Chương 18: Hạnh phúc là đây
Diệp Ngọc Y Giai
10/02/2015
Chúng tôi chính thức quen nhau, cứ như là một giấc mơ vậy. Mỗi buổi sáng khi thức dậy nhìn thấy anh, cười với anh và anh hôn nhẹ lên trán tôi. Mỗi ngày đi học, ở nhà hoặc là đi bất cứ đâu đều có anh bên cạnh. Buổi tối khi đi ngủ đều được anh ôm vào lòng, trao nụ hôn chúc tôi ngủ ngon.
“Cảnh Thiên, anh bao nhiêu tuổi rồi? Thế giới của các anh là như thế nảo? Anh kể cho em nghe đi”. Nằm trong ngực anh tôi hỏi rất nhiều vấn đề, tôi rất thích nghe anh kể về những chuyện đó.
“Anh ba mươi chẳn phải nhìn anh là em đoán được rồi sao”. Anh cười nhéo mũi tôi.
“Đó là bề ngoài của anh, anh biết em muốn hỏi gì mà, nói đi bao nhiêu rồi”. Tôi làm nũng với anh.
“Anh không nhớ rõ nữa chỉ biết là cũng lâu rồi có lẽ là qua một kiếp người rồi”. An him lặng như đang nghĩ đến điều gì đột nhiên anh lên tiếng:
“Kiếp trước, anh có một gia đình vợ chồng anh sống rất hạnh phúc, cô ấy là một người vợ đảm đang và dịu dàng, kết hôn chưa được nửa năm cô ấy bị tai nạn mà qua đời, anh rất đau khổ. Sau đó, đối thủ với công ty anh vì cạnh tranh mà cấu kết với một số người trong công ty nhằm làm giả sổ sách và tiết lộ thông tin cơ mật của công ty, anh biết được nên đã âm thầm phái người điều tra chúng cứ rồi đưa ra trước pháp luật, anh lúc đó là giám đốc một công ty vì để tránh cho tai họa sau này và vì lợi ích công ty anh sa thải một số người, bọn họ bất mãn nên cho người giở trò vào thắng xe của anh.
Tôi ôm anh chặt hơn, tôi nên vui hay buồn đây, vui vì anh thổ lộ tâm sự của mình với tôi, buồn vì anh đã lập gia đình hơn nữa anh rất yêu cô gái ấy. Cô gái hôm đó tôi thấy có lẽ là người vợ kiếp trước kết tóc se duyên cùng anh. “ Cô ấy rất đẹp”.
Ngạc nhiên trước lời tôi nói. Tôi cười và nói: “Cô gái trong khu mua sắm hôm đó là vợ anh”. Anh không trả lời chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, né tránh ánh mắt của anh tôi cúi đầu vao ngực anh “Em buồn ngủ rồi”. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được nước mắt của tôi anh siết chặt lấy tôi, anh đã biết là tôi nhìn thấy tất cả, anh biết là tôi nhìn anh dõi theo cô gái ấy cũng biết là tôi đã nhìn nhấy anh đuổi theo cô gái ấy mà quên mất bên cạnh anh còn có tôi, anh bỏ lại tôi chạy đi mất.
“Xin lỗi”. Anh biết em có tình cảm với anh từ lâu tôi cũng không phủ nhận tình cảm của anh đối với em nhưng khi gặp lại cô ấy tôi không ngờ hành vi của mình đã làm tổn thương đến em. Nghĩ tới mọi chuyện nếu như đổi lại là anh, anh sẽ đau khổ đến mức nào.
“Xin lỗi, lúc đó anh chỉ muốn biết cô ấy kiếp này sống thế nào. Khi nhìn cô ấy sống vui vẻ với bạn trai anh rất vui, nhớ đến em anh vội trở về khu thương mại tìm em, về nhà vẫn không thấy em, anh đi khắp nơi tìm kiếm lúc đó anh mới khẳng định rằng em rất quan trọng đối với anh. Anh từng yêu cô ấy nhưng đó là kiếp trước, kiếp này bọn anh là người xa lạ, anh chỉ là một con quỷ sống bên cạnh em, yếu em mà thôi”.
Tôi mỉm cười hạnh phúc, hóa ra hạnh phúc là đây là được có anh, được bên anh, được yêu anh và được anh yêu thương. Hạnh phúc này làm sao tôi buông tay được đây
“Cảnh Thiên, anh bao nhiêu tuổi rồi? Thế giới của các anh là như thế nảo? Anh kể cho em nghe đi”. Nằm trong ngực anh tôi hỏi rất nhiều vấn đề, tôi rất thích nghe anh kể về những chuyện đó.
“Anh ba mươi chẳn phải nhìn anh là em đoán được rồi sao”. Anh cười nhéo mũi tôi.
“Đó là bề ngoài của anh, anh biết em muốn hỏi gì mà, nói đi bao nhiêu rồi”. Tôi làm nũng với anh.
“Anh không nhớ rõ nữa chỉ biết là cũng lâu rồi có lẽ là qua một kiếp người rồi”. An him lặng như đang nghĩ đến điều gì đột nhiên anh lên tiếng:
“Kiếp trước, anh có một gia đình vợ chồng anh sống rất hạnh phúc, cô ấy là một người vợ đảm đang và dịu dàng, kết hôn chưa được nửa năm cô ấy bị tai nạn mà qua đời, anh rất đau khổ. Sau đó, đối thủ với công ty anh vì cạnh tranh mà cấu kết với một số người trong công ty nhằm làm giả sổ sách và tiết lộ thông tin cơ mật của công ty, anh biết được nên đã âm thầm phái người điều tra chúng cứ rồi đưa ra trước pháp luật, anh lúc đó là giám đốc một công ty vì để tránh cho tai họa sau này và vì lợi ích công ty anh sa thải một số người, bọn họ bất mãn nên cho người giở trò vào thắng xe của anh.
Tôi ôm anh chặt hơn, tôi nên vui hay buồn đây, vui vì anh thổ lộ tâm sự của mình với tôi, buồn vì anh đã lập gia đình hơn nữa anh rất yêu cô gái ấy. Cô gái hôm đó tôi thấy có lẽ là người vợ kiếp trước kết tóc se duyên cùng anh. “ Cô ấy rất đẹp”.
Ngạc nhiên trước lời tôi nói. Tôi cười và nói: “Cô gái trong khu mua sắm hôm đó là vợ anh”. Anh không trả lời chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, né tránh ánh mắt của anh tôi cúi đầu vao ngực anh “Em buồn ngủ rồi”. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được nước mắt của tôi anh siết chặt lấy tôi, anh đã biết là tôi nhìn thấy tất cả, anh biết là tôi nhìn anh dõi theo cô gái ấy cũng biết là tôi đã nhìn nhấy anh đuổi theo cô gái ấy mà quên mất bên cạnh anh còn có tôi, anh bỏ lại tôi chạy đi mất.
“Xin lỗi”. Anh biết em có tình cảm với anh từ lâu tôi cũng không phủ nhận tình cảm của anh đối với em nhưng khi gặp lại cô ấy tôi không ngờ hành vi của mình đã làm tổn thương đến em. Nghĩ tới mọi chuyện nếu như đổi lại là anh, anh sẽ đau khổ đến mức nào.
“Xin lỗi, lúc đó anh chỉ muốn biết cô ấy kiếp này sống thế nào. Khi nhìn cô ấy sống vui vẻ với bạn trai anh rất vui, nhớ đến em anh vội trở về khu thương mại tìm em, về nhà vẫn không thấy em, anh đi khắp nơi tìm kiếm lúc đó anh mới khẳng định rằng em rất quan trọng đối với anh. Anh từng yêu cô ấy nhưng đó là kiếp trước, kiếp này bọn anh là người xa lạ, anh chỉ là một con quỷ sống bên cạnh em, yếu em mà thôi”.
Tôi mỉm cười hạnh phúc, hóa ra hạnh phúc là đây là được có anh, được bên anh, được yêu anh và được anh yêu thương. Hạnh phúc này làm sao tôi buông tay được đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.