Chương 14
Quất
24/03/2023
Trần Khánh Dương đứng bấm điện thoại bên chiếc xe đạp màu vàng của Thanh Hân. Vừa bấm điện thoại, cậu vừa ngoái nhìn về phía hành lang ở ngay trước mắt. Càng đợi càng thấy cậu ta mất hút.
- Hân ơi cậu làm cái gì mà lâu vậy? Tôi lấy xe cũng được mười lăm phút rồi đấy.
Gọi mãi cũng không có ai đáp lại. Khánh Dương tức tối lại đi lên hành lang lần nữa, vô tình bắt gặp một cảnh tượng khó tin.
Phạm Gia Khánh vừa áp sát vừa hung hăng dán con mắt lên mặt cô. Cô càng lùi lại hắn càng tiến tới. Tên này qua miệng của Khánh Dương thì là người chịu thiệt oan uổng lắm mà, sao còn tâm trạng dây dưa với con gái vậy trời.
Chỉ có thể là vì cô đã đắc tội tày đình?
- Trần Khánh Dương!
Cậu xuất hiện như một vị cứu tinh, cô nhìn thấy cậu thì mừng không kể xiết. Mồ hôi đã chảy dài từ trán xuống cằm, đối mặt với tên Gia Khánh người không biết, tâm không biết thì thật khó đối phó.
Đúng là bùn loãng không trát được tường.
Trần Khánh Dương đứng khựng ở đó một lúc, rồi lông mày khẽ nhíu lại một đường nhăn nhó. Bày ra vẻ mặt khó hiểu
Khánh Dương choáng váng bởi những câu hỏi xuất hiện che khuất cảnh tượng trước mắt. Lấy lại ý chí, cậu mới tiến tới dắt cổ Thanh Hân kéo ra sau mình rồi dắt đi xuống hành lang phía dưới.
Cậu còn không quên khẽ quay đầu lại rồi cúi đầu mà nói một câu với hắn.
- Về sớm đi.
Bóng đôi chim nhỏ khuất dần sau hành lang, chỉ còn đọng lại 1 chút hương thơm dư vị nhỏ cùng nỗi chua xót vương vấn xung quanh Gia Khánh. Cậu cho tay vào túi quần, tựa thành hành lang nhìn xuống khu đỗ xe.
Chỉ còn thấy một người bực bội trách móc đạp chân chống, một người lo sợ dỗ dành rồi ngồi lên xe.
Đôi lông mi dài đen nhánh khẽ nhắm lại, lồng ngực cậu căng lên để thở dài một hơi.
- Chỉ là một con nhỏ ngốc thôi mà...
Rồi cậu ta đan hai tay sau gáy, chậm rãi quay đầu bước đi.
Chiếc xe đạp màu vàng băng băng qua nẻo đường ngập nắng chiều ấm áp và gió heo mây nhè nhẹ. Bây giờ vẫn chưa phải giờ tan tầm, đường mỗi lúc một vắng, tất thảy chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của chiếc xe đạp và tiếng vun vút qua tai của hơi gió mát lạnh.
- Đi chậm thôi! Cậu giận thì giận, đừng đánh cược mạng của tôi.
- Tôi đâm vào gốc cây, chúng ta chết chung cũng tốt.
Mồm miệng thì độc đoán, nhưng chân cậu ta thì lại dừng cho xe thả phanh tự chạy, lúc này nhịp thở cũng đều đều hơn trước.
Bóng lưng của Khánh Dương dưới ánh chiều tà xế bóng trở nên to lớn hơn, mái tóc dày cũng bị lực gió mà hất ra sau. Chẳng hiểu sao, ngày nào cũng thế. Ngày nào cô cũng xem hắn là tài xế, là một thằng nhóc tự ti, tự kỉ không biết nói chuyện dễ nghe.
Vậy mà....
- Cậu ta có làm gì cậu không?
Nắng vàng nhè nhẹ buông xuống hàng cây xanh rậm rạp lay chuyển dữ dội, gió lướt nhẹ qua má và làn tóc mai của cô, cô chậm rãi trả lời:
- Hắn ta hỏi tôi có phải là người lừa hắn giúp cậu hôm khai giảng không.
- Cậu nói sao?
- Tôi sợ, nên chưa trả lời.
Ngoài lề:
Hân: Sao nói chuyện cứ phải dí sát mặt vào vậy? Biến thái.
Khánh: Đồ điên, tôi bị cận, không đeo kính.
- Hân ơi cậu làm cái gì mà lâu vậy? Tôi lấy xe cũng được mười lăm phút rồi đấy.
Gọi mãi cũng không có ai đáp lại. Khánh Dương tức tối lại đi lên hành lang lần nữa, vô tình bắt gặp một cảnh tượng khó tin.
Phạm Gia Khánh vừa áp sát vừa hung hăng dán con mắt lên mặt cô. Cô càng lùi lại hắn càng tiến tới. Tên này qua miệng của Khánh Dương thì là người chịu thiệt oan uổng lắm mà, sao còn tâm trạng dây dưa với con gái vậy trời.
Chỉ có thể là vì cô đã đắc tội tày đình?
- Trần Khánh Dương!
Cậu xuất hiện như một vị cứu tinh, cô nhìn thấy cậu thì mừng không kể xiết. Mồ hôi đã chảy dài từ trán xuống cằm, đối mặt với tên Gia Khánh người không biết, tâm không biết thì thật khó đối phó.
Đúng là bùn loãng không trát được tường.
Trần Khánh Dương đứng khựng ở đó một lúc, rồi lông mày khẽ nhíu lại một đường nhăn nhó. Bày ra vẻ mặt khó hiểu
Khánh Dương choáng váng bởi những câu hỏi xuất hiện che khuất cảnh tượng trước mắt. Lấy lại ý chí, cậu mới tiến tới dắt cổ Thanh Hân kéo ra sau mình rồi dắt đi xuống hành lang phía dưới.
Cậu còn không quên khẽ quay đầu lại rồi cúi đầu mà nói một câu với hắn.
- Về sớm đi.
Bóng đôi chim nhỏ khuất dần sau hành lang, chỉ còn đọng lại 1 chút hương thơm dư vị nhỏ cùng nỗi chua xót vương vấn xung quanh Gia Khánh. Cậu cho tay vào túi quần, tựa thành hành lang nhìn xuống khu đỗ xe.
Chỉ còn thấy một người bực bội trách móc đạp chân chống, một người lo sợ dỗ dành rồi ngồi lên xe.
Đôi lông mi dài đen nhánh khẽ nhắm lại, lồng ngực cậu căng lên để thở dài một hơi.
- Chỉ là một con nhỏ ngốc thôi mà...
Rồi cậu ta đan hai tay sau gáy, chậm rãi quay đầu bước đi.
Chiếc xe đạp màu vàng băng băng qua nẻo đường ngập nắng chiều ấm áp và gió heo mây nhè nhẹ. Bây giờ vẫn chưa phải giờ tan tầm, đường mỗi lúc một vắng, tất thảy chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của chiếc xe đạp và tiếng vun vút qua tai của hơi gió mát lạnh.
- Đi chậm thôi! Cậu giận thì giận, đừng đánh cược mạng của tôi.
- Tôi đâm vào gốc cây, chúng ta chết chung cũng tốt.
Mồm miệng thì độc đoán, nhưng chân cậu ta thì lại dừng cho xe thả phanh tự chạy, lúc này nhịp thở cũng đều đều hơn trước.
Bóng lưng của Khánh Dương dưới ánh chiều tà xế bóng trở nên to lớn hơn, mái tóc dày cũng bị lực gió mà hất ra sau. Chẳng hiểu sao, ngày nào cũng thế. Ngày nào cô cũng xem hắn là tài xế, là một thằng nhóc tự ti, tự kỉ không biết nói chuyện dễ nghe.
Vậy mà....
- Cậu ta có làm gì cậu không?
Nắng vàng nhè nhẹ buông xuống hàng cây xanh rậm rạp lay chuyển dữ dội, gió lướt nhẹ qua má và làn tóc mai của cô, cô chậm rãi trả lời:
- Hắn ta hỏi tôi có phải là người lừa hắn giúp cậu hôm khai giảng không.
- Cậu nói sao?
- Tôi sợ, nên chưa trả lời.
Ngoài lề:
Hân: Sao nói chuyện cứ phải dí sát mặt vào vậy? Biến thái.
Khánh: Đồ điên, tôi bị cận, không đeo kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.