Chương 1: Cưới em, yêu em, hạnh phúc dài lâu
Cố Tây Tước
12/06/2014
Sau khi từ chức, Tịch Hy Thần thành ra rảnh rỗi, nói dễ nghe là ngồi
không, chẳng làm gì, chơi bời lêu lổng, chính anh cũng tự nhận là mình
ẩn giấu tài năng, ở nhà làm phiền vợ.
Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ đổ chuông, anh với tay tắt đi.
Hai phút sau.
“Hy Thần, đừng đùa nữa, để em dậy nào.”
Với giọng còn ngái ngủ, anh lười biếng nói: “Vẫn còn sớm mà”, rồi đưa tay ra kéo lấy người muốn dậy, áp vào ngực mình.
Cơ thể không một mảnh quần áo bị ôm chặt lấy, thực sự An Kiệt cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Hy Thần, em làm bữa sáng nhé?” Cô ra điều kiện.
“Hôm nay là thứ mấy?”
An Kiệt nghĩ một lát: “Thứ Sáu.”
“Hứ, vậy thì hôm nay đúng là đến lượt em phải làm rồi.”
Cuộc đàm phán trong phút chốc tan vỡ.
Mười phút sau.
“Em cảm thấy hơi nóng”, An Kiệt nói, giọng thành khẩn.
Hy Thần thành thực: “Anh cũng thế.”
Thường ngày, An Kiệt ra được khỏi giường thì cũng phải muộn hơn dự kiến nửa tiếng, còn hôm nào cuồng nhiệt thì muộn đến một, hai tiếng đồng hồ.
“Hy Thần, cháo có cần cho thêm gì không, hay anh thích ăn cháo trắng?” An Kiệt vịn vào cánh cửa nhà bếp thông ra vườn hoa.
Tịch Hy Thần đi qua khu vườn nhỏ ra lấy báo, toàn thân toát lên vẻ thư thái, an nhàn, đầu tóc chưa chải, hơi rối, nhưng trông rất điển trai.
“Hoa quả được không?” Tịch Hy Thần lấy báo từ hộp thư.
“Được.” An Kiệt quay người mở tủ lạnh, chọn hoa quả.
Tịch Hy Thần đã vào đến bếp: “Để anh gọt cho em.”
“Vâng!”
“Hôm nay phải ra ngoài à?”
“Ừm, em có cuộc phỏng vấn.”
Tịch Hy Thần cầm một quả táo lên, bắt đầu gọt: “Khi nào em về?”
“Em cũng không rõ, phải xem tình hình thế nào đã.”
Tịch Hy Thần gọt hoa quả thành nhiều miếng nhỏ, hỏi như thường lệ: “Có cần phải cầu nguyện không?”
An Kiệt quay đầu, nhìn nhanh những miếng táo đã được cắt nhỏ: “Haizz, hy vọng hôm nay phỏng vấn thành công.”
“Phăng!” Tiếng vỏ táo bị cắt đứt.
An Kiệt trừng mắt: “Anh cố ý.”
“Tay trơn.” Hy Thần cố đưa ra lý do.
Tịch Hy Thần cắt táo thành từng miếng nhỏ đút cho An Kiệt, anh quen dùng tay chứ không dùng dao cắm vào, vì anh sợ dao có thể làm môi cô bị thương, cho dù xác suất xảy ra rất nhỏ, và hơn nữa, anh thích dùng tay đút cho cô ăn hơn.
“Anh đưa em đi nhé!”
“Không cần đâu, em đi xe buýt cũng được.”
“Không phù hợp với em.”
“ Được mà.”
“Haizz…” Tịch Hy Thần vừa gọt táo vừa bước đến bên quầy bar, lật lật tờ báo đang để trên đó. Trên xe buýt tuyến số 101 ở thành phố mình vừa xảy ra một vụ cướp giật…”
“An Kiệt, có cần thêm ví dụ nào nữa không?”
“Không, cám ơn anh!”
Ba cuộc phỏng vấn sáng nay của An Kiệt, kết quả phải đợi thông báo. Cô không ngừng hối hận, giá trái táo ấy không bị…! Lấy điện thoại ra xem giờ, đã mười hai giờ trưa.
Sáng nay, lúc Tịch Hy Thần đưa cô tới, cô giơ tay nhận tờ một trăm tệ, bây giờ đúng là lúc cần dùng đến nó để ăn trưa.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông điện thoại vang lên, An Kiệt xem lướt qua tin nhắn.
“Anh đang ở phòng Đại Hòa, em đến đây đi.” Còn thêm một câu: “Được không?”
Tịch Hy Thần thường thêm vào câu nói một câu hỏi, tất nhiên, đối phương chỉ là vợ mình, nhưng không biết tại sao, không có câu hỏi này thì An Kiệt sẽ không cảm thấy gì, thêm vào liền cảm thấy con người này, con người này…
Không sao nói rõ được cảm xúc.
“Em không thích đồ ăn Nhật.” Bên kia có tiếng nói chuyện, chắc không chỉ là một người ăn cơm.
“Ờ, thế cũng được.” Giọng Tịch Hy Thần nghe có vẻ rất dịu dàng, độ lượng. “Thế em tự về hả?”
“Em muốn đi dạo một chút.”
Đầu máy bên kia ngập ngừng một chút: “Vậy cũng được.”
Tịch Hy Thần tắt máy.
An Kiệt mỉm cười, sau đó đi dạo.
An Kiệt thường đi dạo đến nửa tiếng đồng hồ, cô đang gặm nốt miếng bánh còn lại thì xe của Tịch Hy Thần xuất hiện bên kia đường, cách cô khoảng mười mét.
Cửa kính xe hạ xuống.
“May quá, tiện đường anh về nhà, em có muốn đi cùng không?”
An Kiệt nhíu mày, cúi đầu.
Sự ngẫu nhiên này một năm xảy ra không biết bao nhiêu lần, có thời gian An Kiệt còn cho rằng chồng gắn máy theo dõi trên người mình, nhưng sau nhiều lần nghiên cứu thì phát hiện ra thật sự chỉ là ngẫu nhiên, cô thật không biết phải làm thế nào.
“Vẫn chưa muốn về nhà?”
“Về chứ.”
Cái tên này, thật không biết phải nói sao nữa!
Tịch Hy Thần cười dịu dàng: “Thật ra, em muốn đi dạo thêm chút nữa cũng được
“Hy Thần, anh ăn gì chưa?”
Tịch Hy Thần cười: “Anh ăn một chút rồi, sao?”
“Về nhà nấu cơm cho em ăn.” An Kiệt nói xong, mở cửa sau rồi ngồi vào trong.
Tịch Hy Thần làm ra vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cũng không phải là không được, nhưng hôm nay là thứ Sáu.”
An Kiệt ngả người về phía trước, ôm lấy Tịch Hy Thần: “Mai em phải trói anh trên giường, xuống không được mà ra khỏi cửa cũng không xong.”
Xe lăn bánh, từ từ tiến về phía trước.
“Như thế đi…” vẫn giọng dịu dàng, khe khẽ ấy. “Cũng được.”
Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ đổ chuông, anh với tay tắt đi.
Hai phút sau.
“Hy Thần, đừng đùa nữa, để em dậy nào.”
Với giọng còn ngái ngủ, anh lười biếng nói: “Vẫn còn sớm mà”, rồi đưa tay ra kéo lấy người muốn dậy, áp vào ngực mình.
Cơ thể không một mảnh quần áo bị ôm chặt lấy, thực sự An Kiệt cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Hy Thần, em làm bữa sáng nhé?” Cô ra điều kiện.
“Hôm nay là thứ mấy?”
An Kiệt nghĩ một lát: “Thứ Sáu.”
“Hứ, vậy thì hôm nay đúng là đến lượt em phải làm rồi.”
Cuộc đàm phán trong phút chốc tan vỡ.
Mười phút sau.
“Em cảm thấy hơi nóng”, An Kiệt nói, giọng thành khẩn.
Hy Thần thành thực: “Anh cũng thế.”
Thường ngày, An Kiệt ra được khỏi giường thì cũng phải muộn hơn dự kiến nửa tiếng, còn hôm nào cuồng nhiệt thì muộn đến một, hai tiếng đồng hồ.
“Hy Thần, cháo có cần cho thêm gì không, hay anh thích ăn cháo trắng?” An Kiệt vịn vào cánh cửa nhà bếp thông ra vườn hoa.
Tịch Hy Thần đi qua khu vườn nhỏ ra lấy báo, toàn thân toát lên vẻ thư thái, an nhàn, đầu tóc chưa chải, hơi rối, nhưng trông rất điển trai.
“Hoa quả được không?” Tịch Hy Thần lấy báo từ hộp thư.
“Được.” An Kiệt quay người mở tủ lạnh, chọn hoa quả.
Tịch Hy Thần đã vào đến bếp: “Để anh gọt cho em.”
“Vâng!”
“Hôm nay phải ra ngoài à?”
“Ừm, em có cuộc phỏng vấn.”
Tịch Hy Thần cầm một quả táo lên, bắt đầu gọt: “Khi nào em về?”
“Em cũng không rõ, phải xem tình hình thế nào đã.”
Tịch Hy Thần gọt hoa quả thành nhiều miếng nhỏ, hỏi như thường lệ: “Có cần phải cầu nguyện không?”
An Kiệt quay đầu, nhìn nhanh những miếng táo đã được cắt nhỏ: “Haizz, hy vọng hôm nay phỏng vấn thành công.”
“Phăng!” Tiếng vỏ táo bị cắt đứt.
An Kiệt trừng mắt: “Anh cố ý.”
“Tay trơn.” Hy Thần cố đưa ra lý do.
Tịch Hy Thần cắt táo thành từng miếng nhỏ đút cho An Kiệt, anh quen dùng tay chứ không dùng dao cắm vào, vì anh sợ dao có thể làm môi cô bị thương, cho dù xác suất xảy ra rất nhỏ, và hơn nữa, anh thích dùng tay đút cho cô ăn hơn.
“Anh đưa em đi nhé!”
“Không cần đâu, em đi xe buýt cũng được.”
“Không phù hợp với em.”
“ Được mà.”
“Haizz…” Tịch Hy Thần vừa gọt táo vừa bước đến bên quầy bar, lật lật tờ báo đang để trên đó. Trên xe buýt tuyến số 101 ở thành phố mình vừa xảy ra một vụ cướp giật…”
“An Kiệt, có cần thêm ví dụ nào nữa không?”
“Không, cám ơn anh!”
Ba cuộc phỏng vấn sáng nay của An Kiệt, kết quả phải đợi thông báo. Cô không ngừng hối hận, giá trái táo ấy không bị…! Lấy điện thoại ra xem giờ, đã mười hai giờ trưa.
Sáng nay, lúc Tịch Hy Thần đưa cô tới, cô giơ tay nhận tờ một trăm tệ, bây giờ đúng là lúc cần dùng đến nó để ăn trưa.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông điện thoại vang lên, An Kiệt xem lướt qua tin nhắn.
“Anh đang ở phòng Đại Hòa, em đến đây đi.” Còn thêm một câu: “Được không?”
Tịch Hy Thần thường thêm vào câu nói một câu hỏi, tất nhiên, đối phương chỉ là vợ mình, nhưng không biết tại sao, không có câu hỏi này thì An Kiệt sẽ không cảm thấy gì, thêm vào liền cảm thấy con người này, con người này…
Không sao nói rõ được cảm xúc.
“Em không thích đồ ăn Nhật.” Bên kia có tiếng nói chuyện, chắc không chỉ là một người ăn cơm.
“Ờ, thế cũng được.” Giọng Tịch Hy Thần nghe có vẻ rất dịu dàng, độ lượng. “Thế em tự về hả?”
“Em muốn đi dạo một chút.”
Đầu máy bên kia ngập ngừng một chút: “Vậy cũng được.”
Tịch Hy Thần tắt máy.
An Kiệt mỉm cười, sau đó đi dạo.
An Kiệt thường đi dạo đến nửa tiếng đồng hồ, cô đang gặm nốt miếng bánh còn lại thì xe của Tịch Hy Thần xuất hiện bên kia đường, cách cô khoảng mười mét.
Cửa kính xe hạ xuống.
“May quá, tiện đường anh về nhà, em có muốn đi cùng không?”
An Kiệt nhíu mày, cúi đầu.
Sự ngẫu nhiên này một năm xảy ra không biết bao nhiêu lần, có thời gian An Kiệt còn cho rằng chồng gắn máy theo dõi trên người mình, nhưng sau nhiều lần nghiên cứu thì phát hiện ra thật sự chỉ là ngẫu nhiên, cô thật không biết phải làm thế nào.
“Vẫn chưa muốn về nhà?”
“Về chứ.”
Cái tên này, thật không biết phải nói sao nữa!
Tịch Hy Thần cười dịu dàng: “Thật ra, em muốn đi dạo thêm chút nữa cũng được
“Hy Thần, anh ăn gì chưa?”
Tịch Hy Thần cười: “Anh ăn một chút rồi, sao?”
“Về nhà nấu cơm cho em ăn.” An Kiệt nói xong, mở cửa sau rồi ngồi vào trong.
Tịch Hy Thần làm ra vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cũng không phải là không được, nhưng hôm nay là thứ Sáu.”
An Kiệt ngả người về phía trước, ôm lấy Tịch Hy Thần: “Mai em phải trói anh trên giường, xuống không được mà ra khỏi cửa cũng không xong.”
Xe lăn bánh, từ từ tiến về phía trước.
“Như thế đi…” vẫn giọng dịu dàng, khe khẽ ấy. “Cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.