Chương 54: Hôn lễ xa hoa
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/07/2023
Cậu không ngờ ở đây lại đông như thế.
Cá Kình: Xê ra hai bên đi nào, chắn đường rồi sao rước dâu được.
Kênh cận Cá Kình làm công tác giữ gìn trật tự cho hôn lễ.
Đám người cũng nhao nhao dạt ra hai bên, để lại vị trí ở giữa cho hai người Thương Long và Cá Bay đứng.
Bụp bụp!!
Bỗng nhiên một trùm pháo hoa bay ra, một trái tim màu hồng hiện lên trên đầu hai người.
Tô Niên ngẩn ngơ nhìn nó.
"Thích không?"
Túc Thương biết mà còn cố hỏi.
Tô Niên ngơ ngác gật đầu.
Kênh cận đã tràn đầy lời tung hô chúc phúc nhưng Tô Niên không thấy, cậu chỉ biết người nam nhân đứng bên cạnh, tự nhiên rất muốn lúc này có Túc Thương ở bên cạnh.
Túc Thương bị ánh mắt khát cầu của đứa nhỏ làm cho mềm lòng.
Nhưng anh lúc này không thể cho cậu điều cậu muốn, vậy nên chỉ đành dùng cái khác dời đi sự chú ý của đứa nhỏ.
Dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của Tô Niên, một cái kiệu hoa tám người khiên xuất hiện trong tầm mắt của cậu, mà thiếu nữ Cá Bay cũng đã ngồi trên kiệu hoa được người mang đi.
Ở phía trước kiệu hoa Thương Long ngồi trên một con ngựa dẫn đầu đoàn rước dâu bắt đầu đi dạo Lạc Dương thành.
"Bất ngờ không?"
Túc Thương bật cười.
Đứa nhỏ đang tròn xoe hai mắt nhìn chằm chằm màn hình miệng nhỏ cũng há ra thật to đặc biệt đáng yêu, vừa nghe thấy lời của anh đã gật đầu không ngừng.
Xung quanh đoàn rước dâu đầy ấp người là người, náo nhiệt vô cùng.
Còn có người chạy lên trước bắn pháo hoa, kiệu hoa chìm trong biển pháo hoa mà tiến về phía trước, xa hoa lại rực rỡ đến nao lòng người.
Ngọc Trạch cũng bị sự hoành tráng này làm cho trố mắt ra.
Tràng cảnh này cũng quá dữ đi.
Thử tưởng tượng xem, mấy trăm người cùng đốt pháo hoa...
Pháo hoa chồng pháo hoa.
Đủ cho bao nhiêu người ước ao.
Mà đám người bắn pháo hoa cũng không cần suy nghĩ gì, người ta đã đưa tiền, bản thân không tốn đồng nào còn được ngắm pháo hoa miễn phí, lo mà đốt đi chứ sợ cái gì.
Một lần hôn lễ Túc Thương chi ra mấy trăm ngàn, đều là tiền thật đó trời!!!
Cơ mà anh ta có tiền, mấy trăm ngàn có là gì.
Ngọc Trạch ở trong lòng phun tào Túc Thương đại gia phá của.
Chẳng lẽ chỉ có mình hắn nghĩ thế hay sao?
Tất nhiên là không rồi, nhưng việc Thương Long đại thần đập tiền chơi game là việc ai cũng rõ, cái dàn đồ trên người anh nào có rẻ, đủ sức tổ chức cái hôn lễ như này luôn đó chứ.
Tô Niên cảm thấy mắt cậu không đủ dùng, nhưng đến khi cậu nhìn thấy giá tiền của mỗi cái pháo hoa thì càng chấn động hơn.
Họ phá của quá...
Tô Niên nghẹt cả lúc lâu mới nhịn không được phun tào cùng Túc Thương.
"Phụt!!"
Túc Thương trực tiếp cười phun.
"Em vui là được."
Anh nghẹn cười.
Nếu Tô Niên biết người phá của nhất là ai thì đảm bảo cậu sẽ không bình thản như thế đâu.
Đêm hôm đó đám người đốt pháo hoa đốt đến điên, bắt bụp bụp từ lúc tám giờ đến mười giờ mới chịu thôi.
Tô Niên nằm trên giường ôm điện thoại nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn bên trong mà cười ngọt ngào.
Túc Thương bị cậu nhìn đến ngứa ngáy trong lòng.
"Dạo này có ăn uống đầy đủ không?"
Đây thật sự là vấn đề đáng quan tâm duy nhất của Túc Thương.
Tô Niên gật đầu.
Từ lúc anh về mỗi bữa bác Mạc đều mang đồ ăn đến cho cậu, chỉ vừa đủ cậu ăn thôi nhưng nhất định sẽ có một món bổ dưỡng cho cơ thể, Tô Niên cảm thấy mình sắp có bụng mỡ luôn.
"Đúng thật là có tròn ra một chút."
Túc Thương đưa mặt lại gần màn hình nhìn xem, khuôn cằm của đứa nhỏ đã đầy lên thêm chút, dù chẳng thấm vào đâu.
Tô Niên bị anh lại gần thì ngượng ngùng giơ điện thoại ra xa.
" Mười giờ rưỡi rồi, mau đi ngủ!"
Anh ra nghiêm lệnh.
Vừa nói xong điện trong phòng đã tắt cái rụp.
Nếu không phải Túc Thương đã đăng ký sẳn 5g cho điện thoại của cậu thì lúc này hai người cũng không thể nói chuyện được.
Tô Niên dù không muốn nhưng chịu không nổi ánh mắt nghiêm nghị của anh, chỉ đành chúc anh ngủ ngon, được anh đáp lại rồi mới chịu tắt cuộc gọi đi ngủ.
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, Tô Niên cũng dần đi vào quỷ đạo của cuộc sống sinh viên, những bài kiểm tra, bài tập nhỏ được giáo sư đưa cho đòi hỏi cậu phải đến thư viện tìm kiếm tư liệu.
Không biết từ lúc nào mà hai người từ buổi tối mới nói chuyện chuyển qua cả ban ngày.
Giống như lúc này đây, dù Tô Niên đang cắm đầu xem sách nhưng bên tai vẫn nghe thấy tiếng lật hồ sơ xoạt xoạt của người kia, lắm lúc cả hai chẳng nói tiếng nào nhưng Tô Niên cũng đủ thoả mãn.
Cậu chỉ cần vậy thôi để cảm thấy anh ở gần bên cậu.
Túc Thương cũng chiều chuộng cậu quá sức, theo Ngọc Trạch nói thì là yêu đương mù quáng.
Tô Niên dù biết hắn đang phun tào nhưng chỉ cần nghĩ đến đối phương cũng yêu mình thì Tô Niên đã hạnh phúc rồi.
Đối với Túc Thương, chiều chuộng một đứa nhỏ ngoan ngoãn ngây thơ như Tô Niên là việc hiển nhiên, chỉ cần cậu mỗi ngày ăn no uống tốt, nuôi mập bản thân đợi ngày anh làm thịt là được rồi.
Nhưng dù làm gì thì anh vẫn nhớ đi gặp bác sĩ chuyên điều trị thanh quản để hỏi chuyện.
Được đến kết quả là có thể chữa, nhưng phải mang bệnh nhân đi kiểm tra lại một lần toàn diện, xem thử tâm lý bị ảnh hưởng nhiều hay ít.
Vì chuyện này mà anh sai người đi điều tra cô nhi viện đứa nhỏ đã sống, biết được năm xưa lúc cậu đến đây đã bị trầm cảm nặng Túc Thương thật muốn đến tìm đứa nhỏ để an ủi tâm linh tổn thương của cậu.
Dù bây giờ có lẽ Tô Niên cũng không nhớ chuyện năm xưa, cậu đã không còn bó mình vào một góc mà có thể nở nụ cười ngọt ngào như nắng ban mai với người khác, nhắc lại chuyện xưa, Túc Thương cũng cảm thấy không nỡ.
Nhưng quá trình điều trị khả năng sẽ gợi lên cho cậu nhiều chuyện.
"Đứa nhỏ ba tuổi có khả năng lưu giữ trí nhớ không nhiều, tôi nghĩ anh không cần quá lo lắng, chỉ sợ thanh quản của cậu ấy bị tổn thương nặng, không thể phục hồi tự nhiên được mà phải dùng thanh quản giả để thay thế, dù sao anh cứ đưa bệnh nhân đến kiểm tra trước rồi mới tính đến việc điều trị chuyên sâu."
Lời nói của bác sĩ hôm đó vẫn văng vẳng bên tai anh, Túc Thương luôn để trong lòng.
Anh dự định nghỉ đông sẽ đón cậu đến đây đi bệnh viện xem sao.
Từ đây đến nghỉ đông còn cần thêm một khoảng thời gian nữa, đủ cho anh chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ.
...
"Sao chương trình học của cậu nhiều bài tập như vậy?"
Ngọc Trạch nhìn Tô Niên cặm cụi ghi ghi chép chép mà khó hiểu hỏi.
Giáo sư kêu tôi tìm hiểu một chút chuyện.
Tô Niên lấy tập giấy ra viết vài chữ đưa cho hắn.
Ngọc Trạch trợn mắt lên.
Từ khi nào mà giáo sư sẽ cần sinh viên giúp mình làm vài chuyện?
Trừ khi... Tô Niên được giáo sư ưu ái, muốn thử xem khả năng của cậu nên mới có chuyện này.
Hắn lại gần ngó đầu nhìn vào phần tài liệu mà Tô Niên đang làm.
Đều là một chút ghi chép về hán văn cổ đại, từ thời kì đầu có văn tự chữ viết giáp cốt đến tiểu triện tự, nhìn thôi hắn cũng thấy đau cả đầu.
Mới có năm đầu tiên thôi mà Tô Niên đã được giáo sư để ý rồi.
Mấy hôm nay không chỉ Tô Niên bận bịu mà cả Túc Thương cũng vậy.
Lúc Tô Niên hí huấy viết thì anh cũng sẽ ở bên kia màn hình gõ máy tính lộp cộp.
Cá Kình: Xê ra hai bên đi nào, chắn đường rồi sao rước dâu được.
Kênh cận Cá Kình làm công tác giữ gìn trật tự cho hôn lễ.
Đám người cũng nhao nhao dạt ra hai bên, để lại vị trí ở giữa cho hai người Thương Long và Cá Bay đứng.
Bụp bụp!!
Bỗng nhiên một trùm pháo hoa bay ra, một trái tim màu hồng hiện lên trên đầu hai người.
Tô Niên ngẩn ngơ nhìn nó.
"Thích không?"
Túc Thương biết mà còn cố hỏi.
Tô Niên ngơ ngác gật đầu.
Kênh cận đã tràn đầy lời tung hô chúc phúc nhưng Tô Niên không thấy, cậu chỉ biết người nam nhân đứng bên cạnh, tự nhiên rất muốn lúc này có Túc Thương ở bên cạnh.
Túc Thương bị ánh mắt khát cầu của đứa nhỏ làm cho mềm lòng.
Nhưng anh lúc này không thể cho cậu điều cậu muốn, vậy nên chỉ đành dùng cái khác dời đi sự chú ý của đứa nhỏ.
Dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của Tô Niên, một cái kiệu hoa tám người khiên xuất hiện trong tầm mắt của cậu, mà thiếu nữ Cá Bay cũng đã ngồi trên kiệu hoa được người mang đi.
Ở phía trước kiệu hoa Thương Long ngồi trên một con ngựa dẫn đầu đoàn rước dâu bắt đầu đi dạo Lạc Dương thành.
"Bất ngờ không?"
Túc Thương bật cười.
Đứa nhỏ đang tròn xoe hai mắt nhìn chằm chằm màn hình miệng nhỏ cũng há ra thật to đặc biệt đáng yêu, vừa nghe thấy lời của anh đã gật đầu không ngừng.
Xung quanh đoàn rước dâu đầy ấp người là người, náo nhiệt vô cùng.
Còn có người chạy lên trước bắn pháo hoa, kiệu hoa chìm trong biển pháo hoa mà tiến về phía trước, xa hoa lại rực rỡ đến nao lòng người.
Ngọc Trạch cũng bị sự hoành tráng này làm cho trố mắt ra.
Tràng cảnh này cũng quá dữ đi.
Thử tưởng tượng xem, mấy trăm người cùng đốt pháo hoa...
Pháo hoa chồng pháo hoa.
Đủ cho bao nhiêu người ước ao.
Mà đám người bắn pháo hoa cũng không cần suy nghĩ gì, người ta đã đưa tiền, bản thân không tốn đồng nào còn được ngắm pháo hoa miễn phí, lo mà đốt đi chứ sợ cái gì.
Một lần hôn lễ Túc Thương chi ra mấy trăm ngàn, đều là tiền thật đó trời!!!
Cơ mà anh ta có tiền, mấy trăm ngàn có là gì.
Ngọc Trạch ở trong lòng phun tào Túc Thương đại gia phá của.
Chẳng lẽ chỉ có mình hắn nghĩ thế hay sao?
Tất nhiên là không rồi, nhưng việc Thương Long đại thần đập tiền chơi game là việc ai cũng rõ, cái dàn đồ trên người anh nào có rẻ, đủ sức tổ chức cái hôn lễ như này luôn đó chứ.
Tô Niên cảm thấy mắt cậu không đủ dùng, nhưng đến khi cậu nhìn thấy giá tiền của mỗi cái pháo hoa thì càng chấn động hơn.
Họ phá của quá...
Tô Niên nghẹt cả lúc lâu mới nhịn không được phun tào cùng Túc Thương.
"Phụt!!"
Túc Thương trực tiếp cười phun.
"Em vui là được."
Anh nghẹn cười.
Nếu Tô Niên biết người phá của nhất là ai thì đảm bảo cậu sẽ không bình thản như thế đâu.
Đêm hôm đó đám người đốt pháo hoa đốt đến điên, bắt bụp bụp từ lúc tám giờ đến mười giờ mới chịu thôi.
Tô Niên nằm trên giường ôm điện thoại nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn bên trong mà cười ngọt ngào.
Túc Thương bị cậu nhìn đến ngứa ngáy trong lòng.
"Dạo này có ăn uống đầy đủ không?"
Đây thật sự là vấn đề đáng quan tâm duy nhất của Túc Thương.
Tô Niên gật đầu.
Từ lúc anh về mỗi bữa bác Mạc đều mang đồ ăn đến cho cậu, chỉ vừa đủ cậu ăn thôi nhưng nhất định sẽ có một món bổ dưỡng cho cơ thể, Tô Niên cảm thấy mình sắp có bụng mỡ luôn.
"Đúng thật là có tròn ra một chút."
Túc Thương đưa mặt lại gần màn hình nhìn xem, khuôn cằm của đứa nhỏ đã đầy lên thêm chút, dù chẳng thấm vào đâu.
Tô Niên bị anh lại gần thì ngượng ngùng giơ điện thoại ra xa.
" Mười giờ rưỡi rồi, mau đi ngủ!"
Anh ra nghiêm lệnh.
Vừa nói xong điện trong phòng đã tắt cái rụp.
Nếu không phải Túc Thương đã đăng ký sẳn 5g cho điện thoại của cậu thì lúc này hai người cũng không thể nói chuyện được.
Tô Niên dù không muốn nhưng chịu không nổi ánh mắt nghiêm nghị của anh, chỉ đành chúc anh ngủ ngon, được anh đáp lại rồi mới chịu tắt cuộc gọi đi ngủ.
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, Tô Niên cũng dần đi vào quỷ đạo của cuộc sống sinh viên, những bài kiểm tra, bài tập nhỏ được giáo sư đưa cho đòi hỏi cậu phải đến thư viện tìm kiếm tư liệu.
Không biết từ lúc nào mà hai người từ buổi tối mới nói chuyện chuyển qua cả ban ngày.
Giống như lúc này đây, dù Tô Niên đang cắm đầu xem sách nhưng bên tai vẫn nghe thấy tiếng lật hồ sơ xoạt xoạt của người kia, lắm lúc cả hai chẳng nói tiếng nào nhưng Tô Niên cũng đủ thoả mãn.
Cậu chỉ cần vậy thôi để cảm thấy anh ở gần bên cậu.
Túc Thương cũng chiều chuộng cậu quá sức, theo Ngọc Trạch nói thì là yêu đương mù quáng.
Tô Niên dù biết hắn đang phun tào nhưng chỉ cần nghĩ đến đối phương cũng yêu mình thì Tô Niên đã hạnh phúc rồi.
Đối với Túc Thương, chiều chuộng một đứa nhỏ ngoan ngoãn ngây thơ như Tô Niên là việc hiển nhiên, chỉ cần cậu mỗi ngày ăn no uống tốt, nuôi mập bản thân đợi ngày anh làm thịt là được rồi.
Nhưng dù làm gì thì anh vẫn nhớ đi gặp bác sĩ chuyên điều trị thanh quản để hỏi chuyện.
Được đến kết quả là có thể chữa, nhưng phải mang bệnh nhân đi kiểm tra lại một lần toàn diện, xem thử tâm lý bị ảnh hưởng nhiều hay ít.
Vì chuyện này mà anh sai người đi điều tra cô nhi viện đứa nhỏ đã sống, biết được năm xưa lúc cậu đến đây đã bị trầm cảm nặng Túc Thương thật muốn đến tìm đứa nhỏ để an ủi tâm linh tổn thương của cậu.
Dù bây giờ có lẽ Tô Niên cũng không nhớ chuyện năm xưa, cậu đã không còn bó mình vào một góc mà có thể nở nụ cười ngọt ngào như nắng ban mai với người khác, nhắc lại chuyện xưa, Túc Thương cũng cảm thấy không nỡ.
Nhưng quá trình điều trị khả năng sẽ gợi lên cho cậu nhiều chuyện.
"Đứa nhỏ ba tuổi có khả năng lưu giữ trí nhớ không nhiều, tôi nghĩ anh không cần quá lo lắng, chỉ sợ thanh quản của cậu ấy bị tổn thương nặng, không thể phục hồi tự nhiên được mà phải dùng thanh quản giả để thay thế, dù sao anh cứ đưa bệnh nhân đến kiểm tra trước rồi mới tính đến việc điều trị chuyên sâu."
Lời nói của bác sĩ hôm đó vẫn văng vẳng bên tai anh, Túc Thương luôn để trong lòng.
Anh dự định nghỉ đông sẽ đón cậu đến đây đi bệnh viện xem sao.
Từ đây đến nghỉ đông còn cần thêm một khoảng thời gian nữa, đủ cho anh chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ.
...
"Sao chương trình học của cậu nhiều bài tập như vậy?"
Ngọc Trạch nhìn Tô Niên cặm cụi ghi ghi chép chép mà khó hiểu hỏi.
Giáo sư kêu tôi tìm hiểu một chút chuyện.
Tô Niên lấy tập giấy ra viết vài chữ đưa cho hắn.
Ngọc Trạch trợn mắt lên.
Từ khi nào mà giáo sư sẽ cần sinh viên giúp mình làm vài chuyện?
Trừ khi... Tô Niên được giáo sư ưu ái, muốn thử xem khả năng của cậu nên mới có chuyện này.
Hắn lại gần ngó đầu nhìn vào phần tài liệu mà Tô Niên đang làm.
Đều là một chút ghi chép về hán văn cổ đại, từ thời kì đầu có văn tự chữ viết giáp cốt đến tiểu triện tự, nhìn thôi hắn cũng thấy đau cả đầu.
Mới có năm đầu tiên thôi mà Tô Niên đã được giáo sư để ý rồi.
Mấy hôm nay không chỉ Tô Niên bận bịu mà cả Túc Thương cũng vậy.
Lúc Tô Niên hí huấy viết thì anh cũng sẽ ở bên kia màn hình gõ máy tính lộp cộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.