Nơi Để "Cất Lời"

Chương 91: Ngu hay là thông minh?

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

27/07/2023

Mãi một lúc sau hai người bạn mới an ổn ngồi trên ghế uống miếng nước.

"Rồi cuối cùng là tại sao hai đứa lại thê thảm như vậy?"

Hạ Tình buồn cười hỏi.

"Gặp bà điên, cứ gọi Niên Niên là anh ba, khó khăn lắm mới thoát được... Tay cậu bị sao vậy?"

Ngọc Trạch đang giải thích thì thấy vết xước trên cánh tay Tô Niên.

"Chắc trong lúc giằng co bị móng tay cào rồi, đợi ở đây chị đi mua thuốc về sát trùng cho."

Hạ Tình nói rồi chạy ra ngoài, Tô Niên cũng không kịp giữ lại.

"Tôi thấy có người sắp tiêu đời rồi đó, để chồng cậu thấy thì..."

Không biết từ lúc nào mà Ngọc Trạch bắt đầu gọi Túc Thương là chồng của cậu, mỗi lần đều chọc cho Tô Niên ngượng chín mặt.

Nhưng lần này Tô Niên lại bối rối.

"Cũng không phải tại cậu mà."

Ngọc Trạch thấy cậu như vậy thì an ủi nói.

Ừm thì... Túc tổng không giận Tô Niên nhưng sẽ lo lắng, mặt thì lạnh tanh toả đầy băng tuyết thôi.

Vừa nghĩ xong đã thấy Túc Thương đi vào...

Ngọc Trạch:...

Tô Niên:...

Túc Thương đối hai người đần ra nhìn mình thì nghi ngờ nhìn lại.

Sau đó lại thấy đứa nhỏ giật mình che lại cánh tay thì mày còn nhíu sâu hơn.

Ngọc Trạch đỡ trán.

Có giấu được đâu mà.

"Tôi về đây, cậu nhớ nói rõ cho anh ta biết đó. Tuy tui có nhiều thứ muốn nói hỏi lắm nhưng để sau đi."

Ngọc Trạch bỏ của chạy lấy người.

Trong tiệm chỉ còn Tô Niên với Túc Thương...

"Ngọc Trạch... Ủa, Túc tổng đến rồi à?"

Hạ Tình tính hỏi hắn đi sớm vậy thì thấy Túc Thương, cô hiểu ra.

"Vừa lúc, vợ anh bị thương rồi."

Vừa nói vừa nhét cái túi tiện lợi vào tay anh.

Ừm thì chữ "vợ anh" nghe mát tai lắm, nhưng anh quan tâm hai chữ sau hơn.

"Bị thương ở đâu?"

Anh đi đến đặt cái cà mên lên bàn hỏi đứa nhỏ đang không dám nhìn anh đang ngồi trên ghế.

Tô Niên dù sợ anh giận nhưng vẫn đưa cánh tay bị cào đến rớn máu ra.

Lúc bị không thấy nó ghê như thế...

Túc Thương nhìn đường máu trên cánh tay đứa nhỏ mà mím môi mỏng, mặt đanh lại.

Hạ Tình đứng sau quầy nhìn hai người hai biểu cảm khác nhau, nhất là Tô Niên... Tự nhiên rất muốn cười.

Đôi khi cảm thấy hai người này tương tác với nhau rất là thú vị.

"Đau không?"

Túc Thương vừa sát trùng vết thương cho đứa nhỏ vừa hỏi.

Tô Niên lắc đầu... Sau đó gật đầu.



Lúc đó thì không đau nhưng bây giờ thì đau.

Nam nhân đau lòng mà nhẹ tay, môi vẫn bặm lại có chút đáng sợ.

Bỗng một cái tay vươn đến xoa xoa khoé môi của anh.

Túc Thương ngẩng đầu nhìn cậu, chạm đến đôi mắt biết cười của đứa nhỏ thì đáy lòng mềm mại.

"Bị lúc nào?"

Anh hỏi.

Mới đây thôi.

Tô Niên đưa điện thoại cho anh xem.

"Ngọc Trạch nói là có người đến nhận Tô Niên là anh ba, giằng co nên mới bị thương."

Hạ Tình thấy cậu đáp khó khăn quá nên nói luôn.

"Cô ta họ Hạ?"

Túc Thương lạnh giọng hỏi.

Hạ Tình không hiểu, sau đó giật mình khi thấy Tô Niên gật đầu.

"Là ai?"

Này là Hạ Tình hỏi.

"Người Hạ gia... Tại sao nhận cậu là anh ba?"

Sau đó cô nhận ra điều gì mà cất giọng hỏi tiếp.

Tô Niên không biết trả lời sao, có chút rối rắm nhìn nam nhân dò hỏi.

Hạ Tình nhìn biểu hiện của Tô Niên mà suy nghĩ đã nhen nhóm trong lòng cũng lớn dần lên.

Tô Niên đưa điện thoại cho nam nhân xem.

Túc Thương cũng đoán được, dù sao hiện tại Hạ Duẫn bên người cũng chỉ có hai đứa con, một đứa còn nằm trong bệnh viện.

Tìm đến cả trường học.

Chừng nào Tô Niên chưa đồng ý thì ông ta sẽ còn tiếp tục dây dưa với cậu.

...

"Ba, anh ta bị câm, sao ba không nói cho con biết?"

Hạ Văn Nhi vừa về đã hét toáng lên.

Hạ Duẫn cũng bị cô làm cho giật mình, nhìn đến người phụ nữ bên cạnh có né tránh không dám nhìn mình thì trong đôi mắt có chút ám trầm không rõ.

Nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường.

"Bị câm thì làm sao? Cũng là anh ba con. Rồi sao, con có khuyên được người về không?"

Ông ta lên tiếng khiến Hạ Văn Nhi sững ra.

Bị câm thì làm sao? Thì không thể cạnh tranh quyền... Vậy ba còn muốn nhận người về làm gì.

Giờ thì cô mới hiểu tại sao Doãn Lệ bà ta lại có thái độ không đúng khi nói về đứa con này.

Hừ, đúng là người đàn bà giỏi tính toán.

"Hỏi con đó!"

Thấy con gái không trả lời mà nhìn vợ bé bên cạnh mình với vẻ khinh thị thì quát hỏi.

Hạ Văn Nhi giật cả mình, dù trong lòng không vui nhưng vẫn phải trả lời.

"Anh ta nói không phải anh ba con, không chịu nghe con nói đã bỏ chạy."



Hạ Văn Nhi ngẫm lại vẫn thấy tức giận.

"Có chút việc cũng làm không xong."

Hạ Duẫn vừa nghe đã không vui, đối với Hạ Văn Nhi mắng.

Hạ Văn Nhi ủy khuất nhìn ông.

"Được rồi lên phòng đi, nhớ rõ mỗi ngày đều phải đến tìm nó, đến khi nào khuyên được thì thôi."

Cô cứ nghĩ mọi chuyện thế là hết, vậy mà... Hạ Văn Nhi có chút không tin được nhìn ông ta.

"Nhưng anh ta bị câm thì sao mà con..."

"Nó câm chứ không phải con câm."

Ông ta cắt ngang lời của Hạ Văn Nhi.

Hạ Văn Nhi sững sờ, sau đó khóc chạy lên phòng, trong lòng hận mà không thể nói càng khiến cô ủy khuất thêm.

Hạ Duẫn cũng không bận tâm, chỉ cần nhận được đứa nhỏ kia về, còn bị câm... Dù sao cũng không thể tranh quyền thừa kế, câm cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Chỉ là... Túc Thương lại thích một người câm?

...

Hạ Cầm theo dõi nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội.

Túc Thương vừa tiễn bước đứa nhỏ đi vào trường học đi đến chỗ đậu xe thì đã bị người chặn lại.

"Túc Tổng, chúng ta thật có duyên!"

Hạ Cầm trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc đầm màu be cúp ngực có đính ngọc trai, mang đôi giày cao gót cùng màu đứng trước mặt nam nhân hơi nghiêng người hỏi.

Hành động này Tô Niên làm Túc tổng còn thấy dễ nhìn, đổi một người...

Túc Thương nhíu mày né khỏi cô ta, đồng thời vươn tay đẩy cô ta vào ngực một người đàn ông đi ngang qua.

Vừa lúc... Ông ta bụng phệ xấu xí, mắt còn híp.

"Ai nha, mỹ nữ, em đụng vào tôi rồi đó, bắt đền em đó."

Gã nam nhân xấu mở miệng trêu ghẹo, tay còn sờ lên bờ mông vểnh của cô ta.

"Ông làm gì? Buông ra!!"

Hạ Cầm ghê tởm cả người muốn đẩy ông ta ra nhưng không được thì hét toáng lên.

Túc Thương cũng chẳng quan tâm mà lên xe rời đi.

Hạ Cầm giận dữ muốn chết nhưng không thể làm gì để ngăn anh lại.

Bốp.

"Buông ra, lão già khốn kiếp!"

Cô ta cầm túi xách trong tay đập vào mặt ông ra, nhanh chóng vùng ra bỏ chạy.

Bởi vì đây là cổng trường đại học, người đàn ông kia chỉ đùa giỡn lưu manh, thấy cô ta bỏ chạy cũng không đuổi theo, còn bỉ ổi mà đưa tay lên ngửi ngửi, vẻ mặt say mê ghê tởm không thôi.

Hạ Cầm cảm thấy cổ họng nhợn nhợn, đưa tay che miệng nôn khan.

"Túc Thương, anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Cô ta chống tay vào cột điện mà nghiến răng.

...

Ngọc Trạch nghĩ, xung quanh một người đàn ông thành đạt thì không thiếu những tin đồn tình ái.

Vậy nên dù Túc đại tổng tài có lên hot search thì nó cũng rất là bình thường đúng hay không.

Nhưng làm một người trong cuộc... Ừm là người biết tình hình thực tế ấy, thì hắn cảm thấy cái tin đang leo lên với tốc độ tên lửa bắn cũng chẳng bằng kia giống như đang thay lời Túc tổng muốn nói mà truyền tải đến mọi người đang quan tâm đến anh vậy đó.

Hắn không biết nên nói người đăng tin này ngu hay thông minh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nơi Để "Cất Lời"

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook