Nồi Nào Úp Vung Nấy

Quyển 1 - Chương 44: Chương 24.2

Mộc

26/08/2016

Kết quả, cô ở trong phòng ai kia, chìm trong hương vị chỉ thuộc về người đó, ngủ thẳng cẳng không biết trời đất gì. Sáng hôm sau, tôm rang cô để lại trong tủ tối qua đã biến mất, thay vào đó là một hộp sầu riêng đã bóc sẵn được đóng gói kĩ càng, múi nào múi nấy béo núc ních chen lấn nhau, cùng một lời nhắn vỏn vẹn 5 chữ.

“Gà Mái, ăn vui vẻ.”

Bạch Công Tử thối tha, về lúc nào cũng không đánh thức cô dậy. Cứ như vậy mà đi là có ý gì chứ? Đồ thối tha, không có lương tâm… Ô, ô, có biết tớ nhớ cậu thế nào không? Cho nhìn một cái cũng không cho… Ô, ô… Làm sao cô lại học được bản lĩnh mắng người của chị Hân rồi? Cô gái nhỏ ôm quà của ai đó, vừa cúi đầu bước đi như rùa bò ra trạm xe bus vừa âm thầm oán giận, bộ dạng ủy thuất, thương tâm.

Cuối tháng 5, nắng vàng lấp lánh. Thảo Ngân ôm hộp sầu riêng, đứng đợi ở chạm xe bus không bao lâu thì xe đến.

Tuy hôm nay là chủ nhật, học sinh, sinh viên rất thích đi chơi, xe bus cũng thường đông đúc, nhưng tuyến xe qua đây thì lại không nhiều khách cho lắm.

Lúc này trên xe cũng chỉ lác đác khoảng chục người. Vừa thấy cô đi lên, một vài người khách ngồi gần cửa lên vội bịt mũi, tay xua xua trước mặt. Thấy thế, người đàn ông thu vé xe liền tiến đến, văn vẻ mà nói thì là khéo léo mời cô xuống xe. Kì thực, nhìn thái độ ghét bỏ kia lại chẳng khác nào xua đuổi.

Này, gì chứ? Chỉ là mùi một chút, được rồi, với nhiều người thì là mùi khó chịu, vậy cũng không cho cô mang lên sao?

Cô cắn răng tiêu tiền gọi taxi. Taxi lại không chịu chở. Sao ai nấy đều không ưa đồ ăn yêu thích của cô thế này? Nó có làm gì nên tội đâu chứ.

Cô gái nhỏ nào đó sau khi chịu đựng vô số sự ghét bỏ, xa lánh của mọi người, ôm hộp sâu riêng đã được đóng gói rất kĩ càng nhưng vẫn tỏa ra mùi hương thoang thoảng, tìm một chiếc ghế đá trống trong sân của khu chung cư, sau đó, dùng hết khí lực cùng bất mãn, đem hộp sầu riêng tiêu diệt sạch sẽ.

Trên lầu, từ khe cửa sổ hé mở, bàn tay người nào đó siết chặt vào khung cửa, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn dưới kia, mang theo nhớ nhung tha thiết. Gà Mái, đợi tôi! Đợi ngày tôi có thể đường hoàng bảo vệ, chăm sóc em bằng chính khả năng của mình.

Thời điểm Thảo Ngân về đến phòng trọ, trong nhà vắng teo. Bảo Yến nhắn tin báo đang đi chơi với trai. Bà chị Dương Hân lại về quê chưa lên. Cô gái nhỏ chịu hết ủy khuất một ngày, tắm rửa một lượt cũng không buồn ăn cơm tối, chèo lên giường ôm gà bông yêu quý.

Lăn lộn một hồi, vừa chợp mắt không được bao lâu thì chuông điện thoại của cô reo.

“Dạ, em nghe.”

Đầu bên kia, loáng thoáng tiếng mẹ cô căn dặn gì đó.

“Em gái, đang làm gì, sao mãi mới nghe máy?”

“Em đang ngủ. Cả nhà ăn cơm chưa, anh?”



“Ừ, vừa ăn xong, bố mẹ đang xem TV dưới nhà. Mà sao giờ này đã ngủ rồi? Còn chưa tới 7 giờ tối. Sao hả? Làm gì giọng buồn thiu thế? Ai bắt nạt mày, nói anh biết, anh báo thù giúp mày!”

“Anh à, em rất tốt. Không có ai bắt nạt em cả. Em đã lớn rồi, dù người khác có gây khó dễ, em cũng có thể tự xử lí được. Anh không cần lo lắng cho em như vậy đâu.” Cô mà dám nói mình có chuyện, anh cô còn không tức tốc phóng xe tới đây chắc.

Nhớ hồi đầu cô mới lên Hà Nội, cô vừa mới kể bị bà chủ nhà hiểu lầm nói nặng nhẹ oan uổng mấy câu. Sáng sớm ngày hôm sau, anh cô liền xuất hiện, tức tốc an bài cho cô chuyển nhà mới luôn. Vì thế, nếu không phải chuyện gì quá to lớn, trọng đại, cô cũng sẽ không nói.

Ai ngờ anh cô vừa nghe xong, ở bên kia điện thoại liền trầm giọng xuống:

“Được, được… Em gái anh mới lên thủ đô không bao lâu đã đủ lông đủ cánh rồi, không cần người anh này chăm lo nữa. Tiểu Hắc, mày mau lại đây xem cô chủ nhà mày này! Biến thành vịt trời bay đi liền không cần người anh này nữa. Thật uổng công anh trai nó ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, thương nó một thân một mình xa nhà phải chịu khổ mà bạc cả tóc…”

Đấy, đấy. Anh cô lại bắt đầu bài ca đau thương rồi đấy! Lần này còn kéo cả Tiểu Hắc vào luôn rồi. Thật chẳng khác gì mẹ cô thời điểm vài năm về trước.

“Anh Kiệt, sao anh lại nói thế? Em làm sao có thể không cần anh nữa. Anh trai yêu quý ơi, em sai rồi! Em biết anh thương em mới lo lắng cho em. Từ giờ, anh nói gì đều được. Em nghe anh hết. Nếu bị người bắt nạt, em nhất định sẽ nói với anh đầu tiên. Anh đừng giận em nữa nhé?”

Chỉ nghe đầu bên kia có tiếng hừ nhẹ, qua vài giây mới không mặn không nhạt lên tiếng trở lại:

“Thế bao giờ mày về?”

“Em còn phải thi nốt 2 môn nữa. Chắc sang tuần em về thôi.”

“Ừ, về thì báo trước cho anh, anh ra bến đón.”

“Dạ. Anh trai em tốt nhất!”

“Hừ, khỏi cần nịnh bợ. Thi cử cũng phải nhớ ăn uống, nghỉ ngơi cẩn thận vào. Không được bỏ bữa, không được thức khuya, học mệt thì phải ra ngoài đi dạo, giải lao, không cần cố quá sức, có biết chưa?”

“Dạ.”

“Được rồi, anh còn có việc cần làm, tắt máy đây.”



“Bye bye anh. Em yêu anh nhất!”

“Mà khoan, thằng Bách có về cùng…”

Nghe đến ai kia, cô gái nhỏ vội vàng dập máy coi như mình không nghe thấy.

Nhìn màn hình điện thoại hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, Thảo Ngân không khỏi thở ra một hơi. Anh cô ấy à, chính là ma quỷ đấy. Cô mà hé ra chút gì, anh ấy liền đoán ra ngay. Cô nói thêm vài câu, còn không bị anh tra khảo đến lòng đau, nước mắt rơi chắc. Nếu không phải dạo gần đây mẹ cô hay bắt anh đi xem mặt, anh ấy lại chẳng ngày ngày hỏi tới hỏi lui chuyện của cô với người kia ấy chứ.

“Thảo Ngân yêu dấu ơi, gia đã về rồi đây. Mau mau mở cửa đón gia nào.”

Giọng nói buồn nôn vừa dứt, cửa mở, liền nhìn thấy cô nương Bảo Yên nào đó sách theo một túi lớn đi vào.

“Sao nào, có thấy gia đây tốt với nàng chưa? Mang về rất nhiều đồ ăn cho nàng đây này.”

Đón lấy túi đồ để lên bàn, Thảo Ngân không quên hít hít mũi vài cái, cau mày trừng ai kia:

“Mày còn ở đó mà cà nhớn. Lại uống rượu đấy à? Đã nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài với đàn ông thì đừng uống. Lỡ mà say ra đó rồi chịu thiệt thì ai có thể đền cho mày chứ.”

“Rồi, rồi. Bà cô trẻ của tôi ơi, tao chỉ uống hai chén xã giao thôi mà. Lần sau sẽ không uống, tuyệt đối không uống nữa. Thế đã được chưa?”

“Hừ…”

Thấy bà cô trẻ vẫn còn bực bội không để ý đến mình, Bảo Yến không ngại mất mặt, vội cởi giày, ném túi sách, xông lên lôi kéo ôm lấy cánh tay người ta:

“Chị Ngân yêu quý ơi, đừng không quan tâm đến cô gái đáng thương em đây. Nào, bày đồ ăn ra thôi. Tối giờ, tao còn chưa có cái gì bỏ vào bụng đâu. Thằng cha đó thật là đáng ghét! Thấy tao giả say liền tưởng tao say thật, lại giám động chân động tay.”

“Rồi sao?”

“Hừ, mày nghĩ tao là ai? Hắn bị tao đạp cho một đạp giữa thân, còn không đau đến ba ngày. Tưởng bà đây dễ dãi chắc? Sau này, tao gặp hắn một lần liền đạp một lần…”

Hai cô gái cứ mày một câu, tao một câu, chậm rãi tiêu diệt túi đồ ăn to đùng cô nàng Bảo Yến mang về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nồi Nào Úp Vung Nấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook