Chương 42: Rắc rối
Lý Ất
01/06/2024
Vẫn là tòa nhà ăn cơm tối qua, Lý Đài vừa xuống xe đã thấy Lưu tổng và Chử Huy đang đứng nói chuyện ở cửa.
Lưu tổng trông khá sốt ruột, tuy đang đối diện hướng của Lý Đài, nhưng dường như hoàn toàn không chú ý gì đến cô.
"Tôi cố ý đến báo cáo với ngài là tài liệu đã nộp rồi."
"Không cần báo cáo với tôi, cái đó không thuộc phạm vi quản lý của tôi."
"Ngài cứ nói vậy, dù sao cũng là ngài giới thiệu bộ trưởng Khổng cho chúng tôi quen biết, tôi cũng không thể phụ ân tình này của ngài."
"Chỉ là vừa hay cùng ăn một bữa cơm, không tính là ân tình gì."
Lưu tổng càng sốt ruột hơn, "Chử cục, ngài cho tôi một lời hứa đi, tôi đã đổ toàn bộ gia sản vào đó rồi."
"Chuyện của các anh tôi không quản được."
Lưu tổng lại tiến thêm một bước về phía Chử Huy, "Tôi nghe nói sáng nay Vương tổng cũng đến rồi, ông ấy có phải cũng đến tìm ngài không?"
Nhắc đến sáng nay, Lý Đài cảm thấy hơi chột dạ, cô chậm lại bước chân.
Chử Huy lùi lại một bước, giọng điệu không đổi: "Ông ấy có đến hay không anh đi mà hỏi ông ấy."
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Chử Huy quay đầu nhìn Lý Đài, trầm giọng nói: "Sao chậm thế."
Lý Đài rảo nhanh bước đến, Chử Huy không để ý đến Lưu tổng nữa, ôm cô đi vào trong.
Phòng ăn vẫn ngồi đầy một bàn người, gương mặt có mới có cũ. Chử Huy ngồi ghế chủ vị, người ngồi bên cạnh vẫn là mấy người hôm qua.
Trong lòng cảm thấy có lỗi, tối nay Lý Đài đặc biệt nhiệt tình, chỉ thiếu điều trực tiếp đút thức ăn vào miệng Chử Huy.
Trong khoảng nghỉ ngơi, Lý Đài lén thì thầm bên tai anh: "Chiều nay, em nói với Bối Kiều là sáng anh đã đi rồi, trưa chúng ta cũng không ăn cùng nhau."
Chử Huy không phản ứng gì, không biết là nghe thấy hay không nghe thấy.
"Em có phải đã gây phiền phức cho anh rồi không?"
Uống một ngụm nước, Chử Huy quay đầu nhìn kỹ mặt Lý Đài rồi nói: "Cũng khá là biết tiêu pha."
"Gì cơ?" Lý Đài phản ứng lại, sờ sờ má, hơi ngượng ngùng mà nói: "Đẹp không?"
"Đẹp cái gì?"
"Chiều nay em làm mặt, không đẹp à?"
"Phẫu thuật thẩm mỹ à? Không nhìn ra đấy."
"Không nhìn ra tức là phẫu thuật không tệ, khá tự nhiên."
Lúc nói chuyện, Bối Kiều cùng đi "phẫu thuật thẩm mỹ" với Lý Đài cũng bưng ly rượu bước tới, chào hỏi Chử Huy rồi thân mật nói với Lý Đài: "Cô Lý, nói là về nghỉ ngơi một lát rồi đến tìm tôi mà sao mãi cũng không thấy tin gì vậy."
Chuyện này từ đâu mà ra vậy?
Lý Đài không vạch mặt cô ta, cũng phối hợp nói theo: "Ha ha, tôi ngủ quên mất."
"Chiều nay cảm giác thế nào? Ở nội thành tôi cũng có mấy tiệm làm đẹp quen hay đến, tất cả đều rất tốt, đặc biệt là tiệm ở đường Tân Châu..."
Nhìn ý tứ này có lẽ Bối Kiều định tán gẫu với Lý Đài rồi.
Lý Đài ở bàn này không có quyền lên tiếng gì, bản thân còn đang hầu hạ người khác, sao có thể tìm thêm người để nói chuyện với cô chứ.
"Hay là, chúng ta đợi về rồi nói tiếp nhé, bây giờ nói tôi cũng không nhớ nổi."
"Được thôi, trao đổi thông tin liên lạc đi, hôm nào tôi trực tiếp dẫn cô đến tiệm xem."
Thật là, mình khách sáo với cô ta một chút, cô ta lại không khách sáo với mình chút nào cả.
Lý Đài thực sự không muốn mua dây buộc mình, cô đưa tay sờ điện thoại của Chử Huy, Chử Huy không nói gì nhưng tay cô vẫn đè lên điện thoại không động đậy, ngơ ngác nhìn Bối Kiều, thoáng chốc không nghĩ ra lý do từ chối.
"Cô ấy không có tiền, tiêu không nổi." Chử Huy lên tiếng.
"Ơ..."
"Ha ha... Chử cục nói đùa hay thật, sao cô Lý lại có thể không có tiền cơ chứ."
"Cô ấy chỉ là người mở một quầy tạp hóa, lấy đâu ra tiền?"
Lời này sắc bén thật, Bối Kiều cũng không dám đáp lại, gượng cười nói với Chử Huy: "Chử cục nói đùa hay thật, em kính ngài một ly."
Vốn chỉ là lời chuyển chủ đề, nếu Chử Huy từ chối nữa thì sẽ càng ngượng nghịu.
May mà Chử Huy cũng uống, Bối Kiều cũng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Lý Đài cầm chai rượu rót đầy ly của Chử Huy đến tràn ra, nâng ly nước ép của mình lên rồi nói: "Chử cục, em cũng kính ngài một ly."
Chử Huy nhướn mày nhìn cô, "Kính gì? Không nói thêm gì à?"
"Chúc ngài mỗi ngày đều kiếm đầy bạc, giàu sang phú quý."
"Nếu tôi mỗi ngày đều kiếm được đầy bạc thì phải ngồi tù, tôi ngồi tù rồi, em đợi tôi à?"
Lý Đài thầm nghiến răng nghiến lợi, tự uống hết nửa ly nước ép rồi không thèm để ý đến anh nữa.
Chử Huy nhìn Lý Đài một lúc với vẻ nghiền ngẫm rồi vẫn uống cạn ly rượu.
Sau đó Lý Đài chỉ lo cho bản thân, không để ý đến Chử Huy nữa.
Tối nay mấy người mới đến cũng không biết làm nghề gì, cách làm việc đặc biệt táo bạo, qua vài vòng rượu đã rủ nhau chơi trò chơi.
Trò chơi còn chưa đến nửa vòng đã đổi vị, đàn ông phụ nữ ôm ấp lẫn nhau, bắt đầu đi về hướng ao rượu rừng tình.
Lý Đài nói vào tai Chử Huy là mình muốn đi vệ sinh,rồi không quan tâm anh đồng ý hay không, trực tiếp bỏ đi.
Từ chối sự đi cùng của Vương Nhạc Chi, cô tự mình đi dạo bên ngoài, biết rõ Chử Huy có thể sẽ nổi giận, Lý Đài cũng không muốn quay lại, cũng không dám về chỗ ở.
Đi dạo gần nửa tiếng Lý Đài mới từ từ quay về, lúc này cô thậm chí bắt đầu mong Bối Kiều sẽ xuất hiện.
Bước vào nhà vệ sinh nữ, Lý Đài đứng một lúc chỉnh lại bộ dáng, vừa bước ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã bị một bàn tay nắm lấy kéo về phía nhà vệ sinh nam ngược hướng.
Lý Đài sợ đến tái mặt, mong đừng phải là tên nào trong nhóm đó lên cơn muốn làm chuyện bẩn thỉu ở đây.
"Rầm", Lý Đài bị ấn mạnh vào cánh cửa đã đóng.
Giây tiếp theo, cổ bị cắn mạnh rồi lại bị mút mạnh.
Mùi hương quen thuộc xoa dịu đi nỗi kinh hãi nhưng không thể giảm bớt cơn đau dữ dội.
Đợi Chử Huy buông cô ra, chỗ bị cắn đã thấy tê dại, nếu không phải trên miệng anh không có máu, Lý Đài thực sự cảm thấy mình bị cắn rách một miếng thịt.
"Gan em không nhỏ đấy."
"Em chỉ đi vệ sinh thôi mà."
"Sao không đi luôn?"
"Em không có ý định bỏ đi."
"Không dám, hay là không muốn?"
"Em chưa từng nghĩ đến."
"Sao không gọi Trương Hạo Linh đến đón em?"
Lý Đài cắn môi đến mức in cả dấu răng rồi nói: "Anh có phải có sở thích đặc biệt gì không?"
"Hửm?"
"Chỉ khi nhắc đến anh ấy mới khiến anh thấy hưng phấn?"
"Há!" Chử Huy nhìn Lý Đài, giọng điệu trêu chọc, nói: "Đúng vậy, chỉ có nhắc đến anh ta, mới khiến tôi thấy hưng phấn."
Hơi thở nặng nề có mùi rượu đậm đặc, sự bất mãn không hề kiềm chế hòa lẫn vị cay nồng của men rượu như roi quất trộn muối, Lý Đài tức thì cảm thấy sợ hãi, miệng muốn giải thích: "Em..."
Chử Huy hôn mạnh lên miệng cô, chỉ là môi chạm môi, rồi cắn môi cô nói: "Lý Đài, tôi không cần bất cứ lời giải thích nào của em."
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Lưu tổng trông khá sốt ruột, tuy đang đối diện hướng của Lý Đài, nhưng dường như hoàn toàn không chú ý gì đến cô.
"Tôi cố ý đến báo cáo với ngài là tài liệu đã nộp rồi."
"Không cần báo cáo với tôi, cái đó không thuộc phạm vi quản lý của tôi."
"Ngài cứ nói vậy, dù sao cũng là ngài giới thiệu bộ trưởng Khổng cho chúng tôi quen biết, tôi cũng không thể phụ ân tình này của ngài."
"Chỉ là vừa hay cùng ăn một bữa cơm, không tính là ân tình gì."
Lưu tổng càng sốt ruột hơn, "Chử cục, ngài cho tôi một lời hứa đi, tôi đã đổ toàn bộ gia sản vào đó rồi."
"Chuyện của các anh tôi không quản được."
Lưu tổng lại tiến thêm một bước về phía Chử Huy, "Tôi nghe nói sáng nay Vương tổng cũng đến rồi, ông ấy có phải cũng đến tìm ngài không?"
Nhắc đến sáng nay, Lý Đài cảm thấy hơi chột dạ, cô chậm lại bước chân.
Chử Huy lùi lại một bước, giọng điệu không đổi: "Ông ấy có đến hay không anh đi mà hỏi ông ấy."
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Chử Huy quay đầu nhìn Lý Đài, trầm giọng nói: "Sao chậm thế."
Lý Đài rảo nhanh bước đến, Chử Huy không để ý đến Lưu tổng nữa, ôm cô đi vào trong.
Phòng ăn vẫn ngồi đầy một bàn người, gương mặt có mới có cũ. Chử Huy ngồi ghế chủ vị, người ngồi bên cạnh vẫn là mấy người hôm qua.
Trong lòng cảm thấy có lỗi, tối nay Lý Đài đặc biệt nhiệt tình, chỉ thiếu điều trực tiếp đút thức ăn vào miệng Chử Huy.
Trong khoảng nghỉ ngơi, Lý Đài lén thì thầm bên tai anh: "Chiều nay, em nói với Bối Kiều là sáng anh đã đi rồi, trưa chúng ta cũng không ăn cùng nhau."
Chử Huy không phản ứng gì, không biết là nghe thấy hay không nghe thấy.
"Em có phải đã gây phiền phức cho anh rồi không?"
Uống một ngụm nước, Chử Huy quay đầu nhìn kỹ mặt Lý Đài rồi nói: "Cũng khá là biết tiêu pha."
"Gì cơ?" Lý Đài phản ứng lại, sờ sờ má, hơi ngượng ngùng mà nói: "Đẹp không?"
"Đẹp cái gì?"
"Chiều nay em làm mặt, không đẹp à?"
"Phẫu thuật thẩm mỹ à? Không nhìn ra đấy."
"Không nhìn ra tức là phẫu thuật không tệ, khá tự nhiên."
Lúc nói chuyện, Bối Kiều cùng đi "phẫu thuật thẩm mỹ" với Lý Đài cũng bưng ly rượu bước tới, chào hỏi Chử Huy rồi thân mật nói với Lý Đài: "Cô Lý, nói là về nghỉ ngơi một lát rồi đến tìm tôi mà sao mãi cũng không thấy tin gì vậy."
Chuyện này từ đâu mà ra vậy?
Lý Đài không vạch mặt cô ta, cũng phối hợp nói theo: "Ha ha, tôi ngủ quên mất."
"Chiều nay cảm giác thế nào? Ở nội thành tôi cũng có mấy tiệm làm đẹp quen hay đến, tất cả đều rất tốt, đặc biệt là tiệm ở đường Tân Châu..."
Nhìn ý tứ này có lẽ Bối Kiều định tán gẫu với Lý Đài rồi.
Lý Đài ở bàn này không có quyền lên tiếng gì, bản thân còn đang hầu hạ người khác, sao có thể tìm thêm người để nói chuyện với cô chứ.
"Hay là, chúng ta đợi về rồi nói tiếp nhé, bây giờ nói tôi cũng không nhớ nổi."
"Được thôi, trao đổi thông tin liên lạc đi, hôm nào tôi trực tiếp dẫn cô đến tiệm xem."
Thật là, mình khách sáo với cô ta một chút, cô ta lại không khách sáo với mình chút nào cả.
Lý Đài thực sự không muốn mua dây buộc mình, cô đưa tay sờ điện thoại của Chử Huy, Chử Huy không nói gì nhưng tay cô vẫn đè lên điện thoại không động đậy, ngơ ngác nhìn Bối Kiều, thoáng chốc không nghĩ ra lý do từ chối.
"Cô ấy không có tiền, tiêu không nổi." Chử Huy lên tiếng.
"Ơ..."
"Ha ha... Chử cục nói đùa hay thật, sao cô Lý lại có thể không có tiền cơ chứ."
"Cô ấy chỉ là người mở một quầy tạp hóa, lấy đâu ra tiền?"
Lời này sắc bén thật, Bối Kiều cũng không dám đáp lại, gượng cười nói với Chử Huy: "Chử cục nói đùa hay thật, em kính ngài một ly."
Vốn chỉ là lời chuyển chủ đề, nếu Chử Huy từ chối nữa thì sẽ càng ngượng nghịu.
May mà Chử Huy cũng uống, Bối Kiều cũng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Lý Đài cầm chai rượu rót đầy ly của Chử Huy đến tràn ra, nâng ly nước ép của mình lên rồi nói: "Chử cục, em cũng kính ngài một ly."
Chử Huy nhướn mày nhìn cô, "Kính gì? Không nói thêm gì à?"
"Chúc ngài mỗi ngày đều kiếm đầy bạc, giàu sang phú quý."
"Nếu tôi mỗi ngày đều kiếm được đầy bạc thì phải ngồi tù, tôi ngồi tù rồi, em đợi tôi à?"
Lý Đài thầm nghiến răng nghiến lợi, tự uống hết nửa ly nước ép rồi không thèm để ý đến anh nữa.
Chử Huy nhìn Lý Đài một lúc với vẻ nghiền ngẫm rồi vẫn uống cạn ly rượu.
Sau đó Lý Đài chỉ lo cho bản thân, không để ý đến Chử Huy nữa.
Tối nay mấy người mới đến cũng không biết làm nghề gì, cách làm việc đặc biệt táo bạo, qua vài vòng rượu đã rủ nhau chơi trò chơi.
Trò chơi còn chưa đến nửa vòng đã đổi vị, đàn ông phụ nữ ôm ấp lẫn nhau, bắt đầu đi về hướng ao rượu rừng tình.
Lý Đài nói vào tai Chử Huy là mình muốn đi vệ sinh,rồi không quan tâm anh đồng ý hay không, trực tiếp bỏ đi.
Từ chối sự đi cùng của Vương Nhạc Chi, cô tự mình đi dạo bên ngoài, biết rõ Chử Huy có thể sẽ nổi giận, Lý Đài cũng không muốn quay lại, cũng không dám về chỗ ở.
Đi dạo gần nửa tiếng Lý Đài mới từ từ quay về, lúc này cô thậm chí bắt đầu mong Bối Kiều sẽ xuất hiện.
Bước vào nhà vệ sinh nữ, Lý Đài đứng một lúc chỉnh lại bộ dáng, vừa bước ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã bị một bàn tay nắm lấy kéo về phía nhà vệ sinh nam ngược hướng.
Lý Đài sợ đến tái mặt, mong đừng phải là tên nào trong nhóm đó lên cơn muốn làm chuyện bẩn thỉu ở đây.
"Rầm", Lý Đài bị ấn mạnh vào cánh cửa đã đóng.
Giây tiếp theo, cổ bị cắn mạnh rồi lại bị mút mạnh.
Mùi hương quen thuộc xoa dịu đi nỗi kinh hãi nhưng không thể giảm bớt cơn đau dữ dội.
Đợi Chử Huy buông cô ra, chỗ bị cắn đã thấy tê dại, nếu không phải trên miệng anh không có máu, Lý Đài thực sự cảm thấy mình bị cắn rách một miếng thịt.
"Gan em không nhỏ đấy."
"Em chỉ đi vệ sinh thôi mà."
"Sao không đi luôn?"
"Em không có ý định bỏ đi."
"Không dám, hay là không muốn?"
"Em chưa từng nghĩ đến."
"Sao không gọi Trương Hạo Linh đến đón em?"
Lý Đài cắn môi đến mức in cả dấu răng rồi nói: "Anh có phải có sở thích đặc biệt gì không?"
"Hửm?"
"Chỉ khi nhắc đến anh ấy mới khiến anh thấy hưng phấn?"
"Há!" Chử Huy nhìn Lý Đài, giọng điệu trêu chọc, nói: "Đúng vậy, chỉ có nhắc đến anh ta, mới khiến tôi thấy hưng phấn."
Hơi thở nặng nề có mùi rượu đậm đặc, sự bất mãn không hề kiềm chế hòa lẫn vị cay nồng của men rượu như roi quất trộn muối, Lý Đài tức thì cảm thấy sợ hãi, miệng muốn giải thích: "Em..."
Chử Huy hôn mạnh lên miệng cô, chỉ là môi chạm môi, rồi cắn môi cô nói: "Lý Đài, tôi không cần bất cứ lời giải thích nào của em."
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.