Nơi Ngọn Gió Dừng Chân

Chương 2

Nhi Nguyễn

07/02/2015

Bốn tiết học ngán ngẩm đối vởi Tử Lan cuối cùng cũng chấm dứt. Lại lấy headphone đeo lên tai và vẫn tiếp tục chống cằm nhìn bâng quơ ngoài cửa số. Đó cứ như là thói quen của cô. Diệp Thanh quay xuống, giựt phắt đi cái tai nghe:

- Cậu suốt ngày đeo headphone mãi thế. Không biết là khi đó cậu đang đưa mình đến tình trạng giảm thính hay sao?

- Tớ quen rồi.- Tử Lan trả lời hờ hững nhưng trong lòng cô như đang có một giọt nước ấm len lỏi. Lần đầu tiên có người quan tâm tới cô.

- Quen rồi thì giờ sửa. Đi, xuống cantin với tớ.

Tử Lan khẽ lắc đầu như một lời từ chối. Cô lôi trong cặp ra quyển sách dày cộm rồi cắm mắt vào nó. Cô không thích xuống cantin, chỗ đó quá ồn ào mà cô là đứa ghét ồn ào.

- Thế cậu tính nhịn ăn trưa ư? Chiều nay chúng ta còn phải đi tìm hiểu câu lạc bộ, tốn sức lắm.- Diệp Thanh đứng phắt dậy, chống hai tay lên hông ra dáng một người đang dạy dỗ ai đó. Cô thật không hiểu Tử Lan, không đeo headphone thì giờ đọc sách.

- Lát nữa ít người rồi tớ xuống. Tớ không thích ồn ào.- Lại một câu trả lời ngang phè nữa được thốt ra.

- Ơ… người ta đi ăn cậu đọc sách, người ta đi chơi cậu đi ăn.- Khẽ thở dài, Diệp Thanh tiếp tục- Thế thì tớ chờ chung với cậu luôn.

- Nếu cậu đó thì đi ăn đi, Diệp Thanh.- Tử Lan ngước lên nhìn rồi nói. Cô biết chắc Diệp Thanh không có thói quen như cô, chắc chắn sẽ đói.

- Không sao.

Tử Lan lại tiếp tục nhìn. Đối với người bạn mới này luôn làm cho cô cảm thấy có gì đó ấm áp. Cái sự quan tâm mà không biết cô đã nhận được lần cuối từ lúc nào. Hay là giờ cô đã quá mềm yếu rồi nên mới cảm thấy thế.

- Thôi nào, tớ biết mình đẹp rồi. Cậu không cần nhìn chằm chằm thế đâu.- Diệp Thanh vừa nói vừa che miệng cười duyên, đôi mắt chớp chớp vô tư.



Nhìn vẻ mặt ngây thơ không thể tả của Diệp Thanh, Tử Lan không nhịn nổi phải phì cười. Diệp Thanh mở to mắt nhìn chằm chằm, cứ như nếu mà cô chớp mắt một cái thì sẽ bỏ lỡ một cái gì đó rất quan trọng. Tử Lan không hiểu nổi nhìn vẻ mặt đó của cô. Làm sao vậy chứ, chẳng phải vẫn đang nói chuyện bình thường sao.

- Chao ôi… Cậu cười đẹp quá, Tử Lan à.- Diệp Thanh cảm thán một câu.- Sao cậu không cười nhiều lên, thế có phải tốt hơn không?

- Tớ không thích.- Nói rồi, Tử Lan đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

- Ê…ê… cậu đi đâu thế, chờ mình với.- Diệp Thanh chới với gọi theo.

- Xuống cantin.

- Sao cậu bảo lát nữa mới đi mà.

Tử Lan quay lại, khẽ cốc đầu Diệp Thanh, buông lời châm chọc:

- Tớ biết với bộ dạng của cậu thế này nhìn một tí là cậu sẽ cồn cào mà xỉu mất.

- Không, tuy tớ hơi múp nhưng không tới mức như cậu nói đâu.- Diệp Thanh chạy theo la oai oái. Rõ ràng cô đâu tới mức xỉu như Tử Lan nói. Mà nhìn tí thì cũng đói bụng thật.

- Thế giờ cậu có đi không?- Tử Lan liếc mắt cảnh cáo.

- Đi chớ. Ngu gì?- Diệp Thanh le lưỡi ra, nháy nháy mắt tỏ vẻ ngây thơ. Rồi nhào tới ôm chầm lấy Tử Lan mà đi tiếp.

Tử Lan khẽ cười dịu dàng. Tại sao cô không thử mở lòng một lần nữa? Có lẽ là tốt hơn cho cô lúc này. Đã lâu rồi cô chưa được cười một cách vô tư như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nơi Ngọn Gió Dừng Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook