Chương 80: Vụng trộm
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/07/2023
Sau khi bàn giao mấy cái thùng cho cô nhi viện rồi Túc Thương theo Tô Niên đi nhìn xem khắp nơi, xem nơi đứa nhỏ đã lớn lên, giường mà cậu ngủ.
Điều kiện trong cô nhi viện nói tốt cũng không đúng nhưng vừa đủ, dù đối với Túc Thương thì nó không tốt.
Nhìn cái ổ nhỏ của đứa bé nhà mình mà Túc Thương mềm lòng.
Ở đây tốt lắm.
Tô Niên thấy anh trầm mặc thì cười viết vào tay anh vài chữ.
Tuy nhỏ nhưng ấm áp, ít nhất cậu thấy vậy.
Giường của cậu là loại giường đơn một người nằm giống như trong ký túc xá, bởi vì học tập mà cậu ở cùng Tô Thanh nên không gian rất yên tỉnh. Không giống như khu nhà chung của đám trẻ trong cô nhi viện, nhỏ thì một giường lớn ngủ vài đứa, sau này lớn hơn thì mới cho ngủ giường đơn như cậu.
Cô nhi viện tính cả người lớn lẫn đứa nhỏ chỉ chừng sáu mươi đổ lại, cả khu nhà cũng không rộng, đi một chút là hết rồi.
Phía sau còn có một vườn rau, mùa xuân cây giống mới trồng nên còn tiêu điều, chỉ có giàn đậu cove xanh um cùng với cà chua chùm chùm lủng lẳng.
Nhìn nơi này Túc Thương cũng biết ăn uống sẽ không sung túc như anh vẫn chăm cậu, cũng may Tô Niên giờ đã đi ra ngoài học, sau này chỉ có lâu lâu mới về cô nhi viện nên cũng không cần sợ cậu vì chiếu cố mấy đứa nhỏ mà không dám ăn ngon.
Buổi tối anh ngủ ở đâu?
Tô Niên hỏi khi hai người ngồi trên giường nhỏ của cậu.
Túc Thương sẽ ở đây với cậu đến khi Tô Niên trở lại Tế Đông đi học, vậy nên vấn đề nơi ở này Tô Niên rất để ý.
Túc Thương chỉ nhìn mắt đứa nhỏ thôi cũng biết cậu nghĩ gì, anh cười.
Tô Niên thấy anh chỉ cười mà không nói thì gấp gáp thúc dục.
"Muốn tôi ở đây?"
Anh biết mà còn hỏi trêu ghẹo nhìn cậu.
Tô Niên gật đầu như mỏ thóc.
"Hình như cô nhi viện cũng có phòng cho khách nhân thì phải?"
Anh lơ đãng nói.
Tô Niên ngẩn ra.
Sau đó cậu nhớ lại... Hình như là có thật.
Túc Thương nhìn cái đầu nhỏ trước mặt đã gục xuống đáng thương thì bật cười.
"Em có thể vụng trộm đến đó ngủ với tôi."
Anh cúi đầu ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.
Âm thanh trầm tính bị anh ép đến vừa đủ cho Tô Niên nghe lại khiến vành tai cậu đỏ ửng lên, Túc Thương kiềm lòng không đậu đưa lưỡi liếm nhẹ lên một cái.
Tô Niên nhũn ra dựa vào ngực nam nhân, xấu hổ muốn độn thổ.
Vụng... Vụng trộm...
Nghĩ thôi cũng khiến cậu chín cả người, sắp bốc cháy đến nơi.
"Niên Niên, phòng cho khách đã chuẩn bị tốt rồi, con mang cậu ấy qua đó nghỉ ngơi đi, đường xa chắc là mệt nhọc lắm."
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng hối thúc của Tô Thanh khiến Tô Niên luống cuống tay chân.
Cậu quên mất, nơi này cũng là phòng ngủ của Tô Thanh, để anh ở đây cũng không tiện, chưa nói là chen chúc với cậu trên một cái giường nhỏ.
Tô Niên gấp gáp đứng lên kéo tay anh dậy.
Túc Thương cũng thuận theo cậu, môi mỏng ngậm cười.
Tô Thanh nhìn đứa nhỏ khuôn mặt đỏ ửng nhưng cũng không có dấu hiệu gì cho thấy bên trong mới xuất hiện tình huống xấu hổ gì đó, bà cũng không trêu ghẹo cậu, nhìn cậu dắt người kia loạng choạng rời đi thì buồn cười.
Đứa nhỏ bị ăn đến gắt gao cũng không biết là tốt hay xấu nữa, Tô Thanh lắc đầu nghĩ.
Tô Niên mang anh đến phòng khách của cô nhi viện.
Phòng chờ khách, chính là dùng để những người đến đây làm từ thiện ở lại giao lưu cùng đám nhỏ nên tiện nghi hơn rất nhiều.
Vì ít sử dụng nên sạch sẽ mới mẻ chứ không củ kỹ, còn có nhà vệ sinh bên trong.
Dù lâu không mở cửa nhưng vẫn không ẩm thấp, chỉ là không có hơi người nên có chút cô quạnh.
Không ẩm thấp là do Tô Thanh đã dọn dẹp mấy hôm nay rồi mà Tô Niên không có biết.
Túc Thương vừa nhìn đã hiểu, chỉ tội đứa nhỏ quá ngốc.
Tô tiểu ngốc Niên chạy tới chạy lui kiểm tra xem có thiếu gì không, mở tủ gỗ bên cạnh nhìn thử có mối mọt gì không nhưng cũng không có.
Nói đùa sao? Tô Thanh đã chuẩn bị chu đáo rồi.
Thấy mọi thứ đều ổn thì cậu lấy đồ của anh ra treo vào tủ.
Túc Thương dù ở nhiều ít ngày thì anh cũng không để cho quần áo có nếp gấp, bởi vậy đều là mang ra treo lên.
Túc Thương nhìn cậu như cô vợ đảm đang chạy ngược chạy xuôi mà sủng nịnh cười, cũng không nói gì chỉ ngồi trên giường nhìn cậu.
Tô Niên lấy ra một bộ đồ thường không quá trịnh trọng cũng thoái mái đưa cho anh đi tắm.
"Đồ nhỏ nữa."
Anh nhướng mày lên nhắc cậu.
Tô Niên mặt hơi ửng đỏ lên, cầm cái quần ship màu đen được gấp gọn ở một góc vali dúi vào tay anh, mắt cũng không nhìn anh lấy một cái.
Túc Thương nhìn mà rạo rực trong lòng vươn tay kéo đứa nhỏ lại hôn một cái rồi mới đứng dậy đi vào nhà tắm.
Tô Niên che mặt xấu hổ không thôi.
Bỗng nhiên điện thoại nằm trên giường kêu vang doạ cậu giật mình.
Tô Niên nhìn vào, là mẹ Túc gọi đến, còn là gọi video chat nữa.
"Em bắt máy đi, mẹ gọi đó."
Giọng nói xen lẫn tiếng nước chảy từ nhà tắm vang lên nhắn nhở cậu.
Tô Niên theo bản năng gật đầu, vươn tay bắt điện thoại của mẹ Túc.
"Ô, Niên Niên! Vậy là Thương Thương nó đến nơi rồi sao?"
Mẹ Túc nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Niên mà cười thật tươi.
Vâng ạ.
Tô Niên gõ cộc cộc, giương miệng cười với bà.
Bên cạnh mẹ Túc, Túc Nhạc vừa nghe đã ghé đầu qua nhìn.
"Anh dâu, em là Túc Nhạc, chúc anh năm mới an khang!"
Tô Niên bị hai chữ "anh dâu" chọc cho đỏ mặt, đối với cô gái trẻ bên kia màn hình bối rối gật đầu.
Túc Nhạc lần đầu nhìn xem Tô Niên đã thấy thích, bảo sao mẹ Túc không yêu thương.
Túc Thương tắm xong đi đã vẫn thấy Tô Niên ngồi trên giường đỏ mặt nói chuyện cùng mẹ Túc trên điện thoại.
Đứa nhỏ thấy anh đi ra thì giương mắt lên cầu cứu.
Anh thở dài, đứa nhỏ ngốc đến kết thúc cuộc nói chuyện cũng không biết.
"Mẹ à, con còn phải nghỉ ngơi, nói sau đi."
Nói xong anh đưa tay cúp luôn cuộc gọi.
Mẹ Túc cùng Túc Nhạc ngơ ngác nhìn cuộc gọi bị tắt, thiếu điều muốn lật bài.
"Anh hai thật là!"
Túc Nhạc bó tay.
Mẹ Túc cũng tức đến cười.
Tô Niên lại bối rối nhìn anh dò hỏi.
"Không sao đâu!"
Anh xoa đầu đứa nhỏ ngốc.
"Cùng tôi đi ngủ cái đi, lâu rồi không ôm em."
Túc Thương ôm đứa nhỏ lên giường đắp chăn nhắm mắt.
Tô Niên bị anh ôm lên giường mới đầu còn giật mình, sau đó cười ngây ngô vươn tay ôm anh thật chặt, vùi đầu vào lòng anh, ở trong khí tức quen thuộc của anh nhắm mắt.
Cậu biết anh đã lái xe cả ngày một mỏi rồi nên cũng không lộn xộn, vốn chỉ nằm thôi, ai nhè lại ngủ luôn.
Một giấc này là ngủ thẳng đến chiều năm giờ.
Tô Niên tỉnh lại không thấy nam nhân bên cạnh đâu thì có chút hoảng hốt, vội vàng bật dậy.
Đợi cậu chạy đến sân chính của cô nhi viện, nhìn nam nhân bị một đám trẻ bao vây thì ngây ngốc.
"Niên ca ca! Mau đến đây!"
Có đứa nhỏ nhìn thấy cậu thì hô hào lên, còn chạy tới kéo cậu lại.
"Đại ca ca, cũng cho Niên ca ca nữa!"
Đứa nhỏ nãi thanh nãi khí nhìn anh nói.
Tô Niên xấu hổ nhìn anh.
"Được, cũng cho tiểu Niên Niên, nhưng không được ăn nhiều đâu, sẽ bị sún răng."
Túc Thương cười trêu ghẹo nhìn cậu.
Đám nhỏ thấy anh cười thì tròn mắt.
"Đại ca ca cười lên thật đẹp!"
Cô bé đứng bên cạnh anh một bộ mê trai hô lên.
Đám nhỏ nhao nhao hưởng ứng, không khí hài hoà đến mức Tô Thanh đứng ở xa cũng phải cười nhẹ.
Điều kiện trong cô nhi viện nói tốt cũng không đúng nhưng vừa đủ, dù đối với Túc Thương thì nó không tốt.
Nhìn cái ổ nhỏ của đứa bé nhà mình mà Túc Thương mềm lòng.
Ở đây tốt lắm.
Tô Niên thấy anh trầm mặc thì cười viết vào tay anh vài chữ.
Tuy nhỏ nhưng ấm áp, ít nhất cậu thấy vậy.
Giường của cậu là loại giường đơn một người nằm giống như trong ký túc xá, bởi vì học tập mà cậu ở cùng Tô Thanh nên không gian rất yên tỉnh. Không giống như khu nhà chung của đám trẻ trong cô nhi viện, nhỏ thì một giường lớn ngủ vài đứa, sau này lớn hơn thì mới cho ngủ giường đơn như cậu.
Cô nhi viện tính cả người lớn lẫn đứa nhỏ chỉ chừng sáu mươi đổ lại, cả khu nhà cũng không rộng, đi một chút là hết rồi.
Phía sau còn có một vườn rau, mùa xuân cây giống mới trồng nên còn tiêu điều, chỉ có giàn đậu cove xanh um cùng với cà chua chùm chùm lủng lẳng.
Nhìn nơi này Túc Thương cũng biết ăn uống sẽ không sung túc như anh vẫn chăm cậu, cũng may Tô Niên giờ đã đi ra ngoài học, sau này chỉ có lâu lâu mới về cô nhi viện nên cũng không cần sợ cậu vì chiếu cố mấy đứa nhỏ mà không dám ăn ngon.
Buổi tối anh ngủ ở đâu?
Tô Niên hỏi khi hai người ngồi trên giường nhỏ của cậu.
Túc Thương sẽ ở đây với cậu đến khi Tô Niên trở lại Tế Đông đi học, vậy nên vấn đề nơi ở này Tô Niên rất để ý.
Túc Thương chỉ nhìn mắt đứa nhỏ thôi cũng biết cậu nghĩ gì, anh cười.
Tô Niên thấy anh chỉ cười mà không nói thì gấp gáp thúc dục.
"Muốn tôi ở đây?"
Anh biết mà còn hỏi trêu ghẹo nhìn cậu.
Tô Niên gật đầu như mỏ thóc.
"Hình như cô nhi viện cũng có phòng cho khách nhân thì phải?"
Anh lơ đãng nói.
Tô Niên ngẩn ra.
Sau đó cậu nhớ lại... Hình như là có thật.
Túc Thương nhìn cái đầu nhỏ trước mặt đã gục xuống đáng thương thì bật cười.
"Em có thể vụng trộm đến đó ngủ với tôi."
Anh cúi đầu ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.
Âm thanh trầm tính bị anh ép đến vừa đủ cho Tô Niên nghe lại khiến vành tai cậu đỏ ửng lên, Túc Thương kiềm lòng không đậu đưa lưỡi liếm nhẹ lên một cái.
Tô Niên nhũn ra dựa vào ngực nam nhân, xấu hổ muốn độn thổ.
Vụng... Vụng trộm...
Nghĩ thôi cũng khiến cậu chín cả người, sắp bốc cháy đến nơi.
"Niên Niên, phòng cho khách đã chuẩn bị tốt rồi, con mang cậu ấy qua đó nghỉ ngơi đi, đường xa chắc là mệt nhọc lắm."
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng hối thúc của Tô Thanh khiến Tô Niên luống cuống tay chân.
Cậu quên mất, nơi này cũng là phòng ngủ của Tô Thanh, để anh ở đây cũng không tiện, chưa nói là chen chúc với cậu trên một cái giường nhỏ.
Tô Niên gấp gáp đứng lên kéo tay anh dậy.
Túc Thương cũng thuận theo cậu, môi mỏng ngậm cười.
Tô Thanh nhìn đứa nhỏ khuôn mặt đỏ ửng nhưng cũng không có dấu hiệu gì cho thấy bên trong mới xuất hiện tình huống xấu hổ gì đó, bà cũng không trêu ghẹo cậu, nhìn cậu dắt người kia loạng choạng rời đi thì buồn cười.
Đứa nhỏ bị ăn đến gắt gao cũng không biết là tốt hay xấu nữa, Tô Thanh lắc đầu nghĩ.
Tô Niên mang anh đến phòng khách của cô nhi viện.
Phòng chờ khách, chính là dùng để những người đến đây làm từ thiện ở lại giao lưu cùng đám nhỏ nên tiện nghi hơn rất nhiều.
Vì ít sử dụng nên sạch sẽ mới mẻ chứ không củ kỹ, còn có nhà vệ sinh bên trong.
Dù lâu không mở cửa nhưng vẫn không ẩm thấp, chỉ là không có hơi người nên có chút cô quạnh.
Không ẩm thấp là do Tô Thanh đã dọn dẹp mấy hôm nay rồi mà Tô Niên không có biết.
Túc Thương vừa nhìn đã hiểu, chỉ tội đứa nhỏ quá ngốc.
Tô tiểu ngốc Niên chạy tới chạy lui kiểm tra xem có thiếu gì không, mở tủ gỗ bên cạnh nhìn thử có mối mọt gì không nhưng cũng không có.
Nói đùa sao? Tô Thanh đã chuẩn bị chu đáo rồi.
Thấy mọi thứ đều ổn thì cậu lấy đồ của anh ra treo vào tủ.
Túc Thương dù ở nhiều ít ngày thì anh cũng không để cho quần áo có nếp gấp, bởi vậy đều là mang ra treo lên.
Túc Thương nhìn cậu như cô vợ đảm đang chạy ngược chạy xuôi mà sủng nịnh cười, cũng không nói gì chỉ ngồi trên giường nhìn cậu.
Tô Niên lấy ra một bộ đồ thường không quá trịnh trọng cũng thoái mái đưa cho anh đi tắm.
"Đồ nhỏ nữa."
Anh nhướng mày lên nhắc cậu.
Tô Niên mặt hơi ửng đỏ lên, cầm cái quần ship màu đen được gấp gọn ở một góc vali dúi vào tay anh, mắt cũng không nhìn anh lấy một cái.
Túc Thương nhìn mà rạo rực trong lòng vươn tay kéo đứa nhỏ lại hôn một cái rồi mới đứng dậy đi vào nhà tắm.
Tô Niên che mặt xấu hổ không thôi.
Bỗng nhiên điện thoại nằm trên giường kêu vang doạ cậu giật mình.
Tô Niên nhìn vào, là mẹ Túc gọi đến, còn là gọi video chat nữa.
"Em bắt máy đi, mẹ gọi đó."
Giọng nói xen lẫn tiếng nước chảy từ nhà tắm vang lên nhắn nhở cậu.
Tô Niên theo bản năng gật đầu, vươn tay bắt điện thoại của mẹ Túc.
"Ô, Niên Niên! Vậy là Thương Thương nó đến nơi rồi sao?"
Mẹ Túc nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Niên mà cười thật tươi.
Vâng ạ.
Tô Niên gõ cộc cộc, giương miệng cười với bà.
Bên cạnh mẹ Túc, Túc Nhạc vừa nghe đã ghé đầu qua nhìn.
"Anh dâu, em là Túc Nhạc, chúc anh năm mới an khang!"
Tô Niên bị hai chữ "anh dâu" chọc cho đỏ mặt, đối với cô gái trẻ bên kia màn hình bối rối gật đầu.
Túc Nhạc lần đầu nhìn xem Tô Niên đã thấy thích, bảo sao mẹ Túc không yêu thương.
Túc Thương tắm xong đi đã vẫn thấy Tô Niên ngồi trên giường đỏ mặt nói chuyện cùng mẹ Túc trên điện thoại.
Đứa nhỏ thấy anh đi ra thì giương mắt lên cầu cứu.
Anh thở dài, đứa nhỏ ngốc đến kết thúc cuộc nói chuyện cũng không biết.
"Mẹ à, con còn phải nghỉ ngơi, nói sau đi."
Nói xong anh đưa tay cúp luôn cuộc gọi.
Mẹ Túc cùng Túc Nhạc ngơ ngác nhìn cuộc gọi bị tắt, thiếu điều muốn lật bài.
"Anh hai thật là!"
Túc Nhạc bó tay.
Mẹ Túc cũng tức đến cười.
Tô Niên lại bối rối nhìn anh dò hỏi.
"Không sao đâu!"
Anh xoa đầu đứa nhỏ ngốc.
"Cùng tôi đi ngủ cái đi, lâu rồi không ôm em."
Túc Thương ôm đứa nhỏ lên giường đắp chăn nhắm mắt.
Tô Niên bị anh ôm lên giường mới đầu còn giật mình, sau đó cười ngây ngô vươn tay ôm anh thật chặt, vùi đầu vào lòng anh, ở trong khí tức quen thuộc của anh nhắm mắt.
Cậu biết anh đã lái xe cả ngày một mỏi rồi nên cũng không lộn xộn, vốn chỉ nằm thôi, ai nhè lại ngủ luôn.
Một giấc này là ngủ thẳng đến chiều năm giờ.
Tô Niên tỉnh lại không thấy nam nhân bên cạnh đâu thì có chút hoảng hốt, vội vàng bật dậy.
Đợi cậu chạy đến sân chính của cô nhi viện, nhìn nam nhân bị một đám trẻ bao vây thì ngây ngốc.
"Niên ca ca! Mau đến đây!"
Có đứa nhỏ nhìn thấy cậu thì hô hào lên, còn chạy tới kéo cậu lại.
"Đại ca ca, cũng cho Niên ca ca nữa!"
Đứa nhỏ nãi thanh nãi khí nhìn anh nói.
Tô Niên xấu hổ nhìn anh.
"Được, cũng cho tiểu Niên Niên, nhưng không được ăn nhiều đâu, sẽ bị sún răng."
Túc Thương cười trêu ghẹo nhìn cậu.
Đám nhỏ thấy anh cười thì tròn mắt.
"Đại ca ca cười lên thật đẹp!"
Cô bé đứng bên cạnh anh một bộ mê trai hô lên.
Đám nhỏ nhao nhao hưởng ứng, không khí hài hoà đến mức Tô Thanh đứng ở xa cũng phải cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.