Chương 10: Ai vì ai bị thương
Diệp Ngọc Y Giai
10/02/2015
Đã hai ngày nay không tôi không thấy Hàn Cảnh Thiên, anh ta không thích tôi nên đã bỏ đi hay là anh ta gạp chuyện gì đó bất trắc nghĩ đến đó tôi thấy rất buồn.
Chạy xe trên đường tôi dừng lại không hiểu sao tôi lại chạy đến nơi đây bãi đất hoang nơi chúng tôi mới gặp nhau, kể từ khi có anh ấy bên cạnh tôi không còn sợ khi đi ngang qua nơi này, đứng i một lát tôi tính quay đầu xe chạy về thì nghe thấy tiếng động từ trong bãi đất hoang đó. “Là anh ta, Hàn Cảnh Thiên”. Tôi bước xuống xe chạy về phía anh ta.
Lúc đó tôi nhìn thấy phía sau anh ta còn có hai cái bóng một đen một trắng “Hắc Bạch Vô Thường” họ đang dùng pháp lực Hàn Cảnh Thiên đau đớn mà chống lại, lúc đó tôi chỉ biết mình không thể để bọn họ làm anh ấy bị thương, không thể để anh ấy biến mất, tôi lao vào lòng anh ấy. Hai vị Hắc Bạch Vô Thường liền thu hồi pháp lực vì tôi là con người nên họ không thể làm tổn thương tôi.
“Loài người to gan dám cản trở bọn ta thi hành nhiệm vụ, bao che ma quỷ, còn không biết tội, mau tránh ra”.
“Không tuy là quỷ nhưng anh ấy chưa bao giờ hại người các vị xin đừng bắt anh ấy, hãy tha cho anh ấy”.
Nhìn Hàn Cảnh Thiên: “Anh không sao chứ?”
“Ngu ngốc cô mau tránh ra”. Đẩy Tuệ Khương ra nhìn cô gái đang ôm mình trước mặt anh tức giận nghiến răng, cô gái ngu ngốc này tưởng Hắc Bạch Vô Thường như những pháp sư bình thường sao mà chạy vào đây còn xin họ tha cho anh nữa, cô không sợ mìn gặp nguy hiểm sao.
Nhân lúc hai người đang nói chuyện Hắc Bạch Vô Thường rat ay tấn công phải biết rằng con quỷ này không những rất mạnh mà còn rất thông minh không biết đã trốn thoát khỏi tay hai người bao nhiêu lần rồi nếu không nhân lúc này thì họ khó có thể bắt được con quỷ này. Tuệ Khương do đứng ngược lại Hàn Cảnh Thiên nên cô nhìn thấy Bạch Vô Thường một chưởng đánh tới, xô Hàn Cảnh Thiên ra cô nhận một chưởng té xuống bãi cỏ.
Bị xô ra Hàn Cảnh Thiên quay đầu nhìn thấy Tuệ Khương nằm trên bãi cỏ, trái tim anh như bị ai bóp chặt. Anh dốc toàn lực đối phó Hắc Bạch vô thường ltrong khi họ không kịp trở tay anh bế Tuệ Khương rồi biến mất.
Chạy xe trên đường tôi dừng lại không hiểu sao tôi lại chạy đến nơi đây bãi đất hoang nơi chúng tôi mới gặp nhau, kể từ khi có anh ấy bên cạnh tôi không còn sợ khi đi ngang qua nơi này, đứng i một lát tôi tính quay đầu xe chạy về thì nghe thấy tiếng động từ trong bãi đất hoang đó. “Là anh ta, Hàn Cảnh Thiên”. Tôi bước xuống xe chạy về phía anh ta.
Lúc đó tôi nhìn thấy phía sau anh ta còn có hai cái bóng một đen một trắng “Hắc Bạch Vô Thường” họ đang dùng pháp lực Hàn Cảnh Thiên đau đớn mà chống lại, lúc đó tôi chỉ biết mình không thể để bọn họ làm anh ấy bị thương, không thể để anh ấy biến mất, tôi lao vào lòng anh ấy. Hai vị Hắc Bạch Vô Thường liền thu hồi pháp lực vì tôi là con người nên họ không thể làm tổn thương tôi.
“Loài người to gan dám cản trở bọn ta thi hành nhiệm vụ, bao che ma quỷ, còn không biết tội, mau tránh ra”.
“Không tuy là quỷ nhưng anh ấy chưa bao giờ hại người các vị xin đừng bắt anh ấy, hãy tha cho anh ấy”.
Nhìn Hàn Cảnh Thiên: “Anh không sao chứ?”
“Ngu ngốc cô mau tránh ra”. Đẩy Tuệ Khương ra nhìn cô gái đang ôm mình trước mặt anh tức giận nghiến răng, cô gái ngu ngốc này tưởng Hắc Bạch Vô Thường như những pháp sư bình thường sao mà chạy vào đây còn xin họ tha cho anh nữa, cô không sợ mìn gặp nguy hiểm sao.
Nhân lúc hai người đang nói chuyện Hắc Bạch Vô Thường rat ay tấn công phải biết rằng con quỷ này không những rất mạnh mà còn rất thông minh không biết đã trốn thoát khỏi tay hai người bao nhiêu lần rồi nếu không nhân lúc này thì họ khó có thể bắt được con quỷ này. Tuệ Khương do đứng ngược lại Hàn Cảnh Thiên nên cô nhìn thấy Bạch Vô Thường một chưởng đánh tới, xô Hàn Cảnh Thiên ra cô nhận một chưởng té xuống bãi cỏ.
Bị xô ra Hàn Cảnh Thiên quay đầu nhìn thấy Tuệ Khương nằm trên bãi cỏ, trái tim anh như bị ai bóp chặt. Anh dốc toàn lực đối phó Hắc Bạch vô thường ltrong khi họ không kịp trở tay anh bế Tuệ Khương rồi biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.