Chương 57: Muốn nghe giọng em
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/07/2023
Cá Bay: Gặp rồi.
Tô Niên mỉm cười.
Cá Hồng: Thật á!!? Trội trội, dữ thần nha!!
Cá Mặn: Á á! Hâm mộ quá!! Rồi đại thần trông làm sao??
Sao Băng Rơi: Người ta có bằng chứng rõ ràng, chỉ dựa vào một lời của cậu là được sao?
Sao Mai Rơi: Chắc là muốn cứu vớt hình tượng cho phu quân đồng thời vớt luôn bản thân ấy mà.
Cá Bay: Tôi cũng không phải muốn biện giải về chuyện này, chỉ muốn nói vì anh ấy thôi, còn mọi người thích nghĩ sao thì nghĩ, dù sao mọi người cũng có quan trọng gì với chúng tôi đâu mà phải cần mọi người hiểu.
Cá Khoai: Trời ơi nói mà sắc bén quá chừng, trái tim tôi đau quá man! Nhưng mà tôi tin Cá Bay! Bang chủ, cầu offline!!! Tôi muốn xem đại thần!!!!
Cá Hề: Tôi cũng muốn, dù xa cỡ nào tôi cũng đi!!!
Sau đó kênh thế giới chỉ còn mấy người, thành viên bang Biển Sâu đã lặn vào trong bang oanh tạc Cá Kình yêu cầu offline.
Tô Niên cũng không nói nữa, cùng Thương Long đi Dạ Tây Hồ bắt đơm đóm thăng cấp nhẫn cưới*.
*Nhẫn cưới lúc mới nhận là cấp 30, sau đó có những mốc 50, 70, 90, 110. Muốn thăng cấp phải đi làm nhiệm vụ bắt đơm đóm mà chỉ có ở map Dạ Tây Hồ (Nơi chỉ có đêm không có ngày), khung cảnh cực lãng mạn nhé.
"Em bắt đi."
Túc Thương cho ACC chạy theo thiếu nữ Cá Bay, bản thân dựa vào ghế nhàn nhã vô cùng.
Tô Niên ngoan ngoãn gật đầu, một bên kéo anh chạy, một bên bắt đơm đóm.
Chiếc nhẫn cưới khi đeo lên có hiệu ứng hình trái tim màu hồng bay vòng quanh khiến cho thiếu nữ Cá Bay trong lung linh hẳn ra.
Cá Kình nói với bạn: Cậu có muốn đi offline không?
Túc Thương nhìn tin này mà nhướng mày.
Anh không trả lời mà nhìn đứa nhỏ bên kia màn hình đang cắm cúi tìm đơm đóm ở khắp nơi, dáng vẻ chuyên tâm cũng xinh đẹp vô cùng.
Cá Kình nói với bạn: Vì nhiều người phải đi học đi làm nên nghỉ đông mới offline được, còn địa điểm thì ở Mạc Bắc, không gần không xa mọi người đều đi được.
Cá Kình cũng không đợi anh trả lời mà nói tiếp.
Nghỉ đông...
Từ đây đến lúc nghỉ đông còn gần một tháng, nghỉ đông sẽ đi cùng với tết nguyên đán, thời gian đúng là nhiều.
Quan trọng là Tô Niên sẽ đến Mạc Bắc.
"Nghỉ đông em có về cô nhi viện không?"
Túc Thương bỗng nhiên hỏi khiến cho Tô Niên ngẩn ra.
Về cô nhi viện?
Vậy mà cậu mém thì quên...
Túc Thương nhìn vẻ bối rối của cậu thì biết, Tô Niên có khả năng sẽ về cô nhi viện nghỉ đông.
Nhưng em muốn đi gặp anh...
Tô Niên bối rối, trước khi gặp Túc Thương cậu đã định sẽ về cô nhi viện vào ngày lễ, nhưng giờ... Giữa hai cái cậu phải chọn một... Cái này thật sự là làm cậu luống cuống lên.
"Nghỉ đông dài như vậy, em có thể đến chỗ anh mấy ngày, sau đó lại về cô nhi viện ăn tết cùng mọi người, đừng gấp."
Anh nhẹ giọng nhắc nhở cậu.
Tô Niên biết anh nói đúng, dù cậu muốn cùng anh ăn tết thì cũng không thể bỏ mặc cô nhi viện, đây mới chỉ là năm đầu tiên cậu rời nhà thôi...
"Anh có thể cùng em về cô nhi viện."
Túc Thương nhìn cậu như vậy mềm lòng mà nói.
Tô Niên đôi mắt sáng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng rồi cậu nghĩ cái gì lại lắc đầu.
Anh còn phải ăn tết cùng gia đình, em không thể ích kỷ như vậy.
Túc Thương cũng có Túc gia, cha mẹ anh, người thân của anh, cũng giống cậu xem cô nhi viện là nhà, cậu phải về ăn tết sao có thể tách anh khỏi gia đình của mình đây.
Túc Thương biết cậu rất ngoan ngoãn, sẽ không làm mình làm mẩy những chuyện vô lý, nhưng anh cũng muốn đến xem cô nhi viện, nơi nuôi dưỡng đứa nhỏ mười lăm năm.
"Sau tết tôi sẽ đến tìm em, được không?"
Vậy nên anh dùng cách vẹn cả đôi đường.
Đứa nhỏ cũng dễ chấp nhận hơn.
Được không?
Cậu gấp gáp hỏi, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn anh.
"Được, tôi cũng không nhất thiết phải ở nhà cả cái tết, tôi cũng muốn đến nơi em lớn lên."
Túc Thương cười nhẹ.
"Đổi lại là em phải hứa với tôi một chuyện."
Anh nghiêm túc nhìn đứa nhỏ nói.
Tô Niên ăn nhất là anh kiểu này, ngoan ngoãn đợi anh nói.
"Tôi muốn chữa bệnh cho em, đến Mạc Bắc theo tôi đi gặp bác sĩ, được không?"
Anh mềm giọng ôn nhu nói.
Tô Niên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
"Tôi muốn nghe em gọi tên tôi, Niên Niên."
Giọng anh đầy thâm tình sủng nịnh mà nói với cậu anh muốn nghe giọng cậu khiến Tô Niên mắt rơn rớn nước.
Lỡ không chữa được thì sao? Anh sẽ buồn sao?
Tô Niên đỏ mắt nhìn anh.
"Chữa không được tôi vẫn thương em, nhưng y học bây giờ có thể chữa, em cũng không phải câm bẩm sinh. Niên Niên, chỉ cần có một cơ hội cho em cất lời thì tôi đều sẽ làm, em cũng phải cho tôi cơ hội được nghe em nói, được không Niên Niên?"
Túc Thương mềm giọng nhìn cậu, chưa nói không chữa được, dù là vậy cũng nên thử trước mà không phải từ bỏ.
Tô Niên nước mắt rơi xuống, cậu đưa tay lên lau đi.
Được.
Cậu vừa khóc vừa cười, đáng thương đến mức khiến người mềm lòng.
Túc Thương đau lòng nhìn đứa nhỏ được anh chăm đến nay đã có chút thịt trên mặt, nhưng cơ thể trông vẫn mảnh mai khiến người thương tiếc.
Ngọc Trạch bởi vì không nghe được người bên kia nói gì những nhìn thấy Tô Niên vừa khóc vừa cười mà bực bội bứt tóc.
Yêu đương gì mà... Riết rồi rối loạn cảm xúc luôn.
Tạm thời vẫn không nên yêu đương thì tốt hơn.
Tô Niên không biết bản thân ảnh hưởng đến chung thân đại sự của bạn cùng phòng, cậu tiếp tục dẫn phu quân nhà mình đi bắt đơm đóm về làm nhiệm vụ.
Hiện tại Cá Bay đang ở cấp 94 nên nhẫn có thể thăng cấp đến 90, sau khi hai người chạy tới chạy lui mấy lần cuối cùng cũng thăng cấp thành công, thời gian cũng đến lúc cúp điện.
Một ngày lại trôi qua, gần đến nghỉ đông là thời gian của thi cử, riêng Tô Niên còn phải dịch văn bản cho giáo sư nên cậu càng thêm bận rộn.
Tô Niên đã được giáo sư ngỏ lời sẽ kiểm tra cậu trước khi cho cậu tiếp xúc với ngành nghiên cứu văn tự cổ đại, Tô Niên cơ hội của mình đã đến nên cũng càng thêm cố gắng.
Ngọc Trạch cũng mừng cho cậu, nhưng thấy cậu cực khổ quá hắn cũng không dám hâm mộ.
Tương lai làm một thầy giáo dạy văn là được rồi, nghiên cứu gì đó... Thôi bỏ đi, hắn không có kiên nhẫn ngồi dịch ba cái chữ tiểu triện đại triện gì đó đâu, nhức đầu nhức mắt.
Cuối năm Ngọc Trạch cũng có hoạt động câu lạc bộ, tham gia đội bóng rổ của trường đánh giao hữu với trường cấp ba trong thành phố, vậy nên hắn cũng gân cổ lên luyện tập, có hôm trở về đến game cũng không muốn mở.
Trên game cũng vắng vẻ hơn, người đi học lo thi cử, người đi làm lo bận rộn công tác cuối năm, cả kênh thế giới cũng mất bóng người xào dưa, lâu lâu xuất hiện vài ba tin đã là mừng.
Tô Niên cũng chỉ lên được một chút rồi xuống, dù vậy cậu cũng mỗi ngày trôi qua vui vẻ, cùng Túc Thương nói chuyện yêu đương.
Trước khi kỳ nghỉ đông đến được năm ngày thì anh hỏi cậu có muốn đi offline cùng bang hội Biển Sâu không?
Việc này thì Ngọc Trạch có nói với cậu rồi, Cá Hồng đã hỏi hắn có muốn đi cùng không, nhưng hắn nói trừ khi Tô Niên đi thì hắn mới đi.
Mà Tô Niên lại đợi Túc Thương hỏi mới biết được có đi hay không, bởi vì Túc Thương mới là người bang hội muốn thấy. Nhưng anh lại không ham những hoạt động thế này, hay nói đúng hơn trước giờ anh chưa từng tham gia.
Tô Niên mỉm cười.
Cá Hồng: Thật á!!? Trội trội, dữ thần nha!!
Cá Mặn: Á á! Hâm mộ quá!! Rồi đại thần trông làm sao??
Sao Băng Rơi: Người ta có bằng chứng rõ ràng, chỉ dựa vào một lời của cậu là được sao?
Sao Mai Rơi: Chắc là muốn cứu vớt hình tượng cho phu quân đồng thời vớt luôn bản thân ấy mà.
Cá Bay: Tôi cũng không phải muốn biện giải về chuyện này, chỉ muốn nói vì anh ấy thôi, còn mọi người thích nghĩ sao thì nghĩ, dù sao mọi người cũng có quan trọng gì với chúng tôi đâu mà phải cần mọi người hiểu.
Cá Khoai: Trời ơi nói mà sắc bén quá chừng, trái tim tôi đau quá man! Nhưng mà tôi tin Cá Bay! Bang chủ, cầu offline!!! Tôi muốn xem đại thần!!!!
Cá Hề: Tôi cũng muốn, dù xa cỡ nào tôi cũng đi!!!
Sau đó kênh thế giới chỉ còn mấy người, thành viên bang Biển Sâu đã lặn vào trong bang oanh tạc Cá Kình yêu cầu offline.
Tô Niên cũng không nói nữa, cùng Thương Long đi Dạ Tây Hồ bắt đơm đóm thăng cấp nhẫn cưới*.
*Nhẫn cưới lúc mới nhận là cấp 30, sau đó có những mốc 50, 70, 90, 110. Muốn thăng cấp phải đi làm nhiệm vụ bắt đơm đóm mà chỉ có ở map Dạ Tây Hồ (Nơi chỉ có đêm không có ngày), khung cảnh cực lãng mạn nhé.
"Em bắt đi."
Túc Thương cho ACC chạy theo thiếu nữ Cá Bay, bản thân dựa vào ghế nhàn nhã vô cùng.
Tô Niên ngoan ngoãn gật đầu, một bên kéo anh chạy, một bên bắt đơm đóm.
Chiếc nhẫn cưới khi đeo lên có hiệu ứng hình trái tim màu hồng bay vòng quanh khiến cho thiếu nữ Cá Bay trong lung linh hẳn ra.
Cá Kình nói với bạn: Cậu có muốn đi offline không?
Túc Thương nhìn tin này mà nhướng mày.
Anh không trả lời mà nhìn đứa nhỏ bên kia màn hình đang cắm cúi tìm đơm đóm ở khắp nơi, dáng vẻ chuyên tâm cũng xinh đẹp vô cùng.
Cá Kình nói với bạn: Vì nhiều người phải đi học đi làm nên nghỉ đông mới offline được, còn địa điểm thì ở Mạc Bắc, không gần không xa mọi người đều đi được.
Cá Kình cũng không đợi anh trả lời mà nói tiếp.
Nghỉ đông...
Từ đây đến lúc nghỉ đông còn gần một tháng, nghỉ đông sẽ đi cùng với tết nguyên đán, thời gian đúng là nhiều.
Quan trọng là Tô Niên sẽ đến Mạc Bắc.
"Nghỉ đông em có về cô nhi viện không?"
Túc Thương bỗng nhiên hỏi khiến cho Tô Niên ngẩn ra.
Về cô nhi viện?
Vậy mà cậu mém thì quên...
Túc Thương nhìn vẻ bối rối của cậu thì biết, Tô Niên có khả năng sẽ về cô nhi viện nghỉ đông.
Nhưng em muốn đi gặp anh...
Tô Niên bối rối, trước khi gặp Túc Thương cậu đã định sẽ về cô nhi viện vào ngày lễ, nhưng giờ... Giữa hai cái cậu phải chọn một... Cái này thật sự là làm cậu luống cuống lên.
"Nghỉ đông dài như vậy, em có thể đến chỗ anh mấy ngày, sau đó lại về cô nhi viện ăn tết cùng mọi người, đừng gấp."
Anh nhẹ giọng nhắc nhở cậu.
Tô Niên biết anh nói đúng, dù cậu muốn cùng anh ăn tết thì cũng không thể bỏ mặc cô nhi viện, đây mới chỉ là năm đầu tiên cậu rời nhà thôi...
"Anh có thể cùng em về cô nhi viện."
Túc Thương nhìn cậu như vậy mềm lòng mà nói.
Tô Niên đôi mắt sáng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng rồi cậu nghĩ cái gì lại lắc đầu.
Anh còn phải ăn tết cùng gia đình, em không thể ích kỷ như vậy.
Túc Thương cũng có Túc gia, cha mẹ anh, người thân của anh, cũng giống cậu xem cô nhi viện là nhà, cậu phải về ăn tết sao có thể tách anh khỏi gia đình của mình đây.
Túc Thương biết cậu rất ngoan ngoãn, sẽ không làm mình làm mẩy những chuyện vô lý, nhưng anh cũng muốn đến xem cô nhi viện, nơi nuôi dưỡng đứa nhỏ mười lăm năm.
"Sau tết tôi sẽ đến tìm em, được không?"
Vậy nên anh dùng cách vẹn cả đôi đường.
Đứa nhỏ cũng dễ chấp nhận hơn.
Được không?
Cậu gấp gáp hỏi, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn anh.
"Được, tôi cũng không nhất thiết phải ở nhà cả cái tết, tôi cũng muốn đến nơi em lớn lên."
Túc Thương cười nhẹ.
"Đổi lại là em phải hứa với tôi một chuyện."
Anh nghiêm túc nhìn đứa nhỏ nói.
Tô Niên ăn nhất là anh kiểu này, ngoan ngoãn đợi anh nói.
"Tôi muốn chữa bệnh cho em, đến Mạc Bắc theo tôi đi gặp bác sĩ, được không?"
Anh mềm giọng ôn nhu nói.
Tô Niên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
"Tôi muốn nghe em gọi tên tôi, Niên Niên."
Giọng anh đầy thâm tình sủng nịnh mà nói với cậu anh muốn nghe giọng cậu khiến Tô Niên mắt rơn rớn nước.
Lỡ không chữa được thì sao? Anh sẽ buồn sao?
Tô Niên đỏ mắt nhìn anh.
"Chữa không được tôi vẫn thương em, nhưng y học bây giờ có thể chữa, em cũng không phải câm bẩm sinh. Niên Niên, chỉ cần có một cơ hội cho em cất lời thì tôi đều sẽ làm, em cũng phải cho tôi cơ hội được nghe em nói, được không Niên Niên?"
Túc Thương mềm giọng nhìn cậu, chưa nói không chữa được, dù là vậy cũng nên thử trước mà không phải từ bỏ.
Tô Niên nước mắt rơi xuống, cậu đưa tay lên lau đi.
Được.
Cậu vừa khóc vừa cười, đáng thương đến mức khiến người mềm lòng.
Túc Thương đau lòng nhìn đứa nhỏ được anh chăm đến nay đã có chút thịt trên mặt, nhưng cơ thể trông vẫn mảnh mai khiến người thương tiếc.
Ngọc Trạch bởi vì không nghe được người bên kia nói gì những nhìn thấy Tô Niên vừa khóc vừa cười mà bực bội bứt tóc.
Yêu đương gì mà... Riết rồi rối loạn cảm xúc luôn.
Tạm thời vẫn không nên yêu đương thì tốt hơn.
Tô Niên không biết bản thân ảnh hưởng đến chung thân đại sự của bạn cùng phòng, cậu tiếp tục dẫn phu quân nhà mình đi bắt đơm đóm về làm nhiệm vụ.
Hiện tại Cá Bay đang ở cấp 94 nên nhẫn có thể thăng cấp đến 90, sau khi hai người chạy tới chạy lui mấy lần cuối cùng cũng thăng cấp thành công, thời gian cũng đến lúc cúp điện.
Một ngày lại trôi qua, gần đến nghỉ đông là thời gian của thi cử, riêng Tô Niên còn phải dịch văn bản cho giáo sư nên cậu càng thêm bận rộn.
Tô Niên đã được giáo sư ngỏ lời sẽ kiểm tra cậu trước khi cho cậu tiếp xúc với ngành nghiên cứu văn tự cổ đại, Tô Niên cơ hội của mình đã đến nên cũng càng thêm cố gắng.
Ngọc Trạch cũng mừng cho cậu, nhưng thấy cậu cực khổ quá hắn cũng không dám hâm mộ.
Tương lai làm một thầy giáo dạy văn là được rồi, nghiên cứu gì đó... Thôi bỏ đi, hắn không có kiên nhẫn ngồi dịch ba cái chữ tiểu triện đại triện gì đó đâu, nhức đầu nhức mắt.
Cuối năm Ngọc Trạch cũng có hoạt động câu lạc bộ, tham gia đội bóng rổ của trường đánh giao hữu với trường cấp ba trong thành phố, vậy nên hắn cũng gân cổ lên luyện tập, có hôm trở về đến game cũng không muốn mở.
Trên game cũng vắng vẻ hơn, người đi học lo thi cử, người đi làm lo bận rộn công tác cuối năm, cả kênh thế giới cũng mất bóng người xào dưa, lâu lâu xuất hiện vài ba tin đã là mừng.
Tô Niên cũng chỉ lên được một chút rồi xuống, dù vậy cậu cũng mỗi ngày trôi qua vui vẻ, cùng Túc Thương nói chuyện yêu đương.
Trước khi kỳ nghỉ đông đến được năm ngày thì anh hỏi cậu có muốn đi offline cùng bang hội Biển Sâu không?
Việc này thì Ngọc Trạch có nói với cậu rồi, Cá Hồng đã hỏi hắn có muốn đi cùng không, nhưng hắn nói trừ khi Tô Niên đi thì hắn mới đi.
Mà Tô Niên lại đợi Túc Thương hỏi mới biết được có đi hay không, bởi vì Túc Thương mới là người bang hội muốn thấy. Nhưng anh lại không ham những hoạt động thế này, hay nói đúng hơn trước giờ anh chưa từng tham gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.