Chương 109: Lâm tiểu thư
Thanh Dii
19/04/2023
Hôm nay em không đến, nhà của anh đã không còn.
Ba giờ sáng, Phàm Dương trở vào vinh thự, thân thể anh đã được gió lạnh thổi khô đi ướt át, trên người chỉ còn lại một chút hơi ẩm.
Bước vào bên trong vinh thự, người làm trong nhà cũng chẳng một ai đi ngủ, đứng ngay ngắn chờ đợi Phàm Dương. Bước chân anh đi vào giữa gian phòng khách to lớn, anh trơ trọi giữa căn phòng, trước mặt là những người đang lo lắng cho anh.
Phàm Dương chẳng nhìn thấy bọn họ, sau khi ngâm mưa, đầu anh đau như búa bổ, tầm mắt liên tục đảo điên, bước chân có chút choáng váng đi đến bình nhân sâm lớn.
Xoảng!
Âm thanh đổ vỡ nát nghiến của thủy tinh, bình nhân sâm bị Phàm Dương xô xuống sàn nhà, va chạm với mặt sàn đá cẩm thạch vỡ tan nát.
“Mau, mau vào trong bếp đi.”
Bác Lý vội nói với những người làm khác, xua tay đẩy mọi người lánh vào trong bếp.
Chỉ còn mỗi mình bác Lý đứng im ngoài phòng khách, đứng nhìn Phàm Dương đem từng món đồ đập vỡ.
Ở trong nhà bếp, các cô hầu bị tiếng đập vỡ nát nghiến của thủy tinh làm cho sợ hãi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy bộ dạng mất kiểm soát của cậu chủ.
Từng món đồ ở phòng khách bị Phàm Dương ném xuống sàn nhà, thủy tinh đập xuống sàn nhà đá cẩm thạch loảng xoảng nát nghiến.
Phàm Dương đập vỡ toàn bộ, từ bình rượu nhân sâm rất to làm kiểng, đến bình sứ rất quý, những chiếc bình gốm sứ quý giá trưng bày trên kệ gỗ. Từng cái đều bị Phàm Dương ném vỡ nát trên sàn nhà, ném hết đồ vật bài trí, đạp đổ chiếc tủ trưng bày.
Rầm.
Phàm Dương tiến đến tủ rượu, ném vỡ toàn bộ những chai rượu, anh ném chai rượu tàn phá mọi thứ, ném vào màn hình ti vi, ném vào bể cá, bể cá cảnh bị ném vỡ, chiếc bể vỡ xuống, nước trào đầy sàn nhà.
Tiếp đến là những chai rượu đỏ, màu rượu đỏ nhuộm đầy sàn nhà, mảnh vỡ ở khắp nơi, anh phát tiết vào toàn bộ đồ vật có thể ném vỡ, hoàn toàn mất kiểm soát, giống như một kẻ điên loạn đập nát những thứ nằm trong tầm mắt.
Ném hết rượu trong tủ, Phàm Dương dùng nắm đấm, đấm tới tấp vào tủ kính, liên tục đến khi đấm vỡ mặt kính, nắm đấm của Phàm Dương cũng tứa máu.
Đập vỡ những bình hoa, tâm trí anh chẳng còn lại gì nữa.
Đập vỡ hết, nát nghiến toàn bộ.
Đến khi phòng khách chỉ còn là một căn phòng trống rỗng toàn mảnh vỡ dưới sàn, bước chân nâng lên đều đạp lên những mảnh vỡ, không còn thứ gì để đập nát nữa.
Phàm Dương thả mình xuống sofa đệm, cả cơ thể mệt mỏi như thể chìm vào sofa, hai hàng mi còn ươn vết nước mắt, con ngươi u tối vô định.
Sofa nuốt chửng anh, từng hơi thở của anh thật nặng trĩu, trĩu nặng với hừng đông đang rạng sáng.
Bác Lý bước đến bên sofa, vẫn là âm thanh dịu dàng bao năm qua, âm thanh giống như của một người cha hiền từ, người đã theo dõi anh từ bé cho đến ngày trưởng thành.
“Cậu chủ…” Bác Lý nhìn bàn tay phải đang rướm máu, máu vẫn không ngừng chảy, thế nhưng cậu chủ lại chẳng một biểu hiện đớn đau.
“Cậu bị thương rồi.”
Phàm Dương càng lặng đi, nhắm lại đôi mắt đã mỏi mệt, kéo ra một âm thật nặng nề.
“Bác Lý, dở bỏ Hoa Viên đi.”
“Thưa cậu…” Bác Lý cứ ngỡ bản thân nghe lầm, do dự với yêu cầu của Phàm Dương.
Bác nhìn anh, anh chìm mình vào sofa, đôi mi khép chặt lại, răng nghiến chặt.
“Dở bỏ Hoa Viên đi.”
Anh lần nữa lặp lại, khẳng định lại một lần, kèm theo một âm bi ai.
“Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ bông hoa nào xuất hiện trong nhà này.”
Sau một đêm mưa đầu mùa xuân, hôm nay hoa sẽ nở rất đẹp, hừng đông dần ló dạng, hoa sẽ bắt đầu nở.
Tiếc thay… Anh không còn thích hoa nữa.
Anh vốn không thích hoa, vì đó là loài nhu mì yếu ớt, không phù hợp với dáng vẻ của anh. Anh vốn chưa từng thích hoa, chỉ vì Lâm Ninh thích hoa, anh mới đem lòng thương yêu những đoá hoa trong Hoa Viên.
Giờ đây không có cô nữa, tuyệt nhiên, anh cũng chẳng còn lưu luyến Hoa Viên ấy.
Đập vỡ hết đi, bởi dù sao… Nhà của anh cũng không còn nữa rồi.
Phàm Dương lặng yên một lúc lâu, khoé môi nâng lên nụ cười thê lương, mở điện thoại gọi đi, đầu dây rất nhanh bắt máy.
Anh lặng một vài giây, cuối cùng giọng nói thật khẽ cất lên.
“Luật sư Minh, đẩy nhanh tiến trình đi.”
Đẩy nhanh tiến trình ly hôn, ba tuần có thể thu gọn lại chỉ trong ba ngày.
Lâm Ninh nhận được thông báo sẽ ra toà vào ba ngày tới, cô đáng lẽ phải vui mừng, nhưng một nụ cười cũng không nhấc lên nổi.
Thế nhưng Lâm Ninh cũng không dám khóc, ba ngày sau phải lên toà, cô phải trông thật tốt, không được phép khóc, mắt sẽ lại sưng phù lên.
Lâm Ninh cố gắng trong trạng thái tốt nhất, thế nhưng hai đêm liền cô chỉ toàn thức trắng, bầu bì cũng chẳng còn thèm ăn, chẳng ham ngủ nữa. Trằn trọc cả đêm, ban ngày lại ngủ li bì, chỉ hai ngày lại hút cạn sức sống trong Lâm Ninh.
Bà cô Doãn đã khuyên nhủ đủ điều, làm đủ thứ món tẩm bổ cho Lâm Ninh, giúp cho sắc mặt Lâm Ninh có chút sắc hồng.
Ngày ra toà rất nhanh đến, Lâm Ninh khoác lên một chiếc váy xinh đẹp màu trắng, bụng bầu chỉ mới gần bảy tuần cho nên chẳng có bụng, cô không cần phải lo lắng. Trang điểm hôm nay cũng thật khó, lối trang điểm nhẹ nhàng không thể che đi quần thâm mắt, hôm nay Lâm Ninh phải đặc biệt đánh một lớp nền rất dày.
Mái tóc dài xoã ra, làn tóc đen mượt mà như làn sóng uốn lượn thả trên tấm lưng mềm mỏng.
Hôm nay, cô rất xinh đẹp.
Phải rồi, phải thật đẹp, không được lộ ra khuyết điểm nào cả.
Lâm Ninh và Doãn Linh đến toà án, trong phiên toà, Lâm Ninh ngồi đối diện Phàm Dương, sắc mặt Phàm Dương hôm nay cũng rất tốt, trông ra thì rất soái.
Tây âu màu xanh đen vẫn nghiêm trang, nét mặt thật cương nghị uy lãm.
Phiên toà bắt đầu, vì do Lâm Ninh đơn phương ly hôn, trong đơn yêu cầu Lâm Ninh đã nói không cần hưởng bất kỳ tài sản nào, thế nên phiên toà cũng chẳng có tranh chấp. Phía đại diện của Phàm Dương đã đề nghị một mức bồi thường cho Lâm Ninh, một số tiền mà Lâm Ninh chẳng đếm nổi có bao nhiêu con số không.
Luật sư của Lâm Ninh không nhận thấy vấn đề nào khác nữa, chấp nhận mức bồi thương mà phía bị đơn đưa ra.
Phiên toà như thế là hoàn tất, chỉ cần chờ tuyên bố, thủ tục tranh tụng hoàn toàn nhanh chóng, không một rối loạn nào trong quá trình cả. Có lẽ việc đẩy nhanh tiến trình, phía Phàm Dương đã sớm dùng hồng bao mua chuộc toà án, nên họ làm rất nhanh chóng.
Toà án giải lao một lúc, Lâm Ninh chỉ chờ tuyên bố, trong lúc giải lao, cô lén nhìn người ngồi ở phía đối diện, vừa rồi trong lúc phiên toà diễn ra, Lâm Ninh có cơ hội sẽ lén nhìn trộm anh một cái.
Một cái nhìn trộm chớp nhoáng, rất nhanh lướt qua, thế nên vẫn chưa có thể ngắm kỹ.
Giờ giải lao, những luật sư đi qua đi lại phân tán chú ý, đây là lúc Lâm Ninh ngắm nhìn thật rõ Phàm Dương.
Phàm Dương hôm nay đã lấy lại phong độ rồi, trông anh thật uy nghiêm, gương mặt tuấn soái toác ra bao nhiêu khí chất quý trọng.
Bỗng, thư ký trưởng Tô Tâm cúi thấp đầu, một tay che miệng thì thầm nói nhỏ vào tai Phàm Dương.
Tô Tâm nói gì đó với Phàm Dương, anh đứng dậy, cùng Tô Tâm đi ra ngoài.
Lâm Ninh bậm bậm cánh môi, hành động vừa rồi của Tô Tâm có chút thân mật với Phàm Dương, trái tim Lâm Ninh như thể bị kim nhọn đâm chọt.
Cô nhìn sang luật sư đại diện ở bên cạnh.
“Tôi đi vệ sinh một lát.”
Vị luật sư rất nghiêm nghị nhìn đồng hồ, nhắc nhở Lâm Ninh.
“Phiên toà sẽ bắt đầu trong mười phút nữa, cô đi mau mau rồi quay trở lại.”
“Vâng” Lâm Ninh gật gật đầu.
Lâm Ninh rời khỏi phòng xử án, đi dọc theo hàng lang, cô vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng Phàm Dương và Tô Tâm.
Đi hết con đường hành lang, Lâm Ninh đứng ở lỗi ngã ba đường, không biết phải đi hướng nào. Cô đứng ngớ ra giữa hai ngã rẽ, đang phân vân không biết nên rẽ lối bên trái hay bên phải.
Cô muốn nghe Phàm Dương và Tô Tâm nói chuyện gì, vừa rồi anh và thư ký trưởng có chút thân mật, cô thực… Không thích.
Cảm giác như có cây kim nhọn chọt vào mông í, ngứa ngáy chịu không được.
Thế nên tâm tư đã nổi lên tà ma muốn đi nghe trộm, Lâm Ninh rối rít đứng ở giữa đường, không biết hai người kia ở phía nào, cô lại chẳng có nhiều thời gian.
Bỗng một ai đó nắm lấy bàn tay Lâm Ninh, cô đang bâng khuâng thì giật bắn, xoay ngược lại.
“A…”
Phàm Dương sừng sững đứng trước mặt Lâm Ninh, hàng mâu nghiêm lại nghi ngờ.
“Em đi theo tôi?”
“À không” Lâm Ninh vội vàng chối “Em muốn đi vệ sinh thôi, nhưng mà… Em lại đi lạc.”
Phàm Dương chau mi, hoài nghi nhìn cô gái trước mắt, cô cũng thật là biết cách đi lạc, lạc đến tận cuối đường. Nhà vệ sinh rõ ràng chỉ cần bước ra khỏi phòng xử án, đi vài bước đã nhìn thấy biển hiệu, đằng này cô lại đi đến tận đây.
Vừa rồi anh ở lối kia đi lại, thấy cô ngó nghiêng vào lối rẽ bên này, trông giống như đang tìm người.
Người cô có thể tìm ở toà án này ngoài anh ra thì còn có ai?
Anh nghiêm lại con ngươi, âm giọng nghiêm trọng nhưng vẫn có gì đó rất ôn nhu.
“Em có gì muốn nói thì cứ nói.”
“…” Lâm Ninh bị lòi cái đuôi chuột, cô ậm ự trong miệng, mi mắt rũ xuống, vô tình nhìn thấy băng bó trên bàn tay phải của Phàm Dương, cô ngẩng lên hỏi.
“Anh bị thương à?”
“Không liên quan đến em” Phàm Dương cho tay phải vào túi quần, nghiêm túc nhìn cô dò hỏi.
“Có chuyện gì?”
Lâm Ninh không đánh trống lãng được, cánh môi mím lại ậm ừ, không biết phải trả lời làm sao.
“À… Em…”
“Em làm sao?”
Anh càng chau chặt hàng mi, tâm thức có chút rối loạn, bởi một ý nghĩ rất hão huyền khiến trái tim anh trở nên vội vã.
Biết đâu… Cô tìm anh để rút lại chuyện ly hôn hôm nay.
Chỉ cần cô nói ra, anh chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức.
“À…” Lâm Ninh đảo mắt trái phải, tìm ra một lý do.
“Em đúng là muốn tìm anh, chuyện bồi thường thật ra không cần thiết, em không cần.”
Trái tim rối loạn trong Phàm Dương chợt lặng yên, anh cũng chợt cười.
Anh còn mơ mộng hão huyền điều gì nữa…
“Ra là vậy” Phàm Dương cười trừ, ánh mắt tăm tối không một lối thoát.
Phàm Dương đột nhiên nâng hai bàn tay túm lấy hai bên gương mặt Lâm Ninh, cúi xuống ấn lên môi Lâm Ninh một nụ hôn.
“…” Lâm Ninh tròn xoe mắt nhìn, ngơ ngác nhìn gương mặt người đàn ông tuấn mỹ đang phóng đại.
Anh ngấu nghiến hôn, cánh môi bị cắn mút, Phàm Dương rất thuận lợi tiến vào trong miệng Lâm Ninh, quấn lấy lưỡi mềm rút đi hơi thở, âm thanh tiếng hôn ướt át thẹn người phát ra, ngay giữa con đường trong toà án.
“Ưm…”
Lâm Ninh thẹn người, sợ ai đó xuất hiện sẽ nhìn thấy, cô muốn ngậm miệng cũng không được, muốn tránh ra cũng không xong, mặt bị anh giữ chặt, còn nâng cao tiếp ứng nụ hôn của anh.
Phàm Dương liếm láp chiếc lưỡi mềm mại, trao đổi ngọt ngào trong miệng đến khi Lâm Ninh mất sức, mềm nhũng trước anh.
Anh tiếc nuối liếm láp một lúc nữa mới buông cô ra, hai tay thả ra gương mặt đáng yêu xinh xắn, xót xa nhìn người con gái trước mặt.
Hôn nhân này đối với cô vô nghĩa đến mức một đồng bồi thường cô cũng không cần nhỉ?
Lại là tia đau lòng âm ĩ trong cõi tiềm thức, nhìn người con gái nhỏ bé trước mặt, rõ là rất nhỏ bé, lại có sức công phá phi thường làm sao.
Chỉ vài hành động cũng đã khiến tim anh loạn, nói vài câu cũng đủ đạp nát trái tim anh.
“Nếu hôn nhân này vô nghĩa với em đến vậy thì xem như bồi thường cho hành động này đi” Anh cười trừ, nụ cười dần dần khổ ải, bước chân anh lùi ra khỏi Lâm Ninh.
Ánh mắt bi ai, giọng nói trầm luân không còn tia ấm áp nào nữa.
“Lâm tiểu thư, tôi thất lễ rồi.”
Phàm Dương xoay đầu rời đi, sải bước chân dài rất nhanh biến mất, hình bóng anh xa dần rồi mất hút.
Lâm Ninh ngây ngốc, trái tim rơi phịch xuống đất, đừ người ra mặc cho tâm thất tê buốt kêu gào mãnh liệt, cô nhìn về hướng bóng lưng anh đã biến mất, mi mắt lại ngấn lên phù sương.
Lâm tiểu thư… Nghe thật xa lạ làm sao.
Ba giờ sáng, Phàm Dương trở vào vinh thự, thân thể anh đã được gió lạnh thổi khô đi ướt át, trên người chỉ còn lại một chút hơi ẩm.
Bước vào bên trong vinh thự, người làm trong nhà cũng chẳng một ai đi ngủ, đứng ngay ngắn chờ đợi Phàm Dương. Bước chân anh đi vào giữa gian phòng khách to lớn, anh trơ trọi giữa căn phòng, trước mặt là những người đang lo lắng cho anh.
Phàm Dương chẳng nhìn thấy bọn họ, sau khi ngâm mưa, đầu anh đau như búa bổ, tầm mắt liên tục đảo điên, bước chân có chút choáng váng đi đến bình nhân sâm lớn.
Xoảng!
Âm thanh đổ vỡ nát nghiến của thủy tinh, bình nhân sâm bị Phàm Dương xô xuống sàn nhà, va chạm với mặt sàn đá cẩm thạch vỡ tan nát.
“Mau, mau vào trong bếp đi.”
Bác Lý vội nói với những người làm khác, xua tay đẩy mọi người lánh vào trong bếp.
Chỉ còn mỗi mình bác Lý đứng im ngoài phòng khách, đứng nhìn Phàm Dương đem từng món đồ đập vỡ.
Ở trong nhà bếp, các cô hầu bị tiếng đập vỡ nát nghiến của thủy tinh làm cho sợ hãi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy bộ dạng mất kiểm soát của cậu chủ.
Từng món đồ ở phòng khách bị Phàm Dương ném xuống sàn nhà, thủy tinh đập xuống sàn nhà đá cẩm thạch loảng xoảng nát nghiến.
Phàm Dương đập vỡ toàn bộ, từ bình rượu nhân sâm rất to làm kiểng, đến bình sứ rất quý, những chiếc bình gốm sứ quý giá trưng bày trên kệ gỗ. Từng cái đều bị Phàm Dương ném vỡ nát trên sàn nhà, ném hết đồ vật bài trí, đạp đổ chiếc tủ trưng bày.
Rầm.
Phàm Dương tiến đến tủ rượu, ném vỡ toàn bộ những chai rượu, anh ném chai rượu tàn phá mọi thứ, ném vào màn hình ti vi, ném vào bể cá, bể cá cảnh bị ném vỡ, chiếc bể vỡ xuống, nước trào đầy sàn nhà.
Tiếp đến là những chai rượu đỏ, màu rượu đỏ nhuộm đầy sàn nhà, mảnh vỡ ở khắp nơi, anh phát tiết vào toàn bộ đồ vật có thể ném vỡ, hoàn toàn mất kiểm soát, giống như một kẻ điên loạn đập nát những thứ nằm trong tầm mắt.
Ném hết rượu trong tủ, Phàm Dương dùng nắm đấm, đấm tới tấp vào tủ kính, liên tục đến khi đấm vỡ mặt kính, nắm đấm của Phàm Dương cũng tứa máu.
Đập vỡ những bình hoa, tâm trí anh chẳng còn lại gì nữa.
Đập vỡ hết, nát nghiến toàn bộ.
Đến khi phòng khách chỉ còn là một căn phòng trống rỗng toàn mảnh vỡ dưới sàn, bước chân nâng lên đều đạp lên những mảnh vỡ, không còn thứ gì để đập nát nữa.
Phàm Dương thả mình xuống sofa đệm, cả cơ thể mệt mỏi như thể chìm vào sofa, hai hàng mi còn ươn vết nước mắt, con ngươi u tối vô định.
Sofa nuốt chửng anh, từng hơi thở của anh thật nặng trĩu, trĩu nặng với hừng đông đang rạng sáng.
Bác Lý bước đến bên sofa, vẫn là âm thanh dịu dàng bao năm qua, âm thanh giống như của một người cha hiền từ, người đã theo dõi anh từ bé cho đến ngày trưởng thành.
“Cậu chủ…” Bác Lý nhìn bàn tay phải đang rướm máu, máu vẫn không ngừng chảy, thế nhưng cậu chủ lại chẳng một biểu hiện đớn đau.
“Cậu bị thương rồi.”
Phàm Dương càng lặng đi, nhắm lại đôi mắt đã mỏi mệt, kéo ra một âm thật nặng nề.
“Bác Lý, dở bỏ Hoa Viên đi.”
“Thưa cậu…” Bác Lý cứ ngỡ bản thân nghe lầm, do dự với yêu cầu của Phàm Dương.
Bác nhìn anh, anh chìm mình vào sofa, đôi mi khép chặt lại, răng nghiến chặt.
“Dở bỏ Hoa Viên đi.”
Anh lần nữa lặp lại, khẳng định lại một lần, kèm theo một âm bi ai.
“Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ bông hoa nào xuất hiện trong nhà này.”
Sau một đêm mưa đầu mùa xuân, hôm nay hoa sẽ nở rất đẹp, hừng đông dần ló dạng, hoa sẽ bắt đầu nở.
Tiếc thay… Anh không còn thích hoa nữa.
Anh vốn không thích hoa, vì đó là loài nhu mì yếu ớt, không phù hợp với dáng vẻ của anh. Anh vốn chưa từng thích hoa, chỉ vì Lâm Ninh thích hoa, anh mới đem lòng thương yêu những đoá hoa trong Hoa Viên.
Giờ đây không có cô nữa, tuyệt nhiên, anh cũng chẳng còn lưu luyến Hoa Viên ấy.
Đập vỡ hết đi, bởi dù sao… Nhà của anh cũng không còn nữa rồi.
Phàm Dương lặng yên một lúc lâu, khoé môi nâng lên nụ cười thê lương, mở điện thoại gọi đi, đầu dây rất nhanh bắt máy.
Anh lặng một vài giây, cuối cùng giọng nói thật khẽ cất lên.
“Luật sư Minh, đẩy nhanh tiến trình đi.”
Đẩy nhanh tiến trình ly hôn, ba tuần có thể thu gọn lại chỉ trong ba ngày.
Lâm Ninh nhận được thông báo sẽ ra toà vào ba ngày tới, cô đáng lẽ phải vui mừng, nhưng một nụ cười cũng không nhấc lên nổi.
Thế nhưng Lâm Ninh cũng không dám khóc, ba ngày sau phải lên toà, cô phải trông thật tốt, không được phép khóc, mắt sẽ lại sưng phù lên.
Lâm Ninh cố gắng trong trạng thái tốt nhất, thế nhưng hai đêm liền cô chỉ toàn thức trắng, bầu bì cũng chẳng còn thèm ăn, chẳng ham ngủ nữa. Trằn trọc cả đêm, ban ngày lại ngủ li bì, chỉ hai ngày lại hút cạn sức sống trong Lâm Ninh.
Bà cô Doãn đã khuyên nhủ đủ điều, làm đủ thứ món tẩm bổ cho Lâm Ninh, giúp cho sắc mặt Lâm Ninh có chút sắc hồng.
Ngày ra toà rất nhanh đến, Lâm Ninh khoác lên một chiếc váy xinh đẹp màu trắng, bụng bầu chỉ mới gần bảy tuần cho nên chẳng có bụng, cô không cần phải lo lắng. Trang điểm hôm nay cũng thật khó, lối trang điểm nhẹ nhàng không thể che đi quần thâm mắt, hôm nay Lâm Ninh phải đặc biệt đánh một lớp nền rất dày.
Mái tóc dài xoã ra, làn tóc đen mượt mà như làn sóng uốn lượn thả trên tấm lưng mềm mỏng.
Hôm nay, cô rất xinh đẹp.
Phải rồi, phải thật đẹp, không được lộ ra khuyết điểm nào cả.
Lâm Ninh và Doãn Linh đến toà án, trong phiên toà, Lâm Ninh ngồi đối diện Phàm Dương, sắc mặt Phàm Dương hôm nay cũng rất tốt, trông ra thì rất soái.
Tây âu màu xanh đen vẫn nghiêm trang, nét mặt thật cương nghị uy lãm.
Phiên toà bắt đầu, vì do Lâm Ninh đơn phương ly hôn, trong đơn yêu cầu Lâm Ninh đã nói không cần hưởng bất kỳ tài sản nào, thế nên phiên toà cũng chẳng có tranh chấp. Phía đại diện của Phàm Dương đã đề nghị một mức bồi thường cho Lâm Ninh, một số tiền mà Lâm Ninh chẳng đếm nổi có bao nhiêu con số không.
Luật sư của Lâm Ninh không nhận thấy vấn đề nào khác nữa, chấp nhận mức bồi thương mà phía bị đơn đưa ra.
Phiên toà như thế là hoàn tất, chỉ cần chờ tuyên bố, thủ tục tranh tụng hoàn toàn nhanh chóng, không một rối loạn nào trong quá trình cả. Có lẽ việc đẩy nhanh tiến trình, phía Phàm Dương đã sớm dùng hồng bao mua chuộc toà án, nên họ làm rất nhanh chóng.
Toà án giải lao một lúc, Lâm Ninh chỉ chờ tuyên bố, trong lúc giải lao, cô lén nhìn người ngồi ở phía đối diện, vừa rồi trong lúc phiên toà diễn ra, Lâm Ninh có cơ hội sẽ lén nhìn trộm anh một cái.
Một cái nhìn trộm chớp nhoáng, rất nhanh lướt qua, thế nên vẫn chưa có thể ngắm kỹ.
Giờ giải lao, những luật sư đi qua đi lại phân tán chú ý, đây là lúc Lâm Ninh ngắm nhìn thật rõ Phàm Dương.
Phàm Dương hôm nay đã lấy lại phong độ rồi, trông anh thật uy nghiêm, gương mặt tuấn soái toác ra bao nhiêu khí chất quý trọng.
Bỗng, thư ký trưởng Tô Tâm cúi thấp đầu, một tay che miệng thì thầm nói nhỏ vào tai Phàm Dương.
Tô Tâm nói gì đó với Phàm Dương, anh đứng dậy, cùng Tô Tâm đi ra ngoài.
Lâm Ninh bậm bậm cánh môi, hành động vừa rồi của Tô Tâm có chút thân mật với Phàm Dương, trái tim Lâm Ninh như thể bị kim nhọn đâm chọt.
Cô nhìn sang luật sư đại diện ở bên cạnh.
“Tôi đi vệ sinh một lát.”
Vị luật sư rất nghiêm nghị nhìn đồng hồ, nhắc nhở Lâm Ninh.
“Phiên toà sẽ bắt đầu trong mười phút nữa, cô đi mau mau rồi quay trở lại.”
“Vâng” Lâm Ninh gật gật đầu.
Lâm Ninh rời khỏi phòng xử án, đi dọc theo hàng lang, cô vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng Phàm Dương và Tô Tâm.
Đi hết con đường hành lang, Lâm Ninh đứng ở lỗi ngã ba đường, không biết phải đi hướng nào. Cô đứng ngớ ra giữa hai ngã rẽ, đang phân vân không biết nên rẽ lối bên trái hay bên phải.
Cô muốn nghe Phàm Dương và Tô Tâm nói chuyện gì, vừa rồi anh và thư ký trưởng có chút thân mật, cô thực… Không thích.
Cảm giác như có cây kim nhọn chọt vào mông í, ngứa ngáy chịu không được.
Thế nên tâm tư đã nổi lên tà ma muốn đi nghe trộm, Lâm Ninh rối rít đứng ở giữa đường, không biết hai người kia ở phía nào, cô lại chẳng có nhiều thời gian.
Bỗng một ai đó nắm lấy bàn tay Lâm Ninh, cô đang bâng khuâng thì giật bắn, xoay ngược lại.
“A…”
Phàm Dương sừng sững đứng trước mặt Lâm Ninh, hàng mâu nghiêm lại nghi ngờ.
“Em đi theo tôi?”
“À không” Lâm Ninh vội vàng chối “Em muốn đi vệ sinh thôi, nhưng mà… Em lại đi lạc.”
Phàm Dương chau mi, hoài nghi nhìn cô gái trước mắt, cô cũng thật là biết cách đi lạc, lạc đến tận cuối đường. Nhà vệ sinh rõ ràng chỉ cần bước ra khỏi phòng xử án, đi vài bước đã nhìn thấy biển hiệu, đằng này cô lại đi đến tận đây.
Vừa rồi anh ở lối kia đi lại, thấy cô ngó nghiêng vào lối rẽ bên này, trông giống như đang tìm người.
Người cô có thể tìm ở toà án này ngoài anh ra thì còn có ai?
Anh nghiêm lại con ngươi, âm giọng nghiêm trọng nhưng vẫn có gì đó rất ôn nhu.
“Em có gì muốn nói thì cứ nói.”
“…” Lâm Ninh bị lòi cái đuôi chuột, cô ậm ự trong miệng, mi mắt rũ xuống, vô tình nhìn thấy băng bó trên bàn tay phải của Phàm Dương, cô ngẩng lên hỏi.
“Anh bị thương à?”
“Không liên quan đến em” Phàm Dương cho tay phải vào túi quần, nghiêm túc nhìn cô dò hỏi.
“Có chuyện gì?”
Lâm Ninh không đánh trống lãng được, cánh môi mím lại ậm ừ, không biết phải trả lời làm sao.
“À… Em…”
“Em làm sao?”
Anh càng chau chặt hàng mi, tâm thức có chút rối loạn, bởi một ý nghĩ rất hão huyền khiến trái tim anh trở nên vội vã.
Biết đâu… Cô tìm anh để rút lại chuyện ly hôn hôm nay.
Chỉ cần cô nói ra, anh chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức.
“À…” Lâm Ninh đảo mắt trái phải, tìm ra một lý do.
“Em đúng là muốn tìm anh, chuyện bồi thường thật ra không cần thiết, em không cần.”
Trái tim rối loạn trong Phàm Dương chợt lặng yên, anh cũng chợt cười.
Anh còn mơ mộng hão huyền điều gì nữa…
“Ra là vậy” Phàm Dương cười trừ, ánh mắt tăm tối không một lối thoát.
Phàm Dương đột nhiên nâng hai bàn tay túm lấy hai bên gương mặt Lâm Ninh, cúi xuống ấn lên môi Lâm Ninh một nụ hôn.
“…” Lâm Ninh tròn xoe mắt nhìn, ngơ ngác nhìn gương mặt người đàn ông tuấn mỹ đang phóng đại.
Anh ngấu nghiến hôn, cánh môi bị cắn mút, Phàm Dương rất thuận lợi tiến vào trong miệng Lâm Ninh, quấn lấy lưỡi mềm rút đi hơi thở, âm thanh tiếng hôn ướt át thẹn người phát ra, ngay giữa con đường trong toà án.
“Ưm…”
Lâm Ninh thẹn người, sợ ai đó xuất hiện sẽ nhìn thấy, cô muốn ngậm miệng cũng không được, muốn tránh ra cũng không xong, mặt bị anh giữ chặt, còn nâng cao tiếp ứng nụ hôn của anh.
Phàm Dương liếm láp chiếc lưỡi mềm mại, trao đổi ngọt ngào trong miệng đến khi Lâm Ninh mất sức, mềm nhũng trước anh.
Anh tiếc nuối liếm láp một lúc nữa mới buông cô ra, hai tay thả ra gương mặt đáng yêu xinh xắn, xót xa nhìn người con gái trước mặt.
Hôn nhân này đối với cô vô nghĩa đến mức một đồng bồi thường cô cũng không cần nhỉ?
Lại là tia đau lòng âm ĩ trong cõi tiềm thức, nhìn người con gái nhỏ bé trước mặt, rõ là rất nhỏ bé, lại có sức công phá phi thường làm sao.
Chỉ vài hành động cũng đã khiến tim anh loạn, nói vài câu cũng đủ đạp nát trái tim anh.
“Nếu hôn nhân này vô nghĩa với em đến vậy thì xem như bồi thường cho hành động này đi” Anh cười trừ, nụ cười dần dần khổ ải, bước chân anh lùi ra khỏi Lâm Ninh.
Ánh mắt bi ai, giọng nói trầm luân không còn tia ấm áp nào nữa.
“Lâm tiểu thư, tôi thất lễ rồi.”
Phàm Dương xoay đầu rời đi, sải bước chân dài rất nhanh biến mất, hình bóng anh xa dần rồi mất hút.
Lâm Ninh ngây ngốc, trái tim rơi phịch xuống đất, đừ người ra mặc cho tâm thất tê buốt kêu gào mãnh liệt, cô nhìn về hướng bóng lưng anh đã biến mất, mi mắt lại ngấn lên phù sương.
Lâm tiểu thư… Nghe thật xa lạ làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.