Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 70

Thập Lục Nguyệt Tây Qua

05/11/2019

Edit: MTSL

Trong bữa tiệc, Tô Đường lại gặp phải Thẩm Oánh. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Vãn Thu.

Đường Vãn Thu lớn lên có bốn phần giống Thẩm Oánh, mẹ con hai người họ khuôn mặt tinh xảo, tươi cười đắc ý.

Thẩm Oánh nhàn nhạt liếc qua Tô Đường, sau đó vờ như không thấy cô rồi dời ánh mắt đi chỗ khác. Không đến gây chuyện, cũng không tiến lên chào hỏi. Mặc Kỷ Lạp thấy vậy, cười lạnh một tiếng, nhân lúc còn có thể cười thì cười nhiều chút, dù sao sau này hài kịch xảy ra, bọn họ cũng không cười nổi.

Khi yến tiệc đang diễn ra, Mặc Kỷ Lạp đã rời đi, không biết đi để làm gì, chỉ là không lâu sau đó tin Đường Thế Thành té xỉu truyền đến. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Mà Thẩm Oánh và Đường Vãn Thu thần sắc rất khó coi. Tiệc sinh nhật Đường Thế Thành mất nhiều công sức để chuẩn bị như vậy, cuối cùng chỉ qua loa kết thúc.

Một thời gian khá lâu sau buổi tiệc sinh nhật đó, Tô Đường cũng không gặp lại Mặc Kỷ Lạp. Tô Đường không biết rốt cuộc ngày đó Mặc Kỷ Lạp làm gì mới có thể khiến Đường Thế Thành tức đến ngất xỉu. Sau đó là những ngày yên bình trôi qua. Nhưng nửa năm sau, liên tiếp truyền ra tin xấu của nhà họ Đường.

Giống như những việc ở kiếp trước lại xảy ra. Hút thuốc phiện, tham ô. Đủ loại tin tức. Chỉ duy nhất khác là, người trong cuộc từ nguyên thân biến thành Đường Vãn Thu và Thẩm Oánh.

Nhưng lần này, Đường Thế Thành cũng không thể thoát tội.

Công ty của ông ta đã bị vợ nhúng tay vào, cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng. Hơn nữa, không lâu sau lại truyền ra tin tức nhiều năm trước ông ta cưỡng bức thiếu nữ khiến người ta mang thai, cùng với trong những năm gần đây luôn trốn thế cùng nhận hội lộ. Chỉ ngắn ngủi vài ngày, lại khiến nhà họ Đường chao đảo.

Mấy năm nay Đường Thế Thành làm ăn bất chính, việc ác làm không ít, người thân cận không có là bao. Mà lúc này, nhóm đối thủ của Đường Thế Thành không hẹn mà cùng tận lực chèn ép công ty của ông ta, còn thừa thắng xông lên, thu mua không ít cổ phần của công ty Đường Thế Thành.

Tin xấu cứ liên tiếp truyền đến khiến nhà họ đường trở tay không kịp, coi như nhà mẹ đẻ thấm oánh muốn dùng thế lực của mình đè mấy chuyện này xuống cũng không có tác dụng, trong bóng tối dường như có một đôi tay đẩy nhà họ đường vào con đường tàn bại.

Trong một thời gian nhắn, Đường Thế Thành phải đối mặt với việc công ty đổi chủ, gia đình lục đục. Tô Đường phát hiện, khi Đường Thế Thành một lần nữa xuất hiện trước mặt công chúng, người đã gầy đi một vòng, khí chất tinh anh không còn sót lại chút gì. Khuôn mặt xuất hiện thêm vài nếp nhăn, đầu tóc trước kia được chăm sóc cẩn thận nay cũng lấm tấm bạc trắng. Vài tháng trôi qua, Đường Thế Thành dường như biến thành một người hoàn toàn khác, vô cùng ủ rũ chán nản.

Đứng trước lời gièm pha của truyền thông về việc trốn thế, khuôn mặt Đường Thế Thành tái nhợt, ánh mắt tức giận, nhưng lại không thể đảo ngược thất bại. Khí thế của kẻ địch vô cùng hung hăng, nắm trong tay không ít bằng chứng, giống như quyết tâm khiến ông ta phá sản. Lần này, nhà họ Đường, cùng với ông ta, thật sự hết rồi.

Tô Đường nhìn khuôn mặt già nua của Đường Thế Thành trên màn hình TV, cũng không cảm thấy gì nhiều. Thiên đạo luân hồi, ác giả ác báo. Thiếu nữ đã từng bị Đường Thế Thành cưỡng hiếp rồi bị ép sinh con trong tin tức nói kia, chính là tô tố. Từ đầu đến cuối tô tố chỉ là người bị hại đáng thương. Đầu tiên là bị Đường Thế Thành cưỡng hiếp, sau đó là bị Thẩm Oánh hãm hại. Cho dù bà ấy không muốn làm kẻ thứ ba, Thẩm Oánh cũng không tha cho bà, không chỉ ép bà rời khỏi đế đô mà còn khiến Tô Đường nhỏ tuổi phải đến một thị trấn nhỏ phía Nam sinh sống. Cuối cùng, bà lại bị Thẩm Oánh làm cho tức giận mà qua đời. Những năm đó cơ thể tô tố không được khoẻ, cũng không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Tô Đường biết rõ, những chuyện mà nhà của Đường Thế Thành trải qua, đều là do Mặc Kỷ Lạp trả thù. Khiến bọn họ trải qua những gì kiếp trước cô ấy trải qua, coi như “Quà đáp lễ”. Nhưng Tô Đường cũng không thừa nhận Mặc Kỷ Lạp có năng lực này, một tay che trời, hoàn toàn đẩy nhà họ Đường xuống đáy cốc.

Cô chỉ có thể nghĩ ra lý do duy nhất là Mặc Kỷ Lạp có người giúp đỡ. Nhưng người kia là ai, Tô Đường cũng không biết.

Sóng gió của nhà họ Đường kéo dài rất lâu rồi mới dần lắng xuống. Khi rảnh rỗi Tô Đường vẫn chú ý tình hình của Mặc Kỷ Lạp. Cô vẫn luôn hi vọng Mặc Kỷ Lạp có một cuộc sống tốt, mà không bị thù hận huỷ diệt cả kiếp này.

Lại nửa năm nữa trôi qua, trong một đêm, trên các blog đều là tin tức của Mặc Kỷ Lạp. Tin tức của cô ấy nằm trên hotsearch tận ba ngày.

Không lâu trước Mặc Kỷ Lạp đã đoạt được danh vị Ảnh hậu Kim Mã, trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Dựa vào diễn xuất xuất sắc, dung mạo xuất sắc, trừ bỏ khi bắt đầu gặp chút khó khăn vì là người mới thì có thể nói Mặc Kỷ Lạp ở trong giới giải trí vô cùng thuận lợi. Ở dưới trướng công ty giải trí tốt nhất, có được tài nguyên tốt nhất, người đại diện tốt nhất khiến cô ấy nổi tiếng với tốc độ vô cùng nhanh chóng, sớm ra mắt công chúng. Hiện tại, cô ấy đã là nghệ sĩ tuyến 1.

Lần cô ấy đoạt được giải thưởng Kim Mã, có rất nhiều người có danh tiếng chứng kiến.

Mặc Kỷ Lạp vô cùng nổi tiếng. Nam nữ già trẻ đều biết rõ cái tên có quốc dân độ cực lớn này. Chứng minh sự thành công của cô ấy.

Cô ấy tự viết nên truyền kỳ về bản thân.

Trong lễ trao giải, cánh báo chí với con mắt tinh tường phát hiện, ảnh hậu mới trên sân khấu khi phát biểu cảm nghĩ, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía một người đàn ông ở dưới. Hai người họ cùng nhau cười, giống như chia sẻ niềm vui từ xa vậy.

Vì vậy vài phút sau, ống kính nhiều lần quay người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở hàng đầu kia.

Bỗng chốc người nọ hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Khuôn mặt dịu dàng như ngọc, nhưng so sánh với khuôn mặt thì trang phục của người nọ mới khiến người ta chú ý. Trên cổ tay là một chiếc đồng hồ, giá cả khiến nhiều người kiếm tiền cả đời cũng không đủ. Mà anh ta mặc trên người một bộ tây trang sang trọng đến cực điểm, đầu tóc gọn gàng, nhìn qua là biết đây là một người thành đạt.



Người đàn ông kia phát hiện ra camera lia qua, nhưng anh ta cũng không nhìn về ống kính, mà từ đầu đến cuối vẫn dõi theo Mặc Kỷ Lạp trên sân khấu. Khi thấy cô ấy vui vẻ, trên môi anh ta cũng nở nụ cười.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều phát hiện ra quan hệ bất thường giữa hai người họ.

Đây là ai? Có quan hệ với Mặc Kỷ Lạp như thế nào?

Vấn đề này, rất nhiều người muốn biết.

Về phía bên truyền thông không gì không làm được, lập tức điều tra ra thân phận của người đó, đây đúng là con trai của nhà giàu nhất nước.

Tuổi còn trẻ nhưng giá trị con người cao ngất ngưởng, tài lực hùng hậu. Không lâu sau nghe nói anh ta đã tiếp nhận sản nghiệp của ông nội mình, cũng chính là xí nghiệp giàu nhất nước, có thể nói là tiền đồ vô hạn.

Đôi mắt của cánh phóng viên không thể không bốc cháy, sau đó trong tiết mục phỏng vấn, có một vị phóng viên hỏi Mặc Kỷ Lạp quan hệ với người kia là gì.

Thật ra vị phóng viên kia khi hỏi câu này cũng không hi vọng Mặc Kỷ Lạp sẽ trả lời, bởi vì loại vấn đề này, đều là điểm yếu của rất nhiều nghệ sĩ, họ hoặc là tránh né, hoặc là dùng cái danh chỉ là bạn bè để cho qua chuyện này. Nhưng người phóng viên này tuyệt đối không nghĩ tới, Mặc Kỷ Lạp cứ như vậy trực tiếp công khai quan hệ yêu đương của hai người.

Cô ấy giống như không hề có ý nghĩ muốn giấu giếm tình yêu của hai người.

Mặc dù truyền thông không ngờ được trong lúc sự nghiệp đang đi lên, Mặc Kỷ Lạp lại công bố chuyện yêu đương, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự nghiệp. Nhưng nghĩ đến người đàn ông đáng giá trăm triệu tệ kia, bọn họ cũng hiểu được. Vì vậy sau khi kinh ngạc qua đi, lời chúc phúc ùn ùn kéo tới.

Mặc Kỷ Lạp thản nhiên nói cảm ơn, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói ngọt ngào.

Khi Tô Đường thấy được nụ cười đó, cuối cùng cũng yên tâm. Mặc dù hai người bọn họ không thể trở thành bạn tốt, nhưng do mối quan hệ đặc thù đó, Tô Đường vẫn hi vọng Mặc Kỷ Lạp có thể có được cuộc sống hạnh phúc.

Trước mắt, Mặc Kỷ Lạp vẫn sống rất tốt.

Bỗng chốc mùa hạ đã đến.

Khương Trì cũng rèn luyện trong quân ngũ được gần ba năm rồi. Một năm trước, anh vốn định nhanh chóng kết thúc kì rèn luyện để trở lại bên cạnh Tô Đường, nhưng không lâu sau đó, anh lại bị khương ưng đưa đến tây bắc xa xôi.

Mà sau khi Khương Trì đặt chân đến tây bắc, hai người cũng chưa gặp nhau lần nào.

Tô Đường nghĩ, trong lòng khương ưng vẫn không tin tưởng bọn họ, nghĩ rằng bọn họ sẽ không đi đến kết thúc nào cả. Vì vậy mới đưa Khương Trì đến tây bắc. Nói là rèn luyện, nhưng thực chất không phải là muốn tách bọn họ ra sao?

Nhưng trước giờ Tô Đường cũng chưa từng có ý định muốn chia tay với Khương Trì.

Cô sẽ đợi anh trở về.

Mà Khương Trì cũng đã hứa cho cô một tương lai tươi sáng.

Cô không tin ai cả, chỉ duy nhất tin Khương Trì. Nếu anh đã nói về tương lai của hai người, vậy nhất định sẽ có “sau này”.

Khai giảng năm nay là năm 4 đại học rồi. Một năm nữa là Tô Đường tốt nghiệp. Hiện tại cô đã quyết định xong con đường trong tương lai, cô muốn ở lại trường làm giáo viên. Loại nghề nghiệp yên ổn sinh sống này rất thích hợp với cô. Mà dựa vào thành tích xuất sắc của mình, ở lại trường làm giáo viên hoàn toàn không có vấn đề.

Mà chuyện không thể xác định được bây giờ, chính là bao giờ Khương Trì trở về.

Nhưng mà Tô Đường nghĩ, sớm muộn gì anh cũng trở về. Bởi vậy, cô cũng không quá lo lắng.

Tháng bảy, là một trong hai tháng nóng nhất năm. Bên ngoài là mặt trời nóng rát, Tô Đường ở nhà, mở điều hoà, không muốn nhúc nhích.



Đột nhiên di động rung lên, Tô Đường cầm lấy di động, hoá ra là Lăng Lang gọi đến.

Nhắc đến người này, rất lâu rồi cô chưa gặp lại Lăng Lang. Năm nhất đại học, Tô Đường vô tình nghe được tin anh ta cùng địch lộ đang yêu nhau. Nhưng không đến nửa tháng sau, hai người đã chia tay. Nguyên nhân cụ thể thì không ai nói cho cô biết, chỉ là năm hai đại học địch lộ đã ra nước ngoài du học, đến giờ vẫn chưa về nước. Nói không phải vì chuyện chia tay này, Tô Đường cũng không tin.

Tô Đường vừa nghĩ linh tinh về chuyện này vừa nghe điện thoại.

“Tô Tô phải không? Mau ra ngoài ngắm cảnh thôi!” Lăng Lang ở bên kia điện thoại hô to gọi nhỏ. Vài năm trôi qua, Lăng Lang vẫn là bộ dáng phong lưu như cũ. Mỗi ngày sống tiêu sái, vài ngày đổi bạn gái một lần, người ở bên cạnh anh ta trong thời gian dài, hình như không có ai cả. Anh ta được các sinh viên gọi là “Pháo đài di động”, biệt hiệu này, ở Kinh Đại Tô Đường cũng nghe thấy.

“Đi chỗ nào?”

“Anh đã bao hết một chiếc du thuyền rồi, chúng ta rời khỏi đất liền đi ngắm cảnh.” Lăng Lang cười hì hì nói.

Tô Đường cũng nghĩ lâu lắm rồi mình không gặp Lăng Lang, hơn nữa cũng đã ở nhà quá lâu, nên ra ngoài đi dạo, vì vậy đồng ý với Lăng Lang.

Tô Đường mở tủ quần áo, suy nghĩ một chút, vẫn là mang theo hai bộ áo tắm. Một bộ tương đối bảo thủ, còn bộ kia, chính là áo tắm hai mảnh. Muốn mặc bộ đó, còn phải tuỳ vào hoàn cảnh quyết định.

Hiện tại cô đang mặc trên người chiếc áo trắng trễ, lộ ra hai vai trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, bên dưới là quần jean ngắn cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, nhìn tổng thể vừa mát mẻ lại có chút gợi cảm. Vài năm trôi qua, tóc xén hồi cấp ba cũng đã mọc dài đến thắt lưng, cô dùng dây buộc cao tóc lên.

Tô Đường nhìn thoáng qua bản thân trong gương. Trong gương là thiếu nữ môi hồng răng trắng, toàn thân toát ra khí chất hoạt bát, cô hài lòng gật đầu, đóng cửa ra ngoài. Khi cô đến địa điểm mà Lăng Lang đã hẹn, anh ta đã đứng đó chờ sẵn. Thấy cô đến, Lăng Lang lập tức cười không thấy mắt đâu, nhiệt tình nói: “Tô Tô, đã lâu không gặp.”

Tô Đường khẽ mỉm cười: “Ừm, đã lâu không gặp.”

“Đi, chúng ta lên du thuyền.” Lăng Lang nói, sau đó liền đưa Tô Đường lên thuyền.

Đây là một chiếc du thuyền xa hoa to lớn, Tô Đường là lần đầu tiên bước chân lên loại du thuyền này. Bên trong đã có không ít người đến, phần lớn đều là những mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh. Trong đó có một khuôn mặt khiến Tô Đường thấy quen thuộc, cô nghĩ ngợi một chút, đó là một hotgirl rất nổi tiếng trên mạng, cũng không biết Lăng Lang dùng cách nào để mời đến.

Còn vài người đàn ông còn lại, cô cũng cảm thấy quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại, hoá ra đã từng gặp bọn họ ở tiệc sinh nhật 18 tuổi của Khương Trì, có vài người là bạn bè của anh.

Tất cả mọi người đều cười mờ ám với Tô Đường. Nhìn thấy dáng vẻ của họ, mặc dù Tô Đường cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không để tâm lắm.

“Tô Tô, em có mang theo áo tắm không?”

“Có mang.”

“Để anh dẫn em đến phòng thay quần áo.”

“Được.”

Tô Đường theo Lăng Lang đến một căn phòng bên cạnh: “Em vào đi. Thay xong thì ra ngoài nhé.”

Tô Đường ừ một tiếng, sau đó vào trong phòng.

Căn phòng này rất lớn, trên giường còn trải đầy cánh hoa hồng. Trong lòng Tô Đường cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Cô đến bên cạnh giường, vừa cởi áo xuống, liền bị một người ôm lấy từ phía sau.

Cô vừa định hét lên, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc đến vô cùng: “Bánh Bao, anh về rồi.”

Khương Trì!

Khương Trì! Anh đã trở về rồi!

Tô Đường muốn quay người ôm lấy anh, nhưng cô phát hiện ra trên người mình chỉ mặc nội y. Mà một tay Khương Trì ôm thắt lưng của cô, còn một tay sắp đụng vào ngực Tô Đường!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook