Nơi Nào Cho Chúng Ta?​

Chương 4: Kinh hoàng

Diệp Ngọc Y Giai

10/02/2015

Ngồi yên lặng chăm chú tập trung vào các bài viết trên mạng nói về các vấn đề tâm linh như: ma quỷ hay yêu tinh trong thư viện của trường, Tuệ Khương như chìm vào một thế giới riêng của mình.

Bước vào thư viện, đưa mắt nhìn xung quanh ánh mắt dừng lại tại một góc, một cô học sinh cấp ba cột tóc đuôi ngựa mặc đồng phục của trường áo sơ mi trắng tay lửng cùng cái váy màu xanh dương trên cổ áo sơ mi thắt một cái nơ màu xanh dương đang ngồi chăm chú vào cái Laptop màu xanh lam không đúng đó là Tuệ Khương, Lâm Hoàng vội đi tới và ngồi xuống bên cạnh.

“Tuệ Khương, mấy hôm nay em có liên lạc với Nhã Lan không? Anh nghe gia đình em ấy nói em ấy đi du lịch một thời gian nhưng mà cho tới giờ anh vẫn không nghe em ấy nói là mình muốn đi du lịch, anh gọi điện cho Nhã Lan mà không được”.

Quay qua nhìn Lâm Hoàng nói: “Hôm trước em có đến nhà bạn ấy nhưng không gặp ai hết chỉ có bác quản gia khó xử nói là “cô chủ đã đi du lịch”, nhưng nhìn bác ấy em thấy hình như gia đình Nhã Lan đang có việc gì không muốn cho người khác biết.

“ Thật ra em cũng không liên lạc được cho Nhã Lan, em cứ tưởng là anh biết chứ, nghe anh nói vậy làm em thấy lo quá”. Lâm Hoàng là bạn thanh mai trúc mã với Nhã Lan hai gia đình họ quen biết nhau đã lâu nhưng nay Nhã Lan đi đâu Lâm Hoàng cũng không biết, trong này chắc chắn có vấn đề.

Trầm ngâm suy nghĩ Lâm hoàng cũng mở miệng: “Vậy để anh qua nhà Nhã Lan lần nữa xem sao”.

“ Em cũng đi nữa”. vội tắt Laptop và bỏ vào Balo, tôi đi cùng anh Lâm Hoàng đến nhà Nhã Lan.

Làn nữa thất vọng quay trở về trong nhà ngoài bác quản gia ra thì không có ai hết, dù tôi và anh Lâm Hoàng cố sức hỏi về tỉnh hình của Nhã Lan thì câu trả lời của bác vẫn như cũ.



Điện thoại Lâm Hoàng vang lên sau khi nghe máy thì Lâm Hoàng trở về trước hình như là em trai anh ta mới từ nước ngoài trở về thì phải. Tôi ngồi nhà Nhã Lan một lát rồi cũng rời khỏi. Từ sang tới giờ trong bụng chưa có cái gì, tôi tấp vào một quán KFC ở gần đó kêu một phần Hambơgơ một bịch khoai tây một ly nước, trong khi đang ăn tôi nhìn thấy một người đang leo ra từ trên cổng, tóc tai bù xù, tay chân toàn là vết xước là Nhã Lan, tôi vội chạy ra vừa chạy vừa gọi Nhã Lan nhưng cô ấy đã lên Taxi và chạy đi, tôi cũng vội gọi Taxi và đuổi theo chiếc Taxi mà Nhã Lan đang ngồi.

Đến một công trường đang bỏ hoang ở vùng ngoại ô tôi thấy Nhã Lan đi vào trong đó, tôi trả tiền Taxi và đuổi theo. Bên trong toàn là cát bụi, nơi hoang vắng thế này Nhã Lan tại sao lại đến đây, do không chắc sẽ có chuyện gì nên tôi không muốn kinh động đến Nhã Lan, tôi chỉ im lặng mà bước lên lầu nơi mà Nhã Lan biến mất.

Đi tới lầu hai, tôi nghe có tiếng người nói chuyện, tiếng cười đùa khúc khích từ trong căn phòng cuối cùng của dãy lầu này, bỗng nhiên tôi không dám bước tới nữa, tôi sợ hãi tôi muốn rời khỏi đây do lần ám ảnh của người đàn ông lần trước tôi đã hoàn toàn trở nên nhát gan hơn dù bình thường tôi đã rất sợ ma.

Tôi không dám đi một mình vào ban đêm, không dám xem gương vào buổi tối, không dám mặc đồ trắng xõa tóc dài dù là ban ngày, không dám đi ngang những nơi hoang vắng hẻo lánh như thế này nếu không phải khi nãy lo đuổi theo Nhã Lan tôi cũng không quên gọi điện thoại kêu người tới đây với tôi. Đúng rồi điện thoại móc điện thoại ra tôi nhắn tin cho Hạ Vi, Như Mai, Loan Đào cùng Lâm Hoàng.

Trong khi tôi nhắn tin thì tiếng nói trong đó cũng ngưng hẳn, tuy rất sợ tôi nhưng lại càng lo lắng cho Nhã Lan sợ bạn ấy gặp phải chuyện gì nguy hiểm tôi từng bước từng bước tiến về căn phòng đó, cánh cửa chỉ khép hờ đẩy cánh cửa ra trong phòng ngoài trừ Nhã Lan đang ngồi cúi mặt xuống trên đất thì không còn gì khác, vậy khi nãy Nhã Lan nói chuyện với ai.

Khẽ gọi: “Nhã Lan, Nhã Lan”.

Nghe thấy tiếng tôi, Nhã Lã từ từ ngẩng mặt lên nhìn tôi, vẫn là Nhã Lan mà tôi biết nhưng ánh mắt khi đó của Nhã Lan rất đáng sợ, cô ấy bỗng nhiên cười như điên rồi lao vào tôi, tôi né qua một bên sau đó cô ấy lại tấn công tôi lúc này tôi mới thấy rõ phía sau cô ấy có một cái bóng đen to lớn trên đầu có hai cái sừng, tôi cố sức chạy ra khỏi nơi đó, cô ấy vẫn đuổi theo tôi, tôi vừa chạy vừa la lên chỉ mong sao mọi người đã nhận được tin nhắn của tôi và đang đến đây mong sao họ tới kịp lúc, tôi sắp không chạy nổi nữa rồi.

Nhã Lan trông rất khỏe cô ấy chạy lâu như thế mà không thấy giọt mồ hôi nào, tôi bị Nhã Lan từ phía sau xô xuống đất, cô cắn vào cánh tay tôi, rất đau tôi vừa la vừa khóc dung toàn bộ sức lực của tôi đẩy cô ấy ra, tôi đứng lên quay đầu chạy đi cánh tay đang chảy máu của mình tôi rất sợ, trốn trong một góc tối ở phía sau công trường, từ lúc đuổi theo Nhã Lan từ nhà đến đây là lúc năm giờ chiều cho đến bây giờ thì đã bảy giờ tối hai tiếng này tôi mới biết đâu là sự kinh hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nơi Nào Cho Chúng Ta?​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook