Chương 1: Cái nhìn thoáng qua
Diệp Ngọc Y Giai
10/02/2015
Vào ban đêm tại thành phố đủ mọi ánh đèn chiếu sáng, người đi trên đường rất nhiều và náo nhiệt nhưng cũng có những nơi trong thành phố thì hoàn toán ngược lại. Tại một bãi đất hoang nằm ở gần công viên chỉ có cây cối, nơi đó do bị hư đèn đường nên chìm vào bóng tối. Trên đường phố vắng vẻ chỉ có vài người đi lại.
“Hàn Cảnh Thiên ngươi hôm nay đừng mong trốn thoát.” Tiếng nói đó vang lên từ trong bụi rậm ở bãi đất hoang, nương theo ánh trăng có thể thấy ở đó có ba bóng người như đang ẩu đả.
“Vậy còn phải xem hai tên dạ quỷ các ngươi có bản lĩnh bắt ta hay không, hừ!”. Khóe môi khẽ nhếch giọng nói trầm ấm mang khầu khí lạnh lùng đầy rẫy sự nguy hiểm làm cho hai tên dạ quỷ kia run lên. Tại sao lại nói là dạ quỷ bởi vì bọn chúng không phải là con người, một tên có một chân hai cái răng nanh toàn thân đen thui, một tên có hai cài đầu ba cái răng nanh toàn thân là máu nhìn qua vô cùng đáng sợ, cùng một người đàn ông đang đứng anh ta phải nói là tuấn mỹ vô cùng.
……………
Reng…reng…
Môn học thứ 3 trong ngày của Tuệ Khương cuối cùng đã kết thúc vào lúc 21 giờ tại trường Đại học Tây Nam. Tuệ Khương là sinh viên bình thường của ngành Tài chính tại trường đại học Đại học Tây Nam. cô sống với mẹ, và anh trai, chị gái cô thì đã lấy chồng. cô cao 1m52 màu da đặc trưng của người Châu Á, mái tóc đen cột đuôi ngựa dài đến eo, gương mặt rất dễ thương và baby nhìn Tuệ Khương chỉ như một học sinh cấp hai, cấp ba mà thôi nhất là khi cô cười lên trông cô rất đáng yêu.
Các sinh viên vội tan ra một phần là đi về hướng ký túc xá dãy nhà K nằm bên phải căn - tin phía sau dãy nhà B từ cổng chính đi thẳng vào, còn lại là các sinh viên không ở trọ ký túc xá thì hướng thẳng nhà xe dưới tầng hầm phía bên trái của cổng trường hoặc là những sinh viên có người đế đón thì đi về phía cổng trường.
“Tuệ Khương, hôm nay về một mình hả?” Người nói là Nhã Lan bạn học cùng nhóm của Tuệ Khương, Nhã Lan không chỉ học tốt gia đình lại khá giả, dáng người cao ráo, nước da trắng nõn, biết cách giao tiếp lại khéo léo xử sự nên rất được nhiều chàng trai theo đuổi.
“Ừ, hôm nay mẹ mình bận không đi đón mình được. Nhã Lan nay anh Lâm Hoàng đón cậu hả?” Tuệ Khương vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, anh Lâm Hoàng tới rồi mình về trước nha, bye bye Tuệ Khương.”
“Bye Bye Nhã Lan.” Vẫy tay chào Nhã Lan rồi tôi bước nhanh về phía bãi giữ xe của trường.
Từ trường về tới nhà tôi đi xe máy mất ít nhất là nửa tiếng, bình thường mỗi khi tôi đi học tan vào buổi tối thì mẹ tôi sẽ đến đón tôi bởi vì sợ tôi thân con gái đi đường một mình vào ban đêm sẽ rất nguy hiểm huống chi từ trường về nhà tôi đường đi không chỉ vắng ít người đi lại, còn phải đi ngang qua một bãi đất hoang dù không sợ cướp cũng sợ ma nhưng hôm nay bởi vì chị gái tôi mới sinh em bé, mẹ tôi phải ở lại chăm sóc chị và đứa cháu ngoại nên tôi phải tự đi về một mình.
Lúc đi tới bãi đất hoang cây cối um tùm rậm rạp, trên đường không có xe chạy, đèn đường thì bị hư không chiếu sáng chỉ có ánh sáng từ đèn xe của tôi trên con đường mà thôi, nhờ ánh đèn của chiếc xe máy nên tôi nhìn thấy hình bóng phía sau lưng một người đàn ông mặc đồ đen, qua ánh sáng lờ mờ tuy nhìn không rõ tôi có thể nhận ra người đó có dáng người cao nhưng tại sao lại xuất hiện trong bụi rậm? “Là cướp? Là ma?” Đó là đáp án lúc này của tôi khi nhìn thấy bóng lưng người đàn ông này, nghĩ đến đó tim tôi đập liên hồi, tôi rùng mình hoảng sợ vội vàng tăng tốc chiếc xe máy của mình chạy đi và không dám quay đầu nhìn lại chỉ mong sớm về đến nhà.
“Hàn Cảnh Thiên ngươi hôm nay đừng mong trốn thoát.” Tiếng nói đó vang lên từ trong bụi rậm ở bãi đất hoang, nương theo ánh trăng có thể thấy ở đó có ba bóng người như đang ẩu đả.
“Vậy còn phải xem hai tên dạ quỷ các ngươi có bản lĩnh bắt ta hay không, hừ!”. Khóe môi khẽ nhếch giọng nói trầm ấm mang khầu khí lạnh lùng đầy rẫy sự nguy hiểm làm cho hai tên dạ quỷ kia run lên. Tại sao lại nói là dạ quỷ bởi vì bọn chúng không phải là con người, một tên có một chân hai cái răng nanh toàn thân đen thui, một tên có hai cài đầu ba cái răng nanh toàn thân là máu nhìn qua vô cùng đáng sợ, cùng một người đàn ông đang đứng anh ta phải nói là tuấn mỹ vô cùng.
……………
Reng…reng…
Môn học thứ 3 trong ngày của Tuệ Khương cuối cùng đã kết thúc vào lúc 21 giờ tại trường Đại học Tây Nam. Tuệ Khương là sinh viên bình thường của ngành Tài chính tại trường đại học Đại học Tây Nam. cô sống với mẹ, và anh trai, chị gái cô thì đã lấy chồng. cô cao 1m52 màu da đặc trưng của người Châu Á, mái tóc đen cột đuôi ngựa dài đến eo, gương mặt rất dễ thương và baby nhìn Tuệ Khương chỉ như một học sinh cấp hai, cấp ba mà thôi nhất là khi cô cười lên trông cô rất đáng yêu.
Các sinh viên vội tan ra một phần là đi về hướng ký túc xá dãy nhà K nằm bên phải căn - tin phía sau dãy nhà B từ cổng chính đi thẳng vào, còn lại là các sinh viên không ở trọ ký túc xá thì hướng thẳng nhà xe dưới tầng hầm phía bên trái của cổng trường hoặc là những sinh viên có người đế đón thì đi về phía cổng trường.
“Tuệ Khương, hôm nay về một mình hả?” Người nói là Nhã Lan bạn học cùng nhóm của Tuệ Khương, Nhã Lan không chỉ học tốt gia đình lại khá giả, dáng người cao ráo, nước da trắng nõn, biết cách giao tiếp lại khéo léo xử sự nên rất được nhiều chàng trai theo đuổi.
“Ừ, hôm nay mẹ mình bận không đi đón mình được. Nhã Lan nay anh Lâm Hoàng đón cậu hả?” Tuệ Khương vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, anh Lâm Hoàng tới rồi mình về trước nha, bye bye Tuệ Khương.”
“Bye Bye Nhã Lan.” Vẫy tay chào Nhã Lan rồi tôi bước nhanh về phía bãi giữ xe của trường.
Từ trường về tới nhà tôi đi xe máy mất ít nhất là nửa tiếng, bình thường mỗi khi tôi đi học tan vào buổi tối thì mẹ tôi sẽ đến đón tôi bởi vì sợ tôi thân con gái đi đường một mình vào ban đêm sẽ rất nguy hiểm huống chi từ trường về nhà tôi đường đi không chỉ vắng ít người đi lại, còn phải đi ngang qua một bãi đất hoang dù không sợ cướp cũng sợ ma nhưng hôm nay bởi vì chị gái tôi mới sinh em bé, mẹ tôi phải ở lại chăm sóc chị và đứa cháu ngoại nên tôi phải tự đi về một mình.
Lúc đi tới bãi đất hoang cây cối um tùm rậm rạp, trên đường không có xe chạy, đèn đường thì bị hư không chiếu sáng chỉ có ánh sáng từ đèn xe của tôi trên con đường mà thôi, nhờ ánh đèn của chiếc xe máy nên tôi nhìn thấy hình bóng phía sau lưng một người đàn ông mặc đồ đen, qua ánh sáng lờ mờ tuy nhìn không rõ tôi có thể nhận ra người đó có dáng người cao nhưng tại sao lại xuất hiện trong bụi rậm? “Là cướp? Là ma?” Đó là đáp án lúc này của tôi khi nhìn thấy bóng lưng người đàn ông này, nghĩ đến đó tim tôi đập liên hồi, tôi rùng mình hoảng sợ vội vàng tăng tốc chiếc xe máy của mình chạy đi và không dám quay đầu nhìn lại chỉ mong sớm về đến nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.