Chương 75: Tình đầu không thể nói
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/07/2023
Cứ thế mà quá trình chờ đợi được ăn cũng không nhàm chán nữa, dù không thể gọi trúng tất cả mọi người nhưng vẫn có hơn một nữa bị phạt.
"Các cậu làm thế là không có phúc hậu, tôi đã tung đồng xu rồi sao còn nhè tôi mà ném!"
Lưu Hiển tức chết.
"Ai nói anh được ngoại lệ đâu!"
Cá Hồng Tố Nguyệt cười xấu xa nhìn hắn.
"Mau nói! Mau nói!!"
Đám người nhao nhao lên.
"Được rồi, nói thì nói, cũng có gì không nói được đâu."
Lưu Hiển xua tay tỏ vẻ.
"Tình đầu... Ờ thì xa xôi quá, hình như là hồi lớp mười hai thì phải, đối tượng..."
Anh ta nói đến đây thì vô tình đảo đến một hướng, nhưng mà cái liếc mắt này rất nhanh nên không hề khiến người chú ý, trừ hai người.
"Anh đang muốn kéo dài thời gian phải không? Mau nói!!"
Hồng Kỳ hét toáng lên.
Đám người cũng hưởng ứng.
"Không phải tôi không muốn nói, nhưng mà nói ra hình tượng cao lớn vĩ ngạn của tôi sẽ sụp đổ, vậy nên tôi chọn uống nữa chai bia."
Lưu Hiển nói xong cũng không thèm nhìn đám người đang bị anh ta bẻ lái quá nhanh mà sững sờ, đưa tay cầm chai bia lên, vậy mà nốc hết chai luôn.
"Hết chai nhé, mấy cô cậu tha cho tôi đi."
Anh ta đáng thương nói.
"Xì!!"
Đám người dù bị anh ta kéo ra sự tò mò cũng chỉ có thể chịu, đối phương quá lưu manh, còn chơi trội nữa.
Nhưng mà đám người cũng nhanh chóng quên mất, bởi vì đồ ăn đã lên rồi.
Lưu Hiển uống cả chai bia một lúc cũng có chút choáng, ngồi dựa vào ghế cúi đầu trầm tư gì đó.
Nhưng có một ánh mắt quá có lực khiến anh ta không thể không chú ý đến, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sắc bén của Túc đại tổng tài, Lưu Hiển sững sốt.
Lưu Hiển không hiểu lắm mà giương mắt dò hỏi, nhưng Túc Thương chỉ thâm ý nhìn anh ta rồi quay đầu đi, chăm sóc đứa nhỏ lột tôm hùm.
Dù bị anh làm cho ngu ngơ nhưng Lưu Hiển cũng không vướng bận lâu, nhanh chóng xa vào giành ăn với đám người.
Ngọc Trạch dựa vào hình ảnh phản chiếu trên chai bia mà quan sát người đàn ông ba mươi tuổi kia, trong mắt là nghi hoặc giấu rất sâu.
Người này quen biết hắn?
Nhưng trong ký ức của hắn không hề có người này.
Đương lúc hắn đang nghi hoặc thì một tập giấy đưa tới.
Cậu bị sao thế?
Ngọc Trạch giật mình đưa mắt nhìn bạn cùng phòng tay chân sạch sẽ cầm tập giấy giương mắt quan tâm hỏi.
"Nghĩ chút chuyện thôi."
Nói xong thì hắn cũng vươn tay bốc con tôm tít gần mình ra lột.
Tô Niên thấy hắn như vậy thì cũng yên tâm, tiếp tục ăn hải sản trong chén mình.
Ừm thì Túc Thương đều bóc cho cậu nên Tô Niên mới rảnh tay mà viết chữ.
Ở trong bàn ăn cậu là người duy nhất không cần vất vả cũng có ăn.
Đám người dù gato muốn chết nhưng cũng chỉ trêu ghẹo một chút, không ai tỏ ra ghen ghét.
Ông trời rất công bằng, lấy cái này của mình sẽ bù cái khác vào, Tô Niên có lẽ cũng chẳng muốn có đánh đổi lớn như vậy.
Ghen ghét với một người khiếm khuyết là nhỏ nhen.
Một bữa ăn chủ khách đều vui vẻ.
Phục vụ xong đám bọn họ chắc chủ quán cũng có thể nghĩ sớm được luôn rồi.
Đám người bởi vì ngày cuối cùng gặp nhau nên uống có hơi quá chén, ai nấy đều ngất ngư mà leo lên xe trở về khách sạn.
Ai cũng say nên chẳng có hoạt động gì thêm nữa, mạnh ai trở về phòng của người nấy.
Ngọc Trạch vừa định đi tắm đã thấy chốt cửa lay động không ngừng, hắn khó hiểu mà đi ra mở cửa.
Rầm.
Cừa vừa mở thì một thân hình cao lớn đổ ập vào người khiến cho hắn không kịp phòng bị mà ngã ra sau, mém chút là đập đầu xuống góc giường rồi.
"Ưm..."
Ngọc Trạch choáng váng đưa tay xoa xoa cái mông bị ngã đau, dùng sức đẩy người trên thân mình ra.
Nhưng người ra giống như cục đá, lay cỡ nào cũng bất động.
Nữa người dưới bị đè không thể nhúc nhích, nhìn con ma men đang nằm kia mà trên trán hiện ra ba vạch màu đen dài sọc.
Cảm giác bất lực dâng lên tận óc.
"Anh đi nhầm phòng rồi hả?"
Ngọc Trạch cố gắng lay tỉnh người kia.
Thật sự thì hắn cũng không biết phòng của anh ta ở đâu, nhưng người này say bí tỉ, hắn chỉ có thể nghĩ anh ta đi nhầm phòng.
Hắn nhớ lúc nãy Cảnh Thiên đỡ người này lên xe, sao lại không tiễn người đến Tây Thiên mà để anh ta đi loạn như vậy.
Lỡ vào nhầm phòng một cô gái thì có phải chết không.
Hắn không hề ý thức được bản thân cũng có thể là đối tượng bị quấy rối.
Khó khăn lắm mới lật được người kia ra, giải phóng cho đôi chân của mình, Ngọc Trạch bất lực mà đứng dậy đi đóng cửa trước.
Cạch.
...
Sáng hôm sau.
Lưu Hiển bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu đến tỉnh, vừa đưa tay xoa xoa đầu vừa mở mắt ra.
Sau khi nhìn đến bố cục trong phòng Lưu Hiển mới bừng tỉnh, ký ức tối hôm qua cũng ùa vào đầu.
Lưu Hiển lật người nhảy xuống giường nhìn quanh khắp nơi.
Gian phòng vắng lặng, cũng chẳng có ai ngoài Lưu Hiển
Nếu không phải còn nhớ đây là nơi nào thì có khi Lưu Hiển đã nghĩ đây đúng là phòng mình.
Đưa tay kiểm tra tủ đồ, tất cả đều trống rỗng, chủ nhân căn phòng không biết đã đi từ lúc nào.
Lưu Hiển có chút nhức đầu ngồi trên giường ngẫm nghĩ nên làm thế nào tiếp theo.
Tối qua...
"Này! Anh mau tỉnh lại..."
Rầm.
"Ui... Anh... Ưm..."
Ngọc Trạch trợn mắt chấn kinh nhìn người đang làm càng trên môi mình, sau đó tức giận vươn tay đẩy người ra.
Nhưng... Đẩy không được còn bị người nắm hai tay giam cầm trên đỉnh đầu, chân cũng bị đè chặt, môi lưỡi bị người thừa cơ quấn lấy, men say từ hơi thở của người kia phả vào mặt khiến hắn dần chếch choáng, khó thở.
Tối nay Ngọc Trạch cũng không có uống bia, nhưng lúc này hắn cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng.
Nữa vì hơi thở nồng nặc mùi bia của người kia, nữa vì không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra với mình.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể để chuyện đi quá xa.
"Hừ..."
Nam nhân bị ăn đau cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi bị chà đạp nãy giờ mà có chút sưng lên.
"Anh buông ra!"
Ngọc Trạch cố gắng thở, quát giận với người đang liếm môi bị hắn cắn chảy máu.
Người kia lại không trả lời cũng chẳng chịu thả hắn ra, còn... Còn...
Ngọc Trạch cảm thấy mình say thật rồi, lúc này hắn đang mơ đúng không!!!?
"Tôi biết anh còn tỉnh táo!! Mau dừng lại, nếu không tôi... Tôi..."
Hắn có chút nói không được, bản thân sẽ làm gì người này nếu anh ta không ngừng lại, tiếp tục làm tới cái chuyện kia?
"Em làm sao?"
Giọng nói không chút men say nào vang lên,rõ ràng chui vào tai Ngọc Trạch.
"Tại sao anh làm vậy?"
Hắn không hiểu, người nãy vẫn luôn một bộ chính nhân quân tử, nếu anh ta có ý với mình thì cũng không thể trắng trợn làm như vậy, anh ta giả bộ say, mượn rượu làm càn thì sau này còn có lý do để giải thích hành vi trong lúc say, tại sao...
Nam nhân đối với câu hỏi của hắn không trả lời liền mà lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lọt áo thun của hắn ra, dùng nó cột chạy hai tay hắn lại, sau đó nhấc bổng người ném lên giường.
"Khốn kiếp! Lưu Hiển!!"
Ngọc Trạch vừa tức vừa sợ, cố gắng ngồi dậy.
Nhưng Lưu Hiển cũng không cho hắn cơ hội phản kháng, nhanh chóng đè người xuống.
"Anh có nghĩ đến kết quả không!!? Mẹ nó... A đau..."
Lưu Hiển ngẩng đầu nhìn người bởi vì vùng vẫy mà tự làm đau mình thì trong mắt có chút ý cười.
"Cùng lắm tôi chịu trách nhiệm với em, đừng lộn xộn nữa, em chạy không thoát."
....................................................................
"Các cậu làm thế là không có phúc hậu, tôi đã tung đồng xu rồi sao còn nhè tôi mà ném!"
Lưu Hiển tức chết.
"Ai nói anh được ngoại lệ đâu!"
Cá Hồng Tố Nguyệt cười xấu xa nhìn hắn.
"Mau nói! Mau nói!!"
Đám người nhao nhao lên.
"Được rồi, nói thì nói, cũng có gì không nói được đâu."
Lưu Hiển xua tay tỏ vẻ.
"Tình đầu... Ờ thì xa xôi quá, hình như là hồi lớp mười hai thì phải, đối tượng..."
Anh ta nói đến đây thì vô tình đảo đến một hướng, nhưng mà cái liếc mắt này rất nhanh nên không hề khiến người chú ý, trừ hai người.
"Anh đang muốn kéo dài thời gian phải không? Mau nói!!"
Hồng Kỳ hét toáng lên.
Đám người cũng hưởng ứng.
"Không phải tôi không muốn nói, nhưng mà nói ra hình tượng cao lớn vĩ ngạn của tôi sẽ sụp đổ, vậy nên tôi chọn uống nữa chai bia."
Lưu Hiển nói xong cũng không thèm nhìn đám người đang bị anh ta bẻ lái quá nhanh mà sững sờ, đưa tay cầm chai bia lên, vậy mà nốc hết chai luôn.
"Hết chai nhé, mấy cô cậu tha cho tôi đi."
Anh ta đáng thương nói.
"Xì!!"
Đám người dù bị anh ta kéo ra sự tò mò cũng chỉ có thể chịu, đối phương quá lưu manh, còn chơi trội nữa.
Nhưng mà đám người cũng nhanh chóng quên mất, bởi vì đồ ăn đã lên rồi.
Lưu Hiển uống cả chai bia một lúc cũng có chút choáng, ngồi dựa vào ghế cúi đầu trầm tư gì đó.
Nhưng có một ánh mắt quá có lực khiến anh ta không thể không chú ý đến, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sắc bén của Túc đại tổng tài, Lưu Hiển sững sốt.
Lưu Hiển không hiểu lắm mà giương mắt dò hỏi, nhưng Túc Thương chỉ thâm ý nhìn anh ta rồi quay đầu đi, chăm sóc đứa nhỏ lột tôm hùm.
Dù bị anh làm cho ngu ngơ nhưng Lưu Hiển cũng không vướng bận lâu, nhanh chóng xa vào giành ăn với đám người.
Ngọc Trạch dựa vào hình ảnh phản chiếu trên chai bia mà quan sát người đàn ông ba mươi tuổi kia, trong mắt là nghi hoặc giấu rất sâu.
Người này quen biết hắn?
Nhưng trong ký ức của hắn không hề có người này.
Đương lúc hắn đang nghi hoặc thì một tập giấy đưa tới.
Cậu bị sao thế?
Ngọc Trạch giật mình đưa mắt nhìn bạn cùng phòng tay chân sạch sẽ cầm tập giấy giương mắt quan tâm hỏi.
"Nghĩ chút chuyện thôi."
Nói xong thì hắn cũng vươn tay bốc con tôm tít gần mình ra lột.
Tô Niên thấy hắn như vậy thì cũng yên tâm, tiếp tục ăn hải sản trong chén mình.
Ừm thì Túc Thương đều bóc cho cậu nên Tô Niên mới rảnh tay mà viết chữ.
Ở trong bàn ăn cậu là người duy nhất không cần vất vả cũng có ăn.
Đám người dù gato muốn chết nhưng cũng chỉ trêu ghẹo một chút, không ai tỏ ra ghen ghét.
Ông trời rất công bằng, lấy cái này của mình sẽ bù cái khác vào, Tô Niên có lẽ cũng chẳng muốn có đánh đổi lớn như vậy.
Ghen ghét với một người khiếm khuyết là nhỏ nhen.
Một bữa ăn chủ khách đều vui vẻ.
Phục vụ xong đám bọn họ chắc chủ quán cũng có thể nghĩ sớm được luôn rồi.
Đám người bởi vì ngày cuối cùng gặp nhau nên uống có hơi quá chén, ai nấy đều ngất ngư mà leo lên xe trở về khách sạn.
Ai cũng say nên chẳng có hoạt động gì thêm nữa, mạnh ai trở về phòng của người nấy.
Ngọc Trạch vừa định đi tắm đã thấy chốt cửa lay động không ngừng, hắn khó hiểu mà đi ra mở cửa.
Rầm.
Cừa vừa mở thì một thân hình cao lớn đổ ập vào người khiến cho hắn không kịp phòng bị mà ngã ra sau, mém chút là đập đầu xuống góc giường rồi.
"Ưm..."
Ngọc Trạch choáng váng đưa tay xoa xoa cái mông bị ngã đau, dùng sức đẩy người trên thân mình ra.
Nhưng người ra giống như cục đá, lay cỡ nào cũng bất động.
Nữa người dưới bị đè không thể nhúc nhích, nhìn con ma men đang nằm kia mà trên trán hiện ra ba vạch màu đen dài sọc.
Cảm giác bất lực dâng lên tận óc.
"Anh đi nhầm phòng rồi hả?"
Ngọc Trạch cố gắng lay tỉnh người kia.
Thật sự thì hắn cũng không biết phòng của anh ta ở đâu, nhưng người này say bí tỉ, hắn chỉ có thể nghĩ anh ta đi nhầm phòng.
Hắn nhớ lúc nãy Cảnh Thiên đỡ người này lên xe, sao lại không tiễn người đến Tây Thiên mà để anh ta đi loạn như vậy.
Lỡ vào nhầm phòng một cô gái thì có phải chết không.
Hắn không hề ý thức được bản thân cũng có thể là đối tượng bị quấy rối.
Khó khăn lắm mới lật được người kia ra, giải phóng cho đôi chân của mình, Ngọc Trạch bất lực mà đứng dậy đi đóng cửa trước.
Cạch.
...
Sáng hôm sau.
Lưu Hiển bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu đến tỉnh, vừa đưa tay xoa xoa đầu vừa mở mắt ra.
Sau khi nhìn đến bố cục trong phòng Lưu Hiển mới bừng tỉnh, ký ức tối hôm qua cũng ùa vào đầu.
Lưu Hiển lật người nhảy xuống giường nhìn quanh khắp nơi.
Gian phòng vắng lặng, cũng chẳng có ai ngoài Lưu Hiển
Nếu không phải còn nhớ đây là nơi nào thì có khi Lưu Hiển đã nghĩ đây đúng là phòng mình.
Đưa tay kiểm tra tủ đồ, tất cả đều trống rỗng, chủ nhân căn phòng không biết đã đi từ lúc nào.
Lưu Hiển có chút nhức đầu ngồi trên giường ngẫm nghĩ nên làm thế nào tiếp theo.
Tối qua...
"Này! Anh mau tỉnh lại..."
Rầm.
"Ui... Anh... Ưm..."
Ngọc Trạch trợn mắt chấn kinh nhìn người đang làm càng trên môi mình, sau đó tức giận vươn tay đẩy người ra.
Nhưng... Đẩy không được còn bị người nắm hai tay giam cầm trên đỉnh đầu, chân cũng bị đè chặt, môi lưỡi bị người thừa cơ quấn lấy, men say từ hơi thở của người kia phả vào mặt khiến hắn dần chếch choáng, khó thở.
Tối nay Ngọc Trạch cũng không có uống bia, nhưng lúc này hắn cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng.
Nữa vì hơi thở nồng nặc mùi bia của người kia, nữa vì không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra với mình.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể để chuyện đi quá xa.
"Hừ..."
Nam nhân bị ăn đau cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi bị chà đạp nãy giờ mà có chút sưng lên.
"Anh buông ra!"
Ngọc Trạch cố gắng thở, quát giận với người đang liếm môi bị hắn cắn chảy máu.
Người kia lại không trả lời cũng chẳng chịu thả hắn ra, còn... Còn...
Ngọc Trạch cảm thấy mình say thật rồi, lúc này hắn đang mơ đúng không!!!?
"Tôi biết anh còn tỉnh táo!! Mau dừng lại, nếu không tôi... Tôi..."
Hắn có chút nói không được, bản thân sẽ làm gì người này nếu anh ta không ngừng lại, tiếp tục làm tới cái chuyện kia?
"Em làm sao?"
Giọng nói không chút men say nào vang lên,rõ ràng chui vào tai Ngọc Trạch.
"Tại sao anh làm vậy?"
Hắn không hiểu, người nãy vẫn luôn một bộ chính nhân quân tử, nếu anh ta có ý với mình thì cũng không thể trắng trợn làm như vậy, anh ta giả bộ say, mượn rượu làm càn thì sau này còn có lý do để giải thích hành vi trong lúc say, tại sao...
Nam nhân đối với câu hỏi của hắn không trả lời liền mà lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lọt áo thun của hắn ra, dùng nó cột chạy hai tay hắn lại, sau đó nhấc bổng người ném lên giường.
"Khốn kiếp! Lưu Hiển!!"
Ngọc Trạch vừa tức vừa sợ, cố gắng ngồi dậy.
Nhưng Lưu Hiển cũng không cho hắn cơ hội phản kháng, nhanh chóng đè người xuống.
"Anh có nghĩ đến kết quả không!!? Mẹ nó... A đau..."
Lưu Hiển ngẩng đầu nhìn người bởi vì vùng vẫy mà tự làm đau mình thì trong mắt có chút ý cười.
"Cùng lắm tôi chịu trách nhiệm với em, đừng lộn xộn nữa, em chạy không thoát."
....................................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.