Nơi Ngọn Gió Dừng Chân

Chương 4

Nhi Nguyễn

07/02/2015

Dãy phòng học cũ phía sau trường im ắng lạ thường. Nơi đây đã chẳng còn lớp nào học, được trưng dụng như một nhà kho. Tử Lan im lặng ngồi bó gối ngay trên lan can. Nó nguy hiểm, nó chóng vánh nhưng cũng khiến cô bình tâm lại được phần nào. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Hoàng Trúc Diệp Thanh, rồi anh ta xuất hiện vả cả cậu bạn Minh Phong cùng bàn. Lúc rời khỏi chỗ đó, cô vẫn nghe thấy được những lời chậm chọc vang lên sau lưng. Nhưng cậu ta đã lên tiếng, cô thật sự không biết đó có phải là bảo vệ không nữa. Dẫu sao ngay từ đầu, Tử Lan cũng đã không có chút gì gọi là thân thuộc với Minh Phong. Lòng cô rối rắm lắm.

Làn gió thổi vù qua, thổi tung luôn mái tóc màu hạt dẻ hỗn độn trên vai Tử Lan. Mưa. Là mưa đầu mùa. Lành lạnh khó tả. Mặc cho nhưng giọt mưa tạt vào làm ướt một bên tóc, Tử Lan vẫn ngồi đó, im lặng nhìn đau đáu về phía trước. Có phải cô đã khao khát yêu thương quá nhiều. Để giờ lại có ảo giác như ai cũng đang quan tâm tới cô. Mà có thật là ảo giác không?

- Cậu tính ngồi đây miết à? Mưa đầu mùa dễ bị cảm lắm đấy?

Tử Lan khẽ ngước lên nhìn. Là Minh Phong. Sao cậu ta biết mình đang ở đây.

- Cậu đang hỏi sao mình biết mà tìm được cậu ư? Chỉ tình cờ đi cất bóng cho câu lạc bộ thôi.- Minh Phong nhún người nhảy lên ngồi trên lan can, bên cạnh Tử Lan.

- Ừ

- Diệp Thanh lo cho cậu lắm đấy, khi quay về lớp thấy cặp mà không thấy người.

- Diệp Thanh?- Một lần nữa Tử Lan ngước lên nhìn Minh Phong. Đôi mắt to tròn mang theo chút khó hiểu.

- Cô ấy mang cặp cậu về luôn rồi vì nghĩ cậu đã về trước.

- Ừ.

Lại cuối xuống như suy nghĩ, phải chăng giờ đã đến lúc cô nên mở lòng đây? Minh Phong im lặng quan sát. Mái tóc hạt dẻ xõa nhẹ trên vai, một bên bị nước mưa thấm ướt bết dính lại.Thật sự bây giờ nhìn kĩ cậu mới thấy Tử Lan rất đẹp. Nhưng lại là nét đẹp u buồn.

- Tớ không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn phải tham gia một câu lạc bộ nào đó. Nếu không cậu phải gặp riêng giáo viên đấy.

Tử Lan khẽ rụt cổ lại. Giáo viên rồi sẽ tới phụ huynh. Và rồi sẽ… Cô không dám nghĩ tiếp nữa. Thu hết những biểu hiện của Tử Lan vào mắt, Minh Phong thấy thật buồn cười. Cô ấy sợ giáo viên sao? Lần đầu mình có được chỗ ngồi cùng nhờ đem giáo viên ra. Lần này cũng vậy. Minh Phong tiếp tục:

- Cậu thật sự không có ý định vào câu lạc bộ nào sao?

- Không. Không cảm thấy hứng thú cái nào cả.- Tử Lan trả lời nhát gừng.



- Thế thì làm trợ lí cho câu lạc bộ bóng đá đi.

Lại một lần nữa Tử Lan phải ngước lên nhìn cậu. Trợ lí ư? Nó là làm cái gì? Có phải tham gia hoạt động chung với mọi người như mấy câu lạc bộ khác không?

Như đọc được suy nghĩ của Tử Lan, Minh Phong khẽ mỉm cười giải thích:

- Trợ lí chỉ đơn giản là sắp xếp lịch luyện tập, chuẩn bị đồ uống giờ giải lao và ngồi xem đội luyện tập. Và dĩ nhiên cậu sẽ không phải tham gia vào đá bóng đâu.- Minh Phong nháy mắt tỏ vẻ tinh nghịch.

Tử Lan lại im lặng. Sao cậu ấy lại quan tâm thế? Thật kì lạ, từ khi gặp câu ta, trong đầu cứ xuất hiện biết bao câu hỏi tương tự như thế. Trời, mình bị làm sao thế này.

- Làm gì mà cậu nghệch mặt ra vậy.- Minh Phong đưa sát khuôn mặt mình vào mặt Tử Lan, nhìn chăm chú.

Tử Lan giật mình, thoáng đỏ mặt. Sao tự nhiên cậu ta lại dí sát mặt mình vào chi, làm cô hoảng cả hồn.

- Cậu cũng đỏ mặt ư?- Minh Phong cười to. Cô ấy cũng biết đỏ mặt. Trông dễ thương ghê.

Tử Lan nhảy phắt xuống lan can, che đi cái vẻ mặt đỏ au của mình, lúng túng nói:

- Kệ tôi. Mà cậu cười miết thế. Tưởng mình cười đẹp lắm hả?- Tử Lan giả lơ, nhếch miệng châm chọc Minh Phong.

- Dĩ nhiên. Tớ cười đẹp hồi giờ, giờ cậu mới phát hiện được à? Chậm thế.- Minh Phong đủng đỉnh đút tay túi quần, đi theo Tử Lan.

- Mặt dày.

Tử Lan không biết nói gì cả, cước bộ tăng lên nhanh chóng để lại Minh Phong ở sau lẳng lạng cười. Ngoài trời, mưa tạnh hẳn. Tửng ảnh nắng chiều rọi xuống, óng ảnh vàng nhạt. Gió lùa qua tóc ai. Khuôn mặt che sau mái tóc màu hạt dẻ khẽ mỉm cười.

Có phải là sau cơn mưa trời lại sáng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nơi Ngọn Gió Dừng Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook