Chương 78
Mẫn Nhiên
24/04/2024
Cô đã từng được yêu như thế này chưa?
*
Cả hai đều không phải dậy sớm vào ngày hôm sau, ngủ cho đến khi tự nhiên thức giấc.
Sau khi ăn sáng, Khương Dư Sanh liên lạc với Chung Hân, hỏi Chung Hân xem cô ấy nghĩ thế nào. Chung Hân tỏ ra sẵn lòng theo Bạc Tô đến Bắc Thành để thực tập.
Ba ngày sau, Bạc Tô sắp xếp công việc liên quan đến Bắc Thành, cùng Chung Hân rời khỏi Lộ Thành.
Kết quả là Chu Đạo thiếu nhân lực.
Sau khi thảo luận với Trì Kỳ, Khương Dư Sanh quyết định nhân cơ hội này để thay đổi mô hình kinh doanh, chuẩn bị mở chi nhánh trong tương lai.
Hai người tuyển dụng hai phục vụ lanh lợi mới gia nhập Chu Đạo. Khương Dư Sanh được giải phóng khỏi những công việc vụn vặt của Chu Đạo, dồn nhiều tâm sức hơn vào việc quản lý nhà hàng cũng như việc tạo dựng và vận hành thương hiệu. Về mặt vận hành, nàng hướng vào trong để xây dựng phương án tinh gọn công thức, chuẩn hóa thị hiếu sản phẩm, học hỏi nguồn bên ngoài, rút kinh nghiệm, chuẩn bị cho các cửa hàng chi nhánh.
Cuộc sống vẫn bận rộn nhưng cả hai đều có được sự tự do và linh hoạt hơn rất nhiều về thời gian mà mình có.
Bạc Tô luôn bay đến Lộ Thành và gặp Khương Dư Sanh ít nhất một lần một tuần.
Cuối tháng 11, nhiệt độ ở Bắc Thành lên xuống đột ngột, nhiều người trong đài truyền hình và xưởng phim hợp tác bị cảm, Bạc Tô, người bôn ba nhiều ngày, lại bị nhiễm bệnh một ngày trước khi cùng Khương Dư Sanh ra biển ngắm bình minh.
“Ba mươi chín độ một!” Quản Thanh nhìn nhiệt độ hiển thị trên tai, giật mình.
Làm sao cô có thể chịu đựng được lâu như vậy như chưa hề có chuyện gì xảy ra? Cô được làm bằng sắt à! Họ thậm chí còn đến hai công ty, cùng nhau tổ chức hai cuộc họp vào buổi sáng.
“Buổi họp chiều nay hoãn lại được không? Cô Bạc, để em đưa chị đến bệnh viện.” Quản Thanh lật lại lịch trình của mình để tìm thời gian sắp xếp thích hợp.
Đôi mắt Bạc Tô đỏ hoe nhưng vẫn tỉnh táo.
Cô cau mày nói: “Không sao đâu. Em làm thông báo đi, cuộc họp sẽ chuyển sang trực tuyến, thời gian vẫn như cũ.”
Nếu cuộc họp này không được tổ chức, toàn bộ dự án sẽ bị hoãn lại trong hai ngày.
“Cô Bạc...” Quản Thanh do dự.
Bạc Tô nói: “Không sao đâu, em làm đi.”
Quản Thanh biết cô tận tâm và có trách nhiệm trong công việc, không thuyết phục được nên đành phải đồng ý: “Được rồi, vậy... vậy cô Bạc, em mua thuốc cho chị trước được không?”
Bạc Tô nói: “Không cần đâu, trong văn phòng hình như có.”
Cô cúi đầu, chịu đựng cơn choáng váng, mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, lục lọi danh sách thuốc hạ sốt đã hết hạn sử dụng, lấy một viên rồi đứng yên rất lâu mới gọi cho Khương Dư Sanh để nói với nàng rằng mình bị cảm, tuần này có thể không đi được.
Cô lo sẽ lây cho Khương Dư Sanh.
“Chị xin lỗi, không thể ngắm bình minh được rồi.” Cô xin lỗi.
Khương Dư Sanh không có chút miễn cưỡng nào, thậm chí cũng không lộ ra chút mất mát.
“Không sao đâu, lần sau xem cũng được.”
Nàng chỉ dặn cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng cữ, không uống rượu, không thức khuya, nếu công việc không quá gấp thì cứ gác lại, làm sau.
Bạc Tô đồng ý từng ý một.
Cô cố gắng triển khai cuộc họp, sắp xếp công việc tiếp theo đầy trật tự, sau đó thở phào nhẹ nhõm, chịu đựng sự khó chịu, đến bệnh viện tư nhân mà cô thường đến để lấy máu và dịch rồi bắt taxi về nhà. Không thể đứng vững thêm một giây nào nữa, cô ngã xuống giường, ngủ một giấc đến trời tối.
Tháng mười một ở Bắc Thành, rõ ràng đã bật máy sưởi, nhiệt độ trong nhà cũng không thấp, nhưng cô vẫn lạnh đến mức muốn rùng mình.
Cô cuộn tròn trong chăn lụa, luôn có ảo giác mình đang bồng bềnh trên sông băng, trôi lênh đênh, sắp bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Gió bắc gào thét ầm ĩ, lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy có ai đó đang mở cửa phòng ngủ của mình.
Giọng nói vô cùng mềm mại, giống như ảo ảnh lạc vào vết nứt thời gian.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh mơ hồ đang dần tiến đến trong ánh hoàng hôn, mang theo hơi lạnh đầu đông.
Bạc Tô tưởng rằng mình đang mơ, nhưng người phụ nữ đứng cạnh giường lại cúi đầu, hà hơi vào tay mình rồi khẽ đặt lên trán cô.
Xúc cảm quá rõ ràng.
“Dư Sanh?” Cô thầm thì không chắc chắn.
Khương Dư Sanh đáp: “Em đây.”
Bạc Tô chợt tỉnh dậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Khương Dư Sanh chủ động đến Bắc Thành tìm cô kể từ khi đi cùng bà Lưu đến Bắc Thành tái khám.
Nhưng thời điểm đã sai.
Cô khàn giọng nói: “Sao em lại đến đây?”
Khương Dư Sanh cởi áo khoác len, áo len và quần dài, chỉ mặc một lớp mỏng bên trong, lên giường, hôn cô rồi dịu dàng nói: “Không ngắm mặt trời mọc được.”
“Nên đến đây làm mặt trời nhỏ của riêng chị.”
Bạc Tô nghĩ rằng trái tim mình cũng bắt đầu phát sốt.
Nhưng cô vẫn vô thức lùi lại để tránh sự tiếp cận của Khương Dư Sanh: “Sẽ lây đấy.”
Khương Dư Sanh không thèm để ý, cười đến mi mắt cong cong, tiến lại gần, ôm lấy cơ thể nóng như lửa đốt của cô, khẽ nói: “Không sao đâu, cứ lây cho em là được. Chẳng phải là nếu virus lây lan thì vật chủ ban đầu sẽ khỏi bệnh sao?”
Bạc Tô không đồng ý: “Dư Sanh.”
Cô muốn vùng vẫy nhưng không còn sức.
Khương Dư Sanh nói đầy ấm áp: “Em đã tiêm phòng cúm rồi, không sao đâu.”
“Ngay cả khi bị nhiễm bệnh, em vẫn có một tuần nghỉ phép, đủ để khỏi bệnh.”
Nàng ôm chặt Bạc Tô, mặt mày như chứa một vũng nước ấm nhất mùa đông.
Bạc Tô vô thức yếu đuối, tan vào hơi ấm của nàng, không thể chống cự được nữa.
“Đồ ngốc.” Cô bất lực nỉ non.
Khương Dư Sanh cong môi mỉm cười, đôi mắt ngấn nước lấp lánh trong đêm tối.
“Chị đã đo nhiệt độ chưa? Có thấy khó chịu không?” Nàng thì thầm, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Bạc Tô không khỏi dịu giọng lại.
“Chị kiểm tra lại vào khoảng chín giờ, nhiệt độ là 38,5 độ.”
Bây giờ là 12 giờ 30.
Khương Dư Sanh dỗ dành: “Bây giờ chúng ta kiểm tra lại nhé? Nhiệt kế ở đâu, em đi lấy?”
“Ở ngay cạnh giường.” Cô vừa mua ở bệnh viện.
“Ừm.” Khương Dư Sanh thoáng xoay người, bật đèn bàn ở mức độ sáng thấp nhất, lấy nhiệt kế điện tử kẹp vào nách cô.
Bạc Tô mở to mắt nhìn nàng, khóe mắt đỏ bừng, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Lòng Khương Dư Sanh mềm nhũn.
Nàng lo lắng: “Chị ăn tối chưa? Có đói không?”
Bạc Tô khẽ nói: “Ăn rồi, không đói.”
“Muốn uống nước không?”
“Không muốn.”
“Vậy thì nhắm mắt lại, ngủ một lát nhé? Em sẽ lấy nhiệt kế ra giúp chị khi xong.”
Bạc Tô đáp: “Ừm.”
Cô dựa vào ngực Khương Dư Sanh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đầu cô vẫn đau, thế giới vẫn thăng trầm, nhưng gió bắc dường như đã ngừng thổi, bình yên đáp xuống một hòn đảo.
Cô không còn cuộn tròn hay run rẩy nữa, để cho giấc ngủ và hơi ấm tràn ngập ý thức của bản thân.
Khương Dư Sanh ôm cô trong vòng tay, nhìn cô một lúc lâu trong ánh sáng mờ ảo. Nhìn hàng mi run rẩy đáng yêu như những chiếc quạt nhỏ, đôi môi nhợt nhạt đáng thương thoáng mở ra do khó thở, rồi bàng hoàng nhận ra cô không còn là người phụ nữ quyến rũ trên sân khấu nữa mà là một cô bé nhỏ nhắn cần rất nhiều sự chiều chuộng, dỗ dành.
Cô đã từng được yêu như thế này chưa?
Lòng Khương Dư Sanh bỗng nhiên cảm thấy nhói đau.
*
Cơn sốt của Bạc Tô tái phát trong đêm, Khương Dư Sanh rời giường vài lần, đổ nước để bù nước cho cô, lau lòng bàn tay bằng cồn. Đến nửa đêm, Bạc Tô đổ mồ hôi khắp người, cơn sốt cuối cùng cũng giảm bớt.
Bình minh ngày hôm sau, Bắc Thành là một ngày đầy sương mù, ngoài cửa sổ xám xịt, kính cửa sổ cũng phủ một lớp sương nước nhung trắng do chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời.
Rất có cảm giác mùa đông.
Bạc Tô không có lịch trình hay việc gì gấp nên cả hai đều không ra ngoài. Sau bữa trưa muộn, họ cùng nhau trở lại giường, tựa đầu vào nhau, chơi đùa cùng nhau, lãng phí thời gian.
“Muốn xem phim không?” Bạc Tô thản nhiên hỏi.
Giọng cô vẫn hơi khàn, nhưng tinh thần rõ ràng đã tốt hơn tối qua rất nhiều.
Khương Dư Sanh sao cũng được.
Bạc Tô kéo rèm điện lại, hạ rèm xuống, bật máy chiếu, vào trang kênh phim rồi đưa điều khiển từ xa cho Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh đón nhận đầy tự nhiên, gần như theo phản xạ.
Đó là thói quen mà Bạc Tô đã hình thành cho nàng——
Kể từ lần đầu tiên cả hai xem TV cùng nhau, Bạc Tô chưa bao giờ tranh giành quyền thống trị TV với nàng. Những cuộc cãi vã giữa anh chị em trong các gia đình khác về việc xem phim hoạt hình hay phim truyền hình nào chưa bao giờ xảy ra ở đây.
Ngay cả khi lớn hơn một chút, đến rạp xem phim, nàng vẫn đưa ra lựa chọn và hỏi Bạc Tô có muốn xem cùng không.
Bạc Tô luôn trả lời: “Ừm.”
Khương Dư Sanh sắp xếp các bộ phim theo điểm số, cố gắng chọn ra một bộ phim mà nàng chưa từng xem trong số những bộ phim có điểm cao.
Nàng lướt trang, thấy một bộ phim tên “Thư tình” với poster đầy tuyết, trang nhã và vắng vẻ, rất phù hợp với mùa này.
Đó là cái tên nàng đã nghe từ lâu.
Nàng hỏi Bạc Tô: “Chị đã xem phim này chưa?”
Bạc Tô tránh nặng tìm nhẹ: “Em muốn xem phim này à?”
“Ừm.”
“Vậy xem đi.”
Khương Dư Sanh nhìn cô hai giây, bỗng nhiên nhìn thấu: “Chị xem rồi có đúng không?”
Bạc Tô cầm lòng chẳng đặng, bật cười.
Nhưng cô không uyển chuyển, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chị vẫn chưa xem với em.”
Khương Dư Sanh: “...”
Nàng không nhịn được, tiến lại gần hôn lên má Bạc Tô, tựa cằm lên vai Bạc Tô, cười: “Miệng ngọt có lây không?”
Bạc Tô cười nhẹ, chiều chuộng nàng: “Em nói sao sẽ là vậy.”
Lồng ngực Khương Dư Sanh khẽ run lên.
Bạc Tô cong đôi môi mỏng, nắm tay nàng, giúp nàng mở video.
Bộ phim mở đầu bằng khung cảnh tuyết trắng với tông màu xám, có tuyết rơi và nền nhạc tĩnh lặng. Không khí và giai điệu tổng thể mang lại cảm giác rất yên tĩnh, nhẹ nhàng, hiện đại.
Vô cớ khiến lòng người bình tĩnh lại.
Khương Dư Sanh nắm tay Bạc Tô, xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng trao đổi vài lời với Bạc Tô.
Ví dụ như, chiếc máy đánh chữ rất cổ khiến nàng nhớ đến những chiếc máy tính “đầu to” của thiên niên kỷ.
Chẳng hạn như, phim tiến triển đến cảnh nữ chính bị bạn trai kéo về quê hương của Đằng Tỉnh Thụ vì cô ấy không muốn thừa nhận rằng chàng trai Đằng Tỉnh Thụ không còn ở đó nữa, chờ đợi là vô ích. Khi cô ấy bước lên chiếc taxi màu đỏ mà Đằng Tỉnh Thụ vừa bắt, tài xế nói: “Thật kỳ lạ, cô trông rất giống anh chàng vừa về nhà kia, cực kỳ giống.”, khi đó, nàng mới biết đây là câu chuyện nào.
Tỷ như, nàng chỉ nhận ra sau khi xem được nửa tiếng, “Có phải họ do cùng một người đóng không?”
Bạc Tô không khỏi mỉm cười, khóe môi cong lên, chưa từng hạ xuống.
Nửa phim, Đằng Tỉnh Thụ do nam diễn viên trẻ thủ vai trở thành thủ thư, có cảnh nam chính đang đọc sách bên cửa sổ, nữ chính đứng trước bàn mắng mỏ, gió thổi tung rèm cửa trắng và tóc mái bồng bềnh của nữ chính, tiếng đàn piano vang lên êm dịu, khung cảnh yên tĩnh và đẹp đẽ, Bạc Tô khẽ nén nụ cười.
Cô phát hiện đôi mắt của Khương Dư Sanh có chút sáng.
“Rất điển trai sao?” Cô hỏi Khương Dư Sanh.
Cảnh quay cận cảnh của bộ phim này là về nhân vật nam chính, nếu bật màn chắn lên, có thể thấy rất nhiều người đang tiếc nuối về ngoại hình của Kashiwahara Takashi.
Khương Dư Sanh không có phản ứng, thẳng thắn nói: “Không, nhưng nữ chính xinh đẹp như vậy, em có thể hiểu tại sao lúc đó nam chính lại bị cô ấy thu hút.”
Bạc Tô nhất thời không nói nên lời, có chút buồn cười, có chút chua.
Cục cưng của cô dường như không thể thẳng hơn được nữa.
Cô mỉm cười: “Em cũng động lòng à?”
Cuối cùng Khương Dư Sanh cũng ngửi được mùi chua chát trong không khí.
Nàng quay đầu lại, nhìn Bạc Tô, chớp chớp mắt, cười như biết rõ còn cố hỏi: “Chị, không phải chị đang ghen đấy chứ?”
Bạc Tô: “...”
Cô quay đầu đi, không để ý đến nàng.
Khương Dư Sanh nhìn không ra thì là đầu gỗ.
Đôi mắt hạnh của nàng cong thành hình trăng non, ngừng xem phim, vòng tay qua cổ Bạc Tô, cười nói: “Chị ơi, em có thể kể cho chị một bí mật được không?”
Bạc Tô giả vờ dè dặt, lạnh lùng: “Ừm.”
Khương Dư Sanh nói: “Em có thể hiểu được tại sao nam chính lại động lòng, bởi vì lúc trước, khi cùng chị đến thư viện làm bài tập, em cũng thường nhìn chị như vậy.”
“Mỗi lần vô tình ngẩng lên, mỗi lần đến kệ sách tìm sách, em nhìn lại đều thấy góc nghiêng của chị, tim sẽ không tự chủ được đập nhanh.”
Tim đập thình thịch.
“Em đoán là chị không biết chị đã ảnh hưởng đến hiệu quả học tập của bao nhiêu người trong thư viện đâu.”
“Có lần em đứng cạnh giá sách ngơ ngác nhìn chị rất lâu, lúc chuẩn bị đi, em quay đầu lại thì chợt nhận ra, một cậu bạn ở kệ sách đối diện cũng đang ngơ ngác nhìn chị. Em sững sờ một lúc, sau đó cầm một cuốn sách lên gõ hai lần lên giá sách, khiến cậu ta tỉnh lại, chạy đi.”
Cuối cùng Bạc Tô lại cong môi: “Bây giờ chị biết rồi.”
Cô nhìn vào mắt Khương Dư Sanh, nói: “Chị cũng có một bí mật muốn nói với em.”
“Ừm?”
“Thật ra em cũng ảnh hưởng đến hiệu quả học tập của chị.”
Mỗi lần ngồi đối mặt với Khương Dư Sanh, cô luôn luôn mất tập trung—— Cô không thể nào không nhìn cách nàng cầm bút, những cử động nhỏ của miệng khi đang học tập chăm chỉ và nhận thấy những thay đổi trong hơi thở của nàng. Cô đã vô thức viết những dòng chữ phi logic và vô nghĩa trên trang giấy.
Thực ra, cô đã phải mất một thời gian dài để liên tục xác nhận từ giấc mơ vượt quá giới hạn đó và những hành vi bất thường không thể kiểm soát này, rằng tình cảm của cô dành cho Khương Dư Sanh, thật sự không phải tình chị em.
“Cho nên, em là mối tình đầu của chị đúng không?” Khương Dư Sanh bỗng nhiên ranh mãnh hỏi.
Ở độ tuổi này, Bạc Tô không khỏi cảm thấy hơi nóng tai khi nói về chủ đề này.
Nhưng không có cách nào phủ nhận, và cũng không cần thiết phải phủ nhận nó.
Cô thừa nhận: “Em là duy nhất.”
Nàng là niềm vui của tuổi trẻ, là lòng tham mà dù có đi qua bao nhiêu giông bão, cô cũng không thể nào quên được.
Ánh mắt Khương Dư Sanh khóa chặt vào cô, tràn ngập tình yêu không thể diễn tả bằng lời.
“Chị cũng vậy.” Nàng thay thế bằng một nụ hôn kéo dài.
Bạc Tô dùng tay trái đỡ lấy lưng nàng, nắm lấy vạt áo nàng, mở đôi môi mỏng đáp lại.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục, giọng nữ Nhật Bản dịu dàng vẫn chậm rãi đọc thư. Tuyết thỉnh thoảng rơi xuống rèm, khắc lên một câu chuyện tiếc nuối xưa cũ. Năm đó, tuyết rơi trên đỉnh đầu Khương Dư Sanh, bao phủ toàn thân nàng, đã vô tình tan chảy.
Lo lắng Bạc Tô đang cảm, Khương Dư Sanh không vào sâu, chỉ nếm thử bên ngoài một chút.
Nàng nằm nghiêng bên cạnh Bạc Tô, dùng đôi mắt khắc lên gương mặt đầy động tình.
Bạc Tô cắn môi, khẽ che mắt nàng lại.
Khương Dư Sanh cong môi, mặc cô che.
“Chị.” Nàng khẽ gọi.
“Ừm?”
Khương Dư Sanh nói: “Lúc em mười bảy, mười tám tuổi, em thường mơ ước được đến sống ở Bắc Thành cùng chị.”
Không có gì đặc biệt, chỉ muốn sống với Bạc Tô ở một góc thành Bắc, trải qua những năm dài trống trải bên nhau.
Biến mọi điều vô nghĩa thành ý nghĩa.
Đó là giấc mơ bị tuyết dày chôn vùi năm nàng mười tám tuổi.
“Dư Sanh.” Bạc Tô cảm nhận được nỗi đau không dứt trong lòng.
Khương Dư Sanh buông tay cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô, vẻ mặt trong trẻo: “Hai mươi tám, cũng không muộn.”
“Cảm ơn chị đã biến giấc mơ của em thành hiện thực.”
Nàng nói ra, hoàn toàn nhẹ nhõm.
“Khi tuyết Bắc Thành rơi, chúng ta hãy cùng nhau mở đường vào ban đêm và đắp người tuyết nhé?”
Nàng lại khao khát tuyết đầu mùa.
Cổ họng Bạc Tô đau đớn, một lúc sau mới đồng ý: “Ừm.”
“Nhưng em chắc chắn không có chiếc áo khoác nào dày như vậy.” Nàng lo lắng đầy nghiêm túc.
Đôi mắt Bạc Tô đầy sương mù, nghẹn ngào: “Chị sẽ mua cho em thật nhiều, thật nhiều.”
Khương Dư Sanh cũng muốn khóc, nhưng vẫn tươi cười trêu cô: “Chị sao thế? Vừa khóc vừa nói, giống như rất không tình nguyện vậy.”
Lần đầu tiên trong đời, Bạc Tô vừa khóc vừa cười, bất lực ôm lấy báu vật thất lạc của mình.
Cùng nhau, họ dọn sạch những năm tháng tuyết đã dày vò nhau đầy tàn nhẫn khi còn trẻ, nhưng, một cơn bão tuyết mới lại hình thành cách đó không xa.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
Cả hai đều không phải dậy sớm vào ngày hôm sau, ngủ cho đến khi tự nhiên thức giấc.
Sau khi ăn sáng, Khương Dư Sanh liên lạc với Chung Hân, hỏi Chung Hân xem cô ấy nghĩ thế nào. Chung Hân tỏ ra sẵn lòng theo Bạc Tô đến Bắc Thành để thực tập.
Ba ngày sau, Bạc Tô sắp xếp công việc liên quan đến Bắc Thành, cùng Chung Hân rời khỏi Lộ Thành.
Kết quả là Chu Đạo thiếu nhân lực.
Sau khi thảo luận với Trì Kỳ, Khương Dư Sanh quyết định nhân cơ hội này để thay đổi mô hình kinh doanh, chuẩn bị mở chi nhánh trong tương lai.
Hai người tuyển dụng hai phục vụ lanh lợi mới gia nhập Chu Đạo. Khương Dư Sanh được giải phóng khỏi những công việc vụn vặt của Chu Đạo, dồn nhiều tâm sức hơn vào việc quản lý nhà hàng cũng như việc tạo dựng và vận hành thương hiệu. Về mặt vận hành, nàng hướng vào trong để xây dựng phương án tinh gọn công thức, chuẩn hóa thị hiếu sản phẩm, học hỏi nguồn bên ngoài, rút kinh nghiệm, chuẩn bị cho các cửa hàng chi nhánh.
Cuộc sống vẫn bận rộn nhưng cả hai đều có được sự tự do và linh hoạt hơn rất nhiều về thời gian mà mình có.
Bạc Tô luôn bay đến Lộ Thành và gặp Khương Dư Sanh ít nhất một lần một tuần.
Cuối tháng 11, nhiệt độ ở Bắc Thành lên xuống đột ngột, nhiều người trong đài truyền hình và xưởng phim hợp tác bị cảm, Bạc Tô, người bôn ba nhiều ngày, lại bị nhiễm bệnh một ngày trước khi cùng Khương Dư Sanh ra biển ngắm bình minh.
“Ba mươi chín độ một!” Quản Thanh nhìn nhiệt độ hiển thị trên tai, giật mình.
Làm sao cô có thể chịu đựng được lâu như vậy như chưa hề có chuyện gì xảy ra? Cô được làm bằng sắt à! Họ thậm chí còn đến hai công ty, cùng nhau tổ chức hai cuộc họp vào buổi sáng.
“Buổi họp chiều nay hoãn lại được không? Cô Bạc, để em đưa chị đến bệnh viện.” Quản Thanh lật lại lịch trình của mình để tìm thời gian sắp xếp thích hợp.
Đôi mắt Bạc Tô đỏ hoe nhưng vẫn tỉnh táo.
Cô cau mày nói: “Không sao đâu. Em làm thông báo đi, cuộc họp sẽ chuyển sang trực tuyến, thời gian vẫn như cũ.”
Nếu cuộc họp này không được tổ chức, toàn bộ dự án sẽ bị hoãn lại trong hai ngày.
“Cô Bạc...” Quản Thanh do dự.
Bạc Tô nói: “Không sao đâu, em làm đi.”
Quản Thanh biết cô tận tâm và có trách nhiệm trong công việc, không thuyết phục được nên đành phải đồng ý: “Được rồi, vậy... vậy cô Bạc, em mua thuốc cho chị trước được không?”
Bạc Tô nói: “Không cần đâu, trong văn phòng hình như có.”
Cô cúi đầu, chịu đựng cơn choáng váng, mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, lục lọi danh sách thuốc hạ sốt đã hết hạn sử dụng, lấy một viên rồi đứng yên rất lâu mới gọi cho Khương Dư Sanh để nói với nàng rằng mình bị cảm, tuần này có thể không đi được.
Cô lo sẽ lây cho Khương Dư Sanh.
“Chị xin lỗi, không thể ngắm bình minh được rồi.” Cô xin lỗi.
Khương Dư Sanh không có chút miễn cưỡng nào, thậm chí cũng không lộ ra chút mất mát.
“Không sao đâu, lần sau xem cũng được.”
Nàng chỉ dặn cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng cữ, không uống rượu, không thức khuya, nếu công việc không quá gấp thì cứ gác lại, làm sau.
Bạc Tô đồng ý từng ý một.
Cô cố gắng triển khai cuộc họp, sắp xếp công việc tiếp theo đầy trật tự, sau đó thở phào nhẹ nhõm, chịu đựng sự khó chịu, đến bệnh viện tư nhân mà cô thường đến để lấy máu và dịch rồi bắt taxi về nhà. Không thể đứng vững thêm một giây nào nữa, cô ngã xuống giường, ngủ một giấc đến trời tối.
Tháng mười một ở Bắc Thành, rõ ràng đã bật máy sưởi, nhiệt độ trong nhà cũng không thấp, nhưng cô vẫn lạnh đến mức muốn rùng mình.
Cô cuộn tròn trong chăn lụa, luôn có ảo giác mình đang bồng bềnh trên sông băng, trôi lênh đênh, sắp bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Gió bắc gào thét ầm ĩ, lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy có ai đó đang mở cửa phòng ngủ của mình.
Giọng nói vô cùng mềm mại, giống như ảo ảnh lạc vào vết nứt thời gian.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh mơ hồ đang dần tiến đến trong ánh hoàng hôn, mang theo hơi lạnh đầu đông.
Bạc Tô tưởng rằng mình đang mơ, nhưng người phụ nữ đứng cạnh giường lại cúi đầu, hà hơi vào tay mình rồi khẽ đặt lên trán cô.
Xúc cảm quá rõ ràng.
“Dư Sanh?” Cô thầm thì không chắc chắn.
Khương Dư Sanh đáp: “Em đây.”
Bạc Tô chợt tỉnh dậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Khương Dư Sanh chủ động đến Bắc Thành tìm cô kể từ khi đi cùng bà Lưu đến Bắc Thành tái khám.
Nhưng thời điểm đã sai.
Cô khàn giọng nói: “Sao em lại đến đây?”
Khương Dư Sanh cởi áo khoác len, áo len và quần dài, chỉ mặc một lớp mỏng bên trong, lên giường, hôn cô rồi dịu dàng nói: “Không ngắm mặt trời mọc được.”
“Nên đến đây làm mặt trời nhỏ của riêng chị.”
Bạc Tô nghĩ rằng trái tim mình cũng bắt đầu phát sốt.
Nhưng cô vẫn vô thức lùi lại để tránh sự tiếp cận của Khương Dư Sanh: “Sẽ lây đấy.”
Khương Dư Sanh không thèm để ý, cười đến mi mắt cong cong, tiến lại gần, ôm lấy cơ thể nóng như lửa đốt của cô, khẽ nói: “Không sao đâu, cứ lây cho em là được. Chẳng phải là nếu virus lây lan thì vật chủ ban đầu sẽ khỏi bệnh sao?”
Bạc Tô không đồng ý: “Dư Sanh.”
Cô muốn vùng vẫy nhưng không còn sức.
Khương Dư Sanh nói đầy ấm áp: “Em đã tiêm phòng cúm rồi, không sao đâu.”
“Ngay cả khi bị nhiễm bệnh, em vẫn có một tuần nghỉ phép, đủ để khỏi bệnh.”
Nàng ôm chặt Bạc Tô, mặt mày như chứa một vũng nước ấm nhất mùa đông.
Bạc Tô vô thức yếu đuối, tan vào hơi ấm của nàng, không thể chống cự được nữa.
“Đồ ngốc.” Cô bất lực nỉ non.
Khương Dư Sanh cong môi mỉm cười, đôi mắt ngấn nước lấp lánh trong đêm tối.
“Chị đã đo nhiệt độ chưa? Có thấy khó chịu không?” Nàng thì thầm, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Bạc Tô không khỏi dịu giọng lại.
“Chị kiểm tra lại vào khoảng chín giờ, nhiệt độ là 38,5 độ.”
Bây giờ là 12 giờ 30.
Khương Dư Sanh dỗ dành: “Bây giờ chúng ta kiểm tra lại nhé? Nhiệt kế ở đâu, em đi lấy?”
“Ở ngay cạnh giường.” Cô vừa mua ở bệnh viện.
“Ừm.” Khương Dư Sanh thoáng xoay người, bật đèn bàn ở mức độ sáng thấp nhất, lấy nhiệt kế điện tử kẹp vào nách cô.
Bạc Tô mở to mắt nhìn nàng, khóe mắt đỏ bừng, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Lòng Khương Dư Sanh mềm nhũn.
Nàng lo lắng: “Chị ăn tối chưa? Có đói không?”
Bạc Tô khẽ nói: “Ăn rồi, không đói.”
“Muốn uống nước không?”
“Không muốn.”
“Vậy thì nhắm mắt lại, ngủ một lát nhé? Em sẽ lấy nhiệt kế ra giúp chị khi xong.”
Bạc Tô đáp: “Ừm.”
Cô dựa vào ngực Khương Dư Sanh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đầu cô vẫn đau, thế giới vẫn thăng trầm, nhưng gió bắc dường như đã ngừng thổi, bình yên đáp xuống một hòn đảo.
Cô không còn cuộn tròn hay run rẩy nữa, để cho giấc ngủ và hơi ấm tràn ngập ý thức của bản thân.
Khương Dư Sanh ôm cô trong vòng tay, nhìn cô một lúc lâu trong ánh sáng mờ ảo. Nhìn hàng mi run rẩy đáng yêu như những chiếc quạt nhỏ, đôi môi nhợt nhạt đáng thương thoáng mở ra do khó thở, rồi bàng hoàng nhận ra cô không còn là người phụ nữ quyến rũ trên sân khấu nữa mà là một cô bé nhỏ nhắn cần rất nhiều sự chiều chuộng, dỗ dành.
Cô đã từng được yêu như thế này chưa?
Lòng Khương Dư Sanh bỗng nhiên cảm thấy nhói đau.
*
Cơn sốt của Bạc Tô tái phát trong đêm, Khương Dư Sanh rời giường vài lần, đổ nước để bù nước cho cô, lau lòng bàn tay bằng cồn. Đến nửa đêm, Bạc Tô đổ mồ hôi khắp người, cơn sốt cuối cùng cũng giảm bớt.
Bình minh ngày hôm sau, Bắc Thành là một ngày đầy sương mù, ngoài cửa sổ xám xịt, kính cửa sổ cũng phủ một lớp sương nước nhung trắng do chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời.
Rất có cảm giác mùa đông.
Bạc Tô không có lịch trình hay việc gì gấp nên cả hai đều không ra ngoài. Sau bữa trưa muộn, họ cùng nhau trở lại giường, tựa đầu vào nhau, chơi đùa cùng nhau, lãng phí thời gian.
“Muốn xem phim không?” Bạc Tô thản nhiên hỏi.
Giọng cô vẫn hơi khàn, nhưng tinh thần rõ ràng đã tốt hơn tối qua rất nhiều.
Khương Dư Sanh sao cũng được.
Bạc Tô kéo rèm điện lại, hạ rèm xuống, bật máy chiếu, vào trang kênh phim rồi đưa điều khiển từ xa cho Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh đón nhận đầy tự nhiên, gần như theo phản xạ.
Đó là thói quen mà Bạc Tô đã hình thành cho nàng——
Kể từ lần đầu tiên cả hai xem TV cùng nhau, Bạc Tô chưa bao giờ tranh giành quyền thống trị TV với nàng. Những cuộc cãi vã giữa anh chị em trong các gia đình khác về việc xem phim hoạt hình hay phim truyền hình nào chưa bao giờ xảy ra ở đây.
Ngay cả khi lớn hơn một chút, đến rạp xem phim, nàng vẫn đưa ra lựa chọn và hỏi Bạc Tô có muốn xem cùng không.
Bạc Tô luôn trả lời: “Ừm.”
Khương Dư Sanh sắp xếp các bộ phim theo điểm số, cố gắng chọn ra một bộ phim mà nàng chưa từng xem trong số những bộ phim có điểm cao.
Nàng lướt trang, thấy một bộ phim tên “Thư tình” với poster đầy tuyết, trang nhã và vắng vẻ, rất phù hợp với mùa này.
Đó là cái tên nàng đã nghe từ lâu.
Nàng hỏi Bạc Tô: “Chị đã xem phim này chưa?”
Bạc Tô tránh nặng tìm nhẹ: “Em muốn xem phim này à?”
“Ừm.”
“Vậy xem đi.”
Khương Dư Sanh nhìn cô hai giây, bỗng nhiên nhìn thấu: “Chị xem rồi có đúng không?”
Bạc Tô cầm lòng chẳng đặng, bật cười.
Nhưng cô không uyển chuyển, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chị vẫn chưa xem với em.”
Khương Dư Sanh: “...”
Nàng không nhịn được, tiến lại gần hôn lên má Bạc Tô, tựa cằm lên vai Bạc Tô, cười: “Miệng ngọt có lây không?”
Bạc Tô cười nhẹ, chiều chuộng nàng: “Em nói sao sẽ là vậy.”
Lồng ngực Khương Dư Sanh khẽ run lên.
Bạc Tô cong đôi môi mỏng, nắm tay nàng, giúp nàng mở video.
Bộ phim mở đầu bằng khung cảnh tuyết trắng với tông màu xám, có tuyết rơi và nền nhạc tĩnh lặng. Không khí và giai điệu tổng thể mang lại cảm giác rất yên tĩnh, nhẹ nhàng, hiện đại.
Vô cớ khiến lòng người bình tĩnh lại.
Khương Dư Sanh nắm tay Bạc Tô, xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng trao đổi vài lời với Bạc Tô.
Ví dụ như, chiếc máy đánh chữ rất cổ khiến nàng nhớ đến những chiếc máy tính “đầu to” của thiên niên kỷ.
Chẳng hạn như, phim tiến triển đến cảnh nữ chính bị bạn trai kéo về quê hương của Đằng Tỉnh Thụ vì cô ấy không muốn thừa nhận rằng chàng trai Đằng Tỉnh Thụ không còn ở đó nữa, chờ đợi là vô ích. Khi cô ấy bước lên chiếc taxi màu đỏ mà Đằng Tỉnh Thụ vừa bắt, tài xế nói: “Thật kỳ lạ, cô trông rất giống anh chàng vừa về nhà kia, cực kỳ giống.”, khi đó, nàng mới biết đây là câu chuyện nào.
Tỷ như, nàng chỉ nhận ra sau khi xem được nửa tiếng, “Có phải họ do cùng một người đóng không?”
Bạc Tô không khỏi mỉm cười, khóe môi cong lên, chưa từng hạ xuống.
Nửa phim, Đằng Tỉnh Thụ do nam diễn viên trẻ thủ vai trở thành thủ thư, có cảnh nam chính đang đọc sách bên cửa sổ, nữ chính đứng trước bàn mắng mỏ, gió thổi tung rèm cửa trắng và tóc mái bồng bềnh của nữ chính, tiếng đàn piano vang lên êm dịu, khung cảnh yên tĩnh và đẹp đẽ, Bạc Tô khẽ nén nụ cười.
Cô phát hiện đôi mắt của Khương Dư Sanh có chút sáng.
“Rất điển trai sao?” Cô hỏi Khương Dư Sanh.
Cảnh quay cận cảnh của bộ phim này là về nhân vật nam chính, nếu bật màn chắn lên, có thể thấy rất nhiều người đang tiếc nuối về ngoại hình của Kashiwahara Takashi.
Khương Dư Sanh không có phản ứng, thẳng thắn nói: “Không, nhưng nữ chính xinh đẹp như vậy, em có thể hiểu tại sao lúc đó nam chính lại bị cô ấy thu hút.”
Bạc Tô nhất thời không nói nên lời, có chút buồn cười, có chút chua.
Cục cưng của cô dường như không thể thẳng hơn được nữa.
Cô mỉm cười: “Em cũng động lòng à?”
Cuối cùng Khương Dư Sanh cũng ngửi được mùi chua chát trong không khí.
Nàng quay đầu lại, nhìn Bạc Tô, chớp chớp mắt, cười như biết rõ còn cố hỏi: “Chị, không phải chị đang ghen đấy chứ?”
Bạc Tô: “...”
Cô quay đầu đi, không để ý đến nàng.
Khương Dư Sanh nhìn không ra thì là đầu gỗ.
Đôi mắt hạnh của nàng cong thành hình trăng non, ngừng xem phim, vòng tay qua cổ Bạc Tô, cười nói: “Chị ơi, em có thể kể cho chị một bí mật được không?”
Bạc Tô giả vờ dè dặt, lạnh lùng: “Ừm.”
Khương Dư Sanh nói: “Em có thể hiểu được tại sao nam chính lại động lòng, bởi vì lúc trước, khi cùng chị đến thư viện làm bài tập, em cũng thường nhìn chị như vậy.”
“Mỗi lần vô tình ngẩng lên, mỗi lần đến kệ sách tìm sách, em nhìn lại đều thấy góc nghiêng của chị, tim sẽ không tự chủ được đập nhanh.”
Tim đập thình thịch.
“Em đoán là chị không biết chị đã ảnh hưởng đến hiệu quả học tập của bao nhiêu người trong thư viện đâu.”
“Có lần em đứng cạnh giá sách ngơ ngác nhìn chị rất lâu, lúc chuẩn bị đi, em quay đầu lại thì chợt nhận ra, một cậu bạn ở kệ sách đối diện cũng đang ngơ ngác nhìn chị. Em sững sờ một lúc, sau đó cầm một cuốn sách lên gõ hai lần lên giá sách, khiến cậu ta tỉnh lại, chạy đi.”
Cuối cùng Bạc Tô lại cong môi: “Bây giờ chị biết rồi.”
Cô nhìn vào mắt Khương Dư Sanh, nói: “Chị cũng có một bí mật muốn nói với em.”
“Ừm?”
“Thật ra em cũng ảnh hưởng đến hiệu quả học tập của chị.”
Mỗi lần ngồi đối mặt với Khương Dư Sanh, cô luôn luôn mất tập trung—— Cô không thể nào không nhìn cách nàng cầm bút, những cử động nhỏ của miệng khi đang học tập chăm chỉ và nhận thấy những thay đổi trong hơi thở của nàng. Cô đã vô thức viết những dòng chữ phi logic và vô nghĩa trên trang giấy.
Thực ra, cô đã phải mất một thời gian dài để liên tục xác nhận từ giấc mơ vượt quá giới hạn đó và những hành vi bất thường không thể kiểm soát này, rằng tình cảm của cô dành cho Khương Dư Sanh, thật sự không phải tình chị em.
“Cho nên, em là mối tình đầu của chị đúng không?” Khương Dư Sanh bỗng nhiên ranh mãnh hỏi.
Ở độ tuổi này, Bạc Tô không khỏi cảm thấy hơi nóng tai khi nói về chủ đề này.
Nhưng không có cách nào phủ nhận, và cũng không cần thiết phải phủ nhận nó.
Cô thừa nhận: “Em là duy nhất.”
Nàng là niềm vui của tuổi trẻ, là lòng tham mà dù có đi qua bao nhiêu giông bão, cô cũng không thể nào quên được.
Ánh mắt Khương Dư Sanh khóa chặt vào cô, tràn ngập tình yêu không thể diễn tả bằng lời.
“Chị cũng vậy.” Nàng thay thế bằng một nụ hôn kéo dài.
Bạc Tô dùng tay trái đỡ lấy lưng nàng, nắm lấy vạt áo nàng, mở đôi môi mỏng đáp lại.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục, giọng nữ Nhật Bản dịu dàng vẫn chậm rãi đọc thư. Tuyết thỉnh thoảng rơi xuống rèm, khắc lên một câu chuyện tiếc nuối xưa cũ. Năm đó, tuyết rơi trên đỉnh đầu Khương Dư Sanh, bao phủ toàn thân nàng, đã vô tình tan chảy.
Lo lắng Bạc Tô đang cảm, Khương Dư Sanh không vào sâu, chỉ nếm thử bên ngoài một chút.
Nàng nằm nghiêng bên cạnh Bạc Tô, dùng đôi mắt khắc lên gương mặt đầy động tình.
Bạc Tô cắn môi, khẽ che mắt nàng lại.
Khương Dư Sanh cong môi, mặc cô che.
“Chị.” Nàng khẽ gọi.
“Ừm?”
Khương Dư Sanh nói: “Lúc em mười bảy, mười tám tuổi, em thường mơ ước được đến sống ở Bắc Thành cùng chị.”
Không có gì đặc biệt, chỉ muốn sống với Bạc Tô ở một góc thành Bắc, trải qua những năm dài trống trải bên nhau.
Biến mọi điều vô nghĩa thành ý nghĩa.
Đó là giấc mơ bị tuyết dày chôn vùi năm nàng mười tám tuổi.
“Dư Sanh.” Bạc Tô cảm nhận được nỗi đau không dứt trong lòng.
Khương Dư Sanh buông tay cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô, vẻ mặt trong trẻo: “Hai mươi tám, cũng không muộn.”
“Cảm ơn chị đã biến giấc mơ của em thành hiện thực.”
Nàng nói ra, hoàn toàn nhẹ nhõm.
“Khi tuyết Bắc Thành rơi, chúng ta hãy cùng nhau mở đường vào ban đêm và đắp người tuyết nhé?”
Nàng lại khao khát tuyết đầu mùa.
Cổ họng Bạc Tô đau đớn, một lúc sau mới đồng ý: “Ừm.”
“Nhưng em chắc chắn không có chiếc áo khoác nào dày như vậy.” Nàng lo lắng đầy nghiêm túc.
Đôi mắt Bạc Tô đầy sương mù, nghẹn ngào: “Chị sẽ mua cho em thật nhiều, thật nhiều.”
Khương Dư Sanh cũng muốn khóc, nhưng vẫn tươi cười trêu cô: “Chị sao thế? Vừa khóc vừa nói, giống như rất không tình nguyện vậy.”
Lần đầu tiên trong đời, Bạc Tô vừa khóc vừa cười, bất lực ôm lấy báu vật thất lạc của mình.
Cùng nhau, họ dọn sạch những năm tháng tuyết đã dày vò nhau đầy tàn nhẫn khi còn trẻ, nhưng, một cơn bão tuyết mới lại hình thành cách đó không xa.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.