Chương 102: Tội đồ
Thanh Dii
12/04/2023
Phàm Dương níu lấy tay cô, hai bàn tay to lớn gắt gao níu chặt lấy một
bàn tay nho nhắn, anh run run thỉnh cầu, hai đôi vai ngang vững chắc lấp bấp run rẩy từng cơn.
“Anh xin lỗi, là anh không tốt… Anh sai rồi Ninh Ninh, em đừng giận anh.”
Lâm Ninh gượng gạo cười, hai cánh môi bi ai kéo lên thành đường cong chua chát.
Nhìn thấy anh như thế, giọng nói Lục Tiến cứ vang vang bên lỗ tai, khiến cho trái tim cô càng lúc thắt chặt lại.
Anh Lục nói đúng quá, anh không nên yếu ớt như thế này, yếu đuối thế này thì làm sao mà chóng chọi với Phàm gia.
Lâm Ninh ngăn lại cảm giác đau đớn, cô chỉ muốn ôm lấy anh, nhưng lý trí gào thét không cho cô làm như vậy.
Cô hụt hẫng một bước chân lùi lại, cự tuyệt rút tay ra khỏi tay anh, miệng khô lưỡi đắng kéo lên thành một nụ cười chua xót, hai mi mắt lấp lánh qua hạt sương long lanh rơi xuống.
||||| Truyện đề cử: Một Người Có Thể Chịu Ngược Đãi Đến Mức Nào? |||||
Lâm Ninh nâng bước chân tiến lên, nhẹ nhàng lướt qua anh như một kẻ xa lạ, bước lên bật thang, Lâm Ninh nhìn đám người hầu núp phía sau bức tường, nghe cô chủ nói ly hôn, sắc mặt ai ai cũng thật đau lòng.
Khoé môi cô nhếch lên nụ cười, kẻ nội gián ấy, hãy nhìn cho kỹ đi.
Lâm Ninh đi qua anh, mùi hương cam thảo phản phất theo làn gió, lướt qua vai anh mang theo ngàn cơn sóng lớn dập vào trái tim yếu ớt.
Phàm Dương lặng yên như thể trời chồng, hai mắt trơ trọi nhìn ở nơi cô vừa đứng.
Bàn tay anh nắm thành quả đấm từ lúc nào, đau buốt ở giữa lồng ngực ngày một lớn, hai lỗ tai anh chỉ nghĩ được âm thanh lùng bùng gần như vỡ nát của trái tim.
Phàm Dương xoay đầu, sải bước thật dài đi theo Lâm Ninh.
Lâm Ninh vừa chạm vào chốt cửa phòng ngủ chính, chỉ vừa đẩy cánh cửa ra một khoảng, một lực to lớn nắm lấy hai vai cô, xoay ngược cô trở lại.
“Ninh…” Giọng nói trầm ấm khàn khàn run lên, anh túm lấy hai bên gương mặt Lâm Ninh, hai lòng bàn tay áp vào hai gò má thịt.
“Anh xin lỗi, anh sai rồi… Em bỏ qua cho anh một lần thôi, sau này anh không như thế nữa.”
Phàm Dương cúi đầu, tựa trán vào vần trán Lâm Ninh, đôi mắt uy nghiêm giờ đây đỏ hoe.
“Ninh Ninh… Em không thích cái gì, anh đều sửa mà, chỉ cần chúng ta không ly hôn, cái gì cũng đều được. Em muốn thế nào anh đều nghe theo em, được không?”
Phàm Dương hôn lên vần trán, in nụ hôn sâu trên vần trán, nụ hôn lại in lên chớp mũi, in lên làn mi ướt.
“Anh sửa mà Ninh Ninh… Anh sẽ sửa mà, sau này anh không làm như thế nữa, mọi chuyện đều nghe theo ý em, được không?”
Gương mặt tuấn tú thấp thỏm, những ngón tay anh rét lên vì run chạm vào gương mặt Lâm Ninh, anh hướng nụ hôn về phía cánh môi.
Lâm Ninh chau lông mày, ngay khi bạc môi uy lãm chuẩn bị ấn xuống, chỉ cách một tầng không khí mỏng manh, Lâm Ninh xoay mặt.
Phàm Dương ngưng động, tâm thất tê tái khiến cho anh đôi vai run rẩy, anh dùng lực xoay gương mặt cô lại, nâng cao mặt nhỏ ngẩng lên.
Nhanh vội ấn xuống nụ hôn, lần này Lâm Ninh không né đi được.
Hai làn môi chạm vào nhau, Phàm Dương dịu dàng hôn mút, nhuộm ướt môi cô bằng một lớp ướt át.
Thả ra, anh khẽ cười, đôi mắt đỏ hoe mong cầu.
“Chúng ta không ly hôn.”
Lâm Ninh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, xót xa dâng trào, cay xè hai hốc mắt.
Miệng lưỡi cô khô cứng, không thể nói gì nữa, hai tay nắm lấy hai bàn tay anh đang ôm trên gương mặt, đầu chậm chạm lắc một cái.
Chưa bao giờ một cái lắc đầu lại khó khăn như thế, cô cười mỉm, chớp mũi cay nồng, đến giây phút này nước mắt không thể ngăn lại nữa, chúng chạy lăn tăn xuống gò má.
“Em không muốn ở bên cạnh nữa…”
Giọng cô thật nhỏ, lại thật rõ ràng từng câu từng chữ một.
“Nếu anh không đồng ý, em sẽ đơn phương ly hôn.”
Tâm thất Phàm Dương run dại, yếu ớt như ngọn đèn hải đăng đứng trước con sóng lớn.
“Không được…”
Anh lại lần nữa hôn lên môi Lâm Ninh, ấn lên nụ hôn thật sâu, cũng thật run rẩy níu kéo.
Lâm Ninh mặc cho anh hôn, cô không tránh nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của anh.
Mở to đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn anh, Lâm Ninh chẳng dám chớp mắt, cô sợ những giọt lệ kia sẽ rơi ra khỏi hốc mi.
Tay anh ôm lấy thân thể nhỏ ghì vào lòng, bàn tay men theo đốt sống lưng chạy lên gáy, nâng đỡ sau gáy, lấn áp nụ hôn ngậm mút làn môi, tay kia anh ghì chặt trên lưng Lâm Ninh, ghì cô dính vào lòng.
Anh hôn, **** *** làn môi, cại mở hàm miệng quấn lấy ngọt ngào vây bắt. Lâm Ninh chẳng tránh, mặc anh hôn, cô thả lỏng cơ thể mặc cho anh.
Phàm Dương càng hôn chỉ càng run rẩy, bởi cô thật xa lạ quá, anh hôn hấp ngọt ngào lại chẳng cảm thấy được một tia êm ái nào, cô cứ mặc anh cuồng quấy, một chút chống cự cũng không.
Bà nhỏ của anh lạ quá, càng hôn chỉ khiến anh cảm thấy càng cách xa.
Thờ ơ xa lạ xuyên thủng trái tim tê tái trong anh, anh ngừng lại nụ hôn, run run rẩy rẩy, nước mắt trượt lăn tăn xuống gò má cương nghị.
“Anh cầu xin em…”
Lâm Ninh trừng to đến cay xè hai mắt, lồng ngực phập phồng sắp vỡ vụng, cô không đáp mà chỉ cười, nụ cười chua xót tâm thất, chân lùi lại, tay đẩy chốt cửa rồi xoay đầu.
Cạch.
Cửa đóng chặt lại.
Phàm Dương tiến đến cánh cửa, tựa đầu vào cánh cửa, người đàn ông rũ bỏ mọi tự tôn của chính mình bật khóc.
“Em đừng như vậy… Anh xin em…”
Anh sụt sùi nước mắt, nức nở hít thở từng hơi thật nặng trĩu, từng hơi trĩu nặng làm đau lồng ngực, thỉnh cầu.
“Bà nhỏ…”
Lâm Ninh khoá trái cánh cửa, cơ thể mềm ngoặc chẳng còn lực tựa vào cánh cửa, theo tiếng khóc của người đàn ông ấy từ từ trượt xuống đất.
Bàn tay nhanh chóng chặn lên miệng, Lâm Ninh dùng hai tay bịt chặt miệng, không cho phép bản thân cất ra một âm khóc lóc nào. Đôi mắt trừng to vào hư không, nước mắt cứ thế ào ào mà chảy.
Tiếng gọi dịu dàng làm sao, nước mắt phủ đầy hốc mắt, Lâm Ninh nấc nghẹn theo tiếng kêu ấy.
Anh đứng bên cửa cả một đêm, người đàn ông tôn nghiêm cao quý nức nở bật khóc như đứa trẻ bị trách phạt, cả đêm đứng gục đầu vào cánh cửa, liên tục nói xin lỗi, liên tục cầu xin cô.
“Bà nhỏ… Anh sai rồi… Là anh sai rồi…”
Màn đêm dài đằng đẵng, anh ấy tựa bên cánh cửa cả một đêm chỉ để thỉnh cầu.
“Em đừng bỏ anh có được không?”
Từ bé cho đến lớn, anh chưa từng yêu thương bất kỳ ai, cũng chưa từng nhận được yêu thương từ bất kỳ người con gái nào.
Cô là đầu tiên, cô mang đến tình yêu, sưởi ấm trái tim khô héo trong anh.
Thế nên anh không thể mất đi cô được, Phàm Dương đắm mình trong nước mắt cả đêm dài trước cửa, thỉnh cầu bảo bối không rời khỏi anh.
Phía sau cánh cửa, màn đêm cũng thật bi ai, nước mắt cứ chảy xuống nhưng lại không dám bật thành tiếng khóc.
Cô chính là tâm can bảo bối của anh, mang đến cho anh yêu thương ngây ngô, khiến anh say đắm, rồi cũng chính là cô, đạp đổ lên tình yêu trong anh.
Kể từ ngày hôm nay, cô là tội đồ.
“Anh xin lỗi, là anh không tốt… Anh sai rồi Ninh Ninh, em đừng giận anh.”
Lâm Ninh gượng gạo cười, hai cánh môi bi ai kéo lên thành đường cong chua chát.
Nhìn thấy anh như thế, giọng nói Lục Tiến cứ vang vang bên lỗ tai, khiến cho trái tim cô càng lúc thắt chặt lại.
Anh Lục nói đúng quá, anh không nên yếu ớt như thế này, yếu đuối thế này thì làm sao mà chóng chọi với Phàm gia.
Lâm Ninh ngăn lại cảm giác đau đớn, cô chỉ muốn ôm lấy anh, nhưng lý trí gào thét không cho cô làm như vậy.
Cô hụt hẫng một bước chân lùi lại, cự tuyệt rút tay ra khỏi tay anh, miệng khô lưỡi đắng kéo lên thành một nụ cười chua xót, hai mi mắt lấp lánh qua hạt sương long lanh rơi xuống.
||||| Truyện đề cử: Một Người Có Thể Chịu Ngược Đãi Đến Mức Nào? |||||
Lâm Ninh nâng bước chân tiến lên, nhẹ nhàng lướt qua anh như một kẻ xa lạ, bước lên bật thang, Lâm Ninh nhìn đám người hầu núp phía sau bức tường, nghe cô chủ nói ly hôn, sắc mặt ai ai cũng thật đau lòng.
Khoé môi cô nhếch lên nụ cười, kẻ nội gián ấy, hãy nhìn cho kỹ đi.
Lâm Ninh đi qua anh, mùi hương cam thảo phản phất theo làn gió, lướt qua vai anh mang theo ngàn cơn sóng lớn dập vào trái tim yếu ớt.
Phàm Dương lặng yên như thể trời chồng, hai mắt trơ trọi nhìn ở nơi cô vừa đứng.
Bàn tay anh nắm thành quả đấm từ lúc nào, đau buốt ở giữa lồng ngực ngày một lớn, hai lỗ tai anh chỉ nghĩ được âm thanh lùng bùng gần như vỡ nát của trái tim.
Phàm Dương xoay đầu, sải bước thật dài đi theo Lâm Ninh.
Lâm Ninh vừa chạm vào chốt cửa phòng ngủ chính, chỉ vừa đẩy cánh cửa ra một khoảng, một lực to lớn nắm lấy hai vai cô, xoay ngược cô trở lại.
“Ninh…” Giọng nói trầm ấm khàn khàn run lên, anh túm lấy hai bên gương mặt Lâm Ninh, hai lòng bàn tay áp vào hai gò má thịt.
“Anh xin lỗi, anh sai rồi… Em bỏ qua cho anh một lần thôi, sau này anh không như thế nữa.”
Phàm Dương cúi đầu, tựa trán vào vần trán Lâm Ninh, đôi mắt uy nghiêm giờ đây đỏ hoe.
“Ninh Ninh… Em không thích cái gì, anh đều sửa mà, chỉ cần chúng ta không ly hôn, cái gì cũng đều được. Em muốn thế nào anh đều nghe theo em, được không?”
Phàm Dương hôn lên vần trán, in nụ hôn sâu trên vần trán, nụ hôn lại in lên chớp mũi, in lên làn mi ướt.
“Anh sửa mà Ninh Ninh… Anh sẽ sửa mà, sau này anh không làm như thế nữa, mọi chuyện đều nghe theo ý em, được không?”
Gương mặt tuấn tú thấp thỏm, những ngón tay anh rét lên vì run chạm vào gương mặt Lâm Ninh, anh hướng nụ hôn về phía cánh môi.
Lâm Ninh chau lông mày, ngay khi bạc môi uy lãm chuẩn bị ấn xuống, chỉ cách một tầng không khí mỏng manh, Lâm Ninh xoay mặt.
Phàm Dương ngưng động, tâm thất tê tái khiến cho anh đôi vai run rẩy, anh dùng lực xoay gương mặt cô lại, nâng cao mặt nhỏ ngẩng lên.
Nhanh vội ấn xuống nụ hôn, lần này Lâm Ninh không né đi được.
Hai làn môi chạm vào nhau, Phàm Dương dịu dàng hôn mút, nhuộm ướt môi cô bằng một lớp ướt át.
Thả ra, anh khẽ cười, đôi mắt đỏ hoe mong cầu.
“Chúng ta không ly hôn.”
Lâm Ninh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, xót xa dâng trào, cay xè hai hốc mắt.
Miệng lưỡi cô khô cứng, không thể nói gì nữa, hai tay nắm lấy hai bàn tay anh đang ôm trên gương mặt, đầu chậm chạm lắc một cái.
Chưa bao giờ một cái lắc đầu lại khó khăn như thế, cô cười mỉm, chớp mũi cay nồng, đến giây phút này nước mắt không thể ngăn lại nữa, chúng chạy lăn tăn xuống gò má.
“Em không muốn ở bên cạnh nữa…”
Giọng cô thật nhỏ, lại thật rõ ràng từng câu từng chữ một.
“Nếu anh không đồng ý, em sẽ đơn phương ly hôn.”
Tâm thất Phàm Dương run dại, yếu ớt như ngọn đèn hải đăng đứng trước con sóng lớn.
“Không được…”
Anh lại lần nữa hôn lên môi Lâm Ninh, ấn lên nụ hôn thật sâu, cũng thật run rẩy níu kéo.
Lâm Ninh mặc cho anh hôn, cô không tránh nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của anh.
Mở to đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn anh, Lâm Ninh chẳng dám chớp mắt, cô sợ những giọt lệ kia sẽ rơi ra khỏi hốc mi.
Tay anh ôm lấy thân thể nhỏ ghì vào lòng, bàn tay men theo đốt sống lưng chạy lên gáy, nâng đỡ sau gáy, lấn áp nụ hôn ngậm mút làn môi, tay kia anh ghì chặt trên lưng Lâm Ninh, ghì cô dính vào lòng.
Anh hôn, **** *** làn môi, cại mở hàm miệng quấn lấy ngọt ngào vây bắt. Lâm Ninh chẳng tránh, mặc anh hôn, cô thả lỏng cơ thể mặc cho anh.
Phàm Dương càng hôn chỉ càng run rẩy, bởi cô thật xa lạ quá, anh hôn hấp ngọt ngào lại chẳng cảm thấy được một tia êm ái nào, cô cứ mặc anh cuồng quấy, một chút chống cự cũng không.
Bà nhỏ của anh lạ quá, càng hôn chỉ khiến anh cảm thấy càng cách xa.
Thờ ơ xa lạ xuyên thủng trái tim tê tái trong anh, anh ngừng lại nụ hôn, run run rẩy rẩy, nước mắt trượt lăn tăn xuống gò má cương nghị.
“Anh cầu xin em…”
Lâm Ninh trừng to đến cay xè hai mắt, lồng ngực phập phồng sắp vỡ vụng, cô không đáp mà chỉ cười, nụ cười chua xót tâm thất, chân lùi lại, tay đẩy chốt cửa rồi xoay đầu.
Cạch.
Cửa đóng chặt lại.
Phàm Dương tiến đến cánh cửa, tựa đầu vào cánh cửa, người đàn ông rũ bỏ mọi tự tôn của chính mình bật khóc.
“Em đừng như vậy… Anh xin em…”
Anh sụt sùi nước mắt, nức nở hít thở từng hơi thật nặng trĩu, từng hơi trĩu nặng làm đau lồng ngực, thỉnh cầu.
“Bà nhỏ…”
Lâm Ninh khoá trái cánh cửa, cơ thể mềm ngoặc chẳng còn lực tựa vào cánh cửa, theo tiếng khóc của người đàn ông ấy từ từ trượt xuống đất.
Bàn tay nhanh chóng chặn lên miệng, Lâm Ninh dùng hai tay bịt chặt miệng, không cho phép bản thân cất ra một âm khóc lóc nào. Đôi mắt trừng to vào hư không, nước mắt cứ thế ào ào mà chảy.
Tiếng gọi dịu dàng làm sao, nước mắt phủ đầy hốc mắt, Lâm Ninh nấc nghẹn theo tiếng kêu ấy.
Anh đứng bên cửa cả một đêm, người đàn ông tôn nghiêm cao quý nức nở bật khóc như đứa trẻ bị trách phạt, cả đêm đứng gục đầu vào cánh cửa, liên tục nói xin lỗi, liên tục cầu xin cô.
“Bà nhỏ… Anh sai rồi… Là anh sai rồi…”
Màn đêm dài đằng đẵng, anh ấy tựa bên cánh cửa cả một đêm chỉ để thỉnh cầu.
“Em đừng bỏ anh có được không?”
Từ bé cho đến lớn, anh chưa từng yêu thương bất kỳ ai, cũng chưa từng nhận được yêu thương từ bất kỳ người con gái nào.
Cô là đầu tiên, cô mang đến tình yêu, sưởi ấm trái tim khô héo trong anh.
Thế nên anh không thể mất đi cô được, Phàm Dương đắm mình trong nước mắt cả đêm dài trước cửa, thỉnh cầu bảo bối không rời khỏi anh.
Phía sau cánh cửa, màn đêm cũng thật bi ai, nước mắt cứ chảy xuống nhưng lại không dám bật thành tiếng khóc.
Cô chính là tâm can bảo bối của anh, mang đến cho anh yêu thương ngây ngô, khiến anh say đắm, rồi cũng chính là cô, đạp đổ lên tình yêu trong anh.
Kể từ ngày hôm nay, cô là tội đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.