Chương 70: Điều tra
Thanh Dii
02/04/2023
Chiều hoàng hôn màu cam đỏ, căn phòng nồng nàn hương hoan ái.
Lâm Ninh sau khi “Tập thể dục” chân chính với cái chân giữa của Phàm Dương, cô mềm những như quả bông cuộn tròn ôm lấy anh.
Phàm Dương dỗ dành cô ngủ đi, nhẹ nhàng nâng bàn tay Lâm Ninh ra khỏi người, chậm rãi đặt tay cô xuống khoảng nệm trống.
Lâm Ninh dường như phát giác ra anh muốn rời đi, cô không mở nổi mắt, đôi này đẹp nhíu lại, theo bản năng tay lại vòng qua ôm lấy anh, mặt úp vào ngực anh rỉ ra âm thanh mềm mại.
“Anh đi đâu… Lại muốn đi đâu…”
Phàm Dương hít thở sâu, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, anh cúi đầu in nụ hôn lên vầng trán còn ươn ướt mồ hôi, in sâu nụ hôn, bàn tay dỗ dành bên vai Lâm Ninh.
“Anh ra ngoài có một chút việc, em ngoan, ngủ đi, anh sẽ về sớm.”
Lâm Ninh nghe anh nói, vội mở mắt, ngạc nhiên ngẩn mặt lên nhìn anh, truy hỏi.
“Đi đâu?” Cô lo lắng anh sẽ đi tìm những người kia.
Phàm Dương nhìn ra lo lắng trong đôi mắt to tròn lấp lánh, anh cười khẽ, thành thật trả lời.
“Anh và lão Trịnh đến chỗ lão Lục, em có nhớ người hôm yến tiệc đã gặp không? Cái người mặc quân phục, là lão Trịnh.”
“À…” Lâm Ninh nhớ ngay đến người đàn ông quân phục hải quân trang nghiêm ngày ấy, cô tò mò hỏi.
“Có chuyện gì sao? Khi nào thì anh về?”
“Bọn anh đến chỗ lão Lục thăm một người anh” Để cho Lâm Ninh không lo lắng nữa, Phàm Dương thành thật kể ra.
“Anh ấy bị nạn, hiện tại vẫn đang hôn mê, bọn anh đến thăm anh ấy, cũng tiện thể nói vài chuyện với lão Trịnh, hôm đó ở yến tiệc đông người, không tiện nói chuyện.”
“Ò…” Lâm Ninh vẫn luyến tiếc ôm lấy anh, miệng nhỏ bĩu xuống.
“Anh về sớm đó, về ôm em ngủ nữa.”
“Ừm” Phàm Dương lần nữa in lên trán Lâm Ninh một nụ hôn dịu dàng, cưng chiều đáp ứng.
“Anh sẽ về sớm, ngoan, em ngủ một lát đi, ngủ dậy thì anh đã về tới rồi.”
Lâm Ninh nhắm mắt, tận hưởng êm ái từ nụ hôn trên vầng trán lan toả, sưởi ấm trái tim lắng lo, cô mới buông anh ra, ôm lấy chiếc gối ngoan ngoan ngủ.
Phàm Dương vẫn nán lại một chút, ôm ấp dỗ dành Lâm Ninh đến khi cô đã ngủ thật say, anh mới rời khỏi Hoa Viên.
Đến lãnh địa Nhất Bang, nơi được gọi là “Giao thành có đài cát trắng.”
Nhất Bang đứng đầu ở hắc đạo, lãnh địa trải rộng khắp các tỉnh thành, từ Thành An đến Thành Hội, từ Đài Tây Bắc đến Đài Đông Nam.
Muốn tìm ra căn cứ chính của Nhất Bang thì hãy tìm ở điểm giao nhau giữa Thành An và Thành Hội. Trong tất cả điểm giao giữa hai thành sẽ có một nơi gọi là đài cát trắng, đài cát trắng ẩn mình trong một toà lâu đài màu vàng, toà lâu đài được xây ngay giữa đường giao hoà từ Thành An sang Thành Hội.
Lâu đài vàng rực, vào thời điểm mặt trời toạ đỉnh, ánh sáng chiếu rọi mọi vật đều đứng bóng, đài cát trắng sẽ hiện ra.
Đài cát trắng là một đài phun nước hình dầu rồng đuôi rắn, đúng vào điểm mặt trời toạ đỉnh, vạn vật không có bóng, đài phun nước vòi rồng bình thường hoá đài cát trắng, nước rút đi hiện ra một đài phun nước đầy cát màu trắng chỉ tích tắt vài ba giây liền biến mất.
Dưới lòng đất của đài cát trắng giống như một thành phố thu nhỏ, nơi đây là căn cứ chính của Nhất Bang, chỉ có những nhân vật chủ chốt của Nhất Bang, những người được cho phép mới biết đến sự tồn tại của nơi này.
Phàm Dương đi đến đài cát trắng, đợi mắt rồng chuyển sang màu đỏ, cửa mật thất mở ra.
Tiến vào bên trong mật thất, Phàm Dương đi qua con đường tối, hiện ra là một thành phố thu nhỏ dưới lòng đất.
Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến đang ngồi nhâm nhi ly rượu đỏ chờ đợi, nhìn thấy Phàm Dương, Trịnh Kiệt Luân cười cười.
“Ấy chà, người có vợ đúng là bận rộn, lâu lâu huynh đệ mới có một dịp tụ họp, thế mà vẫn để cho hai vị chúng tôi đây chờ đợi mòn mỏi, rượu cũng đã uống sang ly thứ ba rồi.”
Phàm Dương đi đến, nhếch lên nụ cười tuấn soái.
“Rồi thì hai vị đây cũng như tôi thôi.”
“Không không, đời tôi còn đang đẹp” Trịnh Kiệt Luân lắc lắc đầu, từ chối ý nghĩ của Phàm Dương vừa gieo rắc vào đầu, Trịnh Kiệt Luân thật không tưởng tượng được viễn cảnh khi anh có vợ.
Lục Tiến thì không thèm nói đến, mắt quạ liếc đi nơi khác, phì ra một hơi thở chán ghét.
“Thế à” Phàm Dương hội ứng Trịnh Kiệt Luân “Cậu định trêu hoa ghẹo nguyệt đến khi nào nữa? Viên tiểu thư mấy hôm nay, ngày nào cũng đến chỗ tôi tìm cậu.”
Vào đêm diễn ra yến tiệc ăn mừng dự án Thành Hội hoàn thành, Trịnh Kiệt Luân tiện đường ghé qua chúc mừng Phàm Dương. Tối đêm đó Trịnh đại hiệp đây cũng tiện tay chén sạch một tiểu thư, lại còn là con gái cưng nhà họ Viên.
Viên Hạ Anh Túc, còn một danh xưng khác là út cưng Viên An, một trong những tập đoàn khét tiếng không kém cạnh Hafam là bao, ở Thành An, sau khi Mộ thị tiêu tán, Phàm gia đi lên vị trí cai trị đứng đầu thì Viên An có thể xem là đứng thứ hai.
“Cậu hết người để chọc vào rồi sao?” Phàm Dương lườm Trịnh Kiệt Luân, ai ai cũng biết Viên tiểu thư ấy tính thói được cưng chiều từ bé, vô cùng ương bướng cứng đầu, một khi đã là thứ Viên tiểu thư muốn có được thì chắc chắn phải có được.
Trịnh Kiệt Luân lại va vào Viên Hạ Anh Túc, mấy hôm nay vị này ngày nào cũng đến Hafam đòi Phàm Dương giao người, cô ấy bảo Phàm Dương giao Trịnh Kiệt Luân ra cho cô ấy gặp mặt.
Ôi trời, Phàm Dương ngồi không cũng trúng đạn a.
“Ông Phàm thân ái, rộng lượng đi mà” Trịnh Kiệt Luân gian xảo cười cười.
Phàm Dương không nuốt trôi bộ dạng tà nịnh của Trịnh Kiệt Luân, Phàm Dương nhìn sang Lục Tiến, ánh mắt Lục Tiến vẫn khó chịu như cũ, ánh mặt này nghĩa là vẫn đang để bụng chuyện cũ.
Phàm Dương bước đến bên cạnh, tay đặt lên bã vai Lục Tiến vỗ vỗ.
“Vẫn còn giận sao?”
“Xùy” Lục Tiến hất hủi hẩy vai né ra “Lão tử không thèm quan tâm cậu, sau này cậu có sống chết thì lão tử đây cũng mặc kệ, một mình lão Mộ đã đủ khiến lão tử đây mệt đến hói trán.”
“Haha” Phàm Dương cười to, tay vỗ vỗ lên bã vai Lục Tiến.
“Chúng ta vào thăm lão Mộ thôi.”
Ba người đi vào nơi Mộ Đức Long đang nằm, căn phòng của Mộ Đức Long làm bằng kín trong suốt, bọn họ đứng từ bên ngoài nhìn vào trong, Mộ Đức Long nằm trên giường bệnh, xung quanh là các loại máy móc dây chuyền nối vào thân thể Mộ Đức Long.
Ba người đàn ông đứng nhìn, ánh mắt nghiêm nghị ngắm nhìn người anh cả nằm yên trên giường bệnh.
“Đã tìm được Trần Tiểu Vy chưa?” Trịnh Kiệt Luân hỏi.
“Được rồi, ả ta và Mộ Đức Lâm định trốn sang Pháp, hiện đang giam trong ngục, chỉ chờ lão Mộ tỉnh dậy xử lý” Lục Tiến trả lời, trong đáy mắt nổi lên lửa giận “Còn Trình Quốc vẫn không rõ tung tích.”
Lục Tiến ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Người thân duy nhất còn lại là mẹ của hắn, tuy là đã từ lâu không liên lạc, nhưng sau khi Mộ Đức Lâm và Trần Tiểu Vy bị bắt thì Trình Quốc đã bít đường rồi, tôi nghĩ hắn sớm muộn gì cũng liên lạc về chỗ mẹ của hắn.”
Trình Quốc là kẻ tiếp tay cho Trần Tiểu Vy và Mộ Đức Lâm ám hại lão Mộ, hắn còn bắn chết trợ lý của lão Mộ, người từng cận vệ trung thành của Lục Tiến, vì đã lập gia đình nên người ấy xin được rửa tay gác kiếm, đi theo lão Mộ phụ giúp việc làm ăn cho lão Mộ.
Hai viên đạn, một mạng người, Lục Tiến nhất định phải đòi cho bằng được.
Phàm Dương nhìn lão Mộ nằm trong phòng trong suốt như một chiếc lồng kia, nhớ đến ngày trước lão Mộ ân cần dẫn dắt, chỉ bảo từng đường đi nước bước trên con đường chinh phục thương trường, ngày đó lão Mộ lúc nào cũng tươi cười tuấn sái, giờ đây lại nằm im bặt như một người chết.
“Tình trạng lão Mộ có tiến triển gì tốt không?” Phàm Dương hỏi.
“Vẫn như vậy, thân xác anh ấy gần như chết rồi, may mắn giữ lại được tính mạng, bây giờ đây chẳng khác gì người thực vật, có tỉnh lại được hay không là dựa vào ý chí của anh ấy” Lục Tiến trả lời, kèm theo một âm thở dài rồi nói.
“Không mấy khả quan lắm.”
“Yên tâm đi” Trịnh Kiệt Luân nhúng vai, môi cong lên thành nụ cười đắc ý, anh nói.
“Ý chí của lão Mộ luôn rất kiên cường, hơn nữa, lão Mộ không phải người dễ chết hay dễ dàng chấp nhận số phận.”
Phàm Dương và Lục Tiến nhìn về phía lồng trong suốt ấy, cả ba người trầm tư lặng im.
“Lục Tiến” Phàm Dương đột nhiên lên tiếng, phá hỏng bầu không khí yên tĩnh.
Lục Tiến vẫn nhìn lão Mộ, phản ứng lại bằng giọng nghi vấn.
“Chuyện gì?”
“Điều tra giúp tôi một người.”
“Là ai?” Những chuyện về điều tra người này chính là sở trường của Lục Tiến, cấp dưới của anh có quan hệ rất rộng, Nhất Bang còn phân bố rộng rãi, chỗ nào cũng có vài người của Nhất Bang, vậy nên muốn điều tra người rất dễ dàng.
Ánh mắt Phàm Dương loé lên tia lửa, con ngươi đăm đăm nhìn về phía trước, giọng nói nặng trịch.
“Chu Quốc Duy.”
Còn tiếp…
(P/s Mấy bà chắc hình dung ra được Chu Quốc Duy - Trình Quốc - Doãn Linh - Lục Tiến rồi he, thiệt là gây cấn đó mà.)
_ThanhDii
Lâm Ninh sau khi “Tập thể dục” chân chính với cái chân giữa của Phàm Dương, cô mềm những như quả bông cuộn tròn ôm lấy anh.
Phàm Dương dỗ dành cô ngủ đi, nhẹ nhàng nâng bàn tay Lâm Ninh ra khỏi người, chậm rãi đặt tay cô xuống khoảng nệm trống.
Lâm Ninh dường như phát giác ra anh muốn rời đi, cô không mở nổi mắt, đôi này đẹp nhíu lại, theo bản năng tay lại vòng qua ôm lấy anh, mặt úp vào ngực anh rỉ ra âm thanh mềm mại.
“Anh đi đâu… Lại muốn đi đâu…”
Phàm Dương hít thở sâu, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, anh cúi đầu in nụ hôn lên vầng trán còn ươn ướt mồ hôi, in sâu nụ hôn, bàn tay dỗ dành bên vai Lâm Ninh.
“Anh ra ngoài có một chút việc, em ngoan, ngủ đi, anh sẽ về sớm.”
Lâm Ninh nghe anh nói, vội mở mắt, ngạc nhiên ngẩn mặt lên nhìn anh, truy hỏi.
“Đi đâu?” Cô lo lắng anh sẽ đi tìm những người kia.
Phàm Dương nhìn ra lo lắng trong đôi mắt to tròn lấp lánh, anh cười khẽ, thành thật trả lời.
“Anh và lão Trịnh đến chỗ lão Lục, em có nhớ người hôm yến tiệc đã gặp không? Cái người mặc quân phục, là lão Trịnh.”
“À…” Lâm Ninh nhớ ngay đến người đàn ông quân phục hải quân trang nghiêm ngày ấy, cô tò mò hỏi.
“Có chuyện gì sao? Khi nào thì anh về?”
“Bọn anh đến chỗ lão Lục thăm một người anh” Để cho Lâm Ninh không lo lắng nữa, Phàm Dương thành thật kể ra.
“Anh ấy bị nạn, hiện tại vẫn đang hôn mê, bọn anh đến thăm anh ấy, cũng tiện thể nói vài chuyện với lão Trịnh, hôm đó ở yến tiệc đông người, không tiện nói chuyện.”
“Ò…” Lâm Ninh vẫn luyến tiếc ôm lấy anh, miệng nhỏ bĩu xuống.
“Anh về sớm đó, về ôm em ngủ nữa.”
“Ừm” Phàm Dương lần nữa in lên trán Lâm Ninh một nụ hôn dịu dàng, cưng chiều đáp ứng.
“Anh sẽ về sớm, ngoan, em ngủ một lát đi, ngủ dậy thì anh đã về tới rồi.”
Lâm Ninh nhắm mắt, tận hưởng êm ái từ nụ hôn trên vầng trán lan toả, sưởi ấm trái tim lắng lo, cô mới buông anh ra, ôm lấy chiếc gối ngoan ngoan ngủ.
Phàm Dương vẫn nán lại một chút, ôm ấp dỗ dành Lâm Ninh đến khi cô đã ngủ thật say, anh mới rời khỏi Hoa Viên.
Đến lãnh địa Nhất Bang, nơi được gọi là “Giao thành có đài cát trắng.”
Nhất Bang đứng đầu ở hắc đạo, lãnh địa trải rộng khắp các tỉnh thành, từ Thành An đến Thành Hội, từ Đài Tây Bắc đến Đài Đông Nam.
Muốn tìm ra căn cứ chính của Nhất Bang thì hãy tìm ở điểm giao nhau giữa Thành An và Thành Hội. Trong tất cả điểm giao giữa hai thành sẽ có một nơi gọi là đài cát trắng, đài cát trắng ẩn mình trong một toà lâu đài màu vàng, toà lâu đài được xây ngay giữa đường giao hoà từ Thành An sang Thành Hội.
Lâu đài vàng rực, vào thời điểm mặt trời toạ đỉnh, ánh sáng chiếu rọi mọi vật đều đứng bóng, đài cát trắng sẽ hiện ra.
Đài cát trắng là một đài phun nước hình dầu rồng đuôi rắn, đúng vào điểm mặt trời toạ đỉnh, vạn vật không có bóng, đài phun nước vòi rồng bình thường hoá đài cát trắng, nước rút đi hiện ra một đài phun nước đầy cát màu trắng chỉ tích tắt vài ba giây liền biến mất.
Dưới lòng đất của đài cát trắng giống như một thành phố thu nhỏ, nơi đây là căn cứ chính của Nhất Bang, chỉ có những nhân vật chủ chốt của Nhất Bang, những người được cho phép mới biết đến sự tồn tại của nơi này.
Phàm Dương đi đến đài cát trắng, đợi mắt rồng chuyển sang màu đỏ, cửa mật thất mở ra.
Tiến vào bên trong mật thất, Phàm Dương đi qua con đường tối, hiện ra là một thành phố thu nhỏ dưới lòng đất.
Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến đang ngồi nhâm nhi ly rượu đỏ chờ đợi, nhìn thấy Phàm Dương, Trịnh Kiệt Luân cười cười.
“Ấy chà, người có vợ đúng là bận rộn, lâu lâu huynh đệ mới có một dịp tụ họp, thế mà vẫn để cho hai vị chúng tôi đây chờ đợi mòn mỏi, rượu cũng đã uống sang ly thứ ba rồi.”
Phàm Dương đi đến, nhếch lên nụ cười tuấn soái.
“Rồi thì hai vị đây cũng như tôi thôi.”
“Không không, đời tôi còn đang đẹp” Trịnh Kiệt Luân lắc lắc đầu, từ chối ý nghĩ của Phàm Dương vừa gieo rắc vào đầu, Trịnh Kiệt Luân thật không tưởng tượng được viễn cảnh khi anh có vợ.
Lục Tiến thì không thèm nói đến, mắt quạ liếc đi nơi khác, phì ra một hơi thở chán ghét.
“Thế à” Phàm Dương hội ứng Trịnh Kiệt Luân “Cậu định trêu hoa ghẹo nguyệt đến khi nào nữa? Viên tiểu thư mấy hôm nay, ngày nào cũng đến chỗ tôi tìm cậu.”
Vào đêm diễn ra yến tiệc ăn mừng dự án Thành Hội hoàn thành, Trịnh Kiệt Luân tiện đường ghé qua chúc mừng Phàm Dương. Tối đêm đó Trịnh đại hiệp đây cũng tiện tay chén sạch một tiểu thư, lại còn là con gái cưng nhà họ Viên.
Viên Hạ Anh Túc, còn một danh xưng khác là út cưng Viên An, một trong những tập đoàn khét tiếng không kém cạnh Hafam là bao, ở Thành An, sau khi Mộ thị tiêu tán, Phàm gia đi lên vị trí cai trị đứng đầu thì Viên An có thể xem là đứng thứ hai.
“Cậu hết người để chọc vào rồi sao?” Phàm Dương lườm Trịnh Kiệt Luân, ai ai cũng biết Viên tiểu thư ấy tính thói được cưng chiều từ bé, vô cùng ương bướng cứng đầu, một khi đã là thứ Viên tiểu thư muốn có được thì chắc chắn phải có được.
Trịnh Kiệt Luân lại va vào Viên Hạ Anh Túc, mấy hôm nay vị này ngày nào cũng đến Hafam đòi Phàm Dương giao người, cô ấy bảo Phàm Dương giao Trịnh Kiệt Luân ra cho cô ấy gặp mặt.
Ôi trời, Phàm Dương ngồi không cũng trúng đạn a.
“Ông Phàm thân ái, rộng lượng đi mà” Trịnh Kiệt Luân gian xảo cười cười.
Phàm Dương không nuốt trôi bộ dạng tà nịnh của Trịnh Kiệt Luân, Phàm Dương nhìn sang Lục Tiến, ánh mắt Lục Tiến vẫn khó chịu như cũ, ánh mặt này nghĩa là vẫn đang để bụng chuyện cũ.
Phàm Dương bước đến bên cạnh, tay đặt lên bã vai Lục Tiến vỗ vỗ.
“Vẫn còn giận sao?”
“Xùy” Lục Tiến hất hủi hẩy vai né ra “Lão tử không thèm quan tâm cậu, sau này cậu có sống chết thì lão tử đây cũng mặc kệ, một mình lão Mộ đã đủ khiến lão tử đây mệt đến hói trán.”
“Haha” Phàm Dương cười to, tay vỗ vỗ lên bã vai Lục Tiến.
“Chúng ta vào thăm lão Mộ thôi.”
Ba người đi vào nơi Mộ Đức Long đang nằm, căn phòng của Mộ Đức Long làm bằng kín trong suốt, bọn họ đứng từ bên ngoài nhìn vào trong, Mộ Đức Long nằm trên giường bệnh, xung quanh là các loại máy móc dây chuyền nối vào thân thể Mộ Đức Long.
Ba người đàn ông đứng nhìn, ánh mắt nghiêm nghị ngắm nhìn người anh cả nằm yên trên giường bệnh.
“Đã tìm được Trần Tiểu Vy chưa?” Trịnh Kiệt Luân hỏi.
“Được rồi, ả ta và Mộ Đức Lâm định trốn sang Pháp, hiện đang giam trong ngục, chỉ chờ lão Mộ tỉnh dậy xử lý” Lục Tiến trả lời, trong đáy mắt nổi lên lửa giận “Còn Trình Quốc vẫn không rõ tung tích.”
Lục Tiến ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Người thân duy nhất còn lại là mẹ của hắn, tuy là đã từ lâu không liên lạc, nhưng sau khi Mộ Đức Lâm và Trần Tiểu Vy bị bắt thì Trình Quốc đã bít đường rồi, tôi nghĩ hắn sớm muộn gì cũng liên lạc về chỗ mẹ của hắn.”
Trình Quốc là kẻ tiếp tay cho Trần Tiểu Vy và Mộ Đức Lâm ám hại lão Mộ, hắn còn bắn chết trợ lý của lão Mộ, người từng cận vệ trung thành của Lục Tiến, vì đã lập gia đình nên người ấy xin được rửa tay gác kiếm, đi theo lão Mộ phụ giúp việc làm ăn cho lão Mộ.
Hai viên đạn, một mạng người, Lục Tiến nhất định phải đòi cho bằng được.
Phàm Dương nhìn lão Mộ nằm trong phòng trong suốt như một chiếc lồng kia, nhớ đến ngày trước lão Mộ ân cần dẫn dắt, chỉ bảo từng đường đi nước bước trên con đường chinh phục thương trường, ngày đó lão Mộ lúc nào cũng tươi cười tuấn sái, giờ đây lại nằm im bặt như một người chết.
“Tình trạng lão Mộ có tiến triển gì tốt không?” Phàm Dương hỏi.
“Vẫn như vậy, thân xác anh ấy gần như chết rồi, may mắn giữ lại được tính mạng, bây giờ đây chẳng khác gì người thực vật, có tỉnh lại được hay không là dựa vào ý chí của anh ấy” Lục Tiến trả lời, kèm theo một âm thở dài rồi nói.
“Không mấy khả quan lắm.”
“Yên tâm đi” Trịnh Kiệt Luân nhúng vai, môi cong lên thành nụ cười đắc ý, anh nói.
“Ý chí của lão Mộ luôn rất kiên cường, hơn nữa, lão Mộ không phải người dễ chết hay dễ dàng chấp nhận số phận.”
Phàm Dương và Lục Tiến nhìn về phía lồng trong suốt ấy, cả ba người trầm tư lặng im.
“Lục Tiến” Phàm Dương đột nhiên lên tiếng, phá hỏng bầu không khí yên tĩnh.
Lục Tiến vẫn nhìn lão Mộ, phản ứng lại bằng giọng nghi vấn.
“Chuyện gì?”
“Điều tra giúp tôi một người.”
“Là ai?” Những chuyện về điều tra người này chính là sở trường của Lục Tiến, cấp dưới của anh có quan hệ rất rộng, Nhất Bang còn phân bố rộng rãi, chỗ nào cũng có vài người của Nhất Bang, vậy nên muốn điều tra người rất dễ dàng.
Ánh mắt Phàm Dương loé lên tia lửa, con ngươi đăm đăm nhìn về phía trước, giọng nói nặng trịch.
“Chu Quốc Duy.”
Còn tiếp…
(P/s Mấy bà chắc hình dung ra được Chu Quốc Duy - Trình Quốc - Doãn Linh - Lục Tiến rồi he, thiệt là gây cấn đó mà.)
_ThanhDii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.