Nói Dối Thành Tính

Chương 44: Gọi 120

Lý Ất

01/06/2024

Sáng sớm hôm sau Lý Đài đã bị gọi dậy, toàn thân cô mềm nhũn như bị rút hết xương. May mà quần áo hôm nay không bó sát.

Ăn sáng xong cuối cùng cũng lên đường trở về.

Xe chạy thẳng đến cửa quầy tạp hóa, Lý Đài xuống xe, quay lại nhìn Chử Huy cũng xuống xe rồi hỏi: "Vào ngồi một lát không?"

Chử Huy nắm lấy cằm cô hôn nồng cháy một cái, "Lần sau."

Đứng tại chỗ nhìn theo Chử Huy rời đi, Lý Đài quay người thấy chị Trương và Triệu Nguyên Nguyên đứng ở cửa quầy tạp hóa với vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô cười chào họ: "Chị Trương, đến mua đồ à?"

"Ừ, à, đúng rồi, hôm qua đến thì cửa hàng không mở nên hôm nay chị lại đến."

"Chị mua xong chưa? Còn cần gì nữa không? Để em lấy cho chị."

"Không cần không cần, mua xong rồi."

"Chị ơi, người đàn ông đó..."

Chị Trương vội bịt miệng Triệu Nguyên Nguyên, "Bọn chị đi trước đây, Nguyên Nguyên còn phải đi học."

"Chị đi thong thả."

Trương Hạo Linh ngồi sau quầy cúi đầu ngủ gật.

"Cốc cốc", Lý Đài gõ gõ lên quầy, "Đêm qua anh không ngủ à?"

"Hả? Không... Ồ, em về rồi đấy à?" Trương Hạo Linh tỉnh dậy, xoa xoa mặt rồi đứng dậy lê bước lên lầu, "Em về rồi thì trông cửa hàng một lúc, đêm qua anh bận dựng video..."

Giọng nói theo Trương Hạo Linh đi xa, Lý Đài uống chút nước, lên lầu thay quần áo rồi xuống ngồi sau quầy cũng bắt đầu ngủ gật.

Đến giờ ăn trưa, Trương Hạo Linh nhìn hộp đồ ăn ngoài nói: "Sao lại gọi đồ ăn, hôm qua anh đã mua rau rồi mà."

"Lười động đậy."

Lý Đài thực sự lười động đậy, nhìn đồ ăn của mình cũng không muốn nhấc đũa.

Trương Hạo Linh bẻ đũa đưa cho cô, dò hỏi: "Em, có phải đi với Chử Huy không?"

"Ừ."

"Hai người đi làm gì vậy? Sao mà lại thành ra thế này? Sinh tồn nơi hoang dã à?"

Lý Đài còn không có sức trừng mắt với anh, "Anh quản được à?"

Ăn trưa xong, Lý Đài ngồi sau quầy càng lúc càng mệt, đang định đóng cửa đi ngủ luôn thì Đinh Hoa Sở bước vào.

Lý Đài thực sự muốn ngất đi cho rồi.

"Sở Sở à."

"Chị, Trương Hạo Linh không có ở đây à?"

"Ừ, ra ngoài rồi."



"Không mang theo điện thoại luôn à?"

"Có thể lắm."

Nhìn bộ dạng uể oải của cô, Đinh Hoa Sở cũng không nổi giận nổi, "Chị, rốt cuộc là tại sao? Chỉ vì những lời mẹ em nói thôi sao?"

"Mẹ em là vì muốn tốt cho em thôi."

"Sao lại vì muốn tốt cho em? Em và anh Hạo Linh có làm gì đâu, hơn nữa, ngay cả chị cũng không nói gì, bà ấy lấy quyền gì mà bịa đặt lung tung."

"Mẹ em sợ em kết bạn xấu thôi."

"Em đã 20 rồi, kết bạn với ai mà bà ấy còn phải quản à? Chị và anh Trương Hạo Linh cũng đâu phải người xấu."

"Trương Hạo Linh thì vậy, chị thì không."

Khuyên giải thiếu nữ nổi loạn mệt quá, Lý Đài thở dài một hơi.

Ngay cả Lý Đài cũng ra vẻ cô không hiểu chuyện tốt xấu, Đinh Hoa Sở tức giận vểnh cổ lên, giọng điệu kiên quyết nói: "Chị, chị nói với anh Hạo Linh giúp em, sau này em không học dựng video với anh ấy nữa."

Không đợi trả lời, cô tiếp tục nói: "Em có việc dựng video muốn nhờ anh ấy làm, việc trả tiền ấy, chị bảo anh Hạo Linh về rồi liên lạc với em."

Thật bướng bỉnh mà, Lý Đài chỉ có thể đồng ý.

Đinh Hoa Sở đi rồi cô đóng cửa quầy tạp hóa, lên lầu nói chuyện với Trương Hạo Linh rồi về phòng, nằm xuống là ngủ.

Một giấc này là ngủ thẳng đến ngày hôm sau.

Khi cô thức dậy, nhìn thấy trên bàn đã để sẵn bữa sáng, Lý Đài đến trước cửa phòng Trương Hạo Linh đang mở hỏi anh: "Anh dậy sớm vậy?"

Trương Hạo Linh ngẩng đầu nhìn kỹ Lý Đài rồi mới nói: "Nếu em không dậy nữa, anh định gọi 120 luôn rồi."

"Chỉ là ngủ một giấc thôi mà, có cần phải vậy không?"

Cô ngồi vào bàn ăn cơm.

Trương Hạo Linh hỏi: "Chử Huy đối xử với em không tốt à?"

"Anh có ý gì?"

"Anh thấy tình trạng của em, có vẻ như anh ta không tốt với em."

"Không có gì tốt hay không tốt cả, bình thường vẫn vậy thôi."

"Tục ngữ có câu này rất hay: Đàn ông dù có ưu tú đến đâu, không yêu thương em thì cũng vô dụng..."

"Câu nào vậy? Sao nghe không vần gì cả."

"Chậc." Trương Hạo Linh sắp xếp lại tâm trạng, tiếp tục nói: "Ý là: Chử Huy điều kiện tốt thì đúng, nhưng nếu anh ta không tốt với em thì cũng vô ích. Hai người sau này có thể... trên TV không phải thường hay diễn sao, nhà của mấy người có tiền có quyền đều phức tạp lắm, anh ta lại bận rộn, không lo cho gia đình, cuộc sống sau này của em chưa chắc đã tốt. Trước đây là vì anh, giờ anh đã ra rồi, nên anh nghĩ em cũng đừng cố chấp nữa, thử thích người khác xem sao."

Nghe anh luyên thuyên như đọc sách một đoạn dài vậy, Lý Đài vẫn rất cảm động, "Được. Lát nữa em sẽ đi thích bác Vương gác cổng khu phố, bác ấy vừa tốt lại vừa thật thà, còn lo cho gia đình, ngày nào cũng ngồi đó phơi nắng."



Trương Hạo Linh cầm bánh bao lên rồi bỏ đi, "Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú."

Bây giờ Lý Đài muốn dây dưa với Chử Huy sao?

*

Tối 7, 8 giờ, Lý Đài nhận được tin nhắn của Chử Huy, nói anh đang ở cửa quầy tạp hóa.

Ló đầu ra đã thấy Chử Huy đang dựa vào xe hút thuốc, dù là xe hay người đều đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Lý Đài đã ra ngoài rồi lại quay vào quầy tạp hóa lấy chai nước, đưa cho Chử Huy rồi nói: "Tiền anh gửi lần trước vẫn chưa dùng hết."

Nhận lấy nước, Chử Huy dùng tay không cầm thuốc xoa má cô một cái.

Lý Đài để mặc cho anh xoa rồi hỏi: "Vào ngồi một lát không?"

Chử Huy gật đầu.

Dẫn anh vào nhà, Lý Đài mời Chử Huy ngồi ghế sau quầy, bản thân cũng lấy ghế nhỏ ngồi bên cạnh anh.

Hai người như học sinh tiểu học ngồi nghe giảng, ngồi cạnh nhau sau quầy rồi đều không nói gì.

Chử Huy dáng người cao lớn, còn mặc một bộ vest, ngồi sau quầy tạp hóa trông không hợp chút nào mà còn hơi gò bó, nhưng trên mặt lại không lộ chút khó chịu nào, còn đang ngẩng mắt nhìn quanh.

Lý Đài lại hỏi: "Lên lầu xem không?"

Nhìn cầu thang, trước mắt chỉ hiện lên cảnh Lý Đài nấu mì ở nhà anh trước đây, chỉ nghĩ đến cô từng ở trước mặt người đàn ông khác nấu nướng, lo việc nhà đã khiến anh rất khó chịu, giờ còn phải tự mình đi tham quan?

Chử Huy không vui, "Trương Hạo Linh không có nhà?"

"Có."

"Vậy mà em còn gọi anh lên? Khó..."

"Anh tìm em có việc gì không?" Lý Đài cắt ngang lời anh.

"Không có việc gì."

"Ồ."

Lý Đài không nói nữa, ngồi một lúc, Chử Huy nói muốn đi, Lý Đài tiễn anh.

Ở cửa quầy tạp hóa, Chử Huy nắm tay Lý Đài hỏi: "Sao thế này?"

Cô cong ngón tay gãi gãi, "Muỗi cắn đấy."

Chử Huy hôn lên chỗ bị cắn một cái rồi quay người lái xe đi.

Sau khi tiễn Chử Huy đi, Lý Đài quay lại tiếp tục trông cửa hàng. Cô đã lười để ý Chử Huy đang nghĩ gì, cũng không quan tâm anh đến sẽ bị ai nhìn thấy.

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nói Dối Thành Tính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook