Chương 60: Tỉnh lại từ giấc mộng, anh đã nghĩ điều gì?
Thanh Dii
27/03/2023
Hoặc là thương, hoặc là không thương, không có đáp án khác, càng tuyệt đối không phải là thương hại.
Lâm Ninh không biết chuyện gì đang diễn ra, càng nghĩ lại càng rối, cô đã gọi cho ông nội, hẹn gặp mặt ông ở một quán coffee.
Lâm Ninh có mặt ở điểm hẹn trước gần ba mươi phút, cô ngồi lặng thinh, nghĩ đến những gì bà Năm nói, lời nhắc nhở của bà Năm bủa vây trái tim Lâm Ninh.
Trái tim Lâm Ninh bị dây leo gai góc bao bọc, gai đâm vào trái tim nhức nhói, hai bàn tay đã nắm lấy nhau từ lúc nào.
Nhớ đến Phàm Dương đêm hôm đó, nhớ đến hơi thở nặng trĩu phủ lên mái đầu cô khi ấy, còn có âm thanh hít vào thật nặng nề của anh, chúng hoá thành những chiếc gai đâm đầy chất độc cắm vào trái tim Lâm Ninh. Đam Mỹ Trọng Sinh
Hai đêm nay, lẫn đêm hôm đó, anh luôn tỉnh dậy nửa chừng, anh chưa từng được một lần yên giấc, thế mà Lâm Ninh thời gian hoàn toàn không nhận ra.
Lâm Ninh cô đã… Đã vô tư quá rồi.
Càng nghĩ, đôi mắt tròn xoe càng đỏ, lớp sương mù phủ lên mi mắt.
Lâm Ninh bậm chặt môi, hít sâu vào một hơi xua đi cảm giác muốn khóc.
Vừa hay, ông nội đi đến.
“Chào cháu, đến lâu chưa?”
“Cháu chào ông ạ, cháu đến cũng không lâu lắm” Lâm Ninh đứng lên, cúi cúi chào ông nội.
Ông nội ngồi xuống ghế, đùa một câu.
“Cháu dâu cưng hôm nay biết hẹn gặp ông rồi.”
“Dạ…” Lâm Ninh hì hì cười, nuốt vào cảm giác gai góc trong trái tim, tươi tắn hỏi.
“Ông vẫn khoẻ ạ?”
“Ông khoẻ” Ông nội cười đáp, lại đùa thêm “Được cháu dâu hẹn gặp, ông nội cảm thấy vô cùng khoẻ mạnh.”
Lâm Ninh chúm chím môi cười, có phải là Phàm Dương giống ông nội hay không nhỉ? Anh cũng rất thích ghẹo cô.
“Sao thế? Cháu nói là có chuyện muốn hỏi ông” Trước khi ông nội đi đến, ông đã nhìn thấy cô cháu dâu nhỏ nhắn này rất thẫn thờ, mi mắt còn vươn phù sương.
Ông nội nhìn ra cháu dâu có chuyện phiền lòng.
“Có chuyện gì cháu cứ hỏi, ông sẽ trả lời cháu.”
“Dạ…” Lâm Ninh bậm bậm cánh môi, hai bàn tay đan mười ngón tay vào nhau, đôi mắt giảo hoạt liếc một vòng, vừa mới ngăn cản được lớp sương mù trên mi mắt, bây giờ lại thấy cay cay.
“Phàm Dương anh ấy… Có chuyện không muốn cháu biết, cháu đã thử hỏi bà Năm, bà Năm cũng không thể nói cho cháu, bà Năm bảo cháu hãy đi hỏi ông.”
“À…” Nghe Lâm Ninh nói qua, ông nội cũng dần hiểu.
“Cháu muốn nghe chuyện về Phàm Dương phải không?”
“…” Lâm Ninh gật gật đầu, bậm lại cánh môi, nghĩ đến thời gian qua cô quá vô tư, nghĩ đến anh lúc nào cũng cười cười vui vẻ thế mà khi màn đêm buông xuống, bóng tối gần như nuốt chửng anh.
Cách mà anh ôm cô khi ấy giống như là ôm chiếc phao cứu sinh, để tránh khỏi màn đêm đang dần nuốt chửng.
“Anh ấy ngủ không an giấc, đêm nào cũng sẽ tỉnh lại giữa đêm, những lúc tỉnh lại, anh ấy lạ lắm, lặng yên mà lại chẳng thể ngủ, có những khi còn khóc, thế mà trước mặt cháu, anh ấy tỏ ra rất bình thường… Rõ ràng anh ấy không ổn.”
Lâm Ninh càng nói hai mắt càng đỏ, bởi càng nói, cô sẽ càng thấy bản thân đã quá thờ ơ, cô quá mức vô tư, thời gian qua hoàn toàn không nhận ra chuyện này.
Ông nội nhìn cô cháu nhỏ, nhìn dáng vẻ xót xa cho Phàm Dương, khoé môi cương nghị nâng lên nụ cười hiền hậu.
“Ông hiểu cháu muốn nói chuyện gì.”
Lâm Ninh hít sâu vào một hơi, giọng nghẹn lại.
“Cháu cũng muốn trực tiếp hỏi anh ấy, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không nói với cháu.”
“Ừ,l Phàm Dương sẽ không nói” Trên đời này, ông nội là người hiểu rõ Phàm Dương nhất.
Vì ông nội là người nuôi nấng, là người quan sát Phàm Dương trưởng thành.
“Ông nội, rốt cuộc là anh ấy có chuyện gì vậy?”
Ông nội hít thở thật dài, gương mặt già hiền hậu nổi lên nét u sầu, mái tóc ông đã sớm bạc trắng.
“Lần đầu tiên cháu gọi cho ông, có phải là cháu muốn hỏi về cha mẹ của Phàm Dương đúng không?” Dù tóc đã bạc, trí nhớ của ông vẫn rất tốt.
Lâm Ninh nhớ đến lần đầu cô gọi điện thoại cho ông nội, lúc đó đang nói chuyện thì bị anh cắt ngang, cô lập tức gật gật đầu.
“Đến từ chuyện cha mẹ Phàm Dương” Giọng nói ông nội trầm luân theo năm tháng, kể cho Lâm Ninh nghe.
"Ông có năm người con, ba trai hai gái, trong tất cả các con, chỉ duy nhất một người có năng lực.
Đó là con trai trưởng, Phàm Minh Sơn, cũng là cha của Phàm Dương. Mẹ thằng bé họ An, tên Hoài Thương, là một đứa con dâu rất dịu dàng, hiểu chuyện.
Bởi vì trong tất cả các con chỉ có một mình Minh Sơn tài giỏi, ông nội gần như giao toàn bộ trách nhiệm lên người Minh Sơn. Vì thế mà những đứa con khác ganh ghét, chúng không chấp nhận bản thân thua kém, sau khi ông giao trách nhiệm cho Minh Sơn. Chúng từ đố kị sinh lòng ghen ghét với Minh Sơn, có một lần, Minh Sơn thu xếp được một kỳ nghỉ đưa vợ con đi dã ngoại.
Cũng là lần đó, chiếc xe của Minh Sơn không rõ vì sao lại mất thắng lao xuống vực, cả nhà ba người chỉ có Phàm Dương sống xót, năm đó thằng bé năm tuổi."
Lâm Ninh đẫn người ra, sống mũi cay nồng, đôi mắt tròn xoe phủ làn sương nhìn ông nội phủ.
"Thằng bé dường như chẳng còn gì cả, thu mình lại một khoảng thời gian dài, khó khăn lắm ông và ông bà ngoại mới có thể vực dậy thằng bé.
Vấn đề là… Cháu hiểu không Lâm Ninh, chuyện của Minh Sơn hoàn toàn không phải tai nạn."
“…” Ngón tay Lâm Ninh nổi ra điểm run, cô dùng tay kia nắm lấy những ngón tay đang run.
“Là… Là người trong nhà sao?”
“Phải” Ánh mắt ông nội lộ rõ cay đắng.
"Trong bốn người con nhưng chẳng biết là ai, ông đã điều tra rất lâu cũng không thể truy ra được kẻ đã ám hại Minh Sơn, chúng đã lên kế hoạch rất hoàn hảo, hoàn toàn phủi tay sạch sẽ. Ông không thể tra ra hung thủ giết chết con trai mình, vì ông vô dụng, không tìm được hung thủ, cháu trai phải sống chung với kẻ đã hại chết cha mẹ.
Thằng bé phải đề phòng tất cả những người khác trong Phàm gia, ngoại trừ ông và ông bà ngoại, bác Lý, bà Năm ra, thằng bé không tin tưởng bất kỳ ai khác. Lúc nào cũng phải dè chừng, phòng bị người bên ngoài, từ sau tai nạn đó, những chuyện bắt buộc thằng bé phải đề phòng, Phàm Dương đã chẳng bao giờ an giấc nữa, ban đầu ông chỉ nghĩ như vậy.
Có một khoảng thời gian dài, Phàm Dương gần như không thể ngủ, thấy tình trạng thằng bé càng lúc càng tệ, ông đưa thằng bé đến bệnh viện kiểm tra tâm lý. Sau khi bác sĩ dùng thuật thôi miên, tìm ra lý do thằng bé không thể ngủ, nguyên nhân là do tai nạn năm đó.
Lúc xảy ra tai nạn, thằng bé đang ngủ.
Lúc đó ông mới nhớ đến một chuyện vào ngày tai nạn, đó là khi bác sĩ kiểm tra trong máu Phàm Dương có một lượng thuốc ngủ, thế nên tai nạn đó xảy ra khi thằng bé đang ngủ li bì.
Khi xe lao xuống vực, thằng bé đang nằm trong tay An Hoài Thương, chiếc xe gần như tan nát, Minh Sơn và Hoài Thương thi thể không nguyên vẹn, thằng bé lại được bảo vệ rất chắc chắn trong vòng tay Hoài Thương. Bác sĩ tâm lý bảo rằng là vì giấc ngủ ngày đó, thằng bé tỉnh lại cha mẹ đã không còn, cho nên thằng bé không thể nào an giấc nữa."
“…” Lâm Ninh mím chặt môi, mày chau lại, gương mặt nhăn nhó cắn chặt răng miệng, hai bàn tay bấu vào nhau, cầm cự bản thân tiếp tục lắng nghe.
"Phối hợp với bác sĩ tâm lý một thời gian, đến khoảng mười tuổi, Phàm Dương mới ổn hơn. Kể từ năm mười tuổi đó, Phàm Dương bắt đầu đi theo ông làm việc, cũng từ lúc đó ông mới nhận ra tài năng của thằng bé.
Thằng bé vượt trội hơn cả cha của nó, học hỏi rất nhanh, tiếp thu rất tốt, phải nói rằng chỉ mới mười mấy tuổi đã rất xuất sắc.
Thế rồi cháu biết chuyện gì xảy ra không? Lịch sử lại lần nữa lặp lại, người trong Phàm gia vậy mà lại đố kị với thằng bé.
Nghĩ cũng nực cười, đều là cô, bác ruột thịt mà lại đố kị với đứa cháu không còn cha mẹ, đến lứa con của họ cũng đố kị.
Thằng bé quá xuất sắc, càng lớn càng xuất chúng, ông muốn trao trách nhiệm cho thằng bé nhưng thằng bé sẽ không thể yên ổn với người trong Phàm gia.
Thế nên sau khi thằng bé du học trở về, thằng bé tách ra khỏi Phàm gia, độc lập tự mình gầy dựng lên Hafam. Ấy thế rồi bọn người trong nhà lại xúm lại cấu rỉa thằng bé, từ từ chiếm đóng Hafam qua việc thu mua cổ phần.
Bởi vì thằng bé chỉ có một thân một mình, hai mươi mấy năm qua đơn thân độc mã, người trong Phàm gia lại cùng một guộc, bọn họ cứ thế chèn ép thằng bé mãi.
Sau này, ông không thể nhẫn nhịn chúng nữa, nhìn thấy thằng bé bị chèn ép mãi, ông chịu không nổi, thế là thẳng tay truyền hết tài sản cho Phàm Dương với một điều kiện."
Lâm Ninh chăm chú nhìn ông, ông nội cũng nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe ngập nước của cô, đáp tiếp.
“Là kết hôn.”
"Ông biết nói đến chuyện này là thiệt thòi cho cháu, cháu đang vui vẻ với cuộc đời của cháu, cháu đang ở Mỹ theo đuổi ước mơ lại bị bắt về Thành An kết hôn, ông biết là cháu thiệt thòi.
Nhưng mà Lâm Ninh, ông thật sự cần thằng bé kết hôn.
Nếu ông không ép thằng bé, thằng bé mãi mãi dậm chân một chỗ. Nếu ông không ép Phàm Dương kết hôn, cả đời này của thằng bé sẽ không kết hôn.
Phàm Dương sẽ không chủ động mở lòng với người khác, những chuyện mà thằng bé đã trải qua quá khắt nghiệt, đối với thằng bé mà nói, thêm một người bước vào cuộc đời thằng bé sẽ là thêm một mối đe doạ.
Phàm Dương đã hai mươi tám tuổi rồi, không còn bé bỏng nữa, mà ông cũng đã già rồi, cái tuổi này của ông đã gần đất xa trời, ông ở bên cạnh Phàm Dương chẳng được bao lâu nữa. Ông muốn thấy thằng bé yên bề gia thất, ít ra, thằng bé kết hôn sẽ khiến ông nhẹ nhõm một phần nào.
Ông tin rằng ông trời sẽ không bạc đãi thằng bé đến như vậy, biết đâu thằng bé sẽ tìm ra người nó yêu thương, tìm ra người yêu thương nó. Khi ông ra yêu cầu kết hôn, ông cho thằng bé hai lựa chọn, một là Trình gia, một là Lâm gia, vì sớm đã có quan hệ tốt, Trình gia và Lâm gia không phụ thuộc vào Phàm Dương quá nhiều nhưng cũng không thể tách biệt, thế nên kết hôn với người trong hai gia đình này sẽ không phải là mối đe doạ với thằng bé.
Lựa chọn là tùy ý của thằng bé, sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng từng đối tượng, thằng bé đã chọn cháu, chuyện từ lúc này thì cháu cũng đã biết rồi."
“Nói như vậy…” Mắt Lâm Ninh đỏ hoe “Cho đến bây giờ hung thủ hại chết cha mẹ của anh ấy vẫn an nhàn, lại còn là một trong những người trong nhà? Anh ấy đã phải sống chung với kẻ đó từng đấy năm sao? Người đó hiện tại còn đang đố kị tài năng của anh ấy?”
“Chuyện này phải trách ông vô dụng” Ông nội chua xót cúi đầu.
Lâm Ninh thẫn thờ, mi mắt không thể chất chứa thêm sương mù, giọt nước mắt long lanh chạy vọt xuống gò má.
Sống cùng kẻ thù từng ấy năm mà không thể làm gì khác là loại cảm giác thống khổ đến thế nào?
Những đêm cô ngủ say, khi anh chợt tỉnh giấc, anh run rẩy ôm lấy cô như chiếc phao cứu mạng, giây phút đó anh đã nghĩ điều gì?
Có phải… Là mắc kẹt trong cái chết của cha mẹ dần tìm vào bóng tối, đau đớn dằn vặt suốt bao năm qua không an giấc.
Hay là… Tỉnh lại từ ác mộng, sợ cô cũng biến mất giống như cha mẹ, nên mới gắt gao ôm chặt cô như thế.
Là thứ gì cũng đều đau khổ.
Lâm Ninh không biết chuyện gì đang diễn ra, càng nghĩ lại càng rối, cô đã gọi cho ông nội, hẹn gặp mặt ông ở một quán coffee.
Lâm Ninh có mặt ở điểm hẹn trước gần ba mươi phút, cô ngồi lặng thinh, nghĩ đến những gì bà Năm nói, lời nhắc nhở của bà Năm bủa vây trái tim Lâm Ninh.
Trái tim Lâm Ninh bị dây leo gai góc bao bọc, gai đâm vào trái tim nhức nhói, hai bàn tay đã nắm lấy nhau từ lúc nào.
Nhớ đến Phàm Dương đêm hôm đó, nhớ đến hơi thở nặng trĩu phủ lên mái đầu cô khi ấy, còn có âm thanh hít vào thật nặng nề của anh, chúng hoá thành những chiếc gai đâm đầy chất độc cắm vào trái tim Lâm Ninh. Đam Mỹ Trọng Sinh
Hai đêm nay, lẫn đêm hôm đó, anh luôn tỉnh dậy nửa chừng, anh chưa từng được một lần yên giấc, thế mà Lâm Ninh thời gian hoàn toàn không nhận ra.
Lâm Ninh cô đã… Đã vô tư quá rồi.
Càng nghĩ, đôi mắt tròn xoe càng đỏ, lớp sương mù phủ lên mi mắt.
Lâm Ninh bậm chặt môi, hít sâu vào một hơi xua đi cảm giác muốn khóc.
Vừa hay, ông nội đi đến.
“Chào cháu, đến lâu chưa?”
“Cháu chào ông ạ, cháu đến cũng không lâu lắm” Lâm Ninh đứng lên, cúi cúi chào ông nội.
Ông nội ngồi xuống ghế, đùa một câu.
“Cháu dâu cưng hôm nay biết hẹn gặp ông rồi.”
“Dạ…” Lâm Ninh hì hì cười, nuốt vào cảm giác gai góc trong trái tim, tươi tắn hỏi.
“Ông vẫn khoẻ ạ?”
“Ông khoẻ” Ông nội cười đáp, lại đùa thêm “Được cháu dâu hẹn gặp, ông nội cảm thấy vô cùng khoẻ mạnh.”
Lâm Ninh chúm chím môi cười, có phải là Phàm Dương giống ông nội hay không nhỉ? Anh cũng rất thích ghẹo cô.
“Sao thế? Cháu nói là có chuyện muốn hỏi ông” Trước khi ông nội đi đến, ông đã nhìn thấy cô cháu dâu nhỏ nhắn này rất thẫn thờ, mi mắt còn vươn phù sương.
Ông nội nhìn ra cháu dâu có chuyện phiền lòng.
“Có chuyện gì cháu cứ hỏi, ông sẽ trả lời cháu.”
“Dạ…” Lâm Ninh bậm bậm cánh môi, hai bàn tay đan mười ngón tay vào nhau, đôi mắt giảo hoạt liếc một vòng, vừa mới ngăn cản được lớp sương mù trên mi mắt, bây giờ lại thấy cay cay.
“Phàm Dương anh ấy… Có chuyện không muốn cháu biết, cháu đã thử hỏi bà Năm, bà Năm cũng không thể nói cho cháu, bà Năm bảo cháu hãy đi hỏi ông.”
“À…” Nghe Lâm Ninh nói qua, ông nội cũng dần hiểu.
“Cháu muốn nghe chuyện về Phàm Dương phải không?”
“…” Lâm Ninh gật gật đầu, bậm lại cánh môi, nghĩ đến thời gian qua cô quá vô tư, nghĩ đến anh lúc nào cũng cười cười vui vẻ thế mà khi màn đêm buông xuống, bóng tối gần như nuốt chửng anh.
Cách mà anh ôm cô khi ấy giống như là ôm chiếc phao cứu sinh, để tránh khỏi màn đêm đang dần nuốt chửng.
“Anh ấy ngủ không an giấc, đêm nào cũng sẽ tỉnh lại giữa đêm, những lúc tỉnh lại, anh ấy lạ lắm, lặng yên mà lại chẳng thể ngủ, có những khi còn khóc, thế mà trước mặt cháu, anh ấy tỏ ra rất bình thường… Rõ ràng anh ấy không ổn.”
Lâm Ninh càng nói hai mắt càng đỏ, bởi càng nói, cô sẽ càng thấy bản thân đã quá thờ ơ, cô quá mức vô tư, thời gian qua hoàn toàn không nhận ra chuyện này.
Ông nội nhìn cô cháu nhỏ, nhìn dáng vẻ xót xa cho Phàm Dương, khoé môi cương nghị nâng lên nụ cười hiền hậu.
“Ông hiểu cháu muốn nói chuyện gì.”
Lâm Ninh hít sâu vào một hơi, giọng nghẹn lại.
“Cháu cũng muốn trực tiếp hỏi anh ấy, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không nói với cháu.”
“Ừ,l Phàm Dương sẽ không nói” Trên đời này, ông nội là người hiểu rõ Phàm Dương nhất.
Vì ông nội là người nuôi nấng, là người quan sát Phàm Dương trưởng thành.
“Ông nội, rốt cuộc là anh ấy có chuyện gì vậy?”
Ông nội hít thở thật dài, gương mặt già hiền hậu nổi lên nét u sầu, mái tóc ông đã sớm bạc trắng.
“Lần đầu tiên cháu gọi cho ông, có phải là cháu muốn hỏi về cha mẹ của Phàm Dương đúng không?” Dù tóc đã bạc, trí nhớ của ông vẫn rất tốt.
Lâm Ninh nhớ đến lần đầu cô gọi điện thoại cho ông nội, lúc đó đang nói chuyện thì bị anh cắt ngang, cô lập tức gật gật đầu.
“Đến từ chuyện cha mẹ Phàm Dương” Giọng nói ông nội trầm luân theo năm tháng, kể cho Lâm Ninh nghe.
"Ông có năm người con, ba trai hai gái, trong tất cả các con, chỉ duy nhất một người có năng lực.
Đó là con trai trưởng, Phàm Minh Sơn, cũng là cha của Phàm Dương. Mẹ thằng bé họ An, tên Hoài Thương, là một đứa con dâu rất dịu dàng, hiểu chuyện.
Bởi vì trong tất cả các con chỉ có một mình Minh Sơn tài giỏi, ông nội gần như giao toàn bộ trách nhiệm lên người Minh Sơn. Vì thế mà những đứa con khác ganh ghét, chúng không chấp nhận bản thân thua kém, sau khi ông giao trách nhiệm cho Minh Sơn. Chúng từ đố kị sinh lòng ghen ghét với Minh Sơn, có một lần, Minh Sơn thu xếp được một kỳ nghỉ đưa vợ con đi dã ngoại.
Cũng là lần đó, chiếc xe của Minh Sơn không rõ vì sao lại mất thắng lao xuống vực, cả nhà ba người chỉ có Phàm Dương sống xót, năm đó thằng bé năm tuổi."
Lâm Ninh đẫn người ra, sống mũi cay nồng, đôi mắt tròn xoe phủ làn sương nhìn ông nội phủ.
"Thằng bé dường như chẳng còn gì cả, thu mình lại một khoảng thời gian dài, khó khăn lắm ông và ông bà ngoại mới có thể vực dậy thằng bé.
Vấn đề là… Cháu hiểu không Lâm Ninh, chuyện của Minh Sơn hoàn toàn không phải tai nạn."
“…” Ngón tay Lâm Ninh nổi ra điểm run, cô dùng tay kia nắm lấy những ngón tay đang run.
“Là… Là người trong nhà sao?”
“Phải” Ánh mắt ông nội lộ rõ cay đắng.
"Trong bốn người con nhưng chẳng biết là ai, ông đã điều tra rất lâu cũng không thể truy ra được kẻ đã ám hại Minh Sơn, chúng đã lên kế hoạch rất hoàn hảo, hoàn toàn phủi tay sạch sẽ. Ông không thể tra ra hung thủ giết chết con trai mình, vì ông vô dụng, không tìm được hung thủ, cháu trai phải sống chung với kẻ đã hại chết cha mẹ.
Thằng bé phải đề phòng tất cả những người khác trong Phàm gia, ngoại trừ ông và ông bà ngoại, bác Lý, bà Năm ra, thằng bé không tin tưởng bất kỳ ai khác. Lúc nào cũng phải dè chừng, phòng bị người bên ngoài, từ sau tai nạn đó, những chuyện bắt buộc thằng bé phải đề phòng, Phàm Dương đã chẳng bao giờ an giấc nữa, ban đầu ông chỉ nghĩ như vậy.
Có một khoảng thời gian dài, Phàm Dương gần như không thể ngủ, thấy tình trạng thằng bé càng lúc càng tệ, ông đưa thằng bé đến bệnh viện kiểm tra tâm lý. Sau khi bác sĩ dùng thuật thôi miên, tìm ra lý do thằng bé không thể ngủ, nguyên nhân là do tai nạn năm đó.
Lúc xảy ra tai nạn, thằng bé đang ngủ.
Lúc đó ông mới nhớ đến một chuyện vào ngày tai nạn, đó là khi bác sĩ kiểm tra trong máu Phàm Dương có một lượng thuốc ngủ, thế nên tai nạn đó xảy ra khi thằng bé đang ngủ li bì.
Khi xe lao xuống vực, thằng bé đang nằm trong tay An Hoài Thương, chiếc xe gần như tan nát, Minh Sơn và Hoài Thương thi thể không nguyên vẹn, thằng bé lại được bảo vệ rất chắc chắn trong vòng tay Hoài Thương. Bác sĩ tâm lý bảo rằng là vì giấc ngủ ngày đó, thằng bé tỉnh lại cha mẹ đã không còn, cho nên thằng bé không thể nào an giấc nữa."
“…” Lâm Ninh mím chặt môi, mày chau lại, gương mặt nhăn nhó cắn chặt răng miệng, hai bàn tay bấu vào nhau, cầm cự bản thân tiếp tục lắng nghe.
"Phối hợp với bác sĩ tâm lý một thời gian, đến khoảng mười tuổi, Phàm Dương mới ổn hơn. Kể từ năm mười tuổi đó, Phàm Dương bắt đầu đi theo ông làm việc, cũng từ lúc đó ông mới nhận ra tài năng của thằng bé.
Thằng bé vượt trội hơn cả cha của nó, học hỏi rất nhanh, tiếp thu rất tốt, phải nói rằng chỉ mới mười mấy tuổi đã rất xuất sắc.
Thế rồi cháu biết chuyện gì xảy ra không? Lịch sử lại lần nữa lặp lại, người trong Phàm gia vậy mà lại đố kị với thằng bé.
Nghĩ cũng nực cười, đều là cô, bác ruột thịt mà lại đố kị với đứa cháu không còn cha mẹ, đến lứa con của họ cũng đố kị.
Thằng bé quá xuất sắc, càng lớn càng xuất chúng, ông muốn trao trách nhiệm cho thằng bé nhưng thằng bé sẽ không thể yên ổn với người trong Phàm gia.
Thế nên sau khi thằng bé du học trở về, thằng bé tách ra khỏi Phàm gia, độc lập tự mình gầy dựng lên Hafam. Ấy thế rồi bọn người trong nhà lại xúm lại cấu rỉa thằng bé, từ từ chiếm đóng Hafam qua việc thu mua cổ phần.
Bởi vì thằng bé chỉ có một thân một mình, hai mươi mấy năm qua đơn thân độc mã, người trong Phàm gia lại cùng một guộc, bọn họ cứ thế chèn ép thằng bé mãi.
Sau này, ông không thể nhẫn nhịn chúng nữa, nhìn thấy thằng bé bị chèn ép mãi, ông chịu không nổi, thế là thẳng tay truyền hết tài sản cho Phàm Dương với một điều kiện."
Lâm Ninh chăm chú nhìn ông, ông nội cũng nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe ngập nước của cô, đáp tiếp.
“Là kết hôn.”
"Ông biết nói đến chuyện này là thiệt thòi cho cháu, cháu đang vui vẻ với cuộc đời của cháu, cháu đang ở Mỹ theo đuổi ước mơ lại bị bắt về Thành An kết hôn, ông biết là cháu thiệt thòi.
Nhưng mà Lâm Ninh, ông thật sự cần thằng bé kết hôn.
Nếu ông không ép thằng bé, thằng bé mãi mãi dậm chân một chỗ. Nếu ông không ép Phàm Dương kết hôn, cả đời này của thằng bé sẽ không kết hôn.
Phàm Dương sẽ không chủ động mở lòng với người khác, những chuyện mà thằng bé đã trải qua quá khắt nghiệt, đối với thằng bé mà nói, thêm một người bước vào cuộc đời thằng bé sẽ là thêm một mối đe doạ.
Phàm Dương đã hai mươi tám tuổi rồi, không còn bé bỏng nữa, mà ông cũng đã già rồi, cái tuổi này của ông đã gần đất xa trời, ông ở bên cạnh Phàm Dương chẳng được bao lâu nữa. Ông muốn thấy thằng bé yên bề gia thất, ít ra, thằng bé kết hôn sẽ khiến ông nhẹ nhõm một phần nào.
Ông tin rằng ông trời sẽ không bạc đãi thằng bé đến như vậy, biết đâu thằng bé sẽ tìm ra người nó yêu thương, tìm ra người yêu thương nó. Khi ông ra yêu cầu kết hôn, ông cho thằng bé hai lựa chọn, một là Trình gia, một là Lâm gia, vì sớm đã có quan hệ tốt, Trình gia và Lâm gia không phụ thuộc vào Phàm Dương quá nhiều nhưng cũng không thể tách biệt, thế nên kết hôn với người trong hai gia đình này sẽ không phải là mối đe doạ với thằng bé.
Lựa chọn là tùy ý của thằng bé, sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng từng đối tượng, thằng bé đã chọn cháu, chuyện từ lúc này thì cháu cũng đã biết rồi."
“Nói như vậy…” Mắt Lâm Ninh đỏ hoe “Cho đến bây giờ hung thủ hại chết cha mẹ của anh ấy vẫn an nhàn, lại còn là một trong những người trong nhà? Anh ấy đã phải sống chung với kẻ đó từng đấy năm sao? Người đó hiện tại còn đang đố kị tài năng của anh ấy?”
“Chuyện này phải trách ông vô dụng” Ông nội chua xót cúi đầu.
Lâm Ninh thẫn thờ, mi mắt không thể chất chứa thêm sương mù, giọt nước mắt long lanh chạy vọt xuống gò má.
Sống cùng kẻ thù từng ấy năm mà không thể làm gì khác là loại cảm giác thống khổ đến thế nào?
Những đêm cô ngủ say, khi anh chợt tỉnh giấc, anh run rẩy ôm lấy cô như chiếc phao cứu mạng, giây phút đó anh đã nghĩ điều gì?
Có phải… Là mắc kẹt trong cái chết của cha mẹ dần tìm vào bóng tối, đau đớn dằn vặt suốt bao năm qua không an giấc.
Hay là… Tỉnh lại từ ác mộng, sợ cô cũng biến mất giống như cha mẹ, nên mới gắt gao ôm chặt cô như thế.
Là thứ gì cũng đều đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.