Chương 3
Siêu Nhân Vạn Tuyền Tự
17/09/2024
Cho nên, mặc dù Hà Siêu Viễn không chạy về nhà sớm để chúc mừng chồi non nhỏ bé trong bụng, tôi cũng không nghĩ đến điều gì khác.
Tôi thậm chí còn tự làm cho mình một bữa ăn lành mạnh.
Sau khi ăn xong, trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì, tôi lướt lên bài post của blogger kia.
Địa điểm cô gái kia hẹn gặp bạn trai cũ chính là dưới lầu công ty của chồng tôi.
Đến lúc này, tôi vẫn chưa nghĩ đến chồng mình.
Tôi chỉ cảm thấy bản thân vô tình ăn dưa đến chỗ gần mình, thậm chí còn muốn chia sẻ bài viết này cho chồng tôi, để anh ta để ý ruộng dưa dưới lầu công ty.
Nhưng rất nhanh, tôi đã thấy được bức hình thứ hai.
Cô gái chia sẻ một bức ảnh selfie bán thân, cô ta đang mặc một chiếc áo phông có hình gấu con trên ngực.
Caption trong ảnh là: Năm đó khi trường trung học phổ thông của chúng tôi tổ chức buổi liên hoan nghệ thuật, lớp chúng tôi đã chọn làm một tiết mục tiểu phẩm, giáo viên bảo hai chúng tôi sắm vai người yêu của nhau, đây là trang phục diễn xuất năm đó cả hai đã dùng tiền học phí để mua (đồ đôi). Khi đó, tuy rằng tôi thích anh ấy, nhưng tôi không biết anh ấy có thích mình hay không, cho nên khi tôi mặc chiếc áo này vào rồi mặt đối mặt với anh ấy, tôi đã không dám nhìn vào mắt anh ấy. Sau đó, khi hai chúng tôi ở bên nhau, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy cũng giống như tôi, cũng không dám nhìn vào mắt tôi. Chiếc váy này đã được tôi giữ lại cho đến tận bây giờ, có lẽ, hôm nay là lần cuối cùng tôi mặc.]
Tuy rằng cô ấy che mặt, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt nhìn đã lập tức nhận ra chiếc áo trên bức ảnh, bởi vì tôi đã từng thấy nó.
Nói đúng hơn là, tôi đã từng nhìn thấy chiếc áo màu xanh dương có hình gấu con giống như cái này ở trong tủ quần áo của chồng tôi.
Trong ấn tượng của tôi, chồng tôi luôn là một người đàn ông tinh anh, cho dù lúc rảnh rỗi thì anh ta cũng sẽ ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
Cho nên lúc trước khi tôi nhìn thấy bộ quần áo gấu con này, tôi đã cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tôi còn hỏi anh ta rằng, không ngờ anh ta có bộ đồ đáng yêu như vậy, không ngờ thật đấy.
Nhưng chồng tôi đã nhanh chóng lấy bộ quần áo kia đi, anh ta nói đó là đồ của cháu họ anh ta.
“Trước kia thằng bé luôn ở nhà anh, để lát nữa anh đưa sang cho nó.’
Vẻ mặt của anh ta rất tự nhiên, đương nhiên tôi cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhưng tôi khá chắc chắn sau lần đó, tôi không bao giờ nhìn thấy bộ quần áo đấy ở nhà chúng tôi nữa.
Giờ phút này, hình ảnh chiếc áo trên màn hình điện thoại di động cùng với chiếc áo trong tủ đồ của chồng tôi, hai con gấu nhỏ này giống nhau như đúc, chúng đang cười nhạo tôi là một đứa ngốc.
Tay của tôi không tự chủ được sờ về phía bụng dưới.
Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, vì sao Hà Siêu Viễn luôn dịu dàng và ôn hòa đối với tôi như vậy.
Tôi đã quen biết anh ta được bốn năm, kể từ ngày anh ta theo đuổi tôi, anh ta giống như một cá nhân siêu độc lập, trưởng thành và ổn định.
Anh ta luôn luôn lịch sự, nho nhã và lễ độ với tôi.
Anh ta tôn trọng sở thích của tôi, chấp nhận lựa chọn của tôi và sẽ nhớ kỹ mỗi một ngày lễ, ngày kỷ niệm để tặng quà cho tôi, vô cùng chu đáo.
Nhưng mà, anh ta sẽ không dùng bất kỳ xưng hô tình cảm nào gọi tôi, không mặc bất kỳ chiếc áo đôi nào với tôi, thậm chí lúc cả hai đi trên đường cái chung với nhau, anh ta cũng rất hiếm khi tay trong tay với tôi.
Lúc tôi giận vì chuyện này, anh ta chỉ bất đắc dĩ nhìn tôi rồi nói xin lỗi.
Tôi thậm chí còn tự làm cho mình một bữa ăn lành mạnh.
Sau khi ăn xong, trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì, tôi lướt lên bài post của blogger kia.
Địa điểm cô gái kia hẹn gặp bạn trai cũ chính là dưới lầu công ty của chồng tôi.
Đến lúc này, tôi vẫn chưa nghĩ đến chồng mình.
Tôi chỉ cảm thấy bản thân vô tình ăn dưa đến chỗ gần mình, thậm chí còn muốn chia sẻ bài viết này cho chồng tôi, để anh ta để ý ruộng dưa dưới lầu công ty.
Nhưng rất nhanh, tôi đã thấy được bức hình thứ hai.
Cô gái chia sẻ một bức ảnh selfie bán thân, cô ta đang mặc một chiếc áo phông có hình gấu con trên ngực.
Caption trong ảnh là: Năm đó khi trường trung học phổ thông của chúng tôi tổ chức buổi liên hoan nghệ thuật, lớp chúng tôi đã chọn làm một tiết mục tiểu phẩm, giáo viên bảo hai chúng tôi sắm vai người yêu của nhau, đây là trang phục diễn xuất năm đó cả hai đã dùng tiền học phí để mua (đồ đôi). Khi đó, tuy rằng tôi thích anh ấy, nhưng tôi không biết anh ấy có thích mình hay không, cho nên khi tôi mặc chiếc áo này vào rồi mặt đối mặt với anh ấy, tôi đã không dám nhìn vào mắt anh ấy. Sau đó, khi hai chúng tôi ở bên nhau, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy cũng giống như tôi, cũng không dám nhìn vào mắt tôi. Chiếc váy này đã được tôi giữ lại cho đến tận bây giờ, có lẽ, hôm nay là lần cuối cùng tôi mặc.]
Tuy rằng cô ấy che mặt, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt nhìn đã lập tức nhận ra chiếc áo trên bức ảnh, bởi vì tôi đã từng thấy nó.
Nói đúng hơn là, tôi đã từng nhìn thấy chiếc áo màu xanh dương có hình gấu con giống như cái này ở trong tủ quần áo của chồng tôi.
Trong ấn tượng của tôi, chồng tôi luôn là một người đàn ông tinh anh, cho dù lúc rảnh rỗi thì anh ta cũng sẽ ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
Cho nên lúc trước khi tôi nhìn thấy bộ quần áo gấu con này, tôi đã cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tôi còn hỏi anh ta rằng, không ngờ anh ta có bộ đồ đáng yêu như vậy, không ngờ thật đấy.
Nhưng chồng tôi đã nhanh chóng lấy bộ quần áo kia đi, anh ta nói đó là đồ của cháu họ anh ta.
“Trước kia thằng bé luôn ở nhà anh, để lát nữa anh đưa sang cho nó.’
Vẻ mặt của anh ta rất tự nhiên, đương nhiên tôi cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhưng tôi khá chắc chắn sau lần đó, tôi không bao giờ nhìn thấy bộ quần áo đấy ở nhà chúng tôi nữa.
Giờ phút này, hình ảnh chiếc áo trên màn hình điện thoại di động cùng với chiếc áo trong tủ đồ của chồng tôi, hai con gấu nhỏ này giống nhau như đúc, chúng đang cười nhạo tôi là một đứa ngốc.
Tay của tôi không tự chủ được sờ về phía bụng dưới.
Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, vì sao Hà Siêu Viễn luôn dịu dàng và ôn hòa đối với tôi như vậy.
Tôi đã quen biết anh ta được bốn năm, kể từ ngày anh ta theo đuổi tôi, anh ta giống như một cá nhân siêu độc lập, trưởng thành và ổn định.
Anh ta luôn luôn lịch sự, nho nhã và lễ độ với tôi.
Anh ta tôn trọng sở thích của tôi, chấp nhận lựa chọn của tôi và sẽ nhớ kỹ mỗi một ngày lễ, ngày kỷ niệm để tặng quà cho tôi, vô cùng chu đáo.
Nhưng mà, anh ta sẽ không dùng bất kỳ xưng hô tình cảm nào gọi tôi, không mặc bất kỳ chiếc áo đôi nào với tôi, thậm chí lúc cả hai đi trên đường cái chung với nhau, anh ta cũng rất hiếm khi tay trong tay với tôi.
Lúc tôi giận vì chuyện này, anh ta chỉ bất đắc dĩ nhìn tôi rồi nói xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.