Chương 195: Phiên ngoại 35: Người lý tưởng nhất
Thanh Dii
04/08/2023
Sau ân ái, Trịnh Kiệt Luân nhặt lên quần áo mặc vào, ăn vận thật chỉnh
tề, anh cũng nhặt lên quần áo của Tinh Lạc, giúp cô mặc vào. Tinh Lạc
thân thể đỏ mẫn mềm nhũng như sợi bún mặc cho anh định đoạt, mặc xong
quần ngủ dài cho Tinh Lạc, tiếp đến Trịnh Kiệt Luân đỡ Tinh Lạc ngồi
dậy, để cô dựa vào một bên vòm ngực, mặc tiếp áo ngủ vào cho cô.
Những vết hôn đỏ hồng chi chít khắp bầu ngực lọt vào mắt, Trịnh Kiệt Luân dừng lại một chút để ngắm nhìn dáng vẻ yêu kiều mơ mơ màn màn trong giấc ngủ. Người đàn ông tuấn tú nhếch cao nụ cười, khoé môi kiêu ngạo cong cong, tự hào với sản phẩm của chính mình tạo ra, Trịnh Kiệt Luân cài vào cúc áo, vừa nhẹ vừa khẽ đặt cô nằm xuống giường đệm.
Tinh Lạc nằm xuống giường, mơ hồ xoay người nằm nghiêng, mặt ủi vào chăn gối thiếp đi.
Trịnh Kiệt Luân kéo ngay ngắn tấm chăn, bàn tay dịu dàng vuốt lên mái tóc nâu trà, anh vén sợi tóc bám trên gò má sang mang tai, âm trầm cúi người xuống hôn lên gò má Tinh Lạc.
Một nụ hôn dịu dàng thật nhẹ thật khẽ in lên gò má, Tinh Lạc trong giấc ngủ say cảm giác được mềm mại ấm ấm lướt qua gương mặt, cô giống như được chôn vào một đám mây bồng bềnh. Rõ ràng cơ thể mệt mỏi rã rời, cô lại có cảm giác bản thân thật hạnh phúc trong đám mây mềm mại, Tinh Lạc bỗng cười, đôi mi khép chặt chìm sâu vào giấc ngủ, khoé môi vô thức cong cong thành nụ cười mãn nguyện.
Trịnh Kiệt Luân rời khỏi phòng ngủ, bước ra gian nhà phía trước.
Hiện tại đã hơn sáu giờ tối, cha mẹ Tinh, Tinh Tiêu và Lục Tiến Doãn Linh ngồi trên chiếc giường nhà trước tán ngẫu.
Trịnh Kiệt Luân bước ra với bộ dạng tươm tất chỉnh tề, tinh thần vô cùng thoải mái.
"Nói chuyện xong rồi à?"
Mẹ Tinh nhìn thấy anh thì hỏi, bà ngó mắt nhìn ra phía sau lưng anh, không nhìn thấy Tinh Lạc bước ra, mẹ Tinh cũng nôm na hiểu ra vấn đề.
Trịnh Kiệt Luân lướt ánh mắt nhìn qua mọi người ở giường trước, bỗng thấy thiếu đi một người, anh hỏi.
"Linh Lan đâu rồi?"
"Con bé ăn cơm xong, uống thuốc thì ngủ rồi" Mẹ Tinh cười đáp, bà chỉ xuống chỗ trống trên giường nói.
"Cậu Trịnh cũng ngồi xuống đi."
Trịnh Kiệt Luân bước đến, ngồi xuống vị trí mẹ Tinh vừa chỉ, cha Tinh ngồi bên cạnh mẹ Tinh liền dò hỏi.
"Cậu Trịnh và con gái bác nói chuyện ổn thoả chứ?"
"Dạ bác, đã ổn rồi."
Trịnh Kiệt Luân nhẹ cười, biết cha mẹ Tinh sẽ rất lo lắng cho Tinh Lạc, ông bà là bậc cha mẹ ở vùng quê nghèo, ít nhiều gì tư tưởng cũng lỗi thời. Đến tiểu Tinh Lạc cũng rất lỗi thời rồi a, nói gì là cha mẹ của Tinh Lạc, Trịnh Kiệt Luân ôn tồn nói.
"Cô ấy có thai rồi, cháu tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm, vậy cho nên hai bác không cần lo lắng."
Cha mẹ Tinh lúc này không lo lắng chuyện đó nữa, vấn đề cha mẹ Tinh đang lo là một chuyện khác, cha Tinh chần chừ vài giây, ông thở dài.
"Cậu Trịnh có ý như vậy rất tốt, thế nhưng mà... Cha mẹ của cậu có biết về Lạc Lạc nhà bác chưa?"
Ánh mắt mẹ Tinh tràn đầy phiền lo, bà cũng thở ra một hơi thật dài.
"Cậu Trịnh quyền cao chức trọng, gia đình quyền thế lại giàu có, nhà bác so với nhà cháu thì thật không tương xứng, nếu cha mẹ của cậu Trịnh muốn con dâu môn đăng hộ đối... Bác e là..."
"À" Trịnh Kiệt Luân nhấc nhẹ đầu lông mày, thì ra bác trai bác gái đang lo chuyện môn đăng hộ đối, lo sợ cha mẹ anh sẽ không đồng ý, so với lo lắng của cha mẹ Tinh, Trịnh Kiệt Luân vô cùng bình thản.
"Bác trai bác gái không cần lo lắng, cha mẹ của cháu không để ý chuyện này đâu, cha mẹ chỉ để ý chuyện cháu có ưng hay không thôi."
"Chuyện này..."
Cha mẹ Tinh nhìn nhau, hai ông bà khó mà tin lại có chuyện tốt như vậy.
Lục Tiến mới lên tiếng nói thêm, xua tan lo âu của cha mẹ Tinh.
"Hai bác yên tâm đi, cha mẹ của Kiệt Luân thật sự không để ý chuyện môn đăng hộ đối."
"Nếu vậy thì tốt quá" Mẹ Tinh thở phào, gượng gạo kéo ra nụ cười ưu phiền.
"Bác sợ gia cảnh như thế cho nên có chút mặc cảm, sợ rằng không xứng với cậu Trịnh."
Trịnh Kiệt Luân chậm rãi lắc đầu, nhắc đến tiểu Tinh Lạc, âm giọng trở nên thăng trầm.
"Bác trai bác gái, Lạc Lạc biết lo cho cả giả đình từ nhỏ, cô ấy cực nhọc từ sớm, chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã tự mình lên Thành An mở tiệm hoa nuôi sống gia đình, cô ấy như thế đã rất giỏi rồi. Hai bác không nên thấy mặc cảm về gia cảnh, đổi lại hai bác phải tự hào vì cô ấy."
Giọng nói Trịnh Kiệt Luân trầm thấp, một tia lấp lánh nổi lên trong mi mắt, trên gương mặt chỉ có dịu dàng.
Phải nói rằng cuộc đời Tinh Lạc đã đi qua nhiều cực khổ rồi, những thứ mà anh đọc chỉ là thông tin trên giấy, thứ mà Tinh Lạc trải qua khổ sở hơn nhiều.
Vốn chỉ là một người con gái nhỏ bé, ở cái tuổi này của cô, thiên kim ngọc nữ ở Thành An chỉ biết vung tiền vào những cuộc chơi, chạy theo những ham muốn loạn lạc, không đâu xa lạ, điển hình là thiên kim tiểu thư Viên gia.
Cô rõ ràng nhỏ bé như thế, ấy vậy mà lại gánh vác cả gia đình, đôi bàn tay nhỏ nhắn chai sần thô ráp, Trịnh Kiệt Luân thấp giọng, gương mặt tuấn lãm thoáng qua đau lòng, anh đối diện với cha mẹ Tinh và cả em trai Tinh Tiêu bên cạnh.
"Tuy rằng cháu chỉ mới quen biết Lạc Lạc, tình cảm của cháu và Lạc Lạc cũng chưa nhiều, nhưng cháu thật sự muốn đi cùng cô ấy quãng đời còn lại. Cuộc đời cô ấy đã đủ khổ rồi, nửa quãng đời còn lại hãy để cho cháu chống đỡ."
Anh ngừng lại, ánh mắt trôi qua đau lòng.
"Cháu biết trong lòng mọi người, cháu không thể so với Dư Hoà, thậm chí cả trong lòng cô ấy, cháu cũng khó mà so với Dư Hoà. Lời cháu nói lúc này không đủ làm cho hai bác tin tưởng, nhưng mà chỉ cần hai bác cho cháu một cơ hội, cháu sẽ chứng minh cho hai bác nhìn thấy rằng cháu thật sự muốn ở bên Lạc Lạc."
Trịnh Kiệt Luân giương cao nụ cười uy nghiêm hướng thẳng ba người nhà của Tinh Lạc.
"Mong rằng hai bác, cả em trai sẽ chấp nhận cho cháu cơ hội bảo vệ cô ấy."
Trịnh Kiệt Luân dứt lời, cha mẹ Tinh cũng không còn hoài nghi, trên hai giương mặt trung niên nhăn nheo vì năm tháng vẽ ra nụ cười mãn nguyện. Tinh Tiêu lại cúi đầu, gương mặt cậu thiếu niên trẻ mang theo phiền lo.
Quả thật, chị của cậu đã khổ sở quá nhiều, chị vì gia đình mà cố gắng bươn trải, một thân một mình lên Thành An xa xôi ấy mưu sinh, kiếm tiền về lo cho cậu và em gái đến từng cái quần, cái áo, quyển tập đến cả chiếc bút đều một tay chị lo lắng.
Chị vừa mới bị Dư Hoà phản bội, người đã gắn bó với chị những hai mươi mấy năm, giờ đây là anh Trịnh đến, Tinh Tiêu vẫn lo sợ trong lòng.
Trịnh Kiệt Luân nhìn thấy Tinh Tiêu cúi đầu, anh biết em trai vẫn lo lắng cho chị, anh khẽ cất tiếng.
"Tiêu, em cho anh một cơ hội, lấy tất cả danh dự một quân nhân anh đảm bảo với em, nửa đời còn lại của Lạc Lạc, anh chống đỡ."
...
"Chà chà."
Doãn Linh ngồi trên giường ngủ, cô ngồi nửa giường, chừa ra nửa giường trống dành cho Lục Tiến, nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi của anh Trịnh ở gian nhà trước, vô cùng ngưỡng mộ thốt lên.
"Anh Trịnh vừa rồi thật sự rất là soái a, nói câu nào cũng làm cho người ta rung động hết ấy."
Lục Tiến vừa ngồi xuống giường, quay sang nhìn Doãn Linh đang trong trạng thái ngưỡng mộ vô cùng kia, anh cười cười.
"Em thích như vậy?"
"Không chỉ em a, anh thử mà đi hỏi toàn bộ phụ nữ trên trái đất này coi, đảm bảo với anh, ai cũng thích mẫu người như anh Trịnh."
Doãn Linh đáp lời, cái miệng nhỏ chu choa ngoa ngoắc lên.
"Ấy chà chà, vậy ra không chỉ mỗi ông Phàm là người đàn ông chân ái lý tưởng, anh Trịnh cũng là một chân ái a."
Lục Tiến nghe xong, khoé môi đang cười cười chợt khựng, đầu lông mày rậm nheo lại.
"Hôm qua anh đã nói em đừng tùy tiện khen người đàn ông khác nữa."
"Người ta tốt như vậy, em đương nhiên phải khen" Doãn Linh đối đáp, mặt xoay lại nhìn anh, mắt đẹp híp lại lườm mỹ nam đang khó chịu.
"Đâu có như Lâm Hưng ai đó, mỗi ngày thay một em đào."
"Thôi nha" Mặt Lục Tiến cứng ngắt, khoé môi giật giật nhắc nhở.
"Em thôi đi nha."
"Xía" Doãn Linh bĩu môi, cái miệng chề dài ra.
"Em cứ nói như thế đấy, em nói sự thật mà chứ có phải nói oan ức gì cho anh."
Khoé môi Lục Tiến co co giật giật, đầu lông mày cũng giật giật co co, ba giây co giật đi qua, Lục Tiến vươn hai tay túm lấy thân thể Doãn Linh, một cái ôm trọn cô vào lòng.
"Ấy ấy ấy, này này này" Doãn Linh bị ôm, tay vung loạn xạ đánh đấm vòm ngực săn chắc, cái miệng nhanh chóng lia lịa.
"Họ Lục anh muốn làm gì muốn làm gì a? Em nói anh biết nhá, anh mà làm bậy em không thèm làm bà Lục của anh!"
Lục Tiến ôm cô vào lòng rồi nằm xuống giường nhỏ, đem cô úp vào lòng ngực ôm lấy, anh thở dài.
"Chật, chỉ là ôm em đi ngủ thôi."
Doãn Linh nằm gọn trong vòng tay Lục Tiến, vòng tay anh thật vững chắc, lòng ngực vừa ấm áp vừa êm ái, bỗng chốc khiến cho Doãn Linh muốn dựa dẫm, bỗng nhiên Doãn Linh nghe thấy nhịp tim anh rộn ràng, khoé môi chúm chím cười trộm, cô thì thầm nói.
"Em cứ khen người khác như thế cho anh đau lòng chết đi."
Ai bảo anh ngày trước "Mỗi ngày một em đào", nên là anh cứ đau lòng chết đi.
Lục Tiến ôm được bảo bối trong lòng, hôn lên mái tóc thơm mùi sữa, lúc nào cô cũng mang cho anh mùi bột mì, hương bánh sữa thật ngọt ngào, rít vào một hơi thư giãn đầu óc, Lục Tiến duật ra tiếng cười khổ sở.
"Ừ ừ, anh đau lòng chết rồi đây."
Doãn Linh phì phì cười, mặt hất lên nhìn người đàn ông đau lòng đến chết, cái miệng vẫn tàn nhẫn bĩu lên.
"Cho anh chừa."
"Chừa rồi chừa rồi, anh chừa rồi."
Lục Tiến cúi xuống nhìn bảo bối, hôn lên vần trán Doãn Linh, anh chỉ in nụ hôn lên vần trán rồi lui ngay, sau đó đem gương mặt cô úp vào lòng, giọng trầm ấm nói nhỏ.
"Xin lỗi bà Lục a, tôi không giỏi nói chuyện như ông Phàm hay là anh Trịnh, cho nên bà Lục thiệt thòi khoản này rồi."
Ôi a, cô biết thừa, cô là người bất hạnh nhất trong đám bà Ninh chị Lạc rồi a.
Cơ mà...
Doãn Linh phì cười, mặt ủi ủi vào lòng Lục Tiến.
"Không thèm anh giỏi nói chuyện, anh giỏi thương em một chút là được rồi."
Lục Tiến ôm chặt bảo bối trong lòng, lần nữa khổ sở nói.
"Tôi không thương cô thì còn thương ai nha."
"Xời" Doãn Linh lại ngẩn mặt, ngắm nhìn gương mặt khổ sở của anh, cô lại vểnh cái miệng nhỏ ra trêu ghẹo.
"Biết đâu về nhà anh làm bà Lục vài hôm, anh lại đem mấy em đào về nhà."
"Thôi thôi" Lục Tiến vừa cười khổ vừa lắc lắc đầu.
"Một mình bà Lục là đủ rồi."
Ớ thì... Lâu lâu họ Lục anh cũng nói được vài câu nghe được đấy.
Doãn Linh hí hí cười, vùi vào lòng anh làm tổ tiếp tục, thế nhưng mà miệng lại nói.
"Hôm nay đại giá quan lâm cho anh ôm ngủ đó."
Lục Tiến gật gật gù gù, anh nào có mà dám nói cô úp vào lòng anh trước.
"Rồi rồi, bà Lục đại giá quan lâm cho tôi ôm ngủ."
"Hehe."
Không nghịch ngợm nữa, Doãn Linh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, Lục Tiến dịu dàng bảo bọc cô trong lòng, hai người cứ thế ôm nhau, căn phòng ngủ nhỏ trở nên thật ấm áp.
"Mà nè..." Doãn Linh bỗng nhiên lên tiếng thì thầm.
"Trước đây em không nghĩ anh có thể nhẫn nhịn em như thế này luôn đó, em nhớ lần đầu anh đi vào tiệm bánh của em, khi đó biết anh là người giới ngầm, em sợ chết đi được. Mà có ngờ đâu bây giờ ông trùm như anh lại bị em ăn hiếp, hí hí hí."
Cô rất chi là tự hào về bản thân a, cô có thể ức hiếp cả ông trùm giới ngầm đó a.
"Còn anh Trịnh nữa, không nghĩ rằng anh Trịnh cũng dịu dàng như thế đó."
Trong nhóm người bọn họ, ban đầu Doãn Linh chỉ biết mỗi ông Phàm, ông Phàm dịu dàng với Lâm Ninh thì là chuyện rõ như ban ngày rồi, cô cũng không ngờ đến cả Lục Tiến và anh Trịnh cũng có điểm dịu dàng.
Uây a, ai mà ngờ ông trùm giới ngầm giết người không gớm máu cũng biết dịu dàng, ai mà nghĩ một thiếu tướng kỷ luật sắt thép, suốt ngày mặt lạnh tanh như tảng đá cũng biết dịu dàng a.
Lục Tiến ôm ấp Doãn Linh, bàn tay luồn vào mái tóc, xoa xoa mái đầu, vuốt ve những sợi tóc mềm mại, anh âm trầm một lúc mới cất lời.
"Em có nhớ anh từng nói, anh có một người anh, người đó vì yêu mà bại hoại."
Cô nhớ a, Doãn Linh nhanh nói.
"Người mà đến giờ vẫn còn hôn mê."
"Ừ" Lục Tiến nâng niu từng lọng tóc trên bàn tay, ánh mắt trầm luân theo màn đêm phía trước.
"Thành An ngày trước nói về người đàn ông thành đạt nhất phải là anh Mộ, anh ấy là người đã dẫn dắt Phàm Dương trên thương trường.
Anh Mộ tuy là người rất xuất chúng nhưng anh ấy chưa bao giờ tự cao tự đại cả, chuyện anh rất ghét phụ nữ, anh từng xem phụ nữ chỉ là công cụ, Kiệt Luân thì chỉ dùng phụ nữ mua vui, lúc đó, anh ấy đã mắng anh và Kiệt Luân rất nhiều.
Anh ấy nói những người phụ nữ mà anh và Kiệt Luân dùng để qua đường, đúng rằng bọn họ tham vinh cầu tiền, nhưng anh và Kiệt Luân không được vì vậy mà xúc phạm họ, cũng không được quơ đũa cả nắm mà khinh thường tất cả phụ nữ. Anh ấy còn nói nếu một ngày anh và Kiệt Luân tìm được người muốn bảo vệ, muốn cùng nhau đi hết cuộc đời, thế thì bọn anh phải bỏ đi cái tính ngông cuồng này, anh ấy lúc nào cũng nhắc nhở bọn anh, phải biết trân trọng người ở bên cạnh.
Lúc nào cũng nói muốn thấy được tấm lòng của người khác phải dùng tấm lòng mà đổi lấy, nếu bọn anh không thật lòng yêu thương thì mãi mãi sẽ chẳng thể tìm được người yêu thương thật sự.
Em nói ông Phàm là người đàn ông lý tưởng, Kiệt Luân cũng là người lý tưởng, nhưng mà ấy, người lý tưởng nhất phải là anh Mộ.
Anh ấy yêu bằng cả sinh mạng, yêu bằng tất cả những gì mà anh ấy có, anh ấy thà rằng chính mình mụt nát chứ không để người anh ấy thương đau lòng, nhưng thế rồi..."
Âm thanh Lục Tiến trầm xuống, lặng đi rất lâu, chỉ còn tiếng thở nặng nề.
Doãn Linh nằm yên trong lòng anh, lặng yên lắng nghe trái tim anh nặng nề, cô mím môi, nắm lấy ngực áo của anh.
Lục Tiến thở ra hơi nặng, giọng càng trầm xuống.
"Chân tình của anh ấy cũng chẳng đổi được chân tình, từng là người oai phong xuất chúng nhất lại vì yêu mà bại hoại. Những điều mà anh ấy dạy bọn anh điều rất hữu dụng, chỉ có riêng anh ấy lại chẳng có tác dụng gì cả."
Vì anh ấy chẳng gặp đúng người.
Doãn Linh đưa bàn tay vòng qua ôm lấy lưng Lục Tiến, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng vững chắc.
"Anh ấy sẽ không sao đâu."
Cô chui vào lòng anh ẩn nấp, tay vuốt ve dỗ dành lưng anh.
"Anh ấy chắc chắn sẽ không sao đâu."
Anh bỗng cười, hôn lên làn tóc thơm ngọt, rít vào mùi hương ngọt ngào dỗ dành trái tim anh.
"Ừ..."
Những vết hôn đỏ hồng chi chít khắp bầu ngực lọt vào mắt, Trịnh Kiệt Luân dừng lại một chút để ngắm nhìn dáng vẻ yêu kiều mơ mơ màn màn trong giấc ngủ. Người đàn ông tuấn tú nhếch cao nụ cười, khoé môi kiêu ngạo cong cong, tự hào với sản phẩm của chính mình tạo ra, Trịnh Kiệt Luân cài vào cúc áo, vừa nhẹ vừa khẽ đặt cô nằm xuống giường đệm.
Tinh Lạc nằm xuống giường, mơ hồ xoay người nằm nghiêng, mặt ủi vào chăn gối thiếp đi.
Trịnh Kiệt Luân kéo ngay ngắn tấm chăn, bàn tay dịu dàng vuốt lên mái tóc nâu trà, anh vén sợi tóc bám trên gò má sang mang tai, âm trầm cúi người xuống hôn lên gò má Tinh Lạc.
Một nụ hôn dịu dàng thật nhẹ thật khẽ in lên gò má, Tinh Lạc trong giấc ngủ say cảm giác được mềm mại ấm ấm lướt qua gương mặt, cô giống như được chôn vào một đám mây bồng bềnh. Rõ ràng cơ thể mệt mỏi rã rời, cô lại có cảm giác bản thân thật hạnh phúc trong đám mây mềm mại, Tinh Lạc bỗng cười, đôi mi khép chặt chìm sâu vào giấc ngủ, khoé môi vô thức cong cong thành nụ cười mãn nguyện.
Trịnh Kiệt Luân rời khỏi phòng ngủ, bước ra gian nhà phía trước.
Hiện tại đã hơn sáu giờ tối, cha mẹ Tinh, Tinh Tiêu và Lục Tiến Doãn Linh ngồi trên chiếc giường nhà trước tán ngẫu.
Trịnh Kiệt Luân bước ra với bộ dạng tươm tất chỉnh tề, tinh thần vô cùng thoải mái.
"Nói chuyện xong rồi à?"
Mẹ Tinh nhìn thấy anh thì hỏi, bà ngó mắt nhìn ra phía sau lưng anh, không nhìn thấy Tinh Lạc bước ra, mẹ Tinh cũng nôm na hiểu ra vấn đề.
Trịnh Kiệt Luân lướt ánh mắt nhìn qua mọi người ở giường trước, bỗng thấy thiếu đi một người, anh hỏi.
"Linh Lan đâu rồi?"
"Con bé ăn cơm xong, uống thuốc thì ngủ rồi" Mẹ Tinh cười đáp, bà chỉ xuống chỗ trống trên giường nói.
"Cậu Trịnh cũng ngồi xuống đi."
Trịnh Kiệt Luân bước đến, ngồi xuống vị trí mẹ Tinh vừa chỉ, cha Tinh ngồi bên cạnh mẹ Tinh liền dò hỏi.
"Cậu Trịnh và con gái bác nói chuyện ổn thoả chứ?"
"Dạ bác, đã ổn rồi."
Trịnh Kiệt Luân nhẹ cười, biết cha mẹ Tinh sẽ rất lo lắng cho Tinh Lạc, ông bà là bậc cha mẹ ở vùng quê nghèo, ít nhiều gì tư tưởng cũng lỗi thời. Đến tiểu Tinh Lạc cũng rất lỗi thời rồi a, nói gì là cha mẹ của Tinh Lạc, Trịnh Kiệt Luân ôn tồn nói.
"Cô ấy có thai rồi, cháu tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm, vậy cho nên hai bác không cần lo lắng."
Cha mẹ Tinh lúc này không lo lắng chuyện đó nữa, vấn đề cha mẹ Tinh đang lo là một chuyện khác, cha Tinh chần chừ vài giây, ông thở dài.
"Cậu Trịnh có ý như vậy rất tốt, thế nhưng mà... Cha mẹ của cậu có biết về Lạc Lạc nhà bác chưa?"
Ánh mắt mẹ Tinh tràn đầy phiền lo, bà cũng thở ra một hơi thật dài.
"Cậu Trịnh quyền cao chức trọng, gia đình quyền thế lại giàu có, nhà bác so với nhà cháu thì thật không tương xứng, nếu cha mẹ của cậu Trịnh muốn con dâu môn đăng hộ đối... Bác e là..."
"À" Trịnh Kiệt Luân nhấc nhẹ đầu lông mày, thì ra bác trai bác gái đang lo chuyện môn đăng hộ đối, lo sợ cha mẹ anh sẽ không đồng ý, so với lo lắng của cha mẹ Tinh, Trịnh Kiệt Luân vô cùng bình thản.
"Bác trai bác gái không cần lo lắng, cha mẹ của cháu không để ý chuyện này đâu, cha mẹ chỉ để ý chuyện cháu có ưng hay không thôi."
"Chuyện này..."
Cha mẹ Tinh nhìn nhau, hai ông bà khó mà tin lại có chuyện tốt như vậy.
Lục Tiến mới lên tiếng nói thêm, xua tan lo âu của cha mẹ Tinh.
"Hai bác yên tâm đi, cha mẹ của Kiệt Luân thật sự không để ý chuyện môn đăng hộ đối."
"Nếu vậy thì tốt quá" Mẹ Tinh thở phào, gượng gạo kéo ra nụ cười ưu phiền.
"Bác sợ gia cảnh như thế cho nên có chút mặc cảm, sợ rằng không xứng với cậu Trịnh."
Trịnh Kiệt Luân chậm rãi lắc đầu, nhắc đến tiểu Tinh Lạc, âm giọng trở nên thăng trầm.
"Bác trai bác gái, Lạc Lạc biết lo cho cả giả đình từ nhỏ, cô ấy cực nhọc từ sớm, chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã tự mình lên Thành An mở tiệm hoa nuôi sống gia đình, cô ấy như thế đã rất giỏi rồi. Hai bác không nên thấy mặc cảm về gia cảnh, đổi lại hai bác phải tự hào vì cô ấy."
Giọng nói Trịnh Kiệt Luân trầm thấp, một tia lấp lánh nổi lên trong mi mắt, trên gương mặt chỉ có dịu dàng.
Phải nói rằng cuộc đời Tinh Lạc đã đi qua nhiều cực khổ rồi, những thứ mà anh đọc chỉ là thông tin trên giấy, thứ mà Tinh Lạc trải qua khổ sở hơn nhiều.
Vốn chỉ là một người con gái nhỏ bé, ở cái tuổi này của cô, thiên kim ngọc nữ ở Thành An chỉ biết vung tiền vào những cuộc chơi, chạy theo những ham muốn loạn lạc, không đâu xa lạ, điển hình là thiên kim tiểu thư Viên gia.
Cô rõ ràng nhỏ bé như thế, ấy vậy mà lại gánh vác cả gia đình, đôi bàn tay nhỏ nhắn chai sần thô ráp, Trịnh Kiệt Luân thấp giọng, gương mặt tuấn lãm thoáng qua đau lòng, anh đối diện với cha mẹ Tinh và cả em trai Tinh Tiêu bên cạnh.
"Tuy rằng cháu chỉ mới quen biết Lạc Lạc, tình cảm của cháu và Lạc Lạc cũng chưa nhiều, nhưng cháu thật sự muốn đi cùng cô ấy quãng đời còn lại. Cuộc đời cô ấy đã đủ khổ rồi, nửa quãng đời còn lại hãy để cho cháu chống đỡ."
Anh ngừng lại, ánh mắt trôi qua đau lòng.
"Cháu biết trong lòng mọi người, cháu không thể so với Dư Hoà, thậm chí cả trong lòng cô ấy, cháu cũng khó mà so với Dư Hoà. Lời cháu nói lúc này không đủ làm cho hai bác tin tưởng, nhưng mà chỉ cần hai bác cho cháu một cơ hội, cháu sẽ chứng minh cho hai bác nhìn thấy rằng cháu thật sự muốn ở bên Lạc Lạc."
Trịnh Kiệt Luân giương cao nụ cười uy nghiêm hướng thẳng ba người nhà của Tinh Lạc.
"Mong rằng hai bác, cả em trai sẽ chấp nhận cho cháu cơ hội bảo vệ cô ấy."
Trịnh Kiệt Luân dứt lời, cha mẹ Tinh cũng không còn hoài nghi, trên hai giương mặt trung niên nhăn nheo vì năm tháng vẽ ra nụ cười mãn nguyện. Tinh Tiêu lại cúi đầu, gương mặt cậu thiếu niên trẻ mang theo phiền lo.
Quả thật, chị của cậu đã khổ sở quá nhiều, chị vì gia đình mà cố gắng bươn trải, một thân một mình lên Thành An xa xôi ấy mưu sinh, kiếm tiền về lo cho cậu và em gái đến từng cái quần, cái áo, quyển tập đến cả chiếc bút đều một tay chị lo lắng.
Chị vừa mới bị Dư Hoà phản bội, người đã gắn bó với chị những hai mươi mấy năm, giờ đây là anh Trịnh đến, Tinh Tiêu vẫn lo sợ trong lòng.
Trịnh Kiệt Luân nhìn thấy Tinh Tiêu cúi đầu, anh biết em trai vẫn lo lắng cho chị, anh khẽ cất tiếng.
"Tiêu, em cho anh một cơ hội, lấy tất cả danh dự một quân nhân anh đảm bảo với em, nửa đời còn lại của Lạc Lạc, anh chống đỡ."
...
"Chà chà."
Doãn Linh ngồi trên giường ngủ, cô ngồi nửa giường, chừa ra nửa giường trống dành cho Lục Tiến, nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi của anh Trịnh ở gian nhà trước, vô cùng ngưỡng mộ thốt lên.
"Anh Trịnh vừa rồi thật sự rất là soái a, nói câu nào cũng làm cho người ta rung động hết ấy."
Lục Tiến vừa ngồi xuống giường, quay sang nhìn Doãn Linh đang trong trạng thái ngưỡng mộ vô cùng kia, anh cười cười.
"Em thích như vậy?"
"Không chỉ em a, anh thử mà đi hỏi toàn bộ phụ nữ trên trái đất này coi, đảm bảo với anh, ai cũng thích mẫu người như anh Trịnh."
Doãn Linh đáp lời, cái miệng nhỏ chu choa ngoa ngoắc lên.
"Ấy chà chà, vậy ra không chỉ mỗi ông Phàm là người đàn ông chân ái lý tưởng, anh Trịnh cũng là một chân ái a."
Lục Tiến nghe xong, khoé môi đang cười cười chợt khựng, đầu lông mày rậm nheo lại.
"Hôm qua anh đã nói em đừng tùy tiện khen người đàn ông khác nữa."
"Người ta tốt như vậy, em đương nhiên phải khen" Doãn Linh đối đáp, mặt xoay lại nhìn anh, mắt đẹp híp lại lườm mỹ nam đang khó chịu.
"Đâu có như Lâm Hưng ai đó, mỗi ngày thay một em đào."
"Thôi nha" Mặt Lục Tiến cứng ngắt, khoé môi giật giật nhắc nhở.
"Em thôi đi nha."
"Xía" Doãn Linh bĩu môi, cái miệng chề dài ra.
"Em cứ nói như thế đấy, em nói sự thật mà chứ có phải nói oan ức gì cho anh."
Khoé môi Lục Tiến co co giật giật, đầu lông mày cũng giật giật co co, ba giây co giật đi qua, Lục Tiến vươn hai tay túm lấy thân thể Doãn Linh, một cái ôm trọn cô vào lòng.
"Ấy ấy ấy, này này này" Doãn Linh bị ôm, tay vung loạn xạ đánh đấm vòm ngực săn chắc, cái miệng nhanh chóng lia lịa.
"Họ Lục anh muốn làm gì muốn làm gì a? Em nói anh biết nhá, anh mà làm bậy em không thèm làm bà Lục của anh!"
Lục Tiến ôm cô vào lòng rồi nằm xuống giường nhỏ, đem cô úp vào lòng ngực ôm lấy, anh thở dài.
"Chật, chỉ là ôm em đi ngủ thôi."
Doãn Linh nằm gọn trong vòng tay Lục Tiến, vòng tay anh thật vững chắc, lòng ngực vừa ấm áp vừa êm ái, bỗng chốc khiến cho Doãn Linh muốn dựa dẫm, bỗng nhiên Doãn Linh nghe thấy nhịp tim anh rộn ràng, khoé môi chúm chím cười trộm, cô thì thầm nói.
"Em cứ khen người khác như thế cho anh đau lòng chết đi."
Ai bảo anh ngày trước "Mỗi ngày một em đào", nên là anh cứ đau lòng chết đi.
Lục Tiến ôm được bảo bối trong lòng, hôn lên mái tóc thơm mùi sữa, lúc nào cô cũng mang cho anh mùi bột mì, hương bánh sữa thật ngọt ngào, rít vào một hơi thư giãn đầu óc, Lục Tiến duật ra tiếng cười khổ sở.
"Ừ ừ, anh đau lòng chết rồi đây."
Doãn Linh phì phì cười, mặt hất lên nhìn người đàn ông đau lòng đến chết, cái miệng vẫn tàn nhẫn bĩu lên.
"Cho anh chừa."
"Chừa rồi chừa rồi, anh chừa rồi."
Lục Tiến cúi xuống nhìn bảo bối, hôn lên vần trán Doãn Linh, anh chỉ in nụ hôn lên vần trán rồi lui ngay, sau đó đem gương mặt cô úp vào lòng, giọng trầm ấm nói nhỏ.
"Xin lỗi bà Lục a, tôi không giỏi nói chuyện như ông Phàm hay là anh Trịnh, cho nên bà Lục thiệt thòi khoản này rồi."
Ôi a, cô biết thừa, cô là người bất hạnh nhất trong đám bà Ninh chị Lạc rồi a.
Cơ mà...
Doãn Linh phì cười, mặt ủi ủi vào lòng Lục Tiến.
"Không thèm anh giỏi nói chuyện, anh giỏi thương em một chút là được rồi."
Lục Tiến ôm chặt bảo bối trong lòng, lần nữa khổ sở nói.
"Tôi không thương cô thì còn thương ai nha."
"Xời" Doãn Linh lại ngẩn mặt, ngắm nhìn gương mặt khổ sở của anh, cô lại vểnh cái miệng nhỏ ra trêu ghẹo.
"Biết đâu về nhà anh làm bà Lục vài hôm, anh lại đem mấy em đào về nhà."
"Thôi thôi" Lục Tiến vừa cười khổ vừa lắc lắc đầu.
"Một mình bà Lục là đủ rồi."
Ớ thì... Lâu lâu họ Lục anh cũng nói được vài câu nghe được đấy.
Doãn Linh hí hí cười, vùi vào lòng anh làm tổ tiếp tục, thế nhưng mà miệng lại nói.
"Hôm nay đại giá quan lâm cho anh ôm ngủ đó."
Lục Tiến gật gật gù gù, anh nào có mà dám nói cô úp vào lòng anh trước.
"Rồi rồi, bà Lục đại giá quan lâm cho tôi ôm ngủ."
"Hehe."
Không nghịch ngợm nữa, Doãn Linh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, Lục Tiến dịu dàng bảo bọc cô trong lòng, hai người cứ thế ôm nhau, căn phòng ngủ nhỏ trở nên thật ấm áp.
"Mà nè..." Doãn Linh bỗng nhiên lên tiếng thì thầm.
"Trước đây em không nghĩ anh có thể nhẫn nhịn em như thế này luôn đó, em nhớ lần đầu anh đi vào tiệm bánh của em, khi đó biết anh là người giới ngầm, em sợ chết đi được. Mà có ngờ đâu bây giờ ông trùm như anh lại bị em ăn hiếp, hí hí hí."
Cô rất chi là tự hào về bản thân a, cô có thể ức hiếp cả ông trùm giới ngầm đó a.
"Còn anh Trịnh nữa, không nghĩ rằng anh Trịnh cũng dịu dàng như thế đó."
Trong nhóm người bọn họ, ban đầu Doãn Linh chỉ biết mỗi ông Phàm, ông Phàm dịu dàng với Lâm Ninh thì là chuyện rõ như ban ngày rồi, cô cũng không ngờ đến cả Lục Tiến và anh Trịnh cũng có điểm dịu dàng.
Uây a, ai mà ngờ ông trùm giới ngầm giết người không gớm máu cũng biết dịu dàng, ai mà nghĩ một thiếu tướng kỷ luật sắt thép, suốt ngày mặt lạnh tanh như tảng đá cũng biết dịu dàng a.
Lục Tiến ôm ấp Doãn Linh, bàn tay luồn vào mái tóc, xoa xoa mái đầu, vuốt ve những sợi tóc mềm mại, anh âm trầm một lúc mới cất lời.
"Em có nhớ anh từng nói, anh có một người anh, người đó vì yêu mà bại hoại."
Cô nhớ a, Doãn Linh nhanh nói.
"Người mà đến giờ vẫn còn hôn mê."
"Ừ" Lục Tiến nâng niu từng lọng tóc trên bàn tay, ánh mắt trầm luân theo màn đêm phía trước.
"Thành An ngày trước nói về người đàn ông thành đạt nhất phải là anh Mộ, anh ấy là người đã dẫn dắt Phàm Dương trên thương trường.
Anh Mộ tuy là người rất xuất chúng nhưng anh ấy chưa bao giờ tự cao tự đại cả, chuyện anh rất ghét phụ nữ, anh từng xem phụ nữ chỉ là công cụ, Kiệt Luân thì chỉ dùng phụ nữ mua vui, lúc đó, anh ấy đã mắng anh và Kiệt Luân rất nhiều.
Anh ấy nói những người phụ nữ mà anh và Kiệt Luân dùng để qua đường, đúng rằng bọn họ tham vinh cầu tiền, nhưng anh và Kiệt Luân không được vì vậy mà xúc phạm họ, cũng không được quơ đũa cả nắm mà khinh thường tất cả phụ nữ. Anh ấy còn nói nếu một ngày anh và Kiệt Luân tìm được người muốn bảo vệ, muốn cùng nhau đi hết cuộc đời, thế thì bọn anh phải bỏ đi cái tính ngông cuồng này, anh ấy lúc nào cũng nhắc nhở bọn anh, phải biết trân trọng người ở bên cạnh.
Lúc nào cũng nói muốn thấy được tấm lòng của người khác phải dùng tấm lòng mà đổi lấy, nếu bọn anh không thật lòng yêu thương thì mãi mãi sẽ chẳng thể tìm được người yêu thương thật sự.
Em nói ông Phàm là người đàn ông lý tưởng, Kiệt Luân cũng là người lý tưởng, nhưng mà ấy, người lý tưởng nhất phải là anh Mộ.
Anh ấy yêu bằng cả sinh mạng, yêu bằng tất cả những gì mà anh ấy có, anh ấy thà rằng chính mình mụt nát chứ không để người anh ấy thương đau lòng, nhưng thế rồi..."
Âm thanh Lục Tiến trầm xuống, lặng đi rất lâu, chỉ còn tiếng thở nặng nề.
Doãn Linh nằm yên trong lòng anh, lặng yên lắng nghe trái tim anh nặng nề, cô mím môi, nắm lấy ngực áo của anh.
Lục Tiến thở ra hơi nặng, giọng càng trầm xuống.
"Chân tình của anh ấy cũng chẳng đổi được chân tình, từng là người oai phong xuất chúng nhất lại vì yêu mà bại hoại. Những điều mà anh ấy dạy bọn anh điều rất hữu dụng, chỉ có riêng anh ấy lại chẳng có tác dụng gì cả."
Vì anh ấy chẳng gặp đúng người.
Doãn Linh đưa bàn tay vòng qua ôm lấy lưng Lục Tiến, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng vững chắc.
"Anh ấy sẽ không sao đâu."
Cô chui vào lòng anh ẩn nấp, tay vuốt ve dỗ dành lưng anh.
"Anh ấy chắc chắn sẽ không sao đâu."
Anh bỗng cười, hôn lên làn tóc thơm ngọt, rít vào mùi hương ngọt ngào dỗ dành trái tim anh.
"Ừ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.