Chương 30: Phượng Lân Châu (4)
A Phúc 11
04/06/2018
Tổ tiên Vạn Kỳ gia bá chủ Phượng Lân Châu là đời sau Tu Tiên Giả và Đại
Yêu Giao kết hợp, bên trong gia tộc vẫn có một lời tiên đoán, một đại
gia chủ sẽ sinh ra chín đứa con, lúc này huyết mạch Giao Long bên trong
thân thể bọn họ sẽ từ từ giác tỉnh (cảm giác thức tỉnh), cá tính Giao
Long thí sát tàn bạo, chín đứa con chém giết lẫn nhau, kẻ thắng lợi cuối cùng sẽ trở thành chủ nhân bảo khí "Nhất Thủy Gian", cũng là hóa thân
của Chân Long, người có Thủy lực thuần túy nhất, cũng chưởng quản Nhược
Thủy.
Loại lời tiên đoán này, cho tới bây giờ có cũng như không, ai cho là thật vậy cũng quá ngu xuẩn, Triển Nhan chưa bao giờ nghĩ đến, phụ thân hắn anh minh thần võ, ca ca hắn tuổi trẻ tài cao, còn có bát tỷ hắn không biết phải hình dung như thế nào, thế nhưng toàn bộ nằm trong đó.
"Vạn Kỳ Tiếu, tỷ thật ác độc ——"
Thời điểm Triển Nhan cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này, thân thể Vạn Kỳ Tiếu đã biến mất một nửa, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh tĩnh mạch bên trong thân thể nàng bị thiêu đốt chỉ còn sót lại linh lực, không tiếc chết không toàn thây cũng phải cấp cho Triển Nhan một ảo cảnh cùng một món đồ vật.
Ngày ấy lão gia chủ Vạn Kỳ lưu lại cho độc nữ (con gái một) Vạn Kỳ Tiếu, trân trọng giao cho nàng một cái hộp, nói với nàng: ta chỉ có một nữ nhi là con, từ trước đến giờ nuông chiều sủng ái con, thật sự không đành lòng cũng không nỡ để con chịu một tia khổ. Không phải là cha thiên vị, năm ngón tay dài ngắn cũng không giống nhau. Phụ thân chỉ muốn nói cho con biết một chuyện, lời tiên đoán của Vạn Kỳ gia chúng ta là thật, sẽ ứng nghiệm ở trên người của các con. Mấy ca ca kia của con, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện thừa kế gia nghiệp này, bọn họ hợp tác cũng đánh không lại một mình con, phụ thân cũng biết bọn họ không ít lần âm thầm gây phiền toái cho con. Nếu là...... Thực đến ngày đó, dù sao cũng là huynh muội, con cho bọn họ ra đi thống khoái, về phần Tiểu Cửu, hắn và con cũng không thân cận, nhưng ta biết con nhiều lần vì hắn cãi nhau rất hung với mấy ca ca, các con là tỷ đệ cùng mẹ, tương lai có đi tới một bước kia không ta không biết. Nếu như nhất định xảy ra chuyện này, phụ thân tình nguyện người cuối cùng lưu lại là con, ít nhất con có thể bảo vệ cơ nghiệp ngàn năm của Vạn Kỳ gia.
Tu Tiên giới dài dằng dặc vạn năm, lão gia chủ Vạn Kỳ gặp quá nhiều biến đổi lớn lao trong cuộc đời, gia tộc chìm nổi, trong ngày thường một bộ dạng hồ đồ hiếm có, trong lòng lại cực kỳ khôn khéo.
Phút cuối cùng còn dặn dò nữ nhi: kẻ làm chuyện lớn, kiên kị nhất là lòng dạ đàn bà.
Triển Nhan thao thao bất tuyệt bắt đầu nói chuyện khi còn bé, có lần Nhị ca ca hắn chia cho hắn trái cây Long Quỳ ăn ngon, Bát tỷ hắn hung thần ác sát chặn ngang cướp đi, còn dương dương tự đắc không ai bì nổi.
—— Muốn ăn, đánh thắng ta mới có thể;
Còn có một lần, Tam ca ca hắn mang áo choàng lông chồn Bắc Cảnh trân quý cho hắn, khi hắn đi vắng lại bị Bát tỷ hắn xé nát tan, nhân tiện vênh mặt hất hàm sai khiến hắn thiếu chút nữa quyền cước gia tăng.
—— A, rất đẹp mắt, nhưng phụ thân và ta đều không có đâu;
Sau đó, một vị đường huynh bà con xa ăn nhầm Long Quỳ hãm hại Nhị ca ca hạ độc, bị Nhị phu nhân cắt đầu lưỡi phế tu vi; một đứa nha hoàn thu hồi mảnh vụn áo choàng lông chồn từ đó bệnh không dậy nổi, không quá mấy ngày đã bỏ mạng, Tam ca ca rất tiếc nuối lời bình: có chút phúc khí, cũng không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
......
Rất nhiều nhiều nữa, Triển Nhan chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân, tiếng ngẹn ngào càng ngày càng thấp, hắn từng lần một nhớ tới: tên lường gạt, đều là tên lường gạt......
Bạch Tỳ không nghĩ tới thật sự quá nhiều, đủ loại hành động của Vạn Kỳ Tiếu, thì ra đều là tự mình lót đường cho Triển Nhan, Triển Nhan nói không sai, nàng thật là ngoan độc, đối với huynh đệ hung ác, đối với mình ác hơn, nhưng Bạch Tỳ có một nghi vấn, đã như vậy, vậy người gieo xuống trong tai Triển Nhan là ai chứ?
"Vạn Kỳ Thải."
Đằng Chi Sơ từ sau lưng Bạch Tỳ đi ra, một tay thoải mái ôm chầm lấy hông của nàng: "A Tỳ, sau này không nên đi loạn."
"Hừ!"
Làm một con tọa kỵ, cho dù Đằng Chi Sơ là Thần Quân tương đối cao, nhưng mà không tích cực tìm kiếm chủ nhân còn muốn trách cứ chủ nhân, như vậy thật sự được sao?
Đằng Chi Sơ không tiếp chiêu của Bạch Tỳ, tự động nói đến cái khác: "Vạn Kỳ Thải là Thất ca của Triển Nhan." Nói xong, Đằng Chi Sơ đưa cho Bạch Tỳ ba thứ gì đó giống phong thư.
Nội dung đầy giấy có chút tương tự tự truyện, là thư Vạn Kỳ Thải viết cho mình trong lúc bị giam cầm, hắn tự nhận một đời kiêu hùng, lại thua ở trong tay một nữ tử, trong lòng oán khí rất nặng.
Giữa những hàng chữ tự thuật bên trong, lại mâu thuẫn với Vạn Kỳ Thất thiếu gia tự phụ bừng bừng trên giấy.
"Ta biết rõ Tiểu Cửu là mệnh môn xà hạt (rắn rết), cho nên lúc hắn còn nhỏ ta đã gieo vào trong tai người khác, cho dù không gọi hắn ngu ngốc, thì cuối cùng rồi tu vi cũng sẽ không có thành tựu, hay hơn chính là, nghe vào trong tai ngày qua ngày, trong tai Tiểu Cửu nhất định sẽ giống như có người nói cho hắn biết, ta mới là người đáng giá lệ thuộc vào và tin tưởng, là người đối với hắn tốt nhất, mà xà hạt, Tiểu Cửu chỉ biết tâm tâm niệm niệm muốn giết nàng."
"Ngàn tính vạn tính, ta không ngờ cái xà hạt đó thế nhưng lấy một địch bảy, ở trước mắt ta giết cả sáu người, thời điểm nàng lưu ta lại, ta biết ngay, nàng nhất định sẽ hành hạ ta, muốn sống không được, muốn chết không xong, ha ha ha, muốn biết Tiểu Cửu ở nơi nào, cho dù ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết."
"Cửu Giao là một con rồng, hoặc là xà hạt chính mình giết Tiểu Cửu thành rồng, hoặc là Tiểu Cửu nghe lời xúi giục hạ sát xà hạt, nhưng chỉ cần có ngày hắn biết được chân tướng, nhất định khổ sở hơn ta......"
Bạch Tỳ và Đằng Chi Sơ liếc mắt nhìn nhau, nếu như giờ này ngày này Triển Nhan một thân một mình biết được những thứ này, nhất định sống không bằng chết, nhưng Triển Nhan không còn là đứa bé, về sau không còn có một Vạn Kỳ Tiếu che chở cho hắn, vì hắn ngăn cản tất cả nguy hiểm, vì hắn lau sạch sẽ tất cả dòng nước ngầm bẩn thỉu hắc ám. Cho nên hắn phải lớn lên, phải đối mặt, phải học được gánh chịu tất cả.
"A Tỳ, đang suy nghĩ gì?"
Ở trong mắt Đằng Chi Sơ, thực lực tuyệt đối cao hơn tất cả âm mưu quỷ kế, chỉ có người yếu mới cần thông qua thủ đoạn khác đạt được thứ mình muốn. Hắn sinh ra là thần, dù là lưu luyến ở Tu Tiên giới, cũng không mất tâm hồn thanh cao lạnh lùng.
Nhưng vừa vặn một ánh mắt của Bạch Tỳ, khiến tim Đằng Chi Sơ đột nhiên nhảy lên một cái, đang trên đường tìm Bạch Tỳ, Đằng Chi Sơ gặp được Quy lão, hắn cõng cái mai rùa, nắm ba phong thư, bóng lưng hiu quạnh cô đơn, thân thể gầy nhỏ toàn bộ co rụt lại co rụt lại trong mai rùa, hắn lẩm bẩm: mất mà lại được, được mà lại mất......
Đằng Chi Sơ đánh Quy lão bất tỉnh, quét mắt qua phong thư, cộng thêm Triển Nhan tự thuật, đại thể hiểu rõ cái gì, mất mà được lại, hắn đứng đầu Lục thần, là Thần Quân sớm nhất trong thiên địa, dĩ nhiên sẽ không —— được mà lại mất.
Bạch Tỳ bị vấn đề của Đằng Chi Sơ làm hoảng hồn: "Không muốn cái gì, chỉ là không hiểu, thành rồng cứ quan trọng như vậy sao?"
Đúng vậy, hỏi trời, trường sinh bất lão, xưng bá cửu châu, thực đến ngày đó, phồn hoa nhiều hơn nữa sẽ chỉ biến thành gông xiềng nặng nề, cột thật chặt người và tịch mịch ở chung một chỗ, vị trí cao chịu không nổi lạnh giá.
"Có huyết mạch của rồng, có thể phong Thần, có thể xưng bá một phương, bên trong Đại Hoang có chín châu, ở ngoài Đại Hoang, còn có mười châu, Phượng Lân Châu này cũng chỉ là một trong mười châu."
——
Triển Nhan thành tân nhiệm gia chủ Vạn Kỳ gia, Quy lão theo hầu trái phải, thời điểm đang chuẩn bị khắc tên, Quy lão hỏi Triển Nhan muốn dùng tên là gì, Triển Nhan mím chặt môi, nửa ngày mới nói: "Vạn Kỳ Tiếu."
Vạn Kỳ Tiếu, đây là phụ thân Triển Nhan lấy tên cho hắn, bát tỷ sử dụng tên tuổi của hắn chủ sự gia tộc, cũng không phải hắn suy đoán tâm tư kín đáo, lấy giả loạn thật, mà là vì một ngày kia, Cửu đệ của nàng tiếp quản gây dựng giang sơn đẹp đẽ giúp nàng.
Triển Nhan tự mình khắc linh vị, trên linh đường, tên tuổi Vạn Kỳ Yên làm tròng mắt người nóng lên đau nhức.
"Bát phu nhân, đại danh tiểu thư công tử có thể nghĩ kỹ chưa?"
"Nữ nhi gọi Yên, nhi tử gọi Tiếu, chỉ mong tỷ đệ bọn họ cả đời yên nhiên tươi cười."Lụa mỏng màu trà tung bay theo gió, Triển Nhan quỳ gối trước linh đường, nắm chặt một cái chìa khóa nhỏ dài làm bằng gỗ.
——
Trong thư phòng, Đằng Chi Sơ và Bạch Tỳ tới cáo biệt Triển Nhan.
Một ngày trước, Triển Nhan lấy được Nhất Thủy Gian, hiểu rõ được phương pháp Nhược Thủy, nếu không phải là Đằng Chi Sơ ngăn lại, Bạch Tỳ vui mừng thiếu chút nữa hôn Triển Nhan, nàng làm bộ oán niệm nghĩ tới, cũng không phải là thật, khẩn trương như vậy làm gì.
Nhất Thủy Gian và Tỏa Cốt Tháp giống nhau là bảo khí không gian, Tỏa Cốt Tháp chỉ có thể tùy ý biến chuyển không gian bên trong, kiểm soát linh khí lưu động bên trong, so sánh, Nhất Thủy Gian có vẻ cao cấp hơn rất nhiều, trực tiếp có thể khóa lại một phương thiên địa mà chủ nhân chỉ định, Nhược Thủy nhẹ tựa lông hồng bất động, dùng Nhất Thủy Gian lấy ra, bỏ vào có thể tự do chuyển đổi không gian bên trong Tỏa Cốt Tháp, thật sự tuyệt không thể tả.
"A Tỳ, tốt nhất là để bằng hữu ngươi ở Phượng Lân Châu luyện chế Nhân Gian Túy."
Lời ngầm của Triển Nhan là: linh dược Sinh Tử Nhân, luyện được ra cũng chưa chắc trông coi được.
Bạch Tỳ đắn đo liên tục, cũng cảm thấy lấy lực chiến đấu của Vương Thần, chịu thuốc quả thật quá khó khăn, lập tức gửi Bạch Hạc ở Chiết Thành một phong thư.
Cảm xúc của Triển Nhan còn không thật sự ổn định, trong nháy mắt vẻ u sầu vẫn lượn lờ, Bạch Tỳ nhìn than thở liên tục.
——
Trước khi đi, Đằng Chi Sơ một mình đi tìm Triển Nhan.
Kỳ hạn vạn năm lại sắp tới, từ khi Triển Nhan lấy Nhất Thủy Gian ra, Đằng Chi Sơ đã biết cỗ Thủy chi lực này tinh khiết mạnh mẽ là từ Nhất Thủy Gian khế ước với Triển Nhan truyền tới.
Người sở hữu Ngũ Hành Thủy chi lực xuất hiện.
Cộng thêm đã biết Mộc chi lực, Ngũ Hành chi lực đang từ từ trở về vị trí cũ.
"Triển Nhan, di mệnh sau khi Nữ Oa vá trời chết đi, Ngũ Hành chi lực bọn ngươi là người gánh vác cần thuận theo thiên mệnh, đợi lệnh mà đi."
"Có mấy nghi vấn, A Tỳ...... Cũng vậy sao?"
Mặt Đằng Chi Sơ không chút thay đổi, lạnh lùng đáp: "Việc của nàng, không liên quan đến bất luận kẻ nào."
Trong vòng mấy ngày, Triển Nhan gầy rất nhiều, nguyên bản là thiếu niên gầy gò, hiện tại càng thêm suy nhược một trận gió là có thể thổi đi, mắt hắn khép hờ, trên mặt ảm đạm không rõ, hơn nửa ngày sau, mới nhẹ nhàng khạc ra một câu nói, mang theo ý tứ khẩn cầu: "Có ta như vậy đã đủ rồi, A Tỳ là cô nương tốt."
"Chuyện của Bổn tọa, người khác không nên nhiều lời."
Đằng Chi Sơ hất tay áo lên, xoay người rời đi, tay áo đen tuyền gây chú ý lại âm lãnh, tựa như cảm giác Triển Nhan lần đầu tiên gặp được hắn, nguy hiểm lạnh lùng còn ngạo mạn không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nói chuyện.
A Tỳ làm sao sẽ thích người như vậy chứ?
——
Một tháng sau, Bạch Tỳ nhận được con hạc giấy truyền thư đến từ Phượng Lân Châu, thư là Vương Linh viết, thân thể nàng đã tốt bảy tám phần, chỉ là hành động vẫn không thuận tiện, nàng và Triển Nhan, Vương Thần, cũng trôi qua rất tốt, nói Bạch Tỳ nhất định không cần nhớ quá nhiều. Trong thư còn nói, nàng đưa cho gia chủ Vương gia Vương Kiệm tin tức, vô luận lần này phụ thân phản đối hay không, nàng đều muốn quang minh chính đại nói cho hắn biết, nàng sẽ ở chung một chỗ với Vương Thần, sống chết thành hôn.
Đệ tử ngoại môn Bất Chu trong sân nhỏ, cây kia từ một nhánh cây đào được chiết ở Hoa Thành cảm tạ Thành Chủ phủ giờ đã ăn sâu bám rễ, mấy quả đào nhỏ có chút khó coi rơi vào cành đào nửa cong, cây bông gòn bên trên cành lá rậm rạp, cứ thế dùng một cây cam đỏ nhốt một chút cảnh sắc mùa thu trong thiên địa.
Xúc cảm bóng loáng lạnh lẽo leo lên giữa lưng Bạch Tỳ, không cần nhìn, nàng biết trừ con rắn lấn chủ phách thượng cả gan làm loạn kia ra, còn có ai không biết xấu hổ như vậy, ban ngày liền dính thành một khối.
Bạch Tỳ lấy tay nâng đầu rắn, chớp mắt một cái: "A Sơ, gần đây càng ngày càng thích nũng nịu." Ánh mắt nàng lại chuyển một cái: "Nhưng A Tỳ thích loại để lộ khí phách ở bên cạnh hơn, làm thế nào bây giờ?"
Trên tay chợt nhẹ, nam tử mặc y phục đen tuyền đứng chắp tay, mắt giống hắc xà vừa rồi như đúc, trên mặt hắn có chút cứng ngắc, chói lọi viết bốn chữ lớn "Bản tác khó chịu".
"Ha ha, A Sơ, sẽ không tức giận chứ?"
Đằng Chi Sơ nhíu nhíu mày: "Nàng không phải nói thích loại để lộ khí phách....... bên người."
Bạch Tỳ: Éc......
——
Đêm đó, chân núi Bất Chu, Vương Kiệm đứng dưới tàng cây, lo lắng đợi người nào.
"Kiệm ca?"
Tử Ngôn ở chỗ không xa hô một tiếng, mang theo run rẩy vui sướng.
Vương Kiệm xoay người, không biết là ánh trăng quá mức mê người hay là hắn tận lực hóa trang quá, xem ra trẻ tuổi hơn rất nhiều, trong giọng điệu của hắn lộ ra nhẹ nhàng: "Tử Ngôn, thật sự là ngươi, ta biết ngay ngươi còn sống."
Tử Ngôn tiên tử xoa xoa khóe mắt: "A Linh đâu rồi, Kiệm ca, tại sao ngươi muốn lấy chuyện lớn cả đời của nàng ra đánh bạc, ngươi như vậy, khác gì những người đó trong Vương gia?"
Nàng càng nói càng oán giận, thậm chí bỏ qua bàn tay Vương Kiệm duỗi ra.
Làm gia chủ đệ nhất gia tộc Cửu Châu vài chục năm, Vương Kiệm đã sớm luyện được có thể thuận buồm xuôi gió ứng đối mọi việc, hắn xoay thân thể Tử Ngôn tiên tử qua, đối diện với mình: "Nếu như Vương Thần ngay cả tranh thủ cũng làm không được, ta làm sao yên tâm giao nữ nhi cho hắn?"
Hắn lại nắm chặt cánh tay Tử Ngôn, sầm mặt: "Chẳng bằng để nàng gả cho một bá chủ."
Người làm cha mẹ, nào có thật sự đào một hố lửa cho con cái đâu, trên mặt thoạt nhìn là đen, phía dưới cũng có khả năng có khoảng trời riêng?
Loại lời tiên đoán này, cho tới bây giờ có cũng như không, ai cho là thật vậy cũng quá ngu xuẩn, Triển Nhan chưa bao giờ nghĩ đến, phụ thân hắn anh minh thần võ, ca ca hắn tuổi trẻ tài cao, còn có bát tỷ hắn không biết phải hình dung như thế nào, thế nhưng toàn bộ nằm trong đó.
"Vạn Kỳ Tiếu, tỷ thật ác độc ——"
Thời điểm Triển Nhan cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này, thân thể Vạn Kỳ Tiếu đã biến mất một nửa, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh tĩnh mạch bên trong thân thể nàng bị thiêu đốt chỉ còn sót lại linh lực, không tiếc chết không toàn thây cũng phải cấp cho Triển Nhan một ảo cảnh cùng một món đồ vật.
Ngày ấy lão gia chủ Vạn Kỳ lưu lại cho độc nữ (con gái một) Vạn Kỳ Tiếu, trân trọng giao cho nàng một cái hộp, nói với nàng: ta chỉ có một nữ nhi là con, từ trước đến giờ nuông chiều sủng ái con, thật sự không đành lòng cũng không nỡ để con chịu một tia khổ. Không phải là cha thiên vị, năm ngón tay dài ngắn cũng không giống nhau. Phụ thân chỉ muốn nói cho con biết một chuyện, lời tiên đoán của Vạn Kỳ gia chúng ta là thật, sẽ ứng nghiệm ở trên người của các con. Mấy ca ca kia của con, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện thừa kế gia nghiệp này, bọn họ hợp tác cũng đánh không lại một mình con, phụ thân cũng biết bọn họ không ít lần âm thầm gây phiền toái cho con. Nếu là...... Thực đến ngày đó, dù sao cũng là huynh muội, con cho bọn họ ra đi thống khoái, về phần Tiểu Cửu, hắn và con cũng không thân cận, nhưng ta biết con nhiều lần vì hắn cãi nhau rất hung với mấy ca ca, các con là tỷ đệ cùng mẹ, tương lai có đi tới một bước kia không ta không biết. Nếu như nhất định xảy ra chuyện này, phụ thân tình nguyện người cuối cùng lưu lại là con, ít nhất con có thể bảo vệ cơ nghiệp ngàn năm của Vạn Kỳ gia.
Tu Tiên giới dài dằng dặc vạn năm, lão gia chủ Vạn Kỳ gặp quá nhiều biến đổi lớn lao trong cuộc đời, gia tộc chìm nổi, trong ngày thường một bộ dạng hồ đồ hiếm có, trong lòng lại cực kỳ khôn khéo.
Phút cuối cùng còn dặn dò nữ nhi: kẻ làm chuyện lớn, kiên kị nhất là lòng dạ đàn bà.
Triển Nhan thao thao bất tuyệt bắt đầu nói chuyện khi còn bé, có lần Nhị ca ca hắn chia cho hắn trái cây Long Quỳ ăn ngon, Bát tỷ hắn hung thần ác sát chặn ngang cướp đi, còn dương dương tự đắc không ai bì nổi.
—— Muốn ăn, đánh thắng ta mới có thể;
Còn có một lần, Tam ca ca hắn mang áo choàng lông chồn Bắc Cảnh trân quý cho hắn, khi hắn đi vắng lại bị Bát tỷ hắn xé nát tan, nhân tiện vênh mặt hất hàm sai khiến hắn thiếu chút nữa quyền cước gia tăng.
—— A, rất đẹp mắt, nhưng phụ thân và ta đều không có đâu;
Sau đó, một vị đường huynh bà con xa ăn nhầm Long Quỳ hãm hại Nhị ca ca hạ độc, bị Nhị phu nhân cắt đầu lưỡi phế tu vi; một đứa nha hoàn thu hồi mảnh vụn áo choàng lông chồn từ đó bệnh không dậy nổi, không quá mấy ngày đã bỏ mạng, Tam ca ca rất tiếc nuối lời bình: có chút phúc khí, cũng không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
......
Rất nhiều nhiều nữa, Triển Nhan chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân, tiếng ngẹn ngào càng ngày càng thấp, hắn từng lần một nhớ tới: tên lường gạt, đều là tên lường gạt......
Bạch Tỳ không nghĩ tới thật sự quá nhiều, đủ loại hành động của Vạn Kỳ Tiếu, thì ra đều là tự mình lót đường cho Triển Nhan, Triển Nhan nói không sai, nàng thật là ngoan độc, đối với huynh đệ hung ác, đối với mình ác hơn, nhưng Bạch Tỳ có một nghi vấn, đã như vậy, vậy người gieo xuống trong tai Triển Nhan là ai chứ?
"Vạn Kỳ Thải."
Đằng Chi Sơ từ sau lưng Bạch Tỳ đi ra, một tay thoải mái ôm chầm lấy hông của nàng: "A Tỳ, sau này không nên đi loạn."
"Hừ!"
Làm một con tọa kỵ, cho dù Đằng Chi Sơ là Thần Quân tương đối cao, nhưng mà không tích cực tìm kiếm chủ nhân còn muốn trách cứ chủ nhân, như vậy thật sự được sao?
Đằng Chi Sơ không tiếp chiêu của Bạch Tỳ, tự động nói đến cái khác: "Vạn Kỳ Thải là Thất ca của Triển Nhan." Nói xong, Đằng Chi Sơ đưa cho Bạch Tỳ ba thứ gì đó giống phong thư.
Nội dung đầy giấy có chút tương tự tự truyện, là thư Vạn Kỳ Thải viết cho mình trong lúc bị giam cầm, hắn tự nhận một đời kiêu hùng, lại thua ở trong tay một nữ tử, trong lòng oán khí rất nặng.
Giữa những hàng chữ tự thuật bên trong, lại mâu thuẫn với Vạn Kỳ Thất thiếu gia tự phụ bừng bừng trên giấy.
"Ta biết rõ Tiểu Cửu là mệnh môn xà hạt (rắn rết), cho nên lúc hắn còn nhỏ ta đã gieo vào trong tai người khác, cho dù không gọi hắn ngu ngốc, thì cuối cùng rồi tu vi cũng sẽ không có thành tựu, hay hơn chính là, nghe vào trong tai ngày qua ngày, trong tai Tiểu Cửu nhất định sẽ giống như có người nói cho hắn biết, ta mới là người đáng giá lệ thuộc vào và tin tưởng, là người đối với hắn tốt nhất, mà xà hạt, Tiểu Cửu chỉ biết tâm tâm niệm niệm muốn giết nàng."
"Ngàn tính vạn tính, ta không ngờ cái xà hạt đó thế nhưng lấy một địch bảy, ở trước mắt ta giết cả sáu người, thời điểm nàng lưu ta lại, ta biết ngay, nàng nhất định sẽ hành hạ ta, muốn sống không được, muốn chết không xong, ha ha ha, muốn biết Tiểu Cửu ở nơi nào, cho dù ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết."
"Cửu Giao là một con rồng, hoặc là xà hạt chính mình giết Tiểu Cửu thành rồng, hoặc là Tiểu Cửu nghe lời xúi giục hạ sát xà hạt, nhưng chỉ cần có ngày hắn biết được chân tướng, nhất định khổ sở hơn ta......"
Bạch Tỳ và Đằng Chi Sơ liếc mắt nhìn nhau, nếu như giờ này ngày này Triển Nhan một thân một mình biết được những thứ này, nhất định sống không bằng chết, nhưng Triển Nhan không còn là đứa bé, về sau không còn có một Vạn Kỳ Tiếu che chở cho hắn, vì hắn ngăn cản tất cả nguy hiểm, vì hắn lau sạch sẽ tất cả dòng nước ngầm bẩn thỉu hắc ám. Cho nên hắn phải lớn lên, phải đối mặt, phải học được gánh chịu tất cả.
"A Tỳ, đang suy nghĩ gì?"
Ở trong mắt Đằng Chi Sơ, thực lực tuyệt đối cao hơn tất cả âm mưu quỷ kế, chỉ có người yếu mới cần thông qua thủ đoạn khác đạt được thứ mình muốn. Hắn sinh ra là thần, dù là lưu luyến ở Tu Tiên giới, cũng không mất tâm hồn thanh cao lạnh lùng.
Nhưng vừa vặn một ánh mắt của Bạch Tỳ, khiến tim Đằng Chi Sơ đột nhiên nhảy lên một cái, đang trên đường tìm Bạch Tỳ, Đằng Chi Sơ gặp được Quy lão, hắn cõng cái mai rùa, nắm ba phong thư, bóng lưng hiu quạnh cô đơn, thân thể gầy nhỏ toàn bộ co rụt lại co rụt lại trong mai rùa, hắn lẩm bẩm: mất mà lại được, được mà lại mất......
Đằng Chi Sơ đánh Quy lão bất tỉnh, quét mắt qua phong thư, cộng thêm Triển Nhan tự thuật, đại thể hiểu rõ cái gì, mất mà được lại, hắn đứng đầu Lục thần, là Thần Quân sớm nhất trong thiên địa, dĩ nhiên sẽ không —— được mà lại mất.
Bạch Tỳ bị vấn đề của Đằng Chi Sơ làm hoảng hồn: "Không muốn cái gì, chỉ là không hiểu, thành rồng cứ quan trọng như vậy sao?"
Đúng vậy, hỏi trời, trường sinh bất lão, xưng bá cửu châu, thực đến ngày đó, phồn hoa nhiều hơn nữa sẽ chỉ biến thành gông xiềng nặng nề, cột thật chặt người và tịch mịch ở chung một chỗ, vị trí cao chịu không nổi lạnh giá.
"Có huyết mạch của rồng, có thể phong Thần, có thể xưng bá một phương, bên trong Đại Hoang có chín châu, ở ngoài Đại Hoang, còn có mười châu, Phượng Lân Châu này cũng chỉ là một trong mười châu."
——
Triển Nhan thành tân nhiệm gia chủ Vạn Kỳ gia, Quy lão theo hầu trái phải, thời điểm đang chuẩn bị khắc tên, Quy lão hỏi Triển Nhan muốn dùng tên là gì, Triển Nhan mím chặt môi, nửa ngày mới nói: "Vạn Kỳ Tiếu."
Vạn Kỳ Tiếu, đây là phụ thân Triển Nhan lấy tên cho hắn, bát tỷ sử dụng tên tuổi của hắn chủ sự gia tộc, cũng không phải hắn suy đoán tâm tư kín đáo, lấy giả loạn thật, mà là vì một ngày kia, Cửu đệ của nàng tiếp quản gây dựng giang sơn đẹp đẽ giúp nàng.
Triển Nhan tự mình khắc linh vị, trên linh đường, tên tuổi Vạn Kỳ Yên làm tròng mắt người nóng lên đau nhức.
"Bát phu nhân, đại danh tiểu thư công tử có thể nghĩ kỹ chưa?"
"Nữ nhi gọi Yên, nhi tử gọi Tiếu, chỉ mong tỷ đệ bọn họ cả đời yên nhiên tươi cười."Lụa mỏng màu trà tung bay theo gió, Triển Nhan quỳ gối trước linh đường, nắm chặt một cái chìa khóa nhỏ dài làm bằng gỗ.
——
Trong thư phòng, Đằng Chi Sơ và Bạch Tỳ tới cáo biệt Triển Nhan.
Một ngày trước, Triển Nhan lấy được Nhất Thủy Gian, hiểu rõ được phương pháp Nhược Thủy, nếu không phải là Đằng Chi Sơ ngăn lại, Bạch Tỳ vui mừng thiếu chút nữa hôn Triển Nhan, nàng làm bộ oán niệm nghĩ tới, cũng không phải là thật, khẩn trương như vậy làm gì.
Nhất Thủy Gian và Tỏa Cốt Tháp giống nhau là bảo khí không gian, Tỏa Cốt Tháp chỉ có thể tùy ý biến chuyển không gian bên trong, kiểm soát linh khí lưu động bên trong, so sánh, Nhất Thủy Gian có vẻ cao cấp hơn rất nhiều, trực tiếp có thể khóa lại một phương thiên địa mà chủ nhân chỉ định, Nhược Thủy nhẹ tựa lông hồng bất động, dùng Nhất Thủy Gian lấy ra, bỏ vào có thể tự do chuyển đổi không gian bên trong Tỏa Cốt Tháp, thật sự tuyệt không thể tả.
"A Tỳ, tốt nhất là để bằng hữu ngươi ở Phượng Lân Châu luyện chế Nhân Gian Túy."
Lời ngầm của Triển Nhan là: linh dược Sinh Tử Nhân, luyện được ra cũng chưa chắc trông coi được.
Bạch Tỳ đắn đo liên tục, cũng cảm thấy lấy lực chiến đấu của Vương Thần, chịu thuốc quả thật quá khó khăn, lập tức gửi Bạch Hạc ở Chiết Thành một phong thư.
Cảm xúc của Triển Nhan còn không thật sự ổn định, trong nháy mắt vẻ u sầu vẫn lượn lờ, Bạch Tỳ nhìn than thở liên tục.
——
Trước khi đi, Đằng Chi Sơ một mình đi tìm Triển Nhan.
Kỳ hạn vạn năm lại sắp tới, từ khi Triển Nhan lấy Nhất Thủy Gian ra, Đằng Chi Sơ đã biết cỗ Thủy chi lực này tinh khiết mạnh mẽ là từ Nhất Thủy Gian khế ước với Triển Nhan truyền tới.
Người sở hữu Ngũ Hành Thủy chi lực xuất hiện.
Cộng thêm đã biết Mộc chi lực, Ngũ Hành chi lực đang từ từ trở về vị trí cũ.
"Triển Nhan, di mệnh sau khi Nữ Oa vá trời chết đi, Ngũ Hành chi lực bọn ngươi là người gánh vác cần thuận theo thiên mệnh, đợi lệnh mà đi."
"Có mấy nghi vấn, A Tỳ...... Cũng vậy sao?"
Mặt Đằng Chi Sơ không chút thay đổi, lạnh lùng đáp: "Việc của nàng, không liên quan đến bất luận kẻ nào."
Trong vòng mấy ngày, Triển Nhan gầy rất nhiều, nguyên bản là thiếu niên gầy gò, hiện tại càng thêm suy nhược một trận gió là có thể thổi đi, mắt hắn khép hờ, trên mặt ảm đạm không rõ, hơn nửa ngày sau, mới nhẹ nhàng khạc ra một câu nói, mang theo ý tứ khẩn cầu: "Có ta như vậy đã đủ rồi, A Tỳ là cô nương tốt."
"Chuyện của Bổn tọa, người khác không nên nhiều lời."
Đằng Chi Sơ hất tay áo lên, xoay người rời đi, tay áo đen tuyền gây chú ý lại âm lãnh, tựa như cảm giác Triển Nhan lần đầu tiên gặp được hắn, nguy hiểm lạnh lùng còn ngạo mạn không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nói chuyện.
A Tỳ làm sao sẽ thích người như vậy chứ?
——
Một tháng sau, Bạch Tỳ nhận được con hạc giấy truyền thư đến từ Phượng Lân Châu, thư là Vương Linh viết, thân thể nàng đã tốt bảy tám phần, chỉ là hành động vẫn không thuận tiện, nàng và Triển Nhan, Vương Thần, cũng trôi qua rất tốt, nói Bạch Tỳ nhất định không cần nhớ quá nhiều. Trong thư còn nói, nàng đưa cho gia chủ Vương gia Vương Kiệm tin tức, vô luận lần này phụ thân phản đối hay không, nàng đều muốn quang minh chính đại nói cho hắn biết, nàng sẽ ở chung một chỗ với Vương Thần, sống chết thành hôn.
Đệ tử ngoại môn Bất Chu trong sân nhỏ, cây kia từ một nhánh cây đào được chiết ở Hoa Thành cảm tạ Thành Chủ phủ giờ đã ăn sâu bám rễ, mấy quả đào nhỏ có chút khó coi rơi vào cành đào nửa cong, cây bông gòn bên trên cành lá rậm rạp, cứ thế dùng một cây cam đỏ nhốt một chút cảnh sắc mùa thu trong thiên địa.
Xúc cảm bóng loáng lạnh lẽo leo lên giữa lưng Bạch Tỳ, không cần nhìn, nàng biết trừ con rắn lấn chủ phách thượng cả gan làm loạn kia ra, còn có ai không biết xấu hổ như vậy, ban ngày liền dính thành một khối.
Bạch Tỳ lấy tay nâng đầu rắn, chớp mắt một cái: "A Sơ, gần đây càng ngày càng thích nũng nịu." Ánh mắt nàng lại chuyển một cái: "Nhưng A Tỳ thích loại để lộ khí phách ở bên cạnh hơn, làm thế nào bây giờ?"
Trên tay chợt nhẹ, nam tử mặc y phục đen tuyền đứng chắp tay, mắt giống hắc xà vừa rồi như đúc, trên mặt hắn có chút cứng ngắc, chói lọi viết bốn chữ lớn "Bản tác khó chịu".
"Ha ha, A Sơ, sẽ không tức giận chứ?"
Đằng Chi Sơ nhíu nhíu mày: "Nàng không phải nói thích loại để lộ khí phách....... bên người."
Bạch Tỳ: Éc......
——
Đêm đó, chân núi Bất Chu, Vương Kiệm đứng dưới tàng cây, lo lắng đợi người nào.
"Kiệm ca?"
Tử Ngôn ở chỗ không xa hô một tiếng, mang theo run rẩy vui sướng.
Vương Kiệm xoay người, không biết là ánh trăng quá mức mê người hay là hắn tận lực hóa trang quá, xem ra trẻ tuổi hơn rất nhiều, trong giọng điệu của hắn lộ ra nhẹ nhàng: "Tử Ngôn, thật sự là ngươi, ta biết ngay ngươi còn sống."
Tử Ngôn tiên tử xoa xoa khóe mắt: "A Linh đâu rồi, Kiệm ca, tại sao ngươi muốn lấy chuyện lớn cả đời của nàng ra đánh bạc, ngươi như vậy, khác gì những người đó trong Vương gia?"
Nàng càng nói càng oán giận, thậm chí bỏ qua bàn tay Vương Kiệm duỗi ra.
Làm gia chủ đệ nhất gia tộc Cửu Châu vài chục năm, Vương Kiệm đã sớm luyện được có thể thuận buồm xuôi gió ứng đối mọi việc, hắn xoay thân thể Tử Ngôn tiên tử qua, đối diện với mình: "Nếu như Vương Thần ngay cả tranh thủ cũng làm không được, ta làm sao yên tâm giao nữ nhi cho hắn?"
Hắn lại nắm chặt cánh tay Tử Ngôn, sầm mặt: "Chẳng bằng để nàng gả cho một bá chủ."
Người làm cha mẹ, nào có thật sự đào một hố lửa cho con cái đâu, trên mặt thoạt nhìn là đen, phía dưới cũng có khả năng có khoảng trời riêng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.