Chương 96: Âm mưu hiểm ác
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/07/2023
Tô Niên đúng là chỉ bị chấn thương nhẹ cùng xay xát bên ngoài, nhưng lại khiến cho cậu bởi vì tâm thần chấn động mà nói được.
Còn Túc Thương... Bởi vì anh hứng trọn cú tung kia nên đầu bị thương nặng dẫn đến xuất huyết.Tuy đã phẩu thuật thành công nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, đang nằm trong phòng hồi sức.
Ba Túc lúc này đang coi chừng bên đó. Hai người mỗi người một bên mà trông con hai đứa nhỏ.
Cạch.
"Túc Thương!"
Tô Niên vừa vào phòng nhìn thấy anh nằm trên giường thì hô lên, nước mắt cũng trào ra.
Nhưng người trên giường lại không như cậu mong đợi đáp lại cậu.
"Túc Thương... Anh sao vậy..."
Tô Niên thật cẩn thận cầm lấy tay anh, giọng run run nỉ non đáng thương vô cùng.
Hai người già nhìn nhau cũng không biết làm sao, mẹ Túc chỉ đành nén bi thương lại gần an ủi cậu.
"Nó không sao rồi, chỉ là chưa tỉnh được, con đừng gấp. Con vừa mới tỉnh lại đó, nếu lại ngã xuống thì ai đến chăm sóc cho nó."
Bà nhẹ giọng khuyên cậu.
Tô Niên giương đôi mắt ngập nước nhìn bà, thật lâu sau mới đưa tay lau mắt, tội nghiệp mà hít hít cái mũi ửng đỏ, cầm tay nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve.
"Trở về nghỉ ngơi một chút được không?"
Mẹ Túc khuyên nhủ.
Nhưng đứa nhỏ kiên quyết lắc đầu.
Hai vợ chồng không biết làm sao mới được.
Tô Niên đặt đầu lên mu bàn tay nam nhân, im lặng không nói.
Kết quả...
Trong phòng hồi sức lại có thêm một chiếc giường đặt sát nhau. Tô Niên nằm trên giường có thể nắm lấy tay nam nhân của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Ba Túc ôm mẹ Túc đang rơi lệ, trong lòng cũng đau lòng chẳng kém nhưng phải nén nhịn để chủ trì toàn cục.
Trên mạng không biết làm sao lại biết chuyện Túc Thương bị tai nạn giao thông, lúc này đang ầm ĩ cả lên.
Nếu không phải bên phía bệnh viện ông đã bịt kín lại thì có khi nơi này đã chen đầy truyền thông đến hóng tin tức.
Xem ra có người muốn xáo trộn Túc thị đây mà.
Nhưng chuyện quan trọng lúc này không phải là để ý đến họ, mà là trông coi hai đứa nhỏ, còn có nguyên nhân hai chiếc xe đâm vào nhau.
Theo lý mà nói thì là chiếc xe kia đâm xe của con trai ông.
Nếu trong tình huống đó mà chiếc xe kia dừng lại hoặc bẻ lái thì cũng không đến nổi có chuyện tông nhau này, bởi vì con ông đã chủ động né tránh va chạm rồi.
Nhưng chiếc xe kia đã vượt đèn đỏ không nói, còn sống chết phải đâm vào xe ông.
May mắn lúc này trên khúc đường đó không có nhiều xe, chiếc xe kia ở đối diện đâm tới cũng chỉ đâm vào xe Túc Thương.
Tài xế xe đó cũng bị chấn thương đến giờ chưa tỉnh, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân vụ việc.
Vụ tai nạn xảy ra vào buổi chiều, đến nay cũng chỉ qua một đêm, nhưng dân tình đã ầm ĩ không ngừng, ba Túc nhìn hai đứa nhỏ nằm trên giường, chỉ mong mọi chuyện đều tốt đẹp.
...
Tô Niên cũng không ngủ được bao lâu, tỉnh lại cũng không kinh động ai mà nằm im lặng như lúc cậu còn chưa nói được, nhích lại gần nắm lấy tay nam nhân, giương đôi mắt ngây ngô nhìn anh.
Mẹ Túc từ trong nhà vệ sinh đi ra nhìn đến đôi mắt mở to của cậu thì giật mình một chút, sau đó là đau lòng lại gần.
"Niên Niên, đói bụng không? Ăn cháo nhé!"
Bà nhỏ nhẹ nói.
Đứa nhỏ trên giường lúc mới nghe thì theo bản năng tính lắc đầu, nhưng giữa đường lại nghĩ cái gì mà ngừng lại, gật đầu.
Mẹ Túc xót xa cho đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù trong lòng khổ sở nhưng vẫn quật cường mà chống chọi. Cũng chỉ vì người thương còn chưa tỉnh, bản thân cũng không thể ngã gục được.
Nhìn đứa nhỏ ngồi trên giường vừa đưa cháo vào miệng vừa không ngừng nhìn con trai bà, chẳng chút nào chịu dời đi. Mẹ Túc quay đầu lau khoé mắt ẩm ướt.
"Niên Niên, điện thoại của con đã kêu từ đêm qua, có lẽ có người đang quan tâm con, con xem thử đi."
Bà đưa điện thoại cho đứa nhỏ, cố gắng khiến cho nó dời đi sự chú ý trên người con trai bà.
Trước mắt quan trọng nhất là nó phải khoẻ mạnh, cũng là thay con trai bà tiếp tục bảo vệ nó chu đáo.
Còn con trai... Bà tin nó sẽ không bỏ lại đứa nhỏ của nó đâu.
Tô Niên mãi một lúc sau mới dời mắt khỏi khuôn mặt của nam nhân, cầm lấy điện thoại bấm bấm.
Là viện trưởng Tô Thanh, còn có Ngọc Trạch.
Cậu trước trả lời viện trưởng, chỉ nói bản thân không sao, kêu bà đừng lo lắng, mọi chuyện đều ổn.
Tô Thanh nhận được hồi âm của cậu cũng thở ra một hơi, dù muốn hỏi thêm nhưng sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi nên chỉ dặn cậu chú ý điều dưỡng rồi thôi.
Còn Ngọc Trạch... Bởi vì không nhận được hồi âm của cậu lại thêm trên mạng xào xáo mà sáng nay hắn đã lên máy bay đến Mạc Bắc.
Đến giờ vẫn luôn không ngừng nhắn tin cùng gọi điện thoại.
Trên mạng chỉ nói Túc Thương gặp tai nạn giao thông, nhưng Ngọc Trạch biết hôm qua Túc Thương đến sân bay đón Tô Niên, lại thêm không nhận được hồi âm của cậu mà lo lắng.
"Vẫn không tìm được bệnh viện họ đang nằm sao?"
Ngọc Trạch đi qua đi lại, lâu lâu lại hỏi người đàn ông đang ngồi bên cạnh, đang gõ máy tính lộc cộc.
"Bên phía Túc gia ép rất kín chuyện này, em biết trình độ lùng sục của truyền thông mà, họ còn tìm không ra."
Lưu Hiển cũng bất đắc dĩ.
Hiện tại truyền thông chỉ đành túc trực ở gần những bệnh viện trong thành phố, rà soát từng chút một hi vọng nhìn thấy một người nhà Túc gia.
Ngay cả Túc Kiến Thanh cũng không biết vị trí của họ. Dù gặng hỏi bao nhiêu lần ba Túc cũng không nói, còn rất cẩn thận trong việc nhận điện thoại của ông ta, khiến ông ta không thể dựa vào vị trí trên điện thoại mà tìm được họ.
Ngọc Trạch lo lắng muốn chết, theo bản năng đưa tay bấm gọi vào số điện thoại hắn từ đêm qua đã gọi đến nát, dù biết đối phương có bắt máy cũng không thể mở miệng cùng hắn nói chuyện.
Cứ nghĩ sẽ vẫn không có người nhận cuộc gọi, ai ngờ...
"Alo, Ngọc Trạch."
Tô Niên còn chưa kịp nhắn tin trả lời hắn thì đã thấy hắn gọi đến. Cậu cũng không nghĩ gì mà cứ thế bắt điện thoại. Nhưng người bên kia lại thật lâu cũng không nói chuyện khiến cậu nghi hoặc giơ điện thoại ra nhìn xem, cuộc gọi vẫn hiển thị đang kết nối mà...
Cậu không biết, người bên kia đã chấn kinh đến không xong.
Dù trong lòng rất muốn nghĩ rằng đây là giọng của bạn cùng phòng mà hắn chưa bao giờ nghe thấy, nhưng bản năng hắn lại lo sợ mình đoán lầm rồi...
Nhìn điện thoại trong tay, vẫn là số máy đó, của Tô Niên không sai... Nhưng giọng nói... Ừm thì cũng mềm mại. Hắn nghĩ, nếu Tô Niên nói chuyện được, âm thanh phát ra chắc cũng chỉ như thế mà thôi, mềm mềm lại mang chút ngây thơ.
"Alo? Ngọc Trạch?"
Trong điện thoại lại vang lên âm thanh kia lần thứ hai, gọi tỉnh hắn.
"Niên Niên? Là cậu sao?"
Hắn thận trọng hỏi lại, trong lòng có chút hồi hộp, chỉ sợ đối phương nói không phải, dù không biết tại sao Tô Niên nói được nhưng trước mắt cứ nhận giùm hắn đi.
Và như hắn mong đợi, đối phương nói:
"Là mình đây."
Ngọc Trạch chỉ biết hắn đã cười, mà trong mắt Lưu Hiển là rất ngốc, giống y như bạn cùng phòng của hắn.
Lưu Hiển trong lòng cũng bất ngờ nhưng không lên tiếng, chỉ lại gần ôm lấy Ngọc Trạch, dán lại gần nghe hai người nói chuyện.
Ngọc Trạch cũng không để ý hắn, tiếp tục cùng bên kia đáp lời.
"Niên Niên, cậu nói được rồi! Tạ ơn trời, tôi còn tưởng tôi nghĩ sai rồi."
Hắn hô lên, giọng nói tràn ngập vui vẻ khiến cho Tô Niên vừa nghe đã ngẩn ra một chút.
Còn Túc Thương... Bởi vì anh hứng trọn cú tung kia nên đầu bị thương nặng dẫn đến xuất huyết.Tuy đã phẩu thuật thành công nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, đang nằm trong phòng hồi sức.
Ba Túc lúc này đang coi chừng bên đó. Hai người mỗi người một bên mà trông con hai đứa nhỏ.
Cạch.
"Túc Thương!"
Tô Niên vừa vào phòng nhìn thấy anh nằm trên giường thì hô lên, nước mắt cũng trào ra.
Nhưng người trên giường lại không như cậu mong đợi đáp lại cậu.
"Túc Thương... Anh sao vậy..."
Tô Niên thật cẩn thận cầm lấy tay anh, giọng run run nỉ non đáng thương vô cùng.
Hai người già nhìn nhau cũng không biết làm sao, mẹ Túc chỉ đành nén bi thương lại gần an ủi cậu.
"Nó không sao rồi, chỉ là chưa tỉnh được, con đừng gấp. Con vừa mới tỉnh lại đó, nếu lại ngã xuống thì ai đến chăm sóc cho nó."
Bà nhẹ giọng khuyên cậu.
Tô Niên giương đôi mắt ngập nước nhìn bà, thật lâu sau mới đưa tay lau mắt, tội nghiệp mà hít hít cái mũi ửng đỏ, cầm tay nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve.
"Trở về nghỉ ngơi một chút được không?"
Mẹ Túc khuyên nhủ.
Nhưng đứa nhỏ kiên quyết lắc đầu.
Hai vợ chồng không biết làm sao mới được.
Tô Niên đặt đầu lên mu bàn tay nam nhân, im lặng không nói.
Kết quả...
Trong phòng hồi sức lại có thêm một chiếc giường đặt sát nhau. Tô Niên nằm trên giường có thể nắm lấy tay nam nhân của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Ba Túc ôm mẹ Túc đang rơi lệ, trong lòng cũng đau lòng chẳng kém nhưng phải nén nhịn để chủ trì toàn cục.
Trên mạng không biết làm sao lại biết chuyện Túc Thương bị tai nạn giao thông, lúc này đang ầm ĩ cả lên.
Nếu không phải bên phía bệnh viện ông đã bịt kín lại thì có khi nơi này đã chen đầy truyền thông đến hóng tin tức.
Xem ra có người muốn xáo trộn Túc thị đây mà.
Nhưng chuyện quan trọng lúc này không phải là để ý đến họ, mà là trông coi hai đứa nhỏ, còn có nguyên nhân hai chiếc xe đâm vào nhau.
Theo lý mà nói thì là chiếc xe kia đâm xe của con trai ông.
Nếu trong tình huống đó mà chiếc xe kia dừng lại hoặc bẻ lái thì cũng không đến nổi có chuyện tông nhau này, bởi vì con ông đã chủ động né tránh va chạm rồi.
Nhưng chiếc xe kia đã vượt đèn đỏ không nói, còn sống chết phải đâm vào xe ông.
May mắn lúc này trên khúc đường đó không có nhiều xe, chiếc xe kia ở đối diện đâm tới cũng chỉ đâm vào xe Túc Thương.
Tài xế xe đó cũng bị chấn thương đến giờ chưa tỉnh, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân vụ việc.
Vụ tai nạn xảy ra vào buổi chiều, đến nay cũng chỉ qua một đêm, nhưng dân tình đã ầm ĩ không ngừng, ba Túc nhìn hai đứa nhỏ nằm trên giường, chỉ mong mọi chuyện đều tốt đẹp.
...
Tô Niên cũng không ngủ được bao lâu, tỉnh lại cũng không kinh động ai mà nằm im lặng như lúc cậu còn chưa nói được, nhích lại gần nắm lấy tay nam nhân, giương đôi mắt ngây ngô nhìn anh.
Mẹ Túc từ trong nhà vệ sinh đi ra nhìn đến đôi mắt mở to của cậu thì giật mình một chút, sau đó là đau lòng lại gần.
"Niên Niên, đói bụng không? Ăn cháo nhé!"
Bà nhỏ nhẹ nói.
Đứa nhỏ trên giường lúc mới nghe thì theo bản năng tính lắc đầu, nhưng giữa đường lại nghĩ cái gì mà ngừng lại, gật đầu.
Mẹ Túc xót xa cho đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù trong lòng khổ sở nhưng vẫn quật cường mà chống chọi. Cũng chỉ vì người thương còn chưa tỉnh, bản thân cũng không thể ngã gục được.
Nhìn đứa nhỏ ngồi trên giường vừa đưa cháo vào miệng vừa không ngừng nhìn con trai bà, chẳng chút nào chịu dời đi. Mẹ Túc quay đầu lau khoé mắt ẩm ướt.
"Niên Niên, điện thoại của con đã kêu từ đêm qua, có lẽ có người đang quan tâm con, con xem thử đi."
Bà đưa điện thoại cho đứa nhỏ, cố gắng khiến cho nó dời đi sự chú ý trên người con trai bà.
Trước mắt quan trọng nhất là nó phải khoẻ mạnh, cũng là thay con trai bà tiếp tục bảo vệ nó chu đáo.
Còn con trai... Bà tin nó sẽ không bỏ lại đứa nhỏ của nó đâu.
Tô Niên mãi một lúc sau mới dời mắt khỏi khuôn mặt của nam nhân, cầm lấy điện thoại bấm bấm.
Là viện trưởng Tô Thanh, còn có Ngọc Trạch.
Cậu trước trả lời viện trưởng, chỉ nói bản thân không sao, kêu bà đừng lo lắng, mọi chuyện đều ổn.
Tô Thanh nhận được hồi âm của cậu cũng thở ra một hơi, dù muốn hỏi thêm nhưng sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi nên chỉ dặn cậu chú ý điều dưỡng rồi thôi.
Còn Ngọc Trạch... Bởi vì không nhận được hồi âm của cậu lại thêm trên mạng xào xáo mà sáng nay hắn đã lên máy bay đến Mạc Bắc.
Đến giờ vẫn luôn không ngừng nhắn tin cùng gọi điện thoại.
Trên mạng chỉ nói Túc Thương gặp tai nạn giao thông, nhưng Ngọc Trạch biết hôm qua Túc Thương đến sân bay đón Tô Niên, lại thêm không nhận được hồi âm của cậu mà lo lắng.
"Vẫn không tìm được bệnh viện họ đang nằm sao?"
Ngọc Trạch đi qua đi lại, lâu lâu lại hỏi người đàn ông đang ngồi bên cạnh, đang gõ máy tính lộc cộc.
"Bên phía Túc gia ép rất kín chuyện này, em biết trình độ lùng sục của truyền thông mà, họ còn tìm không ra."
Lưu Hiển cũng bất đắc dĩ.
Hiện tại truyền thông chỉ đành túc trực ở gần những bệnh viện trong thành phố, rà soát từng chút một hi vọng nhìn thấy một người nhà Túc gia.
Ngay cả Túc Kiến Thanh cũng không biết vị trí của họ. Dù gặng hỏi bao nhiêu lần ba Túc cũng không nói, còn rất cẩn thận trong việc nhận điện thoại của ông ta, khiến ông ta không thể dựa vào vị trí trên điện thoại mà tìm được họ.
Ngọc Trạch lo lắng muốn chết, theo bản năng đưa tay bấm gọi vào số điện thoại hắn từ đêm qua đã gọi đến nát, dù biết đối phương có bắt máy cũng không thể mở miệng cùng hắn nói chuyện.
Cứ nghĩ sẽ vẫn không có người nhận cuộc gọi, ai ngờ...
"Alo, Ngọc Trạch."
Tô Niên còn chưa kịp nhắn tin trả lời hắn thì đã thấy hắn gọi đến. Cậu cũng không nghĩ gì mà cứ thế bắt điện thoại. Nhưng người bên kia lại thật lâu cũng không nói chuyện khiến cậu nghi hoặc giơ điện thoại ra nhìn xem, cuộc gọi vẫn hiển thị đang kết nối mà...
Cậu không biết, người bên kia đã chấn kinh đến không xong.
Dù trong lòng rất muốn nghĩ rằng đây là giọng của bạn cùng phòng mà hắn chưa bao giờ nghe thấy, nhưng bản năng hắn lại lo sợ mình đoán lầm rồi...
Nhìn điện thoại trong tay, vẫn là số máy đó, của Tô Niên không sai... Nhưng giọng nói... Ừm thì cũng mềm mại. Hắn nghĩ, nếu Tô Niên nói chuyện được, âm thanh phát ra chắc cũng chỉ như thế mà thôi, mềm mềm lại mang chút ngây thơ.
"Alo? Ngọc Trạch?"
Trong điện thoại lại vang lên âm thanh kia lần thứ hai, gọi tỉnh hắn.
"Niên Niên? Là cậu sao?"
Hắn thận trọng hỏi lại, trong lòng có chút hồi hộp, chỉ sợ đối phương nói không phải, dù không biết tại sao Tô Niên nói được nhưng trước mắt cứ nhận giùm hắn đi.
Và như hắn mong đợi, đối phương nói:
"Là mình đây."
Ngọc Trạch chỉ biết hắn đã cười, mà trong mắt Lưu Hiển là rất ngốc, giống y như bạn cùng phòng của hắn.
Lưu Hiển trong lòng cũng bất ngờ nhưng không lên tiếng, chỉ lại gần ôm lấy Ngọc Trạch, dán lại gần nghe hai người nói chuyện.
Ngọc Trạch cũng không để ý hắn, tiếp tục cùng bên kia đáp lời.
"Niên Niên, cậu nói được rồi! Tạ ơn trời, tôi còn tưởng tôi nghĩ sai rồi."
Hắn hô lên, giọng nói tràn ngập vui vẻ khiến cho Tô Niên vừa nghe đã ngẩn ra một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.