Nơi Nào Hạ Mát

Chương 24: Thiên trường địa cửu

Cố Tây Tước

12/06/2014

Nhớ lại chuyện xem phim

Cuối tuần, cậu con trai bé bỏng của gia đình họ Tịch được gia đình Phác Tranh ưu ái tháp tùng đi chơi vườn bách thú.

Tịch tiên sinh ngẫm nghĩ, chẳng lẽ cả một ngày nghỉ của hai người lại không có việc gì để làm sao? Nghĩ vậy, anh bèn bước lên lầu ngỏ lời mời Tịch phu nhân đi xem phim.

An Kiệt đang dán mắt vào cuốn sách pháp luật rất dày. Gần đây, ngoài thú vui vẽ tranh được coi như một việc làm thư giãn, An Kiệt còn ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề luật sư tháng Chín tới. Đang tập trung nghiên cứu thì bị ông xã bước vào quấy nhiễu, anh chẳng nói chẳng rằng nằng nặc lôi cô ra khỏi cửa. Đến khi đã ngồi trong xe, An Kiệt mới quay sang mỉm cười nói: “Vậy em muốn xem phim kinh dị.”

Tịch Hy Thần dửng dưng trả lời: “Được.”

Kết quả lựa chọn cuối cùng lại không phải là phim kinh dị, nguyên nhân thứ nhất là vì, khi Tịch Hy Thần vừa nhìn thấy tên bộ phim kinh dị đề trên bảng, liền quay sang lạnh lùng nói: “Bộ phim này là của công ty chúng ta, chẳng có gì hay ho để xem cả.” (Tịch tiên sinh đã phục chức. Boss nói bộ phim của mình không hay, vậy thì đúng là không hay rồi, bất luận bạn có tin hay không, nhưng tôi thì tin!) Nguyên nhân thứ hai là, phim tình cảm đương nhiên dễ xem hơn là phim kinh dị rất nhiều. Đó là An Kiệt đang nói tới khía cạnh quấn quýt lấy nhau. Vì thế cô đã không do dự kéo Boss Tịch sang phía rạp chiếu phim tình cảm.

Tuy nhiên, vào trong rạp mới phát hiện ra, bộ phim mà họ chọn là câu chuyện tình yêu mang hơi hướng thần thoại, hoang đường.

Ngồi bên cạnh hai người cũng là một đôi tình nhân. Lúc đầu An Kiệt không hề để ý, đến khi bộ phim bắt đầu chiếu, cô gái đó lên tiếng mới khiến cô lưu tâm, bởi vì câu chuyện nghe rất thú vị.

Thực ra cô gái đó nói rất nhỏ, hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới những người xung quanh. Cô gái chỉ thầm thì nói với bạn trai, nhưng vì An Kiệt ngồi ngay cạnh nên cũng nghe được chút ít.

“Trong thời kỳ Tây Chu, Chu thiên tử đại diện cho dòng tộc Hoa Hạ, và Kinh Sở có mối quan hệ thù địch với nhau là chuyện rõ như ban ngày. Nhưng tại sao hàng ngũ hai bên lại có thể chung sống hòa thuận như thế? Lẽ nào lại muốn diễn lại câu chuyện cổ xưa như Romeo và Juliet? Còn nữa, phạm vi thế lực của Kinh Sở cũng không đúng…”

Mãi đến khi có một giọng nói trầm ấm vang lên ngăn cản cô: “Đừng để ý nhiều nữa, ngoan ngoãn xem phim đi.”

Cô gái vẫn tiếp tục thì thầm: “Thế thì em sẽ coi như đang xem phim hài vậy.”

Bạn trai cô dường như khẽ mỉm cười: “Nó vốn là bộ phim hài mà.”

“Nhưng vấn đề là nó không hề gây cười một chút nào, ngoại trừ những tình tiết trái với thực tế có vẻ đáng cười ấy…”

Vậy thì em chỉ để ý đến chuyện tình của hai nhân vật chính thôi.”

“Mạc Đình, anh không cảm thấy ở nhân vật nam chính, nữ chính cũng có sai sót sao? Thời đó làm gì đã có con người đến từ thế giới phương Tây, trừ phi là Tây phương cực lạc thì có.”

An Kiệt cảm thấy cô gái này nói rất nghiêm túc, nhưng

nói thực lòng cũng không khỏi khiến người khác bật cười.

Tịch Hy Thần thì thầm hỏi: “Sao thế?”

“Không. Em phát hiện ra giới trẻ chuyện trò yêu đương thật thú vị.”

Tịch Hy Thần trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh mới ba mươi tuổi… có lẻ một chút thôi mà.”

An Kiệt: Hic, gần bốn mươi chứ?

“Cho dù anh có bốn mươi hay năm mươi tuổi thì trong mắt em, anh mãi mãi là anh chàng đẹp trai, quyến rũ nhất.”

Tịch Hy Thần “ừm” một tiếng mãn nguyện.

Đàn ông, thực sự đều trẻ con cả.

2 Nhớ lại chuyện đi ăn KF

An Kiệt rất ít khi đưa con trai đi ăn đồ ăn nhanh, nhưng cậu bé có vẻ rất thích ăn mấy thứ này.

An Kiệt để Thần Thần ngồi xuống chồ bên cạnh cửa sổ rồi đi xếp hàng mua đồ ăn. Vì đang là giờ cao điểm nên khách rất đông.

Trong đám đông có tiếng người nói: “Cho tôi bốn que kem! Vị khoai môn, tôi muốn tất cả đều là vị khoai môn nhé! Sau đó là…”

Nhân viên phục vụ lịch sự nói: “Cô à, ở đây chúng tôi không có kem.”

“Không có? Không phải thế chứ, chẳng lẽ tôi lại đến nhầm chỗ? Sao quán KFC của các bạn và quán McDonald’s không chuyển ra xa nhau một chút? Thực là… Haizz, sao cứ dính lấy nhau như tình nhân thế chứ?”

Không ít người trong đám đông cười phá lên, nhao nhao nhìn về phía cô gái tóc ngắn đang vỗ vỗ bàn đó.

“Được rồi, Hiểu Húc, mua loại khác đi, dù sao cái gì em cũng ăn được mà.” Người con trai đứng bên cạnh mặc bộ đồ màu be, trên môi nở nụ cười, giọng nói ấm áp.

Cô gái có vẻ không vừa ý: “Sao nói cái gì em cũng ăn được? Em có phải lợn đâu! Được rồi cô ơi, cho tôi một phần thịt gà cuốn Bắc Kinh, một chiếc hamburger, hai cái cánh nướng, hai phần gà cỡ đại, một gói khoai tây chiên loại to, đồ uống thì cho Sprite đi, tạm thời như thế đã, còn anh, Tô Tuần?”

An Kiệt xếp hàng mua được đồ ăn xong, khi quay về phía con trai thì nhìn thấy cô gái tóc ngắn lúc nãy đang ngồi ngay bàn bên cạnh, nói chuyện với cậu bé.

“Cậu bạn nhỏ à, em thật đáng yêu, là con lai phải không? Em tên là gì? Mấy tuổi rồi? Nào nào, nói cho chị nghe đi, chị cho kẹo.”

Cậu bé nhìn thấy mẹ quay lại thì lập tức gọi một tiếng, giọng có vẻ hơi căng thẳng.

Cô gái đó nhìn thấy An Kiệt thì mỉm cười nói: “Thì ra mẹ xinh đẹp như thế, chẳng trách cậu bé trông thật đáng yêu. Vừa nãy nhìn thấy con trai chị xinh quá nên muốn nói chuyện chút thôi, không có ý đồ gì đâu.”

An Kiệt mỉm cười, tỏ ý đã biết. Sau khi cô ngồi xuống, cô gái kia không kìm được lại quay sang hỏi: “Cháu bé nhà chị là con lai à? Xinh quá! Ngày trước tôi cũng luôn mong muốn sinh được một đứa con lai, nhưng giờ thì không hy vọng gì rồi, haizz.” Trong tiếng than thở không thấy có chút hối tiếc nào.

An Kiệt m�: “Không phải con lai.”

“Woa! Vậy thì cha cậu bé, chồng của chị chắc chắn phải rất đẹp trai!”

An Kiệt cười nói: “Bạn trai cô cũng rất đẹp.”

“Hey hey, đúng thế, tôi phải dùng cả mười tám thế võ mới bắt cóc được đấy!”

Người con trai nho nhã ngồi đối diện với cô gái không kìm được ho một tiếng.

Anh hướng về phía An Kiệt cười cười xin lỗi, sau đó quay sang chấn chỉnh cô gái, chậm rãi chỉ bảo: “Khi ăn không được quay ngang quay ngửa, cũng không được nói nhiều, còn nữa, đừng có phóng túng, bừa bãi quá!”

Cô gái đó “phụt” một tiếng, phun hết đồ uống trong miệng ra, giơ ngón tay cái lên, vừa ho vừa nói: “Anh ghê thật đấy!”

Di động của An Kiệt rung lên, là Tịch Hy Thần gọi, hỏi hai người đang ở đâu.

“Đang cùng con trai ăn ở nhà hàng KFC, anh có muốn đến không?”



“Ừm, buổi trưa ra ngoài một lúc, những đồ đó ăn ít thôi, anh qua đón hai mẹ con đi ăn cơm.”

“Vâng!”

Khi An Kiệt bỏ điện thoại xuống thì cặp tình nhân kia cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, bọn họ quay sang cô tạm biệt, An Kiệt cũng gật đầu nói: “Tạm biệt.”

Câu “tạm biệt” này, An Kiệt rất thích, ngoài việc nó biểu thị lời chào khi chia tay, còn có hàm ý “có duyên thì gặp lại”. Mà “duyên” là cái tinh tế, tế nhị nhất trên thế gian này. Nó sẽ sắp xếp cho bạn gặp ai, rồi cuối cùng sẽ cùng ai bầu bạn suốt cuộc đời.

3. Nhớ lại chuyện ghen tuông

Sau khi Tịch Hy Thần vào phòng làm việc, Niên Ngật cũng gõ cửa bước vào: “Tịch Tổng, xin chào!”

Boss Tịch ung dung, bình thản nói: “Có chuyện gì?”

Niên Ngật vừa cười vừa cung kính đặt cốc cà phê nhận từ tay cô thư ký gặp ở ngoài cửa lên bàn.

“Cám ơn!” Tịch Hy Thần nhướn mày. “Có gì thì nói đi.”

al”>Niên Ngật vừa nghe thấy thế liền giơ ngón tay cái về phía ông chủ: “Đúng là tri kỷ!” Sau đó anh tiếp tục: “Hy Thần, vợ cậu giờ đã là họa sĩ nổi tiếng. Tranh của cô ấy, cậu cũng biết rồi đấy, rất khó mua. Tuần trước tôi đưa bạn gái đi xem triển lãm tranh, cô ấy cũng rất thích loại hình nghệ thuật này. Haizz, thật trùng họp mà lại chẳng có duyên, cô ấy rất thích một bức tranh của Anastasia vợ cậu, nhưng vừa định hỏi thì có người khác đặt mua mất. Cậu xem, có thể vì tôi bằng tuổi này rồi mới tìm được ý trung nhân mà nhờ vợ cậu vẽ tặng chúng tôi một bức được không? Đương nhiên, tôi cũng biết sức khỏe của An Kiệt không tốt lắm, nếu miễn cưỡng quá thì…”

Tịch Hy Thần xua tay ngăn anh lại, mặc dù không muốn vợ mình mệt mỏi chút nào nhưng không cho cô vẽ thì cô sẽ trở nên ủ rũ, buồn bã, vì vậy rất nhiều lần, khi Tịch Hy Thần đảm bảo chắc chắn tình hình sức khỏe của vợ tốt, anh mới ủng hộ cô vẽ tranh, tuy nhiên tâm trạng ủng hộ đó có chút phức tạp.

“Tôi sẽ hỏi cô ấy giúp anh.”

Thực ra hỏi An Kiệt thì nhất định cô sẽ đồng ý. Cho nên sau khi rối rít cảm ơn, Niên Ngật hớn hở chạy ra ngoài. Vì Tịch Tổng đã ra ám thị, nói xong thì đi ra ngay. Ông chủ Tịch mấy năm gần đây càng ngày càng… bình thản như một đạo sĩ, ngay cả tướng lĩnh tu luyện năm mươi năm cũng không bằng.

An Kiệt từ khu hành lang trưng bày tranh quen thuộc bước ra. Đi đến đường cái đang định vẫy taxi thì nhìn thấy người đang đứng bên kia đường, đối diện mình. Người đó mặc bộ trang phục rất đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ anh

Người đó nhìn cô, một lúc sau mới chầm chậm bước tới. An Kiệt đứng yên, tâm trạng rất bình tĩnh nhưng không biết tại sao lại có cảm giác muốn khóc. Cuối cùng, người con trai đó cũng đứng trước mặt cô, mỉm cười nói: “Vừa đi ngang qua thì nhìn thấy một người đi ra… nhìn rất giống em nhưng không dám chắc. Cho nên anh muốn đợi xem sao, xem ra không mất công toi rồi.”

“Diệp Lận…”

Anh “ừm” một tiếng mà tưởng chừng như đợi lâu lắm mới nghe thấy tiếng.

Giọng An Kiệt có chút nghẹn ngào: “Lâu lắm không gặp”

Anh mỉm cười, giơ tay ra, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Giản An Kiệt, lâu quá rồi không gặp.”

Sau đó, hai người vào quán cà phê gần đó. An Kiệt gọi một cốc ca cao nóng, cầm trên tay, người đối diện thì uống một cốc nước khoáng.

Anh nói: “Mấy năm trước uống nhiều rượu quá, giờ dạ dày không chịu nổi những đồ uống có chất kích thích nữa.”

An Kiệt không tiếp lời, từ từ chuyển chiếc cốc sang tay kia.

Anh cúi thấp đầu, cười nói: “Nghe nói con em đã năm tuổi rồi. Có ảnh không? Cho anh xem một chút được không?”

An Kiệt lấy chiếc di động trong túi áo ra, mở ảnh của Thần Thần rồi đưa cho Diệp Lận. Anh nhận lấy và xem rất chăm chú.

“Mắt và miệng rất giống em. Đáng yêu quá!”

“Cám ơn anh.”

“Sắp đi mẫu giáo chưa?”

“Ừm, còn nửa năm nữa.”

Hai người trầm mặc một lúc, An Kiệt hỏi: “Mấy năm nay anh vẫn bình thường chứ?”

“Em hỏi về công việc hay cuộc sống?” Anh nói. “Công việc vẫn thế, cuộc sống cũng vẫn vậy.”

Di động của An Kiệt rung lên, Diệp Lận liếc nhìn rồi đưa trả lại cho cô.

An Kiệt nhận lấy rồi mở ra xem, là tin nhắn của Hy Thần, hỏi cô đã về nhà chưa. Cô nhắn lại: “Vẫn chưa về, gặp Diệp Lận nên về muộn một chút.”

Bên kia rất lâu sau mới trả lời: “ừ.”

Khi An Kiệt bỏ điện thoại xuống, người đối diện mỉm cười nhưng không nói gì.

An Kiệt hỏi: “Bây giờ anh sống ở đâu?”

“Nhà cũ. Chỗ em từng đến rồi đấy, vẫn ở ngôi nhà đó thôi, năm ngoái có sửa sang lại.”

“Ừm.” An Kiệt đã từng đến, ngôi nhà nằm ở ngoại ô, môi trường rất tốt, nhưng nhà hơi cũ. Lúc này di động của An Kiệt lại rung lên: “Em đang ở đâu? Đợi một lúc anh sẽ qua đón em. Anh cũng sắp tan làm rồi.”

An Kiệt mỉm cười: “Vẫn chưa đến bốn giờ, sao anh đã tan làm?”

Tịch Hy Thần trả lời: “Anh là ông chủ mà.”

An Kiệt gửi địa chỉ, sau đó ngẩng lên hỏi Diệp Lận: “Tối nay cùng ăn cơm được không?”

Anh ngừng lại một lát rồi hỏi: “Đến nhà em à? Anh nghĩ chồng em sẽ không hoan nghênh đâu.”

“Vậy em hoan nghênh anh có được không?”

Diệp Lận mỉm cười, giơ tay ra cầm lấy tay cô, kéo đến trước mặt mình: “Khôngnh chỉ cần… nhìn thấy em là được rồi.” Diệp Lận nghiêng đầu áp sát vào tay cô. “Giản An Kiệt, An Kiệt, em có bao giờ nghĩ đến anh không, mấy năm nay…”

Bàn tay An Kiệt hơi run, cô muốn thu tay về nhưng Diệp Lận không cho, tính tình anh vẫn thế, giống như quay về thời còn trẻ, bướng bỉnh, tùy hứng.

An Kiệt không cố kháng cự nữa, chỉ có thể để mặc anh kéo tay mình. Còn Diệp Lận cũng thật sự không cần nghe câu trả lời của cô, anh sớm đã biết rõ câu trả lời. Anh chỉ là thông qua chuyện này để nói nỗi lòng của mình, nỗi lòng không có cách nào bày tỏ cùng cô.

Khi hai người chia tay, anh không hề hỏi số điện thoại của cô, chỉ nói câu tạm biệt.

Xe của Tịch Hy Thần đã đổ ở bên đường. An Kiệt bước tới rồi ngồi vào trong xe. Người bên cạnh dịu dàng hỏi cô hôm nay bận cả ngày có mệt lắm không.

An Kiệt lắc lắc đầu.

Tịch Hy Thần khởi động xe, đi một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Em đang nghĩ về cậu ấy à?”



An Kiệt nghiêng đầu sang nhìn Hy Thần, anh nói: “Khung cảnh đó có phần giống trước kia. Mà… ngay cả tâm trạng cũng thế.”

An Kiệt định thần lại, không kìm được cười nói: “Tâm trạng gì?”

Tịch Hy Thần thản nhiên trả lời: “Không thoải mái.”

An Kiệt giơ tay ra xoa xoa đầu anh: “Tịch tiên sinh, anh đang ghen đấy à?”

Cử chỉ đó, lời nói đó, trên thế gian này có lẽ chỉ có Giản An Kiệt mới nói thế, làm thế mà thôi.

Tịch Hy Thần kéo tay cô xuống, tay dần dần nắm chặt,môi từ từ nhếch lên: “Đúng, cho nên em phải an ủi anh.”

… Cái tên này đúng là càng già càng khó chiều!

4. Nhớ lại chuyện bé con đến trường

Bé con nhà họ Tịch ngày đầu tiên đi mẫu giáo là do Tịch Hy Thần chở đến. Sau khi anh xuống xe, cậu bé cũng ngoan ngoãn xuống theo, chạy đến kéo tay bố, có vẻ hơi thận trọng, nhưng cũng rất hào hứng. Tịch Hy Thần xoa xoa đầu con nói: “Lo lắng phải không?”

Cậu bé nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Không lo lắng. Mẹ nói con đã lớn rồi, cho dù không có bố mẹ ở bên cạnh cũng phải tự lậ

Tịch Hy Thần nghe thấy m���y từ cuối thì mỉm cười.

“Mẹ con dạy con phải tự lập à?”

Cậu bé nhắc đến mẹ với tâm trạng thật rộn ràng: “Mẹ dạy như vậy, con nhớ rồi.”

Hy Thần khen ngợi con trai: “Con ngoan!”

Tịch Hy Thần đưa cậu bé vào lớp rồi quay lại xe nhưng chưa đi ngay. Anh ngồi dựa vào thành ghế, cầm điện thoại, chậm rãi gửi đi một tin nhắn.

“Con trai vào lớp rồi, rất anh dũng.”

Bên kia nhắn lại: “Có tự hào không?”

Tịch Hy Thần mỉm cười: “Rất tự hào và hạnh phúc.”

Buổi chiều, Tịch Hy Thần đến đón con. Anh rẽ qua nhà đón vợ trước. Khi cậu bé bước ra khỏi lớp, vừa nhìn thấy mẹ đã vội vàng chạy đến: “Mẹ ơi!”

An Kiệt nghiêng người đỡ lấy cậu bé, nói: “Sao ra nhiều mồ hôi thế?”

Cậu bé rất đỗi vui mừng: “Con vừa mới chơi trò chơi.”

Tịch Hy Thần bế con lên, An Kiệt cầm lấy chiếc ba lô nhỏ trên tay chồng. Cả gia đình ba người cùng đi về chiếc xe. Cậu bé bi bô kể cho mẹ nghe những chuyện mới: “Mẹ ơi, hôm nay chúng con vẽ tranh, cô giáo nói con vẽ đẹp nhất…”

An Kiệt nghe thấy con nói thế thì mặt mày hớn hở, vui như mở cờ trong bụng, không kìm được vuốt vuốt đôi má xinh xắn đỏ ửng của thằng bé.

Sau khi lên xe, cậu bé kêu đói bụng.

Tịch Hy Thần nhìn người đang ngồi đằng sau qua gương chiếu hậu, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn đi ăn ở đâu ạ?”

An Kiệt hỏi con trai muốn ăn gì.

Cậu bé nghĩ một lúc rồi nói: “Bánh bao.”

Thế là cả nhà đi ăn bánh bao.

Cửa hàng bánh bao họ thường đến lúc này không đông khách lắm, cả nhà bước vào rồi gọi món. Cậu bé xem ti vi đặt trên giá treo phía trước, vội vàng kéo tay áo mẹ, khẽ nói: “Ôi mẹ ơi, bố kìa!”

An Kiệt nhìn lên ti vi, quả nhiên là bản tin của người đứng đầu tập đoàn giải trí Thành Nghiệp, có một vài h ảnh hoạt động của anh khi tham dự hội nghị, đều mặc âu phục, đi giày da, khí khái anh hùng uy hiếp người khác.

“Elvis Tịch giành được quyền đứng đầu Thành Nghiệp có thể coi là cái đích mà mọi người cùng hướng tới, sự phát triển của Thành Nghiệp trong những năm tới có thể thấy rõ ràng! Không biết những kế hoạch vĩ mô tiếp theo của ngài Tịch là gì ạ?”

Giọng nói của anh trong ti vi rất điềm tĩnh, chậm rãi, thong thả. Anh nói không nhiều nhưng có lý có tình, luận chứng rõ ràng.

Tịch Hy Thần cũng quay sang liếc một cái rồi quay đầu lại nói: “Nuôi gia đình sống qua ngày ấy mà.”

An Kiệt im lặng một lúc.

Khi nhân viên phục vụ đi đến, liếc nhìn Tịch Hy Thần rồi lại nhìn lên màn hình ti vi: “Anh và người ở trên ti vi kia thật giống nhau.”

An Kiệt mỉm cười, nói với người phục vụ: “Đúng vậy, rất nhiều người cũng nói như thế.”

Sau khi người phục vụ đó rời đi, Tịch Hy Thần từ từ nhướn mày: “Vậy nhìn anh đẹp trai hơn hay anh ta đẹp trai hơn?”

Cái này có tính là so sánh không nhỉ?

Lúc đó có người đi đến chào Tịch Hy Thần: “Tịch Tổng.” Người đó dáng người cao to, đeo cặp kính không gọng.

“Anh Chu.” Tịch Hy Thần đứng dậy bắt tay đối phương.

Chu Tấn Thành mỉm cười nhìn những người đang ngồi: “Hai vị này chắc là bà xã và con trai của anh, nghe danh đã lâu.”

An Kiệt gật đầu: “Xin chào.”

Chu Tấn Thành nói vài câu với Tịch Hy Thần, thái độ cung kính chừng mực, cuối cùng anh cười nói: “Vậy thôi Tịch Tổng, không làm phiền các vị dùng bữa nữa. Bà xã tôi cũng ở bên kia, tôi ra đó đây. Lần sau có dịp để tôi mời anh một ly.”

Tịch Hy Thần gật đầu: “Được.”

Đợi Chu Tấn Thành đi khỏi, An Kiệt mới cười nói: “Sao ở đâu anh cũng gặp người quen thế?”

“Không quen.” Tịch Hy Thần rót cho vợ một cốc trà nóng: “Gặp hai lần ở bàn ăn thôi, ngày trước làm bên ngoại giao, một người rất giỏi đấy.”

An Kiệt vô thức đưa mắt nhìn sang bàn bên kia, bên đó có một cô gái đang ngồi trên chiếc xe lăn, định với lấy chiếc cốc ở trên bàn thì Chu Tấn Thành nhanh hơn một bước cầm lấy chiếc cốc sứ đó rồi đặt lên tay cô gái.

An Kiệt nhìn thấy trong ánh mắt anh là một tình yêu sâu đậm dành cho cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nơi Nào Hạ Mát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook