Chương 84
Mẫn Nhiên
10/05/2024
Cuộc đời là chốn hoang vu
*
Hai đêm sau, Khương Dư Sanh vừa kết thúc khóa học trực tuyến về quản lý thì bất ngờ nhận được nhiều tin nhắn WeChat từ Trì Kỳ.
Là một số hình ảnh được chụp từ hệ thống giám sát của Chu Đạo.
Hầu hết các bức tranh đều ở tầng 1, hướng ra một khu vực cố định trong khu vực ăn uống của khách hàng.
Khương Dư Sanh còn chưa kịp hiểu tại sao thì cuộc gọi của Trì Kỳ đã đến.
Khương Dư Sanh nghe điện thoại, đứng dậy đi đến bệ cửa sổ, duỗi vai xoay cổ.
Giọng nói hào hứng của Trì Kỳ vang lên từ đầu bên kia của loa: “Chị Tiểu Dư! Hình như bọn em đã tìm ra những người đang quay lén rồi!”
Cô ấy cho biết trong khoảng thời gian này, họ đã so sánh quần áo của nàng và Bạc Tô trong những bức ảnh được giới truyền thông tiết lộ, so sánh camera giám sát và xác định ngày tháng của những ngày đó. Họ cũng lấy camera giám sát từ các khoảng thời gian khác, so sánh nhiều lần, cuối cùng tìm ra những người luôn ngồi ở tầng một đối diện với quầy phục vụ, nơi tốt nhất để quan sát người ra vào khu vực dùng bữa của Khương Dư Sanh.
Đó không phải là cùng một người, cũng không phải đi một mình tạo ấn tượng, mỗi lần đều có người đi cùng. Tổng cộng khoảng ba người, đi theo cặp, bọn họ chỉ xuất hiện cùng lúc khi Bạc Tô xuất hiện ở Bành Đảo.
Vì tốc độ quay vòng bàn của Chu Đạo cao nên nhiều khách hàng trẻ đặt hàng trực tiếp trên điện thoại di động nên họ chưa bao giờ yêu cầu phục vụ. Những người phục vụ như Chung Hân, Hàn Nhiễm và những người khác hiếm khi tiếp xúc trực tiếp với họ.
Lúc đó bọn họ không để ý nhiều, cũng không nhận thấy có gì khác thường, cùng lắm cũng cảm thấy bọn họ trông khá quen mắt.
“Xin lỗi, chị, bọn em ngốc quá, nếu để ý hơn, có lẽ đã phát hiện từ lâu rồi.” Trì Kỳ tự trách.
Khi đó Khương Dư Sanh mới nhận ra rằng trong khoảng thời gian này, trong khi mọi người bận rộn với công việc, họ vẫn tự phát làm thêm giờ, âm thầm hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân để tìm ra thủ phạm cho nàng và Bạc Tô.
“Em đang nói nhảm gì vậy?” Lòng Khương Dư Sanh mềm nhũn, hàng mi có chút ướt: “Chẳng phải chị cũng không tự phát hiện được sao? Hơn nữa, những bức ảnh đó không chỉ được chụp ở nhà hàng.”
“Cảm ơn mọi người đã vất vả, bọn em thật sự...” Hàng ngàn từ ghép lại thành một câu cảm động: “Ngốc...”
Trì Kỳ rầu rĩ: “Vậy... ảnh chụp này có ích không ạ?”
Khương Dư Sanh nói: “Có chứ.” Nàng không nói cho Trì Kỳ biết Bạc Tô đã biết hết ngọn nguồn. Nàng chân thành nói: “Cảm ơn bọn em đã giúp chị quá nhiều, chị sẽ gửi ảnh cho cô Bạc.”
Cuối cùng Trì Kỳ cũng cảm thấy vui hơn một chút, nói: “Vâng, em hy vọng sẽ có ích.”
Khương Dư Sanh cười ấm áp, hai người cùng trò chuyện về tình hình của Chu Đạo hai ngày nay.
Trì Kỳ nói với nàng rằng mọi thứ đều ổn, tất cả các phương tiện truyền thông tự do và phóng viên ở đó dường như đã rút lui.
Cô ấy quan tâm: “Chị, ở biệt thự một mình có chán không?”
Khương Dư Sanh nói đùa: “Sao vậy? Em muốn cùng Truyền Vũ, chị Già Hòa và những người khác đến đây chơi mạt chược với chị à?”
Trang Truyền Vũ thấy tình hình dạo này không nghiêm trọng lắm, không đến mức bị chụp ảnh cùng nàng. Cô ấy sợ Khương Dư Sanh ở biệt thự một mình sẽ buồn, nên bắt đầu ồn ào đòi đến cùng.
Trì Kỳ tinh thần phấn chấn: “Chị Trang muốn đi không? Được đấy? Em đi với chị nhé!”
Cô ấy lo lắng cho Khương Dư Sanh. Hai người đã ở chung nhiều năm như vậy, cô ấy cũng nhìn thấu Khương Dư Sanh không phải là người có chuyện sẽ hiện hết lên mặt. Cô ấy lo vẻ bình thản của Khương Dư Sanh chỉ là hành động tự vệ vì không muốn phiền đến người khác.
Khương Dư Sanh mỉm cười: “Không cần đâu.”
“Vâng.” Trì Kỳ thấp giọng nói.
Khương Dư Sanh thẳng thắn nói: “Chị không chán.” Nàng không phải là người sợ ở một mình, chưa kể Bạc Tô luôn liên lạc với nàng.
Hơn nữa, nàng còn nói: “Chị sắp về Bành Đảo rồi.”
“Có an toàn không?!” Trì Kỳ ngạc nhiên.
Khương Dư Sanh nói: “Ừm, cũng sắp rồi. Chỉ là chị không tiện xuất hiện ở Chu Đạo thôi.”
“Không sao đâu, về là tốt rồi!” Trì Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc lộ ra một chút bối rối: “Chị Tiểu Dư, em thực sự không hiểu rõ các kế hoạch tiêu chuẩn mà chị yêu cầu em thử nghiệm trước khi đi, không thể xúc tiến nổi nữa.”
“Gia đình này không thể sống thiếu chị được.”
Khương Dư Sanh cười: “Ừm, không sao đâu, đợi chị về rồi xem lại.”
Trì Kỳ cũng cười: “Vâng.” Cô ấy thật lòng mừng cho Khương Dư Sanh: “Cuối cùng cơn bão này cũng qua rồi.”
Độ cong nơi khóe môi Khương Dư Sanh không thay đổi, nhưng nụ cười trong mắt lại thoáng mờ đi.
Nàng không nói đúng, cũng chẳng bảo không.
Nàng biết rằng, cả hai luôn có thể vượt qua cơn bão này.
Nhưng cũng biết Bạc Tô vẫn đang cô đơn giữa bão tuyết.
*
Không biết đêm hôm đó có bị cảm lạnh ở bãi biển hay không, sau khi về từ Lộ Thành, Tạ Trường Yên bắt đầu ho.
Chuyện quá nhiều, quá lộn xộn và gấp rút đến nỗi Tạ Trường Yên không có thời gian đi khám bác sĩ nên chỉ tùy tiện uống một ít thuốc cảm, cố gắng hòa giải giữa công ty, giới truyền thông, nhà họ Tạ và Bạc Tô. Một tuần sau, bà được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi, sốt cao đến mức nhập viện.
Bạc Tô gặp lại Tạ Trường Nghiệp lúc đang chăm Tạ Trường Yên.
Khi Tạ Trường Nghiệp biết Bạc Tô cũng dẫm vào vết xe đổ của Tạ Trường Yên, không biết tốt xấu, yêu đến mất lý trí, ông lập tức gọi Bạc Tô về nhà, mắng một trận thật to.
Ông mắng Bạc Tô không hiểu chuyện, không hiểu được sự cố gắng, vất vả của mẹ, không hề biết ơn và quý trọng bà, còn bảo rằng cô không xem trọng mạng sống của Tạ Trường Yên. Lời nói và giọng điệu vô cùng nặng nề, gần như muốn đè nát lưng Bạc Tô, bóp chặt cổ cô.
Bạc Tô cúi đầu, thẳng sống lưng, không hề biện hộ cũng không nhượng bộ dù chỉ một bước, cho đi khi Tạ Trường Nghiệp không nhịn được nữa, bảo cô cút đi.
Lần này, khi đụng mặt nhau tại bệnh viện, biểu cảm của ông ấy thậm chí còn chẳng tốt lên chút nào, trực tiếp gắn hai chữ “chán ghét” lên mặt.
Hoặc là quan tâm chân thành, hoặc là đưa ra những nhận xét giả tạo một cách đạo đức giả. Tất cả những ai đến thăm bệnh, biết nội tình sẽ lên án sự thiếu hiểu biết của Bạc Tô bằng lời nói hoặc ánh mắt, như thể ai cũng có tư cách để phán xét cô, kiêu ngạo phán xét, bác bỏ con người cô ngay khi vừa bước vào phòng bệnh.
Bạc Tô vẫn ở bên giường Tạ Trường Yên, để mọi người công khai hay ngấm ngầm chế nhạo, không cãi vã cũng không tranh chấp, lễ phép tiếp đón tất cả khách đến thăm.
Hô hấp của Tạ Trường Yên không ổn, nhìn thấy cô tủi thân, bị người khác khinh bỉ, hai ngày sau, bà càng tỏ ra khó chịu hơn, dùng vẻ mặt lạnh lùng bảo Bạc Tô đừng đến viện nữa.
“Chỉ là viêm phổi, không chết được đâu.”
Bà không muốn tim mình đau thêm nữa.
Bà giận con không đánh là một chuyện, còn người khác cười nhạo, chà đạp Bạc Tô lại là chuyện khác.
Nhưng Bạc Tô vẫn kiên trì đến hằng ngày, luôn ở đó.
Cô không thể đến Lộ Thành, mọi công việc ngoại trừ “Giữa núi và sông” đều bị Đài truyền hình Bắc Thành đình chỉ, tạm thời không thể làm lớn chuyện, đến Hải Thành chuẩn bị mở công ty, vì vậy đã dành rất nhiều thời gian bầu bạn cùng Tạ Trường Yên.
Cô đích thân giao gần như cả ba bữa ăn một ngày đến bệnh viện, thỉnh thoảng Tạ Trường Yên có việc gấp cần giải quyết, sẽ cố ý nhờ cô làm, cô đều có thể hoàn thành đầy tỉ mỉ.
Trước ánh huỳnh quang của màn hình laptop, gương mặt cô tập trung, đầy đỉnh đạc. Tạ Trường Yên nhìn, vừa hãnh diện, vừa đau đớn.
Càng yêu Bạc Tô, càng biết rõ khả năng của cô, bà càng cảm thấy đau lòng, tiếc nuối.
Bà luôn có cảm giác như mình đang nhìn một viên ngọc đáng lẽ phải bay lên lại rơi xuống, dần trở nên bụi bặm.
Con của bà là độc nhất vô nhị, cuộc đời này lẽ ra không nên viết theo cách tầm thường như vậy.
Thậm chí bà còn nghĩ đến việc dùng bệnh tật của mình để gây áp lực, ép Bạc Tô phải thỏa hiệp, nhưng không thể chịu đựng được cảnh tượng ngày đó Bạc Tô quỳ dưới chân bà, hoàn toàn suy sụp.
Rất bất an.
Trong tiềm thức, bà đã nhận thấy sự quyết tâm lần này của Bạc Tô, không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi và tra tấn khi nhìn thấy Bạc Tô lại lơ lửng trên bờ vực sinh tử.
Bà chỉ có thể tận dụng mọi cơ hội để gây áp lực, thuyết phục Bạc Tô không từ chức, mặc kệ là công chúng hay Tạ Đình Tiên, để lại một lối thoát cho bản thân.
Bà chân thành khuyên nhủ: “Yêu nhau sao ai cũng phải ồn ào? Danh phận quan trọng đến thế sao? Tự mình biết mình là gì, mình yêu ai không phải tốt hơn sao? Đóng cửa lại rồi, con muốn sống theo cách nào thì sống. Con trai cả của dì Thẩm cũng sống một cuộc sống rất tốt sau khi kết hôn giả nhiều năm như vậy, đúng không? Chẳng bỏ lỡ gì cả.”
Bà cũng tức đến hộc máu: “Con chỉ muốn chọc tức mẹ thôi phải không? Bạc Tô, con thật sự quá tùy hứng, không hiểu chuyện rồi đấy.”
Bạc Tô vẫn luôn kiềm chế, không bao giờ nói những lời cay nghiệt, tổn thương, bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện.
Khi Tạ Trường Yên cứng rắn, cô giữ im lặng. Khi Tạ Trường Yên mềm mỏng, cô sẽ nói vài lời chân thành với bà, thể hiện sự điềm tĩnh, cứng rắn của mình.
Về phần đau đớn, Tạ Trường Yên chỉ có thể nhìn thấy được từ đôi mắt thỉnh thoảng đỏ ửng và cơ thể ngày càng gầy gò của cô.
Tạ Trường Yên cũng đau đớn như cô.
Làm sao bà có thể không cảm thấy khó chịu khi mắng mỏ và làm đứa con mà mình vô cùng yêu thương phải khó xử?
Nhưng bà thực sự không thể để mặc cô tự sống được.
Mãi cho đến khi bị Đài truyền hình Bắc Thành trừng phạt, việc Bạc Tô từ chức gần như là một kết luận được định trước, cuối cùng Tạ Trường Yên cũng từ bỏ mong muốn tiếp tục thăng tiến ở Đài truyền hình và bộ phận văn hóa nên đã quyết định làm điều tốt nhất tiếp theo, yêu cầu cô đừng dây dưa với bất kỳ công ty văn hóa nào, quay trở lại công ty nhà họ Tạ để hỗ trợ.
Tạ Trường Nghiệp đã hứa với bà rằng chỉ cần bà có năng lực, Bạc Tô có năng lực, họ có thể thừa kế tài sản của nhà họ Tạ và chia đều.
“Về phần ông ngoại của con, mẹ sẽ nghĩ cách giải quyết.” Bà lùi lại bước cuối cùng.
Nhưng Bạc Tô vẫn không chịu gật đầu.
Cô muốn tự chủ, sống một cuộc sống tự do, trung thành với bản thân và Khương Dư Sanh, không còn bị người khác kiểm soát, dựa dẫm vào người khác, nhìn mặt người khác mà sống nữa.
Tạ Trường Yên tức giận bảo Bạc Tô đi đi, đừng ở lại làm bà chướng mắt nữa, không nhìn thấy để lòng bà yên.
“Dù sao con cũng không xem mẹ là mẹ, đừng đến khiến mẹ ngột ngạt thêm nữa.” Bà tức giận nói.
Sắc mặt Bạc Tô trắng bệch, thật sự đứng dậy rời đi.
Nhưng đến thời gian đưa cơm chiều, cô vẫn đến như thường lệ, nâng giường, bưng canh, đưa đũa, trước sau vẫn như thế.
Tạ Trường Yên không nói chuyện với cô, xem cô như không khí, còn cô cứ kể cho bà nghe những câu chuyện về bản thân và Khương Dư Sanh thuở nhỏ, về việc Khương Dư Sanh thông minh, đáng yêu và nổi bật như thế nào, cũng như dự định tương lai, công việc của cả hai.
Tạ Trường Yên thỉnh thoảng ngắt lời cô, bảo cô đừng nói nữa, bà không muốn nghe, nhưng vô tình, dù không muốn biết nhưng vẫn biết quá nhiều.
Bà đành phải thở dài: “Sao trước đây mẹ không biết con nói nhiều thế nhỉ?”
Trước đây cô giống như một quả bầu, nếu nói thêm được vài lời, cổ họng sẽ bốc khói. Bà luôn cho rằng khi Bạc Tô lớn lên không giỏi diễn đạt, không thích giao tiếp với người khác.
Bạc Tô im lặng một lúc, cúi đầu khẽ nói: “Là em ấy dạy con.”
Rõ ràng “em ấy” là đang ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Cô nói: “Trước đây con không nói ra vì lúc đó con có nhiều ý kiến khác với mẹ. Con không muốn tranh cãi với mẹ hay làm mẹ buồn.”
“Nhưng em ấy khiến con hiểu rằng nếu có vấn đề, không nói ra, không bày tỏ hoặc giải quyết, thì vấn đề vẫn sẽ luôn ở đó, không biến mất theo thời gian. Nó sẽ chỉ mờ dần theo thời gian, ngày càng chồng chất lên cao hơn, giống như cát sỏi được biển đưa vào bờ.”
“Mẹ... con... con yêu mẹ nhiều lắm.” Trong ba mươi năm làm mẹ con, cô chưa bao giờ nói những lời buồn nôn như vậy với Tạ Trường Yên, nói ra vô cùng khó khăn, ngón tay ngón chân co quắp, nhưng vẫn cố gắng hết sức để diễn đạt.
Lần đầu tiên cô nói thẳng: “Cho nên, việc mẹ đổ bệnh, gục ngã trước mặt con đã là bóng ma tâm lý đối với con suốt nhiều năm qua. Vì vậy, con không dám làm bất cứ điều gì trái ý mẹ, khiến mẹ giận hay buồn, sợ bi kịch sẽ lại xảy ra.”
“Con biết mẹ đang làm điều đó vì lợi ích của con. Con luôn cảm thấy tiếc cho sự vất vả của mẹ, không muốn làm mẹ thất vọng.”
“Nhưng con người là sinh vật có suy nghĩ và ý chí của riêng mình. Nếu con muốn ép bản thân hoàn toàn trở thành thứ mà mẹ muốn, con chỉ có thể giết chết con người thật của mình trước, trở thành một người có thể tuân theo ý muốn, chứa đựng ý chí của mẹ.”
“Trong mười hai năm qua, con đã làm việc chăm chỉ để đóng vai trò một vật chứa đủ tiêu chuẩn.”
“Mẹ ơi, mẹ có thực sự muốn con sống như thế này không?”
Tạ Trường Yên không nói nên lời.
Lần đầu tiên bà biết rõ Bạc Tô suy nghĩ như vậy.
Bà cảm thấy bất lực, tổn thương và thậm chí có chút buồn lòng.
Phải chăng những điều tốt đẹp bà muốn dành cho cô không bao giờ là điều cô muốn, và chúng luôn là mơ tưởng ép buộc cô phải làm như vậy?
Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười thực sự hạnh phúc của Bạc Tô trong cuốn album ảnh mà Khương Dư Sanh đưa cho bà, bà không thể không hỏi: “Thật sự đau đớn đến vậy sao?”
Dường như bà đã biết câu trả lời.
Bà không dám tự hỏi, phải chăng bà đã lợi dụng bệnh tật và cảm giác tội lỗi của Bạc Tô năm đó để vô tình hay cố ý kiểm soát cô.
Nhưng thật sự có thể bỏ mặc cô như thế sao?
Một khi từ bỏ, có thể sẽ không bao giờ có thể nhìn lại hoặc quay lại con đường này.
Bà biết câu trả lời hiện tại của Bạc Tô là gì, nhưng mười, hai mươi năm sau thì sao?
Lòng bà đầy bất lực: “Con có biết bây giờ mẹ nhìn con giống như đang nhìn gì không?”
Bạc Tô lắc đầu.
Tạ Trường Yên nói: “Giống như đang xem một đoàn tàu mất kiểm soát, trật đường ray vậy.”
Làm sao có thể bằng lòng nhìn cô từ bỏ con đường bằng phẳng, rơi xuống vực thẳm, xe huỷ người vong đây?
Xuống thì dễ nhưng lên mới khó.
Nhưng Bạc Tô lại kiên trì: “Mẹ ơi, cuộc đời vốn không phải là đường mòn, mà là chốn hoang vu.”
Hạnh phúc là hướng đi.
Sẽ có hàng ngàn con đường.
- -
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
Hai đêm sau, Khương Dư Sanh vừa kết thúc khóa học trực tuyến về quản lý thì bất ngờ nhận được nhiều tin nhắn WeChat từ Trì Kỳ.
Là một số hình ảnh được chụp từ hệ thống giám sát của Chu Đạo.
Hầu hết các bức tranh đều ở tầng 1, hướng ra một khu vực cố định trong khu vực ăn uống của khách hàng.
Khương Dư Sanh còn chưa kịp hiểu tại sao thì cuộc gọi của Trì Kỳ đã đến.
Khương Dư Sanh nghe điện thoại, đứng dậy đi đến bệ cửa sổ, duỗi vai xoay cổ.
Giọng nói hào hứng của Trì Kỳ vang lên từ đầu bên kia của loa: “Chị Tiểu Dư! Hình như bọn em đã tìm ra những người đang quay lén rồi!”
Cô ấy cho biết trong khoảng thời gian này, họ đã so sánh quần áo của nàng và Bạc Tô trong những bức ảnh được giới truyền thông tiết lộ, so sánh camera giám sát và xác định ngày tháng của những ngày đó. Họ cũng lấy camera giám sát từ các khoảng thời gian khác, so sánh nhiều lần, cuối cùng tìm ra những người luôn ngồi ở tầng một đối diện với quầy phục vụ, nơi tốt nhất để quan sát người ra vào khu vực dùng bữa của Khương Dư Sanh.
Đó không phải là cùng một người, cũng không phải đi một mình tạo ấn tượng, mỗi lần đều có người đi cùng. Tổng cộng khoảng ba người, đi theo cặp, bọn họ chỉ xuất hiện cùng lúc khi Bạc Tô xuất hiện ở Bành Đảo.
Vì tốc độ quay vòng bàn của Chu Đạo cao nên nhiều khách hàng trẻ đặt hàng trực tiếp trên điện thoại di động nên họ chưa bao giờ yêu cầu phục vụ. Những người phục vụ như Chung Hân, Hàn Nhiễm và những người khác hiếm khi tiếp xúc trực tiếp với họ.
Lúc đó bọn họ không để ý nhiều, cũng không nhận thấy có gì khác thường, cùng lắm cũng cảm thấy bọn họ trông khá quen mắt.
“Xin lỗi, chị, bọn em ngốc quá, nếu để ý hơn, có lẽ đã phát hiện từ lâu rồi.” Trì Kỳ tự trách.
Khi đó Khương Dư Sanh mới nhận ra rằng trong khoảng thời gian này, trong khi mọi người bận rộn với công việc, họ vẫn tự phát làm thêm giờ, âm thầm hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân để tìm ra thủ phạm cho nàng và Bạc Tô.
“Em đang nói nhảm gì vậy?” Lòng Khương Dư Sanh mềm nhũn, hàng mi có chút ướt: “Chẳng phải chị cũng không tự phát hiện được sao? Hơn nữa, những bức ảnh đó không chỉ được chụp ở nhà hàng.”
“Cảm ơn mọi người đã vất vả, bọn em thật sự...” Hàng ngàn từ ghép lại thành một câu cảm động: “Ngốc...”
Trì Kỳ rầu rĩ: “Vậy... ảnh chụp này có ích không ạ?”
Khương Dư Sanh nói: “Có chứ.” Nàng không nói cho Trì Kỳ biết Bạc Tô đã biết hết ngọn nguồn. Nàng chân thành nói: “Cảm ơn bọn em đã giúp chị quá nhiều, chị sẽ gửi ảnh cho cô Bạc.”
Cuối cùng Trì Kỳ cũng cảm thấy vui hơn một chút, nói: “Vâng, em hy vọng sẽ có ích.”
Khương Dư Sanh cười ấm áp, hai người cùng trò chuyện về tình hình của Chu Đạo hai ngày nay.
Trì Kỳ nói với nàng rằng mọi thứ đều ổn, tất cả các phương tiện truyền thông tự do và phóng viên ở đó dường như đã rút lui.
Cô ấy quan tâm: “Chị, ở biệt thự một mình có chán không?”
Khương Dư Sanh nói đùa: “Sao vậy? Em muốn cùng Truyền Vũ, chị Già Hòa và những người khác đến đây chơi mạt chược với chị à?”
Trang Truyền Vũ thấy tình hình dạo này không nghiêm trọng lắm, không đến mức bị chụp ảnh cùng nàng. Cô ấy sợ Khương Dư Sanh ở biệt thự một mình sẽ buồn, nên bắt đầu ồn ào đòi đến cùng.
Trì Kỳ tinh thần phấn chấn: “Chị Trang muốn đi không? Được đấy? Em đi với chị nhé!”
Cô ấy lo lắng cho Khương Dư Sanh. Hai người đã ở chung nhiều năm như vậy, cô ấy cũng nhìn thấu Khương Dư Sanh không phải là người có chuyện sẽ hiện hết lên mặt. Cô ấy lo vẻ bình thản của Khương Dư Sanh chỉ là hành động tự vệ vì không muốn phiền đến người khác.
Khương Dư Sanh mỉm cười: “Không cần đâu.”
“Vâng.” Trì Kỳ thấp giọng nói.
Khương Dư Sanh thẳng thắn nói: “Chị không chán.” Nàng không phải là người sợ ở một mình, chưa kể Bạc Tô luôn liên lạc với nàng.
Hơn nữa, nàng còn nói: “Chị sắp về Bành Đảo rồi.”
“Có an toàn không?!” Trì Kỳ ngạc nhiên.
Khương Dư Sanh nói: “Ừm, cũng sắp rồi. Chỉ là chị không tiện xuất hiện ở Chu Đạo thôi.”
“Không sao đâu, về là tốt rồi!” Trì Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc lộ ra một chút bối rối: “Chị Tiểu Dư, em thực sự không hiểu rõ các kế hoạch tiêu chuẩn mà chị yêu cầu em thử nghiệm trước khi đi, không thể xúc tiến nổi nữa.”
“Gia đình này không thể sống thiếu chị được.”
Khương Dư Sanh cười: “Ừm, không sao đâu, đợi chị về rồi xem lại.”
Trì Kỳ cũng cười: “Vâng.” Cô ấy thật lòng mừng cho Khương Dư Sanh: “Cuối cùng cơn bão này cũng qua rồi.”
Độ cong nơi khóe môi Khương Dư Sanh không thay đổi, nhưng nụ cười trong mắt lại thoáng mờ đi.
Nàng không nói đúng, cũng chẳng bảo không.
Nàng biết rằng, cả hai luôn có thể vượt qua cơn bão này.
Nhưng cũng biết Bạc Tô vẫn đang cô đơn giữa bão tuyết.
*
Không biết đêm hôm đó có bị cảm lạnh ở bãi biển hay không, sau khi về từ Lộ Thành, Tạ Trường Yên bắt đầu ho.
Chuyện quá nhiều, quá lộn xộn và gấp rút đến nỗi Tạ Trường Yên không có thời gian đi khám bác sĩ nên chỉ tùy tiện uống một ít thuốc cảm, cố gắng hòa giải giữa công ty, giới truyền thông, nhà họ Tạ và Bạc Tô. Một tuần sau, bà được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi, sốt cao đến mức nhập viện.
Bạc Tô gặp lại Tạ Trường Nghiệp lúc đang chăm Tạ Trường Yên.
Khi Tạ Trường Nghiệp biết Bạc Tô cũng dẫm vào vết xe đổ của Tạ Trường Yên, không biết tốt xấu, yêu đến mất lý trí, ông lập tức gọi Bạc Tô về nhà, mắng một trận thật to.
Ông mắng Bạc Tô không hiểu chuyện, không hiểu được sự cố gắng, vất vả của mẹ, không hề biết ơn và quý trọng bà, còn bảo rằng cô không xem trọng mạng sống của Tạ Trường Yên. Lời nói và giọng điệu vô cùng nặng nề, gần như muốn đè nát lưng Bạc Tô, bóp chặt cổ cô.
Bạc Tô cúi đầu, thẳng sống lưng, không hề biện hộ cũng không nhượng bộ dù chỉ một bước, cho đi khi Tạ Trường Nghiệp không nhịn được nữa, bảo cô cút đi.
Lần này, khi đụng mặt nhau tại bệnh viện, biểu cảm của ông ấy thậm chí còn chẳng tốt lên chút nào, trực tiếp gắn hai chữ “chán ghét” lên mặt.
Hoặc là quan tâm chân thành, hoặc là đưa ra những nhận xét giả tạo một cách đạo đức giả. Tất cả những ai đến thăm bệnh, biết nội tình sẽ lên án sự thiếu hiểu biết của Bạc Tô bằng lời nói hoặc ánh mắt, như thể ai cũng có tư cách để phán xét cô, kiêu ngạo phán xét, bác bỏ con người cô ngay khi vừa bước vào phòng bệnh.
Bạc Tô vẫn ở bên giường Tạ Trường Yên, để mọi người công khai hay ngấm ngầm chế nhạo, không cãi vã cũng không tranh chấp, lễ phép tiếp đón tất cả khách đến thăm.
Hô hấp của Tạ Trường Yên không ổn, nhìn thấy cô tủi thân, bị người khác khinh bỉ, hai ngày sau, bà càng tỏ ra khó chịu hơn, dùng vẻ mặt lạnh lùng bảo Bạc Tô đừng đến viện nữa.
“Chỉ là viêm phổi, không chết được đâu.”
Bà không muốn tim mình đau thêm nữa.
Bà giận con không đánh là một chuyện, còn người khác cười nhạo, chà đạp Bạc Tô lại là chuyện khác.
Nhưng Bạc Tô vẫn kiên trì đến hằng ngày, luôn ở đó.
Cô không thể đến Lộ Thành, mọi công việc ngoại trừ “Giữa núi và sông” đều bị Đài truyền hình Bắc Thành đình chỉ, tạm thời không thể làm lớn chuyện, đến Hải Thành chuẩn bị mở công ty, vì vậy đã dành rất nhiều thời gian bầu bạn cùng Tạ Trường Yên.
Cô đích thân giao gần như cả ba bữa ăn một ngày đến bệnh viện, thỉnh thoảng Tạ Trường Yên có việc gấp cần giải quyết, sẽ cố ý nhờ cô làm, cô đều có thể hoàn thành đầy tỉ mỉ.
Trước ánh huỳnh quang của màn hình laptop, gương mặt cô tập trung, đầy đỉnh đạc. Tạ Trường Yên nhìn, vừa hãnh diện, vừa đau đớn.
Càng yêu Bạc Tô, càng biết rõ khả năng của cô, bà càng cảm thấy đau lòng, tiếc nuối.
Bà luôn có cảm giác như mình đang nhìn một viên ngọc đáng lẽ phải bay lên lại rơi xuống, dần trở nên bụi bặm.
Con của bà là độc nhất vô nhị, cuộc đời này lẽ ra không nên viết theo cách tầm thường như vậy.
Thậm chí bà còn nghĩ đến việc dùng bệnh tật của mình để gây áp lực, ép Bạc Tô phải thỏa hiệp, nhưng không thể chịu đựng được cảnh tượng ngày đó Bạc Tô quỳ dưới chân bà, hoàn toàn suy sụp.
Rất bất an.
Trong tiềm thức, bà đã nhận thấy sự quyết tâm lần này của Bạc Tô, không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi và tra tấn khi nhìn thấy Bạc Tô lại lơ lửng trên bờ vực sinh tử.
Bà chỉ có thể tận dụng mọi cơ hội để gây áp lực, thuyết phục Bạc Tô không từ chức, mặc kệ là công chúng hay Tạ Đình Tiên, để lại một lối thoát cho bản thân.
Bà chân thành khuyên nhủ: “Yêu nhau sao ai cũng phải ồn ào? Danh phận quan trọng đến thế sao? Tự mình biết mình là gì, mình yêu ai không phải tốt hơn sao? Đóng cửa lại rồi, con muốn sống theo cách nào thì sống. Con trai cả của dì Thẩm cũng sống một cuộc sống rất tốt sau khi kết hôn giả nhiều năm như vậy, đúng không? Chẳng bỏ lỡ gì cả.”
Bà cũng tức đến hộc máu: “Con chỉ muốn chọc tức mẹ thôi phải không? Bạc Tô, con thật sự quá tùy hứng, không hiểu chuyện rồi đấy.”
Bạc Tô vẫn luôn kiềm chế, không bao giờ nói những lời cay nghiệt, tổn thương, bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện.
Khi Tạ Trường Yên cứng rắn, cô giữ im lặng. Khi Tạ Trường Yên mềm mỏng, cô sẽ nói vài lời chân thành với bà, thể hiện sự điềm tĩnh, cứng rắn của mình.
Về phần đau đớn, Tạ Trường Yên chỉ có thể nhìn thấy được từ đôi mắt thỉnh thoảng đỏ ửng và cơ thể ngày càng gầy gò của cô.
Tạ Trường Yên cũng đau đớn như cô.
Làm sao bà có thể không cảm thấy khó chịu khi mắng mỏ và làm đứa con mà mình vô cùng yêu thương phải khó xử?
Nhưng bà thực sự không thể để mặc cô tự sống được.
Mãi cho đến khi bị Đài truyền hình Bắc Thành trừng phạt, việc Bạc Tô từ chức gần như là một kết luận được định trước, cuối cùng Tạ Trường Yên cũng từ bỏ mong muốn tiếp tục thăng tiến ở Đài truyền hình và bộ phận văn hóa nên đã quyết định làm điều tốt nhất tiếp theo, yêu cầu cô đừng dây dưa với bất kỳ công ty văn hóa nào, quay trở lại công ty nhà họ Tạ để hỗ trợ.
Tạ Trường Nghiệp đã hứa với bà rằng chỉ cần bà có năng lực, Bạc Tô có năng lực, họ có thể thừa kế tài sản của nhà họ Tạ và chia đều.
“Về phần ông ngoại của con, mẹ sẽ nghĩ cách giải quyết.” Bà lùi lại bước cuối cùng.
Nhưng Bạc Tô vẫn không chịu gật đầu.
Cô muốn tự chủ, sống một cuộc sống tự do, trung thành với bản thân và Khương Dư Sanh, không còn bị người khác kiểm soát, dựa dẫm vào người khác, nhìn mặt người khác mà sống nữa.
Tạ Trường Yên tức giận bảo Bạc Tô đi đi, đừng ở lại làm bà chướng mắt nữa, không nhìn thấy để lòng bà yên.
“Dù sao con cũng không xem mẹ là mẹ, đừng đến khiến mẹ ngột ngạt thêm nữa.” Bà tức giận nói.
Sắc mặt Bạc Tô trắng bệch, thật sự đứng dậy rời đi.
Nhưng đến thời gian đưa cơm chiều, cô vẫn đến như thường lệ, nâng giường, bưng canh, đưa đũa, trước sau vẫn như thế.
Tạ Trường Yên không nói chuyện với cô, xem cô như không khí, còn cô cứ kể cho bà nghe những câu chuyện về bản thân và Khương Dư Sanh thuở nhỏ, về việc Khương Dư Sanh thông minh, đáng yêu và nổi bật như thế nào, cũng như dự định tương lai, công việc của cả hai.
Tạ Trường Yên thỉnh thoảng ngắt lời cô, bảo cô đừng nói nữa, bà không muốn nghe, nhưng vô tình, dù không muốn biết nhưng vẫn biết quá nhiều.
Bà đành phải thở dài: “Sao trước đây mẹ không biết con nói nhiều thế nhỉ?”
Trước đây cô giống như một quả bầu, nếu nói thêm được vài lời, cổ họng sẽ bốc khói. Bà luôn cho rằng khi Bạc Tô lớn lên không giỏi diễn đạt, không thích giao tiếp với người khác.
Bạc Tô im lặng một lúc, cúi đầu khẽ nói: “Là em ấy dạy con.”
Rõ ràng “em ấy” là đang ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Cô nói: “Trước đây con không nói ra vì lúc đó con có nhiều ý kiến khác với mẹ. Con không muốn tranh cãi với mẹ hay làm mẹ buồn.”
“Nhưng em ấy khiến con hiểu rằng nếu có vấn đề, không nói ra, không bày tỏ hoặc giải quyết, thì vấn đề vẫn sẽ luôn ở đó, không biến mất theo thời gian. Nó sẽ chỉ mờ dần theo thời gian, ngày càng chồng chất lên cao hơn, giống như cát sỏi được biển đưa vào bờ.”
“Mẹ... con... con yêu mẹ nhiều lắm.” Trong ba mươi năm làm mẹ con, cô chưa bao giờ nói những lời buồn nôn như vậy với Tạ Trường Yên, nói ra vô cùng khó khăn, ngón tay ngón chân co quắp, nhưng vẫn cố gắng hết sức để diễn đạt.
Lần đầu tiên cô nói thẳng: “Cho nên, việc mẹ đổ bệnh, gục ngã trước mặt con đã là bóng ma tâm lý đối với con suốt nhiều năm qua. Vì vậy, con không dám làm bất cứ điều gì trái ý mẹ, khiến mẹ giận hay buồn, sợ bi kịch sẽ lại xảy ra.”
“Con biết mẹ đang làm điều đó vì lợi ích của con. Con luôn cảm thấy tiếc cho sự vất vả của mẹ, không muốn làm mẹ thất vọng.”
“Nhưng con người là sinh vật có suy nghĩ và ý chí của riêng mình. Nếu con muốn ép bản thân hoàn toàn trở thành thứ mà mẹ muốn, con chỉ có thể giết chết con người thật của mình trước, trở thành một người có thể tuân theo ý muốn, chứa đựng ý chí của mẹ.”
“Trong mười hai năm qua, con đã làm việc chăm chỉ để đóng vai trò một vật chứa đủ tiêu chuẩn.”
“Mẹ ơi, mẹ có thực sự muốn con sống như thế này không?”
Tạ Trường Yên không nói nên lời.
Lần đầu tiên bà biết rõ Bạc Tô suy nghĩ như vậy.
Bà cảm thấy bất lực, tổn thương và thậm chí có chút buồn lòng.
Phải chăng những điều tốt đẹp bà muốn dành cho cô không bao giờ là điều cô muốn, và chúng luôn là mơ tưởng ép buộc cô phải làm như vậy?
Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười thực sự hạnh phúc của Bạc Tô trong cuốn album ảnh mà Khương Dư Sanh đưa cho bà, bà không thể không hỏi: “Thật sự đau đớn đến vậy sao?”
Dường như bà đã biết câu trả lời.
Bà không dám tự hỏi, phải chăng bà đã lợi dụng bệnh tật và cảm giác tội lỗi của Bạc Tô năm đó để vô tình hay cố ý kiểm soát cô.
Nhưng thật sự có thể bỏ mặc cô như thế sao?
Một khi từ bỏ, có thể sẽ không bao giờ có thể nhìn lại hoặc quay lại con đường này.
Bà biết câu trả lời hiện tại của Bạc Tô là gì, nhưng mười, hai mươi năm sau thì sao?
Lòng bà đầy bất lực: “Con có biết bây giờ mẹ nhìn con giống như đang nhìn gì không?”
Bạc Tô lắc đầu.
Tạ Trường Yên nói: “Giống như đang xem một đoàn tàu mất kiểm soát, trật đường ray vậy.”
Làm sao có thể bằng lòng nhìn cô từ bỏ con đường bằng phẳng, rơi xuống vực thẳm, xe huỷ người vong đây?
Xuống thì dễ nhưng lên mới khó.
Nhưng Bạc Tô lại kiên trì: “Mẹ ơi, cuộc đời vốn không phải là đường mòn, mà là chốn hoang vu.”
Hạnh phúc là hướng đi.
Sẽ có hàng ngàn con đường.
- -
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.