trắng còn đọng những vệt máu khô, dấu tích của sự tra tấn tàn bạo, thêm một lần chị quỵ gối bất lực, hai mắt vô hồn nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy…
Ở với chị Yến đến sáng hôm sau, vệ sĩ gõ cửa rầm rầm đòi người. Không thể ở lại với chị lâu hơn, tôi buồn bã từ biệt chị:
– Em phải đi rồi… Em phải trả nợ một người.
Tôi không nói rõ người đó là Thiên Quốc nhưng chị hiểu. Chị chấp nhận mọi chuyện như cách chị vẫn chấp nhận. Việc Quốc gặp nạn thâm tâm chị vẫn áy náy. Rời căn hộ của Tùng, tôi bảo vệ sĩ đưa về căn hộ của Quốc lấy đồ rồi mới có thể gặp anh. Hôm qua tôi đã nhờ cái Linh xin nghỉ ốm giúp, chiều nay tôi cũng cần phải đi học trở lại.
Trinh há hốc miệng khi thấy tôi được vệ sĩ đưa trở lại biệt thự của bà Tâm. Trở lại phòng Thiên Quốc, tôi không nhìn anh, ra sofa ngồi, mở laptop để học bài. Chiều nay tôi có tiết đầu. Quốc tựa lưng vào thành giường, tay đang cầm sách. Ngẩng lên thấy tôi, anh cũng coi tôi như không khí. Cứ vậy đến bữa trưa, Trinh gõ cửa đem khay đồ ăn vào cho Quốc, ngọt ngào nói:
– Anh Quốc ăn cơm đi, em tự tay làm món bò xào dứa anh thích này! Em cũng ăn cùng anh cho vui nhé!
Quốc không nói gì, để mặc tôi còn đang chăm chú nhìn laptop. Trinh cảm nhận bầu không khí có mùi thuốc súng giữa tôi và Quốc, cô ta mím môi cười hài lòng, đặt khay cơm xuống bàn đầu giường, còn gắp miếng thịt bò đưa trước miệng anh.
– Em ăn đi, anh tự ăn được.
Quốc hơi bực. Trinh tỏ vẻ ngây thơ nói:
– Anh vẫn để em xúc cho suốt mà, người anh còn yếu lắm, cứ thoải mái đi anh!
Quốc lắc đầu không chịu há miệng, Trinh hậm hực cũng đành chịu. Tôi chẳng hề đảo mắt qua hai người họ. Tôi không thể nào vui vẻ ngọt ngào với anh sau những gì xảy ra, cũng không còn ý giữ anh. Nếu anh không cần tôi nữa thì sẽ là sự giải thoát cho tôi, dù tôi đau đớn, trái tim buốt giá khi phải xa anh, nhưng… nghĩ đến Tùng, nghĩ đến chị Yến, nghĩ đến đứa bé trong bụng chị là tôi lại cảm thấy rào cản quá lớn. Tình yêu đâu phải là tất cả… Buông bỏ hận thù không có nghĩa là ngọt ngào yêu thương…
– Xuống nhà lấy cơm!
Anh nheo nheo mắt nhìn tôi ra lệnh.
– Tôi không đói.
– Không đói cũng phải ăn!
Trinh bực mình lắm, cô ta nhỏ giọng khuyên tôi:
– Em có giận anh Quốc thế nào thì giận cũng phải lo cho sức khỏe của mình em ạ. Ốm ra đấy thì người thiệt là em thôi!
Cái mồm dẻo quẹo thảo mai lúc này nghe cũng có lý. Quốc hài lòng nhìn Trinh tỏ vẻ tán đồng. Cô ta vui vẻ ra mặt, cong mắt cười với anh.
– Gọi người đem cơm cho An!
Quốc nói to ra lệnh cho đám vệ sĩ. Một lát sau, cô giúp việc đem một suất cơm nóng hổi vào phòng, để lên bàn kính cho tôi. Tôi đã chấp nhận về đây trả nợ Quốc thì cũng chẳng nên chống đối anh thêm nữa, cũng đành ăn cho qua bữa. Trinh khó chịu lắm nhưng cô ta chịu nhịn, một hồi đem khay cơm hết của cô ta và Quốc rời khỏi phòng.
– Chiều nay phải lên trường chứ?
Anh thờ ơ hỏi. Tôi gật nhẹ:
– Có. Mười hai rưỡi tôi đi.
– Hùng sẽ đưa em đi. Còn nửa tiếng nữa, lên giường nằm nghỉ đi!
Tôi thở dài bước ra đưa khay cơm hết cho nhóm vệ sĩ rồi trở lại, lên giường nằm quay lưng về anh. Giường rất rộng, tôi hoàn toàn có thể không chạm vào anh. Vòng tay anh luồn qua khuỷu tay kéo eo tôi sát lại. Tôi muốn mặc kệ anh, muốn lạnh lùng với anh nhưng trái tim tôi vẫn cứ rung lên những cung bậc rộn ràng của tình yêu. Tôi yêu anh, tôi say mê anh, được êm ấm bên anh thế này chính là khao khát của tôi, nhưng… hiện thực tàn nhẫn quá…
– Chị Yến đang mang thai… đứa bé… chưa ra đời đã không có cha…
Tôi nhắm mắt lại, nói với anh hiện thực tàn nhẫn đó. Anh có chút sững lại, âm giọng anh phảng phất bên tai tôi:
– Tôi đảm bảo nó sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Anh muốn bù đắp cho sai lầm của mình… nếu như anh nhìn thẳng vào sự thật là sai lầm, nhưng con người cao ngạo như anh sẽ không bao giờ chịu thừa nhận. Tôi biết anh là ân nhân của tôi, là niềm khao khát của tôi, hận thù của anh cũng là điều tôi hiểu… nhưng hố sâu quá lớn… làm cách nào tôi có thể mỉm cười với anh như chưa từng có chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.