Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 37

Thập Lục Nguyệt Tây Qua

24/05/2018

Khương Trì vừa nói xong câu "Mày muốn chết à", đám lưu manh ồn ào cười to, tiếng cười thô rát khó nghe. Một tên lưu manh trong đám gật gù đắc ý dùng tay chỉ Khương Trì, dùng một loại giọng điệu khinh miệt cực độ: "Mày đi nhanh đi, nơi này không liên quan gì đến mày. Đừng ở đây làm chướng mắt."

Khương Trì nghe được câu này, ánh mắt phát lạnh, đám người này nghe ra giống như có chuẩn bị mới đến, mà mục tiêu của bọn họ, rõ ràng là Tô Đường.

Tên lưu manh thấy Khương Trì đứng đấy, chậm chạp không có phản ứng, cười đùa tí tửng nói: "Còn không đi? Không đi thì đợi lát nữa mày muốn đi cũng không được rồi."

Mắt Khương Trì nhíu lại, không nói một lời, trực tiếp tiến lên vững vàng bắt được ngón tay của tên lưu manh đang chỉ trỏ kia, trong chớp mắt, vang lên tiết xoạt xoạt thanh thuý, ngón tay của tên lưu manh kia đã gãy, với Khương Trì mà nói, bẻ gãy ngón tay này, không cần tốn nhiều sức.

Trong miệng tên lưu manh phát ra tiếng kêu đau đớn: "Con mẹ nó mày!"

"Vẫn chưa có người nào đủ can đảm chỉ vào người tao nói chuyện." Trong giọng nói của Khương Trì mang theo chút cao cao tại thượng lạnh như băng.

Còn dư lại bốn tên lưu manh nghe được câu này biến sắc, nhìn nhau xem xét, trong mắt lộ ra hung ác: "Cùng tiến lên!"

Nói xong, hai người trong đó còn móc ra côn sắt, một bộ khí thế hung tợn. Nhìn thấy kích thước của côn sắc trên tay hai người thanh niên kia, sắc mặt Tô Đường không khỏi trắng nhợt, cô vô thức gọi: "Khương Trì."

Khương Trì nhìn chằm chằm năm tên lưu manh trước mặt, môi mỏng nhếch lên, anh chỉ kịp nói với Tô Đường: "Em tránh một bên." Năm tên lưu manh chuẩn bị tiến công tới.

Khương Trì nhẹ chế giễu một tiếng, chỉ là năm tên lưu manh, anh còn không thèm để vào mắt. Quất ngã mấy người này chỉ khoảng năm phút, đối phó bọn họ với anh mà nói, dễ như trở bàn tay. Năm tên lưu manh đau đớn té trên mặt đất, trong con mắt của bọn họ lộ ra phẫn hận và sợ hãi. Bọn họ biết mình lần này đá trúng tấm sắt!

Lúc này, trong miệng Tô Đường truyền đến tiếng la to: "Khương Trì!"

Khương Trì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trong đám người đang bắt Tô Đường.

Thì ra lần này đối phương tới không chỉ năm người, còn có người thứ sáu, người thứ sáu luôn núp trong bóng tối, lúc này thấy tình hình không tốt mới nhảy ra ngoài, nóng vội mà nghĩ phải hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này cánh tay gả ta vững vàng chụp lấy cổ Tô Đường, muốn kéo cô vào rừng, Khương Trì xem xét, cả trái tim đều muốn nhảy ra khỏi ngực của mình, anh vừa giận vừa vội, trong lòng như có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt, thân thể của anh phản ứng còn nhanh hơn ý thức, anh nhanh chóng phóng tới sau lưng người thứ sáu, hung hăng duỗi ra đánh một quyền, vẻn vẹn một quyền đã quật ngã đối phương rồi, nhưng lúc này, người vừa rồi ngã xuống đất đứng lên, trong tay người kia cầm côn sắt, mắt lộ ra hung ác, hung hăng đập lên lưng Khương Trì.

"Khương Trì!!!" Trong lòng Tô Đường kinh hoảng la lên rất to.

Khương Trì bị côn sắt hung hăng đánh trên lưng, không tự chủ kêu đau một tiếng. Mà người kia như cực hận Khương Trì, lại theo sát phía sau đánh tiếp. Khương Trì miễn cưỡng thân thể, né được cú này. Cũng may lúc này, vì Lăng Lang nhìn thấy hai người Tô Đường và Khương Trì thật lâu không quay lại nhóm, liền dẫn theo bạn gái đi tìm người, xa xa thấy cảnh này, anh ta mắng to một tiếng, nhanh chóng gia nhập.

Bạn gái Lăng Lang là Tiểu Điềm Điềm khuôn mặt khí khái hào hùng, không nghĩ tới đến tư thế đánh nhau cũng có chút lưu loát oai hùng, động tác không thua Lăng Lang chút nào, bọn họ vừa gia nhập, thắng thua đã định. Không bao lâu sau, một đám lưu manh nằm trên mặt đất kêu rên, thỉnh thoảng còn cầu xin tha thứ trong miệng, cầu Lăng Lang ra tay nhẹ một chút.

Trong miệng Lăng Lang hùng hùng hổ hổ: "Ông đây thấy chúng mày thật là chán sống! Anh Trì mà chúng mày cũng dám gây?"

Đám lưu manh suy yếu nói trong miệng: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, chúng tôi thật sự không biết anh Trì!"

Nếu như bọn họ biết hôm nay gặp được sát thần, nhất là gặp phải người tên là anh Trì, càng là sát thần trong sát thần, đặc biệt hung ác, bọn họ nhất định không chịu nhận ba trăm đồng kia. Số tiền kia, còn chưa đủ tiền chữa trị cho bọn họ đây này! Trong đó người anh em đến cuối đã bị người là anh Trì đánh đến mức hoàn toàn nhìn không ra hình người rồi, cũng không biết có thể chịu nổi hay không.

Một tiểu lưu manh trong lòng hối hận không thôi.

Tô Đường ở một bên đỏ vành mắt, cô kìm nén mới không rơi nước mắt, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Khương Trì, anh ổn không."

Khương Trì không để ý cong môi, dùng giọng điệu nhẹ nhõm: "Không sao." Nhưng Tô Đường biết Khương Trì nói không sao chỉ là anh không muốn cô lo lắng thôi, cô không tin lý do của anh chút nào. Côn sắt lớn như vậy, sức lực lớn như vậy, đánh trên lưng làm sao lại không sao chứ?

Khương Trì thật để chút thương tích ấy ở trong lòng, trước kia anh bị thương còn nghiêm trọng hơn thế nhiều. Anh thấy, nước mắt của cô càng làm anh khó chịu hơn bị thương, anh tự tay vuốt đầu Tô Đường: "Đừng khóc, em không sao thì tốt."

Khương Trì lấy điện thoại ra gọi điện thoại, gọi điện thoại xong không bao lâu cảnh sát đã tới rồi.

Khương Trì tùy ý địa chỉ sáu người nằm trên đất, híp híp mắt: "Hỏi rõ ràng ai bảo họ tới."

"Vâng thưa đại thiếu gia."

Tô Đường và Khương Trì rời đi cùng nhau, khoé mắt cô đột nhiên liếc thấy bóng dáng một người.

Vùng này, người đi qua quả thật rất ít, cho nên đám người này ở chỗ này bao vây hai người Tô Đường và Khương Trì nhiều thời gian như vậy cũng không bị người khác phát hiện. Tô Đường vô thức cảm thấy, người kia đặc biệt chờ ở chỗ này. Còn nguyên nhân, trong lòng cô nhất thời cũng không ra được phán đoán. d.đ.l.q,đ

Cô lại một lần nữa nhìn sang bên đó, bóng người đã không thấy. Nhưng dựa theo bóng lưng khi nãy mà phán đoán, người này rất giống người đại diện Trương Tiệp trước đó không lâu đến tìm cô. Bởi vì kiểu tóc của Trương Tiệp rất dễ nhận ra, lăn lộn trong ngành giải trí, không có đặc sắc cá nhân là không thể được, xem như người đại diện, cũng nhất định phải có đặc sắc cá nhân tươi sáng, nhưng đây là một phần đặc biệt, để Tô Đường nhận ra thân phận Trương Tiệp.



Sau khi ý thức người này là Trương Tiệp rồi, cả người Tô Đường đều như rớt vào hầm băng.

Đáy lòng của cô nhịn không được phát lạnh từng trận. Tình huống vừa rồi, thật sự rất giống chuyện xảy ra kiếp trước, nếu như Khương Trì không ở cùng cô, nếu như Khương Trì tay trói gà không chặt, như vậy đối đãi cô, sẽ là kết cục như thế nào? Mà Trương Tiệp, đóng nhân vật gì trong vở kịch này?

Trong chớp nhoáng này, đột nhiên Tô Đường hiểu tất cả.

Từ mới vừa bắt đầu, chỉ là một kết cục.

Nếu như nói nguyên thân bắt đầu tiến ngành giải trí, đã rơi vào cái bẫy của đối phương, như vậy đến cùng nên làm thế nào, mới có thể chiến thắng cuối cùng? Lấy tâm tính vô tâm, thấy thế nào, khả năng lật bàn đều cực kỳ bé nhỏ.

Cho nên kết cục của nguyên thân, đã sớm định sẳn ngay từ đầu.

Cả người Tô Đường cũng nhịn không được phát lạnh, Khương Trì lập tức nhận ra cô khác thường, anh quay sang hỏi cô: "Rất lạnh à?"

Đã là mùa thu rồi, gió đêm cũng có chút lạnh.

Tô Đường lắc đầu, cô suy nghĩ, vẫn nhịn không được nói ra phát hiện của mình với Khương Trì.

Trên thực tế, lúc ấy Khương Trì cũng phát hiện bóng người này, chỉ là khi đó quá mức hỗn loạn, để người kia thừa dịp chạy mất.

"Anh biết, việc này giao cho anh đi."

Ở cục cảnh sát, không tới mấy phút, sáu tên lưu manh đều nói tất cả mọi chuyện ra. Trước đó bọn họ nhận được một khoản tiền, ba trăm tệ, chỉ đủ mua mấy bao thuốc, nhưng bọn họ thấy yêu cầu của đối phương không cao, bọn họ chỉ bỉ ổi với một thiếu nữ xinh đẹp, sau đó chụp vài tấm ảnh, về phần sau đó, nghe nói sẽ có người tới ngăn cản bọn họ. Bọn họ nhất trí cảm thấy việc này rất dễ dàng, liền vui vẻ đáp ứng, ai có thể nghĩ tới lần này vậy mà bọn họ lại đá phải tấm sắt cứng rắn nhất từ trước tới nay, chọc phải nhân vật lớn không nên dây vào!

"Ai là người liên lạc với chúng mày?" Khương Trì ở một bên nét mặt âm trầm hỏi.

Đám côn đồ lắc đầu liên tục, một người trong đó vội vàng nói: "Chúng tôi cũng không biết đối phương là ai, bởi vì chúng tôi và anh ta chỉ liên lạc qua điện thoại."

"Số điện thoại bao nhiêu?"Đám lưu manh lập tức mồm năm miệng mười đọc ra dãy số, cảnh sát trực ban căn cứ vào số này gọi đến, nhưng nhắc nhở lại là số trống. Nhìn ra được, đối phương rất cẩn thận, rõ ràng không giống lần đầu tiên làm chuyện như vậy rồi.

"Tìm người đại diện Trương Tiệp của công ty giải trí Hoa Kiệt đến đây, tôi có việc hỏi ông ta." Khương Trì trầm tư một chút, mới lên tiếng.

"Vâng thưa đại thiếu gia."

Nhìn thấy thái độ cảnh sát trực ban đối với Khương Trì, đám lưu manh cũng biết chuyện lần này lớn rồi. Có lẽ lần này bọn họ phải vào tù, mãi không ra được. Nghĩ đến khả năng này, đám lưu manh cũng nhịn không được kêu cha gọi mẹ, kêu khóc xin khoan dung, nhưng không có ai để ý bọn họ. Một người trong đó còn muốn ôm lấy đùi của Khương Trì, một cảnh sát nhìn thấy quát to một tiếng, tên lưu manh cắc ké này liền lập tức an phận.

Thời gian tìm Trương Tiệp đến không ngắn, nhưng thời gian lúc này đã rất muộn, cho nên Tô Đường và Khương Trì liền rời đi trước, ngày mai lại tới hỏi thăm vấn đề Trương Tiệp có liên quan.

Lúc hai người bọn họ về đến nhà đã là ba giờ sáng, sau khi đi ra cục cảnh sát, bọn họ lại đi bệnh viện một chuyến, kiểm tra vết thương của Khương Trì, sau khi vết thương không có gì trở ngại, cuối cùng Tô Đường mới thở ra.

Khương Trì nhìn thấy động tác nhỏ đáng yêu của Tô Đường, buồn cười hỏi: "Lo lắng cho anh thế à?"

Tô Đường gật đầu.

Khương Trì cong mắt: "Hiện tại yên tâm chưa?"

Tô Đường mấp máy môi, nhẹ giọng lên tiếng. Cô phát hiện, mình càng ngày càng ỷ lại Khương Trì rồi, chỉ cần có anh ở đây, như thể sẽ không có bất kỳ khó khăn, bởi vì tất cả phiền phức, anh sẽ vì cô mà dọn dẹp.

Chuyện đêm nay, chạm vào cảnh báo trong lòng Tô Đường. Đời này và kiếp trước đã xảy ra biến hóa, có một số chuyện trước thời hạn, như vậy thay đổi gì không? Cô tránh thoát lần này, còn có thể tránh thoát lần tiếp theo không?

Cô cảm thấy mình cần phải nói với Khương Trì một chút chuyện liên quan tới Trầm Oánh. Lần này Trương Tiệp, nói không chừng chính là người Trầm Oánh phái tới. Nhưng nếu như cô đề cập với anh về Trầm Oánh, như vậy ắt phải nhắc đến quá khứ đời trước, đến lúc đó chuyện cô là con gái Tô Tố sẽ không còn cách nào dối gạt.

Từ khi có giấc mơ kia, ấn tượng của Tô Đường với Tô Tố mẹ nguyên thân đã có thay đổi cực lớn, đã từng, coi như Tô Tố là tình nhân của Đường Thế Thành. Nhưng trong giấc mơ, cô đã thay đổi cái nhìn. Bởi vì nhìn qua Tô Tố không giống như là người thứ ba, bà xinh đẹp, kiêu ngạo, kiêu ngạo đến một thân ngông nghênh, bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể để bà cúi đầu. Mà từ từng li từng tí bên trong, có thể phát hiện bà không yêu thương gì Đường Thế Thành, thậm chí có thể nói coi như đối đãi người xa lạ cũng còn tốt hơn bà đối với Đường Thế Thành.

Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ của Tô Đường thôi. Năm đó quan hệ giữa Tô Tố, Đường Thế Thành và Khương Ưng, cô không rõ. Tô Tố có liên quan đến cái chết của mẹ Khương Trì hay không, cô cũng không được biết.

Tô Đường càng nghĩ, vẫn quyết định hẳn nên nói chuyện của Trầm Oánh cho Khương Trì biết. Anh sẽ có phản ứng gì, sẽ đưa ra quyết định gì, không phải cô có thể quyết định, nhưng cô không thể giấu diếm anh nữa. Anh đối tốt với mình như vậy, cô lại gạt anh chuyện rất quan trọng, nó với anh mà nói, thật sự là quá không công bằng.



Nghĩ như vậy, Tô Đường kiên định gõ cửa phòng Khương Trì.

Lúc này Khương Trì còn chưa ngủ, lúc cửa mở, anh đang loay hoay điện thoại trong tay. Nhìn thấy Tô Đường, anh tiện tay quăng điện thoại di động ra, sau đó nhìn Tô Đường.

"Khương Trì, em có chuyện muốn nói với anh."

"Hửm?"

Tô Đường trầm mặc ba giây, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Trương Tiệp, có thể là người của Trầm Oánh."

Khương Trì nghe vậy, nhất thời không trả lời.

Tô Đường cũng không biết anh đang chờ cô nói tiếp, hay vì không biết Trầm Oánh là ai cho nên mới không nói gì. Cô nói liền một mạch: "Trầm Oánh là vợ chính thức của ba em, mà mẹ em là Tô Tố."

Một câu nói kia, cuối cùng Tô Đường một hơi toàn bộ nói xong. Cho đến khi nói xong một chữ cuối cùng, toàn bộ quá trình cô luôn cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn biểu lộ của Khương Trì.

Thời khắc này trôi qua vô cùng chậm chạp. Mỗi một phút, mỗi một giây, đối với Tô Đường mà nói đều rất dày vò.

Cô đang chờ đợi Khương Trì phán quyết mình.

Anh sẽ tiếp tục đối tốt với cô, hay sẽ lạnh nhạt với cô đây?

Tô Đường chậm chạp không đợi đến khi Khương Trì đáp lại, trái tim không khỏi từng chút từng chút chìm xuống dưới.

Cứ như chìm vào trong vực sâu của đáy biển đen tối không thấy đáy.

Anh có ghét cô hay không?

Tô Đường cắn chặt môi, mới miễn cưỡng kềm chế nước mắt của mình. Nhưng hốc mắt của cô chua xót chớp mắt tiếp theo sẽ lăn xuống. Lúc cô sắp quay người hốt hoảng mà chạy đi, giọng Khương Trì mới không nhanh không chậm vang lên: "Anh biết."

Anh biết!

Tô Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Khương Trì, khó khăn hỏi: "Anh biết cái gì?"

Khương Trì dùng ngón tay phủi nhẹ nước mắt chực trào trong mắt Tô Đường, giọng nói êm dịu: "Anh biết quan hệ của em và Tô Tố."

"Làm sao anh biết?"

"Anh đi xem camera giám sát Hoàng Đình KTV."

Thì ra là như thế. Quả nhiên là phong cách của Khương Trì.

Tô Đường cắn môi, vẻ mặt tái nhợt hỏi: "Anh có ghét em không?"

Khương Trì nhíu mày, buồn cười hỏi: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"

Tô Đường khó khăn nói: "Bởi vì em là con gái của Tô Tố."

Khương Trì cong môi cười khẽ một tiếng: "Với anh mà nói, em là bánh bao của anh."

Giọng điệu của anh hòa hoãn, mang theo lưu luyến của riêng anh, trong chớp nhoáng này, Tô Đường cho là mình từ đó nghe được dịu dàng gợi cảm.

"Bánh bao." Tròng mắt Khương Trì nhìn Tô Đường, đột nhiên trịnh trọng nói.

"Vâng."

"Trên thế giới này, ngay cả Lăng Lang cũng có thể phản bội anh, duy chỉ có em là không thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook