Chương 56
Mẫn Nhiên
05/03/2024
Không mất nhiều thời gian, chỉ trong vài giây, hai người đã kiềm chế buông tay, quay trở lại con đường ban đầu, tiếp tục đi về phía nhà bà
cụ.
Trong ngôi nhà tự xây của bà cụ, bà đã mở cửa ra vào và đang đợi.
Khương Dư Sanh và Bạc Tô vừa bước lên bậc đầu tiên ở góc cầu thang tầng hai thì tình cờ gặp bà cụ đang đi ra kiểm tra.
"Bà ơi." Khương Dư Sanh khẽ nói.
Bà lão đeo tạp dề, mỉm cười như hoa trước cửa cầu thang cũ: "Bà nghe tiếng bước chân giống các cháu, bước ra ngoài xem thì đúng là như vậy thật."
Bạc Tô cũng mỉm cười chào hỏi: "Bà ơi, tai bà tốt thật đấy."
Bà lão hưởng thụ: "Đúng vậy, tổ tiên của bà không ai điếc cả. Bà ngoại của bà sống đến tám mươi tám tuổi, đến tận ngày cuối cùng vẫn tai thính mắt tinh đấy."
Bà lui vào nhà, để Khương Dư Sanh và Bạc Tô vào, càm ràm các nàng đến là được rồi, sao còn mang theo nhiều đồ như vậy nữa.
Khương Dư Sanh cong mắt, như thể không liên quan đến mình, nói: "Bà ơi, cháu cũng không biết nữa. Cái này là cháu mang cho bà, còn những thứ khác đều là do chị ấy đột biến ra đấy ạ."
Nàng để hộp sữa bột trong tay lên tủ đựng đồ ở lối vào, Bạc Tô cũng làm như vậy.
Bà cụ làm mặt dữ, trách Bạc Tô: "Cô Tiểu Bạc, cháu xem cháu đấy, khách sáo như vậy làm gì. Lúc trước giúp đỡ bà nhiều như vậy, bà còn chưa biết phải cảm ơn thế nào nữa."
Bạc Tô cười nhẹ, bốn lạng đẩy ngàn cân: "Bà ơi, bà mới khách sáo đấy ạ, còn gọi cháu là cô nữa, cứ gọi Nặc Nặc là được rồi."
"Cái này..." Bà lão do dự, liếc nhìn Khương Dư Sanh theo bản năng.
Khương Dư Sanh đứng cạnh Bạc Tô, gần gũi với cô, lặng lẽ bày tỏ sự khẳng định của mình với bà cụ bằng ánh mắt.
Bà cụ hiểu ngay lập tức—— Đây không phải là ảo giác, bầu không khí giữa hai người thực sự khác hẳn trước đây.
Hòa giải?
Đôi mắt yêu thương của bà lão tràn ngập sự vui vẻ.
Khương Dư Sanh mỉm cười đáp lại.
Bà lão đột nhiên cười rạng rỡ, mừng cho Khương Dư Sanh.
"Được, được." Giọng bà trở nên nhiệt tình hơn một chút, gọi: "Nặc Nặc, mau vào đi. Bà sẽ không khách sáo với cháu nữa đâu. Cảm ơn hai đứa nhé, bà rất vui khi hai đứa có thể đến."
"Đến đây, tự nhiên ngồi đi." Bà bước vào trong vài bước, bật quạt điện trong phòng khách: "Hai đứa có muốn uống gì không? Hoặc hai đứa tự pha trà nhé? Tình cờ là xô nước của bà vừa được giao đến, vẫn còn mới đấy."
Khương Dư Sanh giúp bà đóng cửa lại, hỏi Bạc Tô: "Muốn uống trà không?"
Bạc Tô lắc đầu.
Khương Dư Sanh nói: "Không cần đâu, bà ơi, bọn cháu uống chút nước lạnh là được rồi."
"Có muốn uống đá không?"
"Không ạ, hôm nay Bạc Tô không uống được."
Nàng đáp lại đầy tự nhiên, Bạc Tô nhìn nàng, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Bà cụ sửng sốt một lúc, không hiểu "Hôm nay Bạc Tô không uống được" nghĩa là gì, nhưng vẫn nghe lời: "Ừm."
Bà lấy một chiếc cốc dùng một lần, đi đến máy lọc nước để giúp cả hai lấy nước.
Khương Dư Sanh hỏi Bạc Tô: "Muốn rửa tay không?"
Trời nóng đến nỗi tay và mặt nàng đổ mồ hôi suốt dọc đường.
Bạc Tô thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn cách bố trí căn nhà, đáp: "Ừm."
Vì thế, Khương Dư Sanh nói gì đó với bà cụ rồi quen thuộc dẫn Bạc Tô vào phòng tắm.
"Trước đây em từng sống ở đây à?" Bạc Tô vừa rửa tay vừa nhẹ nhàng hỏi.
Cô đã từng nghe Thẩm Già Hòa nhắc tới, bà cụ này là chủ nhà cũ của Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh nói: "Đúng vậy, chính xác thì em sống trong một phòng đơn trên lầu."
"Phòng đơn?"
"Ừm, giống như tầng này vậy, được mở ra và chia thành các phòng riêng biệt. Trong phòng có phòng tắm và một ban công nhỏ, có thể đặt vài chiếc nồi niêu xoong chảo, nấu một số món đơn giản." Nàng ngước lên nhìn quanh phòng tắm rồi nói: "Nó to cỡ này."
To cỡ này, là chưa đầy mười mét vuông.
Cần bố trí giường ngủ, phòng tắm cần ngăn cách, nồi niêu xoong chảo cần kê.
Động tác rửa tay của Bạc Tô thoáng khựng lại.
Khương Dư Sanh đưa khăn giấy cho cô lau tay: "Sao vậy?"
Bạc Tô lắc đầu: "Không có gì."
Bà cụ lấy nước, đặt lên bàn rồi nói từ xa: "Vậy hai đứa ngồi một lúc nhé? Hay là đói rồi?"
"Bọn cháu không đói." Khương Dư Sanh trả lời từ phòng tắm.
"Bà còn chuẩn bị món cuối nữa, sắp xong rồi." Bà lão đáp.
Khương Dư Sanh tắt vòi nước, lau tay rồi bước ra ngoài: "Món cuối cùng là gì thế ạ?"
Bà cụ nói: "Bắp cải cuốn thịt, nhanh lắm."
"Để cháu làm cho." Khương Dư Sanh vòng tay ôm lấy eo bà cụ, cởi tạp dề của bà.
Bà cụ vùng vẫy: "Không cần không cần, chỉ là món cuối thôi, kẻo người cháu lại dính đầy khói dầu nữa."
"Không sao đâu bà, lâu rồi bà chưa nếm thử tay nghề của cháu đúng không?" Khương Dư Sanh khẽ nói: "Kiểm tra xem cháu có tiến bộ gì không nhé?"
Bạc Tô cũng giúp đỡ phối hợp: "Đúng vậy, bà ơi, bà để em ấy bộc lộ tài năng đi, cháu sẽ giúp một tay."
Cô giúp bà cụ tháo sợi dây buộc quanh cổ.
Bà cụ không thể chống đỡ trước sự tấn công của hai người, chỉ có thể thở dài, buông tạp dề ra, mang một chiếc quạt điện đến cho họ mát mẻ, xem cả hai bận rộn không mấy ăn ý nhưng lại rất đẹp mắt.
Khương Dư Sanh đứng trước bếp gần cửa, Bạc Tô đứng trước bồn rửa.
Thoạt nhìn giống hệt đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước. Nhìn cử chỉ rửa bắp cải của Bạc Tô, bà lão và Khương Dư Sanh đều mỉm cười.
"Muốn em cầm tay dạy chị không?"
"Không cần." Đại tiểu thư rất cố chấp.
Khương Dư Sanh buồn cười.
Xem ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Dư Sanh cười như vậy, bà lão có chút choáng váng.
Khương Dư Sanh quay người, quan tâm hỏi: "Bà ơi, gần đây bà cảm thấy thế nào? Thắt lưng còn đau không?"
Bà cụ định thần lại: "Vẫn ổn, không còn cảm giác gì nữa."
"Đi vệ sinh thì sao? Mọi chuyện vẫn bình thường chứ?" Bạc Tô hỏi.
"Bình thường, bình thường."
"Vậy là tốt rồi." Bạc Tô vừa vụng về làm việc, vừa nói: "Vậy tháng sau đăng ký kiểm tra lại nhé, nếu bình thường thì lấy stent ra được không ạ?"
Bà lão tin các nàng, đều nghe theo các nàng.
Bà hỏi về tình hình gần đây của Khương Dư Sanh, rồi bắt đầu Nặc Nặc ơi Nặc Nặc à mà gọi Bạc Tô, hỏi Bạc Tô tại sao lại đến Lộ Thành vào lúc này, lại có việc à, khi nào về Bắc Thành? Hỏi han về việc cô sẽ làm gì tiếp theo, sẽ đi đâu? Có bận nhiều không?
Khương Dư Sanh mỉm cười, yên lặng nghe bà lão cố gắng tìm hiểu tin tức cho nàng.
Khi bà cụ nói mệt, muốn đi vệ sinh, nàng mới bắt đầu nói với giọng điệu nghiền ngẫm: "Nặc Nặc?"
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái, mang theo sự ngọt ngào của thiếu nữ, lại có nét duyên dáng của một người phụ nữ trưởng thành, truyền vào tai Bạc Tô, làm rung động trái tim cô.
Bạc Tô ghé mắt.
Khương Dư Sanh mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu.
Bạc Tô không khỏi cong môi, nhưng vẻ mặt đầy thản nhiên: "Không lớn không nhỏ."
Khương Dư Sanh cười khẽ, không cho là đúng.
Nàng đặt một chiếc bánh bao rau có thịt xiên bằng que gỗ vào nồi, sực nhớ, hỏi: "Vẫn chưa bao giờ hỏi chị, sao chị lại có biệt danh Nặc Nặc vậy?"
Nói chung, không phải đều luôn dùng từ láy liên quan đến đại danh sao?
Bạc Tô nói: "Là mẹ chị đặt, tượng trưng cho lời hứa sẽ không bao giờ rời bỏ bố chị. Đó là biểu hiện cụ thể của tình yêu lúc mãnh liệt nhất."
Động tác cầm lá bắp cải của Khương Dư Sanh thoáng khựng lại.
Bạc Tô cười nhẹ, như đang tự giễu: "Có chút mỉa mai phải không? Lời chứng tình yêu cuối cùng cũng trở thành một loại bằng chứng phạm tội."
Khương Dư Sanh lắc đầu: "Không phải, có chút buồn thôi."
Đặt mình vào vị trí của Tạ Trường Yên, Khương Dư Sanh không khỏi cảm thấy tiếc cho Tạ Trường Yên, nhưng nàng chỉ nói: "Dù thế nào đi nữa, dì thật sự đã sinh ra chị vì tình yêu. Em nghĩ đối với bà ấy, chị không được xem là bằng chứng phạm tội."
"Lời chứng là lời chứng. Tình yêu không chỉ khi nó hoàn hảo, mà là cả khi trả giá sai lầm."
"Chỉ cần đã từng thực sự yêu."
Sai cũng sai đến đáng giá.
Bạc Tô cảm động.
Một lúc sau, cô nói: "Từ khi ly hôn, bà ấy không còn tin vào tình yêu nữa. Bao năm qua, bà ấy đã dạy chị không nên bị cảm xúc cuốn đi, không nên tin vào bất cứ lời ngọt ngào hay lời hứa hẹn nào về tình yêu vĩnh cửu."
"Phải đặt việc yêu bản thân mình lên hàng đầu, đừng đặt điểm tựa cuộc đời mình cho người khác, điều quan trọng nhất là phải củng cố và xây dựng bản thân mình."
Điều khôn ngoan nhất là coi cảm xúc như một loại gia vị và một lớp kem phủ trên bánh.
Trong những năm tháng bối rối không có Khương Dư Sanh, Bạc Tô gần như đã thành công trong việc tẩy não bản thân - cô không có trái tim.
Cô không cần tình yêu.
Khương Dư Sanh im lặng vài giây, đành phải nói: "Cũng không phải không có lý."
Tuy nhiên, con người không phải là những cỗ máy, họ không thể lúc nào cũng lý trí và luôn đưa ra những lựa chọn tốt nhất cho mình như một người được lập trình.
Bạc Tô đồng tình: "Đúng vậy."
"Chỉ là." Cô dừng một chút, nói: "Gần đây chị đã nhận ra một điều."
"Hửm?"
"Bà ấy vẫn đặt điểm tựa của mình lên người khác."
Khương Dư Sanh khó hiểu.
Bạc Tô lặng lẽ nói: "Trên người chị."
Một ngày nào đó, Tạ Trường Yên có thể vẫn sẽ suy sụp.
Bởi vì hoa cuối cùng sẽ mọc thành hoa, cây cuối cùng sẽ hóa thành cây, và con gái của bà, Bạc Tô, cuối cùng sẽ có hình dáng của riêng mình.
Cô từng nghĩ mình nên làm vậy, cô sẵn lòng, có thể vì để Tạ Trường Yên có một cuộc sống tốt hơn, mà bị cắt tỉa vô hạn.
Nhưng nghĩ mà xem, đi theo con đường đó thực sự sẽ dẫn đến kết quả tương tự - sớm hay muộn, cô cũng sẽ héo úa.
Đau đớn, vì cắt tỉa quá nhiều.
Cuối cùng một ngày nào đó cô sẽ chết bởi một con dao mà ngay cả cô cũng nghĩ là không trí mạng.
Có lẽ đó là khoảnh khắc cô nắm tay người được cho là phù hợp, khoảnh khắc hôn nhau, khoảnh khắc bước vào nấm mộ hôn nhân...
Biển cả trong trái tim cô sẽ mang về một cơn sóng thần muộn màng, nhấn chìm lấy cô.
Cuối cùng, Tạ Trường Yên cũng sẽ sụp đổ.
Cô nên trả lại cuộc sống của Tạ Trường Yên cho chính bà, trả lại cuộc đời cho chính bản thân mình.
Đây là lúc cô tỉnh lại sau mười năm bối rối, mỗi lần nhìn Khương Dư Sanh, cô sẽ tự do tự chủ thở, không thể kiềm chế mong muốn chạy về phía nàng, mong muốn được ôm nhau. Cô càng cảm nhận rõ ràng, sẽ càng cảm thấy giác ngộ.
Nhưng cái gì cũng chưa làm được, cái gì cũng còn làm chưa được, nên cô không nói ra những lời này.
Khương Dư Sanh nhìn Bạc Tô, tưởng cô không muốn nói thêm gì nữa nên cũng không nói gì, cũng không hỏi gì, cũng không bình luận gì, chỉ cúi đầu hôn lên má cô.
Bạc Tô hiểu sự an ủi thầm lặng của nàng.
Lòng cô lên men, nhưng lại làm như không có việc gì, trêu nàng: "Bà thấy rồi kìa."
Khương Dư Sanh vội vàng đứng thẳng, quay đầu lại.
Ở cửa không có ai, cũng không có bóng dáng của bà lão.
"Chị này." Khương Dư Sanh mắng.
Đôi môi đỏ mọng của Bạc Tô thoáng cong lên.
Khương Dư Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, không khỏi cúi đầu mỉm cười.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Bà lão: Tôi không dám xuất hiện, bà lão này già rồi, răng không tốt, ăn không nổi đồ ngọt.
Tái bút: Mình thấy một vài bạn hỏi về cung hoàng đạo của Bạc Tô và Dư Sanh, là Ma Kết và Xử Nữ nhé.
Trong ngôi nhà tự xây của bà cụ, bà đã mở cửa ra vào và đang đợi.
Khương Dư Sanh và Bạc Tô vừa bước lên bậc đầu tiên ở góc cầu thang tầng hai thì tình cờ gặp bà cụ đang đi ra kiểm tra.
"Bà ơi." Khương Dư Sanh khẽ nói.
Bà lão đeo tạp dề, mỉm cười như hoa trước cửa cầu thang cũ: "Bà nghe tiếng bước chân giống các cháu, bước ra ngoài xem thì đúng là như vậy thật."
Bạc Tô cũng mỉm cười chào hỏi: "Bà ơi, tai bà tốt thật đấy."
Bà lão hưởng thụ: "Đúng vậy, tổ tiên của bà không ai điếc cả. Bà ngoại của bà sống đến tám mươi tám tuổi, đến tận ngày cuối cùng vẫn tai thính mắt tinh đấy."
Bà lui vào nhà, để Khương Dư Sanh và Bạc Tô vào, càm ràm các nàng đến là được rồi, sao còn mang theo nhiều đồ như vậy nữa.
Khương Dư Sanh cong mắt, như thể không liên quan đến mình, nói: "Bà ơi, cháu cũng không biết nữa. Cái này là cháu mang cho bà, còn những thứ khác đều là do chị ấy đột biến ra đấy ạ."
Nàng để hộp sữa bột trong tay lên tủ đựng đồ ở lối vào, Bạc Tô cũng làm như vậy.
Bà cụ làm mặt dữ, trách Bạc Tô: "Cô Tiểu Bạc, cháu xem cháu đấy, khách sáo như vậy làm gì. Lúc trước giúp đỡ bà nhiều như vậy, bà còn chưa biết phải cảm ơn thế nào nữa."
Bạc Tô cười nhẹ, bốn lạng đẩy ngàn cân: "Bà ơi, bà mới khách sáo đấy ạ, còn gọi cháu là cô nữa, cứ gọi Nặc Nặc là được rồi."
"Cái này..." Bà lão do dự, liếc nhìn Khương Dư Sanh theo bản năng.
Khương Dư Sanh đứng cạnh Bạc Tô, gần gũi với cô, lặng lẽ bày tỏ sự khẳng định của mình với bà cụ bằng ánh mắt.
Bà cụ hiểu ngay lập tức—— Đây không phải là ảo giác, bầu không khí giữa hai người thực sự khác hẳn trước đây.
Hòa giải?
Đôi mắt yêu thương của bà lão tràn ngập sự vui vẻ.
Khương Dư Sanh mỉm cười đáp lại.
Bà lão đột nhiên cười rạng rỡ, mừng cho Khương Dư Sanh.
"Được, được." Giọng bà trở nên nhiệt tình hơn một chút, gọi: "Nặc Nặc, mau vào đi. Bà sẽ không khách sáo với cháu nữa đâu. Cảm ơn hai đứa nhé, bà rất vui khi hai đứa có thể đến."
"Đến đây, tự nhiên ngồi đi." Bà bước vào trong vài bước, bật quạt điện trong phòng khách: "Hai đứa có muốn uống gì không? Hoặc hai đứa tự pha trà nhé? Tình cờ là xô nước của bà vừa được giao đến, vẫn còn mới đấy."
Khương Dư Sanh giúp bà đóng cửa lại, hỏi Bạc Tô: "Muốn uống trà không?"
Bạc Tô lắc đầu.
Khương Dư Sanh nói: "Không cần đâu, bà ơi, bọn cháu uống chút nước lạnh là được rồi."
"Có muốn uống đá không?"
"Không ạ, hôm nay Bạc Tô không uống được."
Nàng đáp lại đầy tự nhiên, Bạc Tô nhìn nàng, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Bà cụ sửng sốt một lúc, không hiểu "Hôm nay Bạc Tô không uống được" nghĩa là gì, nhưng vẫn nghe lời: "Ừm."
Bà lấy một chiếc cốc dùng một lần, đi đến máy lọc nước để giúp cả hai lấy nước.
Khương Dư Sanh hỏi Bạc Tô: "Muốn rửa tay không?"
Trời nóng đến nỗi tay và mặt nàng đổ mồ hôi suốt dọc đường.
Bạc Tô thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn cách bố trí căn nhà, đáp: "Ừm."
Vì thế, Khương Dư Sanh nói gì đó với bà cụ rồi quen thuộc dẫn Bạc Tô vào phòng tắm.
"Trước đây em từng sống ở đây à?" Bạc Tô vừa rửa tay vừa nhẹ nhàng hỏi.
Cô đã từng nghe Thẩm Già Hòa nhắc tới, bà cụ này là chủ nhà cũ của Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh nói: "Đúng vậy, chính xác thì em sống trong một phòng đơn trên lầu."
"Phòng đơn?"
"Ừm, giống như tầng này vậy, được mở ra và chia thành các phòng riêng biệt. Trong phòng có phòng tắm và một ban công nhỏ, có thể đặt vài chiếc nồi niêu xoong chảo, nấu một số món đơn giản." Nàng ngước lên nhìn quanh phòng tắm rồi nói: "Nó to cỡ này."
To cỡ này, là chưa đầy mười mét vuông.
Cần bố trí giường ngủ, phòng tắm cần ngăn cách, nồi niêu xoong chảo cần kê.
Động tác rửa tay của Bạc Tô thoáng khựng lại.
Khương Dư Sanh đưa khăn giấy cho cô lau tay: "Sao vậy?"
Bạc Tô lắc đầu: "Không có gì."
Bà cụ lấy nước, đặt lên bàn rồi nói từ xa: "Vậy hai đứa ngồi một lúc nhé? Hay là đói rồi?"
"Bọn cháu không đói." Khương Dư Sanh trả lời từ phòng tắm.
"Bà còn chuẩn bị món cuối nữa, sắp xong rồi." Bà lão đáp.
Khương Dư Sanh tắt vòi nước, lau tay rồi bước ra ngoài: "Món cuối cùng là gì thế ạ?"
Bà cụ nói: "Bắp cải cuốn thịt, nhanh lắm."
"Để cháu làm cho." Khương Dư Sanh vòng tay ôm lấy eo bà cụ, cởi tạp dề của bà.
Bà cụ vùng vẫy: "Không cần không cần, chỉ là món cuối thôi, kẻo người cháu lại dính đầy khói dầu nữa."
"Không sao đâu bà, lâu rồi bà chưa nếm thử tay nghề của cháu đúng không?" Khương Dư Sanh khẽ nói: "Kiểm tra xem cháu có tiến bộ gì không nhé?"
Bạc Tô cũng giúp đỡ phối hợp: "Đúng vậy, bà ơi, bà để em ấy bộc lộ tài năng đi, cháu sẽ giúp một tay."
Cô giúp bà cụ tháo sợi dây buộc quanh cổ.
Bà cụ không thể chống đỡ trước sự tấn công của hai người, chỉ có thể thở dài, buông tạp dề ra, mang một chiếc quạt điện đến cho họ mát mẻ, xem cả hai bận rộn không mấy ăn ý nhưng lại rất đẹp mắt.
Khương Dư Sanh đứng trước bếp gần cửa, Bạc Tô đứng trước bồn rửa.
Thoạt nhìn giống hệt đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước. Nhìn cử chỉ rửa bắp cải của Bạc Tô, bà lão và Khương Dư Sanh đều mỉm cười.
"Muốn em cầm tay dạy chị không?"
"Không cần." Đại tiểu thư rất cố chấp.
Khương Dư Sanh buồn cười.
Xem ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Dư Sanh cười như vậy, bà lão có chút choáng váng.
Khương Dư Sanh quay người, quan tâm hỏi: "Bà ơi, gần đây bà cảm thấy thế nào? Thắt lưng còn đau không?"
Bà cụ định thần lại: "Vẫn ổn, không còn cảm giác gì nữa."
"Đi vệ sinh thì sao? Mọi chuyện vẫn bình thường chứ?" Bạc Tô hỏi.
"Bình thường, bình thường."
"Vậy là tốt rồi." Bạc Tô vừa vụng về làm việc, vừa nói: "Vậy tháng sau đăng ký kiểm tra lại nhé, nếu bình thường thì lấy stent ra được không ạ?"
Bà lão tin các nàng, đều nghe theo các nàng.
Bà hỏi về tình hình gần đây của Khương Dư Sanh, rồi bắt đầu Nặc Nặc ơi Nặc Nặc à mà gọi Bạc Tô, hỏi Bạc Tô tại sao lại đến Lộ Thành vào lúc này, lại có việc à, khi nào về Bắc Thành? Hỏi han về việc cô sẽ làm gì tiếp theo, sẽ đi đâu? Có bận nhiều không?
Khương Dư Sanh mỉm cười, yên lặng nghe bà lão cố gắng tìm hiểu tin tức cho nàng.
Khi bà cụ nói mệt, muốn đi vệ sinh, nàng mới bắt đầu nói với giọng điệu nghiền ngẫm: "Nặc Nặc?"
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái, mang theo sự ngọt ngào của thiếu nữ, lại có nét duyên dáng của một người phụ nữ trưởng thành, truyền vào tai Bạc Tô, làm rung động trái tim cô.
Bạc Tô ghé mắt.
Khương Dư Sanh mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu.
Bạc Tô không khỏi cong môi, nhưng vẻ mặt đầy thản nhiên: "Không lớn không nhỏ."
Khương Dư Sanh cười khẽ, không cho là đúng.
Nàng đặt một chiếc bánh bao rau có thịt xiên bằng que gỗ vào nồi, sực nhớ, hỏi: "Vẫn chưa bao giờ hỏi chị, sao chị lại có biệt danh Nặc Nặc vậy?"
Nói chung, không phải đều luôn dùng từ láy liên quan đến đại danh sao?
Bạc Tô nói: "Là mẹ chị đặt, tượng trưng cho lời hứa sẽ không bao giờ rời bỏ bố chị. Đó là biểu hiện cụ thể của tình yêu lúc mãnh liệt nhất."
Động tác cầm lá bắp cải của Khương Dư Sanh thoáng khựng lại.
Bạc Tô cười nhẹ, như đang tự giễu: "Có chút mỉa mai phải không? Lời chứng tình yêu cuối cùng cũng trở thành một loại bằng chứng phạm tội."
Khương Dư Sanh lắc đầu: "Không phải, có chút buồn thôi."
Đặt mình vào vị trí của Tạ Trường Yên, Khương Dư Sanh không khỏi cảm thấy tiếc cho Tạ Trường Yên, nhưng nàng chỉ nói: "Dù thế nào đi nữa, dì thật sự đã sinh ra chị vì tình yêu. Em nghĩ đối với bà ấy, chị không được xem là bằng chứng phạm tội."
"Lời chứng là lời chứng. Tình yêu không chỉ khi nó hoàn hảo, mà là cả khi trả giá sai lầm."
"Chỉ cần đã từng thực sự yêu."
Sai cũng sai đến đáng giá.
Bạc Tô cảm động.
Một lúc sau, cô nói: "Từ khi ly hôn, bà ấy không còn tin vào tình yêu nữa. Bao năm qua, bà ấy đã dạy chị không nên bị cảm xúc cuốn đi, không nên tin vào bất cứ lời ngọt ngào hay lời hứa hẹn nào về tình yêu vĩnh cửu."
"Phải đặt việc yêu bản thân mình lên hàng đầu, đừng đặt điểm tựa cuộc đời mình cho người khác, điều quan trọng nhất là phải củng cố và xây dựng bản thân mình."
Điều khôn ngoan nhất là coi cảm xúc như một loại gia vị và một lớp kem phủ trên bánh.
Trong những năm tháng bối rối không có Khương Dư Sanh, Bạc Tô gần như đã thành công trong việc tẩy não bản thân - cô không có trái tim.
Cô không cần tình yêu.
Khương Dư Sanh im lặng vài giây, đành phải nói: "Cũng không phải không có lý."
Tuy nhiên, con người không phải là những cỗ máy, họ không thể lúc nào cũng lý trí và luôn đưa ra những lựa chọn tốt nhất cho mình như một người được lập trình.
Bạc Tô đồng tình: "Đúng vậy."
"Chỉ là." Cô dừng một chút, nói: "Gần đây chị đã nhận ra một điều."
"Hửm?"
"Bà ấy vẫn đặt điểm tựa của mình lên người khác."
Khương Dư Sanh khó hiểu.
Bạc Tô lặng lẽ nói: "Trên người chị."
Một ngày nào đó, Tạ Trường Yên có thể vẫn sẽ suy sụp.
Bởi vì hoa cuối cùng sẽ mọc thành hoa, cây cuối cùng sẽ hóa thành cây, và con gái của bà, Bạc Tô, cuối cùng sẽ có hình dáng của riêng mình.
Cô từng nghĩ mình nên làm vậy, cô sẵn lòng, có thể vì để Tạ Trường Yên có một cuộc sống tốt hơn, mà bị cắt tỉa vô hạn.
Nhưng nghĩ mà xem, đi theo con đường đó thực sự sẽ dẫn đến kết quả tương tự - sớm hay muộn, cô cũng sẽ héo úa.
Đau đớn, vì cắt tỉa quá nhiều.
Cuối cùng một ngày nào đó cô sẽ chết bởi một con dao mà ngay cả cô cũng nghĩ là không trí mạng.
Có lẽ đó là khoảnh khắc cô nắm tay người được cho là phù hợp, khoảnh khắc hôn nhau, khoảnh khắc bước vào nấm mộ hôn nhân...
Biển cả trong trái tim cô sẽ mang về một cơn sóng thần muộn màng, nhấn chìm lấy cô.
Cuối cùng, Tạ Trường Yên cũng sẽ sụp đổ.
Cô nên trả lại cuộc sống của Tạ Trường Yên cho chính bà, trả lại cuộc đời cho chính bản thân mình.
Đây là lúc cô tỉnh lại sau mười năm bối rối, mỗi lần nhìn Khương Dư Sanh, cô sẽ tự do tự chủ thở, không thể kiềm chế mong muốn chạy về phía nàng, mong muốn được ôm nhau. Cô càng cảm nhận rõ ràng, sẽ càng cảm thấy giác ngộ.
Nhưng cái gì cũng chưa làm được, cái gì cũng còn làm chưa được, nên cô không nói ra những lời này.
Khương Dư Sanh nhìn Bạc Tô, tưởng cô không muốn nói thêm gì nữa nên cũng không nói gì, cũng không hỏi gì, cũng không bình luận gì, chỉ cúi đầu hôn lên má cô.
Bạc Tô hiểu sự an ủi thầm lặng của nàng.
Lòng cô lên men, nhưng lại làm như không có việc gì, trêu nàng: "Bà thấy rồi kìa."
Khương Dư Sanh vội vàng đứng thẳng, quay đầu lại.
Ở cửa không có ai, cũng không có bóng dáng của bà lão.
"Chị này." Khương Dư Sanh mắng.
Đôi môi đỏ mọng của Bạc Tô thoáng cong lên.
Khương Dư Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, không khỏi cúi đầu mỉm cười.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Bà lão: Tôi không dám xuất hiện, bà lão này già rồi, răng không tốt, ăn không nổi đồ ngọt.
Tái bút: Mình thấy một vài bạn hỏi về cung hoàng đạo của Bạc Tô và Dư Sanh, là Ma Kết và Xử Nữ nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.