Chương 11: CÂY GẢ MỘT
A Phúc 11
20/08/2016
Khí lạnh kết hạt gặp phải ánh mặt trời thì tan, đó là chỉ hạt sương (Chữ lâm) – Lữ Thầm.
Trong đầu tọa kị nhà nàng rốt cuộc có bao nhiêu con cá mới có cái suy nghĩ tới Bắc cảnh vào mùa đông giá rét này, Bạch Tỳ đã lười đếm, số lượng quá lớn khó mà đếm hết. Từ tận đáy lòng, Bạch Tỳ cực kì ghét giá rét, mỗi lần đến mùa đông, nàng đều không tỉnh táo, nhớ trước quên sau.
Bắc cảnh ở Cửu Châu lại càng đặc biệt, quanh năm chỉ có một mùa đông giá rét, phóng tầm mắt nhìn, khắp nơi đều là băng tuyết gió lạnh, tuyết đọng trên núi, mênh mông bát ngát thành một màu trắng thuần. Bạch Tỳ rùng mình một cái, trong lòng không ngừng giao động, vì đến lấy tức nhưỡng mà phải liều mạng sao?
Mới đầu nàng định kháng cự, thể hiện ra uy nghiêm của thần thú, kiên quyết không đến Bắc cảnh, lưỡi rắn của Tiểu Hắc vươn ra, từ từ nhả một câu: “Người kia cũng ở Bắc cảnh.”
Đằng Sơ Nhất đang ở Bắc cảnh? Sao anh ta lại tới đó chứ? Cái vùng đất hoang vu lạnh lẽo đó có gì hay ho chứ?
Trong miệng nói không quan tâm, thân thể vẫn rất thành thực mà gật đầu. Vì vậy một người một xà đi tới Bắc cảnh, nơi mà trong mắt Bạch Tỳ chính là chim không buồn ỉa phân.
Lướt trên tuyết hai ngày một đêm, cuối cùng khi ngày gần tàn mới thấy được một thôn xóm, những ánh lửa hắt ra từ ngọn đèn dầu xua tan đi màu trắng của tuyết khiến cho lòng người không khỏi ấm lên. Bạch Tỳ chọn một cửa động trên Tuyết Sơn cách khu nhà dân mấy dặm. dự định sáng sớm mai sẽ đi vào trong thôn nghe ngóng một chút rồi đi tiếp.
Nàng chọc chọc con rắn nhỏ trên cổ tay: “Tiểu Hắc, ngươi chắc chắn đúng là hướng này chứ?”
Tiểu Hắc nghểnh đầu, đôi mắt hoàng kim giữa hang tuyết này cực kì chói mắt.
“Ngươi rất muốn thấy hắn?”
Bạch Tỳ sững sờ, sau đó mơ hồ ngước nhìn, chần chờ một chút rồi thành thật gật đầu: “À, nói ra ngươi cũng không hiểu, nếu nói sư tôn là trích tiên, vậy hắn chính là thần tiên chân chính. Thần bí, mạnh mẽ, nói đi là đi, ta cũng không phải loại người có ham muốn bất chính gì, chỉ là có việc muốn hỏi hắn.”
Nhìn Bạch Tỳ xếp bằng cười khúc khích, hắc xà phun lưỡi rắn nói: “Nếu hắn đã có vợ con?”
Xiết lấy hắc xà, Bạch Tỳ giận dữ: “Nghĩ bậy gì vậy, ta nói là chính sự.” Sau đó hai mắt lại sáng lên lầm bầm nói: “Không có góc tường nào không thể đào, chỉ có người không nỗ lực đào.”
Hắc xà: …
Trong đầu tọa kị nhà nàng rốt cuộc có bao nhiêu con cá mới có cái suy nghĩ tới Bắc cảnh vào mùa đông giá rét này, Bạch Tỳ đã lười đếm, số lượng quá lớn khó mà đếm hết. Từ tận đáy lòng, Bạch Tỳ cực kì ghét giá rét, mỗi lần đến mùa đông, nàng đều không tỉnh táo, nhớ trước quên sau.
Bắc cảnh ở Cửu Châu lại càng đặc biệt, quanh năm chỉ có một mùa đông giá rét, phóng tầm mắt nhìn, khắp nơi đều là băng tuyết gió lạnh, tuyết đọng trên núi, mênh mông bát ngát thành một màu trắng thuần. Bạch Tỳ rùng mình một cái, trong lòng không ngừng giao động, vì đến lấy tức nhưỡng mà phải liều mạng sao?
Mới đầu nàng định kháng cự, thể hiện ra uy nghiêm của thần thú, kiên quyết không đến Bắc cảnh, lưỡi rắn của Tiểu Hắc vươn ra, từ từ nhả một câu: “Người kia cũng ở Bắc cảnh.”
Đằng Sơ Nhất đang ở Bắc cảnh? Sao anh ta lại tới đó chứ? Cái vùng đất hoang vu lạnh lẽo đó có gì hay ho chứ?
Trong miệng nói không quan tâm, thân thể vẫn rất thành thực mà gật đầu. Vì vậy một người một xà đi tới Bắc cảnh, nơi mà trong mắt Bạch Tỳ chính là chim không buồn ỉa phân.
Lướt trên tuyết hai ngày một đêm, cuối cùng khi ngày gần tàn mới thấy được một thôn xóm, những ánh lửa hắt ra từ ngọn đèn dầu xua tan đi màu trắng của tuyết khiến cho lòng người không khỏi ấm lên. Bạch Tỳ chọn một cửa động trên Tuyết Sơn cách khu nhà dân mấy dặm. dự định sáng sớm mai sẽ đi vào trong thôn nghe ngóng một chút rồi đi tiếp.
Nàng chọc chọc con rắn nhỏ trên cổ tay: “Tiểu Hắc, ngươi chắc chắn đúng là hướng này chứ?”
Tiểu Hắc nghểnh đầu, đôi mắt hoàng kim giữa hang tuyết này cực kì chói mắt.
“Ngươi rất muốn thấy hắn?”
Bạch Tỳ sững sờ, sau đó mơ hồ ngước nhìn, chần chờ một chút rồi thành thật gật đầu: “À, nói ra ngươi cũng không hiểu, nếu nói sư tôn là trích tiên, vậy hắn chính là thần tiên chân chính. Thần bí, mạnh mẽ, nói đi là đi, ta cũng không phải loại người có ham muốn bất chính gì, chỉ là có việc muốn hỏi hắn.”
Nhìn Bạch Tỳ xếp bằng cười khúc khích, hắc xà phun lưỡi rắn nói: “Nếu hắn đã có vợ con?”
Xiết lấy hắc xà, Bạch Tỳ giận dữ: “Nghĩ bậy gì vậy, ta nói là chính sự.” Sau đó hai mắt lại sáng lên lầm bầm nói: “Không có góc tường nào không thể đào, chỉ có người không nỗ lực đào.”
Hắc xà: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.