Chương 80: Không cần lo lắng
Thanh Dii
05/04/2023
Sáng hôm sau, Lâm Ninh thức dậy, men rượu làm cho đầu óc quay cuồn cuộn, lật đật ngồi dậy, đầu óc vừa quay vừa đau nhức.
Tay đỡ trán, xoa xoa ấn đường giữa hai đầu lông mày.
“Đau đầu quá…”
Lâm Ninh than thở, tay xoa xoa ấn đường, vặn vẹo xương cốt, vung cao hai vai hít thở sâu, nhìn lên đồng hồ treo tường.
Đồng hồ điểm 9 giờ sáng, Lâm Ninh vặn vẹo thêm vài cái rồi mới bước xuống giường.
Hoàn tất công tác rửa mặt, Lâm Ninh bước xuống lầu, vui vẻ chào buổi sáng với mọi người.
“Cô chủ ngủ có ngon không ạ?” Tiểu Vỹ hỏi.
Lâm Ninh ngồi xuống sofa, tay cầm lấy hai chiếc móc đan len, đặt cuộn len màu đỏ nâu lên đùi.
“Ngon lắm, uống rượu quả nhiên ngủ rất ngon, chị ngủ chẳng hay trời trăng gì a” Cầm lên dãy len đan được ngày hôm qua, Lâm Ninh ngắm nghía điếm số mũi.
“Ơ…” Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ rất đổi bình thường của Lâm Ninh, thắc mắc hỏi.
“Cô chủ có nhớ gì về hôm qua không?”
“Hửm?” Lâm Ninh tập trung đêm mũi len, chỉ tiện phát ra một âm, sau đó lại lẩm bẩm đếm mũi len.
Nhìn thấy cô chủ không mấy để tâm, Tiểu Vỹ và Vi Vi nhìn nhau, cô chủ thản nhiên như vậy có thể đoán rằng cô chẳng nhớ gì về hôm qua.
Nếu cô chủ biết cô uống say rồi nghịch ngợm làm trò, cô sẽ không thản nhiên như thế.
Tiểu Vỹ và Vi Vi cười cười, cũng không muốn nhắc đến nữa, nhìn cô chủ chuẩn bị đan len, Tiểu Vỹ lại hỏi.
“Cô chủ vẫn tiếp tục hả? Hôm qua không phải là cô bảo rắc rối quá nên cô không làm nữa sao?”
Đúng hơn là Lâm Ninh hôm qua đã từ bỏ chuyện đan len này rồi.
Lâm Ninh bắt đầu mũi đan đầu tiên, tùy tiện buông ta ra bắt lấy điều khiển tivi mở lên chương trình ca nhạc xem, nhúng vai một cái rồi trả lời Tiểu Vỹ.
“Dù sao thì cũng không nghĩ ra được nên tặng cái gì, mà cũng không thể đi tay không quà” Lâm Ninh hít sâu một hơi, kiên quyết nổi lên.
“Hừm, chẳng lẽ chỉ việc đan len mà cũng làm không được sao? Nồ nồ, cần bù thì bù thông minh mà, bất tài cũng không được dễ dàng bỏ cuộc, chỉ cần kiên trì nhất định làm được.”
Chẳng phải ông bà thường nói mài sắt thành kim sao? Chỉ cần Lâm Ninh kiên trì thì nhất định sẽ làm được a.
Hơn nữa, ông Phàm nhà cô chuyện gì cũng tài giỏi, cô thân là bà Phàm, vốn đã không tài giỏi bằng những người xung quanh anh, cô cũng phải bù lại được cái gì đó xứng đáng với lão chồng một chút a.
Chẳng hạn như sự quyết tâm kiên trì chẳng hạn, ông bà luôn nói cần cù thì bù thông minh mà!
Lâm Ninh nắm tay thành quả đấm quyết tâm vung lên.
“Thời gian đến thọ tiệc còn hai tuần, hai tuần này nhất định phải hoàn thành chiếc khăn len cho ông nội!”
“Quao quao quao” Tiểu Vỹ Vi Vi đồng loạt vỗ tay tung hô.
…
Lâm gia…
Bà cả đi qua đi lại ở đại sảnh, tay cầm chiếc điện thoại gọi cho Lâm Ái Mỹ.
Đã năm ngày rồi bà không thể gọi điện cho Lâm Ái Mỹ, cho nên bà trở nên lo lắng vô cùng.
Lâm lão gia nhìn thấy bà cả cứ lo lắng đi đi lại lại, cứ qua lại trước mắt khiến ông choáng cả đầu, ông khó chịu nói.
“Bà làm gì mà cứ đi qua đi lại như vậy? Không thấy mỏi chân à?”
“Tôi gọi Ái Mỹ mãi không được, mấy hôm nay con bé đi đâu mà mất tăm.”
Đối với Lâm lão gia, chuyện này chẳng có gì quan trọng, mặt già chau lại vì khó chịu, ông nói.
“Cũng có phải lần đầu như thế đâu, con bé hay tắt điện thoại đi chơi với bạn bè của nó chẳng lẽ bà còn không biết sao?”
Lâm Ái Mỹ rất thường hay như vậy, khi đi chơi ở đâu đó xa xôi có khi kéo dài cả tháng không thèm gọi điện về, người nhà gọi điện cũng chẳng thèm nghe máy.
Tính tình ham vui đó, bà cả đã la mắng rất nhiều, nhưng Lâm Ái Mỹ vẫn chứng nào tật nấy, cứ thích tắt điện thoại rồi đi chơi đến khi thoả thích mới chịu về.
Lâm lão gia đã chứng kiến nhiều lần như vậy, những lần đầu ông còn lo lắng phát sốt đi tìm Lâm Ái Mỹ, sau này khi đã nhiều lần như vậy, Lâm lão gia chẳng thèm để tâm nữa, mặc cho Ái Mỹ muốn làm gì thì làm.
Dù sao thì ông có mắng Lâm Ái Mỹ cũng không thèm nghe, đến bà cả mắng còn không thấm. Người duy nhất Lâm Ái Mỹ nghe lời chỉ có Ái Liên, nhưng Ái Liên lại đi du học và lập nghiệp ở Thụy Điển.
Nghĩ lại thì, từ khi Ái Liên đi Thụy Điển, Ái Mỹ ở nhà mới có thể ngang bướng như vậy, người con bé sợ nhất ở Lâm gia đã đi nước ngoài thì con bé chẳng còn sợ ai nữa, Lâm lão gia nhìn bà cả đi qua đi lại mãi, ông nói.
“Bà ngồi xuống dùm tôi đi, con bé nó đi chơi thôi chứ có gì mà bà lo lắng như thế, đã biết bao lần con bé như vậy rồi còn gì, bà cứ đi qua đi lại tôi nhìn đến đau đầu rồi.”
“Thì… Tại tôi lo, con của tôi mà tôi không lo thì tôi lo cho ai” Bà cả ngừng lại bước chân, đi đến sofa bực mình ngồi xuống.
“Tôi có bảo Ái Liên gọi cho Ái Mỹ, Ái Liên cũng nói là không gọi được, hồi trước Ái Mỹ có đi chơi cũng đâu có như thế. Lần này còn không nghe cả điện thoại của Ái Liên, thế nên tôi mới lo lắng.”
“Thì con bé nó ham vui thôi” Lâm lão gia day day thái dương đau nhức, khó khăn nói “Bà đừng có đi đi lại lại nữa, muốn đi lại thì lên phòng bà mà đi, cứ phải ở trước mặt tôi đi lại mới được à?”
“Cái ông này, đó cũng là con gái ông!” Bà cả tức giận trừng mắt.
“Ông không lo lắng thì thôi đi, còn ở đó khó chịu cái gì?”
Lâm lão gia phiền toái trả lời.
“Chính vì nó là con gái của tôi, tôi mới không muốn lo nữa, tôi đã lo lắng cho nó bao nhiêu lần rồi, bà xem xem lần nào cũng y như lần đấy. Bỏ nhà đi chơi biệt tăm biệt tích cả tháng trời, không thèm đoái hoài gì đến gia đình lo lắng, con bé chỉ nghĩ đến cái vui của con bé thôi.”
Lâm lão gia càng nói càng giận thêm, không phải ông muốn đóng vai người cha vô tâm, mà là con gái ông đã sớm bị mẹ nuông chiều đến hư hỏng.
“Bà xem, bà nuông chiều nên nó mới như vậy. Ngoài Ái Liên ra thì trong nhà này Ái Mỹ có sợ ai? Ái Liên ra nước ngoài rồi, Ái Mỹ ở nhà này có xem lời nói của ai quan trọng nữa?!”
“Ông…” Bà cả tức giận đến đỏ mặt, nhưng lời Lâm lão gia nói cũng không phải là vô lý, bà cả chẳng cãi lý được.
“Ông không lo lắng cho con bé thì cũng đừng khó chịu với tôi.”
“Tôi không phải không lo lắng cho Ái Mỹ, phải nói là tôi lo lắng cho con bé đã đủ rồi!” Lâm lão gia bực bội quát lên.
“Thôi mà” Bà hai và bà ba, mỗi người một bên xoa dịu cơn giận của ông bà lớn.
“Thật tình, không nói nổi nữa mà, con gái bà là do bà chiều hư đấy” Lâm lão gia đứng dậy, nói rồi xoay người đi.
“Ông…!” Bà cả tức đến bốc hoả, tay cầm nhanh điện thoại gọi cho Ái Liên.
Đầu dây vừa nhấc máy, bà cả tức giận thét lên.
“Con gọi Ái Mỹ về ngay cho mẹ.”
…
Căn cứ x Nhất Bang.
Trong một căn phòng kín bít không một tia sáng nào từ bên ngoài có thể lọt vào, đèn vàng mờ nhạt lé loi chiếu rọi căn phòng âm u, Lâm Ái Mỹ bị trói vào bàn mổ.
Xung quanh có hai người đàn ông, họ khoác một lớp áo bằng bọc ni long bên ngoài, hai người đàn ông mang găng tay đen đứng hai bên giường.
Lâm Ái Mỹ bị bịt chặt miệng, cô chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ máu khiếp sợ nhìn hai người đàn ông, cô dùng hết sức lực bản thân để cọ nguậy trên bàn mổ, nhưng một chút nhút nhít cũng không có.
Hai tay bị trói chặt, hai chân cũng bị trói chặt, cổ bị một chiếc còng sắt còng dính vào bàn mỏ.
Lâm Ái Mỹ chỉ có thể trơ trơ đôi mắt đẫm máu nhìn nóng đèn màu trắng trên trần nhà, cô nghe thấy âm thanh hai người đàn ông cầm dụng cụ từ khây sắt, âm thanh lách cách lạnh tanh.
Người đàn ông bên phải cầm chiếc kềm sắt, tay nắm lấy ngón tay cái của Lâm Ái Mỹ, di chiếc kềm kẹp vào đầu móng tay.
Lâm Ái Mỹ nhìn trần nhà, nước mắt ứa ra như suối chảy ngược, cô vùng vẫy mãnh liệt cũng bằng không, gào thét cũng bị giữ lại trong cổ họng.
Chiếc kềm kẹp chặt móng tay, người đàn ông dùng lực dứt khoác rút móng tay Lâm Ái Mỹ.
“Ứmm!”
Lâm Ái Mỹ đau đớn gào khóc, tiếng la hét nghẹn lại, đau đến đầu óc như búa đang bổ, run rẩy co giật trên bàn mổ. Đầu ngón tay cái đỏ ao vũng thịt tươi, máu dần thấm ra khỏi thịt.
Tiếp đến là người đàn ông bên trái, động tác y hệt người vừa rồi, cả hai người lần lượt rút đi toàn bộ mười móng tay.
Còn tiếp…
(P/s Thấy cũng tội mà tôi cũng kệ.
Theo như những gì Bàng Thanh Tiểu Dii suy tính thì, ừ ừ để xoè bàn tay ra đếm coi, một hai ba bốn năm ừm ừm!
Theo Bành Thanh Tiểu Dii tính thì từ đây đến cuối tuần, mỗi ngày một chương hoặc hai chương, vừa đến cuối tuần là vô đoạn ngược, cuối tuần bão tầm 8 đến 10 chương nữa thì để xem, chắc là vẫn kẹt trong đoạn ngược, ối ồi ôi nước mắt đầm đìa quá.
Haha, tui hù mọi người thoai, nói vậy thoai chứ mọi người yên tâm ha, ngược nhẹ nhàng đằm thắm lắm, hiu hiu hiu, nào có nghiệt ngã gì đâu ồ hố hố hố, toai nào có biết nghiệt ngã là gì.)
_ThanhDii
Tay đỡ trán, xoa xoa ấn đường giữa hai đầu lông mày.
“Đau đầu quá…”
Lâm Ninh than thở, tay xoa xoa ấn đường, vặn vẹo xương cốt, vung cao hai vai hít thở sâu, nhìn lên đồng hồ treo tường.
Đồng hồ điểm 9 giờ sáng, Lâm Ninh vặn vẹo thêm vài cái rồi mới bước xuống giường.
Hoàn tất công tác rửa mặt, Lâm Ninh bước xuống lầu, vui vẻ chào buổi sáng với mọi người.
“Cô chủ ngủ có ngon không ạ?” Tiểu Vỹ hỏi.
Lâm Ninh ngồi xuống sofa, tay cầm lấy hai chiếc móc đan len, đặt cuộn len màu đỏ nâu lên đùi.
“Ngon lắm, uống rượu quả nhiên ngủ rất ngon, chị ngủ chẳng hay trời trăng gì a” Cầm lên dãy len đan được ngày hôm qua, Lâm Ninh ngắm nghía điếm số mũi.
“Ơ…” Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ rất đổi bình thường của Lâm Ninh, thắc mắc hỏi.
“Cô chủ có nhớ gì về hôm qua không?”
“Hửm?” Lâm Ninh tập trung đêm mũi len, chỉ tiện phát ra một âm, sau đó lại lẩm bẩm đếm mũi len.
Nhìn thấy cô chủ không mấy để tâm, Tiểu Vỹ và Vi Vi nhìn nhau, cô chủ thản nhiên như vậy có thể đoán rằng cô chẳng nhớ gì về hôm qua.
Nếu cô chủ biết cô uống say rồi nghịch ngợm làm trò, cô sẽ không thản nhiên như thế.
Tiểu Vỹ và Vi Vi cười cười, cũng không muốn nhắc đến nữa, nhìn cô chủ chuẩn bị đan len, Tiểu Vỹ lại hỏi.
“Cô chủ vẫn tiếp tục hả? Hôm qua không phải là cô bảo rắc rối quá nên cô không làm nữa sao?”
Đúng hơn là Lâm Ninh hôm qua đã từ bỏ chuyện đan len này rồi.
Lâm Ninh bắt đầu mũi đan đầu tiên, tùy tiện buông ta ra bắt lấy điều khiển tivi mở lên chương trình ca nhạc xem, nhúng vai một cái rồi trả lời Tiểu Vỹ.
“Dù sao thì cũng không nghĩ ra được nên tặng cái gì, mà cũng không thể đi tay không quà” Lâm Ninh hít sâu một hơi, kiên quyết nổi lên.
“Hừm, chẳng lẽ chỉ việc đan len mà cũng làm không được sao? Nồ nồ, cần bù thì bù thông minh mà, bất tài cũng không được dễ dàng bỏ cuộc, chỉ cần kiên trì nhất định làm được.”
Chẳng phải ông bà thường nói mài sắt thành kim sao? Chỉ cần Lâm Ninh kiên trì thì nhất định sẽ làm được a.
Hơn nữa, ông Phàm nhà cô chuyện gì cũng tài giỏi, cô thân là bà Phàm, vốn đã không tài giỏi bằng những người xung quanh anh, cô cũng phải bù lại được cái gì đó xứng đáng với lão chồng một chút a.
Chẳng hạn như sự quyết tâm kiên trì chẳng hạn, ông bà luôn nói cần cù thì bù thông minh mà!
Lâm Ninh nắm tay thành quả đấm quyết tâm vung lên.
“Thời gian đến thọ tiệc còn hai tuần, hai tuần này nhất định phải hoàn thành chiếc khăn len cho ông nội!”
“Quao quao quao” Tiểu Vỹ Vi Vi đồng loạt vỗ tay tung hô.
…
Lâm gia…
Bà cả đi qua đi lại ở đại sảnh, tay cầm chiếc điện thoại gọi cho Lâm Ái Mỹ.
Đã năm ngày rồi bà không thể gọi điện cho Lâm Ái Mỹ, cho nên bà trở nên lo lắng vô cùng.
Lâm lão gia nhìn thấy bà cả cứ lo lắng đi đi lại lại, cứ qua lại trước mắt khiến ông choáng cả đầu, ông khó chịu nói.
“Bà làm gì mà cứ đi qua đi lại như vậy? Không thấy mỏi chân à?”
“Tôi gọi Ái Mỹ mãi không được, mấy hôm nay con bé đi đâu mà mất tăm.”
Đối với Lâm lão gia, chuyện này chẳng có gì quan trọng, mặt già chau lại vì khó chịu, ông nói.
“Cũng có phải lần đầu như thế đâu, con bé hay tắt điện thoại đi chơi với bạn bè của nó chẳng lẽ bà còn không biết sao?”
Lâm Ái Mỹ rất thường hay như vậy, khi đi chơi ở đâu đó xa xôi có khi kéo dài cả tháng không thèm gọi điện về, người nhà gọi điện cũng chẳng thèm nghe máy.
Tính tình ham vui đó, bà cả đã la mắng rất nhiều, nhưng Lâm Ái Mỹ vẫn chứng nào tật nấy, cứ thích tắt điện thoại rồi đi chơi đến khi thoả thích mới chịu về.
Lâm lão gia đã chứng kiến nhiều lần như vậy, những lần đầu ông còn lo lắng phát sốt đi tìm Lâm Ái Mỹ, sau này khi đã nhiều lần như vậy, Lâm lão gia chẳng thèm để tâm nữa, mặc cho Ái Mỹ muốn làm gì thì làm.
Dù sao thì ông có mắng Lâm Ái Mỹ cũng không thèm nghe, đến bà cả mắng còn không thấm. Người duy nhất Lâm Ái Mỹ nghe lời chỉ có Ái Liên, nhưng Ái Liên lại đi du học và lập nghiệp ở Thụy Điển.
Nghĩ lại thì, từ khi Ái Liên đi Thụy Điển, Ái Mỹ ở nhà mới có thể ngang bướng như vậy, người con bé sợ nhất ở Lâm gia đã đi nước ngoài thì con bé chẳng còn sợ ai nữa, Lâm lão gia nhìn bà cả đi qua đi lại mãi, ông nói.
“Bà ngồi xuống dùm tôi đi, con bé nó đi chơi thôi chứ có gì mà bà lo lắng như thế, đã biết bao lần con bé như vậy rồi còn gì, bà cứ đi qua đi lại tôi nhìn đến đau đầu rồi.”
“Thì… Tại tôi lo, con của tôi mà tôi không lo thì tôi lo cho ai” Bà cả ngừng lại bước chân, đi đến sofa bực mình ngồi xuống.
“Tôi có bảo Ái Liên gọi cho Ái Mỹ, Ái Liên cũng nói là không gọi được, hồi trước Ái Mỹ có đi chơi cũng đâu có như thế. Lần này còn không nghe cả điện thoại của Ái Liên, thế nên tôi mới lo lắng.”
“Thì con bé nó ham vui thôi” Lâm lão gia day day thái dương đau nhức, khó khăn nói “Bà đừng có đi đi lại lại nữa, muốn đi lại thì lên phòng bà mà đi, cứ phải ở trước mặt tôi đi lại mới được à?”
“Cái ông này, đó cũng là con gái ông!” Bà cả tức giận trừng mắt.
“Ông không lo lắng thì thôi đi, còn ở đó khó chịu cái gì?”
Lâm lão gia phiền toái trả lời.
“Chính vì nó là con gái của tôi, tôi mới không muốn lo nữa, tôi đã lo lắng cho nó bao nhiêu lần rồi, bà xem xem lần nào cũng y như lần đấy. Bỏ nhà đi chơi biệt tăm biệt tích cả tháng trời, không thèm đoái hoài gì đến gia đình lo lắng, con bé chỉ nghĩ đến cái vui của con bé thôi.”
Lâm lão gia càng nói càng giận thêm, không phải ông muốn đóng vai người cha vô tâm, mà là con gái ông đã sớm bị mẹ nuông chiều đến hư hỏng.
“Bà xem, bà nuông chiều nên nó mới như vậy. Ngoài Ái Liên ra thì trong nhà này Ái Mỹ có sợ ai? Ái Liên ra nước ngoài rồi, Ái Mỹ ở nhà này có xem lời nói của ai quan trọng nữa?!”
“Ông…” Bà cả tức giận đến đỏ mặt, nhưng lời Lâm lão gia nói cũng không phải là vô lý, bà cả chẳng cãi lý được.
“Ông không lo lắng cho con bé thì cũng đừng khó chịu với tôi.”
“Tôi không phải không lo lắng cho Ái Mỹ, phải nói là tôi lo lắng cho con bé đã đủ rồi!” Lâm lão gia bực bội quát lên.
“Thôi mà” Bà hai và bà ba, mỗi người một bên xoa dịu cơn giận của ông bà lớn.
“Thật tình, không nói nổi nữa mà, con gái bà là do bà chiều hư đấy” Lâm lão gia đứng dậy, nói rồi xoay người đi.
“Ông…!” Bà cả tức đến bốc hoả, tay cầm nhanh điện thoại gọi cho Ái Liên.
Đầu dây vừa nhấc máy, bà cả tức giận thét lên.
“Con gọi Ái Mỹ về ngay cho mẹ.”
…
Căn cứ x Nhất Bang.
Trong một căn phòng kín bít không một tia sáng nào từ bên ngoài có thể lọt vào, đèn vàng mờ nhạt lé loi chiếu rọi căn phòng âm u, Lâm Ái Mỹ bị trói vào bàn mổ.
Xung quanh có hai người đàn ông, họ khoác một lớp áo bằng bọc ni long bên ngoài, hai người đàn ông mang găng tay đen đứng hai bên giường.
Lâm Ái Mỹ bị bịt chặt miệng, cô chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ máu khiếp sợ nhìn hai người đàn ông, cô dùng hết sức lực bản thân để cọ nguậy trên bàn mổ, nhưng một chút nhút nhít cũng không có.
Hai tay bị trói chặt, hai chân cũng bị trói chặt, cổ bị một chiếc còng sắt còng dính vào bàn mỏ.
Lâm Ái Mỹ chỉ có thể trơ trơ đôi mắt đẫm máu nhìn nóng đèn màu trắng trên trần nhà, cô nghe thấy âm thanh hai người đàn ông cầm dụng cụ từ khây sắt, âm thanh lách cách lạnh tanh.
Người đàn ông bên phải cầm chiếc kềm sắt, tay nắm lấy ngón tay cái của Lâm Ái Mỹ, di chiếc kềm kẹp vào đầu móng tay.
Lâm Ái Mỹ nhìn trần nhà, nước mắt ứa ra như suối chảy ngược, cô vùng vẫy mãnh liệt cũng bằng không, gào thét cũng bị giữ lại trong cổ họng.
Chiếc kềm kẹp chặt móng tay, người đàn ông dùng lực dứt khoác rút móng tay Lâm Ái Mỹ.
“Ứmm!”
Lâm Ái Mỹ đau đớn gào khóc, tiếng la hét nghẹn lại, đau đến đầu óc như búa đang bổ, run rẩy co giật trên bàn mổ. Đầu ngón tay cái đỏ ao vũng thịt tươi, máu dần thấm ra khỏi thịt.
Tiếp đến là người đàn ông bên trái, động tác y hệt người vừa rồi, cả hai người lần lượt rút đi toàn bộ mười móng tay.
Còn tiếp…
(P/s Thấy cũng tội mà tôi cũng kệ.
Theo như những gì Bàng Thanh Tiểu Dii suy tính thì, ừ ừ để xoè bàn tay ra đếm coi, một hai ba bốn năm ừm ừm!
Theo Bành Thanh Tiểu Dii tính thì từ đây đến cuối tuần, mỗi ngày một chương hoặc hai chương, vừa đến cuối tuần là vô đoạn ngược, cuối tuần bão tầm 8 đến 10 chương nữa thì để xem, chắc là vẫn kẹt trong đoạn ngược, ối ồi ôi nước mắt đầm đìa quá.
Haha, tui hù mọi người thoai, nói vậy thoai chứ mọi người yên tâm ha, ngược nhẹ nhàng đằm thắm lắm, hiu hiu hiu, nào có nghiệt ngã gì đâu ồ hố hố hố, toai nào có biết nghiệt ngã là gì.)
_ThanhDii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.