Chương 15: Rời đi
Diệp Ngọc Y Giai
10/02/2015
Nhìn Tuệ Khương sắc mặc tái xanh, tôi biết người và quỷ không thể tiếp xúc lâu dài nếu không âm khí của quỷ sẽ làm tổn hao dương khí của con người. Có lẽ Lâm Triệt nói đúng, nhớ tới lầ gặp hôm trước
“Chào anh, chắc anh cũng đã gặp tôi vào hôm sinh nhật Tuệ Khương, tôi tên Lâm Triệt, là một pháp sư”.
“Anh muốn gì”. Tôi nhìn cậu thanh niên đứng trước mặt dáng người thon dải mặt mày thanh tú tên Lâm Triệt này. Đánh giá ý đồ của cậu ta.
“Tôi là người học đạo nhưng không có suy nghĩ cứ gặp ai không phải là người đều bắt họ đâu. Lần trước tôi thấy anh cùng Tuệ Khương hai người…anh cũng biết đó người quỷ không chung đường nếu hai người cứ tiếp sống bên nhau thì không tốt cho cả hai đâu”.
“Anh có thể đánh thắng những tên ma quỷ khác, có thể trốn khỏi Hắc Bạch vô thường, có thể vẫn tiếp tục sống bên cạnh cô ấy nhưng còn Tuệ Khương thì sao, cô ấy mới 21 tuổi tương lai ở phía trước, còn có gia đình của cô ấy nếu như họ biết chuyện, hai người sẽ làm gì, cô ấy phải làm sao một bên là người mẹ cô ấy yêu thương một bên là anh”.
“Chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh”. Rồi tôi bỏ đi.
Nhớ tới đó, lại nhìn cô đang say giấc ngủ trên giường, tôi hôn lên trán cô, tôi cần thời gian để suy nghĩ về quan hệ giữa chúng tôi.
“Chào anh, chắc anh cũng đã gặp tôi vào hôm sinh nhật Tuệ Khương, tôi tên Lâm Triệt, là một pháp sư”.
“Anh muốn gì”. Tôi nhìn cậu thanh niên đứng trước mặt dáng người thon dải mặt mày thanh tú tên Lâm Triệt này. Đánh giá ý đồ của cậu ta.
“Tôi là người học đạo nhưng không có suy nghĩ cứ gặp ai không phải là người đều bắt họ đâu. Lần trước tôi thấy anh cùng Tuệ Khương hai người…anh cũng biết đó người quỷ không chung đường nếu hai người cứ tiếp sống bên nhau thì không tốt cho cả hai đâu”.
“Anh có thể đánh thắng những tên ma quỷ khác, có thể trốn khỏi Hắc Bạch vô thường, có thể vẫn tiếp tục sống bên cạnh cô ấy nhưng còn Tuệ Khương thì sao, cô ấy mới 21 tuổi tương lai ở phía trước, còn có gia đình của cô ấy nếu như họ biết chuyện, hai người sẽ làm gì, cô ấy phải làm sao một bên là người mẹ cô ấy yêu thương một bên là anh”.
“Chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh”. Rồi tôi bỏ đi.
Nhớ tới đó, lại nhìn cô đang say giấc ngủ trên giường, tôi hôn lên trán cô, tôi cần thời gian để suy nghĩ về quan hệ giữa chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.